Gần trưa, trung tâm của Thần Lâm trở nên náo nhịp bởi những tiếng bước chân cùng tiếng kêu gào, không khí sặc mùi nguy hiểm làm lũ thú trừ ba con quái dị long chạy tán loạn khi chúng tiến tới. Tầm hai chục con heo rừng to như những con bò bước ra, cùng vài con heo địa ngục lớn hơn, con to nhất to gần bằng Pumba, cái bờm lông gai xám rung rinh với mỗi bước đi. Quetz và Linh đứng dậy bước ra trước chặn giữa bầy heo và ba đứa trẻ con người, mắt nheo lại như đang dò hỏi.
– Bọn ta đến đây để giết lũ con người đã vi phạm khế ước. – Con heo to nhất nói, giọng ồm ồm, rồm rộp làm Mỹ Nguyệt và Lợi điếng người. – Tại sao có con người ở đây?!
– Đám nhóc đó là bạn của Quetz, con trai ta. – Mufasa nói làm Quetz quay lại đầy ngạc nhiên, không phải vì ông gọi anh là con trai, mà là vì sự yếu ớt trong giọng run run của ông khủng long già. Ông gầm gừ nói tiếp: – Lũ con người ở xưởng kim loại không phải là người xấu, đi về lãnh địa của các ngươi mà giết bọn lâm tặc và thổ phỉ ở đó ấy.
– Bọn ta chiến đấu vì Chullachaki Đại nhân và vì khu rừng này. – Con heo khổng lồ lên tiếng, những con phía sau cũng kêu eng éc đồng tình, nó hất đầu về phía Thái Dương đang nằm và hỏi: – Sao bọn con người non đó lại ở đây?!
– Chullachaki và Mộc Tinh đã cứu bọn chúng. Chúng phải được an toàn rồi khỏi đây. – Quetz nói bằng giọng chắc chắn, anh biết bất cứ sai lầm nào cũng có thể chọc điên lũ sọ dày này.
– Đại nhân và Mộc Tinh cứu chúng á?! Cứu con người sao?! – Con heo khổng lồ rống lên tức tối, lũ heo phía sau cũng ồn ào. – Sao Ngài không cứu Ukth?! Sao Ngài không tự chiến đấu bảo vệ khu rừng khỏi những cỗ máy?!
– Chullachaki Đại nhân ban sự sống và cũng lấy nó đi. Các người đã quên điều đó rồi sao? – Mufasa khịt mũi, mép hơi nhếch lên.
– Nói láo! – Bọn heo rống lên. – Các ngươi ganh tị vì chúng ta được Đại nhân yêu thương! Chính lũ quái dị long các người đã bỏ mặt Ukth!
– Ukth sợ chết, ta cũng vậy. – Ông quái dị long nói bằng giọng điềm tĩnh rồi nhắm mắt lại. – Ta cũng mang trong người hòn đá tẩm độc của những cỗ máy đó. Ukth đã bỏ chạy nhưng ta ở đây chấp nhận cái chết.
– Lão già! Hãy cầu xin Chullachaki cứu ông đi! – Quetz bước một bước về hướng Mufasa nói lớn bằng giọng lo lắng.
– Quetz, ta đã sống đủ lâu rồi, Challachaki Đại nhân có thể lấy đi sự bất tử và mạng của ta. – Ông quái dị long nói bằng giọng bình tĩnh mà đầy uy lực, mắt ông không hề gì là sợ hãi, chỉ có sự thấu hiểu và chấp thuận.
– Không đâu lão già! Ông đã bảo vệ Ngài mà! – Quetz nói bằng giọng đau buồn.
– Các ngươi nói láo! – Bầy heo lại rống lên trong giận dữ, chúng cảm thấy bị lừa dối và xem thường bởi tên người lai và bầy quái dị long. – Ukth thông minh và tuyệt đẹp! Ngài ấy không bao giờ bỏ chạy! Chính các người đã ăn thịt ngài ấy!
– Câm mồm đi bọn ngậm máu phun người! – Linh kêu lên, điện tích sắc tím nổ trong lòng bàn tay lốp bốp.
– Các người dám vu khống Mufasa sao?! Muốn chết hả?! – Quetz tước kiếm ra gầm gừ.
– Linh! Quetz! Hai đứa không được vấy máu chốn linh thiêng này! – Mufasa quay phắt qua nhe nanh nạt làm cả hai hơi co người lại.
– Mọi người hãy nghe cháu nói… – Giọng của Thái Dương yếu ớt vang lên làm tất cả im lặng, thậm chí im chóc cũng ngừng hót như đang đợi xem cậu nói gì. Cậu nắm lấy bàn tay Quetz khi anh ngồi xuống bên cậu và thều thào: – Cháu đã giết Ukth…nhưng là vì ông ấy đã biến thành quái vật…và tấn công một thị trấn… Nếu các ngài muốn bằng chứng…thì hãy nhìn vết bỏng trên chân trái của Keto Ca… – Quetz chợt nhìn xuống chân mình, tuy độc tố không còn nhưng vết bỏng vẫn còn hiện rõ. – Anh ấy tới đây để trị thương…tụi cháu đi theo và bị tấn công nên mới được đưa tới đây…bọn cháu không có ý xâm phạm…
Bầy heo im lặng nhìn nhau, bối rối vì những lời lẽ chân thành của thằng người non đang nằm đó, do dự không dám hành động. Những con heo to nhật kêu ồn ột với nhau trong khi lũ còn lại bàn tán, chúng là những vật kiêu ngạo và sẽ giết nếu cần, nhưng giết một con non không những chưa làm gì chúng mà còn thẳng thắn nhận lỗi thì… Chợt chúng dạt ra, để hình thù to lớn cao gần năm thước bước tới, hàng lông gai trắng trên gáy lắc lư với mỗi bước đi. Chúng lặng lẽ cúi đầu đầy thành kính khi bà heo khổng lồ bước tới, mỗi bước chân lún mấy phân xuống rêu và đất mềm.
– Là Swahir à? Cuối cùng cũng có kẻ biết nghe lí lẽ tới. – Mufasa như mỉm cười hài lòng nói.
– Khoan đã bà Swahir! Đừng ăn thịt thằng bé! – Quetz sợ hãi rướn người qua che chắn cho Thái Dương.
– Ồ… Ra cháu là con trai nuôi của Mufasa à? – Swahir đưa mũi lên đầu Quetz hít ngửi, bà nói bằng giọng hiền từ: – Ta đã nghe nhiều về nhóc.
– Mắt của bà… – Quetz khẽ thốt lên, hơi thở của Swahir khiến tóc anh bay lất phất, mắt anh nhìn vào đôi mắt trắng dã, đục ngầu của bà heo địa ngục khổng lồ.
– Đừng lo…ta không ăn thịt thằng người con này đâu. – Bà heo địa ngục nói rồi cúi đầu xuống chỗ Thái Dương, mũi chun lại hít một hơi thật sâu trong khi lũ heo kia đang đứng yên chờ đợi phán xét của thủ lĩnh. Swahir chợt nói bằng giọng rầu rĩ tiếc nuối: – Cảm ơn cậu nhóc, thật đau lòng khi tộc ta lại sinh ra một quái vật như thế. – Bà đứng lặng một hồi, lắng nghe tiếng rên ư ử của đồng tộc, nỗi đau và sự hổ thẹn hiện rõ trong những tiếng rên đó. – Nhóc con, hãy cẩn thận tránh xa khu vực này ra nếu không có anh nhóc coi chừng, những người như ta và Mufasa còn quá ít ỏi để kiểm soát sự giận dữ của thú rừng nơi đây. Sẽ có nhiều kẻ nữa chết sau khi trận chiến này kết thúc.
– Swahir, tộc của bà định khởi chiến với những cỗ máy sao? – Mufasa hỏi, giọng đầy lo lắng. – Thậm chí với sự giúp sức của con người trong xưởng kim loại, các ngươi cũng không thể bì được chúng đâu.
– Mufasa, nhìn lại bộ tộc của cả hai ta xem. – Bà heo già thều thào. – Con cháu của chúng ta, thậm chí là những kẻ thuần chủng nhất, sẽ không bao giờ có thể to như chúng ta, đừng nói là cha mẹ chúng ta. Không sớm thì muộn, tất cả cũng sẽ trở thành nô lệ cho những cỗ máy hoặc bọn con người khi loài của Quetz theo bước chúng ta.
– Nếu các ngươi đặt cược hết tất cả vào trận chiến này, ít nhất hãy tận dụng tất cả lợi thế có thể. – Ông quái dị long làu bàu.
– Ta không trong mong gì tộc của ông sẽ giúp đỡ bọn ta. – Swahir nói, đầu bà ngẩng cao đầy thách thức. – Nếu có hi sinh tới người cuối cùng thì bọn ta cũng phải khiến bọn chúng tổn thất không thể nào quên được.
Quetz định nói gì đó nhưng cái lườm của Mufasa khiến anh ngậm miệng lại, để Swahir dẫn bầy của ba lục đục rời khỏi cấm địa linh thiêng, về khoảng rừng của họ, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
***
– Xin chào! – Gã vua tự xưng ngước lên cổng Thiết Thành trên lưng ngựa, tay vuốt bộ râu xồm xoàm mọc quá cổ, phía sau là bốn kỵ sĩ trung thành mặc giáp trụ. Sau một hồi không có ai trả lời, gã lại hô lớn: Xin chào!
– Vâng? Ai thế? – Một anh thanh niên mặc áo khoác da thò đầu lên từ trên cổng thành, con mắt trái màu đỏ quắc lên trong thích thú dưới bóng chiếc nón rộng vành.
– Ta là Vua John Đệ nhất! – Gã vua nói lớn, tay đưa lên chỉnh lại chiếc vương miện bằng thép được rèn nham nhở. – Thành trì này là của vị vua nào thế?
– Bọn tôi không có vua! – Anh chàng trên cổng thành nói lớn đáp trước sự ngỡ ngàng của tên vua tự xưng.
– Vậy ta sẽ là vua của các người, – Tên vua John ưỡn ngực ra nói đầy tự tin. – nếu…
– Miễn đi nhé! Chúng tôi không cần vua! – Anh thanh niên tóc trắng đáp. – Với lại bọn tôi không có bầu cho ông!
– Các người không bầu chọn vua! – Gã vua thốt lên, tay vỗ lên tấm giáp ngực sắt sáng bóng. – Đây là tấm giáp thiêng, được ban cho ta bởi Nữ Thần Hồ của…
– Ồ nhưng ông đâu thể mong mọi người sẽ cho ông quyền lực chỉ vì một con mụ ướt nhẹp nào đó quẳng một tấm kim loại về phía ông! – Anh chàng kia nói lớn, cắt lời gã vua lần nữa.
– Thôi bỏ đi! Đây là thành trì của ai thế?! – Gã vua thở dài hỏi lớn.
– Đây là thành trì của tôi, Jean Paul Nguyễn! – Jean mỉm cười đáp.
– Vậy hãy mở cổng thành ra! – “Vua” John ra lệnh, tay lại đưa lên chỉnh chiếc vương miện. – Ta đã được chọn bởi các đấng thánh thần để hợp nhất các bộ lạc và tìm kiếm chiếc Cốc Thánh!
– Chà tôi không nghĩ tôi thích thú với việc đó đâu! – Jean nói lớn. – Các vị thấy đấy, tôi có một cái rồi! – Anh chợt quay qua nói với những người đang nấp sau tường bảo vệ làm họ che miệng cười: – Tôi nói với chúng rằng chúng ta có một cái rồi.
– Cái gì cơ?! – John tròn mắt hỏi.
– Họ nói họ có một cái rồi. – Một gã kỵ sĩ nhìn vua của hắn và nói.
– Cậu có chắc là cậu có một cái rồi không?! – John hỏi lớn.
– Chắc chứ! – Jean vừa đáp vừa cố không cười. – Nó rất là đẹp!
– V-vậy ch-chúng tôi lên xem được không? – John lại hỏi.
– Tất nhiên là không rồi! Các người là lũ Amecca! – Jean hét lớn, anh cố lắm mới không cười thành tiếng.
Năm tên kỵ sĩ nhìn nhau đầy bối rối, một tên ngẩng cổ lên hỏi:
– Thế các người là gì?!
– Ta là người Pháp! Các người nghĩ sao ta lại có cái giọng này hả tên vua ngớ ngẩn?! – Jean đáp lại, anh rướn nửa người ra khỏi bức tường.
– Thế mấy người làm gì ở đây?! – John hỏi tiếp, bối rối trước hành động của anh thanh niên tóc trắng kia.
– Lo chuyện của mấy người đi! – Jean quát lên.
– Nếu ngươi không chịu mở cổng, chúng ta sẽ công thành! – Tên vua nói lớn đầy đe dọa, lưỡi kiếm nham nhở được rút ra chĩa về phía Jean.
– Các ngươi không làm bọn ta sợ đâu lũ nợn Amecca! – Jean vung nắm đấm đáp. – Cứ vác cái mông của mấy người lên đây đi, lũ con của bọn ngốc nghếch! Ta xì mũi vào mặt ngươi, tên vua John tự xưng! Ngươi và bọn Amecca dở…người!
Như thể để đồng tình với Jean, những người đang trốn sau tường đồng loạt đứng dậy và thè lưỡi thổi phì phì nhạo báng bọn bên dưới.
– Nghe đây anh bạn trẻ! – Tên vua John chỉ về phía Jean. – Ta…
– Ta không muốn nói chuyện với các người nữa, lũ dơ bẩn đầu óc rỗng tuếch! – Jean xua tay đáp. – Ta…đánh rắm về phía của các người! Mẹ các người là chuột lang! Bố các người bốc mùi dâu thối! Giờ cút đi không là ta chửi các ngươi thêm đấy!
– Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi đấy! Nếu các ngươi không chịu mở cổng thành, bọn ta sẽ…
Tên vua chưa kịp nói dứt câu thì một tên kỵ sĩ đã ngã ngựa bởi một phát đạn của Jean. Tên vua ngớ người, mặt hắn giận sôi lên nhìn anh thanh niên đang gác một tay lên tường thành mỉm cười đầy khiêu khích. Bốn kẻ còn lại phi ngựa chạy về phía ngọn núi trọc rồi giơ kiếm lên, ra hiệu cho đoàn quân đang nấp sau núi xông. Anh quái nhân trên cổng thành mỉm cười đưa tay lên, anh búng hai ngón tay rồi điềm tĩnh quay lưng đi xuống khỏi tường thành về nhà. Đằng sau anh, tất cả các xạ thủ đứng dậy trên tường thành, những lỗ châu mai được mở ra và loạt súng đầu tiên vang lên, tiêu diệt một phần khá lớn của đội quân chậm chạp kia.
Jean thở dài, anh đã nghe Yith nói về bọn vua và lãnh chúa tự xưng thèm muốn số kim loại ở đây, nhưng không ngờ chúng lại phiền thế này. Những việc như thế này luôn khiến anh thích thú, nhưng nó ngốn quá nhiều thời gian, mỗi lần như vậy họ sẽ phải kéo hết các công nhân vào trong thành, sau đó lại phải dọn dẹp bãi chiến trường. Không những vậy, cuộc chiến với lũ bọ máy sắp bắt đầu, thú rừng đã tập hợp, thủ lĩnh của họ sẽ tới đây vào ngày mai và chắc chắn Quetz sẽ ở đó, trong đội quân tiên phong.
– Mình cần được tăng lương… – Anh quái nhân khẽ nói rồi đi về nhà.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Gần trưa, trung tâm của Thần Lâm trở nên náo nhịp bởi những tiếng bước chân cùng tiếng kêu gào, không khí sặc mùi nguy hiểm làm lũ thú trừ ba con quái dị long chạy tán loạn khi chúng tiến tới. Tầm hai chục con heo rừng to như những con bò bước ra, cùng vài con heo địa ngục lớn hơn, con to nhất to gần bằng Pumba, cái bờm lông gai xám rung rinh với mỗi bước đi. Quetz và Linh đứng dậy bước ra trước chặn giữa bầy heo và ba đứa trẻ con người, mắt nheo lại như đang dò hỏi.
– Bọn ta đến đây để giết lũ con người đã vi phạm khế ước. – Con heo to nhất nói, giọng ồm ồm, rồm rộp làm Mỹ Nguyệt và Lợi điếng người. – Tại sao có con người ở đây?!
– Đám nhóc đó là bạn của Quetz, con trai ta. – Mufasa nói làm Quetz quay lại đầy ngạc nhiên, không phải vì ông gọi anh là con trai, mà là vì sự yếu ớt trong giọng run run của ông khủng long già. Ông gầm gừ nói tiếp: – Lũ con người ở xưởng kim loại không phải là người xấu, đi về lãnh địa của các ngươi mà giết bọn lâm tặc và thổ phỉ ở đó ấy.
– Bọn ta chiến đấu vì Chullachaki Đại nhân và vì khu rừng này. – Con heo khổng lồ lên tiếng, những con phía sau cũng kêu eng éc đồng tình, nó hất đầu về phía Thái Dương đang nằm và hỏi: – Sao bọn con người non đó lại ở đây?!
– Chullachaki và Mộc Tinh đã cứu bọn chúng. Chúng phải được an toàn rồi khỏi đây. – Quetz nói bằng giọng chắc chắn, anh biết bất cứ sai lầm nào cũng có thể chọc điên lũ sọ dày này.
– Đại nhân và Mộc Tinh cứu chúng á?! Cứu con người sao?! – Con heo khổng lồ rống lên tức tối, lũ heo phía sau cũng ồn ào. – Sao Ngài không cứu Ukth?! Sao Ngài không tự chiến đấu bảo vệ khu rừng khỏi những cỗ máy?!
– Chullachaki Đại nhân ban sự sống và cũng lấy nó đi. Các người đã quên điều đó rồi sao? – Mufasa khịt mũi, mép hơi nhếch lên.
– Nói láo! – Bọn heo rống lên. – Các ngươi ganh tị vì chúng ta được Đại nhân yêu thương! Chính lũ quái dị long các người đã bỏ mặt Ukth!
– Ukth sợ chết, ta cũng vậy. – Ông quái dị long nói bằng giọng điềm tĩnh rồi nhắm mắt lại. – Ta cũng mang trong người hòn đá tẩm độc của những cỗ máy đó. Ukth đã bỏ chạy nhưng ta ở đây chấp nhận cái chết.
– Lão già! Hãy cầu xin Chullachaki cứu ông đi! – Quetz bước một bước về hướng Mufasa nói lớn bằng giọng lo lắng.
– Quetz, ta đã sống đủ lâu rồi, Challachaki Đại nhân có thể lấy đi sự bất tử và mạng của ta. – Ông quái dị long nói bằng giọng bình tĩnh mà đầy uy lực, mắt ông không hề gì là sợ hãi, chỉ có sự thấu hiểu và chấp thuận.
– Không đâu lão già! Ông đã bảo vệ Ngài mà! – Quetz nói bằng giọng đau buồn.
– Các ngươi nói láo! – Bầy heo lại rống lên trong giận dữ, chúng cảm thấy bị lừa dối và xem thường bởi tên người lai và bầy quái dị long. – Ukth thông minh và tuyệt đẹp! Ngài ấy không bao giờ bỏ chạy! Chính các người đã ăn thịt ngài ấy!
– Câm mồm đi bọn ngậm máu phun người! – Linh kêu lên, điện tích sắc tím nổ trong lòng bàn tay lốp bốp.
– Các người dám vu khống Mufasa sao?! Muốn chết hả?! – Quetz tước kiếm ra gầm gừ.
– Linh! Quetz! Hai đứa không được vấy máu chốn linh thiêng này! – Mufasa quay phắt qua nhe nanh nạt làm cả hai hơi co người lại.
– Mọi người hãy nghe cháu nói… – Giọng của Thái Dương yếu ớt vang lên làm tất cả im lặng, thậm chí im chóc cũng ngừng hót như đang đợi xem cậu nói gì. Cậu nắm lấy bàn tay Quetz khi anh ngồi xuống bên cậu và thều thào: – Cháu đã giết Ukth…nhưng là vì ông ấy đã biến thành quái vật…và tấn công một thị trấn… Nếu các ngài muốn bằng chứng…thì hãy nhìn vết bỏng trên chân trái của Keto Ca… – Quetz chợt nhìn xuống chân mình, tuy độc tố không còn nhưng vết bỏng vẫn còn hiện rõ. – Anh ấy tới đây để trị thương…tụi cháu đi theo và bị tấn công nên mới được đưa tới đây…bọn cháu không có ý xâm phạm…
Bầy heo im lặng nhìn nhau, bối rối vì những lời lẽ chân thành của thằng người non đang nằm đó, do dự không dám hành động. Những con heo to nhật kêu ồn ột với nhau trong khi lũ còn lại bàn tán, chúng là những vật kiêu ngạo và sẽ giết nếu cần, nhưng giết một con non không những chưa làm gì chúng mà còn thẳng thắn nhận lỗi thì… Chợt chúng dạt ra, để hình thù to lớn cao gần năm thước bước tới, hàng lông gai trắng trên gáy lắc lư với mỗi bước đi. Chúng lặng lẽ cúi đầu đầy thành kính khi bà heo khổng lồ bước tới, mỗi bước chân lún mấy phân xuống rêu và đất mềm.
– Là Swahir à? Cuối cùng cũng có kẻ biết nghe lí lẽ tới. – Mufasa như mỉm cười hài lòng nói.
– Khoan đã bà Swahir! Đừng ăn thịt thằng bé! – Quetz sợ hãi rướn người qua che chắn cho Thái Dương.
– Ồ… Ra cháu là con trai nuôi của Mufasa à? – Swahir đưa mũi lên đầu Quetz hít ngửi, bà nói bằng giọng hiền từ: – Ta đã nghe nhiều về nhóc.
– Mắt của bà… – Quetz khẽ thốt lên, hơi thở của Swahir khiến tóc anh bay lất phất, mắt anh nhìn vào đôi mắt trắng dã, đục ngầu của bà heo địa ngục khổng lồ.
– Đừng lo…ta không ăn thịt thằng người con này đâu. – Bà heo địa ngục nói rồi cúi đầu xuống chỗ Thái Dương, mũi chun lại hít một hơi thật sâu trong khi lũ heo kia đang đứng yên chờ đợi phán xét của thủ lĩnh. Swahir chợt nói bằng giọng rầu rĩ tiếc nuối: – Cảm ơn cậu nhóc, thật đau lòng khi tộc ta lại sinh ra một quái vật như thế. – Bà đứng lặng một hồi, lắng nghe tiếng rên ư ử của đồng tộc, nỗi đau và sự hổ thẹn hiện rõ trong những tiếng rên đó. – Nhóc con, hãy cẩn thận tránh xa khu vực này ra nếu không có anh nhóc coi chừng, những người như ta và Mufasa còn quá ít ỏi để kiểm soát sự giận dữ của thú rừng nơi đây. Sẽ có nhiều kẻ nữa chết sau khi trận chiến này kết thúc.
– Swahir, tộc của bà định khởi chiến với những cỗ máy sao? – Mufasa hỏi, giọng đầy lo lắng. – Thậm chí với sự giúp sức của con người trong xưởng kim loại, các ngươi cũng không thể bì được chúng đâu.
– Mufasa, nhìn lại bộ tộc của cả hai ta xem. – Bà heo già thều thào. – Con cháu của chúng ta, thậm chí là những kẻ thuần chủng nhất, sẽ không bao giờ có thể to như chúng ta, đừng nói là cha mẹ chúng ta. Không sớm thì muộn, tất cả cũng sẽ trở thành nô lệ cho những cỗ máy hoặc bọn con người khi loài của Quetz theo bước chúng ta.
– Nếu các ngươi đặt cược hết tất cả vào trận chiến này, ít nhất hãy tận dụng tất cả lợi thế có thể. – Ông quái dị long làu bàu.
– Ta không trong mong gì tộc của ông sẽ giúp đỡ bọn ta. – Swahir nói, đầu bà ngẩng cao đầy thách thức. – Nếu có hi sinh tới người cuối cùng thì bọn ta cũng phải khiến bọn chúng tổn thất không thể nào quên được.
Quetz định nói gì đó nhưng cái lườm của Mufasa khiến anh ngậm miệng lại, để Swahir dẫn bầy của ba lục đục rời khỏi cấm địa linh thiêng, về khoảng rừng của họ, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
***
– Xin chào! – Gã vua tự xưng ngước lên cổng Thiết Thành trên lưng ngựa, tay vuốt bộ râu xồm xoàm mọc quá cổ, phía sau là bốn kỵ sĩ trung thành mặc giáp trụ. Sau một hồi không có ai trả lời, gã lại hô lớn: Xin chào!
– Vâng? Ai thế? – Một anh thanh niên mặc áo khoác da thò đầu lên từ trên cổng thành, con mắt trái màu đỏ quắc lên trong thích thú dưới bóng chiếc nón rộng vành.
– Ta là Vua John Đệ nhất! – Gã vua nói lớn, tay đưa lên chỉnh lại chiếc vương miện bằng thép được rèn nham nhở. – Thành trì này là của vị vua nào thế?
– Bọn tôi không có vua! – Anh chàng trên cổng thành nói lớn đáp trước sự ngỡ ngàng của tên vua tự xưng.
– Vậy ta sẽ là vua của các người, – Tên vua John ưỡn ngực ra nói đầy tự tin. – nếu…
– Miễn đi nhé! Chúng tôi không cần vua! – Anh thanh niên tóc trắng đáp. – Với lại bọn tôi không có bầu cho ông!
– Các người không bầu chọn vua! – Gã vua thốt lên, tay vỗ lên tấm giáp ngực sắt sáng bóng. – Đây là tấm giáp thiêng, được ban cho ta bởi Nữ Thần Hồ của…
– Ồ nhưng ông đâu thể mong mọi người sẽ cho ông quyền lực chỉ vì một con mụ ướt nhẹp nào đó quẳng một tấm kim loại về phía ông! – Anh chàng kia nói lớn, cắt lời gã vua lần nữa.
– Thôi bỏ đi! Đây là thành trì của ai thế?! – Gã vua thở dài hỏi lớn.
– Đây là thành trì của tôi, Jean Paul Nguyễn! – Jean mỉm cười đáp.
– Vậy hãy mở cổng thành ra! – “Vua” John ra lệnh, tay lại đưa lên chỉnh chiếc vương miện. – Ta đã được chọn bởi các đấng thánh thần để hợp nhất các bộ lạc và tìm kiếm chiếc Cốc Thánh!
– Chà tôi không nghĩ tôi thích thú với việc đó đâu! – Jean nói lớn. – Các vị thấy đấy, tôi có một cái rồi! – Anh chợt quay qua nói với những người đang nấp sau tường bảo vệ làm họ che miệng cười: – Tôi nói với chúng rằng chúng ta có một cái rồi.
– Cái gì cơ?! – John tròn mắt hỏi.
– Họ nói họ có một cái rồi. – Một gã kỵ sĩ nhìn vua của hắn và nói.
– Cậu có chắc là cậu có một cái rồi không?! – John hỏi lớn.
– Chắc chứ! – Jean vừa đáp vừa cố không cười. – Nó rất là đẹp!
– V-vậy ch-chúng tôi lên xem được không? – John lại hỏi.
– Tất nhiên là không rồi! Các người là lũ Amecca! – Jean hét lớn, anh cố lắm mới không cười thành tiếng.
Năm tên kỵ sĩ nhìn nhau đầy bối rối, một tên ngẩng cổ lên hỏi:
– Thế các người là gì?!
– Ta là người Pháp! Các người nghĩ sao ta lại có cái giọng này hả tên vua ngớ ngẩn?! – Jean đáp lại, anh rướn nửa người ra khỏi bức tường.
– Thế mấy người làm gì ở đây?! – John hỏi tiếp, bối rối trước hành động của anh thanh niên tóc trắng kia.
– Lo chuyện của mấy người đi! – Jean quát lên.
– Nếu ngươi không chịu mở cổng, chúng ta sẽ công thành! – Tên vua nói lớn đầy đe dọa, lưỡi kiếm nham nhở được rút ra chĩa về phía Jean.
– Các ngươi không làm bọn ta sợ đâu lũ nợn Amecca! – Jean vung nắm đấm đáp. – Cứ vác cái mông của mấy người lên đây đi, lũ con của bọn ngốc nghếch! Ta xì mũi vào mặt ngươi, tên vua John tự xưng! Ngươi và bọn Amecca dở…người!
Như thể để đồng tình với Jean, những người đang trốn sau tường đồng loạt đứng dậy và thè lưỡi thổi phì phì nhạo báng bọn bên dưới.
– Nghe đây anh bạn trẻ! – Tên vua John chỉ về phía Jean. – Ta…
– Ta không muốn nói chuyện với các người nữa, lũ dơ bẩn đầu óc rỗng tuếch! – Jean xua tay đáp. – Ta…đánh rắm về phía của các người! Mẹ các người là chuột lang! Bố các người bốc mùi dâu thối! Giờ cút đi không là ta chửi các ngươi thêm đấy!
– Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi đấy! Nếu các ngươi không chịu mở cổng thành, bọn ta sẽ…
Tên vua chưa kịp nói dứt câu thì một tên kỵ sĩ đã ngã ngựa bởi một phát đạn của Jean. Tên vua ngớ người, mặt hắn giận sôi lên nhìn anh thanh niên đang gác một tay lên tường thành mỉm cười đầy khiêu khích. Bốn kẻ còn lại phi ngựa chạy về phía ngọn núi trọc rồi giơ kiếm lên, ra hiệu cho đoàn quân đang nấp sau núi xông. Anh quái nhân trên cổng thành mỉm cười đưa tay lên, anh búng hai ngón tay rồi điềm tĩnh quay lưng đi xuống khỏi tường thành về nhà. Đằng sau anh, tất cả các xạ thủ đứng dậy trên tường thành, những lỗ châu mai được mở ra và loạt súng đầu tiên vang lên, tiêu diệt một phần khá lớn của đội quân chậm chạp kia.
Jean thở dài, anh đã nghe Yith nói về bọn vua và lãnh chúa tự xưng thèm muốn số kim loại ở đây, nhưng không ngờ chúng lại phiền thế này. Những việc như thế này luôn khiến anh thích thú, nhưng nó ngốn quá nhiều thời gian, mỗi lần như vậy họ sẽ phải kéo hết các công nhân vào trong thành, sau đó lại phải dọn dẹp bãi chiến trường. Không những vậy, cuộc chiến với lũ bọ máy sắp bắt đầu, thú rừng đã tập hợp, thủ lĩnh của họ sẽ tới đây vào ngày mai và chắc chắn Quetz sẽ ở đó, trong đội quân tiên phong.
– Mình cần được tăng lương… – Anh quái nhân khẽ nói rồi đi về nhà.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!