Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi - Chương 10: Hoàn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi


Chương 10: Hoàn


Phần cuối.

Sau khi an ủi bố mẹ và em trai, tôi quay trở lại phòng và tìm thấy số điện thoại mà vợ cũ của Trâu Toại đã giúp tôi hỏi được.

Tôi gửi đi một vài bức ảnh chụp Trâu Toại và Tần Dung ôm nhau tại đám cưới qua tin nhắn MMS. Tất nhiên không phải từ số của tôi mà từ một số điện thoại vô chủ mua trên mạng.

Mất một lúc lâu mới nhận được hồi âm từ phía bên kia: “Bạn là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, Tần Dung có một con gái, và đó là con của Trâu Toại.”

Sau khi xác nhận rằng người ở đầu dây điện thoại kia thực sự là anh trai của Trâu Toại, Trâu Vấn, tôi đã lấy SIM ra khỏi điện thoại.

Bởi có những điều nói càng nhiều càng trở nên không đáng tin.

Do mẹ của Trâu Toại bị tạm giam, cùng với việc em trai của Tần Dung bị kiện, gia đình họ Trâu bận rộn đến nỗi lộn xộn không kể xiết.

Họ cố gắng tìm mọi cách để giải thoát cho mẹ Trâu Toại. Họ cũng muốn tìm một luật sư giỏi để bào chữa cho em trai Tần Dung.

Nhưng với bằng chứng chắc chắn của vụ án em trai Tần Dung, cùng với danh tiếng rách nát của gia đình, rất ít luật sư sẵn lòng nhận lấy vụ án này.

Cuối cùng, Trâu Toại phải chi ra một số tiền lớn để thuê một luật sư bào chữa cho em trai Tần Dung.

Nhưng rốt cuộc cũng có ích gì?

Chỉ 5 ngày sau khi hai tin nhắn đó được gửi đi, nhà họ Trâu đã gặp sự cố.

Theo lời của bà cô Tam, Trâu Vấn – người không về nhà nhiều năm nay đã trở về và nhìn thấy Tần Dung ôm một cô bé bốn, năm tuổi. Cô bé ấy gọi Tần Dung là mẹ và gọi Trâu Toại là chú. Anh ta đỏ mắt tức giận khi chứng kiến cảnh tượng em trai ôm ấp vợ mình.

Chưa kịp về nhà, Trâu Vấn đã tát Tần Dung một cái ngay tại cổng khu dân cư.

“Đồ rẻ tiền, đứa bé này từ đâu mà có?” Trâu Vấn – người vốn không có tính tình dễ chịu, chỉ với 1 cái tát đã làm cho khuôn mặt của Tần Dung sưng húp lên.

Trâu Toại thấy người mình yêu bị đánh muốn đứng lên bảo vệ nhưng lại thấy đối phương chính là anh trai ruột thì không khỏi cảm thấy bất an: “Anh, anh mới về, anh đang làm gì vậy?”

“Phải, tao mới về, tao muốn hỏi xem đứa con hoang này từ đâu mà ra?” Nói đến đây, Trâu Vấn nhìn Trâu Toại với ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Trâu Toại từ nhỏ đã sợ anh trai mình nên nhìn thấy tình hình này lập tức không dám nói gì.

Ai biết Tần Dung tính tình hung ác, nếu không cô ta cũng sẽ không chọc Trâu Vấn tức giận bỏ nhà đi nhiều năm như vậy.

Tần Dung không quan tâm đ ến việc mình đang ôm con, liền hét lên với Trâu Vấn: “Con hoang? Đúng vậy, nó cũng là con hoang của nhà họ Trâu. Tôi sẽ nói cho anh biết đây, đây là con gái của tôi và Trâu Toại, con bé còn phải gọi anh một tiếng bác đấy.”

Lời nói của Tần Dung khiến Trâu Vấn tức giận đến đỏ mắt, anh ta không kiềm chế được và tiến lên đạp một cái vào Tần Dung.

Cô ta hét lên: “Đến đây mà đánh đi! Con cháu của anh, anh đánh chết chúng tôi đi.”

Trâu Toại thấy Tần Dung đẩy con gái về phía trước, lập tức hoảng sợ và vội vã kéo con gái về phía sau mình, muốn tiến lên can ngăn: “Anh, anh. Chúng ta nói chuyện về nhà, về nhà rồi nói.”

“Anh trai mày là ai? Tao không có một đứa em trai loạn luân như mày.”

Khi nghĩ đến việc bị em trai mình cắm sừng, Trâu Vấn tức giận không thể kiềm chế: “Mày đợi đấy, tao sẽ giải quyết xong con đàn bà này rồi sẽ tìm mày tính sổ.”

Nói xong, anh ta liền nhặt lấy vali của mình và ném về phía Tần Dung. Cái vali trông có vẻ chứa đựng khá nhiều đồ đạc.

Tần Dung bị ném đến chóng mặt, nhưng miệng vẫn còn mắng chửi không ngớt: “Tôi là đồ rẻ tiền, nhưng cũng được nhà họ Trâu nuôi. Anh ở ngoài chết không phải tốt hơn à? Sao lại trở về?”

Nghe Tần Dung tiếp tục nguyền rủa mình, Trâu Vấn không thể chịu đựng được nữa, anh ta tức giận nhìn chằm chằm và nói: “Hôm nay nếu tao không đánh chết mày, tao sẽ theo họ của mày.”

Nói xong, anh ta nhặt lên một cây gậy bóng chày bằng gỗ từ đống hành lý rải rác trên đất và giơ cao cây gậy lên định đập xuống đầu Tần Dung.

Trâu Toại sợ rằng Tần Dung thực sự sẽ bị anh trai mình đánh chết nên đã tiến lên bảo vệ. Nhưng ai ngờ rằng việc này lại càng làm Trâu Vấn tức giận hơn.

Chỉ thấy Trâu Vấn cầm gậy bóng chày vung mạnh hơn, đập liên tục vào đầu Trâu Toại. Chỉ đến khi Trâu Toại bị đánh đến không dậy nổi, thì Trâu Vấn mới dừng tay lại.

Tần Dung ở bên cạnh, mặt toàn là vết máu đã lập tức hét lên thất thanh.

Ban đầu những người hàng xóm xung quanh không ai dám can thiệp vì nghĩ đây là chuyện riêng nhưng giờ thấy tình hình có thể dẫn đến chết người. Khi thấy ánh mắt đỏ ngầu của Trâu Vấn như ma nhập mọi người càng không ai dám tiến lên, chỉ có vài người can đảm đã gọi cảnh sát.

Khi nghe tin, bố của Trâu Toại vội vàng chạy ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt ông chính là người con trai cả đã lâu ngày không gặp, đang cầm gậy bóng chày đứng như một con quỷ dữ.

Còn trên mặt đất, Tần Dung đã ngất vì sợ hãi. Trâu Toại bên cạnh cô ta cũng đã bất tỉnh, đầu tổn thương nghiêm trọng.

Bà cô Tam của tôi là người giỏi kể chuyện, khi bà kể lại sự việc, thật sự tôi cũng giật mình.

Tôi đã từng nghe nói anh cả nhà họ Trâu có tính nóng nảy. Tôi cố ý nhắn anh ta về chỉ để anh “xử lý” cặp đôi không ra gì đó, nhưng không ngờ Trâu Vấn lại tàn nhẫn đến vậy.

“Trâu Vấn chưa kịp bước vào nhà thì cảnh sát đã dẫn đi, còn thằng Trâu Toại cũng được xe cứu thương đưa đi.”

Bà cô Tam nói luôn miệng nhưng mắt không rời khỏi biểu cảm của tôi. Có vẻ như bà muốn xem tôi có phải đang khó chịu hay không. Bà luôn cảm thấy có lỗi vì đã giới thiệu gia đình ấy cho tôi.

“Cả nhà họ, xứng đáng với những gì họ đã làm.” Tôi nói một cách bình thản và quay lưng bước vào phòng mình.

Sau đó, luật sư nói với tôi rằng vụ án của em trai Tần Dung cũng đã được phán quyết. Theo yêu cầu của tòa, anh ta phải trên Douyin xin lỗi tôi. Ngoài ra hành động phỉ báng, bôi nhọ của anh ta đã trở thành nguyên nhân khiến em trai tôi mất việc, tòa cũng yêu cầu anh ta bồi thường một số tiền nhất định cho tổn thất tinh thần.

Nhưng tôi đã không còn quan tâm đ ến những điều đó nữa, bởi vì gia đình nhà họ Trâu cùng nhà Tần Dung giờ đây đã nổi tiếng trong khu phố nhỏ của chúng tôi.

Mẹ của Trâu Toại sau khi ra khỏi trại giam phát hiện ra con trai út của mình đã bị con trai cả đánh thành tàn tật. Con trai cả hiện tại cũng đã bị bắt, tù tội là không tránh khỏi.

Bà ta cho rằng tất cả những điều này đều bắt nguồn từ Tần Dung. Lúc đó bà tức giận đến nỗi lao đến nhà ngoại của Tần Dung để tìm kiếm cô ả.

Tuy nhiên, mẹ của Trâu Toại cũng không phải là đèn cạn dầu. Khi đến nhà ngoại của Tần Dung, bà không chịu vào trong, chỉ đứng ở cửa nhà họ lớn tiếng làm ầm ĩ, đòi Tần Dung phải đến bệnh viện chăm sóc cho Trâu Toại đang tàn tật.

Tất nhiên Tần Dung đâu có chịu đi, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng việc mẹ Trâu Toại làm ầm ĩ mỗi ngày khiến họ không thể chịu nổi, gia đình không có ngày nào yên ổn. Người dân trong khu phố cũng chỉ trỏ về nhà họ hàng ngày.

Hơn nữa, em trai của Tần Dung cũng bị chị gây họa khiến hắn ta vướng tiền án và không thể thi công chức. Vì việc này hắn tỏ ra oán hận với chị gái.

Chỉ vài ngày sau, Tần Dung bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Không còn cách nào khác, cô ta đành hàng ngày phải đến bệnh viện chăm sóc Trâu Toại.

Hai tháng sau, khi tôi đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ đã gặp lại Trâu Toại. Mẹ tôi nói nhân tiện đến khoa nội thăm một người bạn cũ, và khi đi ngang qua một phòng bệnh, tiếng của Tần Dung vang lên chua chát: “Bảo bớt ăn mà không nghe, không biết mình tiểu tiện không tự chủ à? Biết tôi dọn vệ sinh mất bao nhiêu công sức không?”

“Thật là kiếp trước tôi nợ gia đình nhà họ Trâu các người rồi, gặp phải hai anh em nhà ngươi, toàn là loại khốn nạn.”

“Còn có gan nhìn tôi với ánh mắt đấy à, nếu không phải mẹ anh nhất quyết bảo tôi đến chăm sóc anh, anh tưởng tôi muốn đến à?”

Tôi vô thức liếc nhìn vào phòng bệnh đó, quả nhiên là Tần Dung và Trâu Toại. Trâu Toại lúc này đang nằm trên giường với vẻ mặt tuyệt vọng, dáng vẻ tiều tuỵ, khuôn mặt không hề có chút hồng hào, rõ ràng là không được chăm sóc tử tế.

Còn Tần Dung đang đứng bên cạnh, mặt lạnh lùng mắng mỏ anh ta.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, cả hai người trong phòng đều nhìn về phía tôi. Khi nhìn thấy tôi, Tần Dung như con gà chọi, chỉ tay vào tôi muốn mắng chửi.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, và mở lời trước cô ấy: “Nghĩ kỹ trước khi nói, chỗ này có camera đấy.”

Có lẽ những lần chạm trán trước đây đã khiến cô ấy có bóng ma tâm lý, tôi thấy cô ta cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng bước tới đóng cửa, mắt không thấy thì lòng không vướng bận.

Nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng, tôi khinh bỉ cười một tiếng, nắm tay mẹ tôi và đi thẳng về phía trước.

Thực sự, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi đã thấy ánh mắt của Trâu Toại nhìn về phía tôi, một ánh mắt đầy tuyệt vọng. Tôi nghĩ vào khoảnh khắc đó, anh ấy chắc hẳn hối hận, hoặc có lẽ không chỉ có vậy.

Đi cùng mẹ đến thăm bạn, người bạn đó nhìn thấy tôi còn thở dài: “May mắn là trước đây cháu đã thấy rõ ràng không cố chấp làm dâu nhà họ. Nhìn nhà họ bây giờ xem, đâu còn giống một gia đình nữa.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy!”

“Nói cũng đúng, người có phúc không vào nhà vô phúc. Bây mgiờ nhìn nhà họ Trâu như thế lại nhìn em trai cháu, nghe nói khởi nghiệp làm ăn rất phát đạt, lúc trước bị sa thải cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Nói đến em trai, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc trước em ấy bị sa thải, đã quyết định cùng bạn bè khởi nghiệp, và tận dụng đợt nổi tiếng của tôi để dẫn dắt sự quan tâm cho dự án của mình. Trong thời gian ngắn như vậy, công ty của em ấy làm ăn rất thành công.

Môi trường bệnh viện dẫu sao vẫn rất ngột ngạt, chúng tôi nói chuyện một lát rồi chuẩn bị về nhà.

Không biết hôm nay là ngày gì mà đến cổng bệnh viện, tôi liền thấy mọi người xúm lại thành một vòng tròn, bên trong là tiếng mắng chửi tức giận của một người phụ nữ: “Mặt dày không biết xấu hổ, cặp kè với chính em chồng của mình. Đã làm hại gia đình chồng như thế còn chưa đủ, còn đến quyến rũ cả chồng tao nữa.”

“Hôm nay tao sẽ xé nát cái mặt này của mày, xem mày còn dám đi quyến rũ trai nữa không.”

Tôi cứ có cảm giác lời này nghe không hợp luân thường đạo lý, đang chuẩn bị kéo mẹ tôi mau chóng rời đi thì đám người ấy đột nhiên tản ra, hóa ra là trung tâm đám đông đã bắt đầu đánh nhau.

Mọi người tản ra tôi mới thấy rõ, hóa ra người đó chính là Tần Dung.

Lúc này cô ta đang bị một người phụ nữ xé tóc và quần áo.

Người phụ nữ ấy sức lực rất mạnh, Tần Dung yếu đuối như thế không phải là đối thủ của cô ta. Trong chốc lát, quần áo của Tần Dung đã bị xé toạc.

Tần Dung đành ôm tay che ngực và khóc nức nở.

Bên cạnh có một người đàn ông thấp bé hơi hói đầu thấy thế liền vội vàng chạy đến can ngăn, nhưng không ngờ người phụ nữ ấy buông Tần Dung ra và cho người đàn ông này một cái tát nảy lửa vào mặt.

Cô ta đỏ mắt chỉ vào người đàn ông ấy và nói: “Chu Minh, ly hôn đi.”

Lời nói này lập tức làm người đàn ông đó hoảng sợ không dám nói một lời nào.

Tôi và mẹ nhìn cảnh tượng này đều sững sờ, cái này… là chuyện gì vậy.

Đúng lúc ấy có một bệnh nhân đi dạo bên cạnh thấy chúng tôi trông mơ hồ, liền chủ động mở miệng giải thích cho chúng tôi.

“Các bạn nhận ra người phụ nữ trên mặt đất không? Cô ta từng nổi tiếng một thời gian trước đây, cái người có quan hệ loạn luân với em chồng, khiến gia đình chồng một người bị thương một người ngồi tù ấy. Em chồng bị liệt, cô ta thấy không vừa mắt nữa, liền lén lút qua lại với chồng của hiệu trưởng trường mẫu giáo của con gái cô ta, đây này… bị hiệu trưởng phát hiện ra”.

Mẹ tôi và tôi đều mở to mắt, không ngờ tới mức này mà Tần Dung vẫn dám làm loạn.

Mẹ kéo tôi vội vàng đi nhanh: “Đi xa khỏi người này một chút, cẩn thận cô ta bị sét đánh còn rước họa lây sang mình.”

【Kết】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN