Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
294


Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh


Phần 20


Ở một nơi mà có hoa tuyết rơi đó chính là ma giới,những bông tuyết nơi này rơi xuống nền lả tả rồi tan biến lắng đọng man mác buồn…

Sau khi xong chuyện,Vương Quân rời đi để lại Bông nằm co ro run rẩy trên chiếc giường lạnh lẽo một mình…

Cô tay run run khẽ với chiếc chăn kéo che lên tấm thân mình ,Bông bật khóc vì cảm thấy tủi thân…cô ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ gió vù vù …cô nghẹn ngào khẽ nói “ Bố ơi con muốn về nhà”…

3 hôm sau…

Sâu cô hầu nữ của Bông đi tới khu giặt đồ để lấy đồ về cho Bông thì bắt gặp ma ma tổng quản người của Vương Hậu,bà ta chặn đường Sâu.

-Ai chà chủ nhân bên ấy được ân sủng có một đêm mà có vẻ ta đây đắc ý quá nhỉ …

Sâu k nói lại định đi thì bà ta chặn đường tiếp

-Ma ma tổng quản này,tôi phải đem váy về cho Vương Phi kẻo muộn giờ dự tiệc trà của Vương Phi lúc đó người trách tội đó ạ.

-Ta sợ đếch gì Vương Phi nhà ngươi mà phải doạ…

-Xin hãy ăn nói cẩn trọng ngôn từ ạ

-Ta không cẩn trọng thì định làm gì ta,ở đây đâu có ai,ta thích nói gì thì nói chứ…sao nào tức lắm hả…quyến rũ Vương Quân được một đêm hẳn là đang đắc ý nhưng đừng vội mừng…

-Mừng chứ ạ vì có người còn giở đủ trò mà còn chưa được ân sủng kìa…

-Mày…mày nói thế là có ý gì hả con ranh con…

Sâu quay đi thì đúng lúc va phải Vương Hậu,cô ta thẳng tay tát bốp liên tiếp vào mặt Sâu khiến cho cô ộc máu miệng ra,Vương Hậu còn đạp thẳng vào Sâu khiến cô ngã ra nền ,cô ta dẫm chân lên mặt Sâu…

-Loại cóc nhái như ngươi mà cũng có tư cách nói móc người khác hay sao hả,lần trước nó cứu mày được một lần thì có đảm bảo nó có thể cứu được mày lần thứ hai nữa không,người đâu đánh nó cho ta,đánh chết nó …

Cả lũ người của ma ma tổng quản lao vào đánh Sâu,cô gái chỉ biết ôm gọn chiếc váy của Bông trong tay để không bị bẩn váy của Bông…thế nhưng máu cứ thế ứa vào chiếc váy…Sâu vẫn ôm chặt cô bé bị đánh tới chết…

Bông đang ngồi đan len móc chiếc khăn cuối cùng,Sóc liền hỏi

-Vương Phi còn thêu cho ai nữa vậy

-À của em đây,còn khăn này ta đan cho nhóc sâu,trời ngày càng lạnh rồi che kín cổ cho ấm…

-Con bé thích lắm đây,Vương Phi người để em chải tóc cho người còn đi dự tiệc trà ạ.

-Có cách nào để không phải đến không

-Thái Hậu đã mời k đi thì cũng k được đâu ạ,người ngại gặp Vương Quân sao?

-Ta không ngại mà là không muốn gặp…vì k gặp sẽ tốt hơn.

-Vương Quân đã tới đây đêm đó chứng tỏ thành ý của ngài mà Vương Phi…

-Ông ta k tốt như em tưởng đâu,mục đích của ông ay là giày vò thể xác của ta mà thôi…

Bên ngoài có người báo Sâu bị đánh chết…Bông và Sóc rụng rời tay chân…

Tại một ngôi làng nhỏ vùng núi hẻo lánh phía tây ma giới…Vương Quân cùng Bạch Xà và Bạch Hổ cải trang như dân thường tới đây,đặt chân tới đây nhìn cảnh tang thương,các xác chết khắp trên phố,mùi máu tanh vẫn còn nguyên…một người đàn ông thoi thóp tóm lấy chân Vương Quân rồi nói…

-Chạy đi chúng sắp đến rồi…

Vương Quân khẽ ngồi xuống hỏi.

-Chúng là ai?

-Là lũ quỷ mặt chó ,chúng giết 5 ngôi làng ngày hôm qua…còn ngôi làng phía trước trẻ con chạy cả về đó …làm ơn hãy báo lên Vương Quân

-Sao k báo Đức Vua mà lại kêu tới Vương Quân

-Vua mới k đoái hoài đến con dân để mặc lũ quỷ giết chóc ,chúng tôi ở khu hẻo lánh nên bị triều đình bỏ rơi rồi…vợ con tôi chết cả rồi

Nói xong ông cụ nấc khẽ rồi chết…Vương Quân dùng tay mình vuốt mắt cho ông cụ…Bạch Xà tức điên lên

-Thần nhất định phải giết hết lũ quỷ đó thưa Vương Quân…

Bạch Hổ cũng cúi đầu

-Con dân lầm than rồi thưa Vương Quân…

Vương Quân đứng dậy lẳng lặng đi tới ngôi làng phía trước,4h chiều mà ai cũng cửa đóng then cài…một người nói ra sau cánh cửa chỗ Vương Quân đứng

-Này ba chàng trai tôi mở cửa thì vào đây ngay k đến giờ lũ quỷ đi ăn thịt rồi

Người đàn ông tóc bạc phơ quần áo rách rưới đi lếch thếch ra mở vội cổng rồi đóng lại với gương mặt sợ k còn giọt máu….Vương Quân liền trấn an

-Đừng sợ chúng tôi tới đây

-Tôi biết các anh ở nơi khác tới nên không biết,mời các anh vào nhà…

Vào trong nhà người phụ nữ khổ sở gầy gò cùng với 6 đứa con nhỏ…người đàn ông tập tễnh đi ra lấy mấy cái bánh cũ đặt lên bàn…Bạch xà từ chối

-Tôi k dùng đâu anh để cho các cháu

-Chúng tôi nghèo k có gì tiếp đãi,vậy các anh uống trà nhé…

Một hộp trà vụn đổ ra …Bạch Hổ giúp một tay pha trà rồi rót cho Vương Quân…Vương Quân liền hỏi nhỏ…

-Cám ơn lòng hiếu khách của gia đình,cho ta hỏi quan quân nơi này đâu cả rồi

-Chúng chạy về hướng kinh đô cả rồi,bỏ mặc dân chúng tôi lâu rồi

-Lẽ nào nhà Vua k có chỉ thị gì xuống đây sao

-Chúng tôi có khiếu nại lên kinh đô nhưng k nhận được hồi âm,Vua bây giờ hắn chỉ là một kẻ ăn chơi đâu hiểu nỗi khổ của dân…thời xa xưa cha mẹ tôi nói khi Vương Quân cai trị đất nước rất bình yên,vậy mà giờ thì sao,quỷ giết hết dân trong mấy làng quanh đây ,chúng tôi cũng k biết nên đi đâu đành cứ đóng cửa ở nhà sống qua ngày ,chỉ lo lũ trẻ…

Vợ người đàn ông bật khóc

-Nhà tôi có hai cháu lớn đi hái chè về bị chúng ăn thịt…đau xót lắm mà nhà Vua đâu có hay…còn Vương Quân ông ấy bỏ lại đất nước này rồi …

Đúng lúc đứa bé út nhất khóc ré lên,người phụ nữ vội bịt mồm con…người đàn ông vội mở hầm đẩy các con xuống

-Vào đi nhanh lên,cả các anh mau trốn đi lũ quỷ đến đây bây giờ ,chúng rất thích trẻ con,chúng ăn thịt trẻ con để tăng tuổi thọ…

Vừa nói xong bọn quỷ ập tới,chúng hò reo bên ngoài rồi quát vào trong …

“ Ném đứa trẻ ra đây thì tao tha cho”

Người đàn ông run lên…Vương Quân nhấp ly trà rồi khẽ xoa lên đầu người đàn ông…

-Cám ơn vì ly trà,ta sẽ k quên trà được đánh đổi từ máu và nước mắt của các con ngươi…

Ánh hào quang từ Vương Quân phát ra…cánh cửa bật ra…Bạch Xà và Bạch Hổ xoay người biến thành rắn 9 đầu và hổ 9 đầu…các con quỷ chạy toán loạn nhưng đều bị bachh xà và bạch hổ giết hết bằng cách xé xác rất nhỏ vụn…

Con quỷ đầu chó đầu đàn cúi đầu khi thấy Vương Quân…

-Thần xin Vương Quân hãy tha cho mạng nhỏ này…

Người đàn ông trong nhà nhìn ngạc nhiên và k nghĩ rằng người đàn ông trước mặt mình lại là Vương Quân…

Ông ta xoay người lao vun vút bay lên cao,lửa cháy ngun ngút ông ta lộ dần ra gương mặt quỷ đầy máu me và nhe răng nanh của mình ,đứng trong đám lửa giọng ông ta nói vang trời đất…

-Khi ngươi giết những con người nhỏ bé này ngươi có ý nghĩ tha không?

Lập tức mặt Vương Quân sát vào mặt quỷ mặt chó khiến hắn sợ cúi rụp đầu…Vương Quân chỉ tay về phía con quỷ mặt chó bị ngọn lửa thiêu đốt,ngọn lửa thiêu hắn bởi các linh hồn hắn đã từng giết…con quỷ đầu chó kêu gào đau đớn…

Những người dân còn sống chạy trong nhà ra nhìn lên trời họ hô vang “ Vương Quân mãi mãi trường tồn vì con dân ma giới”…

Tại Hoàng Cung

Bông tay run rẩy kéo chiếc khăn che xác ra nhìn thấy mặt Sâu tím tái bị đánh trên người k có chút toàn vẹn nào…Bông lắc đầu

-Không,ta còn chưa đan xong khăn cho em…không?

Sóc cũng khóc và trấn an Bông

-Vương Phi xin người hãy bình tĩnh ạ…xin hãy bình tĩnh thưa người…

Bông khẽ thấy trong tay Sâu vẫn cầm chiếc áo của cô…Bông càng khóc lớn hơn…

Tại tiệc trà Vương Hậu và thứ phi đang ngồi đàm trà cùng các phu nhân quý tộc…Bông tay cầm chiếc váy đầy máu đi tới chỗ Vương Hậu,cô đứng nhìn lừ lừ không chút chớp mắt…Vương Hậu cười khẩy

-Mọi người nhìn xem,Vương Phi kiểu này chẳng phải là rất mất lịch sự hay sao?

-Kẻ giết người…

Bông nói thẳng vào mặt Vương Hậu trước mặt mọi người khiến cô ta tái mặt

-Vương Phi,hãy cẩn trọng cái miệng của mình.

-Giả mạo,giết người sẽ đến ngày ngươi bị quả báo,ta tự nghĩ ngươi ở lại nơi này làm gì…

-Ta ở đây vì người ta yêu cô chị ngu ngốc ạ…người tôi yêu là Vương Quân còn kẻ chị yêu là ai thì chị tự biết,chúng ta k cùng đẳng cấp nên về việc yêu cũng sẽ khác nhau…

-Phải độc ác nên mày rất hợp vs hắn…đến vs hắn đi rất hợp đôi…

Bông rút con dao ra định đâm Thỏ thì cô ta dùng ma thuật hất văng con dao của Bông ra rồi hô

-Vương Phi muốn giết ta ,cứu…

Trước sự chứng kiến của nhiều người,Thái Hậu vội tới nhưng k thể bênh Bông được…

-Tại sao các con lại như vậy

-Thái Hậu cô ta muốn giết con,tội giết con hình phạt thế nào người tự biết ,con là Vương Hậu …

-Ta k thể quyết định hình phạt,chuyện này phải chờ Vương Quân trở về

Bông cười khẽ nói vs Thỏ

-Kẻ giết người sẽ phải chết…

Thái Hậu liền hô

-Người đâu nhốt Vương Phi vào từ tâm cung,chờ đến khi Vương Quân trở về sẽ tính tiếp…

Vương Hậu tỏ thái độ

-Thái Hậu cô ta giết con trước mặt bn người sao cần phải chờ Vương Quân,giết cô ta trước đi là đúng luật đó ạ…

-Không được đây là chuyện lớn để Vương Quân quyết định…

Bông giật được chiếc dây đỏ trên tay Thỏ và nắm chặt vào tay mình…sợi dây vốn dĩ là của cô…

Chuyện Vương Phi định giết Vương Hậu khắp nơi trong cung đều biết…Vương Quân vừa trở về đã biết chuyện,ông ta ngồi nhắm mắt nghe Thái Hậu và Vua bên dưới nói nhau…

-Ta nghĩ vì quá xúc động nên Vương Phi đã k kiềm chế được cảm xúc của chính mình…

Vua gay gắt

-Thần xin người hãy xử tử Vương Phi để làm gương

Nói đến câu xử tử Vương Quân mở mắt ,ông ta chỉ nói đúng một câu

“ Đêm nay hãy gọi Vương Hậu tới để hầu hạ ta”

Thái Hậu lúc này ngẩn người vì quyết định của Vương Quân…

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN