Gia Cát Linh Ẩn - Chương 341: Thiêu cháy ả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Gia Cát Linh Ẩn


Chương 341: Thiêu cháy ả


Gia Cát Linh Ẩn không muốn để ý đến nàng ta, Liên Mộ Vân lại không có ý định dừng lại, “Ngươi có biết ta đã từng trải qua những ngày như thế nào không? Tối tăm mù mịt, nhìn không ra người, không dám soi gương, ta ghét nhất là thấy son môi. Cả đời của ta đều bị hủy hoại, ngươi dựa cái gì mà còn có thể ở bên cạnh biểu ca, hưởng thụ sủng ái của huynh ấy? Thật sự là ông trời có mắt, đưa ngươi đến gần ta, thấy không? Trời xanh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ta chết thì ngươi sẽ khoogn xuất binh nữa?”

“Mơ tưởng!” Liên Mộ Vân quát, cả khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, vô cùng đáng sợ, “Ngay từ đầu quả thật là bản công chúa muốn người cùng biểu ca trả giá, nhưng mà bây giờ ta cảm thấy cảm giác có quyền lực cũng không tồi! Bản Công chúa chiếm được thiên hạ thì nam nhân cả thiên hạ đều là của ta!”

“Ngươi có từng nghĩ tới những binh linh này họ đều có cha mẹ, có thê nhi? Vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của ngươi mà khiến bọn họ phải chết?”

“Gia Cát Linh Ẩn, ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Tất cả mọi chuyện đều do người tạo ra! Nếu không phải ngươi thì biểu ca sẽ cưới ta, không phải ngươi ta cũng sẽ không thay đổi toàn bộ như vậy! Không phải ngươi ta cũng sẽ không phải đến cả chính mình cũng không nhận ra!” Âm thanh Liên Mộ Vân ngày càng cao hơn, nói đến cuối thậm chí giống như nổi cơn điên.

“Dường như Công chúa quên là mọi chuyện đều là do ngươi bày ra, ta chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Chỉ có thể tặng ngươi hai chữ, xứng đáng!”

“Tiện nhân!” Liên Mộ Vân bật đứng dậy, giơ cao bàn tay, đang muốn giáng xuống thì xe ngựa đột nhiên lung lung lay kịch liệt, Liên Mộ Vân không chú ý liền đụng đầu vào thanh gỗ, đầu váng hoa mắt hoa.

“Đánh xe kiểu gì vậy?” Nàng lớn tiếng quát phía ngoài.

“Công chúa, vừa rồi là vì tránh một đứa bé.” Diệp Thần cười hì hì nói, “Ngươi không sao chứ?” Nghĩ đến vừa rồi cốp một tiếng Diệp Thần lại cười lạnh một cái. Liên Mộ Vân, dám uy hiếp bản điện chủ, xóc nảy vừa rồi là dạy dỗ ngươi một chút.

“Giết chết đứa trẻ kia cho bản Công chúa.” Ánh mắt Liên Mộ Vân màu đỏ, chỗ vừa rồi bị đụng trúng vẫn đau đớn không thôi.

“Diệp Thần không để ý đến nàng, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.

Trogn xe ngựa, Liên Mộ Vân ngồi xuống hung hăn nhìn chăm chằm vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi thử nghĩ

xem bản Công chúa sẽ đối phó với ngươi như thế nào? Bản công chúa sẽ để ngươi giữa khoảng đất rộng trước giữa kinh thành, lột sạch quần áo của ngươi trước mặt mọi người, sẽ thiêu sống ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị bị lửa thiêu cháy.”

“Chúc ngươi được như ý nguyện.”

Không mặn không nhạt trả lời lại rước lấy một trận cười ha hả của Liên Mộ Vân, “Hy vọng ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy!”

Xe ngựa lại chạy một hồi nữa mới dừng lại. Liên Mộ Vân kéo Gia Cát Linh Ẩn xuống, Kinh Phong cùng Ngụy Thành chờ ở bên ngoài. Liên Mộ Vân nhìn bọn họ, “Các ngươi là ai Chưa từng thấy các ngươi….”

“Bẩm Công chúa điện hạ, chúng thần bị bệnh một thời gian nên gầy một chút.” Ngụy Thành nói.

Liên Mộ Vân hừ một tiếng, không nói cái gì nữa, đẩy Gia Cát Linh Ẩn đến trước mặt bọn họ, “Trông coi cho bản Công chúa, nếu để ả chạy thoát bản Công chúa sẽ giết các ngươi!”

“Công chúa yên tâm, nô tài nhất định không để ả chạy thoát. Đi!” Ngụy Thành thô bạo đẩy Gia Cát Linh Ẩn một chút.

Mấy ngươi thoáng cách Liên Mộ Vân ra một chút, Kinh Phong tới gần Gia Cát Linh ẩn, “Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Tuy rằng bọn họ hai người căn bản vẫn không phải đối thủ của Diệp Thần, hơn nữa sau lưng còn có mấy trăm thị vệ đi theo, trong tình huống này căn bản không có khả năng chạy thoát.

“Gây ra hỗn loạn, đi tới xe ngựa lấy mặt nạ tới cho ta,” nói xong Gia Cát Linh Ẩn cố ý đến một vũng nước, dùng sức dẫm lên đó, vũng nước văng lên té ướt một mảng lớn phía quần áo của Liên Mộ Vân ở phía sau.

“Ngươi làm gì vậy?” Liên Mộ Vân trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, tức giận nhìn xuống quần áo bị bẩn.

“Công chúa, cẩn thận cảm lạnh, vẫn nên thay quần áo đi.” Ngụy Thành nói.

Liên Mộ Vân lại oán hận liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, đi đến trên xe ngựa thay quần áo.

“Chờ lấy quần áo của nàng đưa tới cho ta.”

Kinh Phong gật đầu, giờ phút này hắn cùng Ngụy Thành rất căng thẳng, không biết có thuận lợi chạy thoát hay không.

“Hai ngươi, Công chúa gọi các ngươi!” Một thủ lĩnh thị vệ đi tới kêu Kinh Phong cùng Ngụy Thành đi, lại đưa tới vài người áp tải Gia Cát Linh Ẩn đến khoảng sân rộng, cột vào giá chữ thập, phía dưới tấp một đống củi.

Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Liên Mộ Vân mới đi tới. Tất cả dân chúng đều quỳ trên mặt đất, quỳ lạy hy vọng của nước Đông Lan, Công chúa Mộ Vân. Tuy rằng rất nhiều người đều nghi ngờ vì sao Hoàng Thượng phải đem quyền giao cho Công chúa mà không phải Thái tử, nhưng không thể không thừa nhận đó là nước Đông Lan hiện tại cần người cầm quyền, là nữ nhân này.

Liên Mộ Vân ngồi vào trên chiếc ghế xa hoa, trầm giọng nói, “Bình thân.”

“Tạ ơn Công chúa điện hạ.”

Liên Mộ Vân nhìn Gia Cát Linh ẩn, “Các ngươi biết ả là ai không?”

Dân chúng đều lắc đầu, bọn họ chưa từng gặp qua nữ tử này.

“Vậy bản Công chúa nói cho các ngươi biết! ả là Thất vương phi nước Lăng Nguyệt, là mật thám nước Lăng Nguyệt phái đến nước Đông Lan! Nước Lăng Nguyệt khơi mào chiến tranh xâm chiếm lãnh thổ nước Đông Lan, giết hại dân chúng nước Đông Lan, bản Công chúa muốn dẫn binh chống lại, ả ta, nữ nhân này trộm lấy binh phù của nước Đông Lan, có ý đồ ngăn cản bản Công chúa xuất binh, các ngươi nói xem nên xử trí tên mật thám này như thế nào, xử trí tên hung thủ giết chết cha, huynh của các ngươi như thế nào đây?”

“Thiêu cháy ả, thiêu cháy ả!” Thanh âm vang vọng khắp khoảng không khiến người ta không rét mà run, dân chúng đã hoàn toàn bị Liên Mộ Vân khơi mài, hận không thể ngay lập tức thiêu chết nữu nhân trên giá chữ thập kia.

“Hừ, thiêu cháy ả chẳng phải là quá nhẹ nhàng rồi sao? Không thể để ả chết một cách thoải mái như vậy được.” Có người nói.

“Đúng, tống ả vào Câu Lan viện để nam nhân cả kinh thành giày vò ả rồi sau đó thiêu cháy ả!” Một nam nhân mê đắm nhìn Gia Cát Linh Ẩn nói.

“A!” Nam nhân vừa nói liền bị ném một phát vào đầu khiến máu chảy, hắn hú lên một cách quái dị, ôm đầu chạy ra khỏi đám đông.

Màn dạo này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của những người khác, kinh thành bị rối loạn lâu như vậy, mọi người cần máu tươi cùng với dự tàn nhẫn để kích động.

“Mau, thiêu chết ả, thiêu chết ả!”

“Công chúa thiêu cháy ả đi!”

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, những người này bị Liên Mộ Vân lừa gạt mà chẳng hay biết gì.

“Ngươi cười cái gì?” Liên Mộ Vân nhìn nàng, nghi hoặc hỏi.

“Ta cười bọn họ, không phải ngươi.”

“Ha ha!” Liên Mộ Vân đứng lên, “Các con dân của ta, các ngươi nghe thấy không? ả đang cười nhạo các ngươi, một mật thám của nước khác chết đến nơi còn ở đây cười nhạo các ngươi!”

Lời của nàng ta kích thích dân chúng càng mãnh liệt hơn, giương nanh múa vuốt muốn xông tới chỗ nàng.

“Các ngươi biết ta đang cười cái gì không?” Âm thanh của Gia Cát Linh Ẩn không lớn nhưng vẻ lạnh lùng cùng uy lực khiến cho đám đông dân chúng đang nhốn nháo chợt yên tĩnh lại, nàng đề cao thanh âm, “Ta cười các ngươi, màn kịch rõ ràng nhưu vậy mà cũng không nhìn ra! Liên Mộ Vân nhốt Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thượng cùng Thái tử, muốn giành ngôi vị Hoàng đế mà các ngươi còn ủng hộ nàng ta, như vậy không được cười sao?”

Sắc mặt Liên Mộ Vân thay đổi, nếu không phải muốn nghe tiếng kêu thê lương của ả khi bị thiêu cháy thì nàng đã bịt miệng ả lại, nhưng mà những lời này đối với nàng mà nói một chút uy hiếp đều không có.

“Các con dân của ta, các ngươi nghe xem ả đang nói cái gì? Bản Công chúa sao có thể nhốt phụ hoàng cùng đại ca được, các ngươi sẽ tin lời nói của một mật thám sao?”

“Đương nhiên sẽ không!” Dân chúng lập tức nói.

“Chúng tôi tin tưởng Công chúa, đi chết đi, tiện nhân!”

“Ai nói xấu Công chúa chúng ta sẽ giết người đó!”

“Các ngươi thực là ngu ngốc!” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói, “Nàng ta chẳng qua là vì muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân, muốn đạt được quyền lực tối cao mà nhốt cha cùng huynh của mình lại, phu quân cùng con của trai của các người phải ra chiến trường, các người nghĩ lại mỗi một việc mình làm xem, đều là đang đưa thân nhân của mình vào chỗ chết. Phải giữ lấy gia đình của các ngươi, bảo vệ lãnh thổ nước Đông Lan, đưa người này ra đòi công lý, buộc nàng phải thả Hoàng Thượng cùng Thái tử ra mới có thể cứu các ngươi được! Nếu cứ một mực khăng khăng như vậy thì nhiều lắm là một tháng sau nước Đại Mạc cùng nước Tinh Long sẽ liên quân lại phá nát nhà cửa của các ngươi!”

“Không được nghe ả nói hươu nói vượng!” Liên Mộ Vân quát lớn. “Ả đang kéo dài thời gian cho quân của nước Đông Lan.”

“Công chúa điện hạ, nếu ta nói bậy vậy thì ngươi có dám mời Thái Thượng Hoàng đến đối chất không? Ta nghĩ mọi người hẳn là muốn nhìn thấy Thái Thượng Hoàng chứ? Kịch biến của Hoàng thất Thái Thượng Hoàng là người rõ nhất, bọn họ là con dân của nước Đông Lan có quyền được biết mọi chuyện từ đầu đến cuối.”

“Ngươi….” Sắc mặt Liên Mộ Vân trở nên trắng bệch, nhưng mà mặt nạ lại giúp nàng che đậy rất tốt, nhưng sợ hãi trong mắt không cách nào che dấu, “Mọi chuyện đều là ý của Hoàng Thượng cùng Thái Thượng Hoàng.”

“Dám mời Thái Thượng Hoàng đến đối chất không?”

“Bản Công chúa cảm thấy không cần thiết….”

“Vậy thì chính là ngươi đang lừa gạt dân chúng nước Đông Lan.” Gia Cát Linh Ẩn đánh cuộc. đánh cuộc uy danh của Thái Thượng hoàng trong lòng dân chúng, “Ta nghĩ tất cả mọi người rất muốn biết kịch biến trong cung? Nếu Công chúa không có gì giấu diếm thì vì sao không dám mời Thái Thượng Hoàng đến đối chất? Đến lúc đó rồi giết ta cũng không muộn.”

“Đúng, Công chúa điện hạ, chúng tôi muốn gặp Thái Thượng Hoàng.” Ngụy Thành cùng Kinh Phong đã thay quần áo thường dân, ở trong đám người ồn ào, “Công cháu điện hạ nếu như không lừa gạt thì sẽ không nên không dám chứ?”

“Chẳng lẽ Công cháu thực sự giết cha hại huynh muốn làm nữ Hoàng đế sao? Quá độc ác, nước Đông Lan sợ là không có ngày bình yên.”

“Đúng vậy, ta nghe nói người gây hỗn loạn nước Đông Lan căn bản không phải là nước Lăng Nguyệt, chỉ sợ là có người muốn mượn điều này để xuất binh, giành quyền thống trí về cho bản thân mình.”

“Chúng tôi muốn gặp Thái Thượng Hoàng, nếu không không thì đừng trách dân oán.”

Kinh Phong cùng Ngụy Thành kẻ xướng người họa, nói đến mức khiến người bên cạnh cũng bị dao động, đều đống ý với lời nói của bọn họ, muốn gặp Thái Thượng Hoàng.

Thân thể Liên Mộ Vân run lên nhè nhẹ, “Các ngươi dám hoài nghi bản Công chúa?”

“Hay là Thái Thượng Hoàng đã bị Công chúa hạ độc thủ, nếu không sao Công chúa lại không dám đi mời Thái Thượng Hoàng chứ?”

Những người khác càng không ngừng gật đầu.

“Công chúa, người nên cho bọn họ một lời giải thích xác đáng đi.” Mộ thanh âm rất lớn vang lên.

Liên Mộ Vân nhìn hắn, đúng là Đại tướng quân đắc lực nhất nước Đông Lan. Có Chu Nham ở đây nàng có thể không cần đến hắn, nhưng binh linh của nước Đông Lan lại tin tưởng hắn cho nên vẫn còn cần giữ hắn lại.

“Tướng quân nói đúng, bản Công chúa hẳn là nên tự mình đi mời Thái Thượng Hoàng tới làm sáng tỏ với các ngươi.” Liên Mộ Vân chuyển động con mắt, gọi một công công tới, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó. Công công gật đầu tiến về phía hoàng cung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN