Gặp Nhau Là Duyên Phận - Chương 8: Ước vọng của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Gặp Nhau Là Duyên Phận


Chương 8: Ước vọng của tôi


Vất vả cả buổi vẫn không thu được kết quả gì, chúng tôi bỏ cuộc, dắt tay nhau đi dạo hang Sơn Đoòng. Khi đi qua mỗi tầng tôi kêu anh vào giữa đám quái xạ một vài mũi tên, tôi tranh thủ chụp lại những khung cảnh đẹp đến lung linh đó.

Hang Sơn Đoòng này có năm tầng, tầng một là nơi bắt thú nuôi cấp thấp, chỉ có bướm với đủ màu đủ sắc, khi mở ra cấp độ mặc định của chúng là hai mươi, tư chất cao mấy thuộc tính cũng thấp lè tè. Đây là nơi dành cho người mới chơi làm nhiệm vụ bắt thú nuôi. Tầng thứ hai toàn là nai. Theo mặc định của hệ thống khi giết bọn quái này sẽ có xác suất nhặt được trứng, mở trứng được thú nuôi đồng dạng. Thú nuôi tầng hai khi mở ra sẽ được thú nuôi cấp ba mươi.

Tầng thứ ba là phi điểu, những con chim này chỉ có hai màu xanh lam và xanh lá. Tôi thích nhất con chim màu xanh lam, tuy khi mở ra cấp mặc định là bốn mươi nhưng thuộc tính vẫn không cao. Nhưng vì thích, tôi bắt một con để nuôi, đặt tên là Thanh Nhi, mỗi bước tôi đi Thanh Nhi bay chấp chới ngang vai trông rất đáng yêu. Nó cũng là con “pet” đầu tiên tôi bắt có tư chất xuất sắc, màu tím. Anh kêu tôi cho anh xem tư chất, nhìn vào xong anh kêu vứt đi. Nhưng tôi vẫn giữ, dù sao vẫn là thành quả của cả ngày khổ công mà có được, sao có thể nói vứt là vứt đi.

Tầng thứ tư, thú nuôi có thể bắt là trâu, khi mở trứng sẽ được thú cấp năm mươi, thuộc tính của những con tư chất bình thường vẫn ngang bằng với Thanh Nhi của tôi. Mặc kệ thực trạng đáng buồn đó, tôi vẫn giữ Thanh Nhi, không bắt con trâu nào. Lý do ư? Đám trâu đó xấu hoắc! Tầng cuối cùng của hang Sơn Đoòng thú nuôi toàn là hổ cấp sáu mươi, mỗi con tôi phải chém hơn một phút mới chết, còn anh thì mỗi lần xạ mũi tên có vài con ngã xuống. Nên tình hình bắt thú của chúng tôi khi nãy chính là anh bắn chúng, tôi chạy lăng quăng nhặt trứng.

Còn hiện tại chúng tôi đứng giữa tầng năm của hang Sơn Đoòng, tầng này khác với những tầng khác thú không tập trung thành nhóm mà đi lang thang khắp nơi, gặp người chơi là nhào ngay lại đánh. Nhưng hiện tại tôi chưa để ý điều này, tôi chỉ để ý hai chuyện là tôi chưa chụp xong hình tầng này và tới giờ thi vấn đáp rồi. Chính vì vậy tôi nói với anh:

– Ông xã ơi, em chưa chụp hình xong, mình ở đây vấn đáp một chút rồi chụp hình tiếp, nha?

– Ừm.

Sau đó tôi hăm hở mở giao diện hoạt động thi “Vấn đáp” lên, hăm hở trả lời.

Câu hỏi đầu tiên: “Tên thật của bà Triệu là gì?”, đáp án có bốn “Triệu Ẩu”, “Triệu Thị Trinh”, “Triệu Trinh Nương” và “Tất cả đáp án đều đúng”.

Theo bạn, bạn sẽ chọn tên nào hay là bạn sẽ hỏi tôi “bà Triệu là ai?” hoặc nói “để lên tra google cái đã”. Ừ, hình như xã hội càng phát triển con người ta sẽ lãng quên một vài thứ gì đó. Và tôi cũng là một trong số đó, khi lần đầu nhìn vào câu hỏi này tôi chọn đáp án Triệu Thị Trinh, nhưng tôi chọn sai. Sau đó tôi biết được đáp án là tất cả những cái tên kia đều đúng, như vậy là tôi sai hay nhà phát hành đang chơi game thủ? Nhưng trong cái thế giới thu nhỏ này những mã code của nhà phát hành là luật vua phép nước, ai sai ai đúng không quan trọng. Sau đó tôi tìm hiểu thông tin, hình như tôi sai, hì.

Câu hỏi thứ hai: “Bài thơ: Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư. Tác giả là ai?”, các đáp án: “Thần tiên”, “Người vô danh”, “Lý Thường Kiệt” và “Ngô Xương Xí”. 

Hiện tại tôi tin trong lòng các bạn ai cũng có cho riêng mình đáp án cho câu hỏi này. Đây là bài thơ Nam Quốc Sơn Hà, hễ ai từng đi học nhất định biết đến, đây là bài tuyên ngôn độc lập đầu tiên của đất nước chúng ta, ngắn gọn nhưng khẳng định chủ quyền một cách mạnh mẽ, mạnh mẽ đi vào lòng người, nâng cao sĩ khí. Nói nhiều như vậy vì tôi tin các bạn cũng đang có cảm giác giống tôi, khi đọc những dòng thơ này, trong hoàn cảnh lịch sử này nhất định đều cảm thấy máu nóng sôi trào. Vậy ai là tác giả còn quan trọng sao?

Tôi chọn đáp án “Lý Thường Kiệt”, nếu bạn là người có tìm hiểu lịch sử hẳn có chút phân vân trước những đáp án này nhưng tôi thì không, mỗi lần nhìn thấy câu hỏi này trong đầu tôi chỉ có duy nhất một đáp án, đáp án đó cũng là mặc định của hệ thống game. Bạn có biết không? Tôi từng có một khát khao được du hành thời gian về thời điểm đó, để được làm người cất cao giọng đọc bài thơ ấy cho muôn ngàn binh sĩ Lý triều nghe. Nhìn họ chiến đấu và tôi cũng được chiến đấu rồi ngã xuống. Để trở về hiện thực tôi nói với thiên hạ rằng đoạn lịch sử đó bị cắt xén bao nhiêu phần. Nói chơi thôi, đừng ai nghĩ là thiệt nha rồi tạo cỗ máy gì gì đó ném tôi về khoảng thời gian đó. Tôi nhất định sẽ là người đầu tiên bị hiến tế mất.

Câu hỏi cuối cùng trong chuỗi câu hỏi của hoạt động vấn đáp hôm nay là: “Hang Sơn Đoòng được phát hiện năm nào?”, các đáp án gồm “1990”, “1991”, “2009” và “2010”.

Hang Sơn Đoòng là nơi tôi đang đứng nha, nhưng là trong game thôi. Lịch sử về nó tôi không rành, nói chính xác là từng nhìn qua thông tin về nó một lần sau đó thì quên, bây giờ bất ngờ nhìn lại câu hỏi này tôi ngẩn người. Từ khi chơi đến giờ tôi chưa gặp câu hỏi này lần nào, phải trả lời thế nào đây? Theo suy luận của tôi, hang này chỉ mới được đưa vào du lịch thời gian gần đây nghe đâu mới được phát hiện, hẳn là không lâu được. Tôi chọn đáp án “2010”, sau đó té lăn quay vì sai, nhưng câu khó vậy mà anh vẫn đáp đúng, tôi phục anh rồi. Kết thúc vấn đáp tôi đóng giao diện hoạt động định hỏi anh là năm bao nhiêu nhưng ngay sao đó tôi hoảng hồn nhận ra máu của mình chỉ còn lại chút xíu. Chuyện gì đang xảy ra thế này, xung quanh không có kẻ thù, nhưng lại có rất nhiều trứng thú… 

Tôi còn đang ngơ ra thì thấy có mấy con hổ bị giết được hệ thống tự động hồi sinh, vừa hồi sinh nó nhào lại vồ tôi. Nó cấp sáu mươi tôi mới sáu lăm, bị quào một cái mất cả ngàn máu, hai ba con quào cùng lúc tôi nhất định sớm được chầu trời mất… Ngay sau đó tôi thấy anh giương cung bắn cái rào, mấy con hổ vây tôi cùng lúc ngã rạp. Lúc này tôi mới vỡ lẽ, tôi quên mất quái nơi này tự động tấn công, đứng vấn đáp cả buổi không cho nhân vật đánh quái đồng nghĩa đứng im cho hổ làm thịt. Những cái trứng nằm lăn lốc hẳn là anh bắn bọn hổ này để bảo vệ tôi, anh lại không dám để cho nhân vật tự động đánh quái như vậy nhân vật sẽ chạy đi khỏi chỗ tôi đứng. Nên tình hình có vẻ như cả hai đứng nguyên một chỗ cùng thi “vấn đáp” nhưng sau mỗi câu hỏi anh phải tắt giao diện hoạt động đi, bắn một phát tên để “cứu mạng” tôi…

Tôi chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng trước:

– Nhặt trứng đi.

– Nãy giờ anh vừa thi vừa bảo vệ em sao?

– Hồi nãy đang thi tự nhiên anh nhớ lại chỗ này quái tự động tấn công, đóng giao diện thấy máu của em sắp hết nên bắn một loạt. Nhưng không dám auto, nhân vật sẽ chạy đi.

– Thanks.

– Lần sau vào lòng anh ngồi sẽ không như vậy nữa.

Vậy là tôi đoán đúng. Trong đầu tôi lúc ấy chợt có suy nghĩ, nếu ở ngoài đời thật tôi gặp được người chu đáo như vậy, biết nghĩ cho tôi như vậy thì tốt biết bao. Ước vọng của tôi chỉ nhỏ nhoi như thế. Nhưng người đó đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được.

– Bà xã.

– Dạ.

– Chụp hình tiếp không?

– Ừm. À, câu cuối cùng khi nãy là năm bao nhiêu?

– Hang Sơn Đoòng bị phát hiện năm nào đó hả?

– Ừm.

– 1991. Người phát hiện là Hồ Khanh.

– Ồ.

Cả đêm hôm đó chúng tôi cùng đi dạo cùng trò chuyện, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi nhớ tôi có hỏi anh một câu như thế này:

– Anh là đại thần trong truyền thuyết sao không thấy cô nào ve vãn anh nhỉ?

Anh kinh ngạc hỏi lại:

– Đại thần trong truyền thuyết là gì?

Lúc đó tôi đã nói thế này:

– Em đọc mấy truyện võng du thấy viết định nghĩa về đại thần như thế này: nhà giàu, đẹp trai, nghề nghiệp ổn định, chơi game đỉnh, nạp tiền để nâng lực chiến thả ga, ngoài mặt lạnh lùng, bên trong ấm áp, thích bảo vệ kẻ yếu, gái ngưỡng mộ phải xếp hàng đi theo.

Khi đó anh trả lời tôi:

– Anh không phải đại thần. Vả lại, anh em trong bang hầu như ai cũng biết anh nên chẳng ai theo anh đâu.

Lúc đó tôi không biết mối quan hệ giữa từ “biết” và từ “theo” trong câu nói của anh có ý nghĩa lớn cỡ nào, tôi lơ ngơ đi qua ngày tháng, ngày tháng đó chúng tôi cứ bên nhau. À, nhầm rồi, mấy ngày sau đó anh lại bỏ tôi bơ vơ, để cho Mộ Dung Thiên và tôi được dịp “quấn” lấy nhau. Sau đó không biết vô tình hay cố ý, phongvuthanhtrieu sẽ đi ngang chém “chúng tôi” một nhát, tôi gọi hay hỏi gì cũng nhận lại sự im lặng của “cô ta”, thôi thì cứ gọi là cô ta, vì anh đã xác nhận Thy là con gái của cậu anh. Nhưng còn sự thật có đúng như vậy hay không tôi không biết, những điều ẩn phía sau màn hình vi tính, một khi tôi chưa xác minh được thì chưa tin được.

Cũng như có lần tôi kết hôn trong game, gọi nhau là vợ chồng cho đã đời, sau đó trao đổi số điện thoại, gọi nói chuyện nhau mới biết đầu dây bên kia hóa ra là một cô gái. Cô gái đó lớn hơn tôi hai tuổi, người Đà Nẵng, nói chuyện điện thoại lần đầu tiên, từ mà tôi nói nhiều nhất là “hả”, câu nhiều nhất là “chị ơi lập lại câu vừa rồi dùm em”. Tôi nghe không hiểu, xin lỗi mấy cô chú anh chị em nào ở miền ngoài khi đọc những dòng này, nhưng thật lòng mà nói, tôi nghe không hiểu. Vì tôi là người sinh ra lớn lên ở nam bộ, người tôi tiếp xúc qua cũng chỉ có mấy ông thầy bà cô miền ngoài vào đây sống lâu ngày rồi, họ nói rất dễ nghe, nhịp điệu rất êm tai.

Thôi không luyên thuyên, trở lại chuyện của tôi và anh, à không, tiếp theo phải là chuyện của tôi và Vũ – Mộ Dung Thiên. Bởi vì mấy ngày sau Vô Tình lại treo máy chạy đi đâu mất. Có một hôm tôi đang cùng Vũ đánh quái trong Sơn Động tầng một, lúc này tôi đánh được rồi nha, tôi để lại cho Vũ một câu trong kênh đội:

– Anh ở đây em đi một chút quay lại.

Sau đó tôi hộc tốc chạy đi, có lẽ Vũ không hiểu tôi vội cái gì nên hỏi lại:

– Nga, em đi đâu?

Vũ rất thích gọi tôi bằng tên thật!

– Chụp hình.

– Hình gì?

– Boss Hoàng Kim.

– Hả?

– Nó ở sơn động tầng bảy, anh đừng lên, quái giết chết anh đó.

Sau đó tôi lên quây quần – tự sướng với Boss “Quan Trung”. Lúc sau, tôi thấy Mộ Dung Thiên lò dò chạy lên, cây máu chỉ còn một phần tư. Vừa thấy tôi anh nói:

– Là ở đây à?

Đã đến rồi thì thôi vậy, tôi kéo anh lại để cùng chụp hình. Thanh đao trong tay anh lấp lánh ánh sáng màu xanh lục, thanh kiếm trong tay tôi lung linh sắc tím, khi đứng gần nhau cũng không tệ nha.

Nói thêm một chút về màu của trang bị. Trong mục cường hóa của Đế Thiên Truyền Kỳ có rất nhiều mục, nhưng chỉ có hai mục làm thay đổi hiệu ứng màu sắc.

Một là mục “Tăng sao” sẽ khiến cho vũ khí xuất hiện quầng sáng với những màu khác nhau tùy vào sao cường hóa. Vũ khí cường hóa được ba sao sẽ có màu xanh lục, năm sao màu xanh lam, bảy sao màu tím và mười sao màu vàng. Cung của Vô Tình màu vàng!

Mục “Khảm đá” sẽ cho ra thêm vài hiệu ứng trên vũ khí, ví dụ khảm đá cấp năm hệ lôi trên vũ khí sẽ hiện ra tia chớp li ti, nếu đá hệ thủy cấp năm sẽ có hình bông tuyết rơi lả tả, nếu đá sinh mệnh cấp năm vào bất kỳ trang bị nào, quanh nhân vật sẽ có một quầng tròn như hào quang. Muốn có hiệu ứng đó cấp đá tối thiểu phải là cấp năm, cấp cao hơn nữa hiệu ứng sẽ đẹp hơn và lung linh hơn.

Sau khi chụp hình xong quay về chỗ đánh quái Vũ mới tò mò hỏi tôi:

– Chụp hình Boss Hoàng Kim để làm gì?

Tôi trả lời anh:

– Để giữ lại hình ảnh đẹp nhất của game này. Em biết game nào về sau cũng đóng cửa, nếu không đóng cửa em cũng sẽ chán và nghỉ. Nên em muốn chụp để giữ lại từng khoảnh khắc, để sau này khi nhìn lại sẽ nhớ mình từng chơi một game đẹp như vậy.

– Ồ.

– Đưa vũ khí của anh em tăng sao cho đẹp!

– Hả?

– Có người dạy em cách tăng sao xác suất thành công cao rồi, yên tâm.

Người tôi nói đến là Vô Tình. Mộ Dung Thiên cũng rất nghe lời, tháo vũ khí cho tôi tăng sao. Đồ gì tôi thiếu chứ nguyên liệu tăng sao tôi không thiếu nha, kiếm tôi đã màu tím rồi tôi không tăng nữa, chủ yếu tôi thích màu tím! Lúc sau tôi trả Mộ Dung Thiên cây đao cũng màu tím, bảy sao.

Nhưng tôi với Mộ Dung Thiên “quấn nhau” cũng được hai ngày, sau đó anh ta nói có việc nên offline đâu mất. Vô Tình thì treo máy cả ngày, chẳng ai ngó ngàng gì tới tôi, tôi lang thang khắp các bản đồ, lang thang đến chán tôi đến chỗ anh xin vào tổ đội của anh rồi treo máy.

Tôi không biết trong lúc tôi đang nhàm chán lượn lờ trong game lại có một người vì câu nói lúc vô tình của tôi mà chịu khổ. Anh đang khổ sở vì tôi! Nhưng tôi không là anh, mãi về sau dù gặp được, dù biết mọi chuyện, tôi cũng không thể xác định được câu nói vô tâm của tôi đã làm khổ anh nhiều đến độ nào.

(hết chương)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN