Gen Di Truyền
Chương 35: Cái tên Hân Hân
Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền
Cảm xúc vui sướng của cô truyền nhiễm cho rất nhiều người, nói thật ra thì chỉ có đại thống soái Cesar cảm thấy. Cho nên quân nhân tiếp xúc với anh cảm thấy, hôm nay đại thống soái rất dễ nói chuyện, làm việc cũng dễ dàng hơn, quả nhiên chàng trai có hung dữ nữa thì mỗi tháng luôn yên tĩnh được mấy ngày.
Nhân dịp vài ngày như vậy Calvin xin nghỉ một tuần, Raymond xin tăng lương. Từ trên xuống dưới cả phủ đại thống soái đều được một câu: “Mọi người cực khổ rồi.”
Có người cảm động đến nỗi còn khóc to một trận lúc không có người, đi tới phủ thống soái đã bao nhiêu năm, lần đầu mới được lãnh đạo khích lệ một câu, quá không dễ dàng rồi! Từ đó, truyền ra tin tức đại thống soái Cesar là con người sắt đá nhưng nhu tình, lúc đầu mọi người cảm thấy rất kinh hãi, nhưng nghe nhiều thì cảm thấy hiện tại cũng không có chiến sự gì rồi, làm một chiến sĩ thiết huyết cũng có thể biểu hiện ra mặt dịu dàng của mình rồi, dù sao anh cũng là con người, không phải người máy.
Cesar thì hoàn toàn không biết hình tượng mình đã thay đổi trong lòng đông đảo quần chúng nhân dân, anh chỉ biết là người máy nhỏ của anh mỗi lần được gọi tên thì vô cùng hưng phấn, lúc chạy tới hoàn toàn giống một con cún con.
Cho nên anh muốn dắt chó đi dạo, ở trước phủ thống soái có bãi cỏ rộng cộng thêm mười mấy cây xanh vừa lúc thích hợp cho loại sinh vật này đi dạo.
Anh ngồi lên trên rồi bắt đầu sai bảo cún con Hân Hân lấy thức ăn và hoa quả.
Hân Hân bị gọi tên thì vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ lấy hai lần cô không vui vẻ nữa. Phủ thống soái này rất rộng, cô đi hai lần đã tiêu hao thể lực rồi. Ngồi chồm hỗm xuống mặt đất nhìn đại thống soái, khi anh sai bảo lần nữa thì cô từ chối không tiếng động.
Loài người dù sao cũng không phải là người máy, người máy chắc không biết bắt nạt chủ nhân bởi vì chủ nhân yêu thích, nhưng loài người thì biết, nhất là ở phương diện này thì phụ nữ vô sự tự thông mà vận dụng tự nhiên.
“Tôi không vận chuyển nổi nữa.” Cô hoàn toàn không sợ Cesar, nhất là lúc Calvin không có ở đây, không ai nghĩ ra ý kiến gì lạ cho anh thì anh vô cùng thành thật, dễ bắt nạt, cô chỉ cần tỏ vẻ khó chịu rồi nghiêng đầu, anh sẽ lập tức trúng chiêu.
“Cô là người máy yếu nhất tôi từng thấy, được rồi, tôi đi bưng tới.” Để thức ăn trước mặt người máy nhỏ đáng yêu, anh biết dù cô là người máy cũng rất thích ăn một số đồ ăn vặt.
Hân Hân vặt một quả nho, loại này mặc dù hơi biến dị nhưng rất ngọt và thơm, cô thích ăn. Cạch, há miệng ném quả nho vào, Cesar thấy thế thì không nỡ rời mắt, nhưng Hân Hân lại tưởng anh nhìn quả nho, cho nên vặt một quả khác đưa tới miệng anh…
Ái chà!
Đại thống soái của chúng ta lần đầu tiên được phụ nữ bón quả nho, cả trái tim như hóa thành đường mật, anh không chút do dự nuốt luôn cả hạt, còn giơ tay sờ đầu Hân Hân nói: “Tôi quay lại ngay.”
Anh chạy đi lấy rượu và máy tính thông minh di động đã chuẩn bị sẵn, trở về chỗ ăn cơm dã ngoại rồi rót hai ly rượu, sau đó bật máy tính thông minh muốn vừa xem kênh mười vừa ăn cơm dã ngoại, cảnh tượng đó nhất định rất đẹp.
Chẳng qua anh hoàn toàn không biết, chênh lệch tư tưởng cổ kim khiến người máy nhỏ của anh đứng lên muốn đi. Anh cau mày nói: “Không phải ra lệnh cho cô uống rượu xem chương trình với tôi sao?”
Hân Hân im lặng quay đầu lại nói: “Ngài có thể đổi kênh không?” Kênh mười cái đầu anh, cô ghét nhất nó nhé?
Cesar lại đang chuẩn bị cho tương lai của hai người, anh chưa từng thực sự làm loại chuyện đó, phải nghiên cứu mới được.
Nhưng người máy này dường như rất không muốn ở cạnh anh, chẳng lẽ chương trình của cô đã khôi phục chức năng người máy bầu bạn, thế có phải là đã hiểu hết rồi không? Nghĩ thế anh hớn hở đồng ý, nói: “được.”
Thấy rốt cục không cần xem kênh mười nữa Hân Hân mới ngồi xuống, nhận lấy rượu Cesar đưa tới, đó là một ly rượu nho màu đỏ thẫm, nghe nói là tốt nhất.
Cô tưởng rượu nho là không có số độ, trước kia mình cũng từng uống, kết quả hai ly xuống bụng cô đã cảm thấy choáng váng đầu. Rượu này không uống được nữa, cô lập tức để cái ly xuống không hề uống nữa.
“Lại một ly nữa.” Cesar nhìn cô đỏ mặt lên, lại rót cho cô một ly nữa. Hân Hân lập tức lắc đầu nói: “Không được, uống nữa nhất định say.”
Người máy bầu bạn sẽ bắt chước tất cả hành vi của phụ nữ, trong đó bao gồm say rượu sao? Hiện tại Cesar đã không nghiên cứu sâu vấn đề này rồi, tất cả đàn ông đều đang hưởng thụ sự tuyệt đẹp trong đó thì sao mình lại mốn đi phá hỏng?
Cho nên khi cô nói không uống thì anh khuyên nhủ: “lại một ly nữa.”
Người đàn ông này hoàn toàn khác với lần đầu tiên gặp mặt, cứ như thay đổi thành người khác ấy, dĩ nhiên chỉ ở trước mặt mình, bình thường anh rất đứng đắn. Không phải, là rất nghiêm túc.
Khó trách trước kia nghe các dì nói, đám đàn ông trước khi kết hôn là một vẻ, sau khi kết hôn lại là một kiểu. Nhưng bọn họ còn chưa kết hôn mà, nghĩ đến kết hôn thì cô càng đỏ mặt hơn.
Cesar cảm thấy cô lúc này rất ngon miệng, cho nên lại đưa tay ôm qua bắt đầu ăn. Anh thì ăn thơm ngào ngạt, Hân Hân thì cảm thấy sắp không thở nổi rồi, vốn đã uống rượu, cảm giác bị phóng đại vô hạn, lại bị anh dày vò suýt thì mất đi ý thức.
Nhưng ngay ở nơi này, một cái tay sờ lên đùi cô hướng về phía trước……
Không được, đây không phải trong phòng, trên toà nhà hình tháp còn có người đang canh giữ, vừa cúi đầu thì sẽ nhìn thấy hết cảnh ở đây. Dù cô đã chuẩn bị cho anh rồi nhưng cũng không phải ngay lúc này, giãy giụa kịch liệt nhưng không hiểu sao lại tát đại thống soái Cesar một cái.
Cô đánh rất vang dội, sau đó hai người đồng thời giật mình.
Một người là không ngờ mình sẽ đánh anh, một người là không biết vì sao mình bị đánh!
Hai người ngẩn ngơ trong chốc lát, Hân Hân phản ứng lại đầu tiên, cô đứng lên nói: “Tôi cần trở về nạp điện.”
Đây thực sự là cái cớ trăm phát trăm trúng, người máy không nạp điện sẽ dừng vận hành, một lúc sau còn có thể ảnh hưởng chương trình bản thân.
Cho nên, mỗi lần cô nói là đi nạp điện thì nhất định sẽ không bị ngăn cản, lần này cũng thế.
Phía sau không có ai gọi cô, Hân Hân thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nằm trong gian phòng kia cũng rất không thoải mái, sợ lúc gặp lại Cesar thì anh trách tội mình. Dù là đàn ông bình thường hay là một người đàn ông nắm quyền to, sợ rằng đời này anh cũng chưa từng bị đánh, càng không khả năng từng bị phụ nữ đánh.
Đến lúc đó anh ta giết mình? Hay đưa mình đến nhà máy rác? Hay là không hề để ý tới mình nữa?
Bởi vì trong lòng quá loạn, cô không cách nào ngủ.
Ngủ không được thì làm sao bây giờ? Nhìn giờ còn chưa tới chín giờ, chẳng hiểu sao cô lại đi tới ngoài phòng đại thống soái, nhưng không có lý do gì đi vào, không thể làm gì khác hơn là quanh quẩn ở bên ngoài.
Đột nhiên cửa mở ra, Cesar mạnh mẽ đi ra. Anh cũng chưa ngủ, phải nói là căn bản không buồn ngủ. Trên mặt vẫn rát, rõ ràng cô đánh không đau, tuy nhiên cứ cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Cho nên nghĩ ra cái cớ làm bữa ăn khuya, nhất định phải gặp lại cô.
Ít nhất anh muốn biết rằng, mình làm như vậy cô không hài lòng cỡ nào hoặc bởi vì nguyên nhân nào khác mới ra tay đánh chủ nhân của mình?
Hai người trước cửa nhìn nhau rồi ngẩn ngơ, Hân Hân quay đầu muốn đi, nhưng Cesar kéo cô vào trong phòng thả người ngã xuống giường, mình lại không đè lên mà lùi lại mấy bước.
Hân Hân tưởng anh muốn làm gì mình, nhưng người ta chỉ nhìn cô, vòng vo mấy vòng trong phòng rồi mới nói: “Lúc ban ngày, hình như cô đánh tôi?”
Quả nhiên, mình phải giải thích thế nào đây?
Hân Hân dứt khoát không nói chuyện, cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cesar, mắt ngân ngấn nước.
Cesar vốn không tức giận chẳng qua là nghi ngờ, thấy cô thế này liền cảm thấy người thực sự uất ức là cô.
Hết lần này tới lần khác cô ngồi trên giường lộ vẻ mặt như thế khiến Cesar dạt dào tình cảm lại không biểu đạt ra được, tự mình mình sờ mặt rồi chính thức nói với cô: “Cô là người máy bầu bạn sao? Hiện tại cô là người phụ nữ của tôi rồi, nên làm cái gì cô hẳn biết rõ. Hôm nay thì tạm thời bỏ qua cho cô, ngày mai cô không thể từ chối……” Anh nói rồi lại bổ sung thêm: “Nếu có tình huống đặc biệt có thể nói trước với tôi.”
Hân Hân vốn còn đang căng thẳng, nhưng nghe thấy câu nói bổ sung sau cùng của anh thì suýt nữa bật cười.
Bản tính của người đàn ông này thật có phần đáng yêu, tuyệt không cảm thấy lời anh nói có tính chất uy hiếp nào. Cô nhất thời không nhịn được mà bật cười, nói: “Tôi biết rồi.”
Nhìn thấy nụ cười của cô Cesar mới buông bỏ chuyện ban ngày, tâm trạng của anh cũng khá hơn, hơn nữa cô nói biết rồi, thế có nghĩa là đồng ý?
Cesar ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu đồng ý, vậy tối nay ở lại đây.”
Hân Hân đứng lên lễ phép chạy vội ra sau rèm cửa sổ, nhưng Cesar lại nói: “Sao lần nào cũng phải để tôi bảo cô lên giường mới được chứ? Sau này dù tôi có gọi cô hay không thì đều phải ngủ trên giường.”
Ngủ trên giường để bị sỗ sàng sao?
Ngày nào Hân Hân cũng bị ăn cả khối đậu hủ, cô cảm thấy áp lực thật rất lớn.
Calvin vừa đi, phủ thống soái vẫn duy trì tất cả bình thường, nhưng Hân Hân cứ cảm thấy giữa cô và đại thống soái có chút không bình thường. Khi có người còn đỡ, lúc không có người lại còn nắm tay đi trong phủ thống soái.
Tình huống này có phải hơi kinh hãi rồi không, tóm lại lúc cô tỉnh táo lại thì sẽ cảm thấy như thế. Nhưng đại thống soái làm khá tự nhiên, thậm chí có lúc cho dù có người anh cũng sẽ không chút do dự mà gần gũi với cô.
Hôm nay anh ra ngoài, vì thế Hân Hân mất vui rất lâu. Bởi vì anh đi gặp người phụ nữ sắp được đưa tới kia, nghe nói cô ta có kinh nguyệt.
Lúc cô có thì chẳng ai để ý chẳng ai thăm, người phụ nữ kia vừa có thì bắt anh tự mình đi thăm. Hân Hân ghen tỵ, cô thật sự ghen tỵ.
Nhưng ghen tỵ thì có ích lợi gì, người ta có thể sinh con dưỡng cái cho anh, không đúng, chỉ có thể sinh con trai. Bởi vì không hiểu sao đàn ông và phụ nữ nơi này ở bên nhau chỉ có thể sinh con trai.
Thật muốn túm anh rồi kêu to cho anh biết mình là phụ nữ, nhưng như thế có phải quá trẻ con hay không?
Mất mát suốt một ngày, kết quả buổi tối Cesar về. Thái độ vẫn giống trước, nhưng cô cứ có cảm giác không thoải mái.
Nhẫn nhịn đến khi hai người ở riêng, Hân Hân không nén nổi nữa, đứng trước mặt Cesar cắn răng nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngài vui không?”
“Bình thường.” Thật ra thì anh vừa về đã cảm thấy được sự bất an của cô, cho nên tâm trạng vốn bị đè nén đã tốt hơn nhiều.
“……” Bình thường chính là không tệ lắm, Hân Hân có chút hết chỗ nói rồi.
“Cô có vấn đề à?” Cesar hỏi.
“Không có.” Xoay người thì lại cảm thấy không cam lòng, quay đầu lại nói: “Người đàn bà kia xinh đẹp không?”
Cesar ngẩn ra, sao cô có thể hỏi vấn đề như vậy?
Nhưng mà vì sao mình nghe thấy vấn đề này rồi thì lại vô cùng vui vẻ? Từ sau khi gặp người đàn bà kia, anh hết sức không thoải mái. Ngoại hình cô ta xác thực không thể chê, dù sao cũng căn cứ vào gen vô tính của người đẹp năm đó. Nhưng, lúc nhìn cô ta cứ như đang nhìn một người máy, căn bản không có cảm giác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!