Genesis: New Dawn - Chương 29: Nỗi đau thầm lặng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Genesis: New Dawn


Chương 29: Nỗi đau thầm lặng


Thời gian như dừng lại với Quetz, như thể mọi thứ đứng yên, một bức họa của cảnh hỗn loạn trong gia đình của họ. Mọi thứ, con người, không gian và cả chính anh, mọi thứ như đang im lặng chờ Thái Dương tỉnh dậy. Sau khi cậu bé ngất đi, mọi người đã hoảng hốt chạy đôn chạy đáo quanh nhà. Lợi đã cuối cùng thoát ra khỏi tình trạng sốc đến tê liệt của cậu và chạy đến chỗ bạn cậu, cố gắng trong tuyệt vọng để đánh thức cậu bé tóc trắng. Sự chững chạc của Jean được bộc lộ khi cả anh và Quetz làm cậu bình tĩnh, giải thích rằng nếu lắc như vậy Thái Dương sẽ bị thương. Anh quái nhân nhìn bạn mình, đôi mắt đỏ nheo lại một cách khó chịu khi nhận ra Quetz đang chết trân tại chỗ vì tuyệt vọng và lo lắng, những lúc như thế này anh phải là người chỉ huy của họ. Jean bảo bạn mình đặt cậu bé tóc trắng lên ghế dài, quay sang ra lệnh cho những người kia. Ngân Thứ và Mỹ Nguyệt được cử đi hái thuốc trong nhà kính trên nóc pháo đài di động, trong khi Linh chạy ra sau bếp rót nước, đề phòng Thái Dương tỉnh dậy.

Quetz ngồi cạnh cậu bé đang bất tỉnh, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay lạnh nhưng có nhịp đập của cậu, mắt anh quét một lượt quanh phòng sinh hoạt chung. Bên cạnh anh, Lợi ngồi gần đầu Thái Dương nhưng cả cơ thể run lên, bàn tay vuốt ve mái tóc trắng như tuyết của cậu. Linh đứng một cách lo lắng ở cửa hành lang, tay quặp lấy cốc nước chặt tới nỗi các đốt ngón tay trắng cả ra. Jean ngồi trên chiếc ghế bên kia, cả người anh hơi gục xuống, nửa khuôn mặt nhăn nhó đặt sau các ngón tay đan lại, mái tóc trắng đong đưa với từng cái lắc đầu nhẹ nhàng mà đầy tức giận và lo lắng. Khi mắt Quetz nhìn Yith, anh không thể quay đi. Trong tất cả mọi người, gã người Yithian đội lột da đỏ trông có vẻ ít bị ảnh hưởng nhất. Gã giữ thái độ bình tĩnh, như thế một thành viên trong gia đình, một đứa em trai, người quan trọng nhất đối với kẻ mà hắn yêu quý chưa hề phát hoảng và ngất lịm đi ngay trước mắt.

Quetz nhắm mắt lại, cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là cách để Yith đối phó với tình huống này, anh ta sẽ cư xử bình tĩnh hết sức có thể để giữ cho đầu óc thông thoáng. Tuy vậy anh quái nhân không tin điều đó lắm, dù đã hơn nhiều ngàn tuổi, Yith thường để lộ cảm xúc của mình như một đứa trẻ, có thể hai tuần qua đã thay đổi điều đó như anh không chắc lắm. Quetz lại chìm vào dòng suy nghĩ, Thái Dương đã hoảng hốt khi thấy Yith. Có thể nào gã người Yithian đã làm gì đó với cậu bé? Quetz không phải là người thích nhảy vào kết luận ngay, đặc biệt là khi có liên quan tới đồng minh cũ, nhưng anh không thể từ chối rằng những gì anh đã chứng kiến thật sự rất đáng nghi. Thậm chí nếu như Yith không tấn công Thái Dương thì rõ ràng gã vẫn có liên quan gì đó, bởi vì anh thừa biết sự đố kỵ của gã đối với cậu bé không thể một sớm một chiều mà bỏ được.

– Thái…Dương… – Lợi thốt lên qua các kẽ răng, tay nắm chặt lấy ống quần, cả cơ thể run lên như sắp khóc tới nơi.

– Lợi, đừng lo, thằng bé sẽ không sao đâu. – Mội lời nói dối phọt ra từ môi Quetz, đó là một nỗ lực tuyệt vọng để thuyết phục cậu nhóc da ngăm, và cả chính anh, rằng cậu bé tóc trắng đang bất tỉnh sẽ bình yên vô sự.

Anh quái nhân thở dài, anh chạm nhẹ mu bàn tay xám nhạt lên gò má Thái Dương, tự hỏi liệu cậu có biết họ đã lo lắng cho cậu biết nhường nào không. Một lần nữa Quetz lén nhìn Yith, gã đang quay lưng lại với họ, hẳn gã đã để ý thấy anh quan sát gã. Anh quái nhân tự hỏi rằng liệu gã đó quay đi để giấu tội của mình hay là, theo hướng tích cực hơn, tránh làm anh sôi máu bằng cái vẻ bình chân như vại kia. Quetz cuối xuống nhìn Thái Dương, lặng lẽ đặt tay lên mặt cậu bé khi anh tự hỏi Jean và Ngân Thứ sẽ nghĩ gì nếu anh chia sẻ nỗi lo của anh với họ.

Người đầu tiên phản đối chắc chắn là Jean, cả anh và Quetz đã sát cánh bên cạnh Yith suốt hơn một ngàn năm trước khi anh bị bắt, nhưng đầu óc logic của anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Ngân Thứ cũng sẽ ngờ vực Quetz, tuy không chiến đấu bên cạnh cả ba lâu như vậy, cậu nhóc đã ở gần Yith trước cả khi Jean bị bắt vài thế kỷ. Nhưng cậu ở cạnh Quetz đủ rõ để biết rằng anh có tài quan sát, anh sẽ không nói gì trừ khi thực sự bị ảnh hưởng bởi việc gì đó. Anh quái nhân định sẽ nói chuyện riêng với cả hai người sau.

Người mà Quetz muốn nói chuyện nhất chính là Thái Dương, anh biết chắc rằng mọi chuyện sẽ sáng tỏ nếu cậu bé chịu nói với anh. Dù Quetz không có lời nào để tả được cảm giác dành cho cậu, anh biết mình quý Thái Dương rất nhiều và sẽ làm mọi thứ để cậu hạnh phúc. Anh quái nhân cầm tay kia của Thái Dương lên, nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn anh đã trao cậu trước khi rời khỏi làng, một kỹ vật của Elizabeth, thứ mà bà đã dặn chỉ trao cho người thích hợp. Thứ phụ kiện làm bằng Ithril, thép ánh trăng, sáng lấp lánh, viên ngọc tím được mài dũa không tì vết đó cũng đẹp tuyệt, nhưng không tài nào sánh bằng vẻ đẹp của Thái Dương trong mắt anh. Khi ở ngôi làng đó, viên ngọc đã phát sáng khi ở gần cậu bé tóc trắng và anh quái nhân coi đó là một dấu hiệu, rằng đó là người thích hợp, nhưng thích hợp cho chuyện gì thì anh không biết. Cậu bé đã giữ nó cho tới hôm nay, chưa bao giờ rời xa khỏi nó, thậm chí lúc gỡ ra cậu cũng để trong túi áo. Quetz nở một nụ cười đắng nghét, ít ra cậu vẫn giữ nó thậm chí trong lúc này, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thái Dương và chỉnh lại tư thế nằm cho cậu bé.

Mãi quan tâm đến Thái Dương, Quetz đã không để ý thấy cái nhìn cay độc và đố kỵ qua bờ vai của Yith. Gã nhìn cậu bé tóc trắng rồi nhìn Quetz, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của cậu bé, môi mím lại, ngăn không cho tiếng nghiến răng keng két bật ra. Gã người da đỏ bước tới chỗ góc phòng rồi dựa lưng vào đó, mắt nheo lại đầy tức tối khi ai cũng lo lắng cho một thằng nhãi ranh. Đặc biệt là Quetz, người mà hắn đem lòng yêu quý, hai ngàn năm trước trong cuộc viễn chinh, hắn đã phải lòng cậu lần đầu gặp mặt. Mái tóc trắng bạch kim, đôi mắt hổ phách lạnh lùng, cơ thể và bản năng của một con thú săn mồi tối thượng, Quetzy của hắn, thật hoàn hảo. Dù cậu luôn từ chối, Yith luôn đinh ninh rằng đằng sau cái vỏ lạnh nhạt pha chút buồn bã đó, Quetz cũng yêu quý hắn lắm. Nhưng chỉ mới bảy trăm năm xa cách, cậu đã “phải lòng” một thằng nhãi nửa nạc nửa mỡ, một thứ kinh tởm, một thứ hạ đẳng.

– Khốn nạn!

Yith khẽ thốt lên, tay đập tường rồi ngồi xuống che mặt, dù là vô ý, nhưng sự bộc phát vừa rồi cũng là một lớp vỏ ngụy trang đầy thuyết phục, đặc biệt là sau khi Quetz đã nhìn hắn đầy ngờ vực. Hắn ngồi đó, tự hỏi vì sao Quetz lại quấn quít bên thằng nhãi Thái Dương tới vậy, một Homunculus lai, một con người được thăng hoa thành một Homunculus, một thứ đáng kinh tởm. Gã cắn nhẹ môi mình, thằng nhãi Thái Dương có gì mà hắn không có chứ? Có phải là ngoại hình? Màu mắt và màu tóc? Về giọng nói? Yith sẵn sàng biến đổi cơ thể mình thành bất cứ hình dạng gì, hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để làm Quetz thích mình. Nhưng thậm chí khi hắn đã làm vậy, bằng cách nào đó cậu quái nhân vẫn nhận ra đó là hắn và chỉ quấn quít bên cạnh Thái Dương thật. Yith coi đó là một lời thách thức, một sự chọc tức của thằng nhãi tóc trắng dành cho hắn rằng Quetz là của nó. Ôi hỡi các vì sao! Yith tức lắm! Tức đến lộn cả ruột gan ra ngoài!

– Yith Huynh… – Giọng sầu não của Quetz vang lên làm hắn ngước mặt nhìn. Anh quái nhân đang đứng trước mặt hắn, đuôi kéo sền sệt trên sàn, một tay đang nắm lấy cẳng tay kia, mặt đầy vẻ khó xử và ân hận. – Em…ngồi cạnh anh chút được không? – Cậu hỏi, giọng như rót mật vào tai Yith.

– T-tất nhiên rồi. – Gã lắp bắp, nhích cả thân ra cho Quetz ngồi phịch xuống cạnh mình, tay anh đưa lên vuốt mặt. – Chà…thật là…khủng khiếp. – Yith nói, cố tỏ vẻ buồn bã.

– Dạ… – Quetz đáp, tay vuốt xuống khuôn mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hằn rõ. Chợt anh nói bằng giọng bối rối: – Y-Yith Huynh này…em…em muốn xin lỗi anh.

– Về việc gì cơ? – Yith mở to mắt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, thế giới của hắn đã bớt u ám một chút.

– Thì…nó là… – Quetz lắc đầu, anh hít một hơi dài rồi nói tiếp: …anh thấy đấy, thấy thằng bé như vậy…em chợt nhận ra là suốt hơn một thiên niên kỉ, em đã đối xử với anh như vậy. Mà thực ra là do giận hơn là sợ. – Quetz chợt bật cười ở cuối câu nói làm Yith cười theo, nhưng gã chợt nhận ra đó là một giọng cười chua chát.

– À…ờ…không sao đâu. – Yith cảm thấy bối rối trước cách cư xử của Quetz, trong lòng hi vọng cậu sẽ thổ lộ với hắn.

– Yith Huynh này. – Quetz chợt quay sang nhìn với đôi mắt u sầu.

– H-hả? – Yith quay qua, mắt mở to, mặt đỏ lên, gã đã không thấy khuôn mặt buồn bã của Quetz trong nhiều thế kỷ, mặt cậu vẫn đáng yêu như ngày nào.

– Anh có thể đọc ý nghĩ của thằng bé và nói em biết để em giúp nó không?

Mọi thứ tan nát trong đầu Yith, toàn bộ cảm xúc của hắn, toàn bộ mong chờ rằng Quetz sẽ nói rằng cậu yêu hắn lắm, rằng cậu đã sai lầm khi từ chối hắn. Nhưng không, Quetz vẫn một mực quan tâm cho…thứ kia, một món đồ chơi hỏng, một thứ cậu đã trân trọng trong cái ảo tưởng rằng nó cần phải được bảo vệ. Câu nói của cậu quái nhân khiến tên hiếp dâm á khẩu, những suy nghĩ và mong đợi của hắn vỡ nát, kêu loảng xoảng và rơi xuống thành một mớ hỗ lốn của sự giận dữ, đố kỵ và căm hờn.

– Yith Huynh?

– H-hả? – Yith lắc đầu, giọng buồn bã và chờ đợi của Quetz kéo hắn ra khỏi cơn sốc. Hắn lắc đầu và cúi xuống, giấu đi đôi mắt đầy thù hận, hắn nói bằng giọng buồn bã: – Anh không thể Quetzy à…thằng bé…thằng bé không cho anh vào…ý chí giấu chuyện đó quá mạnh…anh xin lỗi…

Quetz chớp chớp mắt, chóp đuôi giật giật vì thất vọng và tức tối, một giọt nước mắt rịn ra từ khóe mắt anh khi anh nói:

– À…vậy à…dù gì thì cũng cảm ơn anh.

– Thái Dương! – Tiếng kêu của Lợi và cú ngồi bật dậy của cậu nhóc làm cả Quetz và Jean giật mình.

– Thái Dương. – Anh quái nhân mắt hổ phách bước tới, để lại Yith ngồi lại một mình trong cơn giận dữ.

Thái Dương mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là đôi mắt đen như hai hạt cườm của Lợi, bạn thân cậu đang ngồi cạnh chiếc ghế dài, một tay giữ lấy tay cậu, run lên vì lo lắng. Cậu bé tóc trắng không khỏi thấy có lỗi vì đã để bạn cậu lo như vậy, cậu chợt ngước nhìn lên khi Quetz ngồi xuống cạnh cậu nhóc da ngăm, mắt anh thâm quầng vì đã khóc làm tim của Thái Dương quặn lại. Anh quái nhân không dám ôm cậu bé tóc trắng, cú sốc lúc sáng vẫn khiến anh hơi ngần ngại, sợ anh sẽ làm cậu sợ. Thái Dương như biết được nỗi lo lắng của anh, cậu cũng muốn ôm anh lắm, nhưng mắt vừa nhác thấy Yith đang ngồi trong góc, cả cơ thể cậu lại khẽ run lên.

– Thái Dương! Cậu tỉnh rồi! – Linh chạy tới đưa cậu bé tóc trắng cốc nước, mặt hơi nhăn lại và nói: – Cậu làm tụi này sợ mất mật đấy!

– Mình xin lỗi… – Thái Dương thều thào, mắt cậu cúi đầu tránh những cặp mắt đang nhìn mình, đặc biệt là đôi mắt hổ phách của Quetz.

– Lợi, Linh, – Jean chợt ngồi dậy từ chiếc ghế, mặt anh nhăn lại nhưng vẫn giữ vẻ hiền lành mọi khi. – sao hai đứa không lên lầu đợi một lúc đi? Tụi anh cần nói chuyện với Thái Dương một chút.

– Không! Em không bỏ cậu ấy một mình lần nữa đâu! – Phản ứng của Lợi trái ngược với của Linh, cậu nhóc ôm chặt lấy bạn mình trong khi cô nhóc gật đầu đồng ý. Cậu từ chối bỏ Thái Dương lại, dù tin rằng Quetz và Jean sẽ không làm hại cậu bạn tóc trắng của cậu, cậu không thể bỏ được cái cảm giác hoang tưởng kinh hoàng của mình.

– Mình sẽ không sao đâu Lôi. – Thái Dương nắm lấy tay bạn cậu, cố gắng nghe chắc chắn nhất có thể. – Cứ đợi trên lầu với Rin, nhé?

Lợi chớp chớp mắt ngạc nhiên rồi thở dài, cậu nhóc thẫn thờ đi cùng cô bé tóc trắng ra hành lang để lên lầu, trước khi đi vẫn ngoái lại nhìn Thái Dương. Quetz đặt tay lên sau đầu cậu bé tóc trắng, nhẹ nhàng kéo đầu cậu vào gần mình hơn. Anh quái nhân nhìn về phía Yith và nói:

– Yith Huynh? Sao anh không đi với tụi nhỏ luôn đi?

Jean liếc nhìn bạn mình với vẻ mặt bối rối, anh đã định nhờ vị huynh trưởng đáng kính thử nhìn vào tâm trí Thái Dương một lần nữa. Gã người da đỏ đã định lên tiếng phản đối, nhưng ngay khi thấy đôi mắt sợ hãi của cậu bé tóc trắng và ánh nhìn dò hỏi của Quetz, gã gật đầu rồi bước ra hành lang.

Thái Dương rung mình, người cậu co lại vì lo lắng, cậu không thể rũ bỏ cảm giác tồi tệ khi nghĩ đến việc Yith ở trên đó với Lợi và Linh. Nếu có chuyện gì xảy ra với hai người bạn thân của cậu, cậu sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Bàn tay mát rượi của Quetz chợt duy chuyển lên mặt cậu nhóc tóc trắng, cậu ngay lặp tức ôm chặt lấy, lòng nhẹ nhõm vì giờ cậu đã có thể bám lấy anh mà không phải sợ Yith. Thái Dương nghe thấy tiếng Jean thở dài và tiếng sột soạt khi anh ngồi xuống, hẳn là anh đã định hỏi cậu ngay, nhưng anh đã kiên nhẫn đợi cậu sẵn sàng. Cả cơ thể cậu bé lại run lẩy bẩy, cậu muốn bỏ tay Quetz ra, nhưng chúng không nghe lời cậu, vẫn nắm lấy bàn tay to lớn đó và trong vô thức, tóm lấy ngực anh kéo tới.

– Thái Dương à… – Quetz nói buồn bã rồi xoa xoa lưng cậu bé, giọng anh mệt mỏi và lo lắng. – Tụi anh biết việc này rất khó khan với em, nhưng em phải nói cho tụi anh nghe chuyện gì đã xảy ra. Anh…tụi anh không thể giúp nếu em không nói gì.

– Tụi anh muốn em cảm thấy hạnh phúc và an toàn Thái Dương à, – Jean nói rồi lắc đầu: – nhưng tụi anh không thể làm điều đó nếu em không chia sẻ. Bất cứ thứ gì em nói sẽ có ba chúng ta biết thôi. Nếu em muốn, hai người bọn anh sẽ không nói với ai hết, kể cả Lợi và Mỹ Nguyệt.

Đặt đầu lên cánh tay Quetz, Thái Dương cắn môi mình, bị choáng ngợp bởi sự quan tâm mà cả hai dành cho cậu. Cậu muốn nói cho họ lắm, cậu thực sự muốn, nhưng cậu không thể. Yith đã nói rằng cậu không xứng đáng với Quetz, rằng cậu là một thứ cặn bã, chỉ đáng làm mồi cho quạ. Nhưng, hắn cũng nói, rằng cậu vẫn có hữu ích, một món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng, một cầu nối vô hình giữa hắn và Quetz. Từng dòng cảm xúc và suy nghĩ chồng chéo lên nhau trong đầu Thái Dương, cậu không biết nên nghĩ sao về việc đó. Tất cả những gì cậu bé tóc trắng có thể làm là khóc, hi vọng rằng Quetz sẽ không đuổi cậu đi nếu anh biết.

Quetz và Jean nhìn nhau, mắt họ trao đổi các dòng suy nghĩ trong một cuộc trò chuyện không lời. Cả hai đều bất lực khi cậu bé tóc trắng, linh hồn của gia đình này, tổn thương và yếu đuối. Nó làm Jean phát ớn và làm Quetz như ngậm tro đắng, cái cảm giác bất lực khi phải nhìn Thái Dương như vậy. Nó gặm nhấm tâm can họ như một vết thương bị nhiễm trùng, dần dần lan ra, nuốt chửng các suy nghĩ khác trong một mối lo không ai trong số họ có thể rũ bỏ.

Quetz thở dài rồi luồn một tay qua đôi chân co lại của Thái Dương, tay kia đỡ lưng cậu bé rồi nhấc bổng lên. Anh quái nhân gật đầu với Jean, làm anh chàng kia cũng thở dài chấp thuận trước khi đi quay về ghế ngồi, để bạn mình đưa cậu bé về phòng. Vừa đi Quetz vừa dụi môi lên mái tóc trắng như tuyết của cậu, một nỗ lực để làm cậu thấy dễ chịu hơn.

Anh người Pháp ngồi chéo chân trên ghế, môi ngậm tẩu thuốc, mắt quắc lên trong ánh lửa của que diêm. Trong cuộc trao đổi không lời lúc nãy, Quetz đã hẹn anh nói chuyện riêng, nhìn thì cũng biết là có gì đó quan trọng lắm. Jean quắp vào tay ghế, móng của anh lòi ra khỏi chiếc găng tay da, để lại một vệt xước mờ trên lớp da thuộc khi anh lo nghĩ xem nên làm thế nào để trừng phạt tên khốn đã làm hai Thái Dương.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Thời gian như dừng lại với Quetz, như thể mọi thứ đứng yên, một bức họa của cảnh hỗn loạn trong gia đình của họ. Mọi thứ, con người, không gian và cả chính anh, mọi thứ như đang im lặng chờ Thái Dương tỉnh dậy. Sau khi cậu bé ngất đi, mọi người đã hoảng hốt chạy đôn chạy đáo quanh nhà. Lợi đã cuối cùng thoát ra khỏi tình trạng sốc đến tê liệt của cậu và chạy đến chỗ bạn cậu, cố gắng trong tuyệt vọng để đánh thức cậu bé tóc trắng. Sự chững chạc của Jean được bộc lộ khi cả anh và Quetz làm cậu bình tĩnh, giải thích rằng nếu lắc như vậy Thái Dương sẽ bị thương. Anh quái nhân nhìn bạn mình, đôi mắt đỏ nheo lại một cách khó chịu khi nhận ra Quetz đang chết trân tại chỗ vì tuyệt vọng và lo lắng, những lúc như thế này anh phải là người chỉ huy của họ. Jean bảo bạn mình đặt cậu bé tóc trắng lên ghế dài, quay sang ra lệnh cho những người kia. Ngân Thứ và Mỹ Nguyệt được cử đi hái thuốc trong nhà kính trên nóc pháo đài di động, trong khi Linh chạy ra sau bếp rót nước, đề phòng Thái Dương tỉnh dậy.

Quetz ngồi cạnh cậu bé đang bất tỉnh, nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay lạnh nhưng có nhịp đập của cậu, mắt anh quét một lượt quanh phòng sinh hoạt chung. Bên cạnh anh, Lợi ngồi gần đầu Thái Dương nhưng cả cơ thể run lên, bàn tay vuốt ve mái tóc trắng như tuyết của cậu. Linh đứng một cách lo lắng ở cửa hành lang, tay quặp lấy cốc nước chặt tới nỗi các đốt ngón tay trắng cả ra. Jean ngồi trên chiếc ghế bên kia, cả người anh hơi gục xuống, nửa khuôn mặt nhăn nhó đặt sau các ngón tay đan lại, mái tóc trắng đong đưa với từng cái lắc đầu nhẹ nhàng mà đầy tức giận và lo lắng. Khi mắt Quetz nhìn Yith, anh không thể quay đi. Trong tất cả mọi người, gã người Yithian đội lột da đỏ trông có vẻ ít bị ảnh hưởng nhất. Gã giữ thái độ bình tĩnh, như thế một thành viên trong gia đình, một đứa em trai, người quan trọng nhất đối với kẻ mà hắn yêu quý chưa hề phát hoảng và ngất lịm đi ngay trước mắt.

Quetz nhắm mắt lại, cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là cách để Yith đối phó với tình huống này, anh ta sẽ cư xử bình tĩnh hết sức có thể để giữ cho đầu óc thông thoáng. Tuy vậy anh quái nhân không tin điều đó lắm, dù đã hơn nhiều ngàn tuổi, Yith thường để lộ cảm xúc của mình như một đứa trẻ, có thể hai tuần qua đã thay đổi điều đó như anh không chắc lắm. Quetz lại chìm vào dòng suy nghĩ, Thái Dương đã hoảng hốt khi thấy Yith. Có thể nào gã người Yithian đã làm gì đó với cậu bé? Quetz không phải là người thích nhảy vào kết luận ngay, đặc biệt là khi có liên quan tới đồng minh cũ, nhưng anh không thể từ chối rằng những gì anh đã chứng kiến thật sự rất đáng nghi. Thậm chí nếu như Yith không tấn công Thái Dương thì rõ ràng gã vẫn có liên quan gì đó, bởi vì anh thừa biết sự đố kỵ của gã đối với cậu bé không thể một sớm một chiều mà bỏ được.

– Thái…Dương… – Lợi thốt lên qua các kẽ răng, tay nắm chặt lấy ống quần, cả cơ thể run lên như sắp khóc tới nơi.

– Lợi, đừng lo, thằng bé sẽ không sao đâu. – Mội lời nói dối phọt ra từ môi Quetz, đó là một nỗ lực tuyệt vọng để thuyết phục cậu nhóc da ngăm, và cả chính anh, rằng cậu bé tóc trắng đang bất tỉnh sẽ bình yên vô sự.

Anh quái nhân thở dài, anh chạm nhẹ mu bàn tay xám nhạt lên gò má Thái Dương, tự hỏi liệu cậu có biết họ đã lo lắng cho cậu biết nhường nào không. Một lần nữa Quetz lén nhìn Yith, gã đang quay lưng lại với họ, hẳn gã đã để ý thấy anh quan sát gã. Anh quái nhân tự hỏi rằng liệu gã đó quay đi để giấu tội của mình hay là, theo hướng tích cực hơn, tránh làm anh sôi máu bằng cái vẻ bình chân như vại kia. Quetz cuối xuống nhìn Thái Dương, lặng lẽ đặt tay lên mặt cậu bé khi anh tự hỏi Jean và Ngân Thứ sẽ nghĩ gì nếu anh chia sẻ nỗi lo của anh với họ.

Người đầu tiên phản đối chắc chắn là Jean, cả anh và Quetz đã sát cánh bên cạnh Yith suốt hơn một ngàn năm trước khi anh bị bắt, nhưng đầu óc logic của anh chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Ngân Thứ cũng sẽ ngờ vực Quetz, tuy không chiến đấu bên cạnh cả ba lâu như vậy, cậu nhóc đã ở gần Yith trước cả khi Jean bị bắt vài thế kỷ. Nhưng cậu ở cạnh Quetz đủ rõ để biết rằng anh có tài quan sát, anh sẽ không nói gì trừ khi thực sự bị ảnh hưởng bởi việc gì đó. Anh quái nhân định sẽ nói chuyện riêng với cả hai người sau.

Người mà Quetz muốn nói chuyện nhất chính là Thái Dương, anh biết chắc rằng mọi chuyện sẽ sáng tỏ nếu cậu bé chịu nói với anh. Dù Quetz không có lời nào để tả được cảm giác dành cho cậu, anh biết mình quý Thái Dương rất nhiều và sẽ làm mọi thứ để cậu hạnh phúc. Anh quái nhân cầm tay kia của Thái Dương lên, nhẹ nhàng vân vê chiếc nhẫn anh đã trao cậu trước khi rời khỏi làng, một kỹ vật của Elizabeth, thứ mà bà đã dặn chỉ trao cho người thích hợp. Thứ phụ kiện làm bằng Ithril, thép ánh trăng, sáng lấp lánh, viên ngọc tím được mài dũa không tì vết đó cũng đẹp tuyệt, nhưng không tài nào sánh bằng vẻ đẹp của Thái Dương trong mắt anh. Khi ở ngôi làng đó, viên ngọc đã phát sáng khi ở gần cậu bé tóc trắng và anh quái nhân coi đó là một dấu hiệu, rằng đó là người thích hợp, nhưng thích hợp cho chuyện gì thì anh không biết. Cậu bé đã giữ nó cho tới hôm nay, chưa bao giờ rời xa khỏi nó, thậm chí lúc gỡ ra cậu cũng để trong túi áo. Quetz nở một nụ cười đắng nghét, ít ra cậu vẫn giữ nó thậm chí trong lúc này, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Thái Dương và chỉnh lại tư thế nằm cho cậu bé.

Mãi quan tâm đến Thái Dương, Quetz đã không để ý thấy cái nhìn cay độc và đố kỵ qua bờ vai của Yith. Gã nhìn cậu bé tóc trắng rồi nhìn Quetz, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của cậu bé, môi mím lại, ngăn không cho tiếng nghiến răng keng két bật ra. Gã người da đỏ bước tới chỗ góc phòng rồi dựa lưng vào đó, mắt nheo lại đầy tức tối khi ai cũng lo lắng cho một thằng nhãi ranh. Đặc biệt là Quetz, người mà hắn đem lòng yêu quý, hai ngàn năm trước trong cuộc viễn chinh, hắn đã phải lòng cậu lần đầu gặp mặt. Mái tóc trắng bạch kim, đôi mắt hổ phách lạnh lùng, cơ thể và bản năng của một con thú săn mồi tối thượng, Quetzy của hắn, thật hoàn hảo. Dù cậu luôn từ chối, Yith luôn đinh ninh rằng đằng sau cái vỏ lạnh nhạt pha chút buồn bã đó, Quetz cũng yêu quý hắn lắm. Nhưng chỉ mới bảy trăm năm xa cách, cậu đã “phải lòng” một thằng nhãi nửa nạc nửa mỡ, một thứ kinh tởm, một thứ hạ đẳng.

– Khốn nạn!

Yith khẽ thốt lên, tay đập tường rồi ngồi xuống che mặt, dù là vô ý, nhưng sự bộc phát vừa rồi cũng là một lớp vỏ ngụy trang đầy thuyết phục, đặc biệt là sau khi Quetz đã nhìn hắn đầy ngờ vực. Hắn ngồi đó, tự hỏi vì sao Quetz lại quấn quít bên thằng nhãi Thái Dương tới vậy, một Homunculus lai, một con người được thăng hoa thành một Homunculus, một thứ đáng kinh tởm. Gã cắn nhẹ môi mình, thằng nhãi Thái Dương có gì mà hắn không có chứ? Có phải là ngoại hình? Màu mắt và màu tóc? Về giọng nói? Yith sẵn sàng biến đổi cơ thể mình thành bất cứ hình dạng gì, hắn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để làm Quetz thích mình. Nhưng thậm chí khi hắn đã làm vậy, bằng cách nào đó cậu quái nhân vẫn nhận ra đó là hắn và chỉ quấn quít bên cạnh Thái Dương thật. Yith coi đó là một lời thách thức, một sự chọc tức của thằng nhãi tóc trắng dành cho hắn rằng Quetz là của nó. Ôi hỡi các vì sao! Yith tức lắm! Tức đến lộn cả ruột gan ra ngoài!

– Yith Huynh… – Giọng sầu não của Quetz vang lên làm hắn ngước mặt nhìn. Anh quái nhân đang đứng trước mặt hắn, đuôi kéo sền sệt trên sàn, một tay đang nắm lấy cẳng tay kia, mặt đầy vẻ khó xử và ân hận. – Em…ngồi cạnh anh chút được không? – Cậu hỏi, giọng như rót mật vào tai Yith.

– T-tất nhiên rồi. – Gã lắp bắp, nhích cả thân ra cho Quetz ngồi phịch xuống cạnh mình, tay anh đưa lên vuốt mặt. – Chà…thật là…khủng khiếp. – Yith nói, cố tỏ vẻ buồn bã.

– Dạ… – Quetz đáp, tay vuốt xuống khuôn mặt mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hằn rõ. Chợt anh nói bằng giọng bối rối: – Y-Yith Huynh này…em…em muốn xin lỗi anh.

– Về việc gì cơ? – Yith mở to mắt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, thế giới của hắn đã bớt u ám một chút.

– Thì…nó là… – Quetz lắc đầu, anh hít một hơi dài rồi nói tiếp: …anh thấy đấy, thấy thằng bé như vậy…em chợt nhận ra là suốt hơn một thiên niên kỉ, em đã đối xử với anh như vậy. Mà thực ra là do giận hơn là sợ. – Quetz chợt bật cười ở cuối câu nói làm Yith cười theo, nhưng gã chợt nhận ra đó là một giọng cười chua chát.

– À…ờ…không sao đâu. – Yith cảm thấy bối rối trước cách cư xử của Quetz, trong lòng hi vọng cậu sẽ thổ lộ với hắn.

– Yith Huynh này. – Quetz chợt quay sang nhìn với đôi mắt u sầu.

– H-hả? – Yith quay qua, mắt mở to, mặt đỏ lên, gã đã không thấy khuôn mặt buồn bã của Quetz trong nhiều thế kỷ, mặt cậu vẫn đáng yêu như ngày nào.

– Anh có thể đọc ý nghĩ của thằng bé và nói em biết để em giúp nó không?

Mọi thứ tan nát trong đầu Yith, toàn bộ cảm xúc của hắn, toàn bộ mong chờ rằng Quetz sẽ nói rằng cậu yêu hắn lắm, rằng cậu đã sai lầm khi từ chối hắn. Nhưng không, Quetz vẫn một mực quan tâm cho…thứ kia, một món đồ chơi hỏng, một thứ cậu đã trân trọng trong cái ảo tưởng rằng nó cần phải được bảo vệ. Câu nói của cậu quái nhân khiến tên hiếp dâm á khẩu, những suy nghĩ và mong đợi của hắn vỡ nát, kêu loảng xoảng và rơi xuống thành một mớ hỗ lốn của sự giận dữ, đố kỵ và căm hờn.

– Yith Huynh?

– H-hả? – Yith lắc đầu, giọng buồn bã và chờ đợi của Quetz kéo hắn ra khỏi cơn sốc. Hắn lắc đầu và cúi xuống, giấu đi đôi mắt đầy thù hận, hắn nói bằng giọng buồn bã: – Anh không thể Quetzy à…thằng bé…thằng bé không cho anh vào…ý chí giấu chuyện đó quá mạnh…anh xin lỗi…

Quetz chớp chớp mắt, chóp đuôi giật giật vì thất vọng và tức tối, một giọt nước mắt rịn ra từ khóe mắt anh khi anh nói:

– À…vậy à…dù gì thì cũng cảm ơn anh.

– Thái Dương! – Tiếng kêu của Lợi và cú ngồi bật dậy của cậu nhóc làm cả Quetz và Jean giật mình.

– Thái Dương. – Anh quái nhân mắt hổ phách bước tới, để lại Yith ngồi lại một mình trong cơn giận dữ.

Thái Dương mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu thấy là đôi mắt đen như hai hạt cườm của Lợi, bạn thân cậu đang ngồi cạnh chiếc ghế dài, một tay giữ lấy tay cậu, run lên vì lo lắng. Cậu bé tóc trắng không khỏi thấy có lỗi vì đã để bạn cậu lo như vậy, cậu chợt ngước nhìn lên khi Quetz ngồi xuống cạnh cậu nhóc da ngăm, mắt anh thâm quầng vì đã khóc làm tim của Thái Dương quặn lại. Anh quái nhân không dám ôm cậu bé tóc trắng, cú sốc lúc sáng vẫn khiến anh hơi ngần ngại, sợ anh sẽ làm cậu sợ. Thái Dương như biết được nỗi lo lắng của anh, cậu cũng muốn ôm anh lắm, nhưng mắt vừa nhác thấy Yith đang ngồi trong góc, cả cơ thể cậu lại khẽ run lên.

– Thái Dương! Cậu tỉnh rồi! – Linh chạy tới đưa cậu bé tóc trắng cốc nước, mặt hơi nhăn lại và nói: – Cậu làm tụi này sợ mất mật đấy!

– Mình xin lỗi… – Thái Dương thều thào, mắt cậu cúi đầu tránh những cặp mắt đang nhìn mình, đặc biệt là đôi mắt hổ phách của Quetz.

– Lợi, Linh, – Jean chợt ngồi dậy từ chiếc ghế, mặt anh nhăn lại nhưng vẫn giữ vẻ hiền lành mọi khi. – sao hai đứa không lên lầu đợi một lúc đi? Tụi anh cần nói chuyện với Thái Dương một chút.

– Không! Em không bỏ cậu ấy một mình lần nữa đâu! – Phản ứng của Lợi trái ngược với của Linh, cậu nhóc ôm chặt lấy bạn mình trong khi cô nhóc gật đầu đồng ý. Cậu từ chối bỏ Thái Dương lại, dù tin rằng Quetz và Jean sẽ không làm hại cậu bạn tóc trắng của cậu, cậu không thể bỏ được cái cảm giác hoang tưởng kinh hoàng của mình.

– Mình sẽ không sao đâu Lôi. – Thái Dương nắm lấy tay bạn cậu, cố gắng nghe chắc chắn nhất có thể. – Cứ đợi trên lầu với Rin, nhé?

Lợi chớp chớp mắt ngạc nhiên rồi thở dài, cậu nhóc thẫn thờ đi cùng cô bé tóc trắng ra hành lang để lên lầu, trước khi đi vẫn ngoái lại nhìn Thái Dương. Quetz đặt tay lên sau đầu cậu bé tóc trắng, nhẹ nhàng kéo đầu cậu vào gần mình hơn. Anh quái nhân nhìn về phía Yith và nói:

– Yith Huynh? Sao anh không đi với tụi nhỏ luôn đi?

Jean liếc nhìn bạn mình với vẻ mặt bối rối, anh đã định nhờ vị huynh trưởng đáng kính thử nhìn vào tâm trí Thái Dương một lần nữa. Gã người da đỏ đã định lên tiếng phản đối, nhưng ngay khi thấy đôi mắt sợ hãi của cậu bé tóc trắng và ánh nhìn dò hỏi của Quetz, gã gật đầu rồi bước ra hành lang.

Thái Dương rung mình, người cậu co lại vì lo lắng, cậu không thể rũ bỏ cảm giác tồi tệ khi nghĩ đến việc Yith ở trên đó với Lợi và Linh. Nếu có chuyện gì xảy ra với hai người bạn thân của cậu, cậu sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Bàn tay mát rượi của Quetz chợt duy chuyển lên mặt cậu nhóc tóc trắng, cậu ngay lặp tức ôm chặt lấy, lòng nhẹ nhõm vì giờ cậu đã có thể bám lấy anh mà không phải sợ Yith. Thái Dương nghe thấy tiếng Jean thở dài và tiếng sột soạt khi anh ngồi xuống, hẳn là anh đã định hỏi cậu ngay, nhưng anh đã kiên nhẫn đợi cậu sẵn sàng. Cả cơ thể cậu bé lại run lẩy bẩy, cậu muốn bỏ tay Quetz ra, nhưng chúng không nghe lời cậu, vẫn nắm lấy bàn tay to lớn đó và trong vô thức, tóm lấy ngực anh kéo tới.

– Thái Dương à… – Quetz nói buồn bã rồi xoa xoa lưng cậu bé, giọng anh mệt mỏi và lo lắng. – Tụi anh biết việc này rất khó khan với em, nhưng em phải nói cho tụi anh nghe chuyện gì đã xảy ra. Anh…tụi anh không thể giúp nếu em không nói gì.

– Tụi anh muốn em cảm thấy hạnh phúc và an toàn Thái Dương à, – Jean nói rồi lắc đầu: – nhưng tụi anh không thể làm điều đó nếu em không chia sẻ. Bất cứ thứ gì em nói sẽ có ba chúng ta biết thôi. Nếu em muốn, hai người bọn anh sẽ không nói với ai hết, kể cả Lợi và Mỹ Nguyệt.

Đặt đầu lên cánh tay Quetz, Thái Dương cắn môi mình, bị choáng ngợp bởi sự quan tâm mà cả hai dành cho cậu. Cậu muốn nói cho họ lắm, cậu thực sự muốn, nhưng cậu không thể. Yith đã nói rằng cậu không xứng đáng với Quetz, rằng cậu là một thứ cặn bã, chỉ đáng làm mồi cho quạ. Nhưng, hắn cũng nói, rằng cậu vẫn có hữu ích, một món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng, một cầu nối vô hình giữa hắn và Quetz. Từng dòng cảm xúc và suy nghĩ chồng chéo lên nhau trong đầu Thái Dương, cậu không biết nên nghĩ sao về việc đó. Tất cả những gì cậu bé tóc trắng có thể làm là khóc, hi vọng rằng Quetz sẽ không đuổi cậu đi nếu anh biết.

Quetz và Jean nhìn nhau, mắt họ trao đổi các dòng suy nghĩ trong một cuộc trò chuyện không lời. Cả hai đều bất lực khi cậu bé tóc trắng, linh hồn của gia đình này, tổn thương và yếu đuối. Nó làm Jean phát ớn và làm Quetz như ngậm tro đắng, cái cảm giác bất lực khi phải nhìn Thái Dương như vậy. Nó gặm nhấm tâm can họ như một vết thương bị nhiễm trùng, dần dần lan ra, nuốt chửng các suy nghĩ khác trong một mối lo không ai trong số họ có thể rũ bỏ.

Quetz thở dài rồi luồn một tay qua đôi chân co lại của Thái Dương, tay kia đỡ lưng cậu bé rồi nhấc bổng lên. Anh quái nhân gật đầu với Jean, làm anh chàng kia cũng thở dài chấp thuận trước khi đi quay về ghế ngồi, để bạn mình đưa cậu bé về phòng. Vừa đi Quetz vừa dụi môi lên mái tóc trắng như tuyết của cậu, một nỗ lực để làm cậu thấy dễ chịu hơn.

Anh người Pháp ngồi chéo chân trên ghế, môi ngậm tẩu thuốc, mắt quắc lên trong ánh lửa của que diêm. Trong cuộc trao đổi không lời lúc nãy, Quetz đã hẹn anh nói chuyện riêng, nhìn thì cũng biết là có gì đó quan trọng lắm. Jean quắp vào tay ghế, móng của anh lòi ra khỏi chiếc găng tay da, để lại một vệt xước mờ trên lớp da thuộc khi anh lo nghĩ xem nên làm thế nào để trừng phạt tên khốn đã làm hai Thái Dương.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN