Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 18
Bởi vì đã từng chờ đợi,đã từng từ bỏ tất cả,đánh đổi máu và nước mắt để được ở cạnh người mà mình yêu thương,thế nhưng người mà mình yêu thương chỉ là một góc nhỏ trong con người ấy,người đang đứng đối diện tôi lại chẳng phải là người mà tôi yêu thương…
Bông lấy cớ đi thay đồ rồi ấp úng
-Tôi đi thay đồ
Vương Quân khẽ nhếch môi cười nhẹ ,Bông đi vào bên trong nhà tắm cô giữ tay lên tim để cố bình tĩnh lại
“ Lát nữa mình sẽ bảo mình đang bị rồi mình sẽ lăn ra ngủ trước,phải rồi nên như vậy”…
Bông thay đồ ngủ là chiếc váy mỏng tang cùng chiếc áo choàng bên ngoài ,cô tìm mãi k có bộ nào khác toàn váy ngủ có lẽ do Thái Hậu dặn Bạch Xà chuẩn bị…
Bước ra bên ngoài cô thấy Vương Quân rót hai ly rượu vang để trên bàn …
-Tôi buồn ngủ lắm với cả nay tôi đang bị …
-Tục lệ ở đây phải uống rượu trong đêm tân hôn ,cô k biết uống thì có thể nhấp môi.
-À vâng
Bông cầm ly đưa lên miệng nhấp nhẹ rồi lẩn lẩn đi lên giường chùm kín chăn ngủ…Vương Quân tu hết ly rượu rồi ông ta cũng thay đồ và bước lên giường…
Bông thấy vậy liền cố gắng nằm im cuốn tròn trong chăn …k cả dám thở mạnh…cô thầm nghĩ “ có lẽ ông ta chỉ lấy mình vì lý do nào đó mục đích không phải quan hệ nam nữ,mình lo xa quá rồi”
Thấy yên lặng cô nghĩ Vương Quân đã ngủ ,Bông nằm nghiêng đã lâu liền mỏi nên cô lò dò xoay người ngồi dậy định ra ghế ngủ,đúng lúc chân của Vương Quân co lên khiến cô k thể bò qua,cô đành nhắm mắt bò qua đoạn ngực của ông ta,vừa đặt bàn tay ra ngoài thì ông ta xoay nghiêng người khiến cô trượt tay ngã nhào,Vương Quân liền tóm tay Bông rồi cả hai nhìn nhau…Bông giật tay ra nhưng k dc ông ta giữ chặt…
-Cô k ngủ mà đi đâu?
-Tôi ra ngoài hóng gió,lạ chỗ nên hơi khó ngủ
-Bên ngoài đang âm 10 độ cô định mặc đồ ngủ ra ngoài hóng gió?
-Ở trong này ấm nên tôi quên mất…vậy tôi đi ngủ…
Vương Quân tóm lấy chăn k cho Bông đắp
-Ấm rồi k cần đắp
Vương Quân nhìn cơ thể Bông cô lấy tay che
-Ơ tôi lạnh…tôi nghĩ ông là người sẽ k chạm vào phụ nữ thì ma lực gì đó mới giỏi được,với tôi thấy. bảo ông k thích phụ nữ…
-Nói k thích cũng k đúng,chỉ là chưa gặp được người mà ta thích…
Nói câu đó ông ta nhìn thẳng vào Bông khiến cô đỏ mặt…
-Tôi chắc chắn mình k phải gu của ông rồi,thế nên chúng ta đi ngủ đi…mai rồi nói tiếp.
Bông cố tình lảng tránh,Vương Quân tóm tay rồi trèo lên cô,cô k thể đẩy nổi ông ta cảm giác như cả tảng đá đè lên người…
-Đêm nay thuộc về tôi và cô …
-Là sao ,bỏ tôi ra …
-Ta cưới cô về k phải để nghe cô nói câu này,cô phải nhất tâm phục vụ ta tận tình chu đáo.
-Ông đừng mơ,tôi nói rồi người tôi yêu k phải là ông
-Điều đó k quan trọng
Vương Quân cúi xuống hôn Bông cô đấm liên tục vào ngực ông ta nhưng đều đổi lại là cô tự đau tay,còn ông ta vẫn thản nhiên hôn cô…Cô bật khóc…
-Bỏ tôi ra ,tôi không muốn đâu…ông k phải là người như vậy…
-Ngươi biết gì về ta mà dám phán xét.
-Bạch xà nói ông k thích đàn bà nên sẽ k động vào tôi đâu,anh ta nói như vậy.
-Vậy là cô tin…
Vương Quân bật cười lớn …
-Ông đừng cười tôi sợ đấy
-Cô cũng biết sợ ta sao?
-Tôi sợ ông chạm vào tôi,tôi muốn dành cho người ấy k phải ông,người tôi yêu…
Bông nói câu này khiến Vương Quân tức giận ,ông ta đổi mắt sang màu đỏ …
-Vậy ta sẽ lấy cái mà cô gìn giữ cho hắn,cô k dc phép từ chối ta mà phải phục tùng …
Tay ông ta cầm xé toạc áo của Bông ,Bông lấy tay giữ…
-Đừng …tôi k muốn
Vương Quân quát
-Hôn ta đi
Bông lắc đầu ,Vương Quân liền nổi điên ông ta nói ra ngoài…
“ Mang bố mẹ của thứ phi đi thiêu cho ta”
-Ông điên à tại sao lại liên quan tới họ
-Con hư là do họ k dậy dỗ cẩn thận
-Đừng mà tôi làm ,tôi làm…
Bông nhắm mắt hôn Vương Quân ông ta gạt tay cô ra .
-Ta mất hứng rồi…
Vương Quân quay đi Bông tóm tay
-Xin đừng hại họ,tôi yêu họ hơn tất cả mọi thứ trên đời này .
Vương Quân giật tay khỏi tay Bông và vụt biến mất…
Ngay trong đêm lạnh mưa Tuyết ông ta đi săn như kẻ khát máu trong đêm ,Bông thì ngồi trên giường khóc vì nhớ nhà ,cô hối hận vì đã tới đây…
Bạch xà và bạch hổ lo lắng
-Bạch xà này đêm nay ngài ấy có tâm sự gì hay sao nhỉ
-Chắc chắn rồi nhìn ngài ấy đang đi săn khát máu thế này thì tốt nhất chúng ta k nên hỏi
-Cô gái ấy lại làm cái gì khiến người bực thế không biết…
-Thế mới có chuyện…
-Tôi k hiểu nhiều người mơ ở cạnh k dc,cô ấy lại cứ chống đối.
-Thế mới có chuyện…
-Này nói được câu nào ổn hơn không vậy?
Bạch Xà lao vun vút chạy theo Vương Quân…
Hôm sau Thái Hậu đon đả nhìn Bông
-Con gầy quá tẩm bổ thêm nhé
-Vâng
-Sao con buồn vậy hay lại cãi nhau rồi
-Đêm qua có cãi nhau
-Ta đã bảo con nhịn cơ mà.
-Con muốn về nhà thăm bố mẹ có được không ạ
-Cái này con phải xin Vương Quân ,ta k có quyền quyết định việc của con…nếu con có thai thì muốn gì người cũng sẽ chiều con.
-Cái đó…con chưa nghĩ tới
-Lấy nhau rồi phải toàn tâm toàn ý với ngài thì ngài cũng sẽ trân trọng con…
Bông cúi đầu chào rồi rời đi gặp Thỏ cô ta quát lớn.
-Ái chà thấy ta sao k cúi hả thứ phi,cô thấp hơn ta một bậc đấy
-Ta chỉ có thể chào bố mẹ mình ngoài ra k phải chào ai khác,đặc biệt là cô.
-To miệng,ta để xem khi nào Vương Quân đá ra khỏi nơi này ta sẽ đích thân đến xúc ngươi đi như một bãi rác vậy.
-Ta chờ ngày đó…
Bông trở về cung của mình có tên là “ Từ Tâm Cung”…
Hoa trong vườn nở rộ đủ loại khoe sắc,Bông cùng hai cô hầu gái bắt tay vào cắt tỉa ,cô cảm thấy nơi này yên bình nên đã nuôi thêm một chú chó đen và một con mèo trắng…
Thế nhưng kể từ sau đêm động phòng đó Vương Quân chưa hề gọi cô tới lần nào nữa,hầu gái lo lắng.
-Thứ Phi người k nghe người ta đồn ạ
-Đồn gì?
-Người ta đồn là thứ phi bị thất sủng nên Vương Quân mới k ngó tới.
-Ngài còn nhiều việc đâu phải chỉ mỗi việc nam nữ đâu,ai nói gì kệ họ.
-Nhưng em tức lắm nhất bên Vương Hậu cứ nói ra nói vào.
-Cái gì đến sẽ đến,chúng ta k nên lo những điều viển vông đó nữa.
-Có những phi tần đến chết còn chưa thấy mặt Vương Quân đấy ạ ,thần lo cho người.
-Ta k lo đâu,ta chỉ muốn sống yên bình dần dần hết tháng năm là đủ.
-Mai là mừng thọ Thái Hậu đó ạ,người sẽ có cơ hội gặp Vương Quân
Bông chỉ khẽ mỉm cười,một điệu cười an nhiên k chút bon chen…
Vương Quân nhìn xuống hồ sen đột nhiên gã ăn mày một linh hồn trong ông ta xuất hiện và nói .
-Nếu ngươi chạm vào cô ấy ta sẽ tự huỷ hoại ngươi,ngươi k xứng
Vương Quân bật cười lớn ông ta đưa ly trà lên miệng nói giọng bình thản.
-Một kẻ thấp kém như ngươi lại dám xuất hiện mặc cả với ta sao?
-Ta tồn tại đến giờ phút này vì Bông,vì ta yêu cô ấy ,còn ngươi cố tình giữ cô ấy để ép ta xuất hiện chẳng phải sao?
-Ta sẽ giết chết cả ngươi cả cô ta một cách trọn vẹn .
-Nếu ngươi động vào cô ấy thì ngươi tự biết linh hồn của ta và ngươi k hợp nhất,ngươi sẽ có điểm yếu ,sẽ dễ tẩu hoả nhập ma khi giao chiến.
-Nếu ta cứ động thì sao?
Gã ăn mày vụt biến mất dưới nước…Bạch Xà nghe xong liền biết lý do vì sao Vương Quân lại cưới Bông
-Hoá ra ngài lại làm vậy chỉ vì chuyện đó,ngài k yêu Tiểu Bông.
-Ta có cần phải yêu thương ai không?
-Vương Quân,người k nghĩ đến ngày nào đó người yêu Tiểu Bông thì người tổn thương sẽ là tất cả,hãy dừng lại thả cô ấy đi đi ạ.
-Câm miệng
Vương Quân vung tay Bạch xà ộc máu miệng ra ngã quỵ…
-Thần cả đời này chỉ vì người ,thần k muốn người tự huỷ hoại đi bản thân,hãy để cô ấy đi và linh hồn gã ăn mày đó sẽ biến mất.
-Ta sẽ khiến hắn xuất hiện và phải chết…sẽ khiến cô gái mà hắn yêu đau khổ.
Vương Quân nói xong vụt đi,ông ta đứng bên hồ nhìn thấy Bông tay ôm con mèo trắng và chú chó đen đang đuổi theo,cảnh đẹp yên bình đến lạ…
Thái Hậu liền đi ra nói khẽ
-Người đang có tâm sự phải không?
-Ta đưa cô ta đến bên cạnh liệu có phải là sai lầm
-Người đang mở lòng mình với tiểu Bông
-Không ,ta k có ý gì với cô ta cả
-Vậy đêm nay người có dám gọi con bé đến một lần nữa,liệu người có thể vượt qua.
-Ta chỉ thích hoặc k thích chứ k có chuyện dám hay không?
-Vậy đêm nay ta sắp xếp con bé cho người được k ạ…
-K cần,ta sẽ đến chỗ cô ta …
Thái Hậu mỉm cười bà đã tính toán tất cả,đêm nay Thỏ đang mong chờ được gọi thì bà lại sắp xếp Bông thay thế…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!