Gặp Quân Thời Khắc
Chương 64-1
Đạn sượt qua vai trái Lâm Thu Nghi. Nữ nhân bị lực xung kích đụng phải, bước lui về. Nàng vung roi dài, cây roi kia trong tay nàng dị thường linh hoạt, tựa như có sinh mệnh đánh sang phía Lục Thù Đồng.
Lục Thù Đồng cấp tốc lùi ra sau, cũng mở liên tiếp ba phát súng. Lâm Thu Nghi nhặt chiếc gối trên ghế salông chống đỡ, vươn mình thoát đạn; phất roi dài nỗ lực khoá tay phải cầm súng của Lục Thù Đồng.
“Trên đường chôn 16 quả bom, mỗi trái cách nhau 15 mét, bán kính nổ tung là 10 mét, mỗi hai phút, một quả sẽ phát nổ. Hơn nữa thú vị chính là không có trình tự. Nói cách khác, người bên ngoài chẳng cách nào phòng bị, chỉ có thể cầu trời khẩn Phật trái tiếp theo sẽ không nhắm ngay chân mình.”
– – như một trò chơi, đánh cược vận mệnh ai tốt nhất, sống sót tới cùng.
Nữ nhân nhếch miệng, ánh mắt xoáy sâu vào Lục Thù Đồng độc ác mà hung tàn: “Con nói không sai, ta quả thực tiếc mệnh. Nhưng chuyện này chẳng gây trở ngại đến việc ta muốn giết những kẻ khác.”
Lục Thù Đồng gằn từng tiếng: “Nếu Triệu Di vong mạng, tôi sẽ cho bà chôn cùng cô ấy.”
Lâm Thu Nghi nhíu mày: “Không nghĩ tới con cũng rất quý trọng tiểu cô nương đó?”
“Bà nên vui mừng người bên ngoài không phải Hứa Ước” Lục Thù Đồng lạnh lùng mở miệng, “Nếu là ngài ấy, tôi sẽ để bà chết rất thảm.”
“Hứa Ước?” Lâm Thu Nghi dừng chốc lát, “Aiya…. đã quên nói, tiệm rượu hoa cũng giấu bom đấy, bất quá là nổ tung toàn bộ trong một lần, đảm bảo không thể…..”
Nàng chẳng thể nói xong, bởi vì Lục Thù Đồng đã bị làm cho tức giận. Tiếng súng ngổn ngang vang lên, y gầm lên tiếng dữ dội — “Bà muốn chết!”
***
Quán rượu hoa
“Anh bảo nếu trước 1 giờ rưỡi chưa trở lại Lâm gia, tất cả mọi người trong tiệm cơm sẽ bị nổ chết?”
“Đúng” Lâm Dịch Hằng ngó đồng hồ, “Hiện tại đã 12 giờ 43, về Lâm gia cần 25 phút. Tôi khuyên ngài nên nhanh chóng thả tôi ra.”
“Thả?”
Hứa Ước thú vị nhìn Lâm Dịch Hằng, “Ta có bắt anh sao, chính anh tự đi tới đấy. Lâm tiên sinh, đừng vì nhiều năm bị một con đàn bà cuồng khống chế áp đảo, liền cảm thấy ai cũng bức bách mình.”
“Anh là người đang sống sờ sờ, bị Lâm Thu Nghi khống chế lâu như vậy, không muốn phản kháng?” Hứa Ước ôn tồn nói, “Lần thứ nhất ở yến hội từ thiện nhìn thấy anh, ta cho rằng anh phi thường không cam lòng, rất muốn trốn thoát. Nhưng ngày hôm nay….” Hắn dừng vài giây, “Tựa hồ càng giống như nhẫn nhục chịu đựng, chẳng còn ý chí gì nữa.”
“Nhẫn nhục chịu đựng?” Lâm Dịch Hằng như bị kim đâm đến xương cột sống, biểu hiện trở nên kích động, “Ngài biết bà ta khủng bố tới mức nào không? Mười hai năm ròng rã, bất luận tôi làm gì đều chịu đựng quản chế: điện thoại thời thời khắc khắc bị nghe lén, đi nơi nào đều phải báo cáo, hỏi bà ta đồng ý hay chăng. Ngay cả mặc quần áo gì, đều bắt buộc hỏi ý tứ Lâm Thu Nghi, ngoại trừ Lâm gia và công ty chẳng thể đến bất kỳ địa phương nào. Không chỉ như thế, bà ta còn bỏ thuốc…. muốn tôi…..”
Lâm Dịch Hằng không nói được nữa.
“Ta rõ ràng” Hứa Ước nói, “Ngoài ra ả còn cầm roi đánh anh đúng không, nói là “xử phạt thể xác”, sau khi kết thúc lại cầu xin anh tha thứ, bảo rằng mình vì tốt cho anh, khiến anh cảm thấy hổ thẹn?”
Lâm Dịch Hằng ngẩng đầu: “Ngài biết?” ; anh ngẩn người: “Là Lục Tân nói?”
Hứa Ước chẳng trả lời. Hắn hướng bảo vệ phía sau, mở miệng: “Lấy thực đơn qua đây, tôi muốn ăn chút gì đó.”
“….” Lâm Dịch Hằng kinh ngạc. Anh nâng cằm, nhìn Hứa Ước tiếp nhận thực đơn từ bảo vệ.
“Ngài…. đang làm gì? Không cân nhắc vấn đề bom sao?”
Hứa Ước chẳng để tâm đến anh, chuyên chú xem thực đơn, nghiêng đầu: “Muốn thử không, phù dung thạch trông rất ngon đấy.”
*phù dung là một loại hoa, được ép lấy tinh chất, thêm gelatin tạo hình dạng thạch.
Lâm Dịch Hằng chăm chú quan sát hắn hồi lâu, hỏi: “Ngài quyết định không để tôi rời đi đúng chứ?”
Hứa Ước cau mày: “Ta không cản anh, nếu anh muốn về lại cái nhà giam kia, hiện tại có thể lập tức đi.”
“…”
“Lâm tiên sinh, 12 năm trước anh không có lựa chọn, bị Lâm Thu Nghi áp chế. Ngày hôm nay ta cho anh hai lựa chọn: một là ở chỗ này phối hợp với ta giết chết Lâm Thu Nghi, hai là về nhà giam tiếp tục chờ đợi. Hãy tự suy nghĩ lấy.”
“…” Lâm Dịch Hằng trầm mặc, mãi sau mới hồi đáp, “Ngài biết tôi thử qua bao nhiêu lần giết chết nữ nhân đó chăng? Tôi từng giấu dao dưới gối, muốn thừa dịp Lâm Thu Nghi không đề phòng, một dao đâm chết bà ta. Nhưng Lâm gia gắn máy thu hình, tôi bị phát hiện. Sau đó tôi cho người mua món tráng miệng rồi hạ độc bên trong, đưa đến trước mặt ả, nhưng toàn bộ hạ nhân cạnh tôi đều thuộc cơ sở ngầm của bà ta. Ngài có thể tưởng tượng cảnh sinh hoạt bị người khác xâm chiếm là thứ cảm giác buồn nôn thế nào không….. Kinh khủng nhất, Lâm Thu Nghi còn đả động cha mẹ tôi, bảo bọn họ tới khuyên nhủ, muốn tôi nghe lời.”
Tiếng nói Lâm Dịch Hằng rất thấp, tựa hồ đang chần chừ và sợ hãi cực độ. Mặc dù tất cả người tại đây đều thuộc phe Hứa Ước, tiềm thức nơi anh vẫn cho rằng một kẻ trong đó chính là người của Lâm Thu Nghi, hoặc giả….. người phụ nữa kia thông qua máy thu hình, nhìn chằm chặp từng cử chỉ lời nói của anh.
Hứa Ước nhìn anh, đưa tay nhẹ nhàng che trụ đầu gối Lâm Dịch Hằng, nắm chặt: “Bà ta không ở đây.”
“Anh có thể thử tin tưởng ta một lần, xem lần này như cơ hội kết thúc bi kịch 12 năm đời mình.”
“…”
“Ta đã xâm nhập máy thu hình của quán cơm. Giả như có người lén lút theo dõi, trong thời gian ngắn vẫn chẳng phát hiện điều gì bất thường. Phụ tá của ta ở căn phòng cách vách giả dạng anh, cùng hai “lão nhân” ngồi chung chỗ. Một bảo vệ bên ta cũng tiếp nhận vai trò gã, trở thành người phục vụ mà Minh Thanh cục trà trộn vào”. Hứa Ước nhẩm tính thời gian: “Lâm Dịch Hằng, hiện tại 12 giờ 53 phút, theo lời anh nói 1 giờ rưỡi trở lại Lâm gia thì 1 giờ 5 phút phải xuất phát. Anh còn 12 phút để cân nhắc.”
Ánh mắt hắn thâm trần xoáy vào đối phương: “Muốn đi, hay lưu lại?”
“…”
Đối phương chẳng trả lời.
Hứa Ước không tiếng động nở nụ cười: “Ta chẳng vội, anh cứ từ từ.”
“Tôi ở lại” Vừa dứt lời, Lâm Dịch Hằng liền nói, “Kế hoạch của ngài là gì?” Đôi mắt anh sáng quắc nhìn phía Hứa Ước, thế mà nam nhân đối diện chỉ “ừ” một tiếng, chẳng biểu thị thêm điều gì. Hắn đưa thực đơn cho anh: “Muốn ăn món gì? Chúng ta dùng cơm xong tiếp tục bàn. Cá pecca Tùng Giang được chứ?”
*cá pecca: cá rô vây đỏ, Tùng Giang: quận ngoại thành của thành phố Thượng Hải => cá rô Thượng Hải.
“Tôi không thể ăn….” Lâm Dịch Hằng theo bản năng phản bác, mới nói được một nửa bỗng im bặt.
“Trong tài liệu viết anh rất thích món này, nhưng Lâm Thu Nghi thì cực kì ghét” Trên mặt Hứa Ước xuất hiện vệt cười châm chọc, “Lâm tiên sinh, xem ra anh vẫn chưa hoàn toàn có thể tự quyết định. Anh muốn phản kháng Lâm Thu Nghi hay không đây?”
Hắn xoay người nhìn bảo vệ phía sau: “Bốn người đi ra ngoài xử lý các gian phòng chung quanh, chừa lại người sống; còn hai người, trói Lâm Dịch Hằng lại.”
***
Lâm Thu Nghi cùng Lục Thù Đồng đang giao chiến dị thường kịch liệt. Cả hai đều lựa chọn vũ khí yêu thích nhất của mình.
Lần này Lục Thù Đồng mang theo hai thanh trường đao phi thường sắc bén, chém sắt như chém bùn. Nhưng roi của Lâm Thu Nghi từng trải qua cải tạo đặc thù, muốn chém đứt cũng khó.
Tà váy Lâm Thu Nghi bị đao cắt phá. Ngoại trừ cánh tay và hai chân, nàng bị thương nặng nhất ở vùng mặt. Lục Thù Đồng tựa hồ biết nữ nhân luôn chú trọng vẻ ngoài, liền liên tiếp dùng đao tìm cơ hội chém vào mặt.
Mà trên thực tế y làm được rồi. Gò má phải Lâm Thu Nghi bị cắt thành hai vết máu, một dài một ngắn, xem ra vô cùng thuận mắt.
Bất quá thương tích của Lục Thù Đồng cũng chẳng khá khẩm hơn. Vũ khí đánh tới, vô số gai nhỏ đâm vào da. Mỗi ngày Lâm Thu Nghi đều đem roi dài ngâm vào nước pha thuốc tê. Lâu dần, những chiếc gai nhỏ kia đều có mấy phần hiệu quả gây tê. Mắt phải y đỏ chót do mấy phút trước bị roi quật trúng, lưu lại vết thương dài tận 5cm.
Đúng như Lâm Thu Nghi nói lúc đầu trận đấu, mấy ngày nay Lục Thù Đồng gánh chịu quá nhiều thương tích, lực hành động chẳng còn mạnh mẽ bằng trước đây.
“Mày giết không được tao” Tay phải Lâm Thu Nghi vung roi, quấn lấy đùi phải Lục Thù Đồng, xô y vấp ngã; cũng từ sau lưng rút ra khẩu súng, ý đồ bắn về phía y.
19 phút đã trôi qua. Chẳng quá 13 phút nữa, toàn bộ bom trên đường sẽ phát nổ. Lục Thù Đồng kéo bàn trà, vải băng trong người ứa ra chất lỏng đỏ sẫm. Dòng máu nơi mắt phải chảy vào con ngươi, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Nhưng Lục Thù Đồng nhất định phải sống sót qua 13 phút cuối cùng! Y muốn làm Lâm Thu Nghi trọng thương, giữ sức ra ngoài tìm Triệu Di.
Lúc này, phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Lâm Thu Nghi dừng động tác, liếc nhìn di động. Màn hình hiển thị là Lâm Dịch Hằng.
Nàng tất nhiên chẳng thể ấn nhận cuộc gọi.
Mà ngay sau đó, TV nơi góc phòng bỗng sáng lên, dường như ai đó thao tác từ xa, bắt đầu truyền phát video.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!