Gặp Quân Thời Khắc - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Gặp Quân Thời Khắc


Chương 53


Lần thứ hai Lý Tuân Ngọc gọi điện thoại tới, Hứa Ước đang cùng cấp dưới tiến hành hội nghị thông qua video. Hắn nhìn thấy màn hình di động sáng lên, nói tiếng “Xin lỗi” rồi ra ngoài.

“Làm sao vậy?”

“Lục Ninh phát hiện!” Đối phương cao giọng.

“Y biết chuyện ngài và Lục Thù Đồng làm rồi, lần gặp gỡ trước chưa bỏ xuống nghi ngờ. Ban nãy tôi gọi ngài là bởi vì phát hiện có mười mấy kẻ lén theo dõi, nên muốn nhắc nhở.”

Lý Tuân Ngọc lúc này ở lối đi bộ đen ngòm vùng ngoại ô. Cách đó không xa, vài chiếc xe bị đụng nát. Cậu quay mắt về đám người ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Trải qua trận hỗn chiến, cậu chật vật kéo kéo cổ áo.

“Không ai tới tìm ta” Hứa lão bản nói.

“Vậy thì tốt” Lý Tuân Ngọc thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra Lục Ninh trước tiên đối phó tôi.”

“Ừ.”

“Vậy tôi sẽ xử lý những kẻ này, lát nữa gọi ngài sau.”

Hứa Ước chẳng trả lời. Hắn cắt đứt cuộc trò chuyện, trở lại phòng hội nghị: “Thứ lỗi, ta tạm thời bận chút việc. Đêm nay các anh đem phương án phát triển gửi qua mail cho ta, hiểu chưa?”

Các thuộc hạ bên kia màn hình đồn dập đáp ứng.

Hứa Ước tắt cuộc họp thì nhìn thấy tin nhắn Lục Thù Đồng gửi. Hắn gọi điện thoại cho y, sau khi biết không thể nối máy thì mở một trang web khác — để tiện hành động, hắn đã gắn thiết bị truy tìm trong điện thoại Lục Thù Đồng.

“Định vị biến mất…” Hắm lẩm bẩm, tay đặt bàn phím gõ gõ, tìm ra vị trí cuối cùng, “Toà biệt thự ngoại ô của Lục Nhân Sâm…”

Hứa Ước bảo trợ lý gần đó: “Hiện tại tám giờ rưỡi, đi thăm dò Lục Thù Đồng rời phòng khám lúc nào…..” Dừng một chút, “Thuận tiện nhìn xem Triệu Di đang ở đâu.”

Cô bé kia vẫn theo bên người Lục Thù Đồng. Nếu như cũng xảy ra vấn đề, vậy thì đại biểu….

Trợ lý ngồi vào vi tính hắn, mở website tin tức xã hội.

“Ông chủ, nửa giờ trước rạp chiếu phim Kim Hoa trung tâm thành phố phát sinh sự kiện ẩu đả. Kẻ làm chứng nói tên nam tử dùng súng làm tổn thương cánh tay phải một cô gái. Sau khi bị phản kích, bụng gã trúng đạn.”

“Là Triệu Di?” Hứa Ước nhìn anh.

“Đúng, gã đàn ông trọng thương ngã trên mặt đất sau đó được Minh Thanh cục mang đi, nhưng nữ nhân nọ không biết tung tích.”

“Phái người điều tra các bất động sản dưới danh nghĩa Lục Thù Đồng, con bé có lẽ sẽ chọn một chỗ đặt chân” Hứa Ước cái nhớ cái không nói, “Sau đó bảo vài người xem xét nơi này” Hắn chỉ lên màn hình vị trí trước đó của Lục Thù Đồng.

“Vâng.”

“Cần bao lâu?”

“….. 20″. ”

Hứa Ước nhíu nhíu mày: “Quá chậm. Như vầy đi, anh thăm dò Lục Nhân Sâm, ta điều tra Triệu Di.”

Trợ lý vội vã đáp: “Được.”

“Chờ chút” Hứa Ước lại nói, mở video đại hội cổ đông Lục thị Lục Thù Đồng cho hắn xem trước đây, kéo đến đoạn Lục Nhân Sâm trình bày chứng cứ buộc tội Lý San, “Nơi này, anh cũng hãy tìm hiểu vị trí cụ thể.”

Trên màn ảnh là mật thất tư nhân bức cung thuộc hạ Lý San do gã sở hữu. Trợ lý gật đầu, vừa muốn đi ra ngoài, di động trong túi áo bỗng vang lên. Ba mươi giây sau, anh đặt điện thoại xuống, quay đầu nói: “Ông chủ, người phía sòng bạc gọi tới.”

“Chuyện gì?”

“Lục Nhân Sâm đang ở sòng bạc” Ánh mắt trợ lý thâm trầm nhìn hắn, “Hẳn là muốn nói với ngài chuyện Lục thiếu.”

“….. Vậy trước mắt đi gặp Lục Nhân Sâm” Hứa Ước quyết định.

“Lục thiếu y…..” Trợ lý mang theo do dự, đáy mắt nhìn người trên màn hình máy tính bị hành hạ đến thương tích khắp cơ thể — Thủ đoạn Lục Nhân Sâm trước giờ nức tiếng tàn nhẫn; đợi bọn họ xử lý lão hồ ly này xong, tìm được Lục Thù Đồng, khả năng đã….

Hứa Ước nhìn chằm chằm gã lúc lâu, âm thanh nghe chẳng ra một điểm tâm tình chua xót.

“Nó sống hay chết, chờ chúng ta xong xuôi chính sự liền biết.”

***

Bên ngoài mưa to bàng bạc, gió lạnh rít gào liên tục. Sòng bạc sừng sững toạ lạc trên đỉnh núi vẫn như cũ đông như trẩy hội, việc kinh doanh hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng nửa điểm.

Lục Nhâm Sâm đứng tại đại sảnh trung gian, theo sau là hai mươi mấy bảo vệ. Bên cạnh, giám đốc phụ trách sòng bạc khom lưng, hai tay vung vẩy tựa hồ đang tận tình khuyên nhủ gì đó.

Hứa Ước đi tới trước mặt Lục Nhâm Sâm, đôi mắt rơi xuống những tên hộ vệ — đám người này trên eo đều có súng.

Giám đốc nhìn thấy ông chủ mình thì mừng rỡ chạy lại, thấp giọng nói: “Ông chủ, bọn họ nhất quyết đem vũ khí vào….. Chúng tôi không ngăn được.”

“Không sao” Hứa Ước nói, “Anh làm việc của mình đi.”

Hắn trấn an giám đốc, ngẩng đầu nhìn Lục Nhân Sâm đối diện. Trung gian cách nhau khoảng hai mét, chung quanh là khách làng chơi mơ mơ màng màng đánh cược.

Lục Nhân Sâm ý tứ sâu xa nhìn nam nhân tật nguyền đơn thân độc mã, hỏi: “Như thế đủ tự tin sao, một mình anh?”

“Ông không dám giết tôi” Hứa Ước lạnh nhạt nói. Lục Nhân Sâm đến đây quá nửa là muốn bàn điều kiện. Lục Thù Đồng và Lý Tuân Ngọc không được gia tộc bản thân coi trọng. Nhưng Hứa Ước là gia chủ Hứa gia; nếu chẳng phải vạn phần bất đắc dĩ, Lục Nhân Sâm sẽ không động thủ với hắn.

Lục Nhân Sâm chẳng hề trả lời. Gã thay đổi tay chống gậy: “Tối nay lại đây là muốn cùng anh nói chút chuyện Lục thị” Gã nheo mắt, lạnh giọng: “Tại sao đối tập đoàn ra tay?”

“Giống như lý do 12 năm trước giết Lục Tân.”

“Lục thị không có lỗi với chân của anh.”

“Đúng là không có” Hứa Ước cười cười, “Nhưng chính là tôi cảm thấy không thoải mái, muốn huỷ diệt hết thảy mọi thứ liên quan đến Lục Tân.”

“Kẻ điên!” Lục Nhân Sâm mắng, nếp nhăn khắp khuôn mặt biểu thị tức giận tột độ, “Khi xưa để anh mang Lục Thù Đồng đi ngược đãi nhiều năm như vậy đã tính như bồi thường. Vậy mà giờ đây anh còn lợi dụng ngược lại con trai của Lục Tân đối phó chúng ta! Hứa Ước, anh đừng quá được voi đòi tiên!”

“Đỉnh gia quả nhiên thông hiểu mọi sự” Hứa Ước chẳng chút hoang mang đáp.

Lục Nhân Sâm cười gằn: “Ta đến tìm anh, đương nhiên đã biết anh cùng nó hợp tác. Trước ta nghĩ Lục Thù Đồng có thể hay không làm phản, nhưng lại cảm thấy chẳng tưởng tượng nổi. Nó từ mới bắt đầu hoàn toàn không hứng thú với tập đoàn, tuỳ ý để quyền lực rơi xuống tay ta cùng Lục Ninh mấy vị thượng cấp.”

“Bây giờ chợt thay đổi. Ta nghĩ rất lâu: khiến Lục Thù Đồng đột nhiên thay đổi tư tưởng, cam tâm tình nguyện tàn sát chính gia tộc mình; ngoại trừ yêu kẻ ấy, ta không tìm ra nguyên nhân nào khác. Nhiều năm trôi qua bên cạnh nó ngoại trừ cô gái kia chỉ còn anh. Ta phái người thăm dò nữ nhân đó một chút liền phát hiện — con bé cùng Lục Thù Đồng chẳng phải tình nhân, đơn thuần là quan hệ bằng hữu.”

….. Gã ta quả nhiên ra tay với Triệu Di – Hứa Ước kín đáo nghĩ thầm.

Lục Nhân Sâm xoáy sâu người đối diện, trào phúng nói: “Hứa Ước, anh thật bản lĩnh….. Lục Tân si mê anh thì thôi, ai ngờ con trai hắn cũng giẫm lên vết xe đổ.”

Hứa Ước chẳng để ý khiêu khích của gã: “Đỉnh gia hôm nay cố ý sang đây, không phải chỉ muốn quan tâm chuyện giữa tôi và con trai nuôi tôi chứ?”

Lục Nhân Sâm hất cằm ra hiệu, người phía sau liền hướng Hứa lão bản đưa cho hắn một vật — trong hình là con trai nuôi hắn, đang cúi đầu chẳng thấy rõ dáng vẻ, bị khoá tại thanh gỗ hình chữ thập. Tay chân bị xích lại trầm trọng, lộ cả da dẻ ửng hồng. Quần áo rách nát, trên người bốn đạo vết thương do súng đạn gây nên chỉ được xử lý đơn giản, máu mặc dù tạm thời đông lại nhưng vẫn nhìn ra đã bắt đầu thối rữa.

Hứa Ước ở video đại hội cổ đông nhìn thấy người cầm thiết bị làm nóng cấp tốc ấn xuống thân thể thuộc hạ Lý San, lần này đồng dạng cũng thế — thân thể con trai nuôi hắn lưu lại hai vệt đỏ to bằng lòng bàn tay, phân biệt ở đùi và bụng.

“Ta muốn cùng anh đàm luận điều kiện” Lục Nhân Sâm quan sát vẻ mặt Hứa Ước, trầm giọng, “Chỉ cần anh bảo đảm không tìm Lục thị gây phiền hà, ta sẽ không truy cứu tất cả mọi chuyện anh từng làm nữa.”

“Không truy cứu….” Hứa Ước nhếch môi, “Đỉnh gia bảo muốn thương lượng với tôi, nhưng thật giống như buộc tôi đi vào khuôn phép đấy.”

Lục Nhân Sâm dằn lòng, tận tình khuyên nhủ: “Lục thị đã mở ra cho anh con đường rất tốt: nếu trước đó anh vì nguyên nhân Lục Tân đả thương chân mà động tay chân với Lục thị, vậy khi anh giết Lục Tân chúng ta cũng chẳng truy cứu. Điều đó mang ý nghĩa bồi thường.”

Hứa Ước bình tĩnh nói: “Tôi giết Lục Tân…. Lẽ nào đối với các người không lời to? Nếu hắn vẫn sống, làm sao tồn tại năm thượng cấp Lục thị?” Hắn thu nụ cười, “Chớ quên, nhờ Lục Thù Đồng chẳng quản sự, mới tới phiên năm đại cổ đông các người nắm quyền.”

“Chính anh là kẻ chủ mưu giết chết ba thượng cấp tập đoàn!” Lục Nhân chỉ tay về hắn.

Hứa Ước chau mày: “Lục Ninh cũng chết rồi ư?” Hắn tỏ vẻ thú vị, “Vậy sót lại một mình ngài đây và Lâm Dịch Hằng.”

“Anh không dám giết ta ở nơi này” Lục Nhân Sâm trấn định nói, “Nơi đây tụ tập ít nhất 100 người. Nếu ta chết, người của ta lập tức động thủ. Một mình anh tàn tật, giết đi chẳng phiền phức, huống chi –” Gã dừng chút, đôi mắt vẩn đục liếc ra sau, “Chúng tao mang theo bom.”

Bảo vệ sau lưng gã đồng loạt kéo mở Âu phục, lộ ra một loạt bom mìn.

“Tổng cộng 5kg, đủ sức nổ sạch đại sảnh này chẳng còn một mống.”

“Hiện tại, còn muốn không đồng ý điều kiện của tao sao?”

“…” Hứa Ước trầm mặc, hắn nghe được tiếng nói cười vui vẻ bốn phía. Có thể tới sòng bạc hằng đêm sênh ca, đều là quan to quý tộc nắm giữ đạo lý một phương. Ở thành thị hủ bại này, muốn kiếm tiền phải làm chút việc không thể đưa ra ánh sáng. Những người nọ dù trên tay dính đầy máu tươi hay chăng, đối với chuyện giữa hắn và Lục Nhân Sâm — thế nhưng vô tội.

Hắn không thể thương tổn họ.

Hứa Ước cúi đầu, nhiều lần để ý Lục Thù Đồng chẳng có ý thức phản kháng trong hình, Lục Nhân Sâm cũng không thu hồi lại. Hắn nhìn nhìn, đột nhiên lòng dao động…

Đây là đoạn video…

“Tôi muốn cùng Lục Thù Đồng nói vài câu” Hắn thẳng lưng, đề xuất yêu cầu.

“Tại sao?” Lục Nhân Sâm hơi kinh ngạc, “Anh chẳng phải chán ghét nó lắm à?”

“Mặc dù tôi đáp ứng điều kiện của tiên sinh, ngài cũng không tha cho nó đi?” Hứa Ước từng câu từng chữ mở miệng, “Nó bị tôi lợi dụng lâu như vậy, lại do tôi nuôi lớn. Con chó không nuôi cũng có cảm tình, tôi muốn trước khi nó chết nói chút gì đó.”

Hắn rất nhẹ nở nụ cười: “Một thỉnh cầu nhỏ bé, đỉnh gia lại không động lòng đáp ứng ư?”

“…..” Lục Nhân Sâm do dự vài giây, nghiêng đầu nói với một tên, “Cho bên kia gọi điện thoại, để hắn và Lục Thù Đồng nói chuyện một phút.”

Người kia rút di động ra, ấn ấn đưa tới Hứa Ước.

Hứa lão bản chẳng tiếp nhận: “Tôi muốn video call.”

Lục Nhân Sâm nheo mắt nguy hiểm: “Yêu cầu của anh nhiều quá, không thể” Gã nắm chặt trượng.

Hứa Ước chẳng nói thêm, thuận theo đặt di động bên tai.

“Hứa Ước…” Thanh âm con trai nuôi hắn truyền đến, mơ hồ mà trầm thấp, tựa hồ vô cùng suy yếu.

Hứa lão bản một câu chưa nói, thậm chí không đợi 10 giây trôi qua; chẳng chút do dự bỏ điện thoại xuống, trả lại người ban nãy — tiếp theo bất ngờ đưa tay sang bên phải xe lăn, rút súng giơ lên, bóp cò.

Liền hai phát súng. Hứa Ước sử dụng bộ phận giảm thanh, khiến âm thanh chẳng thể phát ra.

(Rùa: ngài Hứa lường trước, lắp giảm thanh để khỏi làm phiền khách á. Đáng tiếc lão già Lục mang theo bom cmnl)

Kẻ trước mặt ngã lăn xuống đất, huyết dịch tuôn xối xả. Khoang bụng một bảo vệ kề sát Lục Nhân Sâm cũng trúng đạn đau xót, bị lực đạo va đập to lớn tuôn đến, mất thăng bằng té về phía sau.

Đám người phụ cận đều nhìn thấy chuyện xảy ra. Ba giây sau, tiếng thét chói tai vang lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN