Ghost Story EXO - Chương 2 : Người bạn trở về từ địa ngục (tiếp theo)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Ghost Story EXO


Chương 2 : Người bạn trở về từ địa ngục (tiếp theo)


Chuông tan trường đã kêu cách đây 30 phút, mọi người về hết chỉ còn lại Suho và Xiumin trên dãy hành lang tầng 3 lầu B này.
– Trả lại cho mình, mình năn nỉ cậu mà Suho, trả điện thoại lại cho mình! Mất nó dì và ba sẽ đánh mình chết! Xiumin quỳ gối, cúi đầu, khẩn cầu van xin Suho.
– Cái này là tui lượm được trong ngăn bàn chứ bộ! Suho khinh khỉnh mở chiếc điện thoại lên xem. Trời ơi, có người trong một buổi học nhắn được tới mấy chục tin với bạn gái nè! Ha ha ha. Để ngày mai tao đem vô đọc cho cả lớp nghe nha!
– Đừng! Mình xin bạn mà, trả lại cho mình!
Xiumin vội giằng lấy tay Suho, cả haii giành giựt nhau một hồi thì chiếc điện thoại rơi xuống đất và vỡ ra từng mảnh.
– Bạn cố tình? Xiumin trừng mắt nhìn Suho.
– Ừ, tao cố tình đó. Thì sao hả? Cái thằng oắt con bệnh hoạn, ốm yếu kia?
Không nhịn nổi thái độ của Suho, Xiumin xông tới định đánh cho nó một trận nhưng bị Suho tán trước cho một bạt tay vào mặt.
“thằng nhỏ hỗn láo này hôm nay dám chống đối mình sao? Được, phải cho nó biết tay!”
Nghĩ là làm, Suho nắm lấy mái tóc nâu nhành của Xiumin, lôi nó lại ban công dúi đầu xuống.
– Nếu mày có gan và muốn trả thù tao thì mày nhảy từ tầng 3 dãy lầu B này xuống! Nhớ thành tâm cầu khẩn một chút, điều ước của mày sẽ thành sự thật! Miễn là mày có gan, nước ở dưới sâu lắm đó! Ha ha ha…
Xiumin trợn tròn mắt nhìn mặt hồ phía dưới.
“Phải, trước giờ mình luôn bị ăn hiếp. Không đứa này thì đứa khác. Tụi nó đều giống nhau. Đều ỷ mạnh hiếp yếu. Chúng nó không bắt sâu bỏ lên đầu mình thì cũng trộm đồ của mình giấu đi. Mình có làm gì đâu mà bị chúng đối xử như thế. Tại sao??? Tại sao chứ??? Tại sao người bị ức hiếp luôn luôn là mình? Mình … Mình phải trả thù tất cả bọn nó.”
Nghe câu chuyện, Chanyeol đập bàn bức xúc.
– Trời ơi, cậu quá đang lắm Suho! Cậu có biết là vì cái điện thoại đó mà nó bị dì nó đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang, vất vưởng nhà họ hàng mấy ngày trời không??? Lại còn kêu nó nhảy lầu nữa chứ, sao cậu ác quá vậy?
– Mình … mình chỉ muốn đùa. Ai ngờ nó làm thật!

Giờ ra về …
Suho là đứa ra về sớm hơn tất cả. Nó đi vội vàng, gấp gáp như thể muốn mau mau thoát khỏi cái nơi ma quái này. Về nhà, nó sẽ được an toàn. Nó nghĩ thế và chỉ còn cách nghĩ như thế mới an tâm hơn. Nhưng đi được nửa đường, nó chợt nhớ ra mình đã để quên thứ gì ở trường.
“Điện thoại? Điện thoại của mình đâu rồi!?”
Nó lục lọi khắp các túi trên người và trút cả cặp sách ra tìm. Nhưng cái điện thoại đã bốc hơi tự lúc nào.
“Mất điện thoại mẹ sẽ giết mình mất!”
Nghĩ tới đó, nó run như cầy sấy. Phải quay lại trường ư? Vào lúc này!? Bây giờ chắc chẳn còn ai ở trường đâu. Suho tỏ ra là đứa tinh quái, thích bày trò nhưng lại là đứa sợ ma. Nhưng ma và mẹ cái nào nguy hiểm hơn. E hèm, chắc chắn là mẹ.
Đồng hồ chỉ mới 5h30, trời còn chưa sập tối, Suho nghĩ là nó sẽ quay về nhanh thôi, trước khi màn đêm buông xuống. Nó chạy hụt hơi về trường, đầu óc rồi mù và trống rỗng như có ma xui quỷ khiến.
Trường trung học XOXO lúc này là cái chùa Bà Đanh thứ thiệt, không có lấy một bóng người. Chỉ có mấy con quạ trên cây bàng cạnh dãy lầu B và kêu lên quan quác.
Tiếng giày Suho vang khắp cả hành lang vắng lặng. Nó chạy ngay vào lớp 10CA3 và lục lọi ngăn bàn của mình. May mắn, cái điện thoại vẫn còn đây. Nó thở phào nhẹ nhõm vừa lấy áo lau lau chùi chùi màn hình điện thoại vừa vui vẻ bước ra.
“Quác!”
Tiếng một con quạ vừa sà xuống cành cây đối diện lớp làm Suho giật mình ngước mặt lên. Ngay lúc đó, nó lại nghe tiếng bước chân tiến lên từ cầu thang bên trái phòng học. Hai chân Suho như bị đóng băng, nó nhìn chằm chằm về phía cầu thang.
Một dáng người nhỏ nhắn, ướt đẫm và nhếch nhác với làn xa trắng bệch, mái tóc loà xoà che khuất mặt. Người đó bước chầm chậm lên lầu.
Lũ quạ càng ngày càng kêu lên inh ỏi. Quạ là loại động vật thích ăn xác chết, chúng chỉ phản ứng như vậy khi nghe thấy mùi tử thi.
Quả thật, từ con người kì lạ ấy toát ra một mùi rất khỏ chịu. Nó tanh tưởi, hôi thối và khiến người ta buồn nôn. Người đó trừng mắt nhìn Suho. Cái nhìn thấu cả tâm can. Đôi mắt đỏ lừ như con quỷ dữ đội mồ sống dậy. Và nó nghiến răng ken két để nhả ra từng chữ bằng cái giọng the thé khó nghe:
“Mày phải chết… Phải chết!”
Suho hét lên thất thanh. Nó cố chạy thật nhanh xuống lầu mặc dù hai chân đang mềm nhũn.
Nhạc chuông bài Call Me Baby làm Chanyeol đang ngủ gục trên bàn học (Anh chàng đang làm bài tập) ngồi bật dậy.
– A lô! Đứa nào gọi vậy? Anh lè nhè trong tiếng ngáp.
Đầu dây bên kia phát ra thứ âm thanh cực kì hỗn độn và ma quái. Đó là tạp âm của tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng cười, tiếng bước chân và tiếng nói của một chàng trai:
“Cứu…cứu tôi với! Làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi, tôi không cố ý, không cố ý mà!!!”
Âm thanh kì dị đó làm Chanyeol bừng tỉnh, anh vừa kịp nghe lời kêu cứu đó thì bên kia chỉ còn là những tiếng rè rè như cái radio mất sóng.
Điện thoại báo cuộc gọi vừa nhận là từ Suho!
Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên kèm theo tiếng đập cánh loạn xạ của lũ dơi.
Bây giờ là 0 giờ 0 phút 0 giây…
== >Điện thoại lúc nửa đêm không bao giờ là điềm tốt!

P/s: đăng lên mà ko đọc trong lòng còn có cảm giác rùng rợn này hix

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN