Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 34
Anh không thể đi tiếp cùng em,không thể là người cùng em viết tiếp câu chuyện cuộc đời…
Có lẽ đó là điều mà Vương Quân hối hận nhất trong cuộc đời khi có thể có tất cả lại chỉ không thể có được người mình yêu…
Vương Quân sau 500 năm lần đầu tiên ông ta mở lại cánh cửa của Từ Tâm Cung…
Bước vào bên trong cây hoa tử đằng tím ngày nào vẫn rơi lả tả bên thềm…ông ta thấy con mèo trắng vẫn nằm trước cánh cửa…Vương Quân cầm chiếc đèn lồng thả bay cao lên trời…
“ Ta đã thả đèn lồng 500 năm rồi ,như em nói chỉ cần viết điều ước của mình lên chiếc đèn lồng thả lên bầu trời cao thì điều ước chắc chắn sẽ thành sự thật…ta ước em quay trở về…vậy sao điều ước đó mãi mãi không thành sự thật”…
Vừa nói xong có một chú bướm trắng bay tới đậu lên tay ông ta…Vương Quân rơi nước mắt lã chã nhìn chú bướm…
“ Ta thật lòng yêu em hơn những gì em nghĩ,vì ta lạc lối nên mới đánh mất em…”
Vương Quân vòng một vòng tròn ma kết để chú bướm chỉ bay trong bàn tay mình…ông ta ngồi nói chuyện với chú bướm 3 ngày 3 đêm…
Vương Tử sau khi nghe Thái Hậu nói lại liền buồn bã…
-Thật ra người tổn thương là cha của cháu,ngài đã tổn thương rất nhiều…
-Thấy Sâu và Sóc nói lại rằng Vương Quân ngồi nói chuyện với một chú bướm tận 3 ngày 3 đêm…ta xót xa quá cháu trai ạ…
-Cháu có nghe nói mẹ cháu trước khi mất đã nói với cha rằng “Xin lỗi vì đã làm người tổn thương” .Giờ nghĩ lại câu nói đó thật đúng…người mất đã mất rồi nhưng 500 năm rồi cha cháu chưa bao giờ quên,cứ thế này không ổn,cháu k bảo cha phải quên nhưng cứ như vậy thì cứ tự làm khổ mình…
-Biết làm sao bây giờ ,Vương Phi mất đi là cú sốc quá lớn…
Tại Tiên Giới
Quý phi hỏi Linh Đan nhưng cô nhất định không nói…
-Con tại sao ở đó lại bỏ về,học khó quá hay thế nào?
-Con không học nữa…
-Ơ con bé này nói hay nhỉ ,nói k học là k học tự ý bỏ về nvay Vương Quân sẽ giận đấy…
-Mặc kệ lão già đó con k bao giờ quay lại học nữa đâu…
-Con sao dám ăn nói vậy chứ
-Con k thích học ở đó mẹ đừng ép con…
Nói xong Linh Đan bỏ đi tắm,cô nghĩ đến việc cả hai đều không mặc đồ nằm trên giường,nhìn con rồng ở Thái Dương và một con phượng hoàng xăm quấn quanh người ông ta…Linh Đan lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghĩ nữa…
“ Tại sao ông ta làm vậy,ông ta chưa đi quá giới hạn nhưng cởi đồ của mình ra rồi nằm cạnh thì đúng là kẻ biến thái,bệnh hoạn mình phải tránh xa ,đúng là xấu hổ mà …”
Công chúa ôm đầu rồi kì cọ người sạch sẽ…
Hoàng Hậu Tiên Giới nói với em trai…
-Chị nhớ Linh Ngọc quá,500 năm rồi chưa được gặp con gái…
-Là do chị gả con sai người,sai cả thời điểm
-Em k thấy nó sống chết đòi lấy ông ta đó à,chị làm cách nào ngăn cản lại được…
-Chị và Hoàng Đế bàn bạc gả con gái vào đó vừa tránh được chiến tranh lại đúng ý con gái.Giờ đúng ý thì chị phải trả giá…
-Có cách nào để khiến ông ấy thả con bé ra không đây…
-Linh Đan sẽ giúp chị đừng quên ở Tiên Giới có người đang tiếp xúc vs Vương Quân với tư cách là học trò…
-Con bé đó phải chăng là …Vương Phi tái sinh vào công chúa…
-Vận mệnh nhân duyên của Vương Quân xoay quanh một vòng rồi vẫn trở về…có lẽ đất trời cảm động vì lòng chung thuỷ của ông ta nên lại một lần nữa để ông ta gặp số mệnh của mình…
-Ý em nói công chúa sẽ thành đôi với Vương Quân
-Vâng
-Em nghĩ ông ấy đơn giản lấy người khác vậy sao?
-Ngoại hình của Linh Đan chính là sức hút đã chiếm 70% rồi giờ 30% còn lại là tính cách mà con bé rất mạnh mẽ,điều đó càng giống Vương Phi cũ…
Hoàng Hậu cảm giác lo sợ …
Vương Quân ngồi gầy đàn tại ma cung,bạch xà bên cạnh lầm bầm…
-Con bé bỏ về rồi mà người cứ như không,tại sao lại khiến con bé bỏ về cơ chứ…ngài có nên…
Vương Quân dừng gẩy đàn
-Sẽ quay về sớm thôi…
-Sao người tự tin vậy?
Vừa nói xong thấy Vua ma giới bên ngoài muốn gặp Vương Quân…
-Ta muốn hỏi lý do tại sao con bé quay về…
-Chúng ta sắp có chiến tranh,để con gái ngươi ở bên cạnh ta không được tiện…
-Đợt vừa rồi Tiên Giới có nhiều vị trúng độc nên đã mất,chúng tôi chỉ mới vừa vực dậy,tôi sẽ dùng hết sức để bảo vệ bờ cõi của mình…
-Ngươi thừa biết khả năng của ngươi đến đâu,Tiên Giới rơi vào tay ngươi là một nơi ai ai cũng pháp thuật kém,là do ngươi k đào tạo họ,ngươi chỉ biết vùi vào ăn chơi gái và rượu…k có tư cách làm Vua…
-Nhưng tôi trị vì rất tốt
-Con trai ta sẽ kế vị và làm tốt hơn…
-Ông định để con trai mình lên …k thể nào
-Pháp thuật của nó gần bằng ngươi rồi đấy,là do nó chịu học tập còn ngươi…bảo vì sao mà con gái ngươi lười học như cha nó vậy…
-Tôi muốn gả Linh Đan cho Vương Tử…
Vương Quân thay đổi sắc mặt
-Không thể được
-Tại sao không được…con gái tôi là công chúa lá ngọc cành vàng…rất hợp với con trai ông…khi đó hy vọng chúng ta sẽ lại hoà bình…
-Ta chỉ nói k được là k được…
-Tôi sẽ đưa con bé quay lại ngay hy vọng chúng có thể thành đôi…
Vương Quân tóm tay vua Tiên Giới
-Con trai ta k thể lấy cô gái có gương mặt của mẹ nó được,ngươi thừa biết con gái ngươi rất giống Vương Phi cũ của ta…
-Tôi k thể gả con gái cho ông được,một đứa bị nhốt là quá đủ
-Ta đâu có bảo ngươi gả cô ta …ngươi là kẻ vô dụng khi luôn đưa con gái ra để trì hoãn mọi việc…lui đi
Vua Tiên Giới quay trở về ông ta thấy người Tiên Giới đang ra sức trau dồi pháp thuật,họ tiếp thu chậm hơn người ma giới bởi vì Vua không chịu dậy dỗ từ sớm…Vương Quân thì luôn để các đệ tử của mình trau dồi cho các tướng lĩnh ma giới hằng ngày…đó chính là sai lầm của vua tiên giới…ông ta ngồi thừ người,quý phi liền hỏi
-Ngài sao vậy
-Chiến tranh sắp xảy ra,khi chiến tranh xảy ra em hãy đưa các con đi thật xa…
-Tại sao vậy
-Vì ta chắc chắn rằng sẽ thua Vương Quân,máu đã chảy thành sông 500 năm trước giờ ta k muốn dân phải khổ,ta nên đầu hàng sớm …Vương Quân sẽ cho con trai lên nắm quyền nên ta có ý gả Linh Đan nhưng k được…ông ta từ chối…
-Mình sao vậy,nhìn công chúa Linh Ngọc bị nhốt lẽ nào người muốn Linh Đan cũng bị vậy
-Trong cơn bức bách ta k có ý nào khác ngoài chuyện kết thông gia…ta thật sự mệt mỏi vì đã k thể bảo vệ bờ cõi của mình tốt..đúng như ông ta nói “ ta là kẻ vô dụng”…
Linh Đan nghe thấy cha mẹ nói chuyện,cô ở bên ngoài đang định xin đi chơi…cung nữ hỏi
-Công chúa sao k đi nữa ạ
-Có lẽ ta luôn mải chơi mà k nghĩ gì cho bờ cõi này…cha mẹ thì còn lo bao chuyện vậy mà ta luôn làm họ lo lắng…ta phải hỏi ông ta cho ra lẽ tại sao cứ muốn chiến tranh…
Linh Đan quay trở lại ma cung,Vương Quân ngồi sẵn ở sân uống trà và đang ngắm hoa có vẻ như biết cô sẽ trở về…
-Ông nói đi tại sao cứ muốn chiến tranh…
-Ta k phải sinh ra để chỉ trả lời câu hỏi của ngươi…
-Chúng tôi đang yên phận rồi sao ông k để chúng tôi yên…
-Yên phận mà được chắc…lui đi
-Ông nói đi phải làm sao dừng chiến tranh này lại được…
-Ngày khởi binh ta đã quyết chỉ chưa ấn chỉ…còn 15 ngày nữa nếu trong 15 ngày ngươi phục vụ ta tốt,biết đâu ta suy nghĩ lại…
-Phục vụ lau dọn ạ…tôi làm được mà,tôi đi làm luôn…
Linh Đan lấy khăn lau bàn uống nước của Vương Quân ,ông ta tóm tay…
-Ý ta là khác kìa…
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Linh Đan,cô ngại giật tay lại…
-Tôi k dám đâu…ông xem có thoả thuận nào khác…
-Thoả thuận chỉ có một…ngươi hầu hạ ta 15 ngày nếu ta vui chiến tranh sẽ hoãn …có thể huỷ…
-Còn nếu k vui thì vẫn chiến tranh…ông thật sự quá thông minh rồi
-Ngươi nên giúp cha mình để hắn đỡ khổ tâm…
-Cha tôi k phải kẻ vô dụng…
-Ha ha ha…lui đi nhóc con…
-Tôi muốn giữ kín chuyện này,15 ngày tôi ở đây hy vọng sẽ thay đổi mọi chuyện…
-Ta là người rất kín đáo…
Linh Đan ngại ngần Vương Quân kéo tay cô sát vào ông ta…
-Gương mặt này của ngươi đã giúp ngươi lọt vào mắt của ta
-Tôi xinh quá hả…
Linh Đan cười tươi…Vương Quân thấy như Bông đang ở trước mặt…Ông ta khẽ cúi đầu hôn lên môi Linh Đan…cô lùi lại thì ông ta giữ lưng cô rồi bế bổng cô vào trong…
Đặt cô vào trong giường ông ta cứ nhìn cô,nhìn cả thân thể…Linh Đan ngại cô kéo chăn che…
-Tôi chưa làm chuyện này bao giờ nên có thể ông sẽ k vui,hay chúng ta đi chơi đi…
-Ta sẽ dậy…
Nói xong Vương Quân xé toạc áo của Linh Đan…cơ thể trắng nõn k vết chầy xước của một công chúa…
Cô sợ ôm người che
-Nhất định phải làm ạ,tôi sợ lắm…
-Ngươi phải thuộc về ta thì cha ngươi sẽ k thể gả ngươi cho Vương Tử…
-Tôi sao có thể lấy Vương Tử được…
-Tất nhiên rồi vì ngươi là của ta…
Nói xong Vương Quân khẽ cắn vào cổ Linh Đan…bầu ngực cô chạm vào cơ thể ông ta khiến Vương Quân càng hưng phấn…cô như con chim bé nhỏ với cơ thể thơm ngát mùi hoa của một công chúa…Linh Đan khẽ rơi nước mắt…
-Tôi sợ…
-Sẽ hơi đau một chút thôi,lần sau sẽ khác…
Linh Đan nắm chặt tay vào ga giường…cô ngửa cổ thở mạnh…gân cổ nổi lên…Vương Quân bên dưới đang đưa vào…cô bật khóc
-Đau quá,đau lắm…
Ông ta khẽ ôm siết cô lại
-Ngoan một chút thôi nào…
-Ư…ưm…ư…hhh
-Đau lắm à
-Đau lắm…rất đau ạ…
Cô bật khóc vẻ mặt trẻ con…Vương Quân lấy tay lau nước mắt…
-Sắp được rồi…
Đến khi vào được ông ta vẻ mặt mãn nguyện khi là người đầu tiên của công chúa…Công chúa khóc lớn…
-Đừng ấn nữa đau lắm
-Suỵt…nằm yên nào…
Vương Quân quan hệ với Linh Đan,cô gái nhỏ chỉ biết nắm chặt tay vào ga giường để ông ta dày vò thân xác…
Đến rạng sáng ông ta mới ngưng quan hệ…Linh Đan sợ quá liền quay mặt vào trong nước mắt rơi lã chã…
-Ông nhớ thoả thuận của chúng ta…xin đừng quên…
-Ngủ đi…
Vương Quân hôn sau gáy Linh Đan…
Từ xa Thái Hậu ,Linh Ngọc ,Vương Hoa và Vương Tử đều thấy con rồng bay lên…
Linh Ngọc lo lắng
“Ông ta đã lấy vợ mới rồi sao”
Vương Tử và Thái Hậu đều mỉm cười…
-Cha ơi con chúc người hạnh phúc…
-Vương Tử thật thông minh,con nói đúng sau 500 năm con trai ta đã mở lòng…
Sáng hôm sau …Linh Đan mở mắt dậy…cô với vội áo mặc …Vương Quân liền hỏi
-Ngươi cần đi đâu mà vội…
-Tôi phải về k mẫu thân sẽ đi tìm…
-Ở đây 15 ngày ngươi quên sao?
-Vâng…vậy tôi sẽ gửi thư về …
Linh Đan co chân cô cảm giác đau vùng kín…Vương Quân tóm cô nằm cạnh…
-Ta sẽ ở bên cô 15 ngày…
-Là dành hết thời gian cho tôi ạ
-Phải…
-Thật ạ…
Linh Đan có vẻ vui…cô cười tươi nằm trong lòng Vương Quân…cô đột nhiên bật dậy đập đầu vào cằm Vương Quân khiến ông ta giật bắn người…
-Sao vậy?
-Tôi đi nấu đồ ăn,quên mất…ông chờ chút nhé…
Vương Quân bật cười khi thấy dáng vẻ vội vàng rời đi của Linh Đan,nhìn cô từ sau ông ta lại nói
“Vương Phi của ta”
Hoá ra Vương Quân luôn nhìn Linh Đan với hình ảnh là Bông…ông ta dành hết nỗi nhớ nhung của mình dành cho vị Vương Phi đã chết lên người Linh Đan…
Còn cô công chúa nhỏ k hề hay biết mình chỉ là kẻ thay thế hình bóng của người khác trong lòng Vương Quân…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!