Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ - Chương 26-1: Online 24/7 (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ


Chương 26-1: Online 24/7 (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì chương này dài gấp ba lần so với các chương khác nên tui xin phép tách làm đôi nhé.

– —————————

Nguyễn Khả Hạ hỏi, <>

Phó Hàn Xuyên gần như trả lời ngay lập tức, <>

Nguyễn Khả Hạ giật mình, không ngờ Phó Hàn Xuyên lại trả lời nhanh như thế, cứ như chỉ đợi để nhắn tin thôi ấy.

Đáng lẽ ra phải rất bận mới đúng chứ nhỉ? Nguyễn Khả Hạ nhớ là khi anh về nhà rồi vẫn phải giải quyết một núi công việc mà.

Nguyễn Khả Hạ lắc lắc đầu, cậu biết Nguyên Bảo không ở chỗ Phó Hàn Xuyên, vốn chỉ muốn nhắn mấy câu thôi, chứ gọi điện thoại thì…… có biết nói cái gì đâu chứ.

Vì thế, cậu trả lời, <>

Phó Hàn Xuyên không trả lời, mà trực tiếp gọi điện thoại đến luôn.

Nguyễn Khả Hạ ngớ ra, không hiểu sao tự dưng lại thấy căng thẳng.

Cậu tìm một góc không có ai, hít một hơi thật sâu, rồi mới ấn nhận cuộc gọi.

Nguyễn Khả Hạ, “Alo?”

“Sao hôm nay lại được dùng điện thoại thế?”

Giọng của Phó Hàn Xuyên truyền tới qua điện thoại, dường như còn trầm hơn cả lúc nói chuyện trực tiếp.

Nguyễn Khả Hạ không hiểu tại sao tim mình nhảy loạn cả lên.

Có lẽ là vì lâu lắm rồi không liên lạc với người này nên mới thấy có chút lạ lẫm.

Phó Hàn Xuyên hỏi, “Sao không nói gì thế?”

Nguyễn Khả Hạ sực tỉnh, “À tôi vừa mới livestream xong, được phép dùng điện thoại một lát. Nguyên Bảo ở nhà ông nội à?”

Phó Hàn Xuyên: “Ừ. Nó ngoan lắm, vẫn khoẻ. Cậu không cần phải lo.”

“Tôi không lo.” Tay Nguyễn Khả Hạ lại bắt đầu không ngoan, cậy cậy sờ sờ logo của chương trình trên áo, vắt óc nghĩ xem nên nói chuyện gì với Phó Hàn Xuyên, “Thế còn ông nội thì sao? Dạo này sức khoẻ của ông thế nào?”

Phó Hàn Xuyên, “Ông cũng rất khoẻ.”

Nguyễn Khả Hạ lại hỏi: “Dì Lý thì sao? Bà ấy lớn tuổi rồi, một mình chăm sóc cho Phó Thừa Trạch, không biết có quá sức không. Hay là thuê thêm người giúp dì Lý?”

“Được, tôi sẽ cân nhắc.”

Lại đến lúc Nguyễn Khả Hạ lấy hết tế bào não ra để nghĩ đề tài nói chuyện.

Phó Hàn Xuyên nói, “Không hỏi thăm tôi sao?”

Giọng nói trầm ấm của đối phương đầy ý cười truyền ra từ điện thoại làm Nguyễn Khả Hạ cảm thấy tai mình cứ ngứa ngứa làm sao ấy.

Cậu thấy kì lạ hết sức. Phó Hàn Xuyên mà cũng nói ra mấy lời kiểu này á?

“Anh, chắc là anh vẫn khoẻ đấy nhờ. Tôi nghe là biết mà.”

Phó Hàn Xuyên cười, “Hiểu tôi thế cơ à.”

Nguyễn Khả Hạ thảng thốt nghĩ. Phó Hàn Xuyên thay đổi rồi. Chả ai làm gì mà cứ hở ra là cười, rõ ràng trước đây có thích cười bao giờ đâu. Đã thế lại còn biết nói đùa nữa.

Cuộc trò chuyện này khiến Nguyễn Khả Hạ thấy bí bách căng thẳng vô biên. Cậu vội vã nói, “Nhân viên đến thu điện thoại rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi đi tập đây.”

Phó Hàn Xuyên nói, “Ừ. Tạm biệt.”

Nguyễn Khả Hạ chốt hạ một câu, “Bai bai.” rồi kết thúc vội cuộc gọi.

Cậu nói dối Phó Hàn Xuyên nhưng lại không áy náy tẹo nào. Mà lại còn thở phào một hơi. Cậu cảm thấy Phó Hàn Xuyên hôm nay cứ kì kì làm sao á.

Mới gọi điện thoại được năm phút, vẫn còn hơn hai mươi phút nữa mới phải nộp điện thoại, Nguyễn Khả Hạ quyết định gửi mail cho Timber.

Trong lòng cậu lúc nào cũng nhớ đến Timber, lần trước, học trưởng giúp cậu cải biên lại bài hát, giúp cậu đạt được thành tích tốt như vậy mà cậu vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn nữa.

<>

Phó Hàn Xuyên vừa cúp điện thoại, thì thấy email Nguyễn Khả Hạ gửi tới.

……

Hừ.

Chưa thu điện thoại à?

Nguyễn Khả Hạ không ngờ Timber trả lời thần tốc y hệt như Phó Hàn Xuyên.

<<Đừng khách sáo. Chúc mừng cậu đạt được kết quả tốt. Tôi đã xem phần biểu diễn của cậu, rất xuất sắc.>>

Nguyễn Khả Hạ liền thấy ngài ngại. Cậu biết mình đã làm lộ rất nhiều thông tin. Nếu như để ý là biết ngay cậu là ai.

Thực ra Nguyễn Khả Hạ không sợ bị lộ. Cậu dùng bài hát mà học trưởng cải biên lại, cậu rất muốn cho học trưởng thấy được mình không làm lãng phí công sức của anh.

Nhưng không ngờ tới, ấy thế mà Timber lại xem chương trình này.

Thế thì sau này, anh ấy biết cậu là ai, nhưng cậu lại chẳng biết anh là ai hết.

Cơ mà thế cũng chẳng sao.

Nguyễn Khả Hạ hỏi, <>

Timber: <>

Nguyễn Khả Hạ vui đến tít cả mắt, được người tài như học trưởng công nhận mà lị.

Timber còn hỏi, <>

Nguyễn Khả Hạ: <>

Nguyễn Khả Hạ và Timber nói chuyện với nhau bằng mail, gửi qua gửi lại bao nhiêu là mail.

Đến tận khi nhân viên đến thu điện thoại, Nguyễn Khả Hạ nói, “Một phút nữa thôi ạ, chỉ một phút nữa thôi ạ.”

Cậu gửi một mail cuối cho Timber, <>

Phó Hàn Xuyên nhếch khoé môi.

Nói chuyện với tôi rất vui? Sao lúc này gọi điện thoại lại không nghe ra cậu đang vui nhỉ?

– ———————–

Có tổng cộng chín người giành được năm trái tim trở lên trong tuần thứ hai. Chín thực tập sinh này dành thời gian luyện tập, hoàn thành quay MV tuyên truyền.

Trên weibo của tổ tiết mục và trang web chính thức của chương trình đã tung ra MV quảng cáo.

Tổ tiết mục mời những nhà tạo mẫu cũng như thợ trang điểm giỏi nhất đến để tút tát cho các thực tập sinh. Chín thiếu niên mặc áo vải lụa đen khoét cổ chữ V, đem lại cảm giác thuần khiết nhưng lại khiến các fan phải gào thét, “Moẹ nó gợi cảm vl, tui chảy máu mũi chết đây.”

Đoạn MV này là nguồn tài nguyên cắt ghép cho fan của các nhà.

Vì Nguyễn Khả Hạ là thực tập sinh duy nhất được sáu trái tim nên thời gian lên hình nhiều nhất.

Trong siêu thoại, xuất hiện vô số đại thần photoshop lẫn hoạ sĩ vẽ fanart, từng cái liếc mắt thôi cũng khiến con dân điên cuồng gửi nhau.

Ngụy Lạc Lạc dùng nick chính Đấm Một Cú Là Khóc Một Tràng biên tập lại hình ảnh của Nguyễn Khả Hạ, đăng lên weibo kèm theo dòng cap: “Tui gục ngã rồi.”

Bình luận phía dưới bắt đầu kéo nhau nhảy lên.

<>

<>

<>

<>

<>

<>

……

Ngụy Lạc Lạc thấy người hâm mộ Nguyễn Khả Hạ ngày càng nhiều, trong lòng thấy vui thay cho Nguyễn Khả Hạ.

Các fan đều biết xu hướng tính dục của Nguyễn Khả Hạ, không hề ngần ngại để ý mà cổ vũ cho cậu. Chứng tỏ rằng mọi người không chỉ mê đắm vì nhan sắc của cậu mà còn bị thực lực của cậu cưa đổ.

Nguyễn Khả Hạ chưa từng làm họ thất vọng, bất kể là vocal hay vũ đạo đều cực kì vững vàng.

Hơn thế trong ổn định lại có cả tiến bộ, mỗi một lần biểu diễn lại đem đến cho họ một lần kinh ngạc.

Các fan lọt hố Nguyễn Khả Hạ vô cùng tự hào, vì mỗi tuần đều có thể nhìn thấy sự nỗ lực của cậu, càng vui hơn nữa khi có thể nhìn thấy kết quả của sự nỗ lực đó.

Cậu từ chỗ không hề biết rap, đến bây giờ có thể rap diss một số đoạn có độ khó nhất định rồi, khiến fan phải gào lên, <>

Dân chuyên nghe cũng có thể thấy được đoạn này đã được tập luyện cẩn thận rồi.

Thực sự đối với Nguyễn Khả Hạ mà nói, tham gia chương trình này là để luyện tập, để va vấp, để học hỏi. Cậu nghỉ ngơi hết một năm này, chỉ có thể tập trung luyện vocal, sáng tác nhạc thôi, còn những kỹ năng khác đều còn lơ mơ, đặc biệt là vũ đạo.

Sau khi phẫu thuật được mấy tháng rồi cậu cũng không dám vận động mạnh, tất cả các kỹ năng vũ đạo đều chỉ ở trong đầu thôi, điều kiện sức khoẻ bản thân lại không cho phép cậu thực hiện thành động tác thực tế.

Hiện nay, cơ thể cậu đã hoàn toàn hồi phục rồi. Cuối cùng cũng có thể tìm lại cảm giác khi xưa trong quá trình luyện tập. Bây giờ khi đứng trước ống kính, vũ đạo của cậu ngày càng có tiến bộ, càng ngày càng khiến mọi người phải kinh ngạc.

– ——————————–

Tờ mờ sáng, tổ tiết mục dùng loa phóng thanh kéo các thực tập sinh tỉnh dậy khỏi cơn mê ngủ.

<>

Lê Thiêm đưa tay cố vuốt mấy lọn tóc vểnh ngược vểnh xuôi xuống, “Đệt, phát điên mất thôi.”

Các thực tập sinh điên cuồng ném đá, vật lộn rời giường vội vã đánh răng rửa mặt.

Nhóm người Nguyễn Khả Hạ bước vào hội trường diễn số 2, thấy trên sàn trải ra mấy tấm thảm mát xa (*).

(*) Thảm mát xa:

Lê Thiêm sợ hãi, “Lại định bày trò gì đây? Tôi không dẫm lên mấy cái thảm đấy đâu. Đau chết đi được ấy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Tử Minh cũng nhăn lại thành một đoàn, “Em cũng không muốn đâu.”

Đạo diễn tay cầm loa nói lớn, “Buổi sáng ngày hôm nay sẽ tổ chức một hoạt động nhỏ. Các thực tập sinh sẽ thi đấu với tổ nhân viên. Nếu như các bạn thắng, thì buổi chiều được nghỉ, vui chơi tự do.”

Tất cả các thực tập sinh đều vỗ tay hoan hô: “Wowww!”

Cường độ tập luyện của họ quá dày đặc, thực sự rất cần thời gian để nghỉ ngơi.

Để được nghỉ thì dăm ba cái thảm mát xa thì đã là gì!

Vòng đầu tiên các thực tập sinh thi đấu kéo co với tổ nhân viên.

Tất cả các thực tập sinh đều dồn toàn lực, biểu cảm của Nguyễn Khả Hạ cũng không thể kiềm chế được.

Lê Thiêm chưa lên sàn, ở một bên vỗ đùi cười sặc sụa, “Nguyễn Khả Hạ dùng mặt để kéo co à hahahahahaha! Diệp Ninh cậu đang làm cái gì thế, kéo mạnh lên chứ! Cậu nhão nhoẹt thế cũng phải gồng lên cho anh em chứ!”

Nguyễn Khả Hạ bày mặt hung dữ, “Ồn chết đi được! Cậu không im không được à?”

Diệp Ninh cao quý quăng một ánh nhìn kèm dao găm sang, Lê Thiêm lập tức ngồi im, gào “Cố lên” cùng với các thực tập sinh khác.

Cuối cùng nhờ sự nỗ lực đến bục mặt mà các thực tập sinh cũng giành được chiến thắng vòng kéo co này.

Họ kích động đến mức nhảy cẫng lên vỗ tay ăn mừng.

Đối thủ đều là VJ, lưng hùm vai gấu vác camera cả ngày cả đêm khiến các thực tập sinh thấy mình sao mà giỏi thế, có thể thắng được họ.

Các anh quay phim mặt không đổi sắc nhìn đám thực tập sinh mặt đỏ tưng bừng, thở hồng hộc ăn mừng liền cười thầm trong bụng.

Thực ra họ biết các thực tập sinh vô cùng vất vả nên mới xuống nước nhường họ.

Vòng thứ hai, thảm mát xa khiến người người nhăn nhó đau đớn chính thức lên sàn.

Hơn nữa, lại còn phải đánh bóng rổ trên thảm mát xa.

Đấu bóng rổ chia thành ba hiệp, hiệp một có Nguyễn Khả Hạ và Diệp Ninh.

Diệp Ninh nói, “Tôi chơi bóng rổ tệ lắm.”

Nguyễn Khả Hạ nói, “Không sao, chúng ta thắng chắc rồi. Cậu cứ nhìn cân nặng của bên kia đi, nghĩ thôi là biết dẫm trên thảm thốn thế nào.”

PD thổi còi, trận đấu bắt đầu.

Nhân viên tham gia thi đấu không thể kiềm chế được mà lộ ra bộ mặt vừa đau vừa thốn.

Nguyễn Khả Hạ cũng âm thầm gào thét, mợ nó đau quá, đau chết đi được.

Các anh quay phim còn đau hơn, đau sắp khóc đến nơi.

Một đám người vừa chạy vừa gọi nhau, vừa gọi nhau vừa gọi, chật vật chuyền bóng cho nhau.

Nguyễn Khả Hạ đón được bóng, tìm cơ hội ném bóng.

Một nhân viên chạy tới, ý đồ muốn chặn cậu lại.

Trong lúc chạy, nhân viên này đột nhiên loạng choạng, mất trọng tâm, ngã dúi về đằng trước.

Mắt La Dực chợt mở to.

Giây tiếp theo thì anh ta liền thất vọng.

Nhân viên này ngã về phía Diệp Ninh đứng sau Nguyễn Khả Hạ.

Lê Thiêm hô lớn xông đến, nhân viên đó đô con cao to, Diệp Ninh lại gầy gò mảnh mai, nếu như bị tảng thịt kia đè thì chết chắc.

Nguyễn Khả Hạ phản xạ nhanh, ném quả bóng đi, kéo tay Diệp Ninh.

Sau đó vẫn không thể đứng vững được, nhưng Nguyễn Khả Hạ kịp thời kéo Diệp Ninh ra khỏi nhân viên kia, hai người ngã về hướng ngược lại.

Nguyễn Khả Hạ nằm đệm dưới người Diệp Ninh.

Lê Thiêm, Tả Tử Minh và vài nhân viên khác vội vã chạy tới, “Không sao chứ?”

La Dực đứng ở một bên giả vờ giả vịt, “Nguyễn Nguyễn không sao chứ?”

Nguyễn Khả Hạ ngồi dậy, che cánh tay phải, không nói gì.

Mắt La Dực lộ ra một tia đắc ý.

Ai bảo Nguyễn Khả Hạ thích đóng vai anh hùng cơ, nếu như cậu ta không cứu thì người lúc này bị thương không phải cậu ta mà là Diệp Ninh rồi. Đáng đời cậu ta, tự làm tự chịu.

Tả Tử Minh gấp muốn chết, đó là thảm mát xa đó, cả người ngã xuống thì phải đau biết mấy.

Toàn thân Nguyễn Khả Hạ đều đau nhưng cơn đau từ cánh tay phải hoàn toàn lấn át hết.

Vừa nãy kéo Diệp Ninh, hình như bị bong gân rồi.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Khả Hạ là, tiêu rồi.

Hai ngày nữa biểu diễn rồi, cậu phải đánh ghi ta, như này thì phải làm sao bây giờ?

Diệp Ninh và Tả Tử Minh dìu Nguyễn Khả Hạ sang ngồi ở một bên.

Đạo diễn chạy đến hỏi thăm tình hình của cậu, “Nguyễn Khả Hạ, sao rồi, có chỗ nào bị thương không?”

Nguyễn Khả Hạ nói, “Không sao, chỉ là cánh tay bị va xuống đất nên hơi đau một chút thôi, lát nữa là hết ạ.”

Cậu không dám nói thực ra là cực kì đau, sợ Diệp Ninh khó chịu trong lòng.

Diệp Ninh thấy môi Nguyễn Khả Hạ trắng bệch cả rồi, thấy có lỗi vô cùng.

Nếu không phải là vì kéo cậu thì Nguyễn Khả Hạ đã không bị thương rồi.

Nhưng động tác của nhân viên ban nãy cực kì đáng nghi.

Kể cả không đứng vững đi nữa, nếu ngã thì cũng không thể ngã về hướng của bọn họ được.

Nhưng Diệp Ninh im lặng không nói gì.

Cậu không muốn trách móc ai bây giờ, giống như đang trốn tránh đùn đẩy trách nhiệm cho người khác vậy.

Đạo diễn thấy Nguyễn Khả Hạ không có vấn đề gì lớn, quay sang nói với nhân viên kia, “Cậu làm cái trò gì thế hả?”

Nhân viên cúi gằm mặt, tay chân lóng ngóng đứng ở một bên.

Nguyễn Khả Hạ vội nói, “Không sao không sao, anh ấy cũng chỉ là không cẩn thận thôi.”

Vì Nguyễn Khả Hạ bị thương nên các hoạt động đằng sau đều huỷ bỏ, tổ tiết mục vẫn cho các thực tập sinh nghỉ buổi chiều.

Diệp Ninh và mấy người khác đưa Nguyễn Khả Hạ đến phòng y tế.

Lúc Nguyễn Khả Hạ đến phòng y tế, chỉ thấy cánh tay hơi đau thôi, không đau nhiều như ban nãy nữa.

Bác sĩ kiểm tra xong bảo rằng Nguyễn Khả Hạ bị bong gân.

Nặng cũng không nặng mà nhẹ cũng lại chẳng nhẹ. Muốn lành hẳn thì cũng phải một hai tuần.

Bác sĩ dặn dò, “Phải chú ý, trong thời gian hồi phục không được dùng sức, không được vận động mạnh, cầm các thứ cũng phải dùng tay trái, hạn chế tối đa dùng tay phải.”

Nguyễn Khả Hạ hỏi, “Liệu đánh ghi ta thì có ảnh hưởng không ạ?”

Bác sĩ nghĩ một chút rồi nói, “Tốt nhất là không nên đánh. Tuy rằng gảy ghi ta thì chỉ cần ngón tay những vẫn phải có lực từ cánh tay. Không nên đánh ghi ta trong thời gian này.”

Diệp Ninh nhíu mày.

Không thể đánh ghi ta thì phần biểu diễn của Nguyễn Khả Hạ phải làm sao bây giờ?

Nguyễn Khả Hạ cười an ủi Diệp Ninh, “Không sao, để tôi thử xem. Nếu thực sự không được thì không đánh nữa.”

Tuy nói ra thì thế nhưng Nguyễn Khả Hạ không muốn từ bỏ một chút nào. Cậu biết bác sĩ nói đúng, Nhưng ngày kìa đã phải biểu diễn rồi, lại là buổi biểu diễn đầu tiên phát sóng trực tiếp, nếu như không đánh ghi ta thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hiệu quả của phần biểu diễn.

Nếu như cậu đổi ca khúc khác, chỉ hát thôi thì thật sự thời gian hai ngày là quá gấp.

Buổi chiều, Nguyễn Khả Hạ thử đàn, đàn được.

Cậu yên tâm hơn một chút.

Chỉ là… vết thương ảnh hưởng đến độ linh hoạt của ngón tay của cậu.

– ————————–

Nhân viên gây chuyện kia bị đạo diễn mắng một trận, rồi chuyện này coi như đã giải quyết xong.

Diệp Ninh cố nén lại sự hoài nghi trong lòng.

Vì dù sao họ cũng không tiếp xúc nhiều với các nhân viên hậu cần, Diệp Ninh không hề biết người nọ, cậu cảm thấy người kia cũng không có lý do gì để làm thế với cậu, có khi thật sự là vô ý mà thôi.

Công tác cắt ghép hậu kỳ, phó đạo diễn Trần Chung, cũng là cậu của La Dực đưa ý kiến với đạo diễn, “Tôi thấy hoạt động ngoài lề chúng ta chỉ chiếu phần kéo co thôi, còn phần bóng rổ thì cắt đi.”

Đạo diễn thấy cũng có lý, lần trước phát sóng, Nguyễn Khả Hạ đã vượt qua La Dực rồi, trở thành thí sinh hot nhất, nhưng lại bị thương trong lúc ghi tổ chức hoạt động của chương trình, e là sẽ ảnh hưởng đến hảo cảm của fan dành cho chương trình.

Dù sao thì Nguyễn Khả Hạ cũng đã nói là bị thương không nặng lắm mà, có thể biểu diễn như bình thường, thì tốt nhất là không nên để lộ chuyện cho fan của cậu biết.

Gần đây, độ hot của cậu đang tăng mạnh, nếu như để lộ chuyện thì sẽ có một số lượng lớn fan chỉ trích tổ tiết mục không đảm bảo an toàn cho thí sinh, đến lúc đó thì rắc rối to.

Sau nửa ngày nghỉ ngơi, các thực tập sinh bắt đầu tiến hành tổng duyệt với huấn luyện viên lần cuối.

Nửa ngày nghỉ đó Nguyễn Khả Hạ lại chẳng nghỉ ngơi chút nào, cậu cứ luyện tập liên tục, nhưng bong gân ảnh hưởng ít nhiều đến hiệu quả biểu diễn.

Lúc tổng duyệt cũng thế.

Cậu đã cố gắng dùng lực kiểm soát ngón tay, đến mức trán đầy mồ hôi nhịn đau nhưng kết quả vẫn không khả quan.

Hát và đệm đàn không khớp với nhau.

Dường như có cảm giác như là đang phải đuổi theo nhau, làm trì trệ lẫn nhau vậy.

Vũ Trí Khải nhíu mày, “Nguyễn Khả Hạ, có phải là em lơ là luyện tập không? Em như thế này là không được, em chắc hẳn cũng tự nhận thấy được.”

Nguyễn Khả Hạ lau mồ hôi trên trán, “Em biết, em cũng không thấy hài lòng.”

Tả Tử Minh ở một bên muốn xông lên giải thích với Vũ Trí Khải, nhưng Nguyễn Khả Hạ lại lắc đầu ra hiệu với cậu.

Cậu không muốn lấy bị thương làm cái cớ.

Không tốt là không tốt, không có lý do lý trấu gì hết. Khán giả nhìn thấy là nhìn thấy kết quả cuối cùng.

La Dực và Hà Tân tổng duyệt sau Nguyễn Khả Hạ, xem hết từ đầu đến cuối.

Hà Tân cười, hỏi La Dực, “Anh La, ngày kia liệu anh có chọn cậu ta không? Nếu tuần sau anh chọn cậu ta thì anh thắng chắc.”

Buổi biểu diễn tới, các thí sinh sẽ tự chọn đối thủ để battle, hơn nữa, kết quả thắng thua của trận battle phụ thuộc vào bình chọn của khán giả tại trường quay. Fan của các nhà không có quyền bình chọn, kể cả fan Nguyễn Khả Hạ có nhiều đến mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng làm ăn được gì.

La Dực nghĩ, đương nhiên anh ta sẽ chọn Nguyễn Khả Hạ rồi.

Cơ hội tốt như này, anh ta đã đợi quá lâu, cuối cùng cũng đạp được Nguyễn Khả Hạ dưới chân mình rồi.

Anh ta chẳng quan tâm đến việc thắng không chính đáng hay không.

Thắng là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN