Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 31: Ghen rồi hả, ông xã?
Toàn bộ đoạn quay Nguyễn Khả Hạ bị thương bị tổ tiết mục cắt đến là gọn gàng sạch sẽ. Tuy rằng cuối cùng vẫn đăng lên nhưng fan không thể không tức giận được. May sao fandom được quản lý tốt, fan chỉ nhắn chửi trên tin nhắn với nhau thôi, cũng không làm loạn lên nữa.
Cơ mà #Nguyễn Khả Hạ kính nghiệp# đã được đẩy lên hotsearch, có nhiều người qua đường thấy được hành vi xấu xa của tổ tiết mục, nổi lên lòng thương cảm cho bé idol vì sân khấu, vì khán giả mà mang vết thương kiên trì luyện tập. Từ đó lôi kéo được không ít phiếu bầu của người qua đường.
Những người đã thoát fan trước đây xem đoạn video kia mà rơi nước mắt, lật đật quay lại làm fan.
Trong phòng 303, bốn thanh niên nằm trên giường, đắp mặt nạ của Diệp Ninh, nói chuyện.
Tả Tử Minh vẫn canh cánh trong lòng, “Sao họ có thể làm như thế? Thật sự quá đáng lắm luôn á!”
Lê Thiêm nắm tay thành quyền, đấm vào thành giường, “Cắt cho bằng sạch, cắt luôn cả nhân tính rồi.”
Nguyễn Khả Hạ ngồi bật dậy, xác nhận là camera đã tắt hết rồi mới yên tâm nằm xuống, “Đừng nóng. Cũng chẳng phải là chuyện tày trời gì. Không đổi trắng thay đen là tốt lắm rồi.”
Diệp Ninh nói, “Ừ, cắt cũng đến là thần kì. Trước đây tôi từng tham gia một chương trình, thế là cắt hết phần hát của tôi đi, từ đầu đến cuối tôi chỉ có duy nhất một biểu cảm, ngồi lì một chỗ.”
Tả Tử Minh: “Hả? Còn làm trò đấy được á?”
Nguyễn Khả Hạ âm thầm đếm trong lòng ba, hai, một.
Quả nhiên không lệch vào đâu, Lê Thiêm mở mồm, “Vốn dĩ cậu lúc nào mà chẳng chỉ có mỗi một biểu cảm.”
Diệp Ninh ném gối tựa lưng sang, Nguyễn Khả Hạ và Tả Tử Minh lại bắt đầu “Hớ hớ hớ hớ hớ.”(*)
(*) Cười kiểu ngỗng kêu.
Ngày nào trong phòng cũng có cảnh này, Lê Thiêm vẫn cứ miệt mài trêu ghẹo không biết mệt.
Lê Thiêm cầu xin, “Ây ây chỉ là đùa thôi mà. Đợi sau này hội mình nổi tiếng rồi ấy thì chẳng cần phải nhẫn nhịn giữ mồm giữ miệng. Đưa luật sư ra làm việc luôn khỏi trình bày.”
Tả Tử Minh thở dài một hơi, “Xa quá là xa.” Cậu không biết bản thân mình có thể tiếp tục đi trên con đường này được nữa không.
Nguyễn Khả Hạ: “Tiểu Minh làm được mà. Anh thấy em có khả năng rap thiên phú đấy nha, viết lời cũng tiến bộ nhanh lắm đó.”
Lê Thiêm: “Anh cũng thấy thế! Có muốn đi cùng đường với anh không?”
Giọng Tả Tử Minh có chút vui mừng, “Thật ạ?”
Diệp Ninh: “Thật. Anh cũng thấy thế.”
……
Mấy thanh niên trên dưới hai mươi tuổi nói chuyện về ước mơ lẫn cả mơ hồ của tương lai, ngủ lúc nào không hay. Nguyễn Khả Hạ đột nhiên nhớ tới Phó Hàn Xuyên.
Cứ bận rộn chẳng để ý thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt, đã qua hơn một năm rồi. Hình như thời hạn hợp đồng giữa họ kết thúc chỉ còn nửa năm nữa thôi.
– ——————————-
Lăng Thu ôm bút với sổ sách, “Chủ tịch, ngày kia là hội nghị ở trung tâm hội nghị Trung Âu, ngài có tham dự không ạ?”
Phó Hàn Xuyên: “Tôi nhớ đã bảo là để giám đốc Trương đi.”
Lăng Thu chần chừ một chút, không ra ngoài.
Phó Hàn Xuyên nhìn lên, “Còn chuyện gì?”
Lăng Thu biết là anh đang không hài lòng. Phó Hàn Xuyên không thích làm việc cứ lê la lề mề, càng không thích người khác hỏi về chuyện đời tư của mình.
Nhưng lần này……
Lăng Thu liều mình nói, “Nghe nói, một vài thí sinh của “Nhật ký trưởng thành của Idol” có hoạt động ở trung tâm hội nghị vào ngày kia.”
Phó Hàn Xuyên nhìn Lăng Thu, không nhìn ra được là biểu cảm gì.
Lăng Thu sợ đến nhũn cả người, cô có chút hối hận rồi, quả này liều quá rồi.
Phó Hàn Xuyên nhìn sang chỗ khác, “Làm khá lắm.”
Cược đúng chỗ rồi! Lăng Thu vớt cái hồn vừa bay khỏi người về. Ban nãy doạ chết cô rồi, tuy là không đến mức mất bát cơm, cơ mà cô không muốn được trải nghiệm không khí chết chóc bao trùm quanh người Phó Hàn Xuyên lần nào nữa đâu.
***
Bốn thực tập sinh bao gồm Nguyễn Khả Hạ, Tả Tử Minh, Thẩm Lương và Phương Cảnh đến trung tâm hội nghị Trung Âu, tham gia chương trình ra mắt sản phẩm mới của công ty Mỹ Khiết.
Trước đây, bốn người họ đã từng quay quảng cáo cho mặt nạ “Mạc Mạc Đạt” (*), lần này mặt nạ có thêm sản phẩm mới, công ty Mỹ Khiết vẫn tiếp tục mời họ đến để quảng cáo, hài lòng độ hot cũng như lượng tiêu thụ của fan trong “Nhật kí trưởng thành của Idol”.
(*) Đọc lái của moah moah ta.
Bệnh hồi hộp trên sân khấu của Tả Tử Minh lại tái phát, Nguyễn Khả Hạ như ngày thường, đưa tay lên xoa mặt em trai, “Em phải làm quen dần với những chuyện này chứ. Nói trắng ra thì chúng ta xem như là bộ mặt của công ty đó, tất cả những gì em cần làm là đứng một bên cười là được.”
Tả Tử Minh: “Thế là được ạ? Em sợ em hồi hộp đến mức không cười nổi.”
Nguyễn Khả Hạ: “Em chỉ cần nghĩ xem Lê Thiêm học Diệp Ninh như nào là được.”
Tả Tử Minh phì cười.
Nguyễn Khả Hạ cười toe toét, “Em xem! Cười rồi đấy thôi, cứ giữ như thế nhá.”
Họ vừa cười vừa đi vào trong hội trường, ở xa xa là mấy người mặc vest chỉnh chu đắt tiền đứng ở gần thang máy.
Nguyễn Khả Hạ ngẩn người.
Phó Hàn Xuyên đứng giữa đám người ấy, đang gật nhẹ đầu, nói chuyện với người bên cạnh.
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, trùng hợp ghê, hôm nay Phó Hàn Xuyên cũng đến tham dự à.
Dựa vào cách ăn mặc thì chắc hẳn những vị kia là sếp của mấy doanh nghiệp khách mời.
Nhưng Phó Hàn Xuyên đứng ở trong đó, có cảm giác như hạc giữa bầy gà, lạnh lùng thanh cao như thể là người ở thế giới khác vậy.
Dáng vẻ biểu cảm anh lạnh nhạt, ánh mắt không hề có một chút độ ấm nào.
Nguyễn Khả Hạ thấy dáng vẻ này của Phó Hàn Xuyên sao mà lạ lẫm đến vậy. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, biểu cảm của Phó Hàn Xuyên cũng hệt như thế.
Cậu quên béng mất mặt này của Phó Hàn Xuyên, suýt nữa thì cho rằng anh là người rất ấm áp.
Dường như Phó Hàn Xuyên cảm thấy gì đó, đột nhiên quay đầu sang.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi.
Tựa như hoa nở trên băng.
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy da đầu mình tê rần, chân nọ đá chân kia.
Tả Tử Minh kéo tay Nguyễn Khả Hạ đi về đằng trước, bắt kịp với nhân viên, “Đáng sợ quá má ơi, đi thôi đi thôi.”
Nguyễn Khả Hạ hoàn hồn, “Cái gì đáng sợ cơ?”
Tả Tử Minh nói, “Đấy là Phó Hàn Xuyên đó, vừa nãy anh ta nhìn qua bên này.”
Nguyễn Khả Hạ cười, “Thế đáng sợ ở chỗ nào?”
Tả Tử Minh nghĩ lại vẫn còn run, “Anh không thấy anh ta làm mình có cảm giác rất chi là…… ờm…… đe doạ. Đúng. Làm cho người ta thấy như bị đe doạ ấy. Nhìn anh ta thôi là em nhũn cả chân.”
Nguyễn Khả Hạ nghĩ, chẳng đáng sợ tẹo nào, thật ra Phó Hàn Xuyên là một người rất tốt mà.
***
Số vé vào cửa của buổi ra mắt sản phẩm mới có hạn. Buổi ra mắt sản phẩm này tựa như buổi gặp mặt fan cỡ nhỏ của bốn thực tập sinh vậy.
Các fan đã ổn định theo thứ tự vào hội trường từ sớm, chín giờ sáng, các thực tập sinh đi từ cửa sau, bước vào hội trường.
Bốn người mặc bộ vest đồng phục của “Nhật kí trưởng thành của Idol”. Trang phục vừa với người càng làm nổi bật lên nét trẻ trung đầy hương bị thanh xuân, đẹp trai đến ngút trời, khiến người ta phải ngừng thở.
Ống kính chất lượng cao đến mấy thì người ở ngoài đời thật còn đẹp trai bằng vạn lần.
Đặc biệt là Nguyễn Khả Hạ, trên màn hình, không nhìn ra quá nhiều khác biệt về chiều cao. Đến lúc nhìn tận mắt, gặp tận mặt, mặt nhỏ chân dài tựa như bước ra từ truyện tranh vậy.
Các fan đã đợi khoảnh khắc này từ lâu, gào thét điên cuồng, MC đứng trên sân khấu mà tay đổ đầy mồ hôi.
Các cô gái đu idol này thật sự quá đáng sợ, bên ngoài vỏ bọc yếu đuối là nguồn năng lượng hạt nhân bùng nổ.
Một fan nói với cô đứng ở bên cạnh, “Thôi bỏ mẹ rồi, tui có những suy nghĩ không nên có với con trai tui rồi huhuhuhuuu.”
Chị gái bên cạnh còn khoa trương hơn, “Thôi xong rồi, ai đấy mau ấn nhân trung cho tôi đi!”
***
Toàn bộ hoạt động lần này không khó khăn vất vả như Tả Tử Minh tưởng tượng. Bốn người lên sân khấu nhảy một đoạn vũ đạo, sau đó như Nguyễn Khả Hạ nói, đứng một bên mỉm cười và thi thoảng đến lúc cần thiết thì vỗ tay gật đầu.
“Lúc cần thiết” này thì cũng không cần Tả Tử Minh phải nghĩ, lúc nào cần thì Nguyễn Khả Hạ sẽ chạm nhẹ vào tay cậu để nhắc. Sau đó đến màn hỏi đáp, cứ trả lời theo những gì mình biết là được.
Nguyễn Khả Hạ không thương tình, hở ra là đưa mic cho Tả Tử Minh để cho cậu nói nhiều hơn một tí.
Fan couple của hai người và fan only vốn hoà hợp với nhau vì quan hệ Nguyễn Khả Hạ và Tả Tử Minh thật sự là rất tốt.
MC hỏi, “Tôi đã xem chương trình của các bạn, các bạn thật sự phải hẹn trước để được Diệp Ninh trang điểm cho sao?”
Tả Tử Minh cười, “Bọn tôi ở cùng một phòng thì không cần hẹn trước, đấy là đặc quyền của bọn tôi.”
Nguyễn Khả Hạ nói, “Đúng, những thực tập sinh khác thì tranh giành để được cậu ấy tạo hình cho, vì kỹ thuật của thầy Diệp là đỉnh nhất.”
Có fan nói lớn, “Nói gì thế? Cậu tỉnh táo lại đi!”
Đại Mỹ Linh làm sao mà kỹ thuật tốt nhất được?(*)
(*) Ở đây ý nói là, Diệp Ninh là Đại Mỹ Linh (do Lê Thiêm đặt), là đại mỹ thụ. Đã là đại mỹ thụ thì làm sao mà kỹ thuật tốt được =))))
Giọng cô gái đấy khá lớn, toàn bộ hội trường tự dưng hiểu được ý của cô, tất cả cười phá lên.
Sau khi hoàn thành lộ trình của hoạt động, cuối cùng là phát phúc lợi cho fan. Các thực tập sinh ngồi ở bàn, kí tên cho fan.
Thẩm Lương và fan cúi gập người chào nhau, cả hai đều khách khí, cúi người sắp chạm đến cả chân bàn luôn.
Tính Tả Tử Minh hay thẹn thùng xấu hổ, fan của cậu lại càng dễ xấu hổ hơn. Kí tên xong, Tả Tử Minh muốn bắt tay, cô gái ấy cúi đầu không nhìn thấy, xin được chữ kí xong xấu hổ chạy vội.
Cánh tay đưa ra của Tả Tử Minh đành ngại ngùng rụt về.
Nguyễn Khả Hạ ngồi ở một bên cười đến ngoác mồm.
Fan của cậu mạnh bạo hơn nhiều, đưa cho cậu cái mặt nạ vừa mới mua, “Nguyễn Nguyễn, cậu xé xuống đi.”
Nguyễn Khả Hạ ngớ người, hổng hiểu.
Trên hộp mặt nạ có một nhãn dán.
“Cảm ơn, thế thì tôi không khách sáo đâu nhé.” Nguyễn Khả Hạ xé roạt tờ nhãn dán kia xuống, đã tay ghê.
Kí tên trên ảnh xong, Nguyễn Khả Hạ đưa lại cho cô gái kia, khen cô, “Sao mọi người giỏi thế, có phải bình thường toàn lén đọc sách đen không?”
******
Hoạt động ra mắt sản phẩm mới đến mười hai rưỡi mới kết thúc, buổi chiều còn phải chụp quảng cáo sản phẩm nữa.
Các thực tập sinh xuống nhà ăn ăn trưa, đến phòng nghỉ nghỉ ngơi theo sắp xếp của nhân viên. Mấy tiếng đồng hồ liền làm sao mà không mệt cho được, nhưng trong lòng thì làm gì có gì vui hơn nhìn thấy bao nhiêu người thích mình tụ họp lại như thế.
Nguyễn Khả Hạ hỏi Tả Tử Minh, “Thế nào? Làm quen được chưa?”
Tả Tử Minh gật đầu, “Hơi bị vui đó. Anh ơi, tay anh không sao chứ?”
Nguyễn Khả Hạ: “Không sao.” Buổi gặp mặt kí tên quy mô không lớn lắm, thời gian kí tên không lâu. Vả lại, tay cậu khỏi được cũng tương đối rồi.
Nguyễn Khả Hạ thấy điện thoại rung lên. Lúc ra khỏi khu tập luyện, được phép mang theo điện thoại để phòng trừ xảy ra trường hợp ngoài ý muốn thì vẫn có thể liên lạc được.
Thò tay vào mở điện thoại ra.
Phó Hàn Xuyên gửi wechat tới.
<<Nguyễn Khả Hạ, đến 1021>>
Nguyễn Khả Hạ: <<Làm gì?>>
Phó Hàn Xuyên: <<Đến đây>>
Nguyễn Khả Hạ nhét điện thoại vào túi quần, nghĩ, dựa vào cái quái gì mà phải nghe lời anh?
Vài giây sau.
Nguyễn Khả Hạ đứng dậy, “Anh đi ra nhà vệ sinh cái.”
Cậu đi thang máy lên tầng 10. Cả tầng đều im phăng phắc, dường như chẳng có ai ở đây hết, có khi là hệ thống cách âm quá tốt chăng?
Tầng này được trang trí theo phòng cách truyền thống, đồ trang trí đa số được làm từ gỗ điêu khắc, làm cho không khí thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ của gỗ. Phòng 1021 nằm ở cuối cái sảnh to oạch này, trên sàn còn trải thảm nhung màu đỏ rượu, bước lên trên thấy mềm ơi là mềm.
Nguyễn Khả Hạ thầm nhủ, nghệ sĩ nhỏ và sếp lớn có khác. Đãi ngộ khác nhau một trời một vực.
Đến góc rẽ cuối sảnh, Nguyễn Khả Hạ giật bắn cả mình.
Có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest hổ báo đứng ở cửa.
Không hổ là Phó Hàn Xuyên, oai ra phết.
Nguyễn Khả Hạ chào “Hê lu”, không ai quan tâm. Mấy bảo tiêu đó cứ đứng tựa như tượng đá, cậu đành tự thân vận động giơ tay gõ cửa. Chẳng đợi bên trong trả lời, cứ thế mở cửa vào luôn.
Đập ngay vào mắt là một bức bình phong cỡ đại, bên trên vẽ mấy hoạ tiết cầu kì, Nguyễn Khả Hạ há mồm, nhìn thêm mấy cái. Bên trong là Phó Hàn Xuyên ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha đơn bọc nhung.
Nguyễn Khả Hạ vừa nói “Gọi tôi đến làm gì?” vừa đi đến ngồi xuống.
Tất cả các vật dụng bày trí trong phòng đều rất cầu kì tinh tế, khí chất của Phó Hàn Xuyên kết hợp với căn phòng này thật sự rất hài hoà.
Nhưng sự chú ý của Nguyễn Khả Hạ đã đổ dồn vào đống đồ bày trên bàn rồi.
Trên bàn bày ra mấy hộp điểm tâm, quan trọng là, còn bày ra một đĩa kem to tổ chảng.
Phó Hàn Xuyên nói, “Tôi không ăn cái này.”
Mắt Nguyễn Khả Hạ sáng rực lên. Bắt đầu tấn công đĩa kem quý hơn vàng, ngon quá trời là ngon.
Nguyên liệu làm kem hẳn là đắt đỏ lắm, vào miệng cái là hương vị thơm ngon phải gọi là bùng nổ, Nguyễn Khả Hạ xúc hết thìa này đến thìa khác, trên mặt viết đầy chữ “ngon quá đi” vô cùng hạnh phúc.
Phó Hàn Xuyên ngồi một bên nhâm nhi thưởng trà.
Môi Nguyễn Khả Hạ bị kem lạnh đến đỏ hồng cả lên.
Cậu có chút ngại ngùng, nói nhỏ, “Cảm ơn anh.”
Phó Hàn Xuyên thấy buồn cười, sao lại khách sáo với anh thế? Mỗi một đĩa kem thôi mà cũng phải cảm ơn.
Nguyễn Khả Hạ thấy đối phương không hiểu ý mình, bổ sung thêm, “Tôi nói chuyện lần trước á.”
Cậu không ngốc, nếu như không có người lên tiếng, làm sao mà tổ tiết mục có thể chịu đăng đoạn video bị cắt đi được. Người yêu cầu không phải Phó Hàn Xuyên thì ai vào đây?
Phó Hàn Xuyên có chút bất ngờ.
Nguyễn Khả Hạ rất thông minh, nhưng anh không ngờ đứa bé này lại suy nghĩ nhiều thế.
“Không cần khách sáo. Lẽ đương nhiên thôi. ” Phó Hàn Xuyên chậm rãi nói, “Quan hệ của chúng ta chắc thế cơ mà.”
Nguyễn Khả Hạ bị nghẹn, kinh ngạc nhìn Phó Hàn Xuyên.
Quả nhiên công phu miệng lưỡi tiến bộ vượt bậc rồi.
Phó Hàn Xuyên vu vơ hỏi, “Cậu và thí sinh kia, quan hệ hai người tốt phết nhỉ?”
Nguyễn Khả Hạ ngậm kem đầy mồm, nói bừa, “Quan hệ của tôi với ai cũng rất tốt mà, anh nói ai cơ?”
Tay cầm tách trà của Phó Hàn Xuyên khẽ siết lại.
“Người ban nãy đó.”
Nguyễn Khả Hạ nghĩ một lúc, “Anh bảo Tiểu Minh Minh á? Đúng thế, em ấy cực kì đáng yêu, mặt nộn nộn mềm mềm như trứng gà, chọt chọt cực kì thích, hơi giống mặt của Nguyên Bảo ấy. Hơn nữa, tính cũng cực kì mỏng manh……”
Phó Hàn Xuyên đặt tách trà lên bàn.
Tốt lắm, một câu dùng liền ba từ “cực kì”.
“Tổ tiết mục,” Phó Hàn Xuyên lại chậm rãi nói, “không yêu cầu các cậu phải giữ khoảng cách à?”
Nguyễn Khả Hạ: “Làm gì có chuyện đấy! Bọn họ còn muốn bọn tôi bán đậu hủ(*) vội ấy chứ!”
(*) Ý chỉ cố ý làm những hành động gần gũi thân mật giữa những người cùng giới.
Giọn Phó Hàn Xuyên có chút nặng nề, “Thế à.”
Lúc này đầu Nguyễn Khả Hạ đánh một vòng, nhớ lại nỗi nhục nhã lần trước bị Phó Hàn Xuyên nói cho cứng miệng, môi nở nụ cười xấu xa, “Sao thế? Ghen rồi hả, ông xã?”
Nói xong Nguyễn Khả Hạ đắc ý bừng bừng, Phó Hàn Xuyên sẽ thẹn quá hoá giận, bảo cậu “Đừng nghịch”, hay là lạnh lẽo nhìn cậu, trong lòng không ngừng khiển trách cậu?
Phó Hàn Xuyên ngước mắt, nhìn Nguyễn Khả Hạ mấy giây, nhàn nhạt mở miệng.
“Ừ, ghen rồi, cục cưng.”
“Khụ, khụ khụ……” Lần này Nguyễn Khả Hạ nghẹn thật.
Phó Hàn Xuyên nhìn cậu, cười, “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu đâu.”
Nguyễn Khả Hạ ho đến mức mặt mũi đỏ bừng, vội vã giải thích, “Tôi, tôi đùa thôi.”
Phó Hàn Xuyên nhẹ giọng nói như không, “Tôi cũng đùa thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!