Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ
Chương 42: Sao cứ ở trước mặt Phó Hàn Xuyên thì mất mặt thế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó, Phó Hàn Xuyên không tiếp tục chủ đề đó nữa, Nguyễn Khả Hạ thở phào một hơi.
Nhưng hình như cậu cảm thấy tâm trạng Phó Hàn Xuyên không được tốt lắm hay sao ấy.
Nguyễn Khả Hạ tiếp tục quan tâm đến tình hình phát triển tình cảm của bên Kỳ Hàng, Kỳ Hàng thở dài, “Chẳng có tiến triển gì cả.” Anh cảm thấy trong mắt Tạ Thần bây giờ chỉ có Lục Đình Hiên thôi.
Nguyễn Khả Hạ nghĩ cách giúp Kỳ Hàng, lúc nói chuyện với Tạ Thần, khen nức khen nở Kỳ Hàng.
Giọng Tạ Thần vừa dịu dàng lại vừa nghiêm khắc, “Nguyễn Nguyễn, anh thân là anh trai của em phải khuyên em một cậu. Bây giờ em đã có người yêu rồi thì phải trân trọng người ấy, phải một lòng một dạ đối với người ta.”
Nguyễn Khả Hạ sờ sờ cổ, hiểu lầm to rồi, Kỳ Hàng lẫn Phó Hàn Xuyên đều không phải người yêu gì hết mà.
Cậu ngại ngùng giải thích, “……Không phải đâu, anh, anh nghĩ đi đâu thế, anh đừng hiểu lầm.”
Tạ Thần nghi hoặc, “Thế em khen Kỳ Hàng như thế làm gì?”
Nguyễn Khả Hả trán đầy mồ hôi, “Em, em đang…… tán thưởng…… Anh cảm thấy em nói có đúng không?”
Tạ Thần nghĩ ngợi một lúc, “Cũng đúng, Tiểu Kỳ là người tốt.”
Nguyễn Khả Hạ không nhịn được bắt đầu thăm dò, “Nếu anh đã thấy là người tốt thì nếu như anh ấy nói là anh ấy thích anh, anh có đồng ý không?”
Tạ Thần hồi tưởng lại một chút về Kỳ Hàng, cười, “Sao có thể chứ? Đừng trêu anh.”
Nguyễn Khả Hạ cuống lên, “Sao lại không được chứ? Em nói là nếu như, nếu như anh ấy thích anh, liệu anh có chấp nhận không?”
Tạ Thần nói, “Ừm…… Không.”
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy chết đi một ít ở trong lòng, “Tại sao thế?”
Tạ Thần nghĩ một lát rồi nói, “Cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh, không có cảm giác an toàn.” Tuy là đẹp trai thật đấy.
Nguyễn Khả Hạ thầm thương cảm cho Kỳ Hàng, “Nhưng mà anh à, em thấy có an toàn hay không thì không liên quan đến tuổi tác.”
Lục Đình Hiên lớn tuổi hơn Tạ Thần không phải cũng là cái loại bê đũng quần chạy lông nhông sao? An toàn ở đâu chứ?
Nhưng bây giờ Lục Đình Hiên chưa làm ra bất kỳ hành vi nào thể hiện sự xấu xa đê tiện của mình, cậu cũng không tiện nói xấu Lục Đình Hiên với Tạ Thần.
– —————————————–
Chu Viên nói với Nguyễn Khả Hạ, cô nhận được một lời mời từ chương trình tạp kỹ tên là “Sáng tác đỉnh nhất”, đã phát một mùa rồi, hiện này đang chuẩn bị khách mời tham gia vào mùa thứ hai.
Chương trình tạp kỹ này tập vào các cuộc tranh tài giữa các nhạc sĩ. Do trong chương trình hay cho ra lò những tác phẩm hay nên được đánh giá khá cao sau khi mùa trước được phát sóng. Khán giả cũng rất mong chờ vào mùa thứ hai này.
Nhưng Chu Viên có chút lo lắng, trước giờ khách mời mà chương trình này mời đến luôn là những nhà sáng tác đã được quần chúng công nhận, không giới hạn trong giới ca sĩ, còn có những nhà soạn nhạc có tiếng nữa.
Tuy rằng Nguyễn Khả Hạ có tài năng về âm nhạc, nhưng vẫn còn trẻ tuổi. Cậu xuất thân từ chương trình tuyển chọn idol, tham gia những chương trình sáng tác như thế này, dư luận trên mạng chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu. Chắc chắn Nguyễn Khả Hạ phải chịu rất nhiều áp lực.
Nguyễn Khả Hạ lại không thấy thế. Cậu cho rằng đây là một cơ hội tốt, “Chị, em thấy khá là có hứng thú.”
Chương trình như thế này sẽ thử thách thực lực, không huênh hoang, dù cho tham gia 2 tập rồi bị loại cũng chẳng sao, coi như là cơ hội để luyện tập, học hỏi.
Chu Viên nói, “Cậu cứ cân nhắc cho kỹ đo. Lỡ như bị người ta PK rồi bị loại thì sẽ hụt hẫng lắm đấy.”
Nguyễn Khả Hạ đảm bảo, “Chị yên tâm, em chẳng để ý đâu.”
Chu Viên cân nhắc một chút, nếu như Nguyễn Khả Hạ biểu hiện xuất sắc thì sẽ giúp thay đổi hình tượng trước công chúng của cậu, công nhận thực lực của cậu. Dù cho thể hiện không nổi bật thì cùng lắm là bị trào phúng một hồi thôi, chẳng hề hà gì. Giới giải trí này ai mà chẳng bị nói xấu rồi.
Cân nhắc như vậy, cuối cùng Chu Viên cũng để Nguyễn Khả Hạ tham gia “Sáng tác đỉnh nhất”.
***
Trước khi chương trình ghi hình, Nguyễn Khả Hạ nghe qua những bài hát xuất sắc của những người khác, để chuẩn bị cho cuộc thi.
Ngày nào cậu cũng nghe nhạc để bổ sung kho âm nhạc cho mình, nhưng mê nhất vẫn là các tác phẩm của T.
Nguyễn Khả Hạ vừa nghe, vừa điên cuồng khoe với Nguyên Bảo đang bò dưới đất, “Con nghe nè, ôi âm luật này, tiết tấu này, lời bài hát này, con có cảm nhận được không? Cảm xúc dạt dào, đỉnh quá đỉnh!!!”
Nguyên Bảo vẫn chưa nghe hiểu được những thứ phức tạp như thế, nhưng cũng rất khoa trương, cứ a a a ư ư ư phối hợp nhiệt tình với ba nhỏ.
Phó Hàn Xuyên: “……”
Không phải Phó Hàn Xuyên không muốn nói thật với Nguyễn Khả Hạ rằng anh là T, chỉ khổ ở chỗ không có cơ hội để nói. Hơn nữa, anh có chút lo lắng về phản ứng của Nguyễn Khả Hạ sau khi anh nói.
Nếu biết được sự thật rồi, chắc là sẽ nổi cáu điên lên, Phó Hàn Xuyên nghĩ.
Vì thế cứ đợi trước đã, đợi khi nào có cơ hội rồi nói.
– ——————————————
Nguyễn Khả Hạ ở nhà chăm con, thấy Lê Thiêm gửi một đoạn video vào trong nhóm chat phòng 303.
Vừa mở ra xem……. Ối, cay hết cả mắt.
Không ngờ Lê Thiêm lại nhảy vũ đạo của nhóm nhạc nữ, tư thế động tác đều rất chi là khiêu gợi, yêu nghiệt.
Tả Tử Minh gửi icon cười chảy nước mắt, Diệp Ninh đánh giá: <<Thần kinh>>
Lê Thiêm nhiệt tình mời gọi: <<Nhảy thế này đẹp vãi các ông ạ, bây giờ trên mạng đang hot lắm đấy. Hội mình cũng nhảy đi!>>
Nguyễn Khả Hạ mới đầu thấy nóng mắt, sau đó càng xem càng thấy cuốn. Bài hát này ma mị quá mà, kẹt luôn ở trong não, cuối cùng không nhịn được mà đứng lên nhảy theo.
Vì thế khi Phó Hàn Xuyên tan làm về nhà, liền thấy Nguyễn Khả Hạ tay nâng Nguyên Bảo, loa thì thì phát ra bài hát EDM, nhảy.
Chỉ là mấy động tác đó, động tác lượn sóng (wave)…… hình như là của nữ thì phải.
Nguyễn Khả Hạ xoay người, nhảy lên, mắt nhắm chặt, hai tay giơ Nguyên Bảo lên cao, cuối cùng làm đồng tác cong mông lên kết thúc. Sau đó thở hồng hộc xoay người lại.
Phó Hàn Xuyên tựa người ở cửa, tủm tỉm cười nhìn cậu.
Vốn dĩ vì nhảy nên mặt Nguyễn Khả Hạ mới hơi đỏ lên, thoáng cái liền càng đỏ hơn nữa.
Vừa nãy mở nhạc to quá, lại còn thêm tiếng “ga ga ga”, tiếng cười khanh khách của Nguyên Bảo nữa thành ra cậu hoàn toàn không để ý đằng sau có người đang nhìn. Cậu không dám nghĩ xem Phó Hàn Xuyên đã đứng xem bao lâu rồi.
Nguyễn Khả Hạ không biết phải trưng ra biểu cảm gì.
Sao người này tan làm về nhà sớm thế?
Phó Hàn Xuyên thấy vẻ mặt kinh ngạc thất thần của cậu liền bật cười.
Tóc mái của Nguyễn Khả Hạ hơi dài, được cậu buộc thành chỏm như củ hành, cái áo T-shirt màu trắng bị Nguyên Bảo đè lên nên bị cuộn lên trên, lộ ra vòng eo mảnh, đường cơ bụng lờ mờ như ẩn như hiện.
Cơ bắp của cậu không phải kiểu tập gym lên cơ tạo thành, đường nét uyển chuyển mềm mại xinh đẹp, tuyến nhân ngư kéo xuống dưới rồi kéo xuống……một cái quần đùi rộng thùng thình màu đỏ rực.
Cậu thích màu đỏ thật đấy.
Tay Phó Hàn Xuyên cầm áo vest ngoài, đi đến trước mặt Nguyễn Khả Hạ, không nhịn được giơ tay ra, búng vào chỏm tóc buộc túm trên đầu cậu.
Nguyễn Khả Hạ nhíu mày, “Anh làm gì thế, say à?”
“Đâu có,” Phó Hàn Xuyên cúi người áp về phía trước, “Không tin cậu có thể ngửi xem.”
Nguyễn Khả Hạ cảm thấy hơi thở ấm nóng phả lên mặt, cuống cuồng ôm Nguyên Bảo giật lùi lại, “Ngửi, ngửi cái gì mà ngửi.”
Cậu có chút hốt hoảng nghĩ, Phó Hàn Xuyên bây giờ thật là càng ngày càng…… càng ngày càng ấu trĩ.
“Tôi đi nấu cơm.” Phó Hàn Xuyên nói, “Nhảy đẹp đấy.”
Nguyễn Khả Hạ:……
Đệt.
Tại sao cứ ở trước mặt Phó Hàn Xuyên thì mất mặt thế?
– ———————————
Nguyễn Khả Hạ ở nhà viết nhạc, Nguyên Bảo mặc bộ áo liền quần lau nhà của trẻ em (*), bò tứ tung trên sàn.
(*) Quần áo lau nhà trẻ em:
Bộ quần áo “trẻ em vừa bò vừa lau nhà” này là Kỳ Hàng tặng, đúng ý Nguyễn Khả Hạ, phần lau nhà gắn luôn vào quần áo, thế là cây lau nhà đã được nghỉ hưu một xó.
Vốn dĩ Nguyên Bảo đang bò hăng say trên đất, đột nhiên Nguyễn Khả Hạ nghe thấy tiếng con khóc, tiếng khóc lại còn đứt quãng, vội vã chạy đến bế lên, “Sao thế?”
Hai má phúng phính của Nguyên Bảo phù lên, Nguyễn Khả Hạ nhìn thấy, lập tức hoảng.
*
Lúc Phó Hàn Xuyên đang họp thì nhận được điện thoại của Nguyễn Khả Hạ.
Điện thoại để chế độ im lặng, tên của Nguyễn Khả Hạ hiện lên màn hình nhấp nháy liên tục.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Nguyễn Khả Hạ gọi điện thoại cho anh.
Phó Hàn Xuyên ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Giọng nói đang cố ghìm xuống của Nguyễn Khả Hạ phát ra, thậm chí còn nghe được tiếng khóc nấc, “Phó Hàn Xuyên, anh ở đâu thế? Anh mau đến bệnh viện đi……”
Phó Hàn Xuyên vỗ về, “Cậu đừng cuống, nói từ từ thôi. Xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Khả hạ hít sâu một hơi, cố gắng nói rành rọt, kể ngắn gọn lại chuyện cho anh nghe một lượt.
Phó Hàn Xuyên giao cuộc họp cho giám đốc Trương tiếp tục, nói với Lăng thu, “Ở nhà có chuyện, lát nữa cô chủ trì, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lăng Thu gật đầu, “Vâng ạ. Chủ tịch lái xe cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt Phó Hàn Xuyên lộ rõ vẻ vội vã như thế. Hy vọng nhà anh không sao.
*
Nguyễn Khả Hạ ngồi ở ghế chờ phòng chẩn đoán, thấy Phó Hàn Xuyên đến thì ngẩng lên nhìn, lại cúi đầu xuống, dụi mắt.
Phó Hàn Xuyên thấy mắt Nguyễn Khả Hạ đỏ lên, mũi cũng ửng đỏ.
Cực kì tội nghiệp.
Phó Hàn Xuyên ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Khả Hạ, nhẹ giọng hỏi, “Sao rồi?”
Nguyễn Khả Hạ hít mũi, “Bác sĩ nói là bị sưng phế quản, cho thở oxy rồi, bây giờ đang kiểm tra.”
Phó Hàn Xuyên nói, “Cậu làm tốt lắm, đưa đến bệnh viện kịp thời.”
“Không,” Nguyễn Khả Hạ đấm vào đầu gối, hối hận vô cùng, “Đều tại tôi.”
Cậu nói rồi nước mắt lại lăn dài trên má.
Cậu xay sinh tố rau quả cho Nguyên Bảo cho thêm cả xoài, cậu không biết Nguyên Bảo dị ứng với xoài, hơn nữa còn bị phản ứng mạnh như thế.
Nhưng xoài vốn là loại hoa quả có tỷ lệ dị ứng cao, thế mà cậu không nghĩ đến? Sao cậu lại bất cẩn đến thế chứ.
Nguyễn Khả Hạ cứ tự trách bản thân mình, cậu quá bất cẩn, cậu không phải là người ba phù hợp.
Phó Hàn Xuyên chần chừ một chút, giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa lưng Nguyễn Khả Hạ, “Không phải lỗi của cậu. Cậu không biết, chúng ta đều không biết mà.”
Nguyễn Khả Hạ nói, “Là lỗi của tôi, tôi quá bất cẩn, nếu như tôi cẩn thận một chút thì đã không……”
Phó Hàn Xuyên thấy cậu của đưa ta quẹt mắt liên tục, liên ôm lấy Nguyễn Khả Hạ vào lòng.
“Sao lại thích khóc thế? Nín đi nào, khóc nhiều mắt hỏng đến nơi rồi.”
Nguyễn Khả Hạ không kìm được nước mắt,
Cậu nghĩ đến cả người Nguyên Bảo nổi mẩn đỏ, hô hấp khó khăn, cực kì sợ hãi.
May sao bác sĩ nói là không nguy hiểm, nếu như…… Nếu như Nguyên Bảo xảy ra chuyện gì thì cả đời này cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Nguyễn Khả Hạ gục đầu vào vai Phó Hàn Xuyên, nước mắt làm ướt một mảng ở áo vest, hương thơm từ cơ thể đối phương át đi mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện khiến cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ là cậu vẫn cứ chìm trong lo lắng và tự trách bản thân, không hề nhận ra cái ôm đầy yêu thương của Phó Hàn Xuyên.
Càng không để ý đến Phó Hàn Xuyên đặt một nụ hôn đầy trân trọng lên tóc cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!