Vừa lên khỏi bờ hồ, Lợi đã thúc nai chạy về phía rừng, giáo đưa lên ra hiệu cho Mỹ Nguyệt. Con khủng long ba sừng Pumba nhanh chóng chạy theo họ, Thái Dương nhảy lên lưng nó và đưa đao cho Mỹ Nguyệt, tay chỉ về phía những cột khói đen bốc lên. Chợt một mũi tên bay sượt qua mặt cậu nhóc tóc trắng, cả ba quay lại thì thấy bảy tên kỵ sĩ cưỡi ngựa lao tới, giáp chúng mỏng và ít hơn, vũ khí cũng không cồng kềnh như của bọn kia. Chúng đang truy sát cả ba, bốn tên tách ra chạy ra sau các bãi đá mọc trồi ra, ba tên còn lại vẫn đuổi theo sát nút nhưng tốc độ giảm dần. Có cái gì đó không đúng ở đây.
Vượt lên đỉnh dãy núi thấp, bốn tên hiệp sĩ đã tách nhóm lao ra từ sau bãi đá, một mũi giáo phóng tới găm vào chân trước của Pumba khiến nó ngã gục xuống và trượt xuống sườn núi. Thái Dương đứng dậy giương cung bắn hạ tên vừa phóng giáo, trước khi nhảy né sang một bên ba tên kia lao tới, may mắn tránh được một mũi tên nhắm vào đầu cậu. Mỹ Nguyệt gồng sức kéo ngọn giáo ra, không để ý một tên hiệp sĩ đang lao tới, chợt cả người và ngựa đều ngã xuống khi cây côn tam khúc gắn dao của Lợi găm phập vào lưng con ngựa từ đằng sau. Hai tên hiệp sĩ cầm kiếm quay ngựa lại xông tới, tên cầm cung tránh ra xa, định sẽ tấn công sau. Với khoảng cách quá gần để bắn tên mà không cho hắn né được, Thái Dương đặt cung xuống và rút kiếm ra, lưỡi kiếm quắc lên trong ánh sáng. Bên cạnh cậu, Mỹ Nguyệt cũng đã rút mũi giáo ra khỏi con khủng long ba sừng, tay lăm lăm trường đao.
Cả hai đợi hai tên kỵ sĩ phóng tới thật gần, cả hai nhanh như cắt né đòn và vung vũ khí, một sức mạnh trán vào cơ thể hai người khiến lưỡi đao va kiếm chém qua cả lớp áo giáp làm bọn kỵ sĩ ngã ngựa. Cậu nhóc tóc trắng chợt buông kiếm rút liền hai mũi tên ra, một mũi ngậm trong miệng, tay giương cung bắn chặn một mũi tên đang bay tới làm nó rơi xuống, ngay lặp tức lấy mũi tên trong miệng ra bắn hạ tên xạ thủ. Tiếng vó ngựa làm cả ba đứa nhóc quay lại, ba tên kỵ sĩ kia đã tới.
– Quay lại đi! – Thái Dương giơ cung lên, nhưng chúng vẫn lao tới, cậu nheo mắt một cách khó chịu rồi kéo căng dây cung, mũi tên rít lên, theo gió găm phập vào sườn một ngựa của một tên kỵ sĩ, khiến hắn ngã nghiêng lên một tên khác và lăn xuống núi.
– Pumba bị thương rồi. – Mỹ Nguyệt nói khi tên kỵ sĩ thứ ba rút lui.
– Tính sao đây? – Lợi cúi xuống nhìn vết thương của con khủng long.
– Hai đứa đi hỏi đường trước đi, chị sẽ tới sau. Con nai sẽ đi nhanh hơn nếu chỉ có hai đứa. – Mỹ Nguyệt nói một cách chắc chắn.
– Vậy tụi em đi trước. – Thái Dương gật đầu rồi leo lên nai sau lưng Lợi, phóng về phía bãi chiến trường ngổn ngang xác bọ máy, người và thú rừng cháy xém với Timon bay trên đầu, phía sau là Mỹ Nguyệt đang dẫn Pumba tập tễnh bước đi.
***
– Chúng ta đang ở sau lòng địch, mở căng mắt ra cẩn thận dính bẫy đấy. – Jean nói khẽ, lưng dựa vào một cột kim loại nham nhở.
– Rồi rồi tôi biến rồi. – Ngân Thứ đảo mắt nói. – Coi chừng bị đâm, bị đốt, bị chém, phân hủy, đột biến nhiễm sắc thể và phóng xạ.
– Đi nhanh thôi, chúng ta có yếu tố bất ngờ. Chỉ nên dùng vũ lực khi cần thiết – Yith nói, trong tay lăm lăm hai thanh trường kiếm. Chợt gã giật bắn mình khi một cái xúc tu thò ra từ một cái lồng, gã vừa đâm thứ bên trong vừa rít lên: – Tao giết mày! Tao giết mày!
– Giờ em hiểu sao câu nói đó của Quetz thấy quen quen rồi. – Jean mỉm cười rồi bước đi, tiện tay cắm một cột máu cứng vào khớp nối trên sàn.
– Mày có chắc là cái đó ở đây không? – Yith hỏi, lông mày nhướng lên một cách khó chịu.
– Chúng ta tìm rồi, không có ở đây, té thôi. – Ngân Thứ nhún vai rồi quay lưng định rút lui.
– Cậu không được đi đâu hết cho tới khi ta tìm được chíp chủ. – Jean chống tay chặn đường anh thợ săn.
– Tôi không hiểu, được lợi gì cho tôi? – Ngân Thứ mỉm cười đểu rồi kề dao vào cổ Jean.
Anh quái nhân mỉm cười, tiếng lạch cạch vang lên ở dưới làm anh thợ săn nhìn xuống, một khẩu súng kíp đang chĩa thẳng vào giữa háng anh.
– Có lợi là tôi không biến cậu thành thái giám bằng cách bất ngờ nhưng đau đớn nhất. – Jean nói đầy đe dọa. – Chúng ta sẽ tìm chíp chủ và thổi bay thứ này, nghe không?
– Hiểu rồi, khá thuyết phục đấy ma cà rồng. – Ngân Thứ nhăn mặt đáp, anh nhìn quanh và nói: – Ta cần phải phá hoại thứ gì đó đây.
– Nhanh lên đi Mi-go. – Yith nói khi tiếng rù rừ phát ra từ bên dưới những cây cầu kim loại và dây điện. – Bọn bọ lính gác sắp nhận ra chúng ta ở đây rồi.
– Tuyệt nhỉ. – Ngân Thứ đảo mắt thở dài.
– Chúng ta có mười lăm phút. – Jean nói nhỏ. – Có thể là mười hai, tệ nhất là mười. Tôi sẽ tìm phòng điều khiển, khi nào thấy sẽ gọi, giữ liên lạc đấy.
– Khối thời gian, dễ ẹc. – Anh thợ săn Ngân Thứ mỉm cười, anh đeo chiếc kính bảo hộ mắt nhiều tròng lên và bẻ ngón tay rôm rốp rồi phóng đi. – Chúng ta sẽ phá, phá, phá.
Anh thợ săn đu qua các sợi dây điện và ống kim loại, hai chiếc cánh da nhỏ mọc ra từ sau lưng còn ba chiếc đuôi dài và mảnh như vải băng sáng lấp lánh thò ra từ dưới lưng áo, ve vẩy đầy thích thú khi anh thấy những tia sáng giữa hai bước tường. Ngân Thứ chống hai tay vào giữa hai bức tường rồi nhanh nhẹn leo lên, mắt nhìn qua nhìn lại trong khi chiếc kính bảo hộ phân tích. Chợt anh bắt được tín hiệu của con chíp chủ, anh rướn người tới, môi nở một nụ cười rồi đưa một tay ra trước mặt. Anh thợ săn gồng người nôn ra năm con robot chung kích thước và hình dạng như những đồng xu, ba cái chân mọc ra từ bên mép giúp chúng chạy từ tay anh đến chỗ con chíp đang phát ánh sáng xanh lá.
– Có thứ hay ho đây. – Ngân Thứ mỉm cười khi những con người máy cắt những dây điện tí hon khỏi con chíp, tay bóc lấy nó kéo ra, để những con người robot bám lên tay mình. – Chào người đẹp.
– Này Mi-go, Jean bảo chúng ta tới chỗ nó ngay. – Yith nói khẽ từ bên ngoài hai bức tường.
Hai người chạy tới chỗ anh quái nhân đang đợi trước một cánh cửa lớn, cả Jean và Yith nhìn qua Ngân Thứ mỉm cười làm anh thợ săn lắc đầu chịu thua. Anh chống hai tay vào cánh cửa, dây điện mọc ra từ tay anh, găm vào kim loại và mở nó ra. Phía sau cánh cửa kim loại là hàng tá những cái lồng đủ kích thước được đặt trên một cái bục nổi giữa phần này của ổ bọ máy. Cả ba người trầm trồ trước lối kiến trúc và những sinh vật bên trong lồng.
– Ôi các vì sao ơi… – Ngân Thứ khẽ thốt lên. – Toàn lũ dị dạng.
– Tôi không muốn biết trong lồng lớn có gì đâu. – Yith nói rồi dáo dác nhìn quanh.
– Ô, gì thế này? – Ngân Thứ chợt cúi xuống trước một chiếc lồng to bằng chiếc lu.
– Ngân Thứ, đừng. – Jean nói chầm chậm khi anh thợ săn kê mặt vào sát chiếc lồng, nhìn thứ trông giống con nhộng đỏ đang treo ngược bên trong.
– Nhìn chẳng đáng sợ chút nào. – Anh thợ săn mỉm cười, con thú chợt mở ra như một chiếc ví, để lộ vô số răng nhọn mọc nham nhở và những xúc thu ngắn. – Ôi một sự xấu xí không hề nhẹ… – Anh khẽ kêu lên, tay thò ra phía con thú. – Không biết nó làm được gì nhỉ? – Con thú phun một chất nhớt đen vào tay phải quấn băng của anh thợ săn, vải tan ra làm anh giật lùi lại lăn lộn kêu gào: – Trúng đạn rồi! Tui đang tan chảy! Đau quá! Cái tay khốn khổ khốn nạn của tui! Tui nghĩ nó là a…không chỉ là nhớt thôi. – Anh nhìn cánh tay vẫn lành lặn của mình.
– Tởm! – Jean nhăn mặt rồi bước ra chỗ bảng điều khiển gần đó.
– Hi vọng nó không lây nhiễm. – Yith cười khì khì.
– Tao phải giết mày thôi, để mày sống thì tao không dám đi ban đêm đâu. -Ngân Thứ nhăn mặt nhìn về phía chiếc lồng, tay rút ra một khẩu súng kíp ra và bóp cò, đục một lỗ vào giữa con vật tội nghiệp. – Và…mày chết rồi.
– Nè hai người! Khu vực này là một phi thuyền riêng đấy! – Jean ngoắc Yith và Ngân Thứ tới chỗ bảng điều khiển, anh quay qua nhìn anh thợ săn. – Buồng lái bên tay phải! Đi đi!
– Ôi mình luôn muốn lái một thứ giống vậy! – Ngân Thứ nhún lên nhún xuống, miệng cười ngoác mang tai chạy theo hướng Jean chỉ.
Cả pháo đài kim loại trắng của bọn bọ máy rung lắc, làm các căn nhà xây chồng lên nhau trong thành phố chết Calisna đổ sụp xuống. Một vết nứt dài xuất hiện, bao quanh một phần cấu trúc gồ lên như một con bọ máy khổng lồ. Cả phần cấu trúc to hơn xưởng luyện kim của Thiết Thành tách ra bởi những động cơ phản lực bên dưới, làm các mảnh kim loại rơi xuống thành phố hoang tàn. Lũ bọ máy rít lên, di tản những phần máy móc quan trọng khỏi khu vực phi thuyền đã tách ra trong khi lũ bọ lính bắn một cách tuyệt vọng, cố ngăn con tàu lại.
Trên con tàu khổng lồ, Ngân Thứ ngồi trên ghế phi công, anh giơ ngón cái lên khi đã chắc chắn họ đã bay ra khỏi tầm ảnh hưởng của vụ nổ. Jean gật đầu, anh đưa ba ngón tay lên và thu từng ngón lại.
– Bùm. – Anh quái nhân nói khi đã đếm hết, tay giật xuống đầy thích thú.
Hàng chục cọc máu to như chân voi bắn ra khỏi phần còn lại của ổ bọ máy, điện tích kết nối lại giữa chúng tạo thành một khối cầu bao phủ toàn bộ cái ổ. Không khí bên trong lớp màng đó nóng đỏ lên rồi phát sáng chói lóa trước khi biến mất hoàn toàn, để lại một cái hố lớn cháy đen trên đất, tròn đến hoàn hảo. Lũ bọ máy bên ngoài đồng loạt ngừng hoạt động và rơi xuống trong khi phi thuyền bay về hướng Thần Lâm.
– Hố…hảo pháo hoa. – Yith mỉm cười đầy thích thú.
– Jean. – Ngân Thứ chợt nói với giọng nghiêm túc.
– Gì vậy? – Anh quái nhân ngước lên hỏi.
– Anh nợ tôi một cây cung mới.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Vừa lên khỏi bờ hồ, Lợi đã thúc nai chạy về phía rừng, giáo đưa lên ra hiệu cho Mỹ Nguyệt. Con khủng long ba sừng Pumba nhanh chóng chạy theo họ, Thái Dương nhảy lên lưng nó và đưa đao cho Mỹ Nguyệt, tay chỉ về phía những cột khói đen bốc lên. Chợt một mũi tên bay sượt qua mặt cậu nhóc tóc trắng, cả ba quay lại thì thấy bảy tên kỵ sĩ cưỡi ngựa lao tới, giáp chúng mỏng và ít hơn, vũ khí cũng không cồng kềnh như của bọn kia. Chúng đang truy sát cả ba, bốn tên tách ra chạy ra sau các bãi đá mọc trồi ra, ba tên còn lại vẫn đuổi theo sát nút nhưng tốc độ giảm dần. Có cái gì đó không đúng ở đây.
Vượt lên đỉnh dãy núi thấp, bốn tên hiệp sĩ đã tách nhóm lao ra từ sau bãi đá, một mũi giáo phóng tới găm vào chân trước của Pumba khiến nó ngã gục xuống và trượt xuống sườn núi. Thái Dương đứng dậy giương cung bắn hạ tên vừa phóng giáo, trước khi nhảy né sang một bên ba tên kia lao tới, may mắn tránh được một mũi tên nhắm vào đầu cậu. Mỹ Nguyệt gồng sức kéo ngọn giáo ra, không để ý một tên hiệp sĩ đang lao tới, chợt cả người và ngựa đều ngã xuống khi cây côn tam khúc gắn dao của Lợi găm phập vào lưng con ngựa từ đằng sau. Hai tên hiệp sĩ cầm kiếm quay ngựa lại xông tới, tên cầm cung tránh ra xa, định sẽ tấn công sau. Với khoảng cách quá gần để bắn tên mà không cho hắn né được, Thái Dương đặt cung xuống và rút kiếm ra, lưỡi kiếm quắc lên trong ánh sáng. Bên cạnh cậu, Mỹ Nguyệt cũng đã rút mũi giáo ra khỏi con khủng long ba sừng, tay lăm lăm trường đao.
Cả hai đợi hai tên kỵ sĩ phóng tới thật gần, cả hai nhanh như cắt né đòn và vung vũ khí, một sức mạnh trán vào cơ thể hai người khiến lưỡi đao va kiếm chém qua cả lớp áo giáp làm bọn kỵ sĩ ngã ngựa. Cậu nhóc tóc trắng chợt buông kiếm rút liền hai mũi tên ra, một mũi ngậm trong miệng, tay giương cung bắn chặn một mũi tên đang bay tới làm nó rơi xuống, ngay lặp tức lấy mũi tên trong miệng ra bắn hạ tên xạ thủ. Tiếng vó ngựa làm cả ba đứa nhóc quay lại, ba tên kỵ sĩ kia đã tới.
– Quay lại đi! – Thái Dương giơ cung lên, nhưng chúng vẫn lao tới, cậu nheo mắt một cách khó chịu rồi kéo căng dây cung, mũi tên rít lên, theo gió găm phập vào sườn một ngựa của một tên kỵ sĩ, khiến hắn ngã nghiêng lên một tên khác và lăn xuống núi.
– Pumba bị thương rồi. – Mỹ Nguyệt nói khi tên kỵ sĩ thứ ba rút lui.
– Tính sao đây? – Lợi cúi xuống nhìn vết thương của con khủng long.
– Hai đứa đi hỏi đường trước đi, chị sẽ tới sau. Con nai sẽ đi nhanh hơn nếu chỉ có hai đứa. – Mỹ Nguyệt nói một cách chắc chắn.
– Vậy tụi em đi trước. – Thái Dương gật đầu rồi leo lên nai sau lưng Lợi, phóng về phía bãi chiến trường ngổn ngang xác bọ máy, người và thú rừng cháy xém với Timon bay trên đầu, phía sau là Mỹ Nguyệt đang dẫn Pumba tập tễnh bước đi.
***
– Chúng ta đang ở sau lòng địch, mở căng mắt ra cẩn thận dính bẫy đấy. – Jean nói khẽ, lưng dựa vào một cột kim loại nham nhở.
– Rồi rồi tôi biến rồi. – Ngân Thứ đảo mắt nói. – Coi chừng bị đâm, bị đốt, bị chém, phân hủy, đột biến nhiễm sắc thể và phóng xạ.
– Đi nhanh thôi, chúng ta có yếu tố bất ngờ. Chỉ nên dùng vũ lực khi cần thiết – Yith nói, trong tay lăm lăm hai thanh trường kiếm. Chợt gã giật bắn mình khi một cái xúc tu thò ra từ một cái lồng, gã vừa đâm thứ bên trong vừa rít lên: – Tao giết mày! Tao giết mày!
– Giờ em hiểu sao câu nói đó của Quetz thấy quen quen rồi. – Jean mỉm cười rồi bước đi, tiện tay cắm một cột máu cứng vào khớp nối trên sàn.
– Mày có chắc là cái đó ở đây không? – Yith hỏi, lông mày nhướng lên một cách khó chịu.
– Chúng ta tìm rồi, không có ở đây, té thôi. – Ngân Thứ nhún vai rồi quay lưng định rút lui.
– Cậu không được đi đâu hết cho tới khi ta tìm được chíp chủ. – Jean chống tay chặn đường anh thợ săn.
– Tôi không hiểu, được lợi gì cho tôi? – Ngân Thứ mỉm cười đểu rồi kề dao vào cổ Jean.
Anh quái nhân mỉm cười, tiếng lạch cạch vang lên ở dưới làm anh thợ săn nhìn xuống, một khẩu súng kíp đang chĩa thẳng vào giữa háng anh.
– Có lợi là tôi không biến cậu thành thái giám bằng cách bất ngờ nhưng đau đớn nhất. – Jean nói đầy đe dọa. – Chúng ta sẽ tìm chíp chủ và thổi bay thứ này, nghe không?
– Hiểu rồi, khá thuyết phục đấy ma cà rồng. – Ngân Thứ nhăn mặt đáp, anh nhìn quanh và nói: – Ta cần phải phá hoại thứ gì đó đây.
– Nhanh lên đi Mi-go. – Yith nói khi tiếng rù rừ phát ra từ bên dưới những cây cầu kim loại và dây điện. – Bọn bọ lính gác sắp nhận ra chúng ta ở đây rồi.
– Tuyệt nhỉ. – Ngân Thứ đảo mắt thở dài.
– Chúng ta có mười lăm phút. – Jean nói nhỏ. – Có thể là mười hai, tệ nhất là mười. Tôi sẽ tìm phòng điều khiển, khi nào thấy sẽ gọi, giữ liên lạc đấy.
– Khối thời gian, dễ ẹc. – Anh thợ săn Ngân Thứ mỉm cười, anh đeo chiếc kính bảo hộ mắt nhiều tròng lên và bẻ ngón tay rôm rốp rồi phóng đi. – Chúng ta sẽ phá, phá, phá.
Anh thợ săn đu qua các sợi dây điện và ống kim loại, hai chiếc cánh da nhỏ mọc ra từ sau lưng còn ba chiếc đuôi dài và mảnh như vải băng sáng lấp lánh thò ra từ dưới lưng áo, ve vẩy đầy thích thú khi anh thấy những tia sáng giữa hai bước tường. Ngân Thứ chống hai tay vào giữa hai bức tường rồi nhanh nhẹn leo lên, mắt nhìn qua nhìn lại trong khi chiếc kính bảo hộ phân tích. Chợt anh bắt được tín hiệu của con chíp chủ, anh rướn người tới, môi nở một nụ cười rồi đưa một tay ra trước mặt. Anh thợ săn gồng người nôn ra năm con robot chung kích thước và hình dạng như những đồng xu, ba cái chân mọc ra từ bên mép giúp chúng chạy từ tay anh đến chỗ con chíp đang phát ánh sáng xanh lá.
– Có thứ hay ho đây. – Ngân Thứ mỉm cười khi những con người máy cắt những dây điện tí hon khỏi con chíp, tay bóc lấy nó kéo ra, để những con người robot bám lên tay mình. – Chào người đẹp.
– Này Mi-go, Jean bảo chúng ta tới chỗ nó ngay. – Yith nói khẽ từ bên ngoài hai bức tường.
Hai người chạy tới chỗ anh quái nhân đang đợi trước một cánh cửa lớn, cả Jean và Yith nhìn qua Ngân Thứ mỉm cười làm anh thợ săn lắc đầu chịu thua. Anh chống hai tay vào cánh cửa, dây điện mọc ra từ tay anh, găm vào kim loại và mở nó ra. Phía sau cánh cửa kim loại là hàng tá những cái lồng đủ kích thước được đặt trên một cái bục nổi giữa phần này của ổ bọ máy. Cả ba người trầm trồ trước lối kiến trúc và những sinh vật bên trong lồng.
– Ôi các vì sao ơi… – Ngân Thứ khẽ thốt lên. – Toàn lũ dị dạng.
– Tôi không muốn biết trong lồng lớn có gì đâu. – Yith nói rồi dáo dác nhìn quanh.
– Ô, gì thế này? – Ngân Thứ chợt cúi xuống trước một chiếc lồng to bằng chiếc lu.
– Ngân Thứ, đừng. – Jean nói chầm chậm khi anh thợ săn kê mặt vào sát chiếc lồng, nhìn thứ trông giống con nhộng đỏ đang treo ngược bên trong.
– Nhìn chẳng đáng sợ chút nào. – Anh thợ săn mỉm cười, con thú chợt mở ra như một chiếc ví, để lộ vô số răng nhọn mọc nham nhở và những xúc thu ngắn. – Ôi một sự xấu xí không hề nhẹ… – Anh khẽ kêu lên, tay thò ra phía con thú. – Không biết nó làm được gì nhỉ? – Con thú phun một chất nhớt đen vào tay phải quấn băng của anh thợ săn, vải tan ra làm anh giật lùi lại lăn lộn kêu gào: – Trúng đạn rồi! Tui đang tan chảy! Đau quá! Cái tay khốn khổ khốn nạn của tui! Tui nghĩ nó là a…không chỉ là nhớt thôi. – Anh nhìn cánh tay vẫn lành lặn của mình.
– Tởm! – Jean nhăn mặt rồi bước ra chỗ bảng điều khiển gần đó.
– Hi vọng nó không lây nhiễm. – Yith cười khì khì.
– Tao phải giết mày thôi, để mày sống thì tao không dám đi ban đêm đâu. -Ngân Thứ nhăn mặt nhìn về phía chiếc lồng, tay rút ra một khẩu súng kíp ra và bóp cò, đục một lỗ vào giữa con vật tội nghiệp. – Và…mày chết rồi.
– Nè hai người! Khu vực này là một phi thuyền riêng đấy! – Jean ngoắc Yith và Ngân Thứ tới chỗ bảng điều khiển, anh quay qua nhìn anh thợ săn. – Buồng lái bên tay phải! Đi đi!
– Ôi mình luôn muốn lái một thứ giống vậy! – Ngân Thứ nhún lên nhún xuống, miệng cười ngoác mang tai chạy theo hướng Jean chỉ.
Cả pháo đài kim loại trắng của bọn bọ máy rung lắc, làm các căn nhà xây chồng lên nhau trong thành phố chết Calisna đổ sụp xuống. Một vết nứt dài xuất hiện, bao quanh một phần cấu trúc gồ lên như một con bọ máy khổng lồ. Cả phần cấu trúc to hơn xưởng luyện kim của Thiết Thành tách ra bởi những động cơ phản lực bên dưới, làm các mảnh kim loại rơi xuống thành phố hoang tàn. Lũ bọ máy rít lên, di tản những phần máy móc quan trọng khỏi khu vực phi thuyền đã tách ra trong khi lũ bọ lính bắn một cách tuyệt vọng, cố ngăn con tàu lại.
Trên con tàu khổng lồ, Ngân Thứ ngồi trên ghế phi công, anh giơ ngón cái lên khi đã chắc chắn họ đã bay ra khỏi tầm ảnh hưởng của vụ nổ. Jean gật đầu, anh đưa ba ngón tay lên và thu từng ngón lại.
– Bùm. – Anh quái nhân nói khi đã đếm hết, tay giật xuống đầy thích thú.
Hàng chục cọc máu to như chân voi bắn ra khỏi phần còn lại của ổ bọ máy, điện tích kết nối lại giữa chúng tạo thành một khối cầu bao phủ toàn bộ cái ổ. Không khí bên trong lớp màng đó nóng đỏ lên rồi phát sáng chói lóa trước khi biến mất hoàn toàn, để lại một cái hố lớn cháy đen trên đất, tròn đến hoàn hảo. Lũ bọ máy bên ngoài đồng loạt ngừng hoạt động và rơi xuống trong khi phi thuyền bay về hướng Thần Lâm.
– Hố…hảo pháo hoa. – Yith mỉm cười đầy thích thú.
– Jean. – Ngân Thứ chợt nói với giọng nghiêm túc.
– Gì vậy? – Anh quái nhân ngước lên hỏi.
– Anh nợ tôi một cây cung mới.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!