Gặp Quân Thời Khắc
Chương 2
Sòng bạc Davis xây trên núi, diện tích hơn một ngàn mét vuông, phía trước là biển.
Sắc trời trầm xuống, dù ở trên cao nhưng đèn đóm vẫn sáng trưng như ban ngày. Khách nhân muốn đánh cược ngồi trong xe sang bị chặn lại ở chân núi, đòi đổi qua xe đặc chủng đến sòng bạc.
Bảy giờ rưỡi tối, đợi Tước ca cùng hai tên thủ hạ của gã xuất hiện ở phạm vi quản chế, Chung Phục, Đỗ Tứ, Ngô Thiên cấp tốc theo sát phía sau.
Sau khi xuống xe, bọn họ trước tiên đi qua cây cầu ngắn, phía trước bị đào rỗng, nuôi mấy con thú quái dị, tướng mạo có chút tương tự cùng cá sấu, bị xích khoá lại tứ chi trên đất bằng. Ngoại bộ sòng bạc thiết kế theo phong cách cổ đại, trên mái hiên khắc Kỳ Lân cùng long hổ, cửa chính có hai chiếc giá hình chữ nhật, bên trong treo đèn lồng được vẽ lại.
Một cô gái mặc sườn xám truyền thống, trên tóc cài cây trâm thẳng đi tới, dẫn Chung Phục ba người vào.
Tổ hành động phân công rất rõ ràng: Đỗ Tứ cùng Ngô Thiên phụ trách quan sát bọn Tước ca, Chung Phục trà trộn vào đám người phục vụ. Y bỏ ra 20″, từ tai nghe nằm vùng hỏi ra nơi gửi súng ống, rồi xoay người tìm Ngô Thiên và Đỗ Tứ.
Họ lúc này ngồi trong một anh bạc, phía sau là Tước ca.
Chung Phục chen tách từng khán giả đến cạnh Ngô Thiên, dùng khuỷu tay đụng một cái “Đang cược tiền?”
Ngô Thiên cùng hai vị khách phổ thông thay đổi vị trí, thấp giọng nói: “Ừ, tôi với Đỗ Tứ theo lâu như vậy, ba người này to nhỏ cược bốn mươi mấy vạn, cũng chẳng biết lúc nào giao dịch”. Hắn vừa nói vừa đem cánh tay sau lưng ngoắc tới, lại thoáng lùi về sau, dựa vào bốn phía chặt chẽ người. Chung Phục hiểu ý đem máy nghe lén nhét vào tay hắn.
“Cái khác đưa cho Đỗ Tứ” Hắn ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp đứng bên ngoài cách đó năm mét.
Ngô Thiên đáp một tiếng: “Được”.
Chung Phục liếc cổ tay vị khách bên cạnh: “Tám giờ hai mươi, đợi thêm đi, thẻ trong tay Tước ca sắp xài hết, phỏng chừng nhiều nhất nửa giờ sẽ liên lạc với mục tiêu khác.”
Khi hai người đang to nhỏ nói chuyện, một ván đã kết thúc. Đêm nay Tước ca bại liên tiếp từ đầu trận, khó chịu đổi thẻ bạc mệnh giá bảy trăm ngàn, bồi dẫn 3-5. Trước mắt thua gần 1,4 triệu – gã tức đến xì khói, hai tay nắm chặt tàn nhẫn nện vào bàn, mắng câu thô tục.
Gã chiếm cứ chỗ ngồi, mông không chịu rời ghế, chờ đợi nữ thần may mắn giá lâm ở ván kế tiếp.
Sòng bạc Davis chẳng bao giờ nói cho khách đánh cược biết bọn họ thua một trận bao nhiêu. Các khách nhân mặc dù thua, cũng không phải lập tức đem tiền ra. Cách vận hành kế toán sổ sách của bọn họ chính là đợi khách đánh cược ra tới cửa sòng bạc mới bắt đầu tính tiền. Như vậy trước khi trời sáng bất luận thua nhiều hay ít, tiền trong tay người chơi sẽ không giảm thiểu, có thể đổi thẻ bất cứ lúc nào.
Phương thức kinh doanh này cao minh ở chỗ, khách đánh cược sẽ cho là mình đang đà thắng tiền, hoặc có tỷ lệ lớn sẽ thắng tiền.
Lời càng lời, nợ càng nợ, như vết dầu loang càng lăn càng lớn, cuối cùng dìm chết chính mình.
Một trận cược mới bắt đầu. Khách nhân phía sau nóng lòng muốn thử vận may bất mãn Tước ca không chịu rời đi, lớn tiếng chửi bới. Nhưng nam nhân trên ghế vẫn chẳng nhúc nhích, ngón tay liều mạng tỳ vào bàn, cao giọng thúc giục tên chia bài động tác nhanh lên.
Sòng bạc rất nhanh liền náo nhiệt, chút xao động chẳng thể khiến mặt nước phẳng bắn tung toé. Bất quá lúc này, người xung quanh chiếu bạc bỗng dần dần tản ra, mọi chú ý rơi xuống thân ảnh kẻ mới đến.
Tước ca nghi ngờ quay đầu lại – đó là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, được ai đó đẩy lên cách gã bốn mét. Hắn khoảng bốn mươi tuổi, vóc người cân xứng, nhưng vì nhiều năm ngồi xe lăn, cơ bắp ở hạ thân có phần uể oải, thế mà đường nét vẫn vô cùng đẹp mắt. Ngũ quan hài hoà, khuôn mặt góc cạnh hơi gầy, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, giữa lông mày là tàn nhẫn nhiều năm chưa tiêu tan, nơi đuôi mắt câu lên vài nếp nhăn, khiến hắn như một bề trên uy nghiêm cùng kiêu ngạo đáng sợ.
“Ông chủ Hứa?”
“Lưu tiên sinh” Hứa Ước chẳng để tâm, tầm mắt rơi xuống cái mông đang dính vào ghế của gã.
Tước ca lập tức nhảy lên, đứng một bên dùng quần áo xoa xoa ghế dựa, cười lấy lòng: “Xin lỗi xin lỗi… Nhìn thấy ngài làm tôi thụ sủng nhược kinh.”
“Không sao” Hứa Ước đáp lời, trên mặt vô cảm, đảo mắt qua từng vị khách xung quanh. Chung Phục cúi đầu, ngón tay nhiều lần ma sát túi quần.
“Lưu tiên sinh là lần thứ tư đến sòng bạc của ta phải chứ, đêm nay xem ra ông lại thua, nợ trước vẫn còn sao?” Hắn thu hồi ánh mắt, từ phục vụ cầm ly Whisky, hời hợt hỏi.
Mí mắt Tước ca giật lên, giả bộ ngớ ngẩn: “Không nghĩ ông chủ Hứa còn nhớ tôi…”
“Ta nhớ rõ từng người tới sòng bạc.”
Chung Phục lẫn trong đám người nghe được câu này, tay buông xuống ma sát càng lợi hại. Ngô Thiên chú ý, liếc qua nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì? Lên cơn thèm thuốc lá sao?”
“Tôi không nghiện thuốc lá.”
“Giấu giếm gì nữa” Thanh âm Chung Phục rất nhỏ, ép tới thấp cực điểm, dù là người đứng bên cạnh nghe cũng như muỗi kêu mơ hồ. Ngô Thiên coi như mình nghe lầm, chẳng làm sao yên tâm nổi: “Ai chẳng biết cậu mỗi ngày hút năm, sáu bao thuốc lá. Kiên nhẫn chút đi, chờ xong việc mặc cậu thoải mái đủ.”
Tất cả khách nhân đều im hơi lặng tiếng, tựa hồ rất kính nể người đột nhiên xuất hiện mang tên Hứa Ước này. Riêng Ngô Thiên chưa từng nghe qua kẻ như vậy. Bầu khí đông lạnh bên trong chỉ mình hắn nhẹ nhàng nói chuyện, vậy mà cũng chẳng ai dám đi nhắc nhở. Ở trung tâm, Tước ca khúm núm đáp lời: “Vâng… tiền nợ kia đêm nay tôi sẽ trả hết.”
“Lưu tiên sinh tự tin như thế, là có giao dịch gì muốn đạt thành đêm nay ư?” Hứa Ước hỏi.
“Không… không…”
“Ngài đây cũng biết quy củ đi?”
“Tôi biết… tôi biết…”
Hứa Ước mặt vẫn không hề có cảm xúc, tầm mắt mắt rất nhẹ rơi vào Tước ca – kẻ hai phút trước còn hung hăng càn quấy giờ lại run cầm cập, chân mềm nhũn, cả người nửa quỳ trên mặt đất – cúi người, giọng nói như nước: “Rõ ràng là tốt. Nếu như ông đã biết mà làm sai, trêu chọc đến những người khác, thủ đoạn của tôi thế nào, hy vọng tới thời điểm ông có thể tự mình lĩnh giáo.”
Hắn nói xong thì được người phía sau đẩy đi, bỏ lại Tước ca co quắp trên mặt đất.
Đỗ Tứ phía sau gã rời đi, tới cạnh Ngô Thiên cùng Chung Phục: “Người ngồi xe lăn kia là ai vậy?”
Chung Phục liếc nhìn y, cùng Ngô Thiên đều chẳng lên tiếng, trả lời chính là thành viên thuộc tổ nghe lén.
“Hứa Ước, ông chủ sòng bạc Davis, năm nay 42 tuổi. Sòng bạc này là sản nghiệp gia tộc hắn, Hứa Ước năm 26 tuổi tiếp nhận từ phụ thân mình. Kinh doanh đã 16 năm, bình thường không xuất hiện ở sòng bạc, chỉ mỗi buổi tối thứ năm sẽ lui tới vài phút ngắn ngủi nhìn xem tình huống. Phải rồi, dưới trướng hắn còn kinh doanh nhà hàng – khách sạn.”
“Hắn có liên quan gì đến hoạt động tội phạm sao?”
“Không có, người này chưa bao giờ đụng vào bất kì sự kiện trái pháp luật nào, nhưng lại chẳng quản trong sòng bạc phát sinh hết thảy giao dịch phi pháp, ngoại trừ ma tuý. Nghe nói năm hắn 26 tuổi, có hai tổ chức buôn ma tuý đang giao dịch thì lực lượng cảnh sát xông vào, song phương giao chiến, Hứa Ước giữa hai chân súng, không may dẫn đến nửa người dưới vĩnh viễn thương tật.”
“26 tuổi liền tàn tật…” Đỗ Tứ rất nhiều chuyện, lời nói mười phần đáng tiếc. “Nói như vậy, què 16 năm, đủ thảm, nếu là tôi cũng sẽ căm hận ma tuý tận xương tuỷ. Bất quá xem qua, tựa hồ đêm nay Tước ca ở chỗ này giao dịch?”
Ngô Thiên cũng xen mồm: “Ấn định địa điểm tại đây chính là Đông Nam Á, người bên kia vẫn là Tước ca?”
“Đông Nam Á”. Tổ nghe lén trả lời. “Tôi nghĩ Tước ca là cùng đường mạt lộ, chẳng kham nổi nợ nần nên không thể không đáp ứng yêu cầu của Đông Nam Á.”
“…..” Ngô Thiên trầm mặc “Davis xem như là sòng bạc lớn nhất thành phố, người bên Đông Nam Á chẳng lẽ không rõ ràng quy củ của Davis? Nếu không tại sao hẹn gặp ở đây, muốn đụng độ đầu súng Hứa Ước?”
Chung Phục nghe đối thoại của bọn, bỗng nhiên liếc mắt về hướng Tước ca: “Không ổn!”
Hai người còn lại lập tức ngẩng đầu – chỉ thấy chiếu bạc xung quanh, đã chẳng thấy bóng ba mục tiêu kia nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!