A Tiện bị bảy trăm tệ làm mắt nổi đom đóm, sau một đêm ngủ ngoài đường thì vào quán cơm “thực tập”.
Quá trình hết sức thuận lợi, ngày xưa khi cậu bắt đầu tập tành làm việc nhà, vì muốn để mẹ mình vui lòng nên việc gì cũng cáng đáng.
Rửa chén, giặt đồ là những việc cơ bản nhất.
Cậu còn biết nấu vài món nhưng sau này phòng trọ bị chủ ngăn ra mấy gian nên không có bếp nữa.
Ông chủ thấy cậu gầy gò yếu ớt nên bảo cậu cả ngày cứ ngồi rửa chén là được, khiêng vác không cần lo.
Có lẽ ông chủ thấy trong quán cơm có thêm cậu nhóc làm linh vật cũng thú vị nên đối xử với A Tiện vô cùng tử tế.
A Tiện nửa tàn phế cảm động sắp khóc.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba……!Một tuần trôi qua, mỗi ngày A Tiện đều được ăn cơm rồi làm việc, để thuận tiện nên ban đêm cậu ngủ trong hẻm nhỏ sau quán cơm, nhìn lên trời cao chờ mong tháng sau bảy trăm tệ sẽ rơi vào tay.
Cậu nghĩ……!mình có thể trải qua cuộc sống mới mà Hình Chính Hạo nói rồi.
Nếu không nhờ Hình Chính Hạo thì chắc cậu vẫn đang bán thân sống qua ngày, còn bây giờ cậu đã đường hoàng dựa vào sức lao động đổi lấy cơm trưa và bảy trăm tệ……!Cảm giác này……!thật tốt.
Có dịp phải nói cám ơn anh mới được.
.
Đam Mỹ Hay
_____
Nửa đêm Hình Chính Hạo bừng tỉnh.
Trong ngực trống rỗng.
Thiếu đi thân người mát lạnh kia, toàn thân lửa nóng của anh không có chỗ nào thoát ra.
Hình Chính Hạo thở dài, hôm đó anh không về nhà mà đi trực ban, hôm sau trở về thì căn hộ đã chẳng còn ai.
Anh mở hết mọi cánh cửa, kể cả tủ quần áo, tủ bát, tủ lạnh……!
Mấy ngày liền anh vẫn chưa thể thích ứng.
Người kia ở nhà anh chưa đầy một tuần……!Nhưng anh đã quen với sự tồn tại của cậu.
Bây giờ cũng vậy, thiếu vắng cậu thậm chí ngủ không ngon.
Cậu có ổn không, hay lại trở về……!cuộc sống trước kia? Hình Chính Hạo nhíu chặt mày.
“Leng keng ——”
Chuông cửa vang lên.
Đôi mắt hẹp dài đang khép hờ của Hình Chính Hạo bỗng dưng mở to, trong vòng ba giây lao ra mở cửa.
Mừng rỡ và hụt hẫng, một khắc trước là mừng rỡ, một khắc sau là hụt hẫng.
“Là em à……”
“Anh, đương nhiên là em rồi! Chứ anh tưởng ai, hứ, chỗ này ngoại trừ em với anh thì còn ai nữa đâu? Nếu ngày nào anh chết ở đây thì chỉ có em nhặt xác dùm anh thôi, tốt nhất anh đừng đắc tội với em đó……”
“Nói chuyện đàng hoàng chút đi!” Hình Chính Hạo bực bội xoa huyệt Thái Dương rồi nghiêng người để Hình Lệ Lệ tung tăng vào nhà.
“Anh……”
“Gì?” Phụ nữ bực mình không dễ chọc, đàn ông bực mình lại càng không dễ chọc!
“Anh……!có bạn gái rồi à? Có phải em……!có chị dâu rồi không?”
Hình Chính Hạo nhíu mày nhìn cô một cái rồi vung tay đóng ập cửa phòng ngủ, vùi mình vào chăn.
“Thiệt là, đến tháng hay sao vậy……!Mới tiễn bà dì đi xong thì chồng bà dì lại tới……”
Mơ hồ nghe thấy tiếng em gái càu nhàu bên ngoài nhưng Hình Chính Hạo chẳng còn hơi sức đâu cãi cọ với cô.
Hình Lệ Lệ cau mày tự hỏi sao anh mình khác lạ như vậy.
Anh cô đương nhiên không thể đến tháng, cô cảm thấy anh mình bị thất tình thì đúng hơn……!
Đây là trực giác của cô……!Không không không, đây là phán đoán của bác sĩ tâm lý!
Nhưng không thấy anh cô hẹn hò với ai cả……!Căn hộ này hoàn toàn không có dấu vết phụ nữ.
Hình Lệ Lệ bĩu môi đảo mắt một vòng.
Khi cô nhìn ra ban công thì sợ ngây người.
Hình Lệ Lệ khoái trá ngắm nghía bộ đồ không phải size anh mình phơi trên ban công rồi cười khanh khách.
Xem ra anh cô “gay” rồi!
Hình Chính Hạo trong phòng nghe mà rùng mình..