Gặp Người Đúng Lúc - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5006


Gặp Người Đúng Lúc


Phần 22


Tôi mở to mắt nhìn anh, trong lòng bắt đầu lờ mờ nhận ra hàm ý câu nói ấy, hiểu được một nam một nữ không ngủ ở trên giường với nhau thì tiếp theo sẽ là gì, đột nhiên tâm trạng lại thấy cực kỳ bối rối.

Chúng tôi yêu nhau đến bây giờ không phải ngắn mà cũng không hẳn là dài, nếu nói đến chuyện quan hệ xác thịt có lẽ cũng đã đủ chín rồi. Thêm nữa chuyện về “người yêu cũ đã mất” của anh đột nhiên trở thành một cái gai trong tim tôi, dù không biết thật hay giả nhưng tôi vẫn rất đố kị. Và cũng bởi vì đố kị cho nên bỗng dưng tôi lại muốn chúng tôi tiến thêm một bước nữa, có được nhau trọn vẹn thì chẳng còn hối tiếc hay day dứt điều chi. Cứ thế mà toàn tâm toàn ý.

Tôi im lặng vài giây rồi đáp:

– Anh không mệt à?
– Tự nhiên không thấy mệt nữa.
– Thế rủ em thức làm gì?
– Em đoán xem.
– Không đoán được.
– Nói dối.
– Em thèm vào mà…

Lời còn chưa nói xong thì đã bị môi anh chặn lại. Đầu lưỡi mang mùi bạc hà của anh nuốt hết những âm thanh còn chưa kịp phát ra từ miệng tôi, quyến luyến quyện lấy đầu lưỡi tôi, sau đó hôn sâu đến mức đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng chếnh choáng.

Tôi than nhẹ một tiếng, không thể chống cự được loại mị hoặc môi lưỡi quá hấp dẫn này nên đành mặc kệ cho anh hôn tôi. Một lúc sau cơ thể bỗng nhiên nóng ran lên, tôi vô thức vòng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người đàn ông tôi yêu, miệt mài mê mải như uống phải một loại rượu mạnh. Say mà chẳng biết mình say.

Bàn tay của anh chầm chậm vuốt ve vùng eo tôi, khẽ lướt qua vòng bụng còn phẳng của tôi rồi từ từ luồn vào trong áo. Những ngón tay của anh như những phím đàn, cứ dời lên nữa, lên mãi, đến tận nơi đỉnh đồi cao vút và căng tràn sức sống kia mới chịu dừng lại.

Trong đêm tối, giọng của anh khàn khàn vang lên bên tai tôi:

– Được không?

Tôi ngượng ngùng quay đi chỗ khác, bây giờ trả lời một câu “được” thì quá mất mặt, mà đã đến nước này rồi thì còn bảo “không” làm sao được nữa. Không biết phải nói thế nào cho nên tôi không đáp lại mà chỉ nhắm chặt mắt, kéo anh xuống tiếp tục hôn tôi.

Tôi cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh tự nhiên cứng lại, sau đó vài giây mới ghì chặt lấy tôi hôn một cách điên cuồng. Mãi sau, bàn tay lớn của anh chậm chạp cử động, chạm vào những điểm nhạy cảm trên người tôi, làm từng thớ thịt của tôi căng lên, đốt lên trong tôi những khát khao khó tả.

Nụ hôn của anh rơi như mưa xuống môi tôi, rồi từ từ dời xuống cổ, đến xương quai xanh, để lại chi chít những vệt hồng mờ ám trên đó. Quần áo của chúng tôi từ từ rơi xuống, từng thứ một được cởi ra dưới những tiếng thở dốc hỗn loạn. Khi không còn bất cứ trở ngại gì nữa, anh bất chợt dừng lại rồi nhìn xuống cơ thể không một mảnh vải của tôi, ánh mắt lạnh lùng thường ngày đột nhiên như ẩn hiện những cơn sóng tình cuộn trào như nham thạch.

Lần đầu tiên bị người khác nhìn mình như thế này, tôi xấu hổ giơ hai tay lên che ngực mặc dù chẳng thể nào che được thứ gì. Tôi ấp úng kháng nghị:

– Đừng nhìn.
– Sao lại không được nhìn?
– Không được nhìn, không được nhìn. Anh nhắm mắt lại đi.

Anh khẽ cười, sau đó cầm một bàn tay của tôi áp lên vùng cơ ngực trơn nhẵn của anh. Lần đầu tiên tôi say rượu gạ gẫm anh vào khách sạn, tôi đã nhìn thấy cơ thể để trần của anh một lần rồi, không gọi là quá cơ bắp nhưng múi nào ra múi ấy, vùng bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa, gọn gàng và hấp dẫn đến mức chỉ nhìn thôi cũng đã suýt phun máu mũi.

Bây giờ được tận tay sờ vùng cơ ngực rắn chắc ấy, ngoài cảm giác đê mê ngây dại ra tôi còn cảm nhận dưới lòng bàn tay mình là một làn da nóng rực như lửa, một trái tim đập mãnh liệt như lửa.

Lửa của anh truyền đến tay tôi, làm cả người tôi cũng nóng lên bừng bừng. Đang mải mê sờ soạng thì bỗng dưng lại nghe anh nói:

– Bác sĩ, biết thế là gì không?
– Tim đập nhanh bất thường, nhịp tim 60 lần/phút, vượt ngưỡng bình thường 20 lần. Chứng tỏ tâm trạng đang hồi hộp, à ừm, kích động nữa.
– Nói tóm gọn lại đi.
– Bất thường.
– Không.
– Hồi hộp.
– Không.
– Thế là gì ạ?
– Yêu em.

Tôi đần người, tròn xoe mắt nhìn anh, ngạc nhiên mất mấy giây rồi mới xấu hổ quay đi chỗ khác, tủm tỉm cười một mình.

Yêu nhau đã lâu nhưng cùng lắm anh cũng chỉ nói thích, hôm nay vòng vo tam quốc mãi cũng nói được một câu Yêu. Mà một từ yêu trong hoàn cảnh này khiến cảm giác tôi cứ sao sao ấy, giống như tình cảm cuối cùng cũng đã đến lúc chín muồi, có trao toàn bộ cơ thể này cho anh thì cũng không còn phải lăn tăn suy nghĩ điều gì nữa.

Khi đó tự nhiên tôi nhớ đến lời của Yến nói trên Vàng Ma Chải, nó nói có một người đàn ông như thế yêu mình là một điều may mắn. Và bây giờ hình như điều may mắn ấy đang chân thật nhất ở bên tôi và yêu tôi.

Quân nhìn tôi thêm một lát rồi nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, tiếp tục hôn tôi. Trong căn phòng thơm lừng mùi hương bạc hà thanh mát của anh, có hai bóng hình quấn quít nóng rực như lửa, có những tiếng hôn khi mạnh khi nhẹ. Và khi anh từ từ tiến vào trong tôi, trong không khí còn phảng phất cả một loại hương vị đặc trưng khác, đó là hương vị ngọt ngào khi giao hòa của người với người.

Khi chúng tôi bắt đầu, cơ thể tôi đau đớn như bị xé rách ra làm hai mảnh. Lúc ấy đau đớn đến mức muốn hét lên một tiếng, nhưng nhìn thấy nét say mê trên khuôn mặt anh, tôi lại cố cắn môi nhịn lại.

Quân có lẽ cũng phát hiện ra tôi đang cố gồng mình lên để chịu đựng, động tác của anh cũng bỗng nhiên khựng lại. Anh không ấn hông vào mà cúi xuống hỏi tôi:

– Đau lắm không em?
– Em nói không đau là nói dối đấy. Nhưng mà anh cứ tiếp tục đi.

Anh giơ tay khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa của tôi giắt vào mang tai, sau đó cẩn thận vuốt ve từng tấc cơ thể tôi, nâng niu tôi một cách đầy trân trọng:

– Thả lỏng, ôm lấy anh.

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn ôm chặt lấy tấm lưng trần đẫm mồ hôi của anh. Khi đó, tôi cảm nhận được rõ ràng cả người anh căng cứng, dường như đang phải cố cực lực kiềm chế bản năng của mình để không làm đau tôi.

Lúc ấy tôi vừa thấy xúc động lại vừa thấy thương, cuối cùng đành cố chịu đau kéo mạnh lưng anh áp sát vào da thịt mình để cho anh xâm nhập sâu hơn. Bụng dưới căng trướng vì phải chứa một vật lạ lẫm, kích thước quá lớn làm tôi khó tiếp nhận nhưng vì yêu anh, đau đớn thế nào tôi cũng chấp nhận được.

Âm thanh của anh mang theo sự hốt hoảng rơi xuống tai tôi:

– Linh, đau đấy.
– Đau hay cảm giác khác là tùy vào kỹ thuật của anh đấy.

Tôi cố đùa như thế để không khí đỡ phần căng thẳng, mà anh cũng thoải mái hơn, sau đó mới từ từ chuyển động để tôi thích nghi dần.

Từng lần tấm lưng anh lên xuống bắt đầu khiến cho cơ thể tôi giãn ra, sự chặt khít làm tôi khó chịu kia dần dần được thay thế bằng một loại xúc cảm kỳ dị chưa từng có.

Đầu óc tôi hoang hoải như bị ai rút cạn sức lực, giống như một cánh hoa đỏ rực bồng bềnh trôi theo dòng nước, lúc ngụp lúc lặn, vô định không biết sẽ lạc về phương nào.

Móng tay tôi cắm chặt lên lưng anh, ban đầu còn dè dặt với cảm giác tê dại nguyên thủy kỳ lạ kia, nhưng đến khi từng giọt mồ hôi của anh bắt đầu rơi trên người tôi, từng lần luật động nhanh hơn khiến tôi không thể kìm nén được nữa. Khoái cảm bùng lên như một cơn thủy triều thổi quét qua toàn bộ cơ thể, cả người dính chặt vào người anh, muốn hét lên một tiếng nhưng người đàn ông bên trên đã nhanh chóng cúi xuống, nuốt hết mọi tiếng rên của tôi.

Lưng của anh lên xuống in bóng lên vách tường, những lần ra vào trở nên kịch liệt như vũ bão. Mười đầu ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau, môi chạm môi nhau, da thịt khít chặt da thịt, cuối cùng là ở điểm tiếp giáp giữa hai chúng tôi trào ra một dòng khí nóng như một minh chứng rõ ràng nhất, chúng tôi bây giờ đã toàn tâm toàn ý thuộc về nhau.

Lúc chạm lên đỉnh cao hoan lạc, tôi nghe tiếng anh thì thầm bên tai mình:

– Có yêu anh không?

Hai mắt tôi dại đi, không cần suy nghĩ mà gật đầu như bổ củi:

– Yêu, yêu anh chết đi được.

Anh hít sâu một hơi, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi gần nửa phút sau mới đáp:

– Thế thì tý nữa làm tiếp.

Hoạt động có một lúc mà tôi đã sắp thở không ra hơi nữa, gần năm giờ sáng rồi, nếu còn làm thêm một lần nữa là ngày mai tôi không bò xuống giường được thật đấy. Tôi phụng phịu đẩy anh ra rồi bảo:

– Anh tha cho em đi. Em buồn ngủ lắm rồi.
– Thơm một cái đi.
– Ừ, thơm một cái rồi trèo xuống nhé. Nặng chết được.
– Ừ.

Thế là tôi phải hôn anh thêm một lần nữa, Quân mới chịu rút ra rồi trèo xuống khỏi người tôi. Tôi cứ lần đầu tiên sẽ có máu, thế nhưng lúc anh lấy khăn lau đi chất dịch trên người tôi thì lại chẳng có một chút màu đỏ thấm trên khăn nào cả.

Tôi giật mình, sợ anh hiểu lầm nên định giải thích, ai ngờ Quân không hỏi gì đến chuyện đó mà chỉ thản nhiên nằm xuống ôm tôi.

– Còn đau không em?
– Không… nhưng mà… em không biết sao lại… không có máu.
– Anh không quan tâm đến chuyện đó. Với cả bác sĩ không biết ngã xe đạp cũng bị chảy máu à?

Tôi biết chứ, nhưng tôi cũng chẳng nhớ ngày xưa mình bị ngã xe đạp rách màng trinh khi nào. Trước tôi cứ nghĩ chuyện lần đầu tiên quan hệ có máu hay không cũng bình thường, có thể bởi vì tác động của ngoại lực bên ngoài mà cũng có thể do bẩm sinh không có màng trinh. Thế mà bây giờ không thấy máu chảy, tôi cứ cảm thấy sao sao ấy, giống như kiểu tình ngay lý gian, mình không làm những cứ nơm nớp lo người khác hiểu nhầm.

– Em biết, nhưng mà…
– Không sao cả. Em mệt không?
– Hơi hơi mệt rồi.
– Thế thì ngủ tý đi em. Ngày mai được nghỉ tết rồi phải không?
– Vâng.

Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn mâu thuẫn rất nhiều về ba chữ “người yêu cũ” và chuyện tối nay anh đi đâu. Tôi nghĩ bây giờ dù sao cả hai cũng đã tiến thêm một bước quá dài rồi, tôi cũng có quyền được biết, thế là tôi bảo:

– Tối nay anh đi đâu thế?

Bình thường tôi chẳng bao giờ hỏi đến công việc của anh, bây giờ nghe thế thì Quân khẽ cười, anh cúi xuống hôn lên trán tôi:

– Sao thế? Bác sĩ ghen đấy à?
– Giờ em có được không nhỉ?
– Được. Giờ anh là người của em, em muốn làm gì cũng được.

Tôi sung sướng cười hì hì, ngẩng đầu lên bảo:

– Thật nhé. Thế tối nay anh đi đâu?
– Anh về bên nhà có việc. Không đi với cô nào đâu, yên tâm.
– Thề đi.
– Đồ trẻ con.
– Kệ, anh phải thề em mới tin.
– Ừ rồi, thề. Nói dối bị sét đánh chết.
– Rồi em tin anh. Ngủ thôi.
– Ừ, ngủ thôi.

Sau một đêm dài vật lộn với đủ loại cảm xúc, ngày hôm sau quá giữa trưa tôi mới tỉnh dậy. Sờ bên cạnh không thấy có ai, cứ tưởng Quân đi làm rồi, ai ngờ vừa lếch thếch ra ngoài thì đã thấy cả nhà thơm lừng mùi thức ăn.

Anh đeo tạp dề nấu cơm, thấy tôi đầu bù tóc rối đứng ở hành lang thì cười cười, bảo tôi:

– Dậy rồi à?
– Anh dậy sớm thế? Nấu cơm hả anh?
– Nấu xong rồi đây, rửa mặt rồi lại đây ăn cơm.
– Hôm nay anh không phải đi làm à? Sao lại ở nhà nấu cơm cho em?
– Không, ở nhà đưa em đi siêu thị sắm đồ tết.
– Thật á?
– Thật.

Bình thường anh bận việc, rảnh rỗi được ít thời gian thì toàn đến nhà tôi hoặc ở nhà cùng tôi nấu nướng chứ chưa từng đi siêu thị cùng nhau bao giờ. Còn hơn một ngày nữa là tết rồi, nhà nhà sắm tết, người người sắm tết, tôi cũng muốn tranh thủ ngày nghỉ đi sắm tết nhưng sợ anh bận nên đang định đi một mình. Giờ nghe Quân nói thế, tôi sung sướng cười toe cười toét:

– Thế ăn cơm thôi, ăn nhanh còn đi sắm tết.

Ăn cơm xong, chúng tôi rong ruổi đi khắp mọi nơi, ngắm mai ngắm đào, mua mấy chậu hoa nhỏ nhỏ đặt trong vườn, dừng ở lề đường mua mấy bao lì xì đỏ, cuối cùng là vào siêu thị mua một ít đồ bỏ tủ lạnh để ăn tết.

Tôi thích ăn vặt nên nhặt đủ thứ, từ bim bim, ngô cay, ô mai, mứt, còn tiện tay lấy thêm ít kim chi với thịt bò để ăn lẩu. Quân đẩy một xe hàng đầy đi sau lưng tôi, anh không chọn bất cứ thứ gì mà chỉ im lặng nghe tôi líu lo, thỉnh thoảng mới nói vài ba câu “ừ” hoặc “à”.

– Anh ơi tương ớt loại nào thì ngon nhỉ?
– Chinsu.
– Tương gì thì ngon?
– Chinsu.
– Nước mắm gì ngon?
– Chinsu.
– Anh bị thần tượng Chinsu à, cái gì cũng Chinsu thế, còn nhiều hãng khác mà.
– Không, anh chỉ biết mỗi Chinsu.

Tôi phì cười, sau đó cúi xuống nhặt một mấy chai tương ớt siêu cay Chinsu lên định bỏ vào xe đẩy, ai ngờ vừa xoay người một cái thì va vào người ở phía sau làm đổ cả dãy tương ớt xuống đất.

– Ôi, cháu xin…

Lời xin lỗi còn chưa nói ra hết thì tôi phát hiện ra người đứng trước mặt là bà Huyền cùng với một người phụ nữ trung tuổi trông có vẻ rất sang trọng, bất ngờ quá thành ra tự nhiên lại nín bặt.

Lúc ấy bỗng dưng tôi thấy chột dạ, quay sang nhìn Quân thì cũng thấy ánh mắt của anh lạnh đi trông thấy. Đang khó xử không biết nói gì thì bác gái kia lên tiếng:

– Đúng là cái thứ không được dạy dỗ.
– Cháu… cháu xin lỗi ạ.
– Con gái con lứa mà cứ nhảy tưng tưng, không có tý thùy mị nết na nào. Không hiểu sao lại có kiểu con gái như cô.

Bị mắng té tát thế, mặt tôi bỗng nhiên nóng ran hết cả lên. Tôi định mở miệng xin lỗi tiếp nhưng Quân lại lên tiếng:

– Mẹ thôi đi.

Huyền nghe anh nói thế cũng hùa vào, quay sang nhỏ nhẹ bảo bác gái:

– Chắc chị ấy không cố ý đâu dì ạ. Thôi mình đi sang kia đi dì.
– Con không phải bênh nó. Sao con cứ phải chịu ấm ức thế nhỉ? Chồng sắp cưới của con đi cùng với con bé cùng khoa con kia kìa. Con biết sao vẫn cứ nhịn?
– Thôi mà, con không sao đâu. Với cả đây là bạn anh Quân, hai người chắc là bạn thôi dì ạ. Mình đi qua kia nhé dì.

Chị ta giả tạo đến mức phát buồn nôn lên được, mà nhất là cứ giả vờ bao che cho tôi trong khi trong lòng thì ghét tôi như hắt nước đổ đi, làm tôi lại càng thấy ghê tởm hơn. Nhưng mà, có mặt mẹ Quân ở đó, tôi càng đôi co muốn vạch trần chị ta thì mẹ anh càng ghét tôi, thế nên tôi chỉ nói:

– Cháu xin lỗi bác ạ, cháu không nhìn thấy nên mới va vào người bác, cháu không cố ý ạ.
– Cô cố ý hay không tôi không biết. Nhưng nhìn mặt cô tôi đã thấy không thích rồi.

Bác ấy nói xong, tôi còn chưa biết mình phải nói lại thế nào thì tự nhiên Quân nắm lấy tay tôi kéo đi.

– Đi thôi.
– Từ đã anh. Em còn chưa xin lỗi xong.
– Đi.

Người ta đã ghét tôi sẵn, tôi bỏ đi kiểu này lại càng bất lịch sự nhưng Quân kiên quyết thế tôi không làm gì được, chỉ có thể ngoái đầu lại lí nhí chào rồi đi theo anh. Lúc sau khi không còn nhìn thấy bọn họ nữa, anh mới buông tôi ra rồi nói:

– Từ sau em không phải xin lỗi, không phải lỗi của em.
– Nhưng mà em va vào bác ấy, với cả bác ấy là… mẹ anh.
– Em không sai thì không ai có quyền mắng em cả.
– Em…
– Mua đồ xong chưa? Mình đi ăn.

Thấy anh không vui khi gặp mẹ mình, tôi cũng không nhắc đến nữa mà đành ngoan ngoãn nghe lời, thanh toán hết cả một đống đồ rồi xách túi to túi nhỏ ra xe, sau đó đến nhà hàng đi ăn.

Ngồi trong nhà hàng, tôi cố kiếm chuyện để nói cho vui vẻ:

– Giao thừa đi đâu được anh nhỉ?
– Em muốn đi xem pháo hoa không?
– Bờ Hồ hả anh?
– Ừ.
– Đông người lắm, hay là em với anh đến một chỗ đi.
– Chỗ nào?

Tôi cười cười, nháy mắt bảo:

– Sân thượng khoa em.

Quân nghe xong cũng cười:

– Ý kiến được đấy.
– Em biết thừa anh thích em từ hồi đó rồi. Thế nên mới rủ anh lên đó đón giao thừa ôn lại kỷ niệm đấy.
– Bác sĩ, em uống Fisti nhiều quá đấy à?
– Thế sao anh gãy chân, phải chống nạng thế mà còn trèo lên sân thượng hít thở không khí? Ở đó gần nhà xác, hít không khí trong lành đâu không thấy, chỉ thấy hít hơi lạnh ướp xác thôi. Anh thích em nên đi theo em.

Anh gắp cho tôi một muôi thịt băm to thật là to, ánh mắt sáng lên như đốm lửa:

– Biết rồi thì không giấu nữa. Thích em nên đi theo em đấy. Giao thừa lên đó để năm sau lại yêu nhau như lúc đó tiếp đi.

Thế là giao thừa năm đó, lần đầu tiên tôi không đón tết ở nhà hay ở khoa mà leo lên sân thượng để chờ đợi khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới cùng anh.

Nơi này không ngắm được pháo hoa bờ hồ, cũng không nhìn được những dòng xe cộ hối hả của dòng người đi đón năm mới, chỉ có hai chúng tôi đứng giữa trời đầy sương muối lạnh buốt đứng nhìn nhau cười.

Quân nắm tay tôi thật chặt, tôi cũng nắm tay anh thật chặt. Tôi nói:

– Sang năm mới anh ước gì?
– Không ước gì.
– Đúng là đồ lắm tiền, không còn gì để ước nữa luôn.
– Em ước gì?
– Em á? Em ước sang năm sẽ mổ chính thật nhiều ca, ước không phạm ra lỗi gì làm ảnh hưởng đến bệnh nhân, ước kiếm ra được thật nhiều tiền.
– Nhiều tiền để làm gì?
– Mua quần áo đẹp, đi du lịch, à quên, mua túi hiệu nữa.
– Những cái đó không cần phải ước, ước không chia tay anh là được rồi.

Tôi biết anh nói thế nghĩa là những thứ đó anh đều có thể cho tôi, anh có thể làm được cho tôi tất cả, chỉ cần chúng tôi không chia tay, hai chúng tôi vẫn ở bên nhau sớm tối là tốt rồi.

Cái ông này lúc nào nói năng cũng nhiều nghĩa như thế, làm tôi ngẫm nghĩ mất vài phút mới hiểu ra được. Tôi hạnh phúc toe toét cười:

– Thế cũng được, thế em ước mình không chia tay.

Khác với lần chúng tôi nói chuyện trên sân thượng trước đây, nét mặt của Quân không còn hờ hững mà trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Anh nghe thế thì khóe môi khẽ cong lên, sau đó dang tay ra ôm lấy tôi vào lòng:

– Ừ, không chia tay.
– Anh.
– Ừ.
– Em không thích chuyện cũ lặp lại, nếu nhà anh không thích em thì mình chỉ yêu nhau thôi, không cần cưới, được không?
– Đồ hâm, mất công yêu thì phải cưới chứ.
– Em sợ.
– Không cần sợ. Em có anh cơ mà.
– Ừ nhỉ, em còn có anh cơ mà.

Tôi gục đầu vào vai anh, hít thở không khí của những ngày xuân đầu tiên trong năm mới, có một chút mưa phùn rơi trên tóc tôi. Khi đó, tôi không thấy lạnh bởi vì có người đàn ông này bên cạnh là đã quá đủ rồi, biết trước cuộc tình này rồi sẽ có nhiều chông gai nhưng nếu có anh đi cùng tôi, tôi sẽ chẳng sợ gì hết.

Cuộc đời này định sẵn nhiều bão giông, không vượt qua được thì tình yêu còn có nghĩa lý gì?

Tôi nói với anh, giao thừa năm sau chúng tôi sẽ lại lên sân thượng này nữa, đứng ở trên này nghe tiếng pháo hoa từ xa vọng đến, cùng ước thêm nhiều điều về tương lai như giao thừa năm nay.

Nhưng mà ngày hôm ấy tôi đã không hề biết rằng, khoảnh khắc giao thoa của năm sau chúng tôi đã mỗi đứa một nơi. Tôi đứng giữa thế giới rộng lớn này, không có anh, không còn giao thừa và chẳng còn những điều ước xa xôi, cuối cùng trong lòng chỉ còn lại những ký ức tuyệt vời nhất và cũng đau thương nhất!!!

***

Lời tác giả: Ngày mai cuối tuần rồi, bạn Hổ lại xin phép nghỉ một ngày nhé.

Chúc các chị em của tôi đọc xong 18+ thì ngủ ngon và ngày mai có một ngày cuối tuần vui vẻ. Ahihi

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN