Gặp Quân Thời Khắc - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Gặp Quân Thời Khắc


Chương 42


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Qua một tuần lễ, Lục Thù Đồng rốt cục trở lại phòng khám.

Triệu Di đang ở phòng trị liệu giúp bệnh nhân tiêm, nghe bên ngoài có người đi vào còn tưởng bệnh nhân mới. Vừa ngẩng đầu, ánh mắt loé lên kinh ngạc. Định trêu chọc vị cấp trên đã lâu chưa thấy, nhưng chú ý sắc mặc chẳng dễ nhìn của y, liền xoay người thành thạo làm xong chuyện, bước nhanh ra thấp giọng hỏi: “Làm sao? Lại bị Hứa Ước nhà anh đuổi?”

Lục Thù Đồng nói: “Cô rất tò mò?”

“Phải, nhiều ngày chưa gặp anh, tôi còn tưởng tình cảm giữa hai người tăng lên rồi.”

“Không bị đuổi, chỉ là hôm qua xác Lý San vừa được phát hiện. Vì tránh hiềm nghi, chúng tôi nên hạn chế tiếp xúc.”

Triệu Di hơi cau mày: “Có thể lý giải. Hứa Ước muốn lật đổ Lục thị đến thế, hiện tại là giai đoạn then chốt của kế hoạch, làm như vậy rất tốt”. Cô nhìn Lục Thù Đồng hướng về ghế sô pha, chẳng chút nào muốn bắt đầu công việc, khó hiểu hỏi: “Bên trong nhiều bệnh nhân lắm, anh ngồi đây làm gì?”

“Không có tâm trạng” Sắc mặt Lục Thù Đồng vẫn bất ổn, thuận miệng nói: “Đang lo lắng ngài ấy khổ sở. Cô theo tôi lâu như vậy, không biết chữa bệnh ư?”

“….” Triệu Di còn muốn nói thêm, bệnh nhân đợi trị liệu tại phòng chờ đã lên tiếng: “Y tá, truyền nước xong rồi.”

“Đến đây” Cô đáp một tiếng, quay đầu xác nhận lần nữa, “Thật sự không làm việc?”

“Không” Đối phương hướng cô xua tay, “Cô làm đi, mỗi tháng đều lãnh lương, đôi lúc phải thay ông chủ phân ưu.”

Triệu Di: “…..”

Cô quyết định cuối tháng nhất định phải kiến nghị đòi tăng lương.

***

Sòng bạc Davis

Hứa Ước đang ở phòng ăn an tĩnh dùng bữa trưa — mấy ngày nay Lục Thù Đồng như cái đuôi theo sát, thật vất vả mới đuổi đi được. Tâm tình Hứa Ước không tồi, muốn ăn nhiều một chút.

Trợ lý như cũ đứng cách hắn năm mét ở ngoài.

Lúc này, một người mặc trang phục đầu bếp bước tới, đúng quy củ tay trái đặt sau hông, tay phải nâng đĩa đậy nắp. Trợ lý kinh ngạc, định tiến lên ngăn cản nhưng đối phương đi rất nhanh, năm sáu giây liền đứng cạnh Hứa Ước.

“Chào ngài, đây là món ăn hôm nay đặc biệt vì ngài chuẩn bị.”

Người nọ cúi xuống, chăm chú nhìn Hứa lão bản.

Hứa Ước theo tiếng ngẩng đầu — đối phương đeo khẩu trang, từ đầu tới chân đều che phủ chặt chẽ bởi đồng phục trắng, không thấy rõ tướng mạo.

Người kia thả dĩa nhỏ xuống, xốc nắp lên.

Chẳng có thức ăn nóng hổi — là một phần tập tin, cộng thêm vài bức ảnh.

Sau đó, đối phương cũng cởi khẩu trang, hạ mũ — mái tóc dài màu đỏ lay động xuất hiện.

Lý Tuân Ngọc nháy mắt với Hứa Ước, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lại gặp rồi” Cậu ôn nhu nói.

“…. Có chuyện gì sao?” Hứa Ước phục hồi tinh thần. Thời gian thanh tịnh hiếm thấy bị đánh vỡ, hắn nhíu nhíu mày: “Cậu đến sao không chào hỏi trước? Còn biến hoá thành bộ dáng này.”

“Gọi điện thoại ngài sẽ không bất ngờ” Lý Tuân Ngọc híp mắt, “Đây là lễ vật dành riêng cho ngài.”

Hứa Ước do dự vài giây, nửa tin nửa ngờ cầm tập văn kiện.

“Đây là thứ tôi tìm được trong phòng làm việc Lý San tối qua, ghi chép những việc mấy năm qua Lục Nhân Sâm làm không thể lộ ra ngoài” Lý Tuân Ngọc nói.

– – Lục Thù Đồng đã nói sẽ đem một ít chuyện dơ bẩn của Lục Nhân Sâm “nói cho” Lý San. Hứa Ước đối với phần tập tin này cũng chẳng ngoài ý muốn, tuỳ ý lật nhóm ảnh xếp cuối cùng.

Rất mỏng, gồm bảy tấm, hình chụp là chiếc xe Jeep mang biển hiệu AX 4958 ngay mép đường hầm. Hứa Ước nhìn thời gian tại góc phải – 7/12.

Ngày này…..

Lý Tuân Ngọc ngồi một bên đăm chiêu nhìn Hứa lão bản, nhỏ nhẹ đưa ra lời nhắc nhở: “7 tháng 12, chẳng phải ngày Lục Phú Sinh chết ư?”

Hứa Ước run lên, tim chìm xuống.

“Lý San ba ngày trước chết rồi. Tuy rằng tôi cùng chị ấy chẳng tồn tại tình cảm sâu đậm gì, bất quá Lý gia đối với vị gia chủ đột nhiên tử vong này rất lưu ý, liền bảo tôi…. Em trai của cô điều tra nguyên nhân cái chết, tìm hiểu chỗ khả nghi.”

“Tôi biết mấy ngày nay chị vì bị Lục Nhân Sâm náo động mới không vui sai người điều tra lão, thế nhưng…. Những tài liệu này nội dung hơi quá mức vô lý. Tám năm qua, Lục Nhâm Sâm nuốt chửng của tập đoàn chừng sáu trăm triệu, mượn ngân hàng 3 vạn 700 triệu, chuyện quá đáng như thế lại không một người phát hiện, bởi vậy cho thấy lão làm việc cẩn thận tới mức nào. Nhưng mà…. từ đại hội cổ đông đến khi Lý San chết, khoảng cách trung gian chỉ bốn ngày; trong thời gian ngắn như vậy chị ấy làm sao có khả năng tìm được án tích phạm tội Lục Nhân Sâm giấu diếm lâu đến thế?”

“Để tránh có người cố ý vu hại, tôi bỏ một buổi tối phân tích những văn kiện này. Hết thảy dữ liệu hết thảy đều chính xác – Lục Nhân Sâm làm giả giấy tờ, nhận hối lộ không phải giả dối.”

“Vì vậy, chỉ còn một khả năng.”

Cậu dừng lại.

Hứa Ước: “Khả năng gì?”

“Là ai đó mưu đồ đã lâu, cố ý mượn cơ hội khi quan hệ giữa chị và Lục Nhân Sâm biến kém, đem sự tình tuôn ra. Người này biết các bí mật của Lục thị, đối với động thái năm vị thượng cấp rõ như lòng bàn tay. Tổng hợp lại, kẻ đó chỉ có thể là người đương nhiệm nắm quyền Lục thị” Lý Tuân Ngọc khảng khái nhìn Hứa Ước.

“Chính Lục Thù Đồng con trai nuôi ngài, nghĩ cách đem những văn kiện này đến trước mặt Lý San, đúng chứ?”

Cậu đúng lúc ngắt câu, tựa hồ đợi Hứa Ước giải thích.

Hứa lão bản nắm bức ảnh trong tay, trấn tĩnh nói: “Nếu cho là Lục Thù Đồng làm, cậu nên tìm nó, đến đây làm gì?”

“Lục Thù Đồng vẫn luôn thờ ơ chuyện bên trong tập đoàn, chức vị người nắm quyền đối với nó như thùng rỗng kêu to, chủ mưu không phải nó.” Lý Tuân Ngọc không trả lời thẳng.

Hứa Ước theo suy luận của cậu: “Ý cậu là có người sau lưng dặn dò nó làm như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao, Hứa Ước?” Lý Tuân Ngọc hồi tưởng nói, “Ngày đó tôi suýt bị nổ chết ở bệnh viện, Lục Thù Đồng cầm dao muốn giết tôi. Sau đó ngài đứng ra ngăn cản, nó tuy không vui nhưng vẫn nghe theo. Trước đây tôi chưa biết các người, nghe đồn thổi rằng ngài hận không thể để nó chết nhanh một chút. Nhưng ở đêm đó, tôi tận mắt nhìn thấu ngài đúng là căm ghét nó, nhưng Lục Thù Đồng…. đối với ngài chẳng phải thế.”

“Cậu muốn nói cái gì?” Hứa Ước lạnh giọng đánh gãy, hắn nghe ra ám chỉ trong lời nói đối phương.

“Tiên sinh biết tôi muốn nói gì” Lý Tuân Ngọc đầy ẩn ý.

Hứa Ước thở mạnh: “Cho nên cậu một mực tới đây, bảo rằng cậu nhìn thấu quan hệ giữa ta và Lục Thù Đồng, hay ám chỉ ta với cái chết của hai vị đại thượng cấp Lục thị có quan hệ?”

Lý Tuân Ngọc chẳng trả lời, mở ra đề tài mới: “Tôi tối qua ở văn phòng Lý San ngoại trừ tìm được văn kiện này, còn nhìn thấy phần tập tin khác, bên trong là hình ảnh toàn bộ xe cộ ngày ấy ra vào đường hầm, trong đó có chiếc việt dã này.”

Lý Tuân Ngọc chỉ chỉ biển số xe.

“Hứa Ước, ngài ấn tượng với nó chứ?”

“Không ấn tượng” Hứa lão bản nói.

Lý Tuân Ngọc mỉm cười: “Vối tôi vốn cũng vậy, nhưng mà lần trước bị Lục Thù Đồng công kích bằng bom và đao ở bệnh viện, tôi rất tức giận, nhàn rỗi chẳng việc gì làm liền thăm dò tư liệu của nó, trùng hợp thay…. dưới danh nghĩa nó có một chiếc Jeep mang bảng số AX 4958. Sau đó tôi lại cho người điều tra con đường hoạt động của chiếc xe này vào ngày Lục Phú Sinh chết. Thế nhưng khu dân nghèo quản chế lỏng lẻo, rất nhiều nơi không lắp máy quay hình, vì vậy….. tôi chẳng cách nào xác định chiếc xe này liên quan tới vụ nổ nhà xưởng hay chăng.”

Lý Tuân Ngọc lệch hẳn đầu qua, tóc đỏ rải rác ngổn ngang, vài sợi che khuất khuôn mặt đẹp đẽ.

“Lục Ninh cùng Lâm Dịch Hằng sẽ cảm thấy cái chết của Lý San dính líu tới Lục Phú Sinh, nhưng Lục Nhân Sâm thì không, gã biết bản thân chẳng giết ai, chắc chắn có kẻ giá hoạ cho mình. Đối mặt tình huống khó xử, điều đầu tiên lão làm chính là xem xét ai gây nên hai vụ sát nhân trên. Nếu như tôi có thể thông qua video quản chế tìm ra Lục Thù Đồng ngày 7 tháng 12 từng lái xe vào khu dân nghèo, vậy Lục Nhân Sâm đồng dạng – khẳng định hoài nghi các người.”

“Sáng nay tôi mới gặp Lục Ninh, đưa các loại bằng chứng phạm tội của Lục Nhân Sâm cho y, tiện thể huỷ đi mọi tư liệu điều tra vụ án Lục Phú Sinh của Lý San rồi. Hứa Ước, tôi đến đây muốn nói — tuy rằng đây là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, nhưng không thể phủ nhận tôi rất hảo cảm với ngài, thậm chí coi như người duy nhất hơn hai mươi năm qua khiến tôi để bụng. Tôi chẳng rõ ngài đây cùng Lục Thù Đồng đã làm gì, bất quá nếu quả thật có, đồng thời liên can tới cái chết của hai vị thượng cấp Lục thị, tôi cũng chẳng ngại chú ý, xử lý và khắc phục hậu quả thật tốt.”

Cậu thăm dò: “Ngài thấy sao?”

Hứa Ước chẳng nói lời nào.

“Đừng lo lắng, nếu đúng là ngài làm, tôi sẽ giúp” Lý Tuân Ngọc không chớp mắt nhìn đối phương. Mái tóc đỏ rực phối hợp cùng dung mạo diễm lệ, tựa loài thuỷ quái đầu độc lòng người.

Rùa: Xe Jeep Lục ca chạy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN