Lại đến giao thừa.
Mới bảy tám giờ tối mọi người đã xúm xít chuẩn bị nồi lẩu, xem tiết mục cuối năm hoặc thân bằng hảo hữu quây quần chơi mạt chược.
A Tiện nghe âm thanh rộn rã ngoài cửa sổ thì biết lại sắp sang năm mới.
Nhưng năm mới cũng chẳng liên quan gì tới cậu.
A Tiện kéo chăn trùm kín đầu muốn ngăn cách với tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài kia.
Nhưng chỉ vô ích mà thôi.
Cái lạnh len lỏi trong bầu không khí Tết chui vào chăn A Tiện khiến ước mơ nhỏ nhoi của cậu là ngủ một giấc ngon cũng không thực hiện được.
A Tiện bất lực nghĩ thầm hay là đi ra ngoài dính một chút hỉ khí, năm sau có thể kiếm được nhiều tiền hơn cũng tốt.
Nghĩ vậy A Tiện liền ra khỏi phòng mình.
Gió lạnh chẳng chút khách khí phá vỡ hàng phòng ngự yếu ớt của A Tiện là hai chiếc áo len cũ, hai hàm răng A Tiện va vào nhau lập cập, đôi chân gầy nhẳng khó nhọc tiến lên.
Phòng A Tiện nằm cuối hẻm cụt, chủ nhà của cậu thất đức chia một căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông thành ba gian.
Đây là chuyện xảy ra sau khi mẹ cậu đi, vì tiết kiệm tiền nên cậu thuê gian nhỏ nhất, sáu mét vuông, không có vòi nước, không có ổ điện, không có đèn, chỉ có một cánh cửa sổ bị hỏng và một cái giường ọp ẹp.
Chủ nhà đục một cánh cửa nhỏ cạnh cửa sổ, thế là thành một căn phòng hẳn hoi.
Vì vậy khi cậu từ hẻm cụt đi ra ngoài thì hai bên đều là vách tường như muốn ép cậu dẹp lép.
Đầu hẻm nhỏ là chỗ ở của chủ nhà.
Đi ngang qua cửa, A Tiện thấy gia đình ba người của chủ nhà xúm quanh bàn nhỏ, trên bàn đặt một nồi lẩu, bà chủ nhà luôn tay nhúng đồ ăn rồi vớt ra cho chủ nhà và con trai.
Chủ nhà là người khá giả nhất vùng này, nhà hắn có một chiếc tivi LCD 32 inch, giờ đang chiếu tiết mục cuối năm.
A Tiện sợ bị bọn họ phát hiện nên ngồi xổm dưới cửa sổ.
Ngửi mùi lẩu thơm nức, nghe tiết mục cuối năm sôi nổi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vui vẻ của chủ nhà khi xem hài kịch, A Tiện cũng nhếch lên khóe miệng như tưởng tượng mình đang ngồi bên trong.
Chẳng biết qua bao lâu, A Tiện nghe tiếng bà chủ nhà rửa chén, cậu tưởng tượng bữa cơm tất niên đã ăn xong, thật là no bụng, thịt bò béo ngậy rất ngon.
Sau đó tập trung xem tiết mục cuối năm.
Tầm mười phút sau bà chủ nhà mở cửa làm A Tiện sợ đến mức hồn bay phách tán, những cảnh tượng ấm cúng trong đầu lập tức bị đập nát.
Nhưng bà chủ nhà chỉ mở cửa vứt rác chứ không phát hiện dưới cửa nhà mình lại có một kẻ xúi quẩy.
A Tiện thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về với thực tại, cậu là trai bao mà lại mơ tưởng hão huyền mình là một thành viên trong nhà họ.
A Tiện định rời đi, đúng lúc thấy được túi rác bà chủ nhà vừa ném, bên trong tỏa ra mùi thơm.
A Tiện đi tới mở túi rác, phát hiện bà chủ nhà đổ nước lẩu lên cơm và đồ ăn thừa, trong lòng cậu nhủ thầm thật lãng phí, ngoài miệng lại không chút do dự bốc ăn.
Giống như nhấm nháp mỹ vị thế gian, ăn xong A Tiện còn bình luận: So với bánh bao hấp nước muối thì ngon hơn nhiều.
A Tiện ăn lửng dạ, hài lòng đứng dậy rời đi.
Sau lưng còn vọng lại tiếng chủ nhà cười ha ha.
Chẳng biết đi được bao lâu, A Tiện không còn nghe giọng chủ nhà nhưng lại nghe được tiếng tiết mục cuối năm.
A Tiện lấy lại tinh thần, là nhà ông chủ Chu.
Cửa sổ đóng kín.
A Tiện nghĩ đã tới thì nói câu năm mới vui vẻ rồi đi cũng không muộn, cùng là lẻ loi một mình, A Tiện cảm thấy có lẽ ông chủ Chu cũng muốn nghe người ta chúc hắn năm mới vui vẻ.
Thế là A Tiện gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
A Tiện nghi hoặc, không nghe được sao? Sau đó cậu gõ cửa mạnh hơn.
Cộc cộc……!Kẽo kẹt ——
Thì ra cửa không khóa.
A Tiện cẩn thận quan sát bên trong, chỗ này lớn hơn nhà cậu nhiều nhưng vẫn nhìn không sót gì.
Tivi đời cũ 24 inch cũng đang chiếu tiết mục cuối năm, đối diện TV là một cái giường, trên giường là ông chủ Chu.
Ông chủ Chu đang ngáy khò khò, bảo sao không nghe được A Tiện gõ cửa.
Ông chủ Chu nhắm mắt, một cánh tay rơi xuống cầm hờ chai rượu.
A Tiện không đánh thức hắn mà kéo tấm chăn dày trên giường nhẹ nhàng đắp lên người ông chủ Chu.
A Tiện nhìn ông chủ Chu thật lâu, có lẽ là nhìn chăn của ông chủ Chu thật lâu, trong lòng nghĩ thầm chắc sẽ ấm áp lắm.
Sau đó cậu dời mắt đi nhìn bàn trà, trên đó bày rất nhiều chai rượu và túi đồ ăn nấu sẵn, A Tiện cầm một chai rượu trắng gần cạn, bên trong còn khoảng một ngụm bị cậu ngửa cổ uống sạch.
Trước khi uống còn không quên cầm chai cụng nhẹ vào chai của ông chủ Chu rồi nói khẽ một câu “cạn ly”.
Uống rượu xong A Tiện thấy ấm hẳn lên, chắc có thể đi từ đây về rồi.
Sau đó cậu liền trở về.
Một mình đi.
Vẫn là một mình về.
Đi đến hẻm cụt, bóng đêm yên tĩnh ngột ngạt bao trùm lấy cậu, có lẽ vì đã chếnh choáng nên cậu hét lớn một câu với hẻm nhỏ: “Năm mới vui vẻ!”
Hẻm nhỏ nể tình lập tức đáp lại: “Năm mới vui vẻ!”
A Tiện vừa lòng thỏa ý, cậu chỉ muốn có người trả lời mình, nói với mình một câu chúc mừng năm mới.
Giờ đã đạt được nên đi ngủ thôi.
Chắc đã khoảng chín giờ tối, A Tiện cũng không muốn đoán mà mở cửa rồi đóng cửa, lên giường đắp chăn, liều mạng xoa bóp chân tay đông cứng.
Mẹ nó Tết năm nay lạnh quá..