Chim chóc sáng sớm kiếm ăn bay tới bay lui trong rừng, tiếng hót líu lo đánh thức người run rẩy trong lúc ngủ mơ.
A Tiện mở mắt, lại là một ngày mới.
Đêm qua kiếm được một ngàn tệ cũng không cho cậu nghỉ ngơi được lâu, giờ A Tiện phải đến quán cơm rửa chén.
Người phụ nữ luôn bắt cậu nghỉ việc vì lao lực cả tháng còn không bằng ngủ với đàn ông một đêm, A Tiện cự tuyệt vì cậu cảm thấy đây là “công việc tử tế” của mình, chỉ có như vậy A Tiện mới cảm thấy mình chưa hoàn toàn trở lại địa ngục quá khứ.
Bát cháo tối qua đã tiêu hết, giờ bụng cậu kêu vang vì đói, lấy gạo nát mình mua nấu hai bát cháo, mình húp một bát còn bát kia để trong nồi làm bữa sáng cho người phụ nữ.
Làm xong mọi việc, A Tiện ra cửa đi làm.
Cả buổi sáng bận rộn khiến A Tiện mệt rã rời, dù sao đêm qua cậu đã bị tra tấn tàn bạo.
Một ngàn tệ không hề dễ kiếm, với điều kiện của A Tiện thì muốn kiếm được tiền trong quán bar này chỉ có thể qua đêm với những khách có đam mê đặc biệt, A Tiện không được hưởng một ngàn tệ nhưng lại bị dày vò mấy ngày mấy đêm.
Sau vài lần, ngoại trừ mặt thì trên người không còn chỗ nào lành lặn, thậm chí một số vết thương không được xử lý kịp thời đã mưng mủ.
Thật ra cũng chẳng có gì to tát, A Tiện nghĩ.
Cậu kiếm được nhiều tiền hơn trước kia thì cũng phải trả giá đắt.
Đợi đến hai giờ chiều là lúc vắng khách nhất, mọi người đi ăn cơm.
A Tiện xới một tô cơm to đến gắp thức ăn, âm thầm lấy nhiều hơn một chút.
Cậu lặng lẽ ngồi trong góc ăn, khi đám người cũng vùi đầu ăn cơm thì cậu nhanh chóng đổ hết đồ ăn còn lại vào túi nylon rồi giấu kín trong áo.
Cơm trưa A Tiện sẽ cho tiền người phụ nữ để bà ta tự mua, nhưng cơm tối và bữa sáng thì A Tiện để dành từ phần cơm trưa của mình.
Có một nhân viên liếc mắt nhìn cậu, cậu cuống quýt cúi đầu xuống không dám nhìn lại.
Nhân viên kia im lặng vờ như không thấy gì, gắp một miếng thịt kho tàu rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
A Tiện thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm tạ nhân viên kia một trăm lần.
Cơm nước xong xuôi, ba người rửa chén kể cả A Tiện dọn dẹp xong có thể đi, về nhà ngủ trưa hoặc ở ngoài phòng ăn nghỉ ngơi, tóm lại không còn ai trong bếp.
A Tiện lén lút chạy vào bếp nhìn quanh, thấy không có ai mới thu hết can đảm lấy chai rượu trắng rót một chút bôi lên chân.
Vết thương trên chân chưa kịp cắt chỉ, mấy ngày liền rửa chén làm vết thương ngâm nước bẩn đã mưng mủ nghiêm trọng, A Tiện không dám chậm trễ nên chỉ có thể dùng cách này để sát trùng.
Cơn đau dữ dội ăn mòn thần kinh của cậu, trên trán A Tiện rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nam vang lên.
A Tiện vội vàng xoay người giấu ly rượu ra sau lưng rồi đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn thẳng: “……!Ông chủ……”
Ông chủ Hứa Thanh hoài nghi nhìn cậu: “Tiểu Minh, cậu làm gì thế? Chưa ăn no à? Trong bếp đâu còn đồ ăn.”
A Tiện lắc đầu không dám nói lời nào.
Ông chủ Hứa đã tốt bụng thuê cậu mà cậu lại……!A Tiện cảm thấy mình đúng là đáng lắm……!đáng sống thấp hèn như vậy.
Hứa Thanh tới gần cậu, phía sau A Tiện chính là bếp lò, không còn đường lui.
Hứa Thanh đi đến trước mặt cậu rồi khoác tay lên vai cậu, A Tiện run lên một cái, suýt nữa làm rơi ly xuống đất.
Hứa Thanh giật mình hỏi: “Tiểu Minh, cậu sao vậy?”
Với chiều cao của Hứa Thanh thì muốn thấy mặt A Tiện phải cúi xuống, Hứa Thanh cúi đầu, vô tình trông thấy ống quần kéo lên của A Tiện.
Một vết thương dữ tợn, phía trên còn sủi bọt và nước mủ.
“Sao bị thương mà còn đi làm? Mau về nhà nghỉ ngơi đi!” Hứa Thanh hoảng sợ, đứa nhỏ này thật quá ngốc, bị thương nặng như vậy mà còn tới làm việc, cứ ngâm trong nước rửa chén thì sao lành được?
Một giây sau A Tiện quỳ phịch xuống trước mặt Hứa Thanh, “Xin lỗi ông chủ không phải em cố ý muốn lấy rượu đâu……!Xin ông đừng đuổi em đi……!Xin ông……!Xin ông đấy……”
Hứa Thanh vội vã ngồi xuống đỡ cậu dậy, tuy A Tiện gầy yếu nhưng khi bướng bỉnh muốn quỳ thì Hứa Thanh cũng đỡ không nổi.
“Cậu làm gì vậy? Tôi đâu có nói muốn đuổi cậu, cậu bị thương nghiêm trọng như vậy không làm việc được đâu, nghe lời Hứa ca về nhà tịnh dưỡng mấy ngày đi.”
A Tiện cứ tưởng bị đuổi việc nên lập tức thương tâm khóc nấc.
Thế là từ nay về sau cậu toàn phải ngủ với đàn ông.
Hứa Thanh thấy cậu khóc đáng thương như vậy thì không đành lòng nói: “Về nhà đi, mấy ngày tới cậu không cần đi làm, chỉ hưởng nửa lương, cậu thấy được không?”
A Tiện ngẩng đầu, “Ông chủ……”
Hứa Thanh nhìn vào đôi mắt trong veo của A Tiện chợt mềm lòng, đưa tay vỗ má cậu nói: “Về nhà đi, nhớ tới bệnh viện khám đấy.
Cậu mà không chữa thì tôi thấy kiểu gì cũng phế bỏ cái chân này!”
A Tiện rưng rưng nhìn theo Hứa Thanh đứng dậy đi ra ngoài rồi khuất sau hành lang.
A Tiện nghĩ ông chủ đúng là người tốt, tốt như Hình Chính Hạo vậy..