Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 25
Thế nhưng khi tiếng chim hót bên ngoài lán trại,Bông giật mình tỉnh giấc,bên cạnh là người phụ nữ đang nuôi bé nhỏ…cô ôm đầu thì ra tất cả chuyện tối qua chỉ là mơ,tôi đã mơ Vương Quân tỏ tình với mình…
Cô bước ra ngoài nhìn những người nô lệ đang bị xiên những thanh sắt vào lòng bàn tay,cô ôm miệng thấy cảnh tượng quá đỗi kinh dị,cô sợ hãi ôm lấy thân mình run lên…
Bên góc trái vài người đàn ông bị cắt lưỡi tại chỗ,Bông sợ đi lùi lại…cô lắc đầu
“ Nơi này là địa ngục,là địa ngục ,tại sao mình lại có thể ở bên người độc ác như vậy”
Bông lùi lại thì va bốp phải người Vương Quân.Ông ta trong bộ vest đen với mái tóc trắng vuốt gọn gàng,ánh mắt đỏ của ông ta khiến Bông càng cảm thấy đáng sợ…
-Đồ dã man,kẻ bạo chúa…
Vừa sáng sớm trước mặt các quan quân Vương Quân đã nghe thấy những lời nói như tát nước của Vương Phi…ông ta tức ánh mắt nảy lửa
-Ngươi càng ngày càng lộng ngôn không coi ai ra gì…ta phải xử ngươi làm gương…
-Giết đi,giết tôi đi kẻ bạo chúa,vốn dĩ là kẻ bạo chúa thì k thể thay đổi…
Bạch Hổ cúi đầu
-Vương Quân có thể Vương Phi đang bị
-Im miệng ,hôm nay không ai cứu cô ta được cả…người đâu giao cho bên bộ hình xử cô ta tội lăng mạ bổn vương…
-Tôi k sợ đâu,kẻ độc ác như ông nên đi chết đi
Bên bộ hình kéo Vương Phi đi,Vương Quân đứng nhắm mắt nắm chặt tay…Bạch Hổ cầu xin
-Vương Quân thưa ngài Vương Phi còn trẻ người non dạ lại k hiểu chuyện
-Nếu ta k xử nghiêm cô ta thì còn để cô ta loạn ngôn đến khi nào,cô ta đang nghĩ bản thân là gì đó của ta thì phải…cô ta phải chết…
Bạch Hổ nhìn rõ trong mắt Vương Quân lúc này nổi lên sự uy nghiêm và gay gắt …anh ta liền vội báo tin cho Bạch Xà để báo Thái Hậu…
-Con bé đó tại sao cứ tự đẩy bản thân vào chỗ chết như vậy cơ chứ
-Chết ở cái mồm đấy Thái Hậu,xin người hãy cứu Vương Phi lần này
-Cô ta hết lần này đến lần khác xúc phạm Vương Quân,ngươi bảo ta cứu sao đây?
Bạch Xà ánh mắt van xin
-Lần này Vương Quân sẽ giết cô ấy mất…
-K đâu ngài chỉ quá tức giận thôi
-Bạch Hổ nói đưa cho bên bộ hình rồi ạ
-Sao cơ…
Tại Tiên Giới
Hoàng Hậu nói với công chúa Linh Ngọc
-Kế hoạch của mẹ là như vậy,thuận cả đôi đường.
-Ý mẹ là giờ con sẽ chuẩn bị làm vợ Vương Quân
-Phải rồi
-Mẹ nghĩ ông ta sẽ nghe lời mẹ mà lấy con hay sao?
-Cha mẹ có cách để đánh đổi chuyện này,nếu thành công thì con sẽ lấy được người con yêu và hoàn thành xuất sắc mọi việc…
Linh Ngọc nghĩ đến Bông sẽ là rào cản lớn sau này nên cô ta muốn đưa cô trở về thế giới loài người…
Bông trong ngục bị trói rồi bị dìm xuống nước liên tục ,cô sặc sụa rồi mắt vẫn lầm lỳ nói lớn
“ Vương Quân kẻ bạo chúa,giết người yếu thế hơn mình để được gì ,tôi khinh loại người như ông”
Vương Quân đang đứng ở chiến trường nhìn đống tro tàn,ông ta cũng nghe rõ lời Bông nói,tay ông ta nắm chặt dây cương …Thái Hậu xuất hiện…
-Người đang rất buồn
-Con có lẽ phải giết cô ta
-Con có làm được không?
-Con đường đường là Vương Quân của ma giới,con k có gì có thể không làm được…
-Trong lòng con có cô ấy rồi
-Không con chỉ dùng cô ta để làm mất đi linh hồn bẩn thỉu của gã ăn mày trong con…
-Con lợi dụng cô ấy nhưng lại bị rơi vào vòng xoáy của tình yêu rồi…
Vương Quân bật cười lớn
-Sao ai cũng nói con thích cô ta vậy,trong mắt con cô ta chỉ là một con đàn bà để con chơi đùa mà thôi…
-Vậy sao ngài k động vào Thỏ …
-Con chưa thích
-Đừng để đánh mất rồi mới hối hận con trai ạ…hôm nay con cũng đã mở lòng nói chuyện với ta như con trai nói chuyện với mẹ chứ k phải là một Vương Quân cao quý…ta chỉ muốn nói con đã phải lòng con bé rồi chỉ là con cố tình phủ nhận đi mà thôi…
Vương Quân cười nhếch mồm ý phủ nhận,ông ta hô…
-Đêm nay treo cổ Vương Phi để làm gương…
Lời nói phũ phàng của Vương Quân khiến Thái Hậu rùng mình…Bạch xà tiến tới còn Vương Quân rời đi…ông ta phóng con bạch mã phi vun vút vào cánh rừng phía trước…
-Ta đã sai rồi,ta nghĩ ngài ấy thích cô gái ấy nhưng hoá ra chỉ là do chúng ta suy nghĩ…trái tim người đã hoá đá thật rồi…
-Thần rất lấy làm tiếc…có lẽ sự tồn tại của Vương Phi chỉ dừng lại ở đây…tất cả đã cố hết sức rồi…
Vương Hậu nghe tin Bông sẽ bị treo cổ đêm nay,cô ta cười đắc ý
-Ý trời rồi ,cô ta sẽ chết chúng ta k cần tốn sức…
Ma ma tổng quản nói thêm
-Xin chúc mừng Vương Hậu cuối cùng đã loại bỏ được cái gai trong mắt…
-Trời k phụ ta
Bên ngoài có người báo vào
“ Đêm nay Vương Quân cho gọi Vương Hậu tới lán trại ạ”
Thỏ ôm miệng vì quá vui mừng…
-Ta có nghe nhầm không?
-Không nhầm đâu thưa người…cuối cùng ngài ấy cũng cho gọi người tới thị tẩm…chúc mừng Vương Hậu…
Trong cánh rừng Vương Quân ngồi trên bạch mã lao vun vút,ông ta lúc mặt bình thường lúc gương mặt lại biến thành con quỷ,đầu ông ta bốc hoả…ngọn lửa cháy rực trên đầu,ông ta lao mình xuống đại dương…rồi ông ta nghĩ lại và vụt đến chỗ Bông…thấy Bông người đầy máu me do bị tra tấn…ông ta bóp cổ nhấc lên…
-Nào hãy nói gì đi,ta cho ngươi cơ hội cuối cùng
Bông bật cười
-Tôi muốn được chết
Cô cười lớn khiến cho Vương Quân buông thõng tay,ông ta cau mày
-Đáng lẽ ta nên giết ngươi sớm hơn…
-Ông thích tôi rồi
-Hãy van xin ta đi,đừng cứng đầu nữa
-Tôi xin lỗi đã xuất hiện và làm ông tổn thương…
Vương Quân nhíu mắt ông ta đứng bật dậy…
-Cuộc sống của ta có cô hay không có cũng đều chẳng có ý nghĩa gì…
-Giá như chúng ta có thể gặp nhau ở một thế giới khác,có lẽ tôi sẽ yêu ngài…
Vương Quân đỏ mắt lên ông ta vụt biến mất,Bông ôm miệng khóc khi nghĩ đến những điều tàn ác mà Vương Quân đã làm,ông ta đi tới đâu máu chảy thành sông tới đó…cô ôm đầu “ Tại sao lại ác như vậy”…
Đêm hôm đó tại lán trại Thỏ bước tới cô ta ôm chầm lấy Vương Quân,cô ta cởi bỏ áo của ông ta rồi hôn liên tục từ cổ xuống đến ngực ông ta…Vương Quân như kẻ mất hồn ông ta nhìn giờ sắp đến giờ Bông bị treo cổ…tay ông ta nắm chặt rồi nhắm mắt…
Linh Ngọc tới chỗ Bông cô ta nói
-Tôi sẽ đưa cô đi về nhà,cô muốn không?
-Thật không?
-Tôi chưa bao giờ lừa cô …đến lúc cô nên trở về rồi…nắm lấy tay tôi…
-Cám ơn cô rất nhiều…
Khi vừa nằm xuống trong đầu Vương Quân chỉ nghĩ đến câu nói của Bông “ tôi xin lỗi đã xuất hiện và làm ông tổn thương…giá như gặp nhau ở thế giới khác tôi sẽ yêu ngài”
Vương Quân ôm đầu Thỏ khẽ kéo quần ông ta
-Ngài mệt ạ vậy để em …
-Dừng lại đi
-Em làm chậm quá ạ
-Ta nói dừng lại
Vương Quân quát lên
-Ngài sao vậy?
-Cút ra ngoài…cút…
Ông ta quát lớn,bên ngoài người báo
“ Vương Phi đã biến mất”
Vương Quân vội bật dậy choàng áo,Thỏ rút con dao trong người ra
-Nếu hôm nay ngài đối xử với em như vậy em sẽ chết cho ngài xem…
-Ta rất sẵn lòng tiễn cô về nơi an nghỉ cuối cùng.
Thỏ rút dao ra đâm vào bụng thật,thế nhưng ông ta không bận tâm mà vụt biến mất để lại Thỏ nằm trên vũng máu,cô ta cười trong đau khổ…
Tới thế giới loài người Bông cám ơn rối rít…
-Cám ơn cô nhưng tôi sợ ông ta sẽ tìm thấy
-Tôi đã vứt chiếc vòng tay của cô lại rồi,ông ta có thể sẽ k tìm thấy ,cô cầm lá bùa này bên cạnh,ông ta sẽ k thể tìm thấy cô,hãy nhớ lúc nào cũng phải mang theo k dc để rời xa người
-Cám ơn cô,cô tốt quá luôn giúp tôi khi tôi cần
-Tôi k tốt như cô nghĩ đâu…sau này cô sẽ hiểu,chỉ là tôi làm những việc nên làm thôi…
Bông mở cửa về nhà bố cô ngỡ ngàng,Bông ôm chặt lấy ông rồi khóc lớn…
-Bố con về rồi bố ơi
-Con ơi là con,con đi đâu 13 năm vậy
-13 năm,con mới đi 3 tháng thôi mà
-13 năm rồi con ơi…cha già rồi con ơi con…
Bông như ngỡ ngàng khi đã quá lãng phí thời gian ở ma giới…cô cúi đầu
-Con xin lỗi bố ơi…con xin lỗi
Tại Ma Giới
Vương Quân cầm chiếc lắc tay đỏ của Bông,ông ta nhắm mắt k thấy sự hiện diện của cô ở đây nữa…Bạch Hổ nói
-Chuyện này ,Vương Phi k quen biết ai cả nên xin ngài bớt giận…
-Cô ta có trốn tận đâu ta cũng phải tìm thấy…
Thế nhưng đã nửa năm Vương Quân k thể tìm thấy Bông,ông ta như phát điên…ông ta ném sợi dây đỏ xuống hồ…
“ Cô rốt cuộc đang ở đâu”???
Bông đang đi trên đường văng vẳng nghe thấy tiếng của Vương Quân,điều đó làm cô sởn tóc gáy…và ở thế giới của cô “Tùng”anh hàng xóm khi xưa đã bỏ vợ và lại tiếp tục đang theo đuổi Bông…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!