Gặp Nhau Nơi Thiên Đường
Chương 09 p2
Không thích người nhà cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta thích tôi sao?
Trời…
Tôi mới là người không muốn bị cậu ta thích…
“Này, sao cậu lại có thể làm tổn thương bố mẹ cậu như vậy, bây giờ cậu vẫn chẳng…” Bắt bố me mua ình toàn đồ đắt tiền. Những gì tôi muốn nói vẫn chưa kịp nói ra, cậu ta làm như đã hiếu rõ được những gì tôi muốn nói, liền nói tiếp lời tôi: “Chị không hiểu.”
Giọng nói đó nặng nề đến nỗi khiến tôi thấy bực bội.
“Không hiểu? Đúng rồi, cần gì tôi phải hiểu, tôi hiểu để làm gì!” Tôi trả lời vẻ buồn bực. Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình người khác thì có liên quan gì đến tôi! Con nhà người ta có nghe lời hay không, có hiểu chuyện hay không thì cũng liên quan gì đến tôi!
Tôi quyết định để cây guitar lại và đi nơi khác để tìm Hứa Dực.
“Nếu chị có thể cùng tôi đi mua một chút đồ…” Nhìn thấy tôi bỏ đi với vẻ bực dọc, giọng nói của cậu ta có chút khẩn thiết. “Tôi sẽ tặng chị cây guitar này.”
“Cậu có rất nhiều tiền phải không?” Tôi dừng bước, nhìn cậu ta với ánh mắt coi thường.
Đúng là thằng nhóc này khiến người ta không tài nào chịu nổi. Tại sao cứ nói những câu khiến người khác phải bực mình, chỉ muốn đánh ột trận chứ?
“…” Cậu ta ngẩn người.
“Năm nay cậu mấy tuổi? Mười tuổi? Mười một tuổi? Bao nhiêu năm qua, đồ chơi của cậu, cặp sách của cậu, còn cả nước giải khát mà cậu uống, đều dùng tiền của cậu để mua sao? Ngoài việc nhận những đồ do bố mẹ mua cho như một lẽ đương nhiên đó, thì cậu đã làm được gì? Nhóc à, nhất định là cậu chưa bao giờ đạt được giấy khen đúng không? Nhưng cậu biết không, có nhiều khi tiền mà bố mẹ cậu kiếm được còn khó hơn cả việc cậu đạt giấy khen đấy. Những điều này cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nếu như cậu đã nghĩ đến rồi, thì sẽ không phát ngôn ra câu nói vừa rồi một cách thản nhiên như vậy!” Tôi nói một hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng hình như cậu ta không có chút ăn năn, hối cải gì cả, vẫn nghiêng nghiêng đầu làm ra vẻ không thèm quan tâm, nghếch mặt lên hỏi: “Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi.”
“Thế thì…” Cậu ta từ từ quay lại nhìn tôi. “Chị có cùng tôi đi mua đồ không? Nếu như chị đi cùng tôi, tôi sẽ tặng chị cây guitar đó.”
Rốt cuộc thì vừa xong cậu ta có nghe tôi nói không? Thật là tức chết đi được!
“Đi thì đi.” Hừ, tôi có mất mát gì chứ? Tôi còn được thêm một cây đàn, tôi có thể lấy nó làm quà tặng cho Hứa Dực! Không chừng lúc gặp mặt, Hứa Dực nhìn thấy cây guitar, vui quá nên không giận tôi nữa.
Cũng không biết thằng nhóc vô lễ này có phải là đứa trẻ trưởng thành sớm không, mà lại toàn muốn mua đồ com lê để mặc, nào là áo com lê, áo sơ mi, nơ cài cổ, giày da… Khi cậu ta đứng soi trước gương nhìn cũng có chút dáng dấp của một chàng trai lịch lãm!
Cậu ta cẩn thận chỉnh lại nơ, nhìn tôi từ trong gương, hình như đang muốn hỏi tôi xem có đẹp không.
“Ờ. Nhìn khá đẹp.” Tôi không thể không công nhận rằng, thằng nhóc này ăn mặc như vậy trông khá điển trai. Tôi quay đầu lại hỏi ý kiến bố mẹ cậu ta: “Cô à, cô thấy thế nào?”
Không biết tại sao, bà nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố mỉm cười nói: “Đẹp lắm, rất đẹp.”
Sau đó bố cậu ta lấy tiền, sang bên cạnh thanh toán. Tôi cảm thấy rất khó xử khi tiếp xúc với họ trong hoàn cảnh thế này, nếu không phải người phụ nữ đó cứ một lời “con trai” hai lời “con trai” thì nhìn bọn họ giống như đang chăm sóc con của họ hàng hơn thì đúng hơn.
“Đi chơi trò chơi giành giải thưởng đi.” Cậu ta đột nhiên nói với tôi.
“Cái gì?” Tôi ngớ người hỏi lại.
“Đằng kia hình như đang tổ chức một chương trình gì đó, cùng đi xem nhé.” Mắt cậu ta sáng lên giọng nói đầy vẻ mong đợi.
“Muốn đi không?” Yêu cầu của thằng nhóe này đúng là nhiều thật đấy.
“Chẳng phải hai người rất muốn con gọi hai người sao?” Cậu ta quay sang hướng bố mẹ, hất cằm đầy kiêu ngạo.
Cậu ta, cậu ta, cậu ta… thật không ngờ lại dám nhìn bố mẹ mình với ánh mắt châm biếm như vậy!
Nhưng bố mẹ cậu ta lại xúc động vì câu nói này. Mẹ cậu ta nhìn tôi tha thiết, cầu xin: “Cô gái à, cô giúp thì giúp đến cùng nhé. Con trai tôi vừa từ nước ngoài trở về, có thể vẫn chưa quen, cho nên mới có chuyện kỳ cục như vậy. Nhưng hình như nó rất thích cô, tôi hy vọng là cô có thể…”
Tôi cảm thấy hơi khó xử, nhìn thằng nhóc, rồi lại nhìn nét mặt khẩn khoản của mẹ cậu ta, đứng nguyên tại chỗ không biết phải làm sao.
Ôi, đúng là đi cũng không được, mà không đi cũng chẳng xong.
“Nhờ cô đấy.” Đó là giọng nói nhỏ nhẹ của người đàn ông xa lạ.
Tôi nhìn chăm chăm, thật không ngờ người bố chỉ luôn quản lý việc chi tiền, hầu như không nói gì ấy lại nhờ tôi một cách trịnh trọng như vậy.
Xem ra, họ rất yêu thương và quan tâm đến cậu con trai của mình. Nhưng cách họ quan tâm, liệu có đúng không?
Tôi nhìn họ do dự không nỡ từ chối.
“Nhóc, tôi nói cho cậu biết, sau khi tham gia trò chơi xong mà cậu còn nghịch ngợm nữa, thì cậu chết với tôi.”
Tôi vừa nói dứt câu, thằng bé bộ mặt kiêu ngạo đã quay người chạy thẳng về phía đang tổ chức chương trình trò chơi giành giải thưởng.
Vù vù…
Quả thực là thằng nhóc này đang thách thức sự nhẫn nại của tôi đây.
Nhưng tôi vẫn đi theo. Đến nơi tổ chức chương trình, tôi lập tức ngẩn cả người, khuôn mặt người dẫn chương trình xấu xí đã đành, nhưng những người tham gia chương trình đều là những bà mẹ thuộc những tầng lớp khác nhau, càng không có lời nào để nói. Nội dung của chương trình lại là “Tìm vật báu cứu người”!
Trời! Cái trung tâm thương mại này lại không thể nghĩ ra được chút gì mới mẻ hơn sao?
Người dẫn chương trình bắt đầu nói về thể lệ của cuộc chơi: “Hai người một nhóm, một người ở lại bên này làm con tin, người còn lại đi tìm vật báu đã được cất giấu, sau khi tìm thấy, mới có đủ tư cách để vào tiếp vòng hai, cũng chính là cứu người. Nhóm nào hoàn thành trò chơi trong thời gian ngắn nhất, nhóm đó sẽ giành phần thắng. Xong rồi, trò chơi sắp bắt đầu, mọi người chuẩn bị…”
“Chị chờ tôi trở lại cứu chị.”
Không chờ tôi đưa ra bất kỳ ý kiến và kháng nghị nào, cậu nhóc đã nhanh chóng cùng những người tham gia thi đấu trò chơi đi vào giữa các quầy hàng. Vậy thì, tôi chỉ còn cách đứng nguyên tại chỗ làm con tin thôi. Ôi, thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao tôi lại ngớ ngẩn đi chơi cùng thằng nhóc đáng ghét này chứ!
Từ đằng xa, hình bóng của thằng nhóc giữa các quầy hàng lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt lúc thì chau lại, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ, trông có vẻ khá nghiêm túc, Nếu như cậu ta ngoan hơn một chút, dễ gần hơn một chút, lễ phép hơn một chút, chắc là đáng yêu hơn rất nhiều.
Thực ra nghĩ kỹ lại, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ngoài đây đàn guitar ra, tôi cũng chưa nghe thấy cậu ta lên tiếng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Toàn là bố mẹ cậu ta tỏ ra quá nuông chiều và khẩn thiết, giống như, giống như…
Bù đắp?
Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên từ đằng xa thằng nhóc toét miệng cười.
Giống như mây đen bao phủ dày đặc mấy ngày liền đột nhiên tan biến, ánh nắng mặt trời chói lóa chiếu thẳng xuống, chiếu rọi lên toàn bộ người cậu ta, trong nháy mắt tỏa ra vô số ánh hào quang.
Thằng nhóc này… thật không ngờ lại có nụ cười như vậy!
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác quen thuộc, kỳ lạ…
“Tôi tìm thấy rồi!”
Cậu ta chạy nhanh trở lại, giọng nói không giấu được sự phấn khích. Hi ha, rốt cuộc thì vẫn là cậu nhóc mười tuổi thôi mà.
Vật báu đã tìm thấy rồi, tiếp đến là vòng “cứu người.” Tổng cộng có ba đứa bé đủ tư cách tham gia thi đấu vòng hai.
“Chúng tôi sẽ bịt mắt mọi người lại, sau đó mọi người phải dựa vào cảm giác của mình để tìm ra người mà mình muốn tìm, rồi đem người đó đi. Người nào hết ít thời gian nhất là người chiến thắng.” Để trò chơi càng hấp dẫn hơn, người dẫn chương trình chợt đưa ra đề nghị làm tăng thêm độ khó cho trò chơi, cả ba đứa trẻ đều bị bịt mắt bằng một chiếc khăn.
“Tổng cộng chúng tôi sắp xếp mười con tin, tất cả bọn họ đều đang đứng xếp hàng trên sân khấu, bây giờ cậu bạn nhỏ thứ nhất đi tìm người mà cậu cần cứu.”
Tôi và những người khác đều giơ tay về phía trước, sau đó lơ đễnh nhìn xung quanh. Tôi phát hiện ra mẹ thằng nhóc đang chăm chú nhìn nơi nào đó, ánh mắt không giấu được nét u buồn. Tôi tò mò nhìn theo ánh mắt của bà, hóa ra đó là một áp phích quảng cáo cho chương trình, trên đó có viết thể lệ cuộc chơi và các phần thưởng, còn có cả…
Tôi mở to mắt, đây là chương trình dành cho Ngày của mẹ?!
Thế tại sao thằng nhóc đáng ghét đó lại rủ tôi tham gia làm gì nhỉ?
Tôi nhíu mày bực bội, bĩu môi vẻ khó chịu. Cái này là gì vậy chứ! Chẳng trách lúc đăng ký tham gia vừa rồi, thái độ của nhân viên nhìn tôi lại kỳ lạ đến vậy, hóa ra là như thế này đây. Thật là một thằng nhóc quá đáng, cùng một lúc đã mắc lỗi với hai người phụ nữ đáng yêu!
Tuyệt đối không thể tha thứ cho cậu ta được hừ hừ.
Tôi và mẹ thằng bé nhìn nhau, hai người ngầm gật đầu với nhau.
Cậu bé đầu tiên chỉ mất có bốn mươi giây, nhưng đáng tiếc là cậu bé đã nhận sai người. Thế nên, khi đến lượt cậu bé thứ hai, cậu ta vô cùng cẩn thận, phân biệt thật kỹ từng người một, cuối cùng mất một phút bốn mươi giây, cậu ta đã tìm ra mẹ của mình.
Người cuối cùng lên sân khấu là thằng nhóc đáng ghét. Mắt cậu ta bị bịt chặt, khóe miệng hơi nhếch lên. Cậu ta cười rất đáng yêu, nhưng tại sao nhìn cậu ta lại không được vui cho lắm?
Mỗi đôi tay gần như cậu ta chỉ chạm vào khoảng ba đến năm giây liền buông ra, đến đôi tay thứ năm, cậu ta đột nhiên dừng lại, nắm chặt đôi tay đó, đứng nguyên không hề nhúc nhích. Không có các động tác xoa xoa thật kỹ để xác nhận, chỉ nắm như thế, giống như hai người đang chào hỏi nhau đột nhiên bị điểm huyệt vậy.
Trong mắt của người mẹ được cậu ta nắm tay chợt sáng long lanh, bà có vẻ rất xúc động, nhưng lại cố gắng kiềm chế vẫn được tính là đạt yêu cầu, thằng nhóc này không giống như cậu bé thứ nhất, ngay cả mẹ mình mà cũng không nhận ra.
Tôi không nén được, lén mỉm cười, đồng thời còn nhận được ánh mắt đầy biết ơn của mẹ thằng nhóc. Tôi nhẹ nhàng xua xua tay, thấy ngại khi bà cảm ơn mình.
Nhưng dần dần, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Động tác của thằng bé vẫn nguyên như lúc ban đầu, động tác nắm tay đó quá dài, quá lâu, đến nỗi có gì đó bất thường.
Không khí xung quanh im phăng phắc.
Mọi người đang chờ đợi cậu bé hét to lên: “Tôi tìm ra rồi.”
Nhưng từng giây từng phút trôi qua, một số người bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, thậm chí còn đang đoán xem rốt cuộc thì người phụ nữ đó có phải là mẹ thằng bé không.
“Nếu đúng là mẹ thằng bé, thì nắm tay cũng hơi lâu rồi nhỉ? Nhưng nếu không phải thì càng kỳ quặc. Rốt cuộc thì thằng bé này đang nghĩ gì thế không biết?”
“Đúng rồi. Có phải do căng thẳng quá không?”
“Lâu như vậy, nhất định không phải là mẹ con rồi.”
…
Tôi bắt đầu thấp thỏm.
Thằng nhóc đang nghĩ gì? Hay đang do dự? Do dự xem nên nói thế nào, hét lên câu “Mẹ”, sau đó đổi lấy một cái ôm và thật nhiều quà?
Mọi người đều nín thở chờ đợi.
“Bây giờ thời gian đã là một phút bốn mươi giây rồi, nếu như thằng bé tìm đúng con tin, nó sẽ giành giải nhì trong trò chơi này, sẽ được nhận phần thưởng…”
Đúng vào giây phút vô cùng quan trọng này, thằng nhỏ bỗng thả tay ra. Ánh hào quang trong mắt mẹ thằng bé bỗng chuyển sang u ám. Bà chán nản hạ tay xuống. Còn thằng nhóc đáng ghét đó thì làm như không hề hay biết chuyện gì, tiếp tục việc nhận người thân.
“Tôi không tìm thấy!” Thằng nhóc thẳng tay kéo chiếc khăn bịt mắt ra, nhìn một lượt mười người trước mặt, sau đó chăm chú nhìn về phía tôi.
Ánh mắt thất vọng của thằng nhóc làm cho tôi có cảm giác hơi buồn.
“Xong rồi, kết quả thi đấu lần này là…” Người dẫn chương trình cầm chiếc micro hào hứng công bố nhưng thằng nhóc đáng ghét hình như không đủ kiên nhẫn để nghe tiếp, cậu ta cố gắng hết sức đẩy những người đang đứng xem ở xung quanh ra, nổi giận đùng đùng bỏ chạy ra ngoài.
Bố mẹ thằng nhóc vội vàng chạy theo.
Tôi thở dài, xem ra phương án “đánh tráo” tôi đưa ra vừa rồi chẳng giúp được gì.
Sau khi ra khỏi nơi tổ chức chương trình, không khí càng trở nên căng thẳng. Mẹ thằng nhóc có vẻ rất hụt hẫng, nhưng thằng nhóc vô tâm hình như không nhận ra được mình đã mắc phải sai lầm gì. Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa!
“Này!” Tôi lao đến, kéo mạnh tay thằng nhóc đang đi loanh quanh khắp nơi, định phê bình thằng nhóc một trận, thì kinh ngạc phát hiện ra mắt thằng bé đã ướt nhèm. Những lời định nói bị nén chặt xuống, tôi buột miệng: “Cậu sao vậy?”
“…”
Thằng nhóc cúi đầu, không nhìn tôi, cũng chẳng trả lời.
Nhóc, cậu tưởng rằng cậu làm như vậy thì tôi không có biện pháp nào với cậu nữa sao? Tôi tiếp tục nắm lấy cánh tay của thằng bé, ra sức lắc mạnh.
“Vừa rồi cậu đã đồng ý với tôi, nếu tôi cùng cậu chơi trò chơi thì cậu sẽ gọi mà, đúng không?”
“Nhưng…” Thằng nhóc vẫn giữ bộ mặt không thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì, mơ màng nhìn về nơi xa. “Chị đâu có chơi cùng tôi.”
“…” Hừm, câu nói của thằng nhóc quả thực khiến tôi thấy buồn. Nói đến đây thì tôi đuối lý, thế nên tôi thay đổi chiến lược. “Con trai mà lòng dạ quá hẹp hòi thì không được, sau này sẽ chẳng có cô nào thích đâu.”
Nghe đến câu nói này, mắt thằng nhóc bỗng ánh lên một tia sáng.
Khà khà, xem ra chiến lược này có tác dụng với cậu ta.
Tôi tiếp tục cố gắng.
“Còn nữa, những đứa trẻ nào có hiếu với bố mẹ thì các bạn gái đều rất thích. Nếu như ngay đến bố mẹ mình mà còn không yêu mến, thì làm sao có thể yêu người khác được?”
Mắt thằng nhóc sáng hơn.
Tôi bất giác cũng có cảm giác hưng phấn.
Mẹ thằng nhóc đứng bên cạnh khẽ mỉm cười:
“Cô gái à, cảm ơn cô.”
Bố thằng nhóc cũng nhân cơ hội này tặng tôi chiếc đàn guitar mà ông giữ từ nãy tới giò. “Tặng cô.”
“Cháu cảm ơn.” Tôi do dự giây lát, nhận lấy một cách trịnh trọng, sau đó quay lại nhìn thằng nhóc. Nhìn thần sắc thằng bé có vẻ khó coi, tôi ngầm hiểu ra vội kéo thằng bé đứng cách xa bố mẹ vài bước, cúi người xuống nói thầm vào tai thằng bé. “Sao vừa rồi cậu lại muốn tham gia trò chơi ngày lễ của mẹ thế? Thực sự là cậu… chỉ muốn lấy tôi ra làm cái cớ thôi. Nếu cậu không thực sự yêu mẹ mình, thì làm sao mà biết được hôm nay là ngày lễ của mẹ?”
Sắc mặt thằng nhóc có chút thay đổi. Tôi thoải mái mỉm cười, đưa chiếc đàn guitar cho thằng nhóc nói tiếp: “Chiếc đàn này tặng cho cậu. Thực ra tôi chẳng hiểu gì về guitar cả, và cũng không cần đến chiếc đàn như thế này. Nhưng tôi có quen một người bạn biết chơi guitar, cậu ấy chơi rất giỏi, cậu phải học cậu ấy, như vậy sau này mới có bạn nữ thích cậu!”
“Thế thì…” Thằng nhóc do dự một lát, muốn nói nhưng lại dừng lại. “Chị thích anh ấy?”
Trời…
Thằng nhóc này, sao lại hỏi vấn đế này? Nếu nói cho nó câu trả lời, nó sẽ cười tôi mất. Hơn nữa tôi cũng không thể làm hư trẻ con được.
Thế nên tôi chọn cách trốn tránh.
“Được rồi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây. Tạm biệt, nhóc.” Tôi cười thật tươi, vẫy tay chào nó.
Thằng nhóc không vẫy tay với tôi, trong mắt nó hiện lên sự lưu luyến không nõ rời xa. Ánh mắt thằng nhóc nhìn tôi như vậy, khiến tôi chợt mềm lòng.
Thực ra thằng nhóc cũng là một đứa bé rất đáng yêu! Chỉ là… rõ ràng rất quan tâm đến bố mẹ mình, nhưng vẫn cố giả bộ không thèm chú ý, thực là không thẳng thắn!
Bây giờ, tôi phải đi làm việc tôi nên làm rồi. Còn vấn đề giữa thằng nhóc và bố mẹ nó, thì chỉ còn biết dựa vào sự thông cảm và hiểu lẫn nhau của họ thôi.
Cố gắng lên, nhóc!
Cố gắng lên, bố mẹ của nhóc!
Tạm biệt “Ống heo không vui…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!