Gặp Nhau Nơi Thiên Đường
Chương 06 p2
Mẹ với bụng bầu khá to đang nhìn bố nhảy điệu Hawaii một cách vụng về, cười như nắc nẻ, có lúc mẹ còn cười phá lên.
Mẹ ngồi trên sofa đợi bố tan làm về, kể chuyện Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn cho em bé trong bụng nghe, mẹ nói: “Con yêu, con có cảm thấy hoàng hậu thật tham lam không? Bà ấy hy vọng con gái của bà ấy sẽ là cô bé xinh xắn nhất trên thế gian này. Nhưng con yêu à, mẹ rất hiểu tình cảm trong lòng bà ấy. Vì bây giờ trong lòng mẹ cũng đang có mong ước như vậy, mẹ hy vọng có thể đem lại cho con những điều tốt đẹp nhất, muốn con là đứa bé đáng yêu nhất, vui vẻ nhất trên thế giới này. Cho nên, con yêu của mẹ, con phải cùng mẹ cố gắng nhé!”
Có một lần mẹ không cẩn thận nên bị ngã, ngất đi, việc đầu tiên khi tỉnh lại là mẹ níu lấy bác sĩ và hỏi: “Con tôi thế nào rồi?”
Cho đến khi nghe bác sĩ nói đi nói lại là đứa bé không sao cả, mẹ mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó cứ liên tục nói: “Con yêu, mẹ xin lỗi, tại mẹ không cẩn thận. Mẹ hứa với con, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện này nữa đâu.”
Cuối tuần, bố cùng mẹ đi dạo bộ trong công viên. Mẹ nhìn thấy trẻ con trong công viên đang vui vẻ nô đùa, bỗng quay sang hỏi bố: “Bố nó à, anh nói thử xem, con của chúng ta sẽ thế nào?”
“Ừ…” Bố đăm chiêu suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc. “Nếu là con gái, thì sẽ giống em, có mái tóc dài, đôi mắt hiền dịu và nụ cười ấm áp. Nếu là con trai, đương nhiên là sẽ đẹp trai như bố nó rồi.”
“Da mặt anh dày quá đấy.”
Bố vội chuyển ngay sang bộ mặt vô cùng khiêm tốn.
“Không, không, không, da bụng của vợ anh phải dày hơn chứ.”
“Anh này!” Mặt mẹ đỏ ửng lên.
Bố cười vô cùng vui vẻ. Bố nắm lấy tay mẹ rồi hôn nhẹ lên đó một cái.
“Bà xã à, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này.”
Mẹ nói vẻ xúc động: “Bố nó…”
Dưới ánh trời chiều, bóng bố mẹ ngả vào nhau trông thật hạnh phúc.
Đột nhiên tôi cũng có cảm giác ánh nắng chiều ấm áp cũng đang soi bóng trên người tôi, ấm áp, ngọt ngào.
Chợt cảm thấy hình bóng nhỏ bé vừa chạy vụt qua chỗ bố mẹ đó chính là tôi, là hình ảnh hạnh phúc của gia đình ba người chúng tôi.
Bỗng có cảm giác như mẹ đang đứng bên cạnh tôi, dịu dàng hát, sau đó nói, Hy Nhã nhất định không được di truyền giọng ca của bố, nếu không mẹ sẽ buồn lắm đấy.
Sau đó, tiếng cười dịu dàng, bay lượn khắp nơi.
Thực ra mẹ chưa bao giờ rời xa tôi.
Sau khi ánh đèn màu hổng vụt tắt, những hình ảnh đang chiếu trên màn hình trước đó vẫn tiếp tục.
Sau khi mẹ qua đời, bố bắt đầu thực hiện những gì bố đã hứa với mẹ. Bố mua cho tôi chiếc cặp tóc rất đẹp, thậm chí còn học cô hàng xóm cách buộc tóc bím sao cho thật đẹp. Khi không có tôi bên cạnh, bố thường lấy tóc búp bê để luyện tập cách buộc tóc bím, hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không thành công.
Nhìn hình ảnh chán nản của bố, tôi thực sự chỉ muốn rúc vào lòng bố, nói với bố rằng, con không thích bím tóc kiểu công chúa, con chỉ thích bố thôi!
Bỗng nhiên hình ảnh lại chuyển sang cảnh ở bệnh viện. Bố đang nắm tay tôi khi đó mới bốn tuổi đi trên hành lang rất dài, tôi ngước đầu hỏi bố: “Bố ơi, thất thính gián đoạn là gì hả bố?”
Bố xoa nhẹ đầu tôi, đăm chiêu suy nghĩ xem nên giải thích với tôi thế nào.
“Chính là tai bị đau, nên phải đến khám.”
“À.” Nhìn điệu bộ tỏ ra đã hiểu ra vấn đề của tôi, nhưng sao mặt bố vẫn thể hiện sự lo lắng như vậy.
Khi còn nhỏ, chắc là tôi đã khiến bố phải lo lắng không ít. Hơn nữa, đàn ông vốn không cẩn thận, nhất định có nhiều lúc bố đã rất lúng túng. Nhớ lại hình ảnh bố thay tã cho tôi, rồi hình ảnh bố học mãi mà vẫn không biết cách buộc tóc bím cho tôi… tuy trong lòng vừa đau xót vừa xúc động, nhưng tôi rất muốn cười.
Thực ra từ nhỏ tôi đã không thích bệnh viện, vì vào bệnh viện toàn ngửi thấy mùi nước sát trùng, lại còn phải nghe người lớn nói toàn những chuyện mình không hiểu nổi. Không chỉ có như vậy, mỗi lần đến bệnh viện đều bị các cô y tá tiêm, về nhà còn phải uống rất nhiều thuốc đắng ơi là đắng. Cho nên mỗi khi bố đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh, tôi đều ôm chặt lấy cửa nhà không chịu đi.
“Bố, con sẽ tố cáo bố ngược đãi trẻ con, con sẽ làm như vậy thật đấy!”
Nhưng cuối cùng, vẫn bị bố dùng bàn tay to khỏe lôi tôi đến bệnh viện.
“Cô y tá, cháu sợ đau lắm, nên xin cô nhẹ nhàng một chút.” Khi đó, tôi vô cùng oán hận người bố nhẫn tâm.
Nhưng cảnh tượng mà tôi xem được ở nhà từ trường thời gian lại là, khi cô con gái bé xíu là tôi mỗi khi bị tiêm đau thường khóc rống lên, khiến cho người bố thường ngày vẫn luôn cứng rắn là thế cũng không nỡ nhìn cảnh tượng đó, đành phải quay mặt đi.
Trên màn hình là hình ảnh tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện. Nhân lúc bố và bác sĩ đang nói chuyện với nhau, tôi lén chạy đi chỗ khác, một mình ngồi gấp máy bay giấy. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã gấp xong máy bay giấy rồi, nhưng phải mang đi đâu để cho nó bay đây?
Bỗng nhiên, mắt tôi sáng bừng lên, tôi đã phát hiện ra cửa sổ ở cuối hành lang.
Máy bay giấy nên bay trên không trung.
Tôi cầm máy bay, vừa bắt chước tiếng máy bay, vừa chạy nhanh về hướng cửa sổ ở cuổi hành lang.
Khi chạy ngang qua một phòng bệnh, tôi bất giác nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy một cậu bé đang ngồi trên giường bệnh. Cậu bé đang ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt cậu ta có vẻ hốt hoảng, mơ màng, không có tiêu cự.
Tôi quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng cậu bé trên giường bệnh lập tức nhảy ngay xuống giường, sau đó đuổi theo tôi. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm chặt lấy tôi, rất chặt không chịu buông ra. Tôi bất ngờ gặp phải tình huống như thế, sợ quá khóc rống lên.
Đúng vậy, cậu bé đó chính là Thần.
Thần mím chặt môi, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ cố gắng hết sức ôm chặt lấy tôi, bất luận tôi có cựa quậy thế nào, khóc to đến mức nào cũng không chịu buông ra. Lúc đó, tôi khóc thảm thiết như thể sắp đến ngày tận thế.
“Bố cứu con, bố ơi! Bố ơi!”
Khi nghe thấy tiếng khóc của tôi, bố vội chạy lại, và cả chú Cố sau khi làm xong một số việc quay lại nhìn thấy cảnh này, cả hai vội vàng tách chúng tôi ra. Nhưng cậu bé Thẩn lúc đó vẫn cố nắm lấy vạt áo tôi, dứt khoát không chịu buông. Ánh mắt Thần cứ nhìn chăm chú vào chiếc máy bay giấy tôi đã đánh rơi xuống đất trong lúc hoảng sợ.
“Tiểu Thần, bố con mình quay lại phòng bệnh được không con?” Chú Cố dỗ Thần, nhưng Thần không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào vậy.
Chú Cố thở dài một tiếng, nói với bố tôi: “Có thể phiền anh cùng vào bên trong ngồi một lát được không? Tôi sẽ nghĩ cách cho con trai tôi bỏ tay ra khỏi áo cháu.”
Bố thấy tình cảnh này, mỉm cười rồi gật đầu, sau đó xoa đầu tôi nói: “Hy Nhã ngoan, không phải sợ, anh ấy là người tốt con ạ.”
Tuy tôi chưa nín, nhưng vẫn nghe lời bố, gật đầu đồng ý.
Nhưng Cố Hạo Thần vẫn cứ đứng bất động, mắt vẫn dán chặt vào chiếc máy bay giấy bị rơi xuống đất. Bố nhìn thấy vậy, cúi xuống nhặt chiếc máy bay lên đưa cho Thần.
“Cháu thích chiếc máy bay này phải không?”
Thần lập tức giật ngay lấy chiếc máy bay, sau đó chằng nói năng gì, rúc luôn vào lòng tôi.
Hồi đó, đối với tôi, có lẽ Cố Hạo Thần là một người đáng sợ.
Sau khi vào phòng bệnh, Cố Hạo Thần ngồi trên giường. Tôi bị Thần túm chặt lấy gấu áo nên cũng đành phải ngồi cùng trên giường.
Bố của Cố Hạo Thần và bố tôi nói về Tinh Tinh, nói là do Cố Hạo Thần bị kích động mạnh, nên chẳng nói năng gì cũng chẳng có phản ứng gì, đến cơm cũng không chịu ăn, không còn cách nào khác, nên bố mẹ Thần đành phải đưa anh đến bệnh viện để truyền đạm.
“Mẹ thằng bé nhìn thấy nó thế này nên đã khóc đến mức như kiệt sức, bây giờ đang truyền nước bên phòng khám bệnh.” Chú Cố thở dài, nét mặt rầu rĩ không biết phải làm sao. Còn khi nói về cô con gái nhỏ Tinh Tinh, chú lộ rõ vẻ đau khổ tột cùng.
Bố nhìn Cố Hạo Thần, rồi lai nhìn tôi, sau khi suy nghĩ một lát bèn nói: “Tôi có cách này, không biết có được hay không?”
“Mời anh cứ nói.” Chú Cố vội vàng đáp.
“Để con gái tôi đóng giả làm em gái của con trai anh, như vậy biết đâu con trai anh lại có cơ may bình phục được.”
Sau khi nghe ý kiến của bố, chú Cố thoáng do dự, nhưng cũng lại nóng lòng muốn thử xem thế nào.
Cuôi cùng, chú đưa ra quyết định, nói: “Chúng ta thử xem sao!”
Cả hai ông bố tiến đến đứng trước mặt chúng tôi. Chú Cố cầm lấy tay Cố Hạo Thần nói: “Tiểu Thần của bố thật giỏi, ngay cả khi hình dáng của em gái thay đổi mà con vẫn nhận ra.”
Đôi mắt đờ đẫn của Cố Hạo Thần bỗng có chút cảm xúc, rồi vội vàng quay sang phía bố cậu, hỏi lại: “Em gái?”
“Đúng vậy, đã tìm thấy em gái cháu rồi.” Bố tôi đứng bên cạnh cũng nói thêm vào.
“Em gái?” Cố Hạo Thần lại quay sang tôi, không nắm gấu áo tôi nữa mà đưa tay lên vuốt tóc tôi.
Hồi nhỏ kiểu tóc của tôi và Tinh Tinh giống nhau, đều là để kiểu đầu vuông ngắn!
Nhưng Thần lại lắc lắc đầu.
“Em gái không giống thế này, đây không phải là em gái.”
Chú Cố nắm chặt lấy tay con.
“Tiểu Thần, con cũng biết là em gái con đã từng bị rơi xuống biển, bố phải vất vả lắm mới tìm lại được em con đấy. Ở dưới biển em con đã ăn một thứ rất kỳ lạ, thế nên hình dáng mới thay đổi thế này. Nhưng con nhìn xem, tóc của em con vẫn như vậy, kiểu đầu vuông ngắn thế này chẳng phải do Tiểu Thần chọn cho em sao? Còn cả máy bay giấy nữa, cả Tiểu Thần và em gái con đều thích chơi máy bay giấy nhất, đúng không nào? Nếu con không nhận ra em, em sẽ buồn lắm đấy. Nói không chừng, sau này em không thèm quan tâm đến chúng ta nữa đâu.”
Cố Hạo Thần nghe bố nói xong, gật gật đầu, đôi mắt vỗn dĩ u ám đã dần dần sáng lại. Thần ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng nói với vẻ khẳng định: “Em gái.”
Từ đầu đến cuối tôi chẳng hiểu mọi người đang nói gì, chỉ biết ngẩn mặt ngồi nhìn và suýt bật khóc.
Từ đó trở đi, bố thường đưa tôi tới bệnh viện để thăm Cố Hạo Thần. Tôi và Thần nằm bò trên giường để gấp rất nhiều máy bay giấy. Tôi còn nói với Cố Hạo Thần những câu mà bố đã dạy tôi: “Anh à, anh phải chịu khó ăn cơm, như thế anh mới có thể bảo vệ em không bị nước biển cuốn trôi đi, như thế anh mới có thể chơi với em.”
Câu nói này của tôi rất có tác dụng. Cố Hạo Thần đã bắt đầu chịu ăn cơm, sức khỏe cũng hồi phục dần. Sau đó Thần được xuất viện, bố cũng thường đưa tôi tới nhà Thần chơi.
Cố Hạo Thần đã bắt đầu vui vẻ hoạt bát trở lại và mỗi khi được gặp tôi, anh đều rất vui. Mỗi khi tôi đến nhà, trong nhà có những đồ gì ngon hay đồ chơi đẹp, anh đều bày ra trước mặt tôi giống như là dâng vật quý vậy. Khi mà cả hai chúng tôi cùng xem phim hoạt hình, anh không bao giờ tranh giành với tôi. Chỉ cần tôi thích đồ gì, anh đều tặng cho tôi hết. Khi tôi vui, anh cùng tôi chia sẻ niềm vui, mỗi khi tôi buồn anh lại cùng tôi san sẻ nỗi buồn.
Sau đó, có một quãng thời gian vì công việc bận rộn, nên bố không đưa tôi đến nhà anh chơi được, Thần ở nhà suốt ngày khóc lóc ầm ĩ, cứ luôn miệng hỏi tại sao em gái không về nhà, tại sao cứ phải cách mấy ngày mới được gặp em gái.
Chú Cố đã dỗ dành anh: “Tiểu Thần, con quên rồi sao? Vì con không chú ý đến em gái nên em con không cẩn thận mới bị nước biển cuốn trôi đi mất. Bố nghĩ rằng nhất định là em gái con đang thử thách con, muốn thử xem con có thực sự là một người anh mẫu mực hay không. Chỉ cần con tốt với em, khiến cho em tin tưởng con, thì em nhất định sẽ trở về nhà.”
Trẻ con, bất luận câu chuyện như thế nào, đều có thể nhanh chóng tin đó là sự thật. Vì vậy, Cố Hạo Thần đã rất tin tưởng vào những gì chú Cố nói.
Sau đó, vào một ngày cuối tuần, tôi và bố bị đánh thức bởi các âm thanh ầm ĩ ở tầng dưới, tiếp đó lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy cả gia đình Cố Hạo Thần đang đứng trước cửa và nói: “Từ giờ trở đi, chúng ta là hàng xóm của nhau rồi, mong được anh quan tâm giúp đỡ.” Và chúng tôi đã trở thành hàng xóm của nhau như vậy đó.
Cố Hạo Thần còn cho tôi rất nhiều thạch, bánh pudding. Anh nói: “Em gái, anh sẽ đối xử tốt với em, cho nên em phải mau chóng về nhà nhé.”
Trong một khoảng thời gian rất dài Thần đều gọi tôi là em gái, đối xử với tôi rất tốt.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh không gọi tôi là em gái nữa, mà gọi tôi là Hy Nhã.
“Hy Nhã, đây là bánh ga tô hạt dẻ mà em thích ăn nhất đấy.”
“Hy Nhã, em đã làm xong bài tập về nhà chưa? Có chỗ nào không hiểu không?”
“Hy Nhã, mau lên, sắp muộn học rồi.”
…
Mỗi khi tôi bị người khác ức hiếp, chỉ có Thần ở bên cạnh tôi rồi đưa tôi về nhà. Những lúc đó, tôi luôn coi Thần là người thân thiết và đáng tin cậy, chỉ cần ở bên cạnh anh, tôi không cần lo lắng gì nữa, bệnh viêm tai của tôi cũng không tái phát nữa.
Trước mặt Cố Hạo Thần, tôi cảm thấy rất thoải mái. Vì tôi biết anh luôn luôn chiều tôi cho nên tôi cũng chẳng cần phải kiêng dè gì cả.
Hình ảnh được chiếu kế tiếp trên màn hình lại là hình ảnh tôi giúp người khác đưa thư tình cho anh, nếu không phải được xem tại nhà từ trường thời gian, thì gần như tôi đã quên mất việc này.
Đó là cô bạn ở lóp bên cạnh nhờ tôi đưa bức thư tình cho Cố Hạo Thần. Lúc đó Thần đã học lớp chín, đang chịu nhiều áp lực của kỳ thi chuyển cấp. Thần được các bạn gái thích, tôi cảm thấy rất vui.
Hồi đó tôi còn nghĩ răng, nếu Thân biết tôi đã giúp anh làm quen được với bao nhiêu bạn nữ xinh đẹp như vậy, nhất định anh sẽ cảm ơn tôi, sẽ mời tôi ăn rất nhiều kẹo sô cô la, bánh ga tô hạt dẻ và cả kem ly nữa.
Tôi ôm ấp suy nghĩ như vậy nên vui vẻ đưa bức thư bằng cả hai tay cho anh.
Nhưng lúc đó tôi lại không hề nhận ra nét mặt Cố Hạo Thần… bị tổn thương?
“Hy Nhã, em nghĩ… anh nên nhận bức thư này?” Anh hỏi tôi với giọng rất nhỏ, hơn nữa, giống như đang thận trọng che giấu đi sự hụt hẫng.
Tôi cố ý giả vờ làm ra vẻ huyền bí nói với anh: “Cô bạn đó thực sự là rất xinh đấy.”
“Hy Nhã…”
“Thần, em là người không tham lam đâu, chỉ cần anh mua cho em loại bánh ga tô hạt dẻ em thích nhất là được rồi.” Nói xong, tôi vẫy vẫy tay và vui vẻ đi về nhà. Nhưng ngay khi tôi vừa quay lưng đi, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Cố Hạo Thần dường như đã bị một lớp mây đen bao phủ.
Hình ảnh tiếp theo là cảnh ở một góc sân trường. Khi hình ảnh được chiếu từ xa, tôi nhìn thấy hai bóng người, đến khi “hình ảnh” được chiếu lại gần, tôi mới phát hiện ra đó chính là Cố Hạo Thần và bạn nữ xinh đẹp đó.
Mặt bạn nữ đó ửng hồng, bạn ấy đang cúi đầu thẹn thùng. Nhưng Cố Hạo Thần cầm bức thư mà bạn nữ đó viết, đưa ra trước mặt bạn ấy, rất chân thành và nói: “Mình xin lỗi.”
Bức thư đó thậm chí còn chưa được mở ra xem. Sau khi nhìn thấy bức thư, bạn nữ ngẩn người ra, dường như không thể nghĩ được lại có kết quả như vậy.
Nhưng ánh mắt của Thần rất kiên quyết.
Bạn nữ cắn môi, giật lại bức thư, chạy đi vẻ vô cùng tức giận.
Cố Hạo Thần ngẩng đầu nhìn bầu tròi xanh thẫm, thở dài não nề.
Tối hôm đó tôi được ăn bánh ga tô hạt dẻ mà Thần mang đến, hoàn toàn không hề chú ý đến bộ dạng có vẻ như muốn nói nhưng lại kìm lòng không nói của anh.
Trong ánh mắt ấm áp của anh hiện rõ lên sự hài lòng, và cả… sự bất lực.
Đó… hình như không giống với tình cảm của anh trai dành cho em gái.
Đó là…
“Biểu hiện của một người con trai thích một người con gái.” Triệt Dã đột nhiên lên tiếng giải đáp những thắc mắc trong lòng tôi.
Tôi hoang mang quay sang nhìn cậu ấy.
“Triệt Dã… cậu nói linh tinh gì thế?”
Lẽ nào Hy Nhã ngốc nghếch lại không nghĩ như vậy sao? Chẳng lẽ… cậu không nhận ra cách biểu hiện tình cảm thế này rất quen thuộc sao? Vì… Cậu nhìn tôi, cười nói: “Nét mặt này cũng đã từng xuất hiện trên mặt mình, và cũng xuất hiện trên mặt Hứa Dực.”
“Triệt Dã… “
“Thực ra trước đây mình cũng đã cảm nhận được điều đó, chỉ là Hy Nhã ngốc nghếch không nhạy cảm mà thôi, cho nên, mình cũng không để tâm làm gì… Bây giờ nghĩ lại, mới thấy Cố Hạo Thần thật là giỏi, đã cố kìm nén tình cảm của mình mà không nói ra, đổi lại nếu là mình và Hứa Dực, chắc chắn là không thể làm được.”
Nụ cười trên mặt Triệt Dã ánh lên sự cảm thông, khâm phục, và cả… đồng tình.
“Có một số thứ không phải là cứ lặng lẽ gìn giữ và chờ đợi thì có thể có được. Cậu nói xem, có đúng không Hy Nhã ngốc nghếch?”
Chắc là Triệt Dã đang nói tới Thần…
Nếu như những gì Triệt Dã nói là sự thật, nếu như Thần thực sự thích tôi, vậy tại sao anh ấy không thổ lộ với tôi?
“Hy Nhã, tuy lúc mới đầu anh luôn yêu thương chiều chuộng em như một cô em gái, nhưng sau này lớn lên, anh mới hiểu được rằng em gái anh không bao giờ quay về được nữa, nhưng đối với Hy Nhã, anh luôn có tâm niệm là cả đời này phải bảo vệ cho em, đó là điều không bao giờ có thể thay đổi được.”
Trên bãi biển hôm đó, những lời nói trước khi anh biến mất lại một lần nữa văng vẳng bên tai tôi.
Bây giờ nghĩ lại câu nói này, hình như tôi đã hiểu được tình cảm của anh.
Lúc đầu anh chỉ coi tôi như là cô em gái, nhưng cùng với thời gian Thần đã hiểu ra được nhiều vấn đề, những lời nói dối trước đây đã được làm sáng tỏ. Nhưng tình cảm từ thuở nhỏ lớn lên cùng với nhau lại không thể thay đổi được, mà thứ tình cảm gắn bó này cũng dần thay đổi. Hoặc là thích giống như Triệt Dã đã nói, hoặc… không phải như vậy.
Tôi cảm thấy đó giống như một loại tình cảm không phải là tình thân, tình bạn, tình yêu, mà mỗi thứ giống một chút, nhưng cái gì cũng không phải.
Có thể không cần phải luôn ở cạnh nhau, nhưng lại có thể luôn dõi theo nhau.
Thần…
Em đã hiểu ra rồi.
Tất cả tình cảm anh dành cho em, em đều đã hiểu cả rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!