Genesis: New Dawn - Chương 6: Làng mới, biến cố mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Genesis: New Dawn


Chương 6: Làng mới, biến cố mới


– Này, Quetz, dậy đi.

– Hả? – Đáp lại giọng nói đó, Quetz mở mắt ra một cách yếu ớt. Cánh tay trái của anh vẫn đang chảy máu, những dòng máu đỏ đóng băng trong bóng tối tưởng như kéo dài vô tận. – Ôi mẹ ơi…đau vãi…

– Đừng lo nó còn đau hơn nữa đấy. – Cái giọng nói giống y chang giọng của anh vang lên.

Như thể để chứng minh cho lời nói đó, dây cước bắn ra từ vết thương của Quetz, xé toạc phần da thịt còn lành lặn trên tay trái anh.

– Ôi mẹ ơi…cậu không đùa thật… – Quetz khẽ nói và ho sặc sụa khi tiếng bước chân tiến tới.

Đôi mắt của Quetz đảo về phía đó, một gã thanh niên trạc tuổi anh, và giống y chang anh đang đứng chắp tay sau lưng. Tuy nói giống nhưng chỉ có dáng người và khuôn mặt là giống, hắn ta hoàn toàn là con người. Thay vì đôi mắt màu hổ phách, mắt gã xanh như hai viên lam ngọc và óng ánh như mặt biển mùa hè. Chạy từ hai bên khóe mắt ra sau đầu trên khuôn mặt trắng bệch của gã là những mạch vi tính màu xanh lam. Mái tóc nâu của gã xõa xuống vai, nhẹ nhàng lất phất trong không khí dù Quetz không cảm thấy có ngọn gió nào. Bộ đồ da màu xanh đen ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của gã từ cổ xuống tận các ngón chân, chạy dọc ngực và lưng xuống tới cổ chân là các mạch dây điện chớp lên với từng hơi thở của gã.

– Zteuq… – Quetz thì thào đầy khó chịu. – Tôi không nghĩ là tôi sẽ gặp cậu…

– Tôi cũng vậy. – Zteuq nói rồi ngồi xuống cạnh cánh tay mất một khúc của Quetz, đôi mắt gã nhìn vào mắt anh. – Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ chết ở đây chứ.

– Vậy à? – Quetz bật cười. – Nói cho tôi nghe đi Zteuq, sao “chúng ta” vẫn còn sống? Đáng lẽ với nhiệt độ đó thì cậu đâu thể sửa chữa cho tôi được.

– Đúng vậy. – Zteuq thở dài đầy ngao ngán. – Đáng lẽ tôi đã ngừng hoạt động do lạnh. Nhưng mà…

– “Nhưng mà”? – Quetz nhướng mày hỏi.

Đáp lại câu hỏi của anh, Zteuq búng hai ngón tay, giữa khoảng không trước mặt họ chợt hiện ra một màn hình lớn. Nó chớp giật trước khi bắt đầu hiện hình ảnh mờ mờ của cách ngọn thông hướng lên trời, ở giữa màn hình về phía dưới là mái đầu tóc trắng của Thái Dương. Quetz nhận ra chức năng này, nó là camera khẩn cấp dùng để ghi lại mọi thứ xung quanh khi anh rơi vào trạng thái mất nhận thức. Tuy vẫn chưa kiểm soát được cơ thể thực của anh, Quetz vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và cơ thể của Thái Dương đè lên ngực và bụng mình.

– Nó đã giữ cậu còn sống suốt đêm qua đó. – Zteuq nói và gãi đầu, bàn tay gã phát sáng với những hình săm giống với trên tay Quetz. – Mà như vậy cũng đủ thân nhiệt rồi, tôi phải bắt đầu sửa chữa đây.

– Ừ…sửa chữa vui vẻ. – Quetz mỉm cười khi một quầng sáng bắt đầu lan ra từ phía màn hình.

– Mà lần sau nhớ cẩn thận đấy!

Câu nói cuối cùng của Zteuq phai dần vào tiếng gió thổi qua những cành thông xào xạc và tiếng thở đều đều của Thái Dương. Cơ thể của Quetz đau nhức, nhất là ở tay trái, xương tay phải của anh kêu lụp rụp khi anh đưa tay lên. Các kẽ ngón tay của anh vẫn đang rỉ máu một chút, nhưng ít nhất thì những lưỡi dao và dây cước cũng đã quay về cơ thể anh. Đặt tay lên đầu Thái Dương một cách nặng nhọc, Quetz khiến răng và khẽ kêu lên khi chất lỏng sền sệt màu đỏ bắt đầu rỉ ra từ vết thương.

– Phải thế cơ à Zteuq? – Quetz lầm bầm và nhắm mắt lại, cố tập trung vào các phân tử máu đang chảy ra khỏi vết thương.

Như một phép lạ, dòng máu sền sệt ngừng chảy, thay vào đó nó kết lại thành những xúc tu đỏ và bắt đầu làm tan tuyết và máu xung quanh. Những xúc tu hấp thụ càng nhiều máu, chúng càng trở nên dài ra cho tới khi chúng vươn tới chỗ cánh tay nát của Quetz. Quetz gầm gừ khi những xúc tu bắt đầu nối khúc cánh tay đứt lìa của Quetz với vết thương của anh. Càng ngày càng có nhiều xúc tu nhỏ nối vào cánh tay đứt rời nát bấy kia, một quầng sáng chạy dọc từ vết thương của Quetz vào cánh tay khiến những ngón tay bắt đầu cử động. Những xúc tu bị kéo căng, lôi cánh tay đứt về phía Quetz, kéo theo những mẫu vụn bị xé nát.

– Ơ… – Thái Dương chợt cựa mình tỉnh giấc, cậu ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt vì lạnh của mình lên, đôi mắt tím vẫn còn ngái ngủ nhìn vào mắt Quetz.

– Chào buổi sáng… – Quetz cố mỉm cười nhưng trong khi cơ thể mình đang tự sửa chữa thì anh gần như kiệt sức.

– Ch-chào… – Thái Dương đáp và đưa tay lên dụi mắt và bậc dậy, cậu ngồi lên bụng Quetz khiến anh rú lên đau đớn. Đôi mắt ngấng nước cậu nhóc mở to đầy kinh hãi, mặt cậu nhăn lại trước gục lên ngực và cổ Quetz khóc nức nở. – Em xin lỗi! Chỉ tại em mà…

– Không sao đâu… – Quetz nói rồi ho khành khạch.

– Nh-nhưng…cánh tay của… – Thái Dương vừa sụt sịt vừa nói.

– Nó chỉ là vết xước thôi… – Quetz thều thào.

– Vết xước á?! – Thái Dương thốt lên, cậu hơi ngồi dậy. – Cánh tay anh bị cắn đứt lìa đấy!

– Đâu có. – Quetz quay mặt đi.

– Thế cái gì kia?! – Cậu nhóc nửa lo lắng nửa giận dỗi chỉ vào cánh tay vẫn đang bị kéo sền sệt một cách chậm rãi về phía Quetz.

Quetz liếc mắt nhìn cánh tay rồi lại nhìn đi chỗ khác, anh nói bằng giọng bình tĩnh và hơi nhanh, mặt anh đơ ra, hai mắt nheo lại còn môi hơi trề ra trước, như thể đang chọc tức Thái Dương:

– Anh đã bị tệ hơn rồi.

– Anh nói dóc! – Thái Dương kêu lên, cậu đưa tay dụi mắt và che đi nụ cười do thái độ và giọng điệu của Quetz.

– Đâu có. – Quetz lại nói bằng cái giọng đùa cợt đó, lắng nghe tiếng cười khúc khích của Thái Dương.

– Nhìn đi! – Thái Dương vừa che mặt vừa chỉ vào hướng cánh tay trái của Quetz.

– Chỉ là vết thương da thịt thôi. – Quetz đáp, vẫn giữ bộ mặt trông ngô ngố đó.

– Anh Keto… Anh là đồ ngốc… – Thái Dương dụi mắt rồi đưa cả hai tay đặt chéo trước mặt, che đi nụ cười của cậu.

Quetz quay đầu nhìn Thái Dương đang nửa khóc nửa cười, cánh tay của anh đã được đặt đúng vị trí và đang bắt đầu tự sửa chữa. Bàn tay xám của Quetz đặt lên đầu cậu nhóc, những ngón tay vuốt vuốt mái tóc trắng trước khi nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống. Đôi mắt đẫm lệ của cậu chứa đầy sự lo lắng, nhưng trong đó cũng pha lẫn sự vui mừng. Cậu ôm lấy tay anh và cạ mặt mình lên bàn tay và cổ tay thô ráp, xám ngắt của Quetz, cảm nhận hơi ấm sự sống từ anh, tuy vẫn còn yếu nhưng rất rõ ràng. Chợt cậu nhóc giật mình khi cánh tay đứt rời của Quetz đã được gắn vào vết thương, chỉ còn lại một vết rách nham nhở nối liền cả hai.

– Anh Keto! Tay anh! – Cậu thốt lên.

– À, việc này hả? – Quetz chầm chậm giơ cánh tay trái lên, tránh làm hỏng quá trình nối xương. Anh co duỗi các ngón tay lúc trước bị bẻ gãy vặn vẹo, giờ đã lành lặn, máu rịn ra từ vài vết xước rồi nhanh chóng lành lại. Anh tặc lưỡi đầy khó chịu: – Vẫn còn chậm quá.

– Sao anh… – Mặt Thái Dương thộn ra, hai mắt mở to, lấp lánh trong ánh nắng mùa đông khi cậu chạm vào tay trái của Quetz. – Nó…lành rồi…lành hoàn toàn luôn…

– Ừ, gần như vậy. – Quetz cười khúc khích, anh di chuyển cánh tay trái của mình về hướng Thái Dương và đặt lên đầu cậu nhóc. – Không ngờ Thái Dương có thể giữ cho anh ấm được cả đêm đấy.

– Ơ… – Thái Dương hơi ngã đầu vào tay Quetz. – Hình như không chỉ có em…

– Ờ…phải ha. – Quetz nói rồi nhìn quanh. – Một mình nhóc đâu thể làm chảy tuyết như vậy.

Đúng như Quetz nói, trong vòng bán kính ba thước từ chỗ anh nằm, tuyết đã bị tan chảy, tạo thành một lòng chảo giữa đống tuyết chất cao gần cả thước. Trên mặt đất trong cái lòng chảo đó, chỉ còn lại một lớp tuyết mỏng, Quetz thậm chí có thể cảm thấy đất ở bên dưới. Nhưng thứ khiến anh chú ý nhất là dấu chân, xung quanh họ, những ngón chân ba ngón nằm chằn chịt lên nhau, nhỏ có, lớn có, tính ra thì ít nhất có sáu con, và chúng là thú ăn thịt.

– Sao chúng không tấn công nhỉ? – Quetz lầm bầm.

– Sao cái gì không tấn công ạ? – Thái Dương hỏi.

Tiếng lông gai khua vào nhau lách cách liên hoàn chợt vang lên từ mọi phía khi tiếng bước chân dậm lên tuyết mềm tiến tới gần. Hai hàng lông mày của Quetz chợt xụ xuống đầy khó chịu, anh biết cái mùi này, cả cái âm thanh chết dẫm đó nữa. Đó là hắn, bạn đồng hành của anh, kẻ mà Quetz đã không gặp lại sau cuộc chia li hơn mười năm trước. Anh nhìn Thái Dương, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán cậu, mắt cậu mở to còn toàn thân thì run như cầy sấy khi con vật bước tới.

Nó là một con Quái Dị Long cao hơn ba thước, bộ lông tơ màu nâu nhạt với những cái vằn màu xám bao bọc cả cơ thể đồ sộ từ mõm đến chóp đuôi, trừ hai bàn tay và bàn chân. Đôi mắt nâu sẫm của nó nhìn xuống Thái Dương và Quetz, phía trên mắt là hai cái mào đỏ chạy dọc sống mũi. Từ trên cái đầu hình tam giác thuôn dài to như đầu một con gấu xám của nó, một chùm lông gai màu đỏ dài bằng cả cánh tay cậu mọc ra tua tủa. Chúng khua lạch cạch, át đi tiếng của những con khác đang ẩn mình trong lùm cây. Con khủng long cúi xuống dụi mõm vào đầu Quetz khiến Thái Dương tái mặt, cậu điếng người khi con vật ngước lên nhìn cậu với cặp mắt nheo lại và cái miệng há ra, để lộ hai hàm răng như dao cạo mọc hướng vào trong.

– Này nhóc. – Một giọng nói rè rè của một gã đàn ông trung niên vang lên, Thái Dương nhận ra đó là chất giọng của những người lữ hành từ phía đông. – Cút xuống khỏi người Quetz ngay không tao tán vỡ mồm bây giờ.

– Ơ… – Thái Dương điếng người, mắt cậu hoa lên vì điều cậu vừa mới nghe thấy. Con khủng long…đang nói! Nhưng giọng không thể phát ra từ cái miệng đang giữ nguyên vị trí. Vậy nó phát ra từ đâu?

– Bình tĩnh nào Mufasa. – Quetz nói và đưa tay vuốt “chòm râu” mọc ra từ dưới cằm con khủng long. – Đó là Thái Dương, cậu nhóc đi cùng tôi.

– Cục Lửa, các con của ta gọi nó là Cục Lửa. – Mufasa gầm gừ bằng cái giọng rè rè. – Chúng nói nó đã làm chảy tuyết.

– Phì…vớ vẩn. – Quetz đáp rồi cố ngồi dậy khiến Thái Dương luống cuống trèo xuống khỏi người anh. Anh lăn một vòng và đứng trên cả tứ chi trước khi duỗi thẳng chân rồi đứng dậy. Phủi phủi tuyết khỏi tay áo phải, Quetz nói: – Với lại nếu, và đó là chữ “nếu” vô cùng lớn, Thái Dương có thể làm tan tuyết, sao tôi không hồi phục nhanh hơn?

– Tôi không biết tên nhóc đó có sức mạnh gì. Nhưng nếu ta là cậu, Quetz, ta sẽ cẩn thận. – Mufasa gầm gừ, sống mũi nhăn lên trước thở hắt vào mặt Quetz khiến tóc anh bay lất phất. – Giờ thì xin phép, ta phải dẫn gia đình đi đây, trận cháy đã hủy diệt nơi này, mùa đông lại còn đến sớm nữa.

– Ông…ông định đi đâu? – Thái Dương nấp sau lưng Quetz và hỏi, giọng cậu lí nhí như một con chuột nhắt.

– Phương nam, về nhà, tôi khuyên cậu cũng nên đi theo đi. – Mufasa “nói” rồi quay đầu đi về hướng gia đình của ông, thừa biết thế nào anh quái nhân cũng từ chối.

– Rất vui được gặp lại ông, Mufasa. – Quetz thì thầm trước khi bước về phía trại, theo sau là Thái Dương đang dáo dác nhìn quanh rồi chạy theo.

***

Quetz nằm sấp trên đống túi da được chất ngay ngắn trên lưng Pumba, tứ chi anh duỗi thẳng còn cái đuôi thì thỏng xuống, hơi đong đưa với mỗi bước chân của con thằn lằn ba sừng. Quả đúng như anh nhớ, tắm trong ánh sáng yếu ớt mà ấm áp của mùa đông là tuyệt nhất, đặc biệt là khi không cần lo nghĩ gì khi họ đã tới cao nguyên bằng phẳng. Trên vai và cổ Pumba, ba đứa nhóc cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài do chán nản, mặt trời đã lên tới đỉnh, cùng với nó là một sự bình yên hiếm hoi. Rừng thông cũng đã nhường chỗ cho các cánh đồng tuyết trải rộng tới những dãy núi cao hơn. Giữa hoang mạc tuyết ấy, chỉ có vài ốc đảo trồi lên, bao phủ bởi những rặng cây mọc thưa thớt giữa các ngọn đồi thấp.

– Còn phải đi bao lâu nữa ạ? – Lợi quay đầu hỏi Quetz, sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên mặt cậu.

– Từ từ… – Quetz xua tay, không thèm ngẩng mặt lên nhìn. – Nó ở gần hẻm núi thôi.

– Là ở đâu mới được? – Lợi hỏi tiếp, giọng cậu đầy vẻ bực bội.

– Tới khổ với tụi bây luôn… – Quetz lầm bầm và chống tay ngồi dậy, mái tóc của anh rũ xuống như những cành liễu bạc. Anh đưa tay lên gãi đầu và chỉ về phía vách núi đằng xa, cạnh một hẻm núi khá rộng nơi một phần của bầy thú đang hướng tới. – Kia kìa, móc ống nhòm ra xem, để yên ta ngủ…

Nói xong Quetz lại úp mặt xuống bộ lông của Pumba và ngáy như sấm, cánh tay của anh vắt qua đầu, chẳng thèm phủi tuyết vướng trên lưng. Lợi nhăn mặt tức tối, nhưng nhớ lại tối qua anh đã bảo vệ Thái Dương, cậu cũng cố nén sự bực tức của mình và cầm chiếc ống nhòm trên cổ lên. Qua lớp “kính”, Lợi có thể thấy trên sườn núi thoai thoải hơi lõm vào trong chừng mười cây số, rộng gấp đôi, tuy vẫn còn chìm trong tuyết nhưng đích thị là những ngôi nhà gỗ. Những mái nhà cao, uốn cong ở giữa vươn khỏi các rặng cây, đen sì ảm đạm, thân nhà hình như cũng được dựng trên những hàng cột chống vững chắc như ở làng cũ. Lợi cố nhìn kỹ hơn, tìm kiếm mọi dấu hiệu của sự sống nhưng hình như mọi người đã tập trung vào hai căn nhà lớn nhất. Cậu nhóc có thể thấy ánh lửa hắt lên từ những ô cửa sổ, lòng cậu ấm lên khi cái viễn cảnh cuối cùng cũng được nằm trên sàn gỗ, tắm mình trong hơi ấm của bếp lửa.

Thái Dương ngáp dài, cậu đưa tay lên dụi mắt và khẽ rùng mình bởi cái lạnh. Bên cạnh cậu, Mỹ Nguyệt ngồi gục gật với mỗi bước đi, mắt cô đỏ hoe, những quầng đen hiện rõ bên dưới. Cậu nhóc tóc trắng thở dài, Mỹ Nguyệt đã thức suốt đêm chờ cậu và Quetz, cũng như những lần trước, nhưng lần này, thay vì giận dữ, lần đầu tiên Thái Dương thấy cô khóc.

– Chị Mỹ Nguyệt? – Thái Dương khẽ hỏi bên dưới chiếc nón trùm.

– Hửm? – Mỹ Nguyệt đáp, mắt cô nhắm lại, cố nén tiếng ngáp đang dâng lên từ cổ họng.

– Sao chị…không ngủ đi? – Thái Dương hỏi, mắt cậu mở to, chờ đợi câu trả lời của Mỹ Nguyệt.

– Tới làng chị sẽ ngủ… – Mỹ Nguyệt đáp một cách mệt mỏi rồi ngáp dài, đầu cô hơi gục ra trước. – Chị…chưa mệt…

– Ít nhất chị cũng chợp mắt tí đi, khi nào tới tụi em sẽ gọi chị dậy. – Thái Dương nói nhỏ, đôi mắt tím của cậu nhìn cô rồi liếc sang Quetz vẫn đang nằm dài sưởi nắng.

– Đã nói là chị không… – Nói được nửa câu, Mỹ Nguyệt chợt ngã ra sau trước sự bất ngờ của Lợi và Thái Dương, hai cậu nhóc nhìn nhau khi chị của họ ngáy khò khò, át cả tiếng ngáy của Quetz.

– Ồn ào quá… – Quetz lầm bầm, anh ngồi dậy và vuốt những sợi tóc rũ xuống mặt ra sau, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên đầy khó chịu khiến cả hai đứa nhóc như nín thở. – Ngủ một chút cũng không yên với tụi bây nữa.

Quetz trượt xuống khỏi đống túi da, hai chân anh quắp vào tuyết, để lại những vết chân sâu hoắm do cố giữ thăng bằng cho tới khi anh đã đủ tỉnh táo để đứng thẳng dậy. Tuyết đã đông cứng lại, đủ cứng để Pumba có thể bước đi mà không bị lún xuống tới tận đầu gối, nhưng bàn chân của nó vẫn chìm xuống tuyết với mỗi bước chân. Quetz gãi đầu, anh đưa tay che mắt rồi nhìn lên trời, chúng đang bay thành vòng tròn, thú ăn xác.

Tiếng quàng quạc và tiếng rít chói tai vọng tới từ trên không khi những cái bóng vụt qua, quạ, thằn lằn bay, tất cả bọn chúng đã kéo tới để thưởng thức buổi tiệc xác chết. Quetz nhìn về phía đường chân trời, hẳn là có gì đó mới chết, hoặc đang chết, anh không biết, tuy các ốc đảo chỉ vài cây thông mọc rải rác, chúng vẫn đủ dày để cản tầm nhìn của anh. Tai anh giật giật, cảnh báo bởi tiếng thở phì phì của một núi lông màu nâu cách họ chừng mười thước đang cày đống tuyết lên, tìm những đám cỏ úa vàng bên dưới. Bốn cái chân đạp xuống tuyết, để lại những vết chân tròn, sâu gần phân nửa vết chân của Pumba, đẩy cái cơ thể bồ tượng của nó đi. Cái sừng dài, dẹp và hơi cong như lưỡi đao cạ lên tuyết, để lộ ra đám cỏ khô vàng ngay lập tức được cái miệng rộng nhai ngốn nghiến.

– Anh Keto… – Thái Dương khẽ gọi, đôi mắt cậu hiện rõ sự lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu thấy con thú này. – Nó là…

– Tê giác lông dày. – Quetz đáp, anh mỉm cười với cậu nhóc. – Đừng lo, chúng ta cách nó xa vậy thì nó không tấn công đâu. – Anh đưa tay lên, che chắn đôi mắt khỏi ánh sáng. – Đà này thì khoảng vài tiếng nữa chúng ta sẽ tới.

– Ưm! – Thái Dương gật đầu, nụ cười ấm áp, đầy sự tin tưởng của cậu phần nào sưởi ấm trái tim Quetz, và mặt anh. Cậu nhóc cười khì khì khi thấy Quetz chợt quay đi, giấu khuôn mặt hơi đỏ lên của mình.

Thái Dương di chuyển ra chỗ đống túi da, cậu ngã đầu lên một cái túi mềm, mắt hướng lên trời, nơi bọn chim đang bay lượn từng vòng tròn. Lòng cậu chợt cảm thấy hơi nhoi nhói, chỉ vài giờ nữa thôi, có thể cậu sẽ không bao giờ gặp Quetz nữa. Cậu nhóc lắc đầu, cậu vắt tay qua mặt, cố giấu đi khuôn mặt buồn thảm và lau những giọt nước mắt đang tụ lại trên mi. Tiếng thở dài của cậu như bị cắt thành từng khúc bởi những tiếng nấc khe khẽ, môi cậu mím lại, cố không phát ra tiếng.

– Này. – Giọng nói khe khẽ của Quetz vang lên bên tai cậu.

– Dạ?! – Thái Dương bật dậy, tay cậu dụi dụi mắt, không muốn Quetz thấy những giọt nước mắt của cậu.

– Mà thôi, không có gì đâu. – Quetz thở dài rồi lẳng lặng đi vượt trước Pumba, để lại Thái Dương bối rối và buồn rầu với những suy nghĩ của cậu.

***

Tiếng gió hú qua những khe núi vọng tới, nhấn chìm âm thanh của bếp lửa bên trong căn nhà sàn lớn gấp bốn lần nhà lớn của ngôi làng cũ. Tiếng rên hừ hừ vì lạnh của dân làng vang vọng trên bốn bức tường, bóng của họ như nhảy múa dưới trên vách, nơi đống đồ được chất cao. Tuy đã tới được nơi này, nhưng họ cũng chả khá hơn được mấy, làng Ayari lúc trước có hơn năm trăm người, giờ chỉ còn một phần ba số đó, cái lạnh và thú dữ đã khiến nhiều người bỏ mạng.

Thậm chí khi tới được ngôi làng trên núi này, số phận của họ vẫn như đang chơi một trò đùa ác độc. Đất thì cằn cỗi, chìm dưới nửa thước tuyết, thứ duy nhất có thể duy trì sự sống của họ là bầy thú di cư và mạch nước nóng trong hang động. Nhưng cái lạnh và đói không phải là thứ duy nhất họ phải lo, thú ăn thịt lẩn quất ở mọi nơi, từ khu rừng thông đến hang động. Thậm chí ngay lúc này, tiếng kêu của một con gia súc bị bắt đi, kẹp chặt trong bộ hàm hay bàn tay của một con quái vật cũng là chẳng khiến ai nhúc nhích. Họ biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ ra kiểm tra.

Quetz cuộn người cạnh đống lửa đang cháy tí tách, anh ngáp dài, đôi mắt hơi híp lại dán vào cái chóp đuôi đang đập từng nhịp lên tuyết. Bên cạnh anh, Pumba và Timon đang nằm, cơ thể chúng khẽ run lên vì lạnh vì những cơn gió lùa qua các lỗ trên bức tường bằng tuyết. Bốn bức tường tuyết được đắp vào các cột chống nhà cao hơn sáu thước, hai bên là các lỗ nhỏ bằng bàn tay được khoét ngay bên dưới sàn nhà gỗ cũ kỹ. Ở phía trước, một tấm gỗ lớn được đặt vào một lỗ hổng lớn giữa bức tường làm “cửa”. Tấm gỗ đã ố màu, những tấm ván đóng vào nhau đã lủng lỗ chỗ và gãy vài khúc, khiến phần còn lại run lên và kêu lạch cạch trong gió. Chặn sau “cánh cửa” đó là đống đồ của anh, thức ăn, thảo dược, nước, vũ khí và công cụ, tất cả mọi thứ anh cần để…

Tiếng móng vuốt cào vào cửa khiến Quetz ngóc đầu dậy, tai của anh vễnh lên, mũi khìn khịt, cố phân tích mọi chi tiết về thứ trước cửa. Thoạt đầu chỉ có máu khô xộc vào mũi anh, dần dần các mùi khác theo sau, trước khi biến mất hoàn toàn. Dù ngắn ngủi, Quetz có thể ngửi thấy mùi nhựa thông, thường xuân và kỳ lạ nhất, muối. Tiếng đập cánh khiến Quetz nghĩ rằng nó hẳn là một con thằn lằn bay, anh nhún vai, việc chúng bay xa vào đất liền vào mùa này là khá bình thường. Đặt đầu lên hai tay, Quetz lại nằm im, mắt nhìn vào cái đuôi đang đập đập qua ngọn lửa. Bên cạnh anh, Thái Dương đang cuộn mình trong chăn, khẽ cục cựa và thu mình lại vì lạnh.

Kể từ khi tới đây, cậu nhóc không hề rời anh nửa bước, dù vậy Quetz vẫn có thể cảm thấy rõ sự buồn bã ánh lên trong mắt cậu. Đó là ánh mắt của một người đã hiểu và chấp nhận vấn đề, cậu không nói gì với anh, cũng không nhìn anh, chỉ lặng lẽ đi theo anh từng bước và giúp anh với bất cứ việc gì. Quetz thở dài, anh ngồi dậy và chỉnh lại chăn cho Thái Dương trước khi bế cậu lên và đặt cậu gần đống lửa. Anh di chuyển trên cả tứ chi ra sau cậu rồi nằm xuống theo tư thế cũ, đôi mắt anh nhắm lại, cố chìm vào giấc ngủ.

– Ư…

Tiếng trở người và tiếng rên của Thái Dương khiến Quetz mở mắt, cậu nhóc đã quay mặt lại với anh, mặt hơi nhăn lại còn tay thì cử động bên dưới lớp chăn da. Quetz nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, lòng bàn tay của anh áp lên vành tai cậu nhóc, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại của làn da cậu. Như thể được trấn an bởi bàn tay của Quetz, Thái Dương ngay lập tức ngừng rên rỉ và cựa quậy, nhịp thở của cậu lại bắt đầu ổn định và mặt cậu đã phần nào cũng thư giãn. Trong vô thức, Thái Dương lết về phía Quetz, anh nhìn cậu nhóc dụi đầu vào ngực anh, một nụ cười nhỏ và khó thấy hiện lên trên môi cậu nhóc khiến anh cũng mỉm cười.

Cạ mặt vào bàn tay mình, Quetz cười khổ, anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Anh không biết tại sao mình lại bị cuốn hút bởi cậu nhóc này, nhưng kể từ khi gặp Thái Dương, anh dường như cũng cùng tâm trạng với cậu. “Tại sao chứ?” Quetz tự hỏi, từng ý nghĩ bay lèo vèo trong đầu óc anh, đôi mắt anh nhắm nghiền, cố nghĩ về những thứ khác, nhưng ở bên cạnh Thái Dương, điều đó gần như bất khả thi.

Nằm im trên chiếc chiếu da lớn, hai mắt của Quetz nhắm lại, miễn cưỡng cảm nhận từng hơi thở của Thái Dương trên ngực mình. Hơi ấm làm anh nhớ lại cái nơi đó, tại cái thời điểm đó… Không. Quetz không muốn nhớ lại. Mắt anh lại mở to ra, nhìn đống lửa rồi lại nhìn cậu nhóc đang ngủ ngon lành cạnh mình. Suốt ba ngàn năm qua, anh quái nhân đã thấy nhiều thứ, không có thứ nào anh có thể gọi là…“dễ thương”, dù chính anh cũng không hiểu rõ nghĩa của từ đó. Tuy vậy, kể từ khi gặp Thái Dương, từ đầu tiên để tả cậu nhóc mà anh có thể nghĩ tới là “dễ thương”.

Thái Dương một lần nữa cục cựa trong chăn, đôi mắt của cậu vẫn nhắm nghiền nhưng một bàn tay gầy guộc đã vươn khỏi lớp chăn da thú. Bàn tay của Thái Dương chỉ bằng phân nửa bày tay của Quetz, những ngón tay nhỏ nhắn như những cọng hành đặt lên ngực áo anh, nắm chặt khi cậu nhóc cạ cằm lên ngực anh. Chạm nhẹ bàn tay của mình lên mặt Thái Dương, Quetz khẽ rùng mình bởi hơi ấm và sự mềm mại của da cậu. Như thể nhận thấy tay của Quetz trên mặt mình, cậu nhóc mỉm cười trong giấc ngủ và đặt tay mình lên bàn tay thô ráp, xám ngắt của anh. Mái tóc trắng được xõa ra của cậu óng ánh dưới sắc lửa, phần mái ở phía trước hơi dài hơn, một lọn tóc vểnh lên như vết bò liếm, dụi vào mũi Quetz khiến anh khịt mũi. Đôi môi mỏng của cậu khép hờ, từng hơi thở ấm phả lên ngực anh khiến anh nhồn nhột. Đưa tay lên xoa trán, Quetz cố hướng tâm trí anh khỏi hình bóng bé nhỏ đang cuộn mình trong ngực anh, tim anh đập thình thịch, hai gò mà hơi ấm lên khi anh vuốt ve mái tóc của cậu nhóc.

– Anh…Keto… – Giọng nói của Thái Dương khiến Quetz giật mình. Nhưng trái với điều anh nghĩ, mắt Thái Dương vẫn nhắm nghiền, cậu vẫn giữ tư thế cũ, tiếng gọi lúc nãy dường như vọng tới từ trong giấc mơ của cậu.

– Mơ về ta luôn hả? – Quetz khẽ cười, anh dụi mũi vào mái tóc óng ánh sắc tuyết đầu mùa của cậu nhóc, mùi thơm nhẹ của lá rụng tràn ngập hai sống mũi anh.

Chợt Thái Dương rướn người lên khiến cằm của Quetz vô tình chạm vào trán cậu. Chàng quái nhân giật mình quay mặt đi, mặt hơi đỏ lên vì bối rối. “Lúc nãy là gì vậy?” Anh tự hỏi, mắt nhắm chặt, cố ép hết tất cả các cảm giác và hình ảnh ra khỏi tâm trí mình. Một cơn gió lùa qua ô “cửa sổ” trên tường khiến Thái Dương rùng mình và nép sát vào ngực Quetz hơn, trán cậu dụi vào cổ anh khiến mặt anh ngày càng đỏ hơn.

– Này Quetz. – Giọng của trưởng làng Quang khẽ vang lên, chiếc bóng của ông che đi chút ánh sáng lọt qua các khe nhỏ giữa những tấm ván.

Quetz thở phào nhẹ nhõm, anh nhẹ nhàng chấc tay khỏi người Thái Dương và đi tới chỗ cửa. Bàn tay của Quetz đặt lên “cánh cửa”, anh ấn hơi mạnh vào những tấm ván đã cũ, được nối lại với nhau chỉ bằng các sợi dây thừng. Nó kêu ọp ẹp trước sức mạnh của Quetz, phần phía trên bị đẩy khỏi cái sân của một căn nhà sàn đã bị thổi bay, chỉ còn lại sàn và móng. “Cánh cửa” cao gần ba mét ngã ra tuyết kêu thịch một tiếng, vài cái chông băng bám lên mép sân rung rinh như sắp sửa rơi xuống. Nheo mắt lại bởi ánh sáng phản chiếu trên tuyết. Quetz nhìn một cách mệt mỏi và khó xử xuống bị trưởng làng đáng kính, đôi mắt anh quắc lên khi thấy Lợi và Mỹ Nguyệt nấp sau lưng ông.

– Cậu muốn gì? – Quetz gầm gừ, cái đuôi dài hơn hai thước của anh đong đưa qua lại đầy khó chịu.

– Hai đứa nhóc muốn thăm Thái Dương. – Trưởng làng Quang đáp, giọng ông mệt mỏi và đầy lo lắng. – Với lại tôi cần bàn việc này với anh.

– Hừm… Được rồi. Vào đi. – Quetz nheo mắt lại và lui ra sau, tránh chỗ cho vị trưởng làng cùng hai đứa nhóc.

***

– Tôi không dẫn nó đi đâu. – Quetz gầm gừ, tóc gáy và lông đuôi anh dựng đứng lên trước đề nghị của vị trưởng làng.

– Quetz, tôi xin cậu đấy. – Trưởng làng Quang nói khẽ, tránh làm kinh động đến lũ nhóc, đặc biệt là Thái Dương đang ngủ say. – Nghe này, tôi biết anh ghét Th…

– Tôi không ghét nó. – Quetz nói rồi quay đi, bàn tay anh đặt lên trán, che đi đôi mắt ảm đạm của anh. Giọng của anh chợt chùng xuống, như thể nó bị buộc vào một hòn đá và ném xuống cái hồ mang tên nỗi phiền muộn. – Tôi không đủ mạnh để bảo vệ thằng bé.

– Tôi cũng vậy. – Vị trưởng làng thở dài, ông đặt tay lên vai Quetz và nói: – Nhưng tôi biết với anh, thằng bé sẽ có tương lai tốt hơn.

– “Tốt” ở đây là “chết sớm” chứ gì? – Quetz cười khổ. – Nghe này, một mình tôi đã khổ lắm rồi, tôi không thể coi chừng…

– Thái Dương? Thái Dương! – Tiếng la oai oái của Lợi khiến trưởng làng và Quetz quay lại.

Quetz là người đầu tiên phóng khỏi chỗ ngồi, tứ chi của anh duỗi ra rồi cong lại như một con thú trước khi anh chạy bằng hai chân. Đưa tay che mắt khỏi ánh nắng, Quetz liếc nhìn quanh tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn của Thái Dương. Anh thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc đang đứng giữa sân làng, đôi vai gầy giật lên với mỗi tiếng khóc nấc.

– Thái Dương? – Quetz bước tới, chỉ dừng lại khi cách cậu một gang tay.

– Đi đi… – Cậu nhóc nói qua những giọt nước mắt rơi xuống tuyết.

– Thái Dương à… – Quetz thì thầm, bàn tay của anh vươn ra định chạm vào vai cậu.

– Anh đi đi… – Thái Dương nói, lần này lớn hơn. – Tôi là thằng vô dụng mà… Đem theo chỉ là một gánh nặng thôi…

– Anh…không có ý đó… – Quetz cố gắng lý lẽ với cậu nhóc.

– Vậy ý anh là gì?! – Thái Dương quay phắt lại, khuôn mặt cậu hiện rõ sự giận dữ và buồn đau. – Rằng tôi quá phiền phức?! Rằng tôi quá yếu đuối?! Rằng tôi là một đứa trẻ bị nguyền rủa và sẽ đem tới vận xui cho anh?! Ý anh là gì!? Nói tôi nghe xem?!

– Ta không đủ mạnh mẽ! – Quetz gào lên, tiếng gào của anh khiến Thái Dương im bặt và lũ thú rừng chạy nháo nhác. Anh khụy xuống, đầu cúi nhìn cái bóng của mình in trên tuyết. – Ta không đủ mạnh… Ta…anh đã không thể bảo vệ bà Elizabeth, một người vô cùng mạnh mẽ. Bà ấy đã chết vì sự ngu muội, vì sự yếu đuối của anh… Anh yêu bà ấy… Anh…anh không biết anh có cảm giác đó với Thái Dương không, nhưng anh không muốn thấy Thái Dương chết! – Quetz đứng thẳng dậy, dù đầu của anh vẫn còn cúi xuống, nước mắt rơi lả chả từ cằm của anh. Anh quỳ xuống bằng một chân, một tay của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thái Dương. – Vì vậy xin nhóc đấy…hãy hiểu vì sao…anh không muốn nhóc đi theo…

– Tất nhiên là em hiểu chứ! – Thái Dương đáp lại, cậu quỳ xuống ôm chặt lấy cổ Quetz. – Nhưng em sợ…em sợ anh sẽ không quay lại… Em sợ…anh sẽ quên em…

– Thái Dương… – Quetz ngước mặt lên, anh đặt tay lên má cậu nhóc, lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra từ hai hòn ngọc tím tuyệt đẹp kia.

– Ái chà chà… Cảm động làm sao! – Tiếng nói và tiếng vỗ tay chậm rãi làm tai Quetz vễnh lên.

Đang bước ra từ căn nhà sàn lớn nhất là gần hai chục gã thanh niên cầm gậy gộc, đá và rựa. Gã cầm đầu đang vỗ bàn tay thô ráp, lực lưỡng của hắn, cơ bắp của hắn cuồn cuộn bên dưới lớp áo khoác. Đầu hắn trụi lủi, sáng bóng trong ánh nắng mùa đông, thay vì tóc, hắn có một bộ râu xồm xoàm, đen nhánh. Mắt của hắn xếch lên, hơi híp lại, nhìn Quetz và Thái Dương với ánh mắt đầy khinh bỉ.

– Các người muốn gì? – Quetz hỏi, anh ôm chặt Thái Dương vào lòng.

– Hỏi lạ! – Gã hói cười khẩy. – Bọn tao muốn cái mạng của lũ quái thai chúng mày!

– Mạng của bọn ta? – Quetz hỏi. – Lấy mạng ta thì có ích gì?

– Thằng quái thai kia đem tai ương tới cho cả làng, còn mày thì đem tụi tao tới cái nơi khốn nạn này! – Gã hói nói lớn. – Mày nói láo để dắt tụi tao vào chỗ chết!

– Tao chẳng nói gì trái sự thật cả. – Quetz gỡ tay Thái Dương ra và đứng dậy, anh đẩy cậu nhóc ra sau lưng mình. – Đây là nơi trú chân cho dân làng trước khi đi tiếp về phía nam.

– Đi tiếp á?! Để làm gì?! Chết hết à?! – Gã hói gầm gừ, gã rút từ sau lưng một cây rìu sắt. Bọn kia tay cũng lăm lăm vũ khí, hăm he chuẩn bị tấn công. – Quá đủ rồi! Bọn tao sẽ giết lũ quái thai chúng mày ở đây!

– Giết á? Nực cười. Tụi bây không có cửa chạm vào tao nữa. – Trước sự hung bạo của bọn thanh niên, Quetz phì cười, anh rút trong túi quần ra một điếu thuốc to bằng một ngón tay. Anh cắn nhẹ vào một đầu, giữ nó bằng răng của mình trước khi búng ngón tay vào đầu kia khiến cái ống đó bắt lửa. Hít một hơi rồi thở ra khói trắng, Quetz nói nhỏ: – Thái Dương, vào trong đóng cửa lại.

– D-dạ. – Thái Dương gật gật đầu rồi chạy về phía hang tuyết của Quetz.

– Chạy hả?! Mơ đi con! Giết nó!

Hai gã thanh niên tách khỏi đám người và chạy vòng ra sau Quetz, cố đuổi theo Thái Dương trong khi tránh xa anh quái nhân nhất có thể. Nhưng trong tích tắc, tiếng kêu thất thanh của một tên vang lên khiến cả tên còn lại và cậu nhóc tóc trắng thắng gấp. Máu chảy lênh láng xuống tuyết từ cái cổ bị kẹp chặt giữa hai hàm răng sắc nhọn của Quetz, cái miệng của gã há ra hớp hớp không khí, đôi mắt mở căng trợn lên vì đau đớn. Tên kia chợt lùi lại, gã nhìn về phía đám người đang run cầm cập vì sợ hãi, nếu hắn có thể chạy tới chỗ đó, hắn sẽ được an toàn…

Tiếng xương gãy vụn vang lên khi bộ hàm của Quetz mở ra hết cỡ, táp mạnh vào ngang mặt gã thanh niên trước khi vật gã xuống tuyết. Trên cả tứ chi trông mảnh khảnh mà đầy cơ bắp, Quetz búng người và xoay một vòng trên không trung như một con cá sấu. Trong vài phút, chỉ có tiếng gió hú và tiếng thở khò khè của Quetz vang vọng khắp ngôi làng. Thái Dương đơ người vì sợ khi Quetz nhả cái đầu ra, máu vẫn chảy xuống từ mép và cằm anh.

– Thái Dương. – Giọng nói của Quetz vang lên khiến cậu điếng người, nhưng đó là một giọng ôn tồn, ấm áp, như thể đang bảo cậu hãy yên tâm.

– Dạ? – Thái Dương run run hỏi.

– Vào trong đi. – Quetz nói, các ngón tay anh cong lại rồi duỗi ra kêu rôm rốp.

– Nhưng… – Thái Dương định phản đối, nhưng Quetz quay mặt lại, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên khiến cậu im bặt.

– Nghe lời anh vào trong đi. – Quetz quay nửa người lại, trên khuôn mặt đầy máu của anh là một nụ cười ấm áp. – Mai chúng ta sẽ lên đường.

Thái Dương không nói gì, cậu cố nén những giọt nước mắt đang trào ra rồi chạy vào hang của Quetz, cánh cửa được kéo lên ngay ngắn về vị trí cũ, không cho ai vào. Quetz quay mặt về phía đám thanh niên đang run như cầy sấy, nụ cười của anh bỗng chốc đằng đằng sát khí.

– Qu-quái vật… – Gã hói lắp bắp.

– Nào, muốn đánh muốn giết thì cứ xông vào đây. – Quetz gầm gừ, gió tuyết bắt đầu nổi lên, che đi hình dáng của tất cả trong tuyết. Giữa một màu trắng đó, giọng đầy sát khí của Quetz vang lên: – Nhưng tao cảnh báo trước, đánh không lại tao thì đem cái đầu của chúng mày ra cho tao chặt.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

– Này, Quetz, dậy đi.

– Hả? – Đáp lại giọng nói đó, Quetz mở mắt ra một cách yếu ớt. Cánh tay trái của anh vẫn đang chảy máu, những dòng máu đỏ đóng băng trong bóng tối tưởng như kéo dài vô tận. – Ôi mẹ ơi…đau vãi…

– Đừng lo nó còn đau hơn nữa đấy. – Cái giọng nói giống y chang giọng của anh vang lên.

Như thể để chứng minh cho lời nói đó, dây cước bắn ra từ vết thương của Quetz, xé toạc phần da thịt còn lành lặn trên tay trái anh.

– Ôi mẹ ơi…cậu không đùa thật… – Quetz khẽ nói và ho sặc sụa khi tiếng bước chân tiến tới.

Đôi mắt của Quetz đảo về phía đó, một gã thanh niên trạc tuổi anh, và giống y chang anh đang đứng chắp tay sau lưng. Tuy nói giống nhưng chỉ có dáng người và khuôn mặt là giống, hắn ta hoàn toàn là con người. Thay vì đôi mắt màu hổ phách, mắt gã xanh như hai viên lam ngọc và óng ánh như mặt biển mùa hè. Chạy từ hai bên khóe mắt ra sau đầu trên khuôn mặt trắng bệch của gã là những mạch vi tính màu xanh lam. Mái tóc nâu của gã xõa xuống vai, nhẹ nhàng lất phất trong không khí dù Quetz không cảm thấy có ngọn gió nào. Bộ đồ da màu xanh đen ôm chặt lấy cơ thể mảnh khảnh của gã từ cổ xuống tận các ngón chân, chạy dọc ngực và lưng xuống tới cổ chân là các mạch dây điện chớp lên với từng hơi thở của gã.

– Zteuq… – Quetz thì thào đầy khó chịu. – Tôi không nghĩ là tôi sẽ gặp cậu…

– Tôi cũng vậy. – Zteuq nói rồi ngồi xuống cạnh cánh tay mất một khúc của Quetz, đôi mắt gã nhìn vào mắt anh. – Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ chết ở đây chứ.

– Vậy à? – Quetz bật cười. – Nói cho tôi nghe đi Zteuq, sao “chúng ta” vẫn còn sống? Đáng lẽ với nhiệt độ đó thì cậu đâu thể sửa chữa cho tôi được.

– Đúng vậy. – Zteuq thở dài đầy ngao ngán. – Đáng lẽ tôi đã ngừng hoạt động do lạnh. Nhưng mà…

– “Nhưng mà”? – Quetz nhướng mày hỏi.

Đáp lại câu hỏi của anh, Zteuq búng hai ngón tay, giữa khoảng không trước mặt họ chợt hiện ra một màn hình lớn. Nó chớp giật trước khi bắt đầu hiện hình ảnh mờ mờ của cách ngọn thông hướng lên trời, ở giữa màn hình về phía dưới là mái đầu tóc trắng của Thái Dương. Quetz nhận ra chức năng này, nó là camera khẩn cấp dùng để ghi lại mọi thứ xung quanh khi anh rơi vào trạng thái mất nhận thức. Tuy vẫn chưa kiểm soát được cơ thể thực của anh, Quetz vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và cơ thể của Thái Dương đè lên ngực và bụng mình.

– Nó đã giữ cậu còn sống suốt đêm qua đó. – Zteuq nói và gãi đầu, bàn tay gã phát sáng với những hình săm giống với trên tay Quetz. – Mà như vậy cũng đủ thân nhiệt rồi, tôi phải bắt đầu sửa chữa đây.

– Ừ…sửa chữa vui vẻ. – Quetz mỉm cười khi một quầng sáng bắt đầu lan ra từ phía màn hình.

– Mà lần sau nhớ cẩn thận đấy!

Câu nói cuối cùng của Zteuq phai dần vào tiếng gió thổi qua những cành thông xào xạc và tiếng thở đều đều của Thái Dương. Cơ thể của Quetz đau nhức, nhất là ở tay trái, xương tay phải của anh kêu lụp rụp khi anh đưa tay lên. Các kẽ ngón tay của anh vẫn đang rỉ máu một chút, nhưng ít nhất thì những lưỡi dao và dây cước cũng đã quay về cơ thể anh. Đặt tay lên đầu Thái Dương một cách nặng nhọc, Quetz khiến răng và khẽ kêu lên khi chất lỏng sền sệt màu đỏ bắt đầu rỉ ra từ vết thương.

– Phải thế cơ à Zteuq? – Quetz lầm bầm và nhắm mắt lại, cố tập trung vào các phân tử máu đang chảy ra khỏi vết thương.

Như một phép lạ, dòng máu sền sệt ngừng chảy, thay vào đó nó kết lại thành những xúc tu đỏ và bắt đầu làm tan tuyết và máu xung quanh. Những xúc tu hấp thụ càng nhiều máu, chúng càng trở nên dài ra cho tới khi chúng vươn tới chỗ cánh tay nát của Quetz. Quetz gầm gừ khi những xúc tu bắt đầu nối khúc cánh tay đứt lìa của Quetz với vết thương của anh. Càng ngày càng có nhiều xúc tu nhỏ nối vào cánh tay đứt rời nát bấy kia, một quầng sáng chạy dọc từ vết thương của Quetz vào cánh tay khiến những ngón tay bắt đầu cử động. Những xúc tu bị kéo căng, lôi cánh tay đứt về phía Quetz, kéo theo những mẫu vụn bị xé nát.

– Ơ… – Thái Dương chợt cựa mình tỉnh giấc, cậu ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt vì lạnh của mình lên, đôi mắt tím vẫn còn ngái ngủ nhìn vào mắt Quetz.

– Chào buổi sáng… – Quetz cố mỉm cười nhưng trong khi cơ thể mình đang tự sửa chữa thì anh gần như kiệt sức.

– Ch-chào… – Thái Dương đáp và đưa tay lên dụi mắt và bậc dậy, cậu ngồi lên bụng Quetz khiến anh rú lên đau đớn. Đôi mắt ngấng nước cậu nhóc mở to đầy kinh hãi, mặt cậu nhăn lại trước gục lên ngực và cổ Quetz khóc nức nở. – Em xin lỗi! Chỉ tại em mà…

– Không sao đâu… – Quetz nói rồi ho khành khạch.

– Nh-nhưng…cánh tay của… – Thái Dương vừa sụt sịt vừa nói.

– Nó chỉ là vết xước thôi… – Quetz thều thào.

– Vết xước á?! – Thái Dương thốt lên, cậu hơi ngồi dậy. – Cánh tay anh bị cắn đứt lìa đấy!

– Đâu có. – Quetz quay mặt đi.

– Thế cái gì kia?! – Cậu nhóc nửa lo lắng nửa giận dỗi chỉ vào cánh tay vẫn đang bị kéo sền sệt một cách chậm rãi về phía Quetz.

Quetz liếc mắt nhìn cánh tay rồi lại nhìn đi chỗ khác, anh nói bằng giọng bình tĩnh và hơi nhanh, mặt anh đơ ra, hai mắt nheo lại còn môi hơi trề ra trước, như thể đang chọc tức Thái Dương:

– Anh đã bị tệ hơn rồi.

– Anh nói dóc! – Thái Dương kêu lên, cậu đưa tay dụi mắt và che đi nụ cười do thái độ và giọng điệu của Quetz.

– Đâu có. – Quetz lại nói bằng cái giọng đùa cợt đó, lắng nghe tiếng cười khúc khích của Thái Dương.

– Nhìn đi! – Thái Dương vừa che mặt vừa chỉ vào hướng cánh tay trái của Quetz.

– Chỉ là vết thương da thịt thôi. – Quetz đáp, vẫn giữ bộ mặt trông ngô ngố đó.

– Anh Keto… Anh là đồ ngốc… – Thái Dương dụi mắt rồi đưa cả hai tay đặt chéo trước mặt, che đi nụ cười của cậu.

Quetz quay đầu nhìn Thái Dương đang nửa khóc nửa cười, cánh tay của anh đã được đặt đúng vị trí và đang bắt đầu tự sửa chữa. Bàn tay xám của Quetz đặt lên đầu cậu nhóc, những ngón tay vuốt vuốt mái tóc trắng trước khi nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống. Đôi mắt đẫm lệ của cậu chứa đầy sự lo lắng, nhưng trong đó cũng pha lẫn sự vui mừng. Cậu ôm lấy tay anh và cạ mặt mình lên bàn tay và cổ tay thô ráp, xám ngắt của Quetz, cảm nhận hơi ấm sự sống từ anh, tuy vẫn còn yếu nhưng rất rõ ràng. Chợt cậu nhóc giật mình khi cánh tay đứt rời của Quetz đã được gắn vào vết thương, chỉ còn lại một vết rách nham nhở nối liền cả hai.

– Anh Keto! Tay anh! – Cậu thốt lên.

– À, việc này hả? – Quetz chầm chậm giơ cánh tay trái lên, tránh làm hỏng quá trình nối xương. Anh co duỗi các ngón tay lúc trước bị bẻ gãy vặn vẹo, giờ đã lành lặn, máu rịn ra từ vài vết xước rồi nhanh chóng lành lại. Anh tặc lưỡi đầy khó chịu: – Vẫn còn chậm quá.

– Sao anh… – Mặt Thái Dương thộn ra, hai mắt mở to, lấp lánh trong ánh nắng mùa đông khi cậu chạm vào tay trái của Quetz. – Nó…lành rồi…lành hoàn toàn luôn…

– Ừ, gần như vậy. – Quetz cười khúc khích, anh di chuyển cánh tay trái của mình về hướng Thái Dương và đặt lên đầu cậu nhóc. – Không ngờ Thái Dương có thể giữ cho anh ấm được cả đêm đấy.

– Ơ… – Thái Dương hơi ngã đầu vào tay Quetz. – Hình như không chỉ có em…

– Ờ…phải ha. – Quetz nói rồi nhìn quanh. – Một mình nhóc đâu thể làm chảy tuyết như vậy.

Đúng như Quetz nói, trong vòng bán kính ba thước từ chỗ anh nằm, tuyết đã bị tan chảy, tạo thành một lòng chảo giữa đống tuyết chất cao gần cả thước. Trên mặt đất trong cái lòng chảo đó, chỉ còn lại một lớp tuyết mỏng, Quetz thậm chí có thể cảm thấy đất ở bên dưới. Nhưng thứ khiến anh chú ý nhất là dấu chân, xung quanh họ, những ngón chân ba ngón nằm chằn chịt lên nhau, nhỏ có, lớn có, tính ra thì ít nhất có sáu con, và chúng là thú ăn thịt.

– Sao chúng không tấn công nhỉ? – Quetz lầm bầm.

– Sao cái gì không tấn công ạ? – Thái Dương hỏi.

Tiếng lông gai khua vào nhau lách cách liên hoàn chợt vang lên từ mọi phía khi tiếng bước chân dậm lên tuyết mềm tiến tới gần. Hai hàng lông mày của Quetz chợt xụ xuống đầy khó chịu, anh biết cái mùi này, cả cái âm thanh chết dẫm đó nữa. Đó là hắn, bạn đồng hành của anh, kẻ mà Quetz đã không gặp lại sau cuộc chia li hơn mười năm trước. Anh nhìn Thái Dương, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trán cậu, mắt cậu mở to còn toàn thân thì run như cầy sấy khi con vật bước tới.

Nó là một con Quái Dị Long cao hơn ba thước, bộ lông tơ màu nâu nhạt với những cái vằn màu xám bao bọc cả cơ thể đồ sộ từ mõm đến chóp đuôi, trừ hai bàn tay và bàn chân. Đôi mắt nâu sẫm của nó nhìn xuống Thái Dương và Quetz, phía trên mắt là hai cái mào đỏ chạy dọc sống mũi. Từ trên cái đầu hình tam giác thuôn dài to như đầu một con gấu xám của nó, một chùm lông gai màu đỏ dài bằng cả cánh tay cậu mọc ra tua tủa. Chúng khua lạch cạch, át đi tiếng của những con khác đang ẩn mình trong lùm cây. Con khủng long cúi xuống dụi mõm vào đầu Quetz khiến Thái Dương tái mặt, cậu điếng người khi con vật ngước lên nhìn cậu với cặp mắt nheo lại và cái miệng há ra, để lộ hai hàm răng như dao cạo mọc hướng vào trong.

– Này nhóc. – Một giọng nói rè rè của một gã đàn ông trung niên vang lên, Thái Dương nhận ra đó là chất giọng của những người lữ hành từ phía đông. – Cút xuống khỏi người Quetz ngay không tao tán vỡ mồm bây giờ.

– Ơ… – Thái Dương điếng người, mắt cậu hoa lên vì điều cậu vừa mới nghe thấy. Con khủng long…đang nói! Nhưng giọng không thể phát ra từ cái miệng đang giữ nguyên vị trí. Vậy nó phát ra từ đâu?

– Bình tĩnh nào Mufasa. – Quetz nói và đưa tay vuốt “chòm râu” mọc ra từ dưới cằm con khủng long. – Đó là Thái Dương, cậu nhóc đi cùng tôi.

– Cục Lửa, các con của ta gọi nó là Cục Lửa. – Mufasa gầm gừ bằng cái giọng rè rè. – Chúng nói nó đã làm chảy tuyết.

– Phì…vớ vẩn. – Quetz đáp rồi cố ngồi dậy khiến Thái Dương luống cuống trèo xuống khỏi người anh. Anh lăn một vòng và đứng trên cả tứ chi trước khi duỗi thẳng chân rồi đứng dậy. Phủi phủi tuyết khỏi tay áo phải, Quetz nói: – Với lại nếu, và đó là chữ “nếu” vô cùng lớn, Thái Dương có thể làm tan tuyết, sao tôi không hồi phục nhanh hơn?

– Tôi không biết tên nhóc đó có sức mạnh gì. Nhưng nếu ta là cậu, Quetz, ta sẽ cẩn thận. – Mufasa gầm gừ, sống mũi nhăn lên trước thở hắt vào mặt Quetz khiến tóc anh bay lất phất. – Giờ thì xin phép, ta phải dẫn gia đình đi đây, trận cháy đã hủy diệt nơi này, mùa đông lại còn đến sớm nữa.

– Ông…ông định đi đâu? – Thái Dương nấp sau lưng Quetz và hỏi, giọng cậu lí nhí như một con chuột nhắt.

– Phương nam, về nhà, tôi khuyên cậu cũng nên đi theo đi. – Mufasa “nói” rồi quay đầu đi về hướng gia đình của ông, thừa biết thế nào anh quái nhân cũng từ chối.

– Rất vui được gặp lại ông, Mufasa. – Quetz thì thầm trước khi bước về phía trại, theo sau là Thái Dương đang dáo dác nhìn quanh rồi chạy theo.

***

Quetz nằm sấp trên đống túi da được chất ngay ngắn trên lưng Pumba, tứ chi anh duỗi thẳng còn cái đuôi thì thỏng xuống, hơi đong đưa với mỗi bước chân của con thằn lằn ba sừng. Quả đúng như anh nhớ, tắm trong ánh sáng yếu ớt mà ấm áp của mùa đông là tuyệt nhất, đặc biệt là khi không cần lo nghĩ gì khi họ đã tới cao nguyên bằng phẳng. Trên vai và cổ Pumba, ba đứa nhóc cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài do chán nản, mặt trời đã lên tới đỉnh, cùng với nó là một sự bình yên hiếm hoi. Rừng thông cũng đã nhường chỗ cho các cánh đồng tuyết trải rộng tới những dãy núi cao hơn. Giữa hoang mạc tuyết ấy, chỉ có vài ốc đảo trồi lên, bao phủ bởi những rặng cây mọc thưa thớt giữa các ngọn đồi thấp.

– Còn phải đi bao lâu nữa ạ? – Lợi quay đầu hỏi Quetz, sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên mặt cậu.

– Từ từ… – Quetz xua tay, không thèm ngẩng mặt lên nhìn. – Nó ở gần hẻm núi thôi.

– Là ở đâu mới được? – Lợi hỏi tiếp, giọng cậu đầy vẻ bực bội.

– Tới khổ với tụi bây luôn… – Quetz lầm bầm và chống tay ngồi dậy, mái tóc của anh rũ xuống như những cành liễu bạc. Anh đưa tay lên gãi đầu và chỉ về phía vách núi đằng xa, cạnh một hẻm núi khá rộng nơi một phần của bầy thú đang hướng tới. – Kia kìa, móc ống nhòm ra xem, để yên ta ngủ…

Nói xong Quetz lại úp mặt xuống bộ lông của Pumba và ngáy như sấm, cánh tay của anh vắt qua đầu, chẳng thèm phủi tuyết vướng trên lưng. Lợi nhăn mặt tức tối, nhưng nhớ lại tối qua anh đã bảo vệ Thái Dương, cậu cũng cố nén sự bực tức của mình và cầm chiếc ống nhòm trên cổ lên. Qua lớp “kính”, Lợi có thể thấy trên sườn núi thoai thoải hơi lõm vào trong chừng mười cây số, rộng gấp đôi, tuy vẫn còn chìm trong tuyết nhưng đích thị là những ngôi nhà gỗ. Những mái nhà cao, uốn cong ở giữa vươn khỏi các rặng cây, đen sì ảm đạm, thân nhà hình như cũng được dựng trên những hàng cột chống vững chắc như ở làng cũ. Lợi cố nhìn kỹ hơn, tìm kiếm mọi dấu hiệu của sự sống nhưng hình như mọi người đã tập trung vào hai căn nhà lớn nhất. Cậu nhóc có thể thấy ánh lửa hắt lên từ những ô cửa sổ, lòng cậu ấm lên khi cái viễn cảnh cuối cùng cũng được nằm trên sàn gỗ, tắm mình trong hơi ấm của bếp lửa.

Thái Dương ngáp dài, cậu đưa tay lên dụi mắt và khẽ rùng mình bởi cái lạnh. Bên cạnh cậu, Mỹ Nguyệt ngồi gục gật với mỗi bước đi, mắt cô đỏ hoe, những quầng đen hiện rõ bên dưới. Cậu nhóc tóc trắng thở dài, Mỹ Nguyệt đã thức suốt đêm chờ cậu và Quetz, cũng như những lần trước, nhưng lần này, thay vì giận dữ, lần đầu tiên Thái Dương thấy cô khóc.

– Chị Mỹ Nguyệt? – Thái Dương khẽ hỏi bên dưới chiếc nón trùm.

– Hửm? – Mỹ Nguyệt đáp, mắt cô nhắm lại, cố nén tiếng ngáp đang dâng lên từ cổ họng.

– Sao chị…không ngủ đi? – Thái Dương hỏi, mắt cậu mở to, chờ đợi câu trả lời của Mỹ Nguyệt.

– Tới làng chị sẽ ngủ… – Mỹ Nguyệt đáp một cách mệt mỏi rồi ngáp dài, đầu cô hơi gục ra trước. – Chị…chưa mệt…

– Ít nhất chị cũng chợp mắt tí đi, khi nào tới tụi em sẽ gọi chị dậy. – Thái Dương nói nhỏ, đôi mắt tím của cậu nhìn cô rồi liếc sang Quetz vẫn đang nằm dài sưởi nắng.

– Đã nói là chị không… – Nói được nửa câu, Mỹ Nguyệt chợt ngã ra sau trước sự bất ngờ của Lợi và Thái Dương, hai cậu nhóc nhìn nhau khi chị của họ ngáy khò khò, át cả tiếng ngáy của Quetz.

– Ồn ào quá… – Quetz lầm bầm, anh ngồi dậy và vuốt những sợi tóc rũ xuống mặt ra sau, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên đầy khó chịu khiến cả hai đứa nhóc như nín thở. – Ngủ một chút cũng không yên với tụi bây nữa.

Quetz trượt xuống khỏi đống túi da, hai chân anh quắp vào tuyết, để lại những vết chân sâu hoắm do cố giữ thăng bằng cho tới khi anh đã đủ tỉnh táo để đứng thẳng dậy. Tuyết đã đông cứng lại, đủ cứng để Pumba có thể bước đi mà không bị lún xuống tới tận đầu gối, nhưng bàn chân của nó vẫn chìm xuống tuyết với mỗi bước chân. Quetz gãi đầu, anh đưa tay che mắt rồi nhìn lên trời, chúng đang bay thành vòng tròn, thú ăn xác.

Tiếng quàng quạc và tiếng rít chói tai vọng tới từ trên không khi những cái bóng vụt qua, quạ, thằn lằn bay, tất cả bọn chúng đã kéo tới để thưởng thức buổi tiệc xác chết. Quetz nhìn về phía đường chân trời, hẳn là có gì đó mới chết, hoặc đang chết, anh không biết, tuy các ốc đảo chỉ vài cây thông mọc rải rác, chúng vẫn đủ dày để cản tầm nhìn của anh. Tai anh giật giật, cảnh báo bởi tiếng thở phì phì của một núi lông màu nâu cách họ chừng mười thước đang cày đống tuyết lên, tìm những đám cỏ úa vàng bên dưới. Bốn cái chân đạp xuống tuyết, để lại những vết chân tròn, sâu gần phân nửa vết chân của Pumba, đẩy cái cơ thể bồ tượng của nó đi. Cái sừng dài, dẹp và hơi cong như lưỡi đao cạ lên tuyết, để lộ ra đám cỏ khô vàng ngay lập tức được cái miệng rộng nhai ngốn nghiến.

– Anh Keto… – Thái Dương khẽ gọi, đôi mắt cậu hiện rõ sự lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu thấy con thú này. – Nó là…

– Tê giác lông dày. – Quetz đáp, anh mỉm cười với cậu nhóc. – Đừng lo, chúng ta cách nó xa vậy thì nó không tấn công đâu. – Anh đưa tay lên, che chắn đôi mắt khỏi ánh sáng. – Đà này thì khoảng vài tiếng nữa chúng ta sẽ tới.

– Ưm! – Thái Dương gật đầu, nụ cười ấm áp, đầy sự tin tưởng của cậu phần nào sưởi ấm trái tim Quetz, và mặt anh. Cậu nhóc cười khì khì khi thấy Quetz chợt quay đi, giấu khuôn mặt hơi đỏ lên của mình.

Thái Dương di chuyển ra chỗ đống túi da, cậu ngã đầu lên một cái túi mềm, mắt hướng lên trời, nơi bọn chim đang bay lượn từng vòng tròn. Lòng cậu chợt cảm thấy hơi nhoi nhói, chỉ vài giờ nữa thôi, có thể cậu sẽ không bao giờ gặp Quetz nữa. Cậu nhóc lắc đầu, cậu vắt tay qua mặt, cố giấu đi khuôn mặt buồn thảm và lau những giọt nước mắt đang tụ lại trên mi. Tiếng thở dài của cậu như bị cắt thành từng khúc bởi những tiếng nấc khe khẽ, môi cậu mím lại, cố không phát ra tiếng.

– Này. – Giọng nói khe khẽ của Quetz vang lên bên tai cậu.

– Dạ?! – Thái Dương bật dậy, tay cậu dụi dụi mắt, không muốn Quetz thấy những giọt nước mắt của cậu.

– Mà thôi, không có gì đâu. – Quetz thở dài rồi lẳng lặng đi vượt trước Pumba, để lại Thái Dương bối rối và buồn rầu với những suy nghĩ của cậu.

***

Tiếng gió hú qua những khe núi vọng tới, nhấn chìm âm thanh của bếp lửa bên trong căn nhà sàn lớn gấp bốn lần nhà lớn của ngôi làng cũ. Tiếng rên hừ hừ vì lạnh của dân làng vang vọng trên bốn bức tường, bóng của họ như nhảy múa dưới trên vách, nơi đống đồ được chất cao. Tuy đã tới được nơi này, nhưng họ cũng chả khá hơn được mấy, làng Ayari lúc trước có hơn năm trăm người, giờ chỉ còn một phần ba số đó, cái lạnh và thú dữ đã khiến nhiều người bỏ mạng.

Thậm chí khi tới được ngôi làng trên núi này, số phận của họ vẫn như đang chơi một trò đùa ác độc. Đất thì cằn cỗi, chìm dưới nửa thước tuyết, thứ duy nhất có thể duy trì sự sống của họ là bầy thú di cư và mạch nước nóng trong hang động. Nhưng cái lạnh và đói không phải là thứ duy nhất họ phải lo, thú ăn thịt lẩn quất ở mọi nơi, từ khu rừng thông đến hang động. Thậm chí ngay lúc này, tiếng kêu của một con gia súc bị bắt đi, kẹp chặt trong bộ hàm hay bàn tay của một con quái vật cũng là chẳng khiến ai nhúc nhích. Họ biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ ra kiểm tra.

Quetz cuộn người cạnh đống lửa đang cháy tí tách, anh ngáp dài, đôi mắt hơi híp lại dán vào cái chóp đuôi đang đập từng nhịp lên tuyết. Bên cạnh anh, Pumba và Timon đang nằm, cơ thể chúng khẽ run lên vì lạnh vì những cơn gió lùa qua các lỗ trên bức tường bằng tuyết. Bốn bức tường tuyết được đắp vào các cột chống nhà cao hơn sáu thước, hai bên là các lỗ nhỏ bằng bàn tay được khoét ngay bên dưới sàn nhà gỗ cũ kỹ. Ở phía trước, một tấm gỗ lớn được đặt vào một lỗ hổng lớn giữa bức tường làm “cửa”. Tấm gỗ đã ố màu, những tấm ván đóng vào nhau đã lủng lỗ chỗ và gãy vài khúc, khiến phần còn lại run lên và kêu lạch cạch trong gió. Chặn sau “cánh cửa” đó là đống đồ của anh, thức ăn, thảo dược, nước, vũ khí và công cụ, tất cả mọi thứ anh cần để…

Tiếng móng vuốt cào vào cửa khiến Quetz ngóc đầu dậy, tai của anh vễnh lên, mũi khìn khịt, cố phân tích mọi chi tiết về thứ trước cửa. Thoạt đầu chỉ có máu khô xộc vào mũi anh, dần dần các mùi khác theo sau, trước khi biến mất hoàn toàn. Dù ngắn ngủi, Quetz có thể ngửi thấy mùi nhựa thông, thường xuân và kỳ lạ nhất, muối. Tiếng đập cánh khiến Quetz nghĩ rằng nó hẳn là một con thằn lằn bay, anh nhún vai, việc chúng bay xa vào đất liền vào mùa này là khá bình thường. Đặt đầu lên hai tay, Quetz lại nằm im, mắt nhìn vào cái đuôi đang đập đập qua ngọn lửa. Bên cạnh anh, Thái Dương đang cuộn mình trong chăn, khẽ cục cựa và thu mình lại vì lạnh.

Kể từ khi tới đây, cậu nhóc không hề rời anh nửa bước, dù vậy Quetz vẫn có thể cảm thấy rõ sự buồn bã ánh lên trong mắt cậu. Đó là ánh mắt của một người đã hiểu và chấp nhận vấn đề, cậu không nói gì với anh, cũng không nhìn anh, chỉ lặng lẽ đi theo anh từng bước và giúp anh với bất cứ việc gì. Quetz thở dài, anh ngồi dậy và chỉnh lại chăn cho Thái Dương trước khi bế cậu lên và đặt cậu gần đống lửa. Anh di chuyển trên cả tứ chi ra sau cậu rồi nằm xuống theo tư thế cũ, đôi mắt anh nhắm lại, cố chìm vào giấc ngủ.

– Ư…

Tiếng trở người và tiếng rên của Thái Dương khiến Quetz mở mắt, cậu nhóc đã quay mặt lại với anh, mặt hơi nhăn lại còn tay thì cử động bên dưới lớp chăn da. Quetz nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu, lòng bàn tay của anh áp lên vành tai cậu nhóc, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại của làn da cậu. Như thể được trấn an bởi bàn tay của Quetz, Thái Dương ngay lập tức ngừng rên rỉ và cựa quậy, nhịp thở của cậu lại bắt đầu ổn định và mặt cậu đã phần nào cũng thư giãn. Trong vô thức, Thái Dương lết về phía Quetz, anh nhìn cậu nhóc dụi đầu vào ngực anh, một nụ cười nhỏ và khó thấy hiện lên trên môi cậu nhóc khiến anh cũng mỉm cười.

Cạ mặt vào bàn tay mình, Quetz cười khổ, anh không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Anh không biết tại sao mình lại bị cuốn hút bởi cậu nhóc này, nhưng kể từ khi gặp Thái Dương, anh dường như cũng cùng tâm trạng với cậu. “Tại sao chứ?” Quetz tự hỏi, từng ý nghĩ bay lèo vèo trong đầu óc anh, đôi mắt anh nhắm nghiền, cố nghĩ về những thứ khác, nhưng ở bên cạnh Thái Dương, điều đó gần như bất khả thi.

Nằm im trên chiếc chiếu da lớn, hai mắt của Quetz nhắm lại, miễn cưỡng cảm nhận từng hơi thở của Thái Dương trên ngực mình. Hơi ấm làm anh nhớ lại cái nơi đó, tại cái thời điểm đó… Không. Quetz không muốn nhớ lại. Mắt anh lại mở to ra, nhìn đống lửa rồi lại nhìn cậu nhóc đang ngủ ngon lành cạnh mình. Suốt ba ngàn năm qua, anh quái nhân đã thấy nhiều thứ, không có thứ nào anh có thể gọi là…“dễ thương”, dù chính anh cũng không hiểu rõ nghĩa của từ đó. Tuy vậy, kể từ khi gặp Thái Dương, từ đầu tiên để tả cậu nhóc mà anh có thể nghĩ tới là “dễ thương”.

Thái Dương một lần nữa cục cựa trong chăn, đôi mắt của cậu vẫn nhắm nghiền nhưng một bàn tay gầy guộc đã vươn khỏi lớp chăn da thú. Bàn tay của Thái Dương chỉ bằng phân nửa bày tay của Quetz, những ngón tay nhỏ nhắn như những cọng hành đặt lên ngực áo anh, nắm chặt khi cậu nhóc cạ cằm lên ngực anh. Chạm nhẹ bàn tay của mình lên mặt Thái Dương, Quetz khẽ rùng mình bởi hơi ấm và sự mềm mại của da cậu. Như thể nhận thấy tay của Quetz trên mặt mình, cậu nhóc mỉm cười trong giấc ngủ và đặt tay mình lên bàn tay thô ráp, xám ngắt của anh. Mái tóc trắng được xõa ra của cậu óng ánh dưới sắc lửa, phần mái ở phía trước hơi dài hơn, một lọn tóc vểnh lên như vết bò liếm, dụi vào mũi Quetz khiến anh khịt mũi. Đôi môi mỏng của cậu khép hờ, từng hơi thở ấm phả lên ngực anh khiến anh nhồn nhột. Đưa tay lên xoa trán, Quetz cố hướng tâm trí anh khỏi hình bóng bé nhỏ đang cuộn mình trong ngực anh, tim anh đập thình thịch, hai gò mà hơi ấm lên khi anh vuốt ve mái tóc của cậu nhóc.

– Anh…Keto… – Giọng nói của Thái Dương khiến Quetz giật mình. Nhưng trái với điều anh nghĩ, mắt Thái Dương vẫn nhắm nghiền, cậu vẫn giữ tư thế cũ, tiếng gọi lúc nãy dường như vọng tới từ trong giấc mơ của cậu.

– Mơ về ta luôn hả? – Quetz khẽ cười, anh dụi mũi vào mái tóc óng ánh sắc tuyết đầu mùa của cậu nhóc, mùi thơm nhẹ của lá rụng tràn ngập hai sống mũi anh.

Chợt Thái Dương rướn người lên khiến cằm của Quetz vô tình chạm vào trán cậu. Chàng quái nhân giật mình quay mặt đi, mặt hơi đỏ lên vì bối rối. “Lúc nãy là gì vậy?” Anh tự hỏi, mắt nhắm chặt, cố ép hết tất cả các cảm giác và hình ảnh ra khỏi tâm trí mình. Một cơn gió lùa qua ô “cửa sổ” trên tường khiến Thái Dương rùng mình và nép sát vào ngực Quetz hơn, trán cậu dụi vào cổ anh khiến mặt anh ngày càng đỏ hơn.

– Này Quetz. – Giọng của trưởng làng Quang khẽ vang lên, chiếc bóng của ông che đi chút ánh sáng lọt qua các khe nhỏ giữa những tấm ván.

Quetz thở phào nhẹ nhõm, anh nhẹ nhàng chấc tay khỏi người Thái Dương và đi tới chỗ cửa. Bàn tay của Quetz đặt lên “cánh cửa”, anh ấn hơi mạnh vào những tấm ván đã cũ, được nối lại với nhau chỉ bằng các sợi dây thừng. Nó kêu ọp ẹp trước sức mạnh của Quetz, phần phía trên bị đẩy khỏi cái sân của một căn nhà sàn đã bị thổi bay, chỉ còn lại sàn và móng. “Cánh cửa” cao gần ba mét ngã ra tuyết kêu thịch một tiếng, vài cái chông băng bám lên mép sân rung rinh như sắp sửa rơi xuống. Nheo mắt lại bởi ánh sáng phản chiếu trên tuyết. Quetz nhìn một cách mệt mỏi và khó xử xuống bị trưởng làng đáng kính, đôi mắt anh quắc lên khi thấy Lợi và Mỹ Nguyệt nấp sau lưng ông.

– Cậu muốn gì? – Quetz gầm gừ, cái đuôi dài hơn hai thước của anh đong đưa qua lại đầy khó chịu.

– Hai đứa nhóc muốn thăm Thái Dương. – Trưởng làng Quang đáp, giọng ông mệt mỏi và đầy lo lắng. – Với lại tôi cần bàn việc này với anh.

– Hừm… Được rồi. Vào đi. – Quetz nheo mắt lại và lui ra sau, tránh chỗ cho vị trưởng làng cùng hai đứa nhóc.

***

– Tôi không dẫn nó đi đâu. – Quetz gầm gừ, tóc gáy và lông đuôi anh dựng đứng lên trước đề nghị của vị trưởng làng.

– Quetz, tôi xin cậu đấy. – Trưởng làng Quang nói khẽ, tránh làm kinh động đến lũ nhóc, đặc biệt là Thái Dương đang ngủ say. – Nghe này, tôi biết anh ghét Th…

– Tôi không ghét nó. – Quetz nói rồi quay đi, bàn tay anh đặt lên trán, che đi đôi mắt ảm đạm của anh. Giọng của anh chợt chùng xuống, như thể nó bị buộc vào một hòn đá và ném xuống cái hồ mang tên nỗi phiền muộn. – Tôi không đủ mạnh để bảo vệ thằng bé.

– Tôi cũng vậy. – Vị trưởng làng thở dài, ông đặt tay lên vai Quetz và nói: – Nhưng tôi biết với anh, thằng bé sẽ có tương lai tốt hơn.

– “Tốt” ở đây là “chết sớm” chứ gì? – Quetz cười khổ. – Nghe này, một mình tôi đã khổ lắm rồi, tôi không thể coi chừng…

– Thái Dương? Thái Dương! – Tiếng la oai oái của Lợi khiến trưởng làng và Quetz quay lại.

Quetz là người đầu tiên phóng khỏi chỗ ngồi, tứ chi của anh duỗi ra rồi cong lại như một con thú trước khi anh chạy bằng hai chân. Đưa tay che mắt khỏi ánh nắng, Quetz liếc nhìn quanh tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn của Thái Dương. Anh thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc đang đứng giữa sân làng, đôi vai gầy giật lên với mỗi tiếng khóc nấc.

– Thái Dương? – Quetz bước tới, chỉ dừng lại khi cách cậu một gang tay.

– Đi đi… – Cậu nhóc nói qua những giọt nước mắt rơi xuống tuyết.

– Thái Dương à… – Quetz thì thầm, bàn tay của anh vươn ra định chạm vào vai cậu.

– Anh đi đi… – Thái Dương nói, lần này lớn hơn. – Tôi là thằng vô dụng mà… Đem theo chỉ là một gánh nặng thôi…

– Anh…không có ý đó… – Quetz cố gắng lý lẽ với cậu nhóc.

– Vậy ý anh là gì?! – Thái Dương quay phắt lại, khuôn mặt cậu hiện rõ sự giận dữ và buồn đau. – Rằng tôi quá phiền phức?! Rằng tôi quá yếu đuối?! Rằng tôi là một đứa trẻ bị nguyền rủa và sẽ đem tới vận xui cho anh?! Ý anh là gì!? Nói tôi nghe xem?!

– Ta không đủ mạnh mẽ! – Quetz gào lên, tiếng gào của anh khiến Thái Dương im bặt và lũ thú rừng chạy nháo nhác. Anh khụy xuống, đầu cúi nhìn cái bóng của mình in trên tuyết. – Ta không đủ mạnh… Ta…anh đã không thể bảo vệ bà Elizabeth, một người vô cùng mạnh mẽ. Bà ấy đã chết vì sự ngu muội, vì sự yếu đuối của anh… Anh yêu bà ấy… Anh…anh không biết anh có cảm giác đó với Thái Dương không, nhưng anh không muốn thấy Thái Dương chết! – Quetz đứng thẳng dậy, dù đầu của anh vẫn còn cúi xuống, nước mắt rơi lả chả từ cằm của anh. Anh quỳ xuống bằng một chân, một tay của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thái Dương. – Vì vậy xin nhóc đấy…hãy hiểu vì sao…anh không muốn nhóc đi theo…

– Tất nhiên là em hiểu chứ! – Thái Dương đáp lại, cậu quỳ xuống ôm chặt lấy cổ Quetz. – Nhưng em sợ…em sợ anh sẽ không quay lại… Em sợ…anh sẽ quên em…

– Thái Dương… – Quetz ngước mặt lên, anh đặt tay lên má cậu nhóc, lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra từ hai hòn ngọc tím tuyệt đẹp kia.

– Ái chà chà… Cảm động làm sao! – Tiếng nói và tiếng vỗ tay chậm rãi làm tai Quetz vễnh lên.

Đang bước ra từ căn nhà sàn lớn nhất là gần hai chục gã thanh niên cầm gậy gộc, đá và rựa. Gã cầm đầu đang vỗ bàn tay thô ráp, lực lưỡng của hắn, cơ bắp của hắn cuồn cuộn bên dưới lớp áo khoác. Đầu hắn trụi lủi, sáng bóng trong ánh nắng mùa đông, thay vì tóc, hắn có một bộ râu xồm xoàm, đen nhánh. Mắt của hắn xếch lên, hơi híp lại, nhìn Quetz và Thái Dương với ánh mắt đầy khinh bỉ.

– Các người muốn gì? – Quetz hỏi, anh ôm chặt Thái Dương vào lòng.

– Hỏi lạ! – Gã hói cười khẩy. – Bọn tao muốn cái mạng của lũ quái thai chúng mày!

– Mạng của bọn ta? – Quetz hỏi. – Lấy mạng ta thì có ích gì?

– Thằng quái thai kia đem tai ương tới cho cả làng, còn mày thì đem tụi tao tới cái nơi khốn nạn này! – Gã hói nói lớn. – Mày nói láo để dắt tụi tao vào chỗ chết!

– Tao chẳng nói gì trái sự thật cả. – Quetz gỡ tay Thái Dương ra và đứng dậy, anh đẩy cậu nhóc ra sau lưng mình. – Đây là nơi trú chân cho dân làng trước khi đi tiếp về phía nam.

– Đi tiếp á?! Để làm gì?! Chết hết à?! – Gã hói gầm gừ, gã rút từ sau lưng một cây rìu sắt. Bọn kia tay cũng lăm lăm vũ khí, hăm he chuẩn bị tấn công. – Quá đủ rồi! Bọn tao sẽ giết lũ quái thai chúng mày ở đây!

– Giết á? Nực cười. Tụi bây không có cửa chạm vào tao nữa. – Trước sự hung bạo của bọn thanh niên, Quetz phì cười, anh rút trong túi quần ra một điếu thuốc to bằng một ngón tay. Anh cắn nhẹ vào một đầu, giữ nó bằng răng của mình trước khi búng ngón tay vào đầu kia khiến cái ống đó bắt lửa. Hít một hơi rồi thở ra khói trắng, Quetz nói nhỏ: – Thái Dương, vào trong đóng cửa lại.

– D-dạ. – Thái Dương gật gật đầu rồi chạy về phía hang tuyết của Quetz.

– Chạy hả?! Mơ đi con! Giết nó!

Hai gã thanh niên tách khỏi đám người và chạy vòng ra sau Quetz, cố đuổi theo Thái Dương trong khi tránh xa anh quái nhân nhất có thể. Nhưng trong tích tắc, tiếng kêu thất thanh của một tên vang lên khiến cả tên còn lại và cậu nhóc tóc trắng thắng gấp. Máu chảy lênh láng xuống tuyết từ cái cổ bị kẹp chặt giữa hai hàm răng sắc nhọn của Quetz, cái miệng của gã há ra hớp hớp không khí, đôi mắt mở căng trợn lên vì đau đớn. Tên kia chợt lùi lại, gã nhìn về phía đám người đang run cầm cập vì sợ hãi, nếu hắn có thể chạy tới chỗ đó, hắn sẽ được an toàn…

Tiếng xương gãy vụn vang lên khi bộ hàm của Quetz mở ra hết cỡ, táp mạnh vào ngang mặt gã thanh niên trước khi vật gã xuống tuyết. Trên cả tứ chi trông mảnh khảnh mà đầy cơ bắp, Quetz búng người và xoay một vòng trên không trung như một con cá sấu. Trong vài phút, chỉ có tiếng gió hú và tiếng thở khò khè của Quetz vang vọng khắp ngôi làng. Thái Dương đơ người vì sợ khi Quetz nhả cái đầu ra, máu vẫn chảy xuống từ mép và cằm anh.

– Thái Dương. – Giọng nói của Quetz vang lên khiến cậu điếng người, nhưng đó là một giọng ôn tồn, ấm áp, như thể đang bảo cậu hãy yên tâm.

– Dạ? – Thái Dương run run hỏi.

– Vào trong đi. – Quetz nói, các ngón tay anh cong lại rồi duỗi ra kêu rôm rốp.

– Nhưng… – Thái Dương định phản đối, nhưng Quetz quay mặt lại, đôi mắt hổ phách của anh quắc lên khiến cậu im bặt.

– Nghe lời anh vào trong đi. – Quetz quay nửa người lại, trên khuôn mặt đầy máu của anh là một nụ cười ấm áp. – Mai chúng ta sẽ lên đường.

Thái Dương không nói gì, cậu cố nén những giọt nước mắt đang trào ra rồi chạy vào hang của Quetz, cánh cửa được kéo lên ngay ngắn về vị trí cũ, không cho ai vào. Quetz quay mặt về phía đám thanh niên đang run như cầy sấy, nụ cười của anh bỗng chốc đằng đằng sát khí.

– Qu-quái vật… – Gã hói lắp bắp.

– Nào, muốn đánh muốn giết thì cứ xông vào đây. – Quetz gầm gừ, gió tuyết bắt đầu nổi lên, che đi hình dáng của tất cả trong tuyết. Giữa một màu trắng đó, giọng đầy sát khí của Quetz vang lên: – Nhưng tao cảnh báo trước, đánh không lại tao thì đem cái đầu của chúng mày ra cho tao chặt.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN