Gặp Quân Thời Khắc
Chương 25
Đội trưởng Đàm cùng Trình cục cảm thấy trước khi ra cửa nên xem Hoàng lịch. Hôm nay chính là không thích hợp đi đâu, cả ngày mọi việc chẳng điều gì thuận lợi.
Bọn họ tới khu giải trí thì thấy người phụ trách, đối phương vừa quay lại sau khi tiễn Hứa Ước về. Y thành thạo điêu luyện đưa ra manh mối của Tống Thành Vận và em trai, nhưng Đàm Hồng Diệu cùng Trình Diên Huy chẳng thể như Hứa Ước lập tức thông qua vị trí mục tiêu tìm được địa điểm Tống gia huynh đệ ẩn thân. Cả hai mất hồi lâu công phu mới tra ra thương trường nọ.
Nhưng mà đi đến lại thấy vị khách không mời.
– – Lưu Dĩ Nam.
Hai bên là đối thủ một mất một còn. Đều làm việc ở Long An nhưng tuyệt không đội trời chung, Lưu cảnh quan là phó giám đốc.
Cả hai mới đến cửa thì vừa vặn gặp Lưu Dĩ Nam đang áp giải hai nghi phạm từ tầng năm xuống. Trước đó, Lưu Dĩ Nam đã một phen giải thích tới mức gió thổi không lọt, ứng phó chu toàn chất vấn của cấp trên — tóm lại, đội trưởng Đàm và Trình cục chẳng thu hoạch được gì.
Trình Diên Huy vô cùng tức giận, ở gần đó mua cốc trà sữa tên “Phát Hoả”, quay đầu nói: “Bây giờ về cục hay sao?”
“Hiện tại trở về khả năng cao sẽ kẹt xe trong đường hầm giờ cao điểm” Đàm Hồng Diệu trả lời.
Tới đây đã mất hơn hai giờ, trở lại nhiều khả năng thêm ba bốn tiếng: “Vậy chúng ta ở lại đây sao?”
“Tôi nghĩ nên đi nghĩa trang Long Hoa” Đàm Hồng Diệu nói.
“Cái gì?” Trình cục ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn. Đối phương đã đứng lên.
“Hậu sự của con gái tôi làm ở đó, hiện tại Chung Phục chết rồi, tôi dự định cũng mai táng tại đây” Hắn liếc Trình Diên Huy, “Phụ thân Chung Phục chết sớm, y cùng mẫu thân già cả nương tựa lẫn nhau. Lương tháng trong cục thấp bao nhiêu anh cũng biết. Tôi gián tiếp hại chết Chung Phục, nên muốn mang chút tiền lại cho bà sinh hoạt để sau này không quá khổ sở.”
“Vì vậy anh muốn….”
“Tôi muốn xem chỗ kế bên con gái còn trống không, nếu có thể thì táng Chung Phục cạnh nó.”
Trình Diên Huy bật thốt lên: “Nhưng giá cả mai táng ở khu nhà giàu rất cao.”
“Không phải vậy đâu” Đàm Hồng Diệu gạt đi, “Khu dân nghèo không có nổi bất kỳ địa phương đàng hoàng để táng người chết, ngoại trừ khu nhà ở bẩn thỉu hôi thối còn chẳng tồn tại ngọn cỏ đất hoang. Con gái tôi chết trong một nhà vệ sinh bỏ đi, Chung Phục chết ở đâu tôi không biết, nhưng chắc chắn sẽ như rác thải bị vứt đổ ngoài đường. Tôi chẳng lẽ còn tiếc tiền, không cho bọn chúng nơi an nghỉ cuối tốt chút sao. Trình cục hỏi như vậy là muốn giúp tôi chia sẻ kinh phí?”
“…” Y bất quá chỉ hỏi mỗi một câu, như thế nào âm dương quái khí lại nhiều như thế – Trình cục giận dỗi, lòng chẳng cam tâm tình nguyện. Lửa nóng đầy bụng vừa dập tắt thành tro tàn lại bừng lên, nếu y không thấy đội trưởng Đàm mất con gái nay lại thêm cả “con rể” thì đã sớm mắng cho vài trận. Y ngắn gọn nói: “Đi thôi.”
“Cả anh và tôi?” Đàm Hồng Hiệu mở to mắt.
“Tôi đi hỏi ý con trai tôi không được sao?” Trình Diên Huy tức giận trả lời.
(Rùa: hỏi Trình Dật xem có được hỗ trợ kinh phí cho đội trưởng Đàm không => một câu dỗi bông đùa)
Bởi vì tỷ lệ tội phạm rất cao, thành phố M mỗi ngày đều có số lượng lớn người tử vong, đến Long Hoa mai táng rất nhiều. Trình Diên Huy cùng Đàm Hồng Diệu xong việc, trở ra thì đã tám giờ tối.
Tuy rằng không mắc chính sự, nhưng hai người thực bận rộn cả ngày liền quên mất ăn cơm. Trình cục tốt hơn, sáng sớm ở nhà đã ăn một chút, nhưng đội trưởng Đàm còn chưa. Hắn ở bên trong cục đợi cả đêm, sau lại cùng Trình cục ra ngoài, dạ dày trống rỗng co bóp đến phát đau.
Trình Diên Huy và hắn tuỳ tiện tìm quán ăn ven đường lấp đầy bụng. Vốn tưởng rằng ăn xong sẽ ảo não trở lại cục, nhưng ai ngờ nhận được điện thoại báo án.
Từ trong cục chuyển tới.
“Xin chào, tôi muốn báo án” Tiếng nói rất trẻ trung, là một cô gái.
Trình cục: “Mời nói.”
“Tôi hiện ở quán bar MYST, là thầy bói, được mời làm trợ hứng cho khách đặt tiệc. Nhưng MYST thật ra là địa điểm giao dịch ma tuý, nhân viên nơi đây sẽ định kì cung cấp “hàng” cho khách VIP. Sau khi biết tôi phát hiện chuyện này, quản lý bọn họ uy hiếp chẳng cho phép tôi rời đi, các anh…. có thể giúp tôi chứ?”
Trong quán rượu, Trần Giai Tâm cầm điện thoại, sau khi nói xong dùng khẩu hình miệng hỏi hai người còn lại trong phòng, nói như thế được chưa.
Hứa Ước nói: “Bảo cô còn quen biết Địch Hoả, gã và sự kiện ma tuý ở công viên trò chơi sáng nay có quan hệ.”
Trần Giai Tâm gật đầu, theo dặn dò nói tiếp.
Bên kia Trình Diên Huy nghe được, lập tức truy hỏi: “Tiểu thư, cô có thể đem địa chỉ MYST nói qua chăng, chúng tôi ngay bây giờ đến đó” Y vừa nói vừa ra hiệu Đàm Hồng Hiệu đi tính tiền, xong đứng lên thấp giọng, “Đừng sợ, chúng tôi rất nhanh sẽ tới.”
“Cảnh sát tiên sinh, bên các anh có mấy người?” Trần Giai Tâm hỏi.
Trình Diên Huy chần chừ: “Hai, bất quá tôi sẽ thông báo cho những đồng nghiệp khác, bảo bọn họ lập tức trợ giúp.”
“Được” Trần Giai Tâm nói vị trí cho y, dưới gợi ý Hứa Ước cúp máy.
“Bọn có chỉ có hai người, được chứ?” Cô gái lo lắng nhìn đối phương.
Hứa Ước chẳng chút hoang mang: “Hai là tốt nhất, có thêm sẽ rất khó làm việc.”
“Khó thế nào?”
“Người của chúng ta lúc nào đến?” Hứa Ước chẳng trả lời Trần Giai Tâm, quay đầu hỏi trợ lý.
“Nội 20″ nữa.”
Hứa Ước gật đầu, nói với Trần Giai Tâm: “Cô gọi cho cảnh sát một lần nữa, đem tình huống nơi này nói nghiêm trọng thêm chút, bảo rằng giám đốc phát hiện cô lén lút báo án, phái rất nhiều người tìm đến khiến cô vô cùng sợ hãi. Tiếp theo lại ám chỉ bảo an được trang bị vũ khí đầy đủ, hy vọng bọn họ có thể tới đây nhanh lên.”
“Được” Trần Giai Tâm đáp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!