Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ - Chương 12: Chê tôi quay lại sớm quá à?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ


Chương 12: Chê tôi quay lại sớm quá à?


Sáng hôm sau, lúc Nguyễn Khả Hạ mở mắt ra thì Phó Hàn Xuyên đã ăn mặc chỉnh tề đâu ra đấy, ngồi trên sô pha, đọc báo. Thấy cậu mở mắt, anh liền bảo, “Dậy đi, tôi đưa cậu về trường.”

Nguyễn Khả Hạ vừa ngủ dậy, tràn trề năng lượng, quên sạch tình cảnh ngượng ngùng đêm qua nhưng lại không hề quên lỗi của Phó Hàn Xuyên.

Cậu mở mồm liền ngập mùi trào phúng tức thì, “Anh có ổn hông thế? Có tìm được đường về hông? Đừng có đưa tôi xuống gầm cầu nhá.”

Phó Hàn Xuyên thầm nghĩ, thế mà đêm qua tôi lại mềm lòng với cậu được, lại còn thấy cậu đáng thương. Mẹ nó chắc tôi bị ngáo rồi.

Phó Hàn Xuyên đưa Nguyễn Khả Hạ về trường, vừa hay gặp thầy giáo của anh, giáo sư Edward.

Hàn huyên một lúc, giáo sư nói, “Đúng rồi, bữa trước có một sinh viên muốn xin cách liên lạc với em đó, không biết đã liên lạc với em chưa thế?”

Phó Hàn Xuyên nói, “Vâng, cậu ấy rất tài năng, cải biên lại rất mượt mà.”

Giáo sư Edward nói, “Tôi biết ngay là hai người sẽ hợp nhau lắm mà. Cậu ấy cũng là người Trung Quốc giống em đó. Mới có 19 tuổi thôi. Cực kì năng động.”

19 tuổi…..

Hai cái email gửi đến được kí tên là “Summer”.

Tim Phó Hàn Xuyên lỡ mất một nhịp, hỏi, “Cậu ấy họ gì ạ?”

“Nguyen (*),” Giáo sư Edward nói, “Là một đứa nhóc rất đáng yêu.”

(*) Gốc là Ruan, phiên âm của Nguyễn nhưng mình để Nguyen không dấu cho nó thuần Việt hơn.

Ấy thế mà lại là cậu ta.

Phó Hàn Xuyên cười, trùng hợp ghê cơ.

Anh không ngờ Nguyễn Khả Hạ lại hứng thú với tác phẩm của mình, càng không ngờ cậu lại có thể viết ra lời bài hát hợp bản nhạc đến thế.

Lời mà Nguyễn Khả Hạ viết hoàn toàn bộc lộ được tình cảm, cảm xúc lúc bấy giờ của anh, hơn nữa còn rất hài hòa.

Lúc Phó Hàn Xuyên đọc lời bài hát ấy, anh cảm thấy trực giác về cảm nhận câu chữ cũng như âm điệu của sinh viên này rất nhạy bén, lanh lợi.

Thế mới nói, dường như Nguyễn Khả Hạ toàn đem đến cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

__________________________________________________

Mang bầu sáu tháng rồi, Nguyễn Khả Hạ giật mình nhận thấy bụng mình ngày một to lên thấy rõ.

Trước đây mặc quần áo che đi thì không thể nhận ra được, bây giờ mặc áo khoác lông dài rộng siêu dày mới gọi là tạm che đi được.

May mà trường học bước vào kì nghỉ đông rồi.

Kỳ Hàng về nước một chuyến rồi quay lại quay về trường học, vừa gặp Nguyễn Khả Hạ đã thốt lên, “Hình như dạo này cậu béo ra à?”

Nguyễn Khả Hạ cười, “Ừ, dạo này ăn hơi nhiều, phải giảm cân thôi.”

Kỳ Hàng nhìn cậu đầy nghi hoặc, “Người thì béo ra, nhưng mà mặt lại chẳng béo lên tí nào.”

Nguyễn Khả Hạ mang bầu bảy tháng thì nghe theo lời dặn của bác sĩ phải vào viện.

Vì cơ địa của đàn ông khác với phụ nữ, đến kì sau của thai kì, thai nhi quá lớn, cơ thể sẽ không chịu được, cần phải làm phẫu thuật trước khi chuyển dạ để sinh con.

Kỳ Hàng thắc mắc không biết tại sao cậu phải xin nghỉ.

Nguyễn Khả Hạ: “Tôi bị viêm ruột thừa, phải nằm viện.”

Kỳ Hàng: “Bệnh viện nào thế? Tôi đến thăm cậu.”

Nguyễn Khả Hạ vội từ chối, “Ấy thôi, không cần đâu, mấy ngày nữa là khỏi ấy mà, đến làm gì cho phiền ra.”

Đến rồi thì biết giải thích thế nào? Rắc rối chết mất.

Phó Hàn Xuyên tạm thời xử lý hòm hòm công việc, những việc còn sót lại thì để cho cấp dưới xử lý nốt rồi sang chăm sóc Nguyễn Khả Hạ.

Anh còn đưa theo dì Lý, người giúp việc nhà họ Phó.

Dì Lý mặt đầy đặn phúc hậu, hiền lành. Bà ở nhà họ Phó làm việc đã nhiều năm rồi, Phó Hàn Xuyên cực kì tin tưởng bà.

Trước khi vào viện, Phó Hàn Xuyên đến nhà đón Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ đang vật lộn khéo khóa của cái áo khoác lông dày cộp siêu dài. Nhưng mà bụng to quá, người cứ vụng về ngáo ngơ, tay không tài nào với tới khóa để kéo.

Phó Hàn Xuyên cúi người xuống kéo khóa giúp cậu.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Thật ra thì anh không cần phải đến.”

Phó Hàn Xuyên thuê cho cậu một hộ lý với chuyên gia dinh dưỡng, chẳng thiếu gì cả. Còn có cả dì Lý nữa. Anh không cần thiết phải đến tận nơi.

Phó Hàn Xuyên: “Phải đến.”

Nguyễn Khả Hạ không còn ghét Phó Hàn Xuyên như ban đầu nữa.

Tiếp xúc nhiều lần thế rồi, cậu thấy dù Phó Hàn Xuyên nói năng lạnh lùng, nhưng mà là người tốt.

Chỉ là anh làm việc thì có quy tắc của riêng mình thôi.

Anh không làm việc theo cảm xúc, là biết mình nên làm gì, không nên làm gì, làm gì cũng giống như thực hiện nghĩa vụ vậy.

Phó Viễn Sâm bảo anh kết hôn, anh biến kết hôn thành nghĩa vụ, nhận định kết hôn với ai cũng thế thôi.

Anh cảm thấy chăm sóc Nguyễn Khả Hạ là trách nhiệm của mình, vì thế tháng nào cũng đưa cậu đi khám thai định kỳ. Kỳ cuối thai kỳ thì cứ hai tuần đến một lần.

Nhưng anh không hề có cảm xúc gì đặc biệt với Nguyễn Khả Hạ.

Mà Nguyễn Khả Hạ thấy người này thiếu hụt cảm xúc trầm trọng, giống như……

Giống gì ấy nhờ?

À! Giống người máy.

Giống như mã code được lập trình sẵn vậy.

Nhưng mà là người chứ có phải máy đâu, cứ thế mãi không mệt sao?

Nguyễn Khả Hạ nhìn chằm chằm đỉnh đầu Phó Hàn Xuyên, thò tay ra sờ một cái, miệng lẩm bẩm, “Xoa đầu cún to bự.”

Phó Hàn Xuyên đứng thẳng lên, chau mày, “Đừng nghịch.”

Nguyễn Khả Hạ cười.

Thế có phải giống người hơn không.

Nếu cứ nhạt nhẽo quá, lạnh lùng quá, hoàn mỹ quá, thì sẽ thành người máy mất thôi.

________________________________________

Kỳ Hàng đến bệnh viện gần trường để mua thuốc giảm đau.

Lúc tập nhảy hay bị thương nên anh phải thường xuyên đến bệnh viện.

Khi đi trong sảnh bệnh viện, Kỳ Hàng dừng chân lại.

Lúc này bệnh viện vắng người, Nguyễn Khả Hạ đang lạch bạch đi bộ ở ngoài, vừa quay đầu lại thì gặp người quen.

Kỳ Hàng: Người này nhìn quen quen á.

Đây là?

LÀ CẬU TA!

Bụng cậu ta…… sao lại to thế?

Mặc dù Nguyễn Khả Hạ đeo khẩu trang, cơ mà Kỳ Hàng làm việc với cậu hơn một năm rồi, lại còn học cùng trường mấy tháng giời nữa, đương nhiên là nhận ra cậu lúc đeo khẩu trang rồi.

Kỳ Hàng lắp bắp hỏi, “Cậu….. bụng của cậu….. bị làm sao thế?”

Theo như anh biết thì viêm ruột thừa đâu có triệu chứng này đâu!

Nguyễn Khả Hạ lôi Kỳ Hàng vào phòng bệnh.

Lộ rồi thì thôi, chỉ có thể diệt khẩu……

À không, nói thẳng chứ.

“Như anh thấy đấy.” Nguyễn Khả Hạ thở dài.

Hai người cùng lúc mở miệng.

Nguyễn Khả Hạ: “Tôi có bầu rồi!”

Kỳ Hàng: “Bụng bia của cậu to quá rồi!”

Nguyễn Khả Hạ, “……”

Kỳ Hàng, “……”

Sau một phút trầm mặc, Kỳ Hàng nói, “Cậu không đùa đấy chứ?”

Nguyễn Khả Hạ: “Anh thấy tôi thích đùa kiểu đấy à?”

Kỳ Hàng nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Khả Hạ, “Thật á hả?”

Nguyễn Khả Hạ đảo mắt, “Điêu đấy.”

Kỳ Hàng là thanh niên, tiếp nhận thông tin mới cực kì nhanh, hơn nữa chuyện đàn ông có thể mang bầu cũng đã từng nghe rồi. Cũng không phải chuyện ly kì thần bí gì cho cam.

Nhưng mà người như thế lại xuất hiện ngay bên cạnh mình thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Sau khi tiếp nhận sự thật, Kỳ Hàng hiếu kì không chịu được, “Ê, tôi sờ một tí có được không?”

Bạn bè mà, sợ một tí cũng chẳng sao hết.

Nguyễn Khả Hạ vô cùng hào phóng phỡn bụng ra, “Sờ đi.”

Kỳ Hàng không khách khí, lập tức vươn tay ra cẩn thận sờ sờ.

Phó Hàn Xuyên mở cửa bước vào thì thấy một màn này.

Hai người ngồi trên giường, một tay của Kỳ Hàng đang sờ mó bụng của Nguyễn Khả Hạ, sau khi anh vào, hai vị này quay ra, mặt đần thối nhìn anh.

Phó Hàn Xuyên: “……”

Anh không nói gì, sắc mặt không đổi, đi vào, để hoa quả mua cho Nguyễn Khả Hạ lên cái tủ nhỏ đầu giường.

“Bạn à?”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ. Đây là Kỳ Hàng, trước đây là bạn cùng trong band nhạc với tôi.”

Kỳ Hàng ngượng ngùng bỏ cái tay sờ mó trên bụng Nguyễn Khả Hạ xuống, “Chủ tịch Phó.”

Đương nhiên Kỳ Hàng biết anh là ai rồi.

Phó Hàn Xuyên tiếng tăm lừng lẫy, ai mà chẳng biết chứ.

Bây giờ đầu óc Kỳ Hàng hoảng loạn rối bời cực độ.

Nguyễn Khả Hạ có bầu.

Phó Hàn Xuyên xuất hiện ở đây.

Hai người họ có quan hệ gì?

Ngoài cái quan hệ “kia” thì còn có thể là quan hệ gì nữa chứ!

Toàn bộ sự hứng thú ban nãy của anh đều bay biến cả rồi. Một người thì làm sao tự có con được.

Kỳ Hàng cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời.

Vừa nãy anh còn sờ mó vuốt ve bụng của Nguyễn Khả Hạ nữa chứ.

Má ơi. Mình bị ngu rồi.

Anh thậm chí còn cảm nhận được một màn sương đen mù mịt tỏa ra từ người Phó Hàn Xuyên.

Dù sao mình cũng chưa làm gì hết, sao tự nhiên lại thấy chột dạ thế này.

Nguyễn Khả Hạ cũng rất hoảng loạn.

Bây giờ thì Kỳ Hàng thấy hết những cái không nên thấy rồi.

Nhất định sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu với Phó Hàn Xuyên.

Cũng không thể nói là hiểu nhầm. Dù sao thì họ cũng có quan hệ gì gì đó.

Đúng là khiến người ta mệt tim mà.

Không phải Phó Hàn Xuyên có việc phải giải quyết sao?

Sao quay lại nhanh thế?

Nguyễn Khả Hạ nghĩ gì thì nói nấy, “Sao anh quay về nhanh thế?”

Phó Hàn Xuyên nhàn nhạt nói, “Chê tôi quay lại sớm quá à?”

“Hở?” Nguyễn Khả Hạ nói, “Đâu có, cái gì mà……. Thuận mồm hỏi thôi.”

Phó Hàn Xuyên đang nói cái gì thế? Người này đúng thật là kì cục.

Kỳ Hàng bị câu nói kia dọa đến run lẩy bẩy, vội vã đứng bật dậy, “Tôi còn có chuyện, tôi về trước đây, xin chào chủ tịch Phó.”

Anh quay đầu sang nói với Nguyễn Khả Hạ: “Tôi về nhé.”

Nguyễn Khả Hạ hoàn hồn, “À ừ, anh về đi.”

“À,” Nguyễn Khả Hạ lại gọi anh, “Đừng có nói với ai nhá.”

Kỳ Hàng về rồi, Nguyễn Khả Hạ nghĩ lại câu vừa rồi Phó Hàn Xuyên nói rốt cuộc là có ý gì, chắc là nghĩa trên mặt chữ nhờ, không có nghĩa bóng nghĩa gió gì đâu nhỉ?

Bản thân Phó Hàn Xuyên cũng không biết câu nói vừa nãy của mình có nghĩa gì nữa.

Nghĩ gì nói nấy thôi.

Chắc là vì tự nhiên cảnh tượng đó đập vào mắt, thấy lòng mình có chút gai gai.

Câu này vừa hay hợp hoàn cảnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN