Gặp Quân Thời Khắc
Chương 6
Kỳ thực nếu như tổ hành động lưu tâm một chút, sẽ phát hiện giọng nói của y tá cùng người lái xe Jeep mang bọn tội phạm đi ban nãy y hệt.
Trong bóng tối, bắp thịt toàn thân Ngô Thiên và Thích Văn Xuyên căng thẳng, như thú hoang bị cạo lông — không rõ tình cảnh bên trong, vô phương ứng đối. Hai người dần dần tách ra, Ngô Thiên nỗ lực lần tới một mặt tường tìm kiếm an toàn. Bất quá thật sự quá tối, hắn đến bây giờ chẳng thấy rõ đồ vật.
Ngô Thiên bình tĩnh hô hấp, từng bước từng bước lùi về sau, phần lưng đột nhiên va vào ai đó.
Hắn còn chưa rõ chuyện gì, người phía sau đã lặng lẽ nhếch môi nở nụ cười.
Tay trái kẻ thù cầm con dao bén nhọn, tay phải kín kẽ che miệng con mồi, cấp tốc đâm vào phần eo trái hắn. Ngô Thiên rên lên một tiếng, đau nhức thông qua thần kinh xông thẳng tới đại não. Hắn xoay người muốn giơ súng, nhưng đối phương dường như biết trước, đá vào bên eo đang mãnh liệt đổ máu, cơn đau kéo đến làm khuôn mặt Ngô Thiên vặn vẹo dữ tợn, vô lực ngã xuống.
Mà da thịt vừa tiếp xúc với mặt đất, tâm Ngô Thiên nhất thời liền chìm xuống dưới — xong.
Quả nhiên có người đạp mạnh tay trái của hắn, dao xuyên vào ngực phải. Ngô Thiên kéo cò súng.
“Đoàng!”
Trong lúc bối rối, tiếng súng vang lên.
Sàn nhà màu trắng nhiễm màu sắc đỏ tươi.
Một thành viên trong tổ hành động co quắp tại chỗ, tên sát nhân từ tay hắn lấy ra ba viên đạn hiếm hoi còn sót, viên thứ tư vào lúc giằng co vừa nãy ghim sâu vào tường.
Một bên khác, Thích Văn Xuyên nghe được tiếng súng, cố gắng đi tới, thấp giọng thăm dò: “Ngô Thiên?”
Không có người trả lời.
Thích Văn Xuyên cảnh giác lắng nghe âm thanh bốn phía.
“….. Thiên ca, anh vẫn còn ở đó sao?”
Trong bóng tối, kẻ thù của hắn đứng cạnh thi thể Ngô Thiên, quay đầu. Đối phương tựa hồ có thể chuẩn xác nhìn thấy con mồi, hững hờ nói: “Hắn đã chết.”
Thanh âm xa lạ, nghe thật khắc chế và lạnh lùng.
Thích Văn Xuyên đánh bạo la lên, cẩn thân phân rõ phương hướng: “Mày là ai?!”
“Mày trước sau đều phải chết, cần gì biết tên của tao?”
“Giết ba đồng nghiệp của tao là mày?!” Thích Văn Xuyên nuốt xuống phẫn nộ, lớn tiếng nói, thân thể hắn nhẹ run rẩy. Trong hoàn cảnh hắc ám quá mức tĩnh lặng, mang theo hoang mang cùng dày đặc tử vong uy hiếp, vị cảnh sát tinh anh 24 tuổi bước vào cục công an, năm nay 29 tuổi vinh quang tiến vào đội tinh nhuệ không rét mà run.
“Trả lời tao!”
Chẳng ai hồi đáp.
Ba mươi giây sau, Thích Văn Xuyên nổ súng.
“Ầm!”
Toàn bộ đèn phòng khám được bật lên, Chung Phục đứng trước hai cỗ thi thể phía trước – một bị dao đâm chết, một bị súng bắn bể sọ.
Y nghiêng đầu nhìn về phía lầu hai: “Cảm tạ.”
Y tá đem tay cầm súng đang duỗi ra thu hồi, nghe được lời nói liền nở nụ cười xinh đẹp: “Ơn nghĩa gì chứ, anh đưa súng mới cho tôi, đương nhiên là muốn tôi thay anh làm việc, đúng không?”
“Gọi người đến thanh lý thi thể chưa?”
“Vẫn chưa” Y tá chạy xuống lầu, trở lại sảnh trước bắt đầu gọi điện thoại.
Chung Phục nhắc nhở cô: “Phía sau còn mấy xác chết nữa, đừng quên.”
“Ừ.”
“Tôi đi tẩy trang.”
Chung Phục quen cửa quen nẻo tiến vào nhà vệ sinh rửa tay, mở tủ lấy chai thuốc nước bôi lên mặt. Dưới ánh đèn ố vàng hình ảnh có phần quỷ dị, ngũ quan y theo thứ nước kia chậm rãi thay đổi, như thuật dịch dung điêu luyện cổ xưa. Ngắn ngủi mười mấy giây, gương mặt cương nghị của Chung Phục trước tấm gương chẳng còn tồn tại nữa, thay vào đó là một nhân diện hoàn toàn xa lạ.
Y cởi ra Âu phục dính đầy máu trên người, cơ thể cũng biến hoá. Tiện tay đem đồ lót ném vào rổ bên cạnh. Đẩy cửa phòng tắm, thân thể trần truồng đi vào là một thanh niên mang đầy vết thương.
Vòi hoa sen bị mở ra, người bên dưới cúi đầu, nhìn dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy vào cống thoát nước.
“Đùng đùng –“
Phòng khám bệnh lại có ai đến gõ cửa, lần này chính là đôi vợ chồng, cõng theo đứa trẻ nhỏ tuổi.
Y tá nghênh đón: “Xin chào, là tới khám bệnh sao?”
“Phải” Người vợ nhìn con trai gò má đỏ bừng trên lưng chồng: “Xin hỏi bác sĩ Lục có ở đây không?”
“Có, hai người chờ một chút, tôi đi gọi y.”
Y tá Triệu Di xoay người bước tới phòng rửa tay lầu một, vừa lúc người bên trong cũng bước ra. Đối phương vừa đi vừa khoác áo blouse trắng, tới trước mặt đôi vợ chồng thì dừng lại — dưới ánh đèn, dung mạo tinh xảo ôn nhu, cùng âm thanh giết chóc tổ hành động nửa giờ trước hoàn toàn khác biệt.
“Hai người khoẻ, tôi là Lục Thù Đồng, còn đây là phòng khám tư nhân.”
Rùa: Á á á tiểu thụ của em á á á. Chào anh Lục, em đứng đây từ chương 1 chờ anh =)))
Cmt đi nào cả nhà yêu của Kem ủa lộn của Rùa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!