Gặp Người Đúng Lúc - Tống Thị Phương Anh
Phần 39: Cuối
Em chẳng thể mang đến bình yên,thật buồn vì điều gì đó đến nay đã không trọn vẹn,chặng đường này dù kết thúc nhưng anh sẽ không cô đơn,người đàn ông tự làm nên hạnh phúc…
Vương Quân trên tay cầm tờ giấy mà Bông từng để lại trước khi ra đi…ông ta đưa tờ giấy lên tim mình…
“ Ta thật sự k thể quên em,cứ mỗi khi thấy công chúa ta lại cứ nghĩ đó là em,cho ta dừng nỗi nhớ này lại thôi,làm ơn để ta thôi nhớ về em”
Bên ngoài cửa hoa tử đằng đỏ rơi đầy bên hiên,Thái Hậu đứng bên ngoài nghe con trai đang đau khổ,bà thở dài cảm thấy chua xót cho Vương Quân và càng thấy buồn hơn cho công chúa khi cô lại chỉ là kẻ thay thế…
Công Chúa sau khi thấy Vương Quân tỏ rõ thái độ như vậy,cô trong lòng lại cứ nghĩ Vương Quân đang có ý với mình,ngồi ôm con mà lòng cứ hồi hộp,cô hỏi hầu gái của mình.
-Cha mẹ ta hiện vẫn ổn hết chứ
-Mọi người đều ổn,giam lỏng tại vùng núi non nước cũng rất đẹp,một nơi tĩnh tâm rất ổn ạ…ngoài ra Vương Quân chưa hề động đến đức Vua thưa công chúa…
-Ta mong rằng mọi chuyện sẽ được êm đẹp,cha ta và mẹ dc an toàn…
-Ui hai em bé ti mẹ xong ngủ ngon lành quá ạ
Công chúa mỉm cười nhìn vào nôi…cô cảm thấy hai đứa trẻ như là nguồn sống của chính cô vậy…
Thế nhưng kể từ sau ngày cô sinh con ,Vương Quân chỉ cho người đến đón em bé đến chỗ ông ta rồi lại trả về,ông ta k gặp mặt công chúa nữa…
Cứ đông này trôi qua lại xuân mới đang tới…thấm thoát đã 3 năm…
Vương Hoa đến chơi với Linh Đan cô thở dài
-Dì lại giống như mẹ con rồi,dì có sợ không?
-Tại sao ta lại sợ …
-Sợ cô đơn ,đã ba năm rồi cha con k tới đây nữa
-Đi dạo với ta một chút đi…
-Vâng…
Linh Đan ngẩng lên nhìn cây hoa tử đằng bên trong Từ Tâm Cung
-Nơi này là ai từng sống vậy
-Là quý phi ạ…người sinh ra anh Vương Tử…
-Vậy sao?
Linh Đan mở cửa bước vào ,Vương Hoa can
-Nơi này k ai được vào đâu ạ…
Linh Đan vẫn bước vào ,cô vừa bước vào thì thấy hoa tử đằng tím rơi xào xạc bay đến chân cô…đột nhiên cô nghe tiếng gọi của Vương Quân
-Bông…ta tới rồi xem ta mang gì về cho con này…
Linh Đan quay lại thấy hình ảnh Vương Quân sách trên tay một đầu con báo đen dơ lên trước mặt một người phụ nữ…
Linh Đan thấy người phụ nữ đó ôm cổ Vương Quân
-Chúc mừng ngài,em đã chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi ,chúng ta dùng bữa thôi…
-Khoan đã,ta k có thưởng gì sao
Người phụ nữ đó kiễng chân lên hôn má Vương Quân…nhìn họ rất hạnh phúc…cô gái quay lại…
Linh Đan thấy cô ấy rất giống mình…cô lảo đảo không đứng vững…chợt cơn sấm chớp nổ ra…cơn mưa ào xuống Vương Hoa tóm tay Linh Đan
-Mưa rồi chúng ta về thôi dì
Thấy Linh Đan như người mất hồn…cô lảo đảo bước đi trong cơn mưa rồi nhớ lại những lời nói của Vương Quân khi lần đầu gặp mặt…cô nhìn thấy rõ Vương Quân với hình ảnh thề hẹn với Vương Phi
“Ta nguyện yêu em đến 3 đời 3 kiếp này
-Em có cảm giác chúng ta sắp rời xa nhau
-Đừng nói linh tinh…chúng ta vĩnh viễn k thể xa nhau…”
Linh Đan ôm miệng bật khóc dưới cơn mưa vì quá sốc bởi cô và Vương Phi có gương mặt giống hệt nhau…cô nhìn lên trời “ Con phải làm thế nào đây hả mẹ,con ước gì mình chưa từng gặp ông ấy”…
Linh Đan đi mất tích,Vương Quân ngay lập tức đến đó nhìn lũ trẻ đang khóc đòi mẹ…
-Công chúa đi với ai
-Đi với Công chúa Vương Hoa ạ
Vương Quân lập tức đến hỏi Vương Hoa…
-lần cuối con thấy công chúa Linh Đan là khi nào?
-Hôm nay công chúa đã tới Từ Tâm Cung rồi sau đó cứ như người mất hồn nói muốn đi một mình…nên con đã về trước vì muốn dì được yên tĩnh…
Nghe tới đây Vương Quân vội quay đi…ông ta thấy trên bầu trời chiếc đèn lồng đang bay cao trên đó có hai chữ “ Duyên Phận”…
Ông ta lập tức bay lên tóm lấy chiếc đèn lồng…bên dưới Linh Đan đang đứng nhìn lên…ông ta hạ xuống trước mặt cô
-Trở về ngay con đang tìm cô
-Tôi đã xong trách nhiệm của mình tôi sẽ rời khỏi đây…
Linh Đan quay đi Vương Quân tóm tay
-Ngươi điên hay sao vậy hả
-Phải tôi điên rồi ,tôi k phải là vương phi tôi là tôi…đừng biến tôi trở thành một kẻ thay thế ngu ngốc…tôi k phải kẻ thay thế…
Vương Quân tiến lại gần
-Theo ta về
-Đừng tới đây…
Linh Đan biến ra trên tay cây kiếm dí lên cổ mình
-Ngươi làm vậy để được gì,còn lũ trẻ…
Linh Đan bật khóc lớn,cô vứt thanh kiếm đi khi nghĩ đến các con…
-Tôi vĩnh viễn k muốn thấy ông nữa…
Nói xong Linh Đan tự tay chọc mù hai mắt mình …Vương Quân tóm tay lại nhưng không kịp…ông ta quát lớn
-Ngươi điên rồi…
Linh Đan ngất lịm ông ta vội vã bế cô về chữa trị…bạch hổ và bạch xà thay nhau dã thuốc ba ngày ba đêm còn Vương Quân dùng pháp thuật của mình để chạy chữa cho đôi mắt của Linh Đan…
Khi băng được tháo ,Thái Hậu ngồi bên cạnh bà liền hỏi
-Con có thấy ta không?
Linh Đan gật nhẹ
-Con có thấy
-Tốt quá rồi ,đừng có dại như vậy nữa ,con nhìn lũ trẻ vẫn còn bé
-Ông ta coi con là Vương Phi cũ chỉ vì con có gương mặt giống
-Con là tiền kiếp của Vương Phi chứ k hẳn là chỉ giống thôi đâu,sự thật là vậy con ạ…
-Nhưng con là Linh Đan con k phải vương phi mong người hãy nhắn lại với ông ta như vậy,nếu ông ta đến gần con lần nữa con sẽ tự vẫn …
Vương Quân đứng ở bên ngoài đang định bước vào thì lại ái ngại,ông ta quay đi thở dài…
Bạch xà gặng hỏi
-Ngài sao k nói chuyện với công chúa
-như cô ta đã nói nên tránh xa nhau tốt hơn…
Tại vùng núi hoang
Nhị Tôn hắn đã luyện được ma pháp thần quái,con người hắn thay đổi hoàn toàn,hắn cười lớn giọng
“ Vương Quân ta và ngươi đến lúc đối đầu một trận sinh tử thôi”
2 tháng trôi qua Linh Đan vẫn vui vẻ bên các con cho đến khi Vương Tử tới chơi
-công chúa k cần ngạc nhiên đâu,trên tiên giới giờ đã ổn định nên tôi về chơi thôi,qua xem các em lớn thế nào rồi
Vương Tử lao vào lũ trẻ ôm hôn chúng,lũ trẻ cũng rất quý cậu ta..Linh Đan mỉm cười
-Vương Tử cũng đến lúc kết hôn thôi
-Ai cũng nói vậy là sao nhờ
-Giờ là Vua của Tiên Giới rồi nên cần ổn định
-Khi nào cha tôi và công chúa kết hôn khi đó tôi sẽ nghĩ tới chuyện lấy vợ
-Chắc sẽ k có chuyện đó xảy ra đâu,tôi và ông ấy k có tình cảm
-Có chắc là k có tình cảm không?
-Tôi chỉ là hình ảnh thay thế của mẹ cậu
-mẹ tôi mất lâu rồi cha vì quá yêu nên mới ghi nhớ như vậy nhưng thời gian sẽ xoá nhoà,tôi mong cha tôi và công chúa hạnh phúc…
Linh Đan lặng yên chẳng nói câu gì…cô chỉ khẽ thở dài…
Đêm hôm đó khi cơn gió lạnh đầu mùa về…Nhị Tôn cùng đội quân của hắn đánh thẳng vào hoàng cung ma giới…
Bạch Hổ chấn cửa cung
-Nhị Tôn ngươi đừng tự đưa bản thân vào con đường chết
-Gọi Vương Quân ra đây,ngươi thì ta k chấp
-Vậy bước qua xác ta rồi hãy nói
Bạch Hổ vừa bay lên thì bị Nhị Tôn đánh hai chưởng đứt hết các gân tay chân…bạch hổ ngã gục khi thấy được tà pháp của Nhị Tôn
-Ta đã nói đừng qua rồi mà
-Ngươi luyện hoa hồng đen ,bản thân ngươi bán linh hồn cho ác ma rồi
-Ta phải giết Vương Quân kẻ sát hại cháu gái ta làm cho chị ta suy nghĩ nhiều cũng đã uất ức mà chết…
Nói xong trên bầu trời rầm rầm sấm chớp Vương Quân xuất hiện trong ngọn lửa đỏ
-Vậy thử xem tài cán của ngươi đến đâu…
Vương Quân lao vào và hắn cũng vậy hai bên giao chiến trong một ma kết mà k ai có thể vào được…Nhị Tôn luyện tà khí nên từng tia chớp mà hắn chĩa vào Vương Quân đều rất hung hãn…
Thấy Thái Hậu chạy về noi với Linh Đan
-K dc rồi Nhị Tôn của Tiên Giới hắn luyện tà pháp hoa hồng đen,hắn cố tình đến ngày hôm nay vì biết ngày trăng tròn pháp thuật của Vương Quân đang rất yếu…
-Vậy phải làm sao tà pháp hoa hồng đen nghe cha con nói bán linh hồn cho ác ma sẽ luyện được nhưng coi như kẻ đó k còn linh hồn là người vứt đi rồi…
-Vương Quân bị thương rồi chỉ có kiếm Thanh Ngọc mới có thể giết hắn
-Kiếm Ngọc ở đâu ạ
-Trong ma cung,con tới đó lấy nó và phá ma kết đưa nó cho Vương Quân
-vậy con đi ngay…
Linh Đan chạy đi lấy thanh kiếm,cô học cách phá ma kết mà Vương Quân dạy khi xưa để vào bên trong nơi hỗn chiến đang xảy ra…
Vương Quân đang ôm ngực mồm ứa máu,bên kia Nhị Tôn gân cốt vỡ hết các mạch máu…hắn thấy Linh Đan liền lao vào cô…Vương Quân chạy ra chặn ngang ôm lấy hắn…ông ta quát
-Xiên đi…
-Sao có thể
-Xiên qua người ta vào hắn k sao hết
-Sao tôi dám làm vậy chứ ,tôi k dám
Nhị Tôn vươn người lè lưỡi định cắn vào đầu Vương Quân thì ông ta quát
-Xiên ngay k ta sẽ chết
Linh Đan nghe vậy liền đâm xiên qua Vương Quân rồi vào người Nhị Tôn…
Nhị Tôn hắn cười lớn
-Vương Quân cao cao tại thượng lại chết cùng ngày với ta,thật vinh dự nhưng công chúa à tay cô đâm hắn thì hắn vĩnh viễn k thể tái sinh,mục đích của ta đã hoàn thành…
Hắn gục xuống các linh hồn ác ma bâu xé vào xác hắn tha đi…còn Vương Quân ngã ngửa ra Linh Đan vội đỡ
-Ông k sao đúng không?
Vương Quân mỉm cười xoa má Linh Đan
-Con ngoan không?
-Con rất ngoan,ông k sao chứ đừng làm tôi sợ
-Em cũng biết sợ à…
Vương Quân mỉm cười ,ông ta mỉm cười nước mắt khẽ rơi
-Đừng mà,ông sẽ không sao đâu ,tôi xin lỗi ,xin lỗi rất nhiều …
-ta sẽ chết,nghe này…khi ta chết đi em sẽ là người thay ta bảo vệ ma giới…
-Tôi k làm được đâu
-Em sẽ làm được…công chúa của ta đừng khóc
Linh Đan mếu máo khóc lớn hơn
-Tim tôi vỡ tan vì ông rồi biết không?
-Ta rất vinh dự mở cửa tim minh đón trái tim của em…ta ba năm nay chưa bao giờ coi em là kẻ thay thế…ta xin lỗi em vì tất cả Linh Đan à…ta đang yêu em…
Nói xong Linh Đan khóc hét lên còn Vương Quân buông thõng tay…cô khóc rít lên nghẹn ngào…
Sợi dây đỏ trên tay Vương Quân và tay Linh Đan tan ra biến mất…
Tang lễ của Vương Quân diễn ra,xác ông ta để trong quan tài băng…Linh Đan được Vương Tử và cha mẹ an ủi…cô trở thành vị nữ Hoàng đầu tiên của ma giới…cứ như vậy cô cai trị ma giới rất tốt và chăm chỉ luyện pháp thuật…thế nhưng mỗi đêm người làm lại nghe cô khóc một mình trong phòng của Vương Quân…
1000 năm sau…
Vương Tử đến bên bờ vong xuyên vào ngày dỗ mẹ mình …gặp mạnh bà cậu ta hỏi
-Cha con sẽ k thể hồi sinh
-Vì ông ta bị chính người ông ta yêu thương đâm thì rất khó tái sinh
-Rất khó chứ k phải là không thể ạ
-Phải…ngài ấy là Vương Quân ta tin ngài ấy đang cố để trở về…họ đã mất nhau hai kiếp rồi
Nói tới đây Vương Tử như chết lặng…
Linh Đan sau khi thấy con trưởng thành cô nói với con trai
-mẹ đến lúc nào đó phải đi tìm cha con rồi
-Mẹ hạnh phúc k ạ
-Mẹ hạnh phúc con ạ
-Con tôn trọng quyết định của mẹ
Vương Tôn con trai Vương Quân và Linh Đan nhìn mẹ đi tới bờ vong xuyên…cậu ta quỳ xuống cúi đầu tiễn mẹ rồi khóc…
Linh Đan thấy sợi dây đỏ treo ở cửa ma cung
liền giật mình cầm lên tay…cô bay lên trời bay trời bay về hướng cây hoa tử đằng đỏ thấy dưới gốc cây người đàn ông với mái tóc đen mặc chiếc áo dài măng tô đen đang đứng nhìn cây hoa…cô rơi nước mắt ,người đó quay lại đó chính là Vương Quân…ông ta mỉm cười
-Linh Đan lại đây,ta đã trở về
Linh Đan lao tới ôm cổ Vương Quân
-Vương Quân…đúng là người thật sao…
Ông ta ôm Linh Đan thật chặt
-Ta đã về bên em ,nếu ta về muộn chút nữa em sẽ làm chuyện dại dột mất rồi…
-Vậy nên em đã gặp người đúng lúc…
Dưới tán cây hoa tử đằng đỏ Linh Đan và Vương Quân nắm chặt tay nhau biến mất…họ cùng nhau ngao du đi giúp đỡ người nghèo khổ khắp thiên hạ…
The end!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!