Genesis: New Dawn - Chương 8: Vũ khí trong bóng tối của quá khứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Genesis: New Dawn


Chương 8: Vũ khí trong bóng tối của quá khứ


Quetz chớp chớp mắt rồi ngáp dài, anh đưa tay lau mặt và nhìn xuống nơi cậu nhóc tóc trắng vẫn đang ngủ ngon lành. Mắt Thái Dương nhắm nghiền, môi khép hờ, cả cơ thể nhỏ bé di chuyển với mỗi nhịp thở của cậu, bàn tay cậu vẫn nắm lấy áo Quetz như thể cậu biết anh sẽ thức trước cậu. Mà đúng là vậy thật, lần nào Quetz cũng thức trước Thái Dương, không phải anh muốn nhưng mà tại đồng hồ sinh học của anh nó như vậy. Đưa tay lên tấm gỗ che cửa sổ và kéo nó qua một bên, Quetz nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Mặt trời chỉ mới nhú lên phân nửa, nhuộm đỏ những áng mây tuyết còn vương lại trên bầu trời từ đêm qua.

– Vẫn còn sớm chán. – Quetz lầm bầm và kéo tấm gỗ về vị trí cũ, chỉ để mở một khe nhỏ cho gió lùa vào.

– Ư…

Quetz nhìn xuống Thái Dương, cậu nhóc khẽ cục cựa trong chăn rồi dụi mặt lên cổ anh vì hơi lạnh. Anh khẽ cười, bàn tay của anh đưa lên vuốt mái tóc trắng của cậu nhóc còn tay kia thì kéo chăn lên che nửa khuôn mặt của cậu. Đôi mắt Quetz lim dim, chốc chốc lại sụp xuống, anh há miệng ngáp dài và dụi mặt vào mái tóc của Thái Dương, để cơn mệt mỏi chiếm lấy mình. Quetz nhắm mắt lại, để cơ thể trôi bồng bềnh trong bóng tối và hơi ấm của cơ thể Thái Dương, anh chưa ngủ nhưng cũng không thức mà đang nằm ở đâu đó giữa hiện thực và giấc mơ.

– Anh Keto?

– Hửm? – Quetz giật mình mở mắt ra, tiếng gọi lí nhí của Thái Dương đã kéo anh khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đó. Dụi dụi mắt, Quetz hỏi: – Gì vậy?

– Chào buổi sáng. – Thái Dương đáp với đôi mắt mơ màng và nụ cười trên môi.

– Chào buổi sáng. – Quetz mỉm cười rồi vuốt tóc Thái Dương.

Cậu nhóc mỉm cười và nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay của Quetz trên đầu mình, tay vẫn nắm lấy ngực áo anh. Cả hai nằm đó trong sự lười biếng của buổi sáng mùa đông một lúc lâu, mặc cho ánh sáng đã bắt đầu le lói qua khe cửa sổ khiến Quetz lầm bầm đầy khó chịu. Mỹ Nguyệt là người thứ ba tỉnh giấc, cô ngáp dài và đưa chân ra nhưng vô tình đạp trúng cái đuôi của Quetz khiến anh hơi giật mình thu đuôi lại. Nheo mắt nhìn qua khe cửa, Quetz có thể thấy những bóng đen đang đi qua đi lại bên ngoài cùng tiếng trò chuyện rôm rả. Dù sâu trong tâm trí Quetz muốn tiếp tục nằm cạnh Thái Dương một cách lười biếng, anh vẫn miễn cưỡng ngồi dậy khiến cậu nhóc hơi nhăn mặt.

– Thái Dương ngủ thêm chút đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho. – Quetz mỉm cười và xoa đầu cậu nhóc khiến cậu gật đầu một cách lười biếng và nhắm mắt lại.

Quetz chu đáo chỉnh lại chăn cho Thái Dương trước ánh mắt tinh nghịch của Mỹ Nguyệt, cô nhanh chóng quay đi súc miệng khi anh nhìn cô. Quetz đưa tay lên gãi đầu và khoác tấm áo choàng dài và rộng lên kín người, anh quấn thêm chiếc khăn quàng cổ che hết gần phân nửa khuôn mặt mình trước khi bước ra ngoài. Những ngón chân quấn vải của anh đạp lên tuyết, chúng khép vào nhau cố giả dấu chân người giống nhất có thể. Đôi mắt hổ phách của anh nhìn quanh khu trại giờ đã trở nên đông đúc với những gian hàng nhỏ của những thương lái với hàng của họ, vải, vũ khí, trang sức, thức ăn, cái gì cũng có.

– Này Quetz! – Giọng của ông Jyorim vang lên, ông lão đang đứng trước một gian hàng trứng và thịt.

– Chào buổi sáng Jyorim. – Quetz mỉm cười dưới chiếc khăn quàng và đi tới chỗ ông.

– Tôi đang định mua trứng về làm bữa sáng, anh muốn ăn chung không? – Ông Jyorim mỉm cười hỏi.

– Như vậy thì có phiền cậ…ông quá không? – Quetz luống cuống cố chỉnh lại cách xưng hô của mình.

– Không sao đâu, – Ông Jyorim cười khì khì. – giờ chỉ có tôi và bà nhà, thêm bốn người nữa ăn cho vui.

– Vậy để tôi về lấy thêm đồ ăn, tôi còn chút thịt với cá đây. – Quetz gật đầu cảm ơn Jyorim và bước về chiếc xe của mình, đuôi quấn quanh một chân để tránh gây sự chú ý.

Tuy đã cố che giấu những phần cơ thể khác thường, Quetz vẫn có thể thấy ánh mắt tò mò và dị nghị của những người xung quanh. Thậm chí khi anh đã bước vào chiếc xe, vài người vẫn còn liếc nhìn anh một cách tò mò, đầy nghi vấn. Đóng sầm cánh cửa sau lưng mình, Quetz kéo chiếc khăn quàng ra, chiếc đuôi dài của anh cũng duỗi thẳng, đập lên sàn nhà nhè nhẹ. “Thật là khó chịu.” Quetz thầm nghĩ và nheo mắt lại, anh bước ra sau, đối diện với cái bếp là một cái tủ thức ăn lớn, nằm cạnh nó là đống đồ lặt vặt của anh. Kéo chiếc mũ trùm xuống, Quetz đưa tay mở cửa tủ trên, cá khô và thịt vẫn còn một chút nhưng họ sẽ phải săn thêm sau hôm nay.

– A, anh Keto. – Tiếng kêu của Thái Dương khiến Quetz quay lại và ngay lập tức hơi hối hận việc đó.

– Ờ… – Mặt anh thộn ra và hơi ửng đỏ trước thứ mà mình đang thấy.

Chiếc áo nâu của Thái Dương vẫn chưa được chỉnh lại gọn gàng, hai bờ vai nhỏ nhắn lộ ra, cùng với nó là vết sẹo trên vai trái của cậu nhóc. Nói cậu nhợt nhạt thì quả là hơi bị thiếu, da của Thái Dương gần như trắng bạch pha thêm chỉ một chút màu vàng và hồng nhạt. Trên làn da đó, một vết sẹo dài chạy từ vai trái xuống ngực chừng một gang tay, chỉ cách xương đòn của cậu vài phân. Quetz đứng chết trân vài giây rồi nhăn mặt quay đi, hơi lắc đầu cố không nghĩ tới thứ mình vừa thấy. Dẫu vậy, mắt anh vẫn liếc về phía Thái Dương, cậu nhóc như đã nhận ra thái độ của anh nên cũng nhanh chóng chỉnh lại áo với vẻ mặt hơi khó xử.

– Hù! – Lợi chợt túm lấy vai Thái Dương từ đằng sau.

– Oa! – Thái Dương kêu lên, điếng hồn vì trò đùa của bạn mình. – L-Lôi?! Cậu l-làm gì vậy?!

– Anh Quetz! Xem nà! Hây! – Lợi nở một nụ cười tinh quái trước khi nắm hai vạt áo chưa buộc dây đai của Thái Dương và kéo chúng ra, để lộ toàn bộ thân trên của Thái Dương ngay khi Quetz vừa quay mặt qua.

– Kh! – Cái cốc gỗ trong tay Quetz thiếu điều muốn nát bấy bởi cảnh tượng đó, đuôi anh giật cục lên và đông cứng lại trên sàn còn mặt thì thộn ra như thể hồn phách đã siêu tán.

– Á! – Thái Dương hét toáng lên và ngồi thụp xuống trước khi kéo hai vạt áo lại. Cậu nhóc buộc dây đai đàng hoàng và đứng dậy thụi liên tiếp từng cái nhẹ vào vai Lợi. – Đồ tồi! Đồ tồi! Đồ tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi!

– M-mình xin lỗi! – Lợi ôm bụng cười sặc sụa, cả người cậu gập xuống còn mắt mũi thì tèm lem. Cậu nắm lấy cái thang và cố đứng dậy. – Mình kh-không nhịn được! Tại mình thấy…anh…Quetz…

Cái thái độ nghịch ngợm của Lợi nhanh chóng biến mất, cùng với nó là hồn phách của cậu nhóc khi đứng lù lù sau Thái Dương là Quetz. Hai tay anh khoanh lại bên dưới chiếc áo choàng, trong ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, mắt anh như sáng lên trong bóng tối trên khuôn mặt lạnh tanh, bên trên chúng là một đường gân đang giật lên. Lợi nuốt nước bọt, nhìn mặt Quetz dù anh chẳng nói chẳng rằng, cậu vẫn có cảm giác anh đang muốn nói “mày chết với ông”.

Một tay đặt lên vai Thái Dương khiến cậu giật mình, Quetz đưa tay về phía Lợi khiến cậu nhóc kia nhắm chặt mắt lại. Nhưng tay vì một cú cào hay một lời chỉ trích, Quetz chỉ búng một cái lên giữa trán cậu rồi thu tay lại. Lợi mở mắt, dù khuôn mặt anh vẫn như đang định làm thịt cậu nhưng một nụ cười nở một cách khó khăn trên môi anh.

– Sau này mà còn giỡn kiểu đó thì liệu hồn với anh. – Quetz nói và búng một cái nữa vào mũi Lợi.

– Ui da! – Lợi kêu lên và chộp mũi.

– Hai đứa thôi giỡn đi. – Mỹ Nguyệt bước vào xe trong một bộ đồ khác màu xanh đen, hẳn là cô đã phải vất vả lắm mới tìm được chỗ thay đồ. Cô chợt quay sang Quetz và vẫy tay: – Anh Keto này, sáng nay chúng ta ăn gì?

– Jyorim mời chúng ta ăn sáng, anh định đem thịt và cá sang ăn cùng. – Quetz đáp và quay lại chỗ tủ thức ăn.

– Vậy có được không ạ? – Mỹ Nguyệt hỏi. – Có phiền ông bà lắm không?

– Cậu ta mời, anh không nghĩ chúng ta nên từ chối. – Quetz gom hết chỗ thịt và cá còn lại vào một cái túi da. – Với lại chúng ta cũng nên cảm ơn họ vì đã cho chúng ta tá túc một đêm ở đây.

– Anh gì ơi?

Tiếng đập cửa khiến cả bốn người im bặt, Thái Dương và Lợi nấp sau Mỹ Nguyệt còn cô thì nấp sau Quetz. Anh quấn khăn quàng ngang mặt và kéo mũ trùm lên rồi bước ra mở cửa.Trước mặt anh là một gã thanh niên trong bộ áo da thú, tóc gã để hơi dài, rũ xuống hai bên gò má đầy râu lởm chởm mọc tới chiếc cằm chẻ. Đôi mắt gã lờ đờ, phía dưới là những quầng thâm do thiếu ngủ nhưng vẫn toát ra vẻ lương thiện hiền lành.

– Gì? – Quetz hỏi, giả giọng khàn khàn như đang ốm.

– Ông chủ trại bảo tôi gọi cậu và đám nhóc tới ăn sáng cùng. – Gã thanh niên nói rồi nghiêng người nhìn sau lưng Quetz nhưng nhanh chóng bị anh cản tầm nhìn.

– Nói với ông ấy bọn tôi sẽ qua ngay. – Quetz nói như thể đang đe dọa hắn, mắt anh nheo lại thành hai đường chỉ khiến gã cười cười và thoái lui. Trước khi gã biến mất vào dòng người, Quetz có thể nghe thấy tiếng gã rủa thầm: “đồ lập dị.”

***

– Tôi hi vọng anh không thấy phiền bởi các…khách trọ của tôi. – Ông Jyorim nói, mọi cửa sổ trong phòng ăn đã được đóng lại, chỉ có vài tia sáng lọt vào và ánh nến thắp sáng lờ mờ căn phòng.

– Không sao. – Quetz nhún vai và đặt điếu thuốc xuống, ngón tay anh gõ nhè nhẹ lên mặt bàn còn đôi mắt đang nhìn Lợi và Thái Dương đang thì thầm trò chuyện. – Tôi chỉ hơi lo về cái tên cậu bảo đi gọi tôi hồi sáng. Hắn có vẻ… – Quetz đưa tay lên, ngón trỏ và ngón cái khép lại gần như chạm vào nhau. – …không đáng tin lắm.

– Ừ, Triệu Vũ không đáng tin lắm. – Ông Jyorim nói và hớp một ngụm nước. – Nhưng anh có thể đi cùng đoàn xe hàng của…

– Miễn. Miễn. Miễn! – Quetz vừa vung tay vừa lắc đầu khiến khói thuốc vẽ vào không trung những đường cong dài ngoằn nghoèo. – Tôi không đi với hắn đâu.

– Sao vậy? – Ông Jyorim rướn người ra trước hỏi bằng giọng tò mò. – Trong đoàn của hắn có khá nhiều người chiến đấu giỏi…

– Đó là lí do tôi không muốn đi với hắn. – Quetz đặt tay lên bàn. – Tôi đã để ý cách hắn nhìn lũ nhóc, đặc biệt là Mỹ Nguyệt. Hắn có ý đồ gì đó và tôi không nghĩ là nó tốt đẹp gì đâu.

– Tôi biết. Nhưng hắn có thông tin về một thứ tôi cho là anh sẽ thích. – Ông Jyorim đan các ngón tay vào nhau, đôi mắt ông nheo nheo đầy tính toán.

– Ô? Thứ gì? – Quetz nhoài người ra, chân anh cào vào sàn nhà trong sự tò mò.

– Anh còn nhớ sáu năm về trước anh đã nhờ tôi dò hỏi thông tin về Bọ Thiết Giáp không? – Ông lão hỏi nhỏ.

– Có, thì sao? – Quetz hỏi lại, chóp đuôi của anh hơi vễnh lên, nhẹ nhàng quét qua lại trong không trung.

– Khi Calisna bị tấn công, Triệu Vũ là một trong những người may mắn sống sót vào những ngày cuối của thành phố. – Ông Jyorim nói, mặt ông trở nên đăm chiêu hơn bao giờ hết khiến Thái Dương thỏ thẻ gì đó vào tai Lợi. – Hắn nói khi hắn đang bỏ chạy, hắn đã thấy vài cái bóng hình giọt nước với sáu chân bay qua không trung trên bốn chiếc cánh đập liên tục.

– Còn gì nữa không? – Quetz hỏi, anh đưa điếu thuốc lên rít một hơi dài.

– Có thể. Người của hắn nói hắn đã lắp bắp như vậy khi họ tìm thấy hắn co ro gần trại của họ. – Ông Jyorim đáp, đưa tay lên xoa đầu. – Nhưng Quetz này, bọn Bọ Thiết Giáp đó…anh muốn gì ở chúng?

– Nói ra thì dài dòng lắm. – Quetz thở dài, hơi thuốc bao quanh anh như một làn sương mờ khiến Thái Dương ho khẽ vì cay mắt. – Có lẽ tôi nên hỏi hắn thử xem.

– Ừ. – Ông Jyorim gật đầu rồi đứng dậy. – Để tôi đi báo với hắn. Trong lúc đó anh dẫn tụi nhóc đi xem kho vũ khí đi, đợi tôi ở đó.

– Rồi. – Quetz gật đầu rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ. – Mấy đứa, đi theo anh.

***

Thái Dương tròn mắt trước những món đồ mình đang thấy, căn nhà kho của ông Jyorim chứa đầy các món vũ khí. Từ những con dao đá tới những thanh “trường đao” dài với những thiết kế đơn giản giống của người trong làng Ayari và cầu kỳ từ một vùng đất từ bên kia đại dương. Cậu nhóc đặt tay lên những binh khí treo trên tường và dựng trên các giàn gỗ được sắp xếp thành các dãy. Ánh sáng chiếu qua các khung thép đã gỉ sét trên trần nhà mọc đầy dây leo, rọi lên đống vũ khí và bức tường cũ kỹ đầy vết nứt khi cả Quetz dẫn bốn đứa đi một vòng cái phế tích cổ rộng lớn. Kích thước của nó phải hơn trăm thước vuông, mọi nơi đều được dùng chứa vũ khí phân ra thành các loại khác nhau. Lợi ngay lập tức chạy khỏi Quetz và tóm lấy một ngọn giáo dài, một cái khiên tròn và một cái mặt nạ quỷ bằng gỗ đỏ còn Mỹ Nguyệt vơ lấy một thanh trường đao giống những cái trong làng.

Chỉ có Thái Dương là đứng yên cạnh Quetz, cậu thở dài và gục đầu xuống trong sự cảm giác mình thật vô dụng. Từ nhỏ tới giờ Lợi và Mỹ Nguyệt đều là người bảo vệ cậu, họ là người được các thầy dạy võ chọn để dạy còn Thái Dương thì luôn bám lấy họ. Đôi mắt tím của Thái Dương nhìn lên thanh kiếm và con dao trên thắt lưng Quetz, có thứ gì đó về chúng khiến cậu hơi thích thú và cũng có chút quen thuộc.

– Chà chà! Xem ra hai đứa chọn vũ khí vừa ý ha. – Ông Jyorim bước vào với một cái xe kéo đầy vũ khí nữa, phần lớn chúng đều là dao và rựa. Ông lau mồ hôi trên trán và nhìn Thái Dương. – Ơ kìa, sao nhóc không đi lấy vũ khí đi?

– Cháu…không biết dùng vũ khí… – Thái Dương đáp lí nhí và quay mặt đi khi nhác thấy ánh mắt dò hỏi của Quetz.

– Tìm cho nó một thanh kiếm giống của tôi. – Quetz chợt lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. – Thanh nào nhỏ ấy, vừa cỡ với thằng bé.

– Được, tôi có một bộ, nó nằm trong chỗ tôi cất thanh đoản kiếm của cậu. – Ông Jyorim nói.

– Anh còn một thanh kiếm khác á?! – Thái Dương thốt lên.

– Anh ta có ba cây, nếu cây dao kia có thể coi là “kiếm”. – Ông Jyorim cười cười. – Cháu nên thấy Quetz dùng cả bộ Nguyệt Nha, có thể nói là xuất quỷ nhập thần đấy.

– Thật ạ?! – Thái Dương giương mắt nhìn Quetz với đôi mắt đầy thán phục và tò mò.

– Ừ… – Quetz ngần ngừ đáp.

– Sao anh không giữ nó? – Thái Dương hỏi, cậu nhóc ngồi phịch lên một chiếc thùng gỗ, hai chân đong đưa thích thú muốn biết thêm về quá khứ của Quetz.

– Bây giờ anh không nói được. – Quetz nhăn mặt, anh giữ lấy cánh tay trái hơi giật giật của anh.

– Anh Keto? – Như thể nhận thấy những biểu cảm khác thường trên mặt Quetz,Thái Dương hơi nghiêng đầu nhìn anh.

– Không có gì đâu…đừng lo. – Quetz khẽ đáp rồi bước ra ngoài, từng bước chân của anh chợt trở nên nặng nề như đeo cùm.

Bước khỏi tầm mắt của Thái Dương, Quetz dựa vai trái vào bức tường ố màu với một tiếng “hự”, anh thở một cách khó khăn khi cánh tay trái của anh trở nên nhức nhối. “Không ổn rồi”. Quetz nghĩ thầm, mỗi khi nhớ tới thời anh sử dụng cả bộ Lam Nguyệt Nha, cánh tay trái của anh, cánh tay đã cầm thanh đoản kiếm lại nhức nhối kinh khủng. Nghiến chặt răng để không phát ra tiếng động, Quetz lết ra sau một gốc cây lớn và khụy một gối xuống khi cánh tay trái của anh nổi những mạch máu và gân. Anh thọc bàn tay vào một đống tuyết dày, sâu tới tận cùi chỏ và bới tuyết đắp lên vai để làm dịu cơ bắp của mình. Cánh tay trái quái đản của Quetz như chịu thua trước nỗ lực của anh, nó giật lên với mỗi nhịp tim trước hơi lạnh bắt đầu ngấm vào da thịt anh, khiến nó gần như tê liệt hoàn toàn.

– Đúng là phiền phức đấy Zteuq. – Quetz lầm bầm rồi đứng dậy, anh co giãn các ngón tay trái của mình. – Đáng lẽ cậu phải sửa nó mười năm trước rồi chứ.

– Anh Keto! – Tiếng gọi của Thái Dương khiến Quetz quay đầu lại, tuy ở khá xa nhưng anh vẫn có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt cậu.

Quetz nheo mắt lại, anh lặng lẽ rạch một đường trên tay áo trái của mình, để lộ phần da có hình xăm bên dưới. Dùng ngón trỏ đâm vào chỗ hai đường hình xăm nối vào nhau, Quetz nghiến răng cố chịu đựng cơn đau khi các hình xăm trên tay phải hơi sáng lên, giật điện cánh tay trái. Anh đứng dậy, giấu cánh tay trái đã bị vô hiệu hóa xuống và đi về phía Thái Dương, thầm hi vọng cánh tay mình bất động đủ lâu để lấy vũ khí cho cậu nhóc mà không làm kinh động tới “thứ đó”.

***

Cánh cửa thép đóng im ỉm suốt sáu năm chợt sáng lên khi chiếc chìa khóa, một mẫu pha lê xanh lam trong suốt hình trụ dài. Nó được cắt thành hình lục giác với hai đầu nhọn với một đầu được cố định trong khung kim loại nối vào sợi dây xích nhỏ, tạo thành một sợi dây chuyền. Mẫu pha lê dài bằng một ngón tay vừa khít với cái lỗ khóa trên cửa làm nó kêu lân một tiếng cạch. Các lằn vẽ chia nhánh tỏa ra từ cái ổ khóa sáng lên rồi vụt tắt, cánh cửa từ từ mở ra khiến tuyết và những dây leo mọc ngoan cố trong mùa đông giá rét rơi xuống.

Cánh cửa vuông vức hơi lõm vào trong bức tường cẩm thạch trắng không tì lấy một vết, nhẵn tới nổi Thái Dương như có thể thấy hình bóng phản chiếu của cả hai qua các nhánh dây leo rũ xuống từ bên trên. Tòa nhà cao hơn chục thước và rộng cũng tương đương, một khối lập phương được xây giữa khu rừng đầy những thân cây rụng lá, cành cây cong vẹo như những móng vuốt.

Thái Dương nhìn vào bóng tối một cách lo lắng, cậu cố giữa cho chân mình không run nhưng có cái gì đó trong sự tối tăm của căn nhà đó khiến cậu không khỏi rùng mình. Bên cạnh cậu, Quetz đứng trầm ngâm, không phải đang suy tính điều gì mà là đang cố không bỏ chạy. Móng tay của anh bấu vào lòng bàn tay đang nắm chặt khiến máu rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống tuyết nhưng Quetz không hề nhìn xuống. Mắt anh mở to nhìn vào bóng tối, hai đồng tử giật giật đầy kinh hãi như thể anh đang nhìn một cái gì đó khủng khiếp lắm mà Thái Dương không thể thấy.

– Anh…Keto? – Thái Dương hỏi khẽ, giọng cậu nhỏ tời nỗi gần như chỉ còn là tiếng thì thầm trong không gian im lặng.

– H-hả?! – Quetz giật bắn người quay sang cậu, chân phải anh hơi đưa lên như chuẩn bị chạy còn mắt thì co giật đầy sợ hãi.

– Anh… – Thái Dương nuốt nước bọt rồi tiếp tục: – …sợ hả?

– Sợ! Sợ gì?! Anh sợ gì đâu?! – Quetz kêu lên với một nụ cười gượng gạo, không giấu nỗi những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống mặc dù xung quanh đang rất lạnh. Giọng nói của anh run lên đầy sợ hãi chứ không điềm tĩnh và hơi cộc cằn như mọi khi. Quetz nhìn vào căn nhà tối tăm không ánh sáng, anh biết thứ gì ở trong đó, anh biết “chúng” có thể làm gì. Nụ cười giả tạo trên môi anh biến mất khi anh vừa thở vừa nói, giọng anh run lên dưới từng hơi thở nóng hổi: – Em đợi ở đây, anh sẽ ra ngay.

– Nhưng mà… – Thái Dương nắm lấy vạt áo choàng của Quetz, cậu lo rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh.

– Không nhưng gì hết. – Quetz lầm bầm, mặt anh nhăn lại vì căng thẳng. Anh xé một miếng da khỏi chiếc áo choàng và quấn ngang mắt. Quetz vừa bước từng bước chân đầy do dự vào căn nhà vừa nói: – Dù em có nghe thấy gì, đừng theo anh, cứ chạy về trại đi.

– Anh Keto, anh không cần làm vậy đâu. – Thái Dương định bước theo Quetz nhưng anh đã biến mất hoàn toàn vào bóng tối, như thể đã bị nuốt chửng bởi màu đen của căn nhà.

Thái Dương ngồi xuống tuyết và nhìn vào căn nhà tối om nơi Quetz đã biến mất, cậu nhóc quàng tay ôm đầu gối và tưởng tượng thứ gì khiến Quetz trông có vẽ kinh hãi tới vậy. Cậu chợt nhận ra xung quanh mình im lặng thế nào, không gian xung quanh tĩnh mịch tới nỗi cậu có thể nghe thấy tim mình đập trong lồng ngực. Thái Dương nghiêng một bên đầu lên để nghe ngóng, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống xung quanh, một con chuột chạy dưới tuyết, một con chim cất cánh, bất cứ thứ gì. Nhưng tuyệt nhiên mọi thứ xung quanh cậu im lặng, như thể có thứ gì đó từ căn nhà này đã khiến thú rừng chạy đi mất, tránh xa cái khối lập phương này.

Thái Dương cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình, đôi mắt cậu vẫn nhìn vào bóng tối chờ đợi Quetz xuất hiện. Chiếc bóng của cậu nhóc tóc trắng đã ngắn lại một chút, mặt trời đã sắp lên tới đỉnh điểm nhưng nhiệt độ không cao hơn được bao nhiêu. Thực ra nhiệt độ quanh tòa nhà không hề thay đổi kể từ khi Quetz dắt Thái Dương vượt những cột đá kỳ lạ. Cậu nhóc kéo chiếc nón trùm lên và quấn chặt người trong chiếc áo choàng, từng hơi thở của cậu của cậu kèm theo một làn sương phần nào che đi tầm nhìn của cậu. Có thứ gì đó rất không bình thường ở đây. Cái cảm giác như đang bị theo dõi chạy dọc sống lưng cậu nhóc tóc trắng, nó như một ngón tay lạnh lẽo chạm vào lưng dưới, chạy dọc lên tới gáy cậu khiến cậu rùng mình.

– Aaaaaaggghhhhh!

Tiếng hét của Quetz vọng ra từ trong tòa nhà làm Thái Dương giật mình đứng dậy, đôi mắt cậu mở to trong kinh hãi khi Quetz phóng ra khỏi bóng tối. Miệng anh mở rộng ra hết cỡ, áo quần thì rách rưới, máu chảy xuống từ mặt và toàn thân anh, rơi vãi trên tuyết với từng bước chạy. Vừa chạy, Quetz vừa đưa tay cào vào tai, mắt và vai mình khiến máu chảy ra càng nhiều. Cái chất lỏng màu đỏ đó chảy vào mắt, vào tai của anh khiến anh trở nên đui mù và tông vào các thân cây trước khi lật đật đứng dậy và chạy tiếp.

Như thể đã kiệt sức bởi chạy quá nhiều và mất máu, Quetz lảo đảo trong một khoảng đất trống ngay trước cánh cửa đang khép lại. Mặc cho đôi mắt đang dính đầy máu, Quetz như biết được đâu là hướng của tòa nhà, anh há miệng rống lên trong sợ hãi và đau đớn. Tiếng gầm của anh phá tan sự tĩnh mịch của khu rừng, lớn tới nỗi các cành cây khô cũng lung lay theo, nó không còn là tiếng hét của một con người, tiếng gầm của Quetz đã trở thành tiếng kêu sợ hãi tột cùng của một con thú sắp chết.

Thái Dương chạy tới ôm chầm lấy Quetz khiến anh lảo đảo ngã qua một bên, nước mắt rịn ra từ đôi mắt tím khi cậu để ý Quetz bị thương nặng đến mức nào. Tai và mắt anh đầy các vết cào sâu hoắm, mắt anh mở căng ra mặc cho máu và mồ hôi chảy vào, như thể anh sợ phải nhắm mắt lại. Hai tròng đen màu hổ phách giờ chuyển thành màu trắng, chúng đảo qua đảo lại mà không tập trung vào thứ gì, như thể anh không còn nhìn thấy gì nữa. Cánh tay phải của Quetz cào vào tuyết, cố giật khỏi vòng tay của Thái Dương nhưng những vết thương và sự mệt mỏi khiến anh không còn chút sức lực nào.

Cậu nhóc giữ chặt lấy chàng quái nhân trong tuyệt vọng, nước mắt cậu ứa ra, tay vẫn giữ chặt lấy anh khi hai chân và cái đuôi dài vẫn quẩy đạp khiến tuyết bị dồn lên thành đống. Cậu dụi mặt vào bờ vai run rẩy, dính đầy máu của Quetz, thầm cầu xin các tổ tiên hãy cứu anh khỏi bất cứ thứ gì đang hành hạ người cực kỳ quan trọng với cậu. Trái tim của Thái Dương đập điên cuồng trong lồng ngực bé nhỏ của cậu, bơm máu và sức mạnh vào tứ chi để cố giữ Quetz nằm im. Cậu không thể buông ra. Cậu không được buông anh ra. Thậm chí nếu Quetz không bắt đầu cào cấu cơ thể mình, cử động đột ngột của anh sẽ khiến anh mất quá nhiều máu và cuối cùng, chết.

– Anh Keto! Tỉnh lại đi! Em đây mà! – Thái Dương gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt cậu văng lên tuyết, hòa vào vũng máu đỏ đang lan ra từ Quetz. – Không có gì nữa rồi! Em ở đây! Anh an toàn rồi!

Như thể cơn đau đã khiến anh điếc đặc cũng như mù lòa, Quetz vẫn tiếp tục giãy giụa một cách yếu ớt trước khi nằm im. Thái Dương vẫn giữ Quetz, cảm nhận từng cú giật của cơ thể anh, từng hơi thở cũng như nhịp tim của Quetz như đang yếu dần. Cậu bé tóc trắng nắm lấy áo gã quái nhân, tay và chân cậu đính đầy máu của anh. Chất lỏng sền sệt màu đỏ chảy ra từ những vết cào sâu hoắm, đôi khi tới xương, nhưng cơ thể Quetz không phải đang phản ứng vì đau đớn, mà là sợ hãi.

Quetz ngẩng đầu lên rống một tiếng thảm thiết với tất cả sức lực còn trong người, tiếng rống nhỏ dần rồi kết thúc bằng tiếng thở khàn khàn thảm hại. Đầu anh gục xuống vũng máu đang lạnh dần, cả người anh run lên như cầy sấy, đôi mắt trắng dã của anh đã lấy lại chút sắc vàng cam nhưng chúng vẫn đầy sợ hãi. Chúng co giật với từng hơi thở ngắt quãng của Quetz, đảo qua đảo lại như thể bị choáng váng bởi những màu sắc và hình dạng vừa nãy không hề tồn tại trong trí óc anh.

Giữa trận oanh tạc của màu sắc và hình dạng trước đôi mắt gần như mù lòa, giữa hàng ngàn tiếng chuông đang vang lên trong đôi tai bị bịt bởi máu, cậu bé đó đập vào tâm trí đang bấng loạn của Quetz. Anh có thể cảm thấy nó, cơ thể nhỏ bé của cậu ôm chặt lấy mình, truyền vào người anh hơi ấm và nhịp đập của trái tim non nớt của cậu. Anh có thể nghe thấy nó, giọng nói thánh thót như những chiếc chuông gió vào ngày hè của cậu làm dịu đi những âm thanh kinh khủng trong đầu anh. Anh thấy…không, anh không thể thấy chúng, đôi mắt của cậu bé, hai hòn ngọc tím đẹp tuyệt long lanh dưới những giọt nước mắt cùng mái tóc trắng như tuyết đầu mùa của cậu. Quetz muốn nhìn thấy chúng, anh muốn thấy những cảm xúc mãnh liệt hiện rõ rệt qua hai cánh cửa sổ tím đó, muốn quên đi mọi thứ khi nhìn vào chúng. Hơn thế nữa, Quetz muốn nhìn thấy nụ cười của cậu qua những giọt nước mắt, và anh muốn là người lau chúng khỏi đôi gò má của cậu.

Quetz đưa cánh tay phải của mình lên một cách yếu ớt, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm nhận hơi ấm của cậu nhóc. Anh biết mình không còn nhiều thời gian, trừ khi anh có ai đó đem anh khỏi đống tuyết đang ngày một dày lên này, anh sẽ không thể qua khỏi. Các ngón tay của Quetz đan vào các ngón tay của cậu nhóc, cố gắng cảm nhận làn da cậu giữa các kẽ ngón tay. Đôi mắt anh tối dần, tiếng chuông cũng phai vào im lặng, chỉ còn lại cảm giác của cậu bé đó đang giữ ấm cho anh.

– Thái…Dương… – Quetz khẽ thều thào trước khi nằm im bất động, để mình bị chôn vùi bởi các bông tuyết.

Nhưng Quetz vẫn có thể nghe thấy tiếng bò trườn trên tuyết vọng lại, chỉ cách họ vài chục thước. Có thứ gì đó đang tới gần.

***

Tấm áo choàng của gã quét lên sàn nhà kim loại sáng bóng, đế giày kim loại nện xuống vang lên những tiếng như búa tạ. Đôi mắt xanh lá phát ra ánh sáng mờ mờ dưới chiếc mặt nạ sứ với khuôn mặt cười, đánh giá mọi thứ mà hắn thấy. Hắn bước lên chiếc cầu sắt dẫn ra một cột trụ kim loại tách rời khỏi bức tường hình cầu, từng bước chân vang vọng trong không gian u ám, lạnh lẽo. Gã dừng lại trước cái trụ đó, hắn có thể thấy mái tóc trắng rũ xuống của kẻ bên trong qua lớp kính mờ bám đầy bụi và hơi nước. Tứ chi kẻ đó bị kéo căng ra, các thớ cơ như bị đóng băng giữa thời gian, vẫn còn giữ được trong trạng thái đang níu kéo những cái cùm trên cổ tay.

– Họ nói một người không thực sự biết rõ hắn ta cho tới khi tự do của hắn bị tước đoạt. – Cái giọng khàn khàn, máy móc đó vang lên từ bên dưới chiếc mặt nạ sứ khi cái trụ mở ra, bên trong sáng lên với những bóng đèn trắng. Bàn tay xám đầy những hình xăm ngang dọc đưa lên chạm vào gò má xương xẩu của người đang bị treo bất động, một tia điện xanh lá giật lên và chạy xuống da của cái thây nhợt nhạt đó. Gã rút tay lại, hơi nghiêng đầu khi tiếng động của một cỗ máy đang khởi động. – Ta tự hỏi…ngươi hiểu rõ mình thế nào.

– Bắt đầu quá trình tái kích hoạt. – Giọng nói vô hồn, máy móc vang vọng trong không gian khi những cánh tay máy móc được hạ xuống, găm vào cánh tay và lưng người bị treo những sợi dây điện và ống truyền.

– Phạm nhân XL534. Phản bội. Giết người. Dị giáo. – Gã thanh niên với cái mặt nạ nói khàn khàn khi chất lỏng màu đỏ được bơm vào cơ thể người bị treo, làm sự hồng hào của sự sống quay trở lại làn da xám ngắt kia. Những thớ cơ bắt đầu dãn ra, kêu răng rắc sau hàng thế kỷ bất động. – Hôm nay, ngươi được tự do. Nhưng đừng có mà nhầm lẫn, chiến tranh đang tới với tất cả vinh quang và sự hung tàn của nó. – Gã người bị treo bắt đầu co dãn hai tay, mái tóc hơi dài của gã đong đưa với từng nhịp thở khi gã lắc đầu qua lại. – Nguyễn, tự do đang chờ đợi ngươi.

Gã người bị treo được gọi là Nguyễn từ từ đặt chân xuống sàn nhà bằng thép lạnh ngắt, cánh tay gã giật khỏi gông cùm đã giam giữ hắn suốt nhiều thế kỷ khi dung dịch đỏ kia đã được bơm hết vào. Gã ngước dậy, con mắt trái óng ánh sắc đỏ còn mắt phải thì phát ra ánh sáng xanh lá ma mị. Gã lầm bầm với giọng khàn khàn đầy tức tối cùng nụ cười rộng đến mang tai, để lộ hai cái răng nanh dài:

– Khốn nạn thật, tới giờ rồi đấy.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Quetz chớp chớp mắt rồi ngáp dài, anh đưa tay lau mặt và nhìn xuống nơi cậu nhóc tóc trắng vẫn đang ngủ ngon lành. Mắt Thái Dương nhắm nghiền, môi khép hờ, cả cơ thể nhỏ bé di chuyển với mỗi nhịp thở của cậu, bàn tay cậu vẫn nắm lấy áo Quetz như thể cậu biết anh sẽ thức trước cậu. Mà đúng là vậy thật, lần nào Quetz cũng thức trước Thái Dương, không phải anh muốn nhưng mà tại đồng hồ sinh học của anh nó như vậy. Đưa tay lên tấm gỗ che cửa sổ và kéo nó qua một bên, Quetz nheo mắt nhìn ra bên ngoài. Mặt trời chỉ mới nhú lên phân nửa, nhuộm đỏ những áng mây tuyết còn vương lại trên bầu trời từ đêm qua.

– Vẫn còn sớm chán. – Quetz lầm bầm và kéo tấm gỗ về vị trí cũ, chỉ để mở một khe nhỏ cho gió lùa vào.

– Ư…

Quetz nhìn xuống Thái Dương, cậu nhóc khẽ cục cựa trong chăn rồi dụi mặt lên cổ anh vì hơi lạnh. Anh khẽ cười, bàn tay của anh đưa lên vuốt mái tóc trắng của cậu nhóc còn tay kia thì kéo chăn lên che nửa khuôn mặt của cậu. Đôi mắt Quetz lim dim, chốc chốc lại sụp xuống, anh há miệng ngáp dài và dụi mặt vào mái tóc của Thái Dương, để cơn mệt mỏi chiếm lấy mình. Quetz nhắm mắt lại, để cơ thể trôi bồng bềnh trong bóng tối và hơi ấm của cơ thể Thái Dương, anh chưa ngủ nhưng cũng không thức mà đang nằm ở đâu đó giữa hiện thực và giấc mơ.

– Anh Keto?

– Hửm? – Quetz giật mình mở mắt ra, tiếng gọi lí nhí của Thái Dương đã kéo anh khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đó. Dụi dụi mắt, Quetz hỏi: – Gì vậy?

– Chào buổi sáng. – Thái Dương đáp với đôi mắt mơ màng và nụ cười trên môi.

– Chào buổi sáng. – Quetz mỉm cười rồi vuốt tóc Thái Dương.

Cậu nhóc mỉm cười và nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay của Quetz trên đầu mình, tay vẫn nắm lấy ngực áo anh. Cả hai nằm đó trong sự lười biếng của buổi sáng mùa đông một lúc lâu, mặc cho ánh sáng đã bắt đầu le lói qua khe cửa sổ khiến Quetz lầm bầm đầy khó chịu. Mỹ Nguyệt là người thứ ba tỉnh giấc, cô ngáp dài và đưa chân ra nhưng vô tình đạp trúng cái đuôi của Quetz khiến anh hơi giật mình thu đuôi lại. Nheo mắt nhìn qua khe cửa, Quetz có thể thấy những bóng đen đang đi qua đi lại bên ngoài cùng tiếng trò chuyện rôm rả. Dù sâu trong tâm trí Quetz muốn tiếp tục nằm cạnh Thái Dương một cách lười biếng, anh vẫn miễn cưỡng ngồi dậy khiến cậu nhóc hơi nhăn mặt.

– Thái Dương ngủ thêm chút đi, anh chuẩn bị bữa sáng cho. – Quetz mỉm cười và xoa đầu cậu nhóc khiến cậu gật đầu một cách lười biếng và nhắm mắt lại.

Quetz chu đáo chỉnh lại chăn cho Thái Dương trước ánh mắt tinh nghịch của Mỹ Nguyệt, cô nhanh chóng quay đi súc miệng khi anh nhìn cô. Quetz đưa tay lên gãi đầu và khoác tấm áo choàng dài và rộng lên kín người, anh quấn thêm chiếc khăn quàng cổ che hết gần phân nửa khuôn mặt mình trước khi bước ra ngoài. Những ngón chân quấn vải của anh đạp lên tuyết, chúng khép vào nhau cố giả dấu chân người giống nhất có thể. Đôi mắt hổ phách của anh nhìn quanh khu trại giờ đã trở nên đông đúc với những gian hàng nhỏ của những thương lái với hàng của họ, vải, vũ khí, trang sức, thức ăn, cái gì cũng có.

– Này Quetz! – Giọng của ông Jyorim vang lên, ông lão đang đứng trước một gian hàng trứng và thịt.

– Chào buổi sáng Jyorim. – Quetz mỉm cười dưới chiếc khăn quàng và đi tới chỗ ông.

– Tôi đang định mua trứng về làm bữa sáng, anh muốn ăn chung không? – Ông Jyorim mỉm cười hỏi.

– Như vậy thì có phiền cậ…ông quá không? – Quetz luống cuống cố chỉnh lại cách xưng hô của mình.

– Không sao đâu, – Ông Jyorim cười khì khì. – giờ chỉ có tôi và bà nhà, thêm bốn người nữa ăn cho vui.

– Vậy để tôi về lấy thêm đồ ăn, tôi còn chút thịt với cá đây. – Quetz gật đầu cảm ơn Jyorim và bước về chiếc xe của mình, đuôi quấn quanh một chân để tránh gây sự chú ý.

Tuy đã cố che giấu những phần cơ thể khác thường, Quetz vẫn có thể thấy ánh mắt tò mò và dị nghị của những người xung quanh. Thậm chí khi anh đã bước vào chiếc xe, vài người vẫn còn liếc nhìn anh một cách tò mò, đầy nghi vấn. Đóng sầm cánh cửa sau lưng mình, Quetz kéo chiếc khăn quàng ra, chiếc đuôi dài của anh cũng duỗi thẳng, đập lên sàn nhà nhè nhẹ. “Thật là khó chịu.” Quetz thầm nghĩ và nheo mắt lại, anh bước ra sau, đối diện với cái bếp là một cái tủ thức ăn lớn, nằm cạnh nó là đống đồ lặt vặt của anh. Kéo chiếc mũ trùm xuống, Quetz đưa tay mở cửa tủ trên, cá khô và thịt vẫn còn một chút nhưng họ sẽ phải săn thêm sau hôm nay.

– A, anh Keto. – Tiếng kêu của Thái Dương khiến Quetz quay lại và ngay lập tức hơi hối hận việc đó.

– Ờ… – Mặt anh thộn ra và hơi ửng đỏ trước thứ mà mình đang thấy.

Chiếc áo nâu của Thái Dương vẫn chưa được chỉnh lại gọn gàng, hai bờ vai nhỏ nhắn lộ ra, cùng với nó là vết sẹo trên vai trái của cậu nhóc. Nói cậu nhợt nhạt thì quả là hơi bị thiếu, da của Thái Dương gần như trắng bạch pha thêm chỉ một chút màu vàng và hồng nhạt. Trên làn da đó, một vết sẹo dài chạy từ vai trái xuống ngực chừng một gang tay, chỉ cách xương đòn của cậu vài phân. Quetz đứng chết trân vài giây rồi nhăn mặt quay đi, hơi lắc đầu cố không nghĩ tới thứ mình vừa thấy. Dẫu vậy, mắt anh vẫn liếc về phía Thái Dương, cậu nhóc như đã nhận ra thái độ của anh nên cũng nhanh chóng chỉnh lại áo với vẻ mặt hơi khó xử.

– Hù! – Lợi chợt túm lấy vai Thái Dương từ đằng sau.

– Oa! – Thái Dương kêu lên, điếng hồn vì trò đùa của bạn mình. – L-Lôi?! Cậu l-làm gì vậy?!

– Anh Quetz! Xem nà! Hây! – Lợi nở một nụ cười tinh quái trước khi nắm hai vạt áo chưa buộc dây đai của Thái Dương và kéo chúng ra, để lộ toàn bộ thân trên của Thái Dương ngay khi Quetz vừa quay mặt qua.

– Kh! – Cái cốc gỗ trong tay Quetz thiếu điều muốn nát bấy bởi cảnh tượng đó, đuôi anh giật cục lên và đông cứng lại trên sàn còn mặt thì thộn ra như thể hồn phách đã siêu tán.

– Á! – Thái Dương hét toáng lên và ngồi thụp xuống trước khi kéo hai vạt áo lại. Cậu nhóc buộc dây đai đàng hoàng và đứng dậy thụi liên tiếp từng cái nhẹ vào vai Lợi. – Đồ tồi! Đồ tồi! Đồ tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi! Lôi Tồi!

– M-mình xin lỗi! – Lợi ôm bụng cười sặc sụa, cả người cậu gập xuống còn mắt mũi thì tèm lem. Cậu nắm lấy cái thang và cố đứng dậy. – Mình kh-không nhịn được! Tại mình thấy…anh…Quetz…

Cái thái độ nghịch ngợm của Lợi nhanh chóng biến mất, cùng với nó là hồn phách của cậu nhóc khi đứng lù lù sau Thái Dương là Quetz. Hai tay anh khoanh lại bên dưới chiếc áo choàng, trong ánh sáng len lỏi qua cửa sổ, mắt anh như sáng lên trong bóng tối trên khuôn mặt lạnh tanh, bên trên chúng là một đường gân đang giật lên. Lợi nuốt nước bọt, nhìn mặt Quetz dù anh chẳng nói chẳng rằng, cậu vẫn có cảm giác anh đang muốn nói “mày chết với ông”.

Một tay đặt lên vai Thái Dương khiến cậu giật mình, Quetz đưa tay về phía Lợi khiến cậu nhóc kia nhắm chặt mắt lại. Nhưng tay vì một cú cào hay một lời chỉ trích, Quetz chỉ búng một cái lên giữa trán cậu rồi thu tay lại. Lợi mở mắt, dù khuôn mặt anh vẫn như đang định làm thịt cậu nhưng một nụ cười nở một cách khó khăn trên môi anh.

– Sau này mà còn giỡn kiểu đó thì liệu hồn với anh. – Quetz nói và búng một cái nữa vào mũi Lợi.

– Ui da! – Lợi kêu lên và chộp mũi.

– Hai đứa thôi giỡn đi. – Mỹ Nguyệt bước vào xe trong một bộ đồ khác màu xanh đen, hẳn là cô đã phải vất vả lắm mới tìm được chỗ thay đồ. Cô chợt quay sang Quetz và vẫy tay: – Anh Keto này, sáng nay chúng ta ăn gì?

– Jyorim mời chúng ta ăn sáng, anh định đem thịt và cá sang ăn cùng. – Quetz đáp và quay lại chỗ tủ thức ăn.

– Vậy có được không ạ? – Mỹ Nguyệt hỏi. – Có phiền ông bà lắm không?

– Cậu ta mời, anh không nghĩ chúng ta nên từ chối. – Quetz gom hết chỗ thịt và cá còn lại vào một cái túi da. – Với lại chúng ta cũng nên cảm ơn họ vì đã cho chúng ta tá túc một đêm ở đây.

– Anh gì ơi?

Tiếng đập cửa khiến cả bốn người im bặt, Thái Dương và Lợi nấp sau Mỹ Nguyệt còn cô thì nấp sau Quetz. Anh quấn khăn quàng ngang mặt và kéo mũ trùm lên rồi bước ra mở cửa.Trước mặt anh là một gã thanh niên trong bộ áo da thú, tóc gã để hơi dài, rũ xuống hai bên gò má đầy râu lởm chởm mọc tới chiếc cằm chẻ. Đôi mắt gã lờ đờ, phía dưới là những quầng thâm do thiếu ngủ nhưng vẫn toát ra vẻ lương thiện hiền lành.

– Gì? – Quetz hỏi, giả giọng khàn khàn như đang ốm.

– Ông chủ trại bảo tôi gọi cậu và đám nhóc tới ăn sáng cùng. – Gã thanh niên nói rồi nghiêng người nhìn sau lưng Quetz nhưng nhanh chóng bị anh cản tầm nhìn.

– Nói với ông ấy bọn tôi sẽ qua ngay. – Quetz nói như thể đang đe dọa hắn, mắt anh nheo lại thành hai đường chỉ khiến gã cười cười và thoái lui. Trước khi gã biến mất vào dòng người, Quetz có thể nghe thấy tiếng gã rủa thầm: “đồ lập dị.”

***

– Tôi hi vọng anh không thấy phiền bởi các…khách trọ của tôi. – Ông Jyorim nói, mọi cửa sổ trong phòng ăn đã được đóng lại, chỉ có vài tia sáng lọt vào và ánh nến thắp sáng lờ mờ căn phòng.

– Không sao. – Quetz nhún vai và đặt điếu thuốc xuống, ngón tay anh gõ nhè nhẹ lên mặt bàn còn đôi mắt đang nhìn Lợi và Thái Dương đang thì thầm trò chuyện. – Tôi chỉ hơi lo về cái tên cậu bảo đi gọi tôi hồi sáng. Hắn có vẻ… – Quetz đưa tay lên, ngón trỏ và ngón cái khép lại gần như chạm vào nhau. – …không đáng tin lắm.

– Ừ, Triệu Vũ không đáng tin lắm. – Ông Jyorim nói và hớp một ngụm nước. – Nhưng anh có thể đi cùng đoàn xe hàng của…

– Miễn. Miễn. Miễn! – Quetz vừa vung tay vừa lắc đầu khiến khói thuốc vẽ vào không trung những đường cong dài ngoằn nghoèo. – Tôi không đi với hắn đâu.

– Sao vậy? – Ông Jyorim rướn người ra trước hỏi bằng giọng tò mò. – Trong đoàn của hắn có khá nhiều người chiến đấu giỏi…

– Đó là lí do tôi không muốn đi với hắn. – Quetz đặt tay lên bàn. – Tôi đã để ý cách hắn nhìn lũ nhóc, đặc biệt là Mỹ Nguyệt. Hắn có ý đồ gì đó và tôi không nghĩ là nó tốt đẹp gì đâu.

– Tôi biết. Nhưng hắn có thông tin về một thứ tôi cho là anh sẽ thích. – Ông Jyorim đan các ngón tay vào nhau, đôi mắt ông nheo nheo đầy tính toán.

– Ô? Thứ gì? – Quetz nhoài người ra, chân anh cào vào sàn nhà trong sự tò mò.

– Anh còn nhớ sáu năm về trước anh đã nhờ tôi dò hỏi thông tin về Bọ Thiết Giáp không? – Ông lão hỏi nhỏ.

– Có, thì sao? – Quetz hỏi lại, chóp đuôi của anh hơi vễnh lên, nhẹ nhàng quét qua lại trong không trung.

– Khi Calisna bị tấn công, Triệu Vũ là một trong những người may mắn sống sót vào những ngày cuối của thành phố. – Ông Jyorim nói, mặt ông trở nên đăm chiêu hơn bao giờ hết khiến Thái Dương thỏ thẻ gì đó vào tai Lợi. – Hắn nói khi hắn đang bỏ chạy, hắn đã thấy vài cái bóng hình giọt nước với sáu chân bay qua không trung trên bốn chiếc cánh đập liên tục.

– Còn gì nữa không? – Quetz hỏi, anh đưa điếu thuốc lên rít một hơi dài.

– Có thể. Người của hắn nói hắn đã lắp bắp như vậy khi họ tìm thấy hắn co ro gần trại của họ. – Ông Jyorim đáp, đưa tay lên xoa đầu. – Nhưng Quetz này, bọn Bọ Thiết Giáp đó…anh muốn gì ở chúng?

– Nói ra thì dài dòng lắm. – Quetz thở dài, hơi thuốc bao quanh anh như một làn sương mờ khiến Thái Dương ho khẽ vì cay mắt. – Có lẽ tôi nên hỏi hắn thử xem.

– Ừ. – Ông Jyorim gật đầu rồi đứng dậy. – Để tôi đi báo với hắn. Trong lúc đó anh dẫn tụi nhóc đi xem kho vũ khí đi, đợi tôi ở đó.

– Rồi. – Quetz gật đầu rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ. – Mấy đứa, đi theo anh.

***

Thái Dương tròn mắt trước những món đồ mình đang thấy, căn nhà kho của ông Jyorim chứa đầy các món vũ khí. Từ những con dao đá tới những thanh “trường đao” dài với những thiết kế đơn giản giống của người trong làng Ayari và cầu kỳ từ một vùng đất từ bên kia đại dương. Cậu nhóc đặt tay lên những binh khí treo trên tường và dựng trên các giàn gỗ được sắp xếp thành các dãy. Ánh sáng chiếu qua các khung thép đã gỉ sét trên trần nhà mọc đầy dây leo, rọi lên đống vũ khí và bức tường cũ kỹ đầy vết nứt khi cả Quetz dẫn bốn đứa đi một vòng cái phế tích cổ rộng lớn. Kích thước của nó phải hơn trăm thước vuông, mọi nơi đều được dùng chứa vũ khí phân ra thành các loại khác nhau. Lợi ngay lập tức chạy khỏi Quetz và tóm lấy một ngọn giáo dài, một cái khiên tròn và một cái mặt nạ quỷ bằng gỗ đỏ còn Mỹ Nguyệt vơ lấy một thanh trường đao giống những cái trong làng.

Chỉ có Thái Dương là đứng yên cạnh Quetz, cậu thở dài và gục đầu xuống trong sự cảm giác mình thật vô dụng. Từ nhỏ tới giờ Lợi và Mỹ Nguyệt đều là người bảo vệ cậu, họ là người được các thầy dạy võ chọn để dạy còn Thái Dương thì luôn bám lấy họ. Đôi mắt tím của Thái Dương nhìn lên thanh kiếm và con dao trên thắt lưng Quetz, có thứ gì đó về chúng khiến cậu hơi thích thú và cũng có chút quen thuộc.

– Chà chà! Xem ra hai đứa chọn vũ khí vừa ý ha. – Ông Jyorim bước vào với một cái xe kéo đầy vũ khí nữa, phần lớn chúng đều là dao và rựa. Ông lau mồ hôi trên trán và nhìn Thái Dương. – Ơ kìa, sao nhóc không đi lấy vũ khí đi?

– Cháu…không biết dùng vũ khí… – Thái Dương đáp lí nhí và quay mặt đi khi nhác thấy ánh mắt dò hỏi của Quetz.

– Tìm cho nó một thanh kiếm giống của tôi. – Quetz chợt lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết. – Thanh nào nhỏ ấy, vừa cỡ với thằng bé.

– Được, tôi có một bộ, nó nằm trong chỗ tôi cất thanh đoản kiếm của cậu. – Ông Jyorim nói.

– Anh còn một thanh kiếm khác á?! – Thái Dương thốt lên.

– Anh ta có ba cây, nếu cây dao kia có thể coi là “kiếm”. – Ông Jyorim cười cười. – Cháu nên thấy Quetz dùng cả bộ Nguyệt Nha, có thể nói là xuất quỷ nhập thần đấy.

– Thật ạ?! – Thái Dương giương mắt nhìn Quetz với đôi mắt đầy thán phục và tò mò.

– Ừ… – Quetz ngần ngừ đáp.

– Sao anh không giữ nó? – Thái Dương hỏi, cậu nhóc ngồi phịch lên một chiếc thùng gỗ, hai chân đong đưa thích thú muốn biết thêm về quá khứ của Quetz.

– Bây giờ anh không nói được. – Quetz nhăn mặt, anh giữ lấy cánh tay trái hơi giật giật của anh.

– Anh Keto? – Như thể nhận thấy những biểu cảm khác thường trên mặt Quetz,Thái Dương hơi nghiêng đầu nhìn anh.

– Không có gì đâu…đừng lo. – Quetz khẽ đáp rồi bước ra ngoài, từng bước chân của anh chợt trở nên nặng nề như đeo cùm.

Bước khỏi tầm mắt của Thái Dương, Quetz dựa vai trái vào bức tường ố màu với một tiếng “hự”, anh thở một cách khó khăn khi cánh tay trái của anh trở nên nhức nhối. “Không ổn rồi”. Quetz nghĩ thầm, mỗi khi nhớ tới thời anh sử dụng cả bộ Lam Nguyệt Nha, cánh tay trái của anh, cánh tay đã cầm thanh đoản kiếm lại nhức nhối kinh khủng. Nghiến chặt răng để không phát ra tiếng động, Quetz lết ra sau một gốc cây lớn và khụy một gối xuống khi cánh tay trái của anh nổi những mạch máu và gân. Anh thọc bàn tay vào một đống tuyết dày, sâu tới tận cùi chỏ và bới tuyết đắp lên vai để làm dịu cơ bắp của mình. Cánh tay trái quái đản của Quetz như chịu thua trước nỗ lực của anh, nó giật lên với mỗi nhịp tim trước hơi lạnh bắt đầu ngấm vào da thịt anh, khiến nó gần như tê liệt hoàn toàn.

– Đúng là phiền phức đấy Zteuq. – Quetz lầm bầm rồi đứng dậy, anh co giãn các ngón tay trái của mình. – Đáng lẽ cậu phải sửa nó mười năm trước rồi chứ.

– Anh Keto! – Tiếng gọi của Thái Dương khiến Quetz quay đầu lại, tuy ở khá xa nhưng anh vẫn có thể thấy rõ sự lo lắng trong mắt cậu.

Quetz nheo mắt lại, anh lặng lẽ rạch một đường trên tay áo trái của mình, để lộ phần da có hình xăm bên dưới. Dùng ngón trỏ đâm vào chỗ hai đường hình xăm nối vào nhau, Quetz nghiến răng cố chịu đựng cơn đau khi các hình xăm trên tay phải hơi sáng lên, giật điện cánh tay trái. Anh đứng dậy, giấu cánh tay trái đã bị vô hiệu hóa xuống và đi về phía Thái Dương, thầm hi vọng cánh tay mình bất động đủ lâu để lấy vũ khí cho cậu nhóc mà không làm kinh động tới “thứ đó”.

***

Cánh cửa thép đóng im ỉm suốt sáu năm chợt sáng lên khi chiếc chìa khóa, một mẫu pha lê xanh lam trong suốt hình trụ dài. Nó được cắt thành hình lục giác với hai đầu nhọn với một đầu được cố định trong khung kim loại nối vào sợi dây xích nhỏ, tạo thành một sợi dây chuyền. Mẫu pha lê dài bằng một ngón tay vừa khít với cái lỗ khóa trên cửa làm nó kêu lân một tiếng cạch. Các lằn vẽ chia nhánh tỏa ra từ cái ổ khóa sáng lên rồi vụt tắt, cánh cửa từ từ mở ra khiến tuyết và những dây leo mọc ngoan cố trong mùa đông giá rét rơi xuống.

Cánh cửa vuông vức hơi lõm vào trong bức tường cẩm thạch trắng không tì lấy một vết, nhẵn tới nổi Thái Dương như có thể thấy hình bóng phản chiếu của cả hai qua các nhánh dây leo rũ xuống từ bên trên. Tòa nhà cao hơn chục thước và rộng cũng tương đương, một khối lập phương được xây giữa khu rừng đầy những thân cây rụng lá, cành cây cong vẹo như những móng vuốt.

Thái Dương nhìn vào bóng tối một cách lo lắng, cậu cố giữa cho chân mình không run nhưng có cái gì đó trong sự tối tăm của căn nhà đó khiến cậu không khỏi rùng mình. Bên cạnh cậu, Quetz đứng trầm ngâm, không phải đang suy tính điều gì mà là đang cố không bỏ chạy. Móng tay của anh bấu vào lòng bàn tay đang nắm chặt khiến máu rỉ ra, nhỏ từng giọt xuống tuyết nhưng Quetz không hề nhìn xuống. Mắt anh mở to nhìn vào bóng tối, hai đồng tử giật giật đầy kinh hãi như thể anh đang nhìn một cái gì đó khủng khiếp lắm mà Thái Dương không thể thấy.

– Anh…Keto? – Thái Dương hỏi khẽ, giọng cậu nhỏ tời nỗi gần như chỉ còn là tiếng thì thầm trong không gian im lặng.

– H-hả?! – Quetz giật bắn người quay sang cậu, chân phải anh hơi đưa lên như chuẩn bị chạy còn mắt thì co giật đầy sợ hãi.

– Anh… – Thái Dương nuốt nước bọt rồi tiếp tục: – …sợ hả?

– Sợ! Sợ gì?! Anh sợ gì đâu?! – Quetz kêu lên với một nụ cười gượng gạo, không giấu nỗi những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống mặc dù xung quanh đang rất lạnh. Giọng nói của anh run lên đầy sợ hãi chứ không điềm tĩnh và hơi cộc cằn như mọi khi. Quetz nhìn vào căn nhà tối tăm không ánh sáng, anh biết thứ gì ở trong đó, anh biết “chúng” có thể làm gì. Nụ cười giả tạo trên môi anh biến mất khi anh vừa thở vừa nói, giọng anh run lên dưới từng hơi thở nóng hổi: – Em đợi ở đây, anh sẽ ra ngay.

– Nhưng mà… – Thái Dương nắm lấy vạt áo choàng của Quetz, cậu lo rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh.

– Không nhưng gì hết. – Quetz lầm bầm, mặt anh nhăn lại vì căng thẳng. Anh xé một miếng da khỏi chiếc áo choàng và quấn ngang mắt. Quetz vừa bước từng bước chân đầy do dự vào căn nhà vừa nói: – Dù em có nghe thấy gì, đừng theo anh, cứ chạy về trại đi.

– Anh Keto, anh không cần làm vậy đâu. – Thái Dương định bước theo Quetz nhưng anh đã biến mất hoàn toàn vào bóng tối, như thể đã bị nuốt chửng bởi màu đen của căn nhà.

Thái Dương ngồi xuống tuyết và nhìn vào căn nhà tối om nơi Quetz đã biến mất, cậu nhóc quàng tay ôm đầu gối và tưởng tượng thứ gì khiến Quetz trông có vẽ kinh hãi tới vậy. Cậu chợt nhận ra xung quanh mình im lặng thế nào, không gian xung quanh tĩnh mịch tới nỗi cậu có thể nghe thấy tim mình đập trong lồng ngực. Thái Dương nghiêng một bên đầu lên để nghe ngóng, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống xung quanh, một con chuột chạy dưới tuyết, một con chim cất cánh, bất cứ thứ gì. Nhưng tuyệt nhiên mọi thứ xung quanh cậu im lặng, như thể có thứ gì đó từ căn nhà này đã khiến thú rừng chạy đi mất, tránh xa cái khối lập phương này.

Thái Dương cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình, đôi mắt cậu vẫn nhìn vào bóng tối chờ đợi Quetz xuất hiện. Chiếc bóng của cậu nhóc tóc trắng đã ngắn lại một chút, mặt trời đã sắp lên tới đỉnh điểm nhưng nhiệt độ không cao hơn được bao nhiêu. Thực ra nhiệt độ quanh tòa nhà không hề thay đổi kể từ khi Quetz dắt Thái Dương vượt những cột đá kỳ lạ. Cậu nhóc kéo chiếc nón trùm lên và quấn chặt người trong chiếc áo choàng, từng hơi thở của cậu của cậu kèm theo một làn sương phần nào che đi tầm nhìn của cậu. Có thứ gì đó rất không bình thường ở đây. Cái cảm giác như đang bị theo dõi chạy dọc sống lưng cậu nhóc tóc trắng, nó như một ngón tay lạnh lẽo chạm vào lưng dưới, chạy dọc lên tới gáy cậu khiến cậu rùng mình.

– Aaaaaaggghhhhh!

Tiếng hét của Quetz vọng ra từ trong tòa nhà làm Thái Dương giật mình đứng dậy, đôi mắt cậu mở to trong kinh hãi khi Quetz phóng ra khỏi bóng tối. Miệng anh mở rộng ra hết cỡ, áo quần thì rách rưới, máu chảy xuống từ mặt và toàn thân anh, rơi vãi trên tuyết với từng bước chạy. Vừa chạy, Quetz vừa đưa tay cào vào tai, mắt và vai mình khiến máu chảy ra càng nhiều. Cái chất lỏng màu đỏ đó chảy vào mắt, vào tai của anh khiến anh trở nên đui mù và tông vào các thân cây trước khi lật đật đứng dậy và chạy tiếp.

Như thể đã kiệt sức bởi chạy quá nhiều và mất máu, Quetz lảo đảo trong một khoảng đất trống ngay trước cánh cửa đang khép lại. Mặc cho đôi mắt đang dính đầy máu, Quetz như biết được đâu là hướng của tòa nhà, anh há miệng rống lên trong sợ hãi và đau đớn. Tiếng gầm của anh phá tan sự tĩnh mịch của khu rừng, lớn tới nỗi các cành cây khô cũng lung lay theo, nó không còn là tiếng hét của một con người, tiếng gầm của Quetz đã trở thành tiếng kêu sợ hãi tột cùng của một con thú sắp chết.

Thái Dương chạy tới ôm chầm lấy Quetz khiến anh lảo đảo ngã qua một bên, nước mắt rịn ra từ đôi mắt tím khi cậu để ý Quetz bị thương nặng đến mức nào. Tai và mắt anh đầy các vết cào sâu hoắm, mắt anh mở căng ra mặc cho máu và mồ hôi chảy vào, như thể anh sợ phải nhắm mắt lại. Hai tròng đen màu hổ phách giờ chuyển thành màu trắng, chúng đảo qua đảo lại mà không tập trung vào thứ gì, như thể anh không còn nhìn thấy gì nữa. Cánh tay phải của Quetz cào vào tuyết, cố giật khỏi vòng tay của Thái Dương nhưng những vết thương và sự mệt mỏi khiến anh không còn chút sức lực nào.

Cậu nhóc giữ chặt lấy chàng quái nhân trong tuyệt vọng, nước mắt cậu ứa ra, tay vẫn giữ chặt lấy anh khi hai chân và cái đuôi dài vẫn quẩy đạp khiến tuyết bị dồn lên thành đống. Cậu dụi mặt vào bờ vai run rẩy, dính đầy máu của Quetz, thầm cầu xin các tổ tiên hãy cứu anh khỏi bất cứ thứ gì đang hành hạ người cực kỳ quan trọng với cậu. Trái tim của Thái Dương đập điên cuồng trong lồng ngực bé nhỏ của cậu, bơm máu và sức mạnh vào tứ chi để cố giữ Quetz nằm im. Cậu không thể buông ra. Cậu không được buông anh ra. Thậm chí nếu Quetz không bắt đầu cào cấu cơ thể mình, cử động đột ngột của anh sẽ khiến anh mất quá nhiều máu và cuối cùng, chết.

– Anh Keto! Tỉnh lại đi! Em đây mà! – Thái Dương gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt cậu văng lên tuyết, hòa vào vũng máu đỏ đang lan ra từ Quetz. – Không có gì nữa rồi! Em ở đây! Anh an toàn rồi!

Như thể cơn đau đã khiến anh điếc đặc cũng như mù lòa, Quetz vẫn tiếp tục giãy giụa một cách yếu ớt trước khi nằm im. Thái Dương vẫn giữ Quetz, cảm nhận từng cú giật của cơ thể anh, từng hơi thở cũng như nhịp tim của Quetz như đang yếu dần. Cậu bé tóc trắng nắm lấy áo gã quái nhân, tay và chân cậu đính đầy máu của anh. Chất lỏng sền sệt màu đỏ chảy ra từ những vết cào sâu hoắm, đôi khi tới xương, nhưng cơ thể Quetz không phải đang phản ứng vì đau đớn, mà là sợ hãi.

Quetz ngẩng đầu lên rống một tiếng thảm thiết với tất cả sức lực còn trong người, tiếng rống nhỏ dần rồi kết thúc bằng tiếng thở khàn khàn thảm hại. Đầu anh gục xuống vũng máu đang lạnh dần, cả người anh run lên như cầy sấy, đôi mắt trắng dã của anh đã lấy lại chút sắc vàng cam nhưng chúng vẫn đầy sợ hãi. Chúng co giật với từng hơi thở ngắt quãng của Quetz, đảo qua đảo lại như thể bị choáng váng bởi những màu sắc và hình dạng vừa nãy không hề tồn tại trong trí óc anh.

Giữa trận oanh tạc của màu sắc và hình dạng trước đôi mắt gần như mù lòa, giữa hàng ngàn tiếng chuông đang vang lên trong đôi tai bị bịt bởi máu, cậu bé đó đập vào tâm trí đang bấng loạn của Quetz. Anh có thể cảm thấy nó, cơ thể nhỏ bé của cậu ôm chặt lấy mình, truyền vào người anh hơi ấm và nhịp đập của trái tim non nớt của cậu. Anh có thể nghe thấy nó, giọng nói thánh thót như những chiếc chuông gió vào ngày hè của cậu làm dịu đi những âm thanh kinh khủng trong đầu anh. Anh thấy…không, anh không thể thấy chúng, đôi mắt của cậu bé, hai hòn ngọc tím đẹp tuyệt long lanh dưới những giọt nước mắt cùng mái tóc trắng như tuyết đầu mùa của cậu. Quetz muốn nhìn thấy chúng, anh muốn thấy những cảm xúc mãnh liệt hiện rõ rệt qua hai cánh cửa sổ tím đó, muốn quên đi mọi thứ khi nhìn vào chúng. Hơn thế nữa, Quetz muốn nhìn thấy nụ cười của cậu qua những giọt nước mắt, và anh muốn là người lau chúng khỏi đôi gò má của cậu.

Quetz đưa cánh tay phải của mình lên một cách yếu ớt, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cảm nhận hơi ấm của cậu nhóc. Anh biết mình không còn nhiều thời gian, trừ khi anh có ai đó đem anh khỏi đống tuyết đang ngày một dày lên này, anh sẽ không thể qua khỏi. Các ngón tay của Quetz đan vào các ngón tay của cậu nhóc, cố gắng cảm nhận làn da cậu giữa các kẽ ngón tay. Đôi mắt anh tối dần, tiếng chuông cũng phai vào im lặng, chỉ còn lại cảm giác của cậu bé đó đang giữ ấm cho anh.

– Thái…Dương… – Quetz khẽ thều thào trước khi nằm im bất động, để mình bị chôn vùi bởi các bông tuyết.

Nhưng Quetz vẫn có thể nghe thấy tiếng bò trườn trên tuyết vọng lại, chỉ cách họ vài chục thước. Có thứ gì đó đang tới gần.

***

Tấm áo choàng của gã quét lên sàn nhà kim loại sáng bóng, đế giày kim loại nện xuống vang lên những tiếng như búa tạ. Đôi mắt xanh lá phát ra ánh sáng mờ mờ dưới chiếc mặt nạ sứ với khuôn mặt cười, đánh giá mọi thứ mà hắn thấy. Hắn bước lên chiếc cầu sắt dẫn ra một cột trụ kim loại tách rời khỏi bức tường hình cầu, từng bước chân vang vọng trong không gian u ám, lạnh lẽo. Gã dừng lại trước cái trụ đó, hắn có thể thấy mái tóc trắng rũ xuống của kẻ bên trong qua lớp kính mờ bám đầy bụi và hơi nước. Tứ chi kẻ đó bị kéo căng ra, các thớ cơ như bị đóng băng giữa thời gian, vẫn còn giữ được trong trạng thái đang níu kéo những cái cùm trên cổ tay.

– Họ nói một người không thực sự biết rõ hắn ta cho tới khi tự do của hắn bị tước đoạt. – Cái giọng khàn khàn, máy móc đó vang lên từ bên dưới chiếc mặt nạ sứ khi cái trụ mở ra, bên trong sáng lên với những bóng đèn trắng. Bàn tay xám đầy những hình xăm ngang dọc đưa lên chạm vào gò má xương xẩu của người đang bị treo bất động, một tia điện xanh lá giật lên và chạy xuống da của cái thây nhợt nhạt đó. Gã rút tay lại, hơi nghiêng đầu khi tiếng động của một cỗ máy đang khởi động. – Ta tự hỏi…ngươi hiểu rõ mình thế nào.

– Bắt đầu quá trình tái kích hoạt. – Giọng nói vô hồn, máy móc vang vọng trong không gian khi những cánh tay máy móc được hạ xuống, găm vào cánh tay và lưng người bị treo những sợi dây điện và ống truyền.

– Phạm nhân XL534. Phản bội. Giết người. Dị giáo. – Gã thanh niên với cái mặt nạ nói khàn khàn khi chất lỏng màu đỏ được bơm vào cơ thể người bị treo, làm sự hồng hào của sự sống quay trở lại làn da xám ngắt kia. Những thớ cơ bắt đầu dãn ra, kêu răng rắc sau hàng thế kỷ bất động. – Hôm nay, ngươi được tự do. Nhưng đừng có mà nhầm lẫn, chiến tranh đang tới với tất cả vinh quang và sự hung tàn của nó. – Gã người bị treo bắt đầu co dãn hai tay, mái tóc hơi dài của gã đong đưa với từng nhịp thở khi gã lắc đầu qua lại. – Nguyễn, tự do đang chờ đợi ngươi.

Gã người bị treo được gọi là Nguyễn từ từ đặt chân xuống sàn nhà bằng thép lạnh ngắt, cánh tay gã giật khỏi gông cùm đã giam giữ hắn suốt nhiều thế kỷ khi dung dịch đỏ kia đã được bơm hết vào. Gã ngước dậy, con mắt trái óng ánh sắc đỏ còn mắt phải thì phát ra ánh sáng xanh lá ma mị. Gã lầm bầm với giọng khàn khàn đầy tức tối cùng nụ cười rộng đến mang tai, để lộ hai cái răng nanh dài:

– Khốn nạn thật, tới giờ rồi đấy.

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN