Gặp Quân Thời Khắc - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Gặp Quân Thời Khắc


Chương 14


Đội trưởng Đàm và Trình cục không ở cục công an đợi báo cáo khám nghiệm tử thi nổi, lúc này đang bị chặn trên đường tại hướng về khu nhà giàu.

Một giờ trước, có người báo cảnh sát nói rằng thấy ai đó ở trung tâm thành phố bán lượng lớn ma tuý, có khả năng lên tới 20kg, mà nửa giờ sau các bệnh viện lớn đột nhiên tràn ngập đoàn bệnh nhân hút chích ma tuý.

Hơn hai trăm kẻ chích ma tuý thần trí không rõ, biến thành phố trật tự vững chắc vốn chẳng lớn trở nên tràn ngập nguy cơ.

Nhân khẩu trong cục vốn đã thiếu nghiêm trọng, tối hôm qua còn trọng thương. Cân nhắc trên dưới, hai vị sĩ quan quyết định tự mình xuất phát.

Phân ra bần dân cùng người giàu là khu đất trống rộng lớn không chủ nhân, ngay giữa có một đường hầm dài 80km. Cửa ra vào thật cao dựng lên trạm giám sát, dùng cho việc kiểm tra giấy phép của người ra kẻ vào, ngoài ra còn thu phí đường.

Làm cho con đường duy nhất đi về “Thiên đường”, bên trong hầm mỗi giờ mỗi khắc đều kẹt xe, có lần lâu nhất liên tục tám giờ.

Mỗi ngày bình quân có năm trăm phương tiện giao thông thông hành qua đây. Hành khách chủ yếu chia làm hai loại: những người bị khu nhà giàu đá ra và những người lớn lên ở khu dân nghèo chưa từng đi ra ngoài mang theo hoài niệm, cùng tâm tình hiếu kì cũng như không chịu thua, bất luận cơ cực đến cách mấy cũng muốn từ khu vực mục nát này thoát thân, chen vào “Thiên đường” trong truyền thuyết — dù cho tan xương nát thịt.

Đội trưởng Đàm lái xe, Trình cục bên cạnh đang nhìn bản tin internet — nơi đây khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng, dù đường đi còn đang kẹt kinh khủng đã có phóng viên vào trung tâm thành phố đưa tin về việc mua bán ma tuý trái phép sáng nay.

Trình Diên Huy mở video, chỉnh âm thanh đến mức to nhất.

Đội trưởng Đàm im lặng lắng nghe, mang theo tốc độ 10km/h tại đường hầm hỏi: “Bán ma tuý ngay tại khu vui chơi?”

“Đúng” Trình cục trả lời, “Nghe nói là nhân viên du lịch tên Tiểu Sửu, hướng mỗi du khách phát túi kẹo. Những đồng nghiệp khác nói Tiểu Sửu này thường ngày chỉ cùng khách du lịch chụp ảnh, chưa hề phân phát đồ ăn gì đó, nhưng hôm nay nhìn thấy trong tay gã có thêm cái rổ mới nên nghi ngờ tố cáo.”

“Bất quá vì là kẹo đóng gói kết hợp với nhân vật Tiểu Sửu này, họ cho rằng đối phương có lòng tốt muốn tặng cho du khách, nên chẳng ai hướng gã hỏi dò.”

“Chắc chắn đó là AR 23 trên thực tế?” Đội trưởng Đàm nhìn về phía trước nói.

“Phải, hơn nữa theo hiện trường có một du khách nói Tiểu Sửu kia tổng cộng phát hai vòng “kẹo”, lần thứ nhất miễn phí, nhưng lần thứ hai phải trả tiền. Cũng không rẻ, một túi 15000 nguyên.

“Giá thành cao như vậy, không ai hoài nghi sao?”

Đội trưởng Đàm theo bản năng hỏi dò, thế nhưng vừa nói ra đã tự thấy mình ngu xuẩn. Những người trả tiền cho “kẹo” lần hai trước đó đã “thưởng thức” qua một lần và biết là ma tuý. Độc tính ở nơi cơ thể bọn họ cắm rễ, chỉ cần nghiện thứ đồ chơi này, dù có đắt hơn cũng phải mua cho bằng được.

Trình Diên Huy quay đầu, hơi chút liền biết đối phương có đáp án. Y tiếp tục câu chuyện trên: “Hai vòng phát “kẹo” đều tại cùng khu vực, tôi nghĩ gã hẳn là muốn nhìn thái độ và phản ứng của con nghiện sau khi hút mà phán đoán giá trị AR 23 trong tương lai.

Đàm Hồng Diệu gật đầu, trầm ngâm chốc lát lại hỏi: “Tiểu Sửu tuỳ ý chọn khách hàng à, hay trước đó chưa nhận ra?”

“Hẳn thế” Trình Diên Huy nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp: “Vì vậy có nhóm bệnh nhân….. là dân thường, thời gian nghiện còn rất mới.”

Đội trưởng Đàm trở nên trầm mặc — ma tuý như quỷ dữ hồn xiêu phách lạc, phàm ai đụng vào, chẳng quan hệ cố ý hay không, chắc chắn chẳng thể nào quay đầu.

Nhìn con đường đang kẹt xe cứng ngắc, hắn lên tiếng: “Nhóm ma tuý mới kia có liên quan đến Tiểu Sửu sao?”

“Nên vậy, đợi lát nữa người phụ trách bên cục sẽ báo cáo.”

“Được.”

Xong chính sự, xe lại trở về yên tĩnh. Đàm Hồng Diệu tay cầm vô lăng, diện vô biểu tình, mặc dù xe chẳng nhúch nhích nhưng cơ thể vẫn hết sức căng thẳng, chuyên chú tựa như đang tham gia đua xe. Trình Diên Huy một lần nữa cúi đầu, ngón tay trượt lên xuống màn hình tin tức.

Hai người đều không lên tiếng.

Lúc này, đèn sau đột nhiên sáng lên, chiếc xe phía trước lùi về. Đàm Hồng Diệu cau mày tặc lưỡi, tay phải từ vô lăng dời đi.

“Bíppp –!”

Tiếng kèn sắc bén trong đường hầm vang vọng nhiều lần.

Tay Trình Diên Huy cứng nhắc trượt một trận.

Năm giây sau, chiếc xe đình chỉ rút lui, nhưng tiếng kèn vẫn kéo dài ròng rã một phút nữa.

Làm phiền chủ nhân của mấy chiếc xe khác đều hạ cửa thò đầu ra.

Trình Diên Huy ở tạp âm biến mất ba mươi giây sau ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Pháp y đem báo cáo khám nghiệm tử thi gửi tới.”

“Thế nào?”

“Vết thương của hết thảy xác chết sau núi cùng bốn người tổ hành động không giống nhau.”

“Như vậy nói cách khác…”

“Là người trên chiếc xe kia, hoặc kẻ giả mạo Chung Phục làm” Trình cục nhìn đội trưởng Đàm, dư quang liếc tới đôi tay nắm vô lăng thật chặt.

Đàm Hồng Diệu chẳng nói gì nữa. Khi đường đi thông suốt trở lại, hắn lái xe tốc độ cực nhanh. Trình Diên Huy cũng chỉ xoay qua chỗ khác, ngắn ngủi hàn huyên thêm vài câu rồi thôi.

Xe ra khỏi đường hầm, tới dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Trình Diên Huy nhìn cảnh vật nhanh chóng trôi qua. Tâm tình Đàm Hồng Diệu không tốt, y biết rõ nguyên nhân.

Đàm Hồng Diệu có cô con gái, so với Trình Dật lớn hơn một chút — đã mất khi mới 25 tuổi.

Chung Phục là bạn trai nàng. Cả hai yêu đương bảy năm, cảm tình vô cùng sâu sắc, trong cục ai nấy đều ước ao, thực yêu thích trêu chọc đôi uyên ương.

Năm năm trước, Chung Phục được phái đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, nằm vùng tại một tập đoàn buôn ma tuý ở thành phố. Y bỏ ra hai năm thượng vị mới lấy được tín nhiệm của tập đoàn, ở lần giao dịch “hàng” thành công tiết lộ tin tức cho lực lượng cảnh sát, triệt phá đường dây hơn 300 tên tội phạm.

Chỉ phát sinh duy nhất một vấn đề.

Nửa tháng sau, có người phát hiện trong công viên hẻo lánh, ngoại trừ gã đàn ông nghiện ma tuý, bên ngoài còn một bộ thi thể khác — bạn gái Chung Phục.

Nàng bị cưỡng gian rồi giết chết, vứt bỏ tại nhà vệ sinh.

Chung Phục liền đánh gục tên đồi bại kia. Tiện thể, lúc đó dây quần của gã còn chưa buộc chặt.

Liên tiếp nửa năm ròng rã y đều không đi làm, tiếp nhận hơn năm tháng trị liệu tâm lý.

Ai cũng biết bạn gái y vì sao chết, bản thân Chung Phục cũng rơi vào tự trách. Chỉ là…

Phái y làm nằm vùng là chủ ý của đội trưởng Đàm.

– – kỳ thực trước đó Chung Phục đã cầu hôn bạn gái thành công. Thế nhưng Đàm Hồng Diệu cảm thấy nuôi con gái nhiều năm như vậy bây giờ phải gả đi làm vợ người ta thì chẳng đành lòng, hoặc muốn cố ý làm khó dễ Chung Phục, liền đề nghị y đến tập đoàn buôn ma tuý nằm vùng tôi luyện thêm, xem con rể tương lai của Đàm Hồng Diệu hắn đến cùng xứng với nữ nhi mình hay không.

Bất quá thực sai lầm.

Không may tiễn con gái đi trước một đoạn.

Giờ bạn trai của nó cũng nối gót theo.

Trình Diên Huy quay sang bằng hữu đang chuyên tâm lái xe bên cạnh: “Anh đang… suy nghĩ gì?”

– – Y hỏi qua loa, không nói rõ là con gái hắn hay Chung Phục.

Đàm Hồng Diệu hỏi: “Tôi làm sao à?”

Tâm tình ngũ vị tạp trần, hắn nhìn phía trước, xe vẫn như cũ bảy bình tám ổn.

“Tôi đang nghĩ, lúc nào… viên đạn đó bay thẳng vào trái tim rồi mang tôi đi.”

“Nhưng mà trước đó, nhất định kéo theo mấy trăm tên tội phạm ma tuý chôn cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN