A Tiện dậy rất sớm.
Có lẽ vì cả đêm không phải nằm ngoài gió lạnh nên cậu đã hạ sốt, đầu cũng hết đau, chỉ thấy hơi choáng.
Mặc dù người vẫn còn yếu nhưng A Tiện đã rất mãn nguyện.
Cuộc sống dạy cho cậu làm người phải biết đủ, giống như khách làng chơi chỉ trả một nửa tiền thì vẫn phải cám ơn hắn không quỵt hết.
A Tiện lặng lẽ rời nhà Hình Chính Hạo, để lại mấy trăm tệ anh cho cậu trên tủ đầu giường.
Cuộc sống còn cho cậu biết không có công thì không hưởng lợi, đêm qua chỉ đơn thuần là ngủ thì cậu không thể tham số tiền này.
Huống chi người ta còn cho cậu ở trọ miễn phí một đêm để cậu có chút sức lực nghênh đón ngày mới.
A Tiện lang thang vô định trên đường phố nhộn nhịp, người đi làm xách cặp táp, lũ trẻ ăn McDonalds, học sinh uống trà sữa nóng hổi……!
Mọi người trải qua buổi sáng mùa đông giá rét trong ấm áp no đủ.
A Tiện đứng cạnh quầy bánh bao, hơi nóng bốc lên khiến A Tiện cực kỳ thoải mái, hệt như được tắm suối nước nóng vậy.
Đến khi bị chủ quán đuổi đi, cậu mới ngoan ngoãn rời khỏi quầy.
Hôm nay cậu vẫn mệt rã rời, hơn nữa đã nhiều ngày rồi chưa ăn gì.
A Tiện quyết định trở về đi khách!
Kết quả rất may lại rất không may, cậu đụng phải một khách quen cũ, hắn còn dẫn theo mấy tên đàn em.
“A Tiện? Đi kiếm ăn đấy à?”
“Ông chủ Lý.” Bóng đêm tối tăm khiến A Tiện không thấy rõ ai, chỉ có thể phân biệt qua giọng nói.
Người này A Tiện quen, hết sức quen, là một trong những khách làng chơi tàn bạo nhất mà A Tiện từng gặp.
Khi A Tiện mười ba tuổi thì bị hắn đánh đứt gân tay trái, vì không chữa trị kịp thời nên hiện giờ tay trái A Tiện không làm được gì, ngón út và ngón áp út miễn cưỡng có thể nhúc nhích nhưng thực chất đã tàn phế.
Khi đó A Tiện vừa tìm được việc bưng gạch ở công trường, cậu vui mừng phát hiện thì ra không cần tiếp khách cũng có thể kiếm tiền, thế là quyết định dựa vào sức lao động để nuôi sống mình, nhưng trước khi lý tưởng vĩ đại này biến thành hành động thì bị ông chủ Lý biết được, sau đó lập tức chết yểu.
Con vịt không cách nào biến thành chim ưng tự lực cánh sinh, cả đời chỉ có thể sống nhờ đàn ông.
“Haha, A Tiện, tay lành chưa?”
Chưa lành, A Tiện nói thầm trong lòng, cả đời cũng không lành được.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Đã lâu không gặp, ông chủ Lý đi không……”
“Đi chứ, nhưng hôm nay tôi dẫn thêm hai người, tính sao đây?” Nghe nói có thêm hai người, A Tiện run lên một cái nhưng sau đó liền cười hỏi: “Bao nhiêu tiền?” Đây mới là quan trọng nhất.
“Một trăm.”
A Tiện cắn răng nói: “Được.” Với một trăm tệ thì tạm thời cậu sẽ cầm cự được, mua thuốc, mua đồ ăn, sau đó cố gắng kiếm tiền trả nợ.
Nghĩ thế nào cũng không nên từ chối.
Đây cũng là điều cuộc sống dạy cho cậu, không có tiền tuyệt đối không làm được gì.
Trong phòng trọ, A Tiện bị ba gã đàn ông nhìn hau háu.
Thật ra A Tiện rất sợ, nãy giờ vẫn run lập cập, chân đã sớm mềm nhũn, bởi vì đói.
Vừa nghĩ tới đói, A Tiện nói theo phản xạ có điều kiện: “Trả tiền trước cho tôi đi.” Ba người, cậu không biết có thể kiên trì bao lâu, có thể ngất xỉu hay thậm chí là chết, cậu không biết, tóm lại cứ cầm tiền trước đã rồi hãy nói.
Một tờ tiền nhét vào tay A Tiện, ba gã đàn ông cùng xông tới, chỉ hai ba lần đã lột sạch A Tiện chẳng còn một mảnh.
A Tiện cúi thấp đầu, yên lặng chịu đựng tất cả..