Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ - Chương 46: Không giống như tôi nghe được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ


Chương 46: Không giống như tôi nghe được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến giờ Nguyên Bảo đi ngủ, Nguyễn Khả Hạ bế bé con đến phòng ngủ của Phó Hàn Xuyên.

Phó Hàn Xuyên thấy khóe mắt Nguyễn Khả Hạ đỏ lên, không nhịn được hỏi, “Cậu khóc à?”

Anh chỉ khuyên Nguyễn Khả Hạ tránh xa Lục Đình Hiên ra mà cậu buồn đến mức khóc sao.

Nguyễn Khả Hạ cúi đầu, chỉ nói “Không”, rồi xoay người đi ra ngoài.

Phó Hàn Xuyên có chút hối hận, anh không muốn nhìn thấy Nguyễn Khả Hạ buồn.

Huống hồ lại buồn vì người khác.

– —————————————————

Nguyễn Khả Hạ theo thói quen mở tủ lạnh ra ăn kem. Chẳng biết từ lúc nào Phó Hàn Xuyên đã chất đầy kem vào ngăn tủ đông trong tủ lạnh rồi.

Nguyễn Khả Hạ đếm từng hộp một, chắc chắn là từ giờ đến lúc cậu đi sẽ không ăn hết được.

Cậu quyết định hôm nay ăn hai hộp, ngày mai ăn ba hộp.

Phó Hàn Xuyên không thích đồ ngọt, Nguyên Bảo vẫn còn nhỏ nên không ăn được, Nguyễn Khả Hạ giận dỗi mà nghĩ, cậu nhất định phải ăn hết nếu không để lại đây thì ai ăn?

Trong lòng cứ ủ rũ không thôi, kem trong miệng cũng chẳng còn thấy ngọt nữa.

Nguyễn Khả hạ đang xúc kem ăn thì Lê Thiêm gọi điện thoại đến.

“Nguyễn Nguyễn, cậu muốn mua nhà à?”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ, tôi thấy cậu đăng trong vòng bạn bè, có phải là cậu có bạn muốn bán nhà không?”

Lê Thiêm: “Cũng không hẳn là bạn, là người quen thôi. Nếu cậu muốn ngó qua thì tôi gửi wechat của anh ấy cho cậu.”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ được, cậu gửi cho tôi đi.”

Cậu kết bạn với người kia, hẹn khi nào có thời gian thì có thể đến xem nhà.

Nguyễn Khả Hạ đeo khẩu trang ra ngoài.

Chủ nhà dẫn cậu đi xem nhà cẩn thận, rồi đề giá.

Nguyễn Khả Hạ không do dự gì hết mà trả luôn tiền cọc.

Hướng phòng tốt, nội thất ngoại thất đều ổn, ở trong tòa chung cư cũng khá đẹp, xung quanh có khá nhiều cây xanh.

Quan trọng là nội thất đều mới cứng, sau này cậu đỡ phải mua đồ nội thất mới, chỉ cần mua thêm mấy đồ gia dụng và đồ điện là có thể dọn vào ở ngay.

Tuy giá hơi chát nhưng gần đây cậu cũng tích được kha khá tiền, hơn nữa có thể trả góp, sau này nhận thêm việc là có thể gánh được.

Nguyễn Khả Hạ lấy lại tinh thần, sắp phải sống cuộc sống tự thân tự túc rồi, lẽ nào không nên thấy vui sao?

Kỳ Hàng biết Nguyễn Khả Hạ mua nhà thì nhảy dựng cả lên, “Cái gì? Cậu dọn ra khỏi nhà Phó Hàn Xuyên á?”

Nguyễn Khả Hạ điều chỉnh cho giọng mình thật nhẹ nhàng, “Đúng thế, không thì sao? Hợp đồng giữa tôi và anh ấy sắp hết hạn rồi.”

Kỳ Hàng: “Hai người là hợp đồng thật ấy hả? Tôi luôn thấy anh ta khá thích cậu mà, ánh mắt nhìn cậu cũng khác nữa.”

Tim Nguyễn Khả Hạ như bị đâm một nhát: “Làm gì có chuyện đấy? Cảm giác gì mà sai lè.”

Kỳ Hàng cũng chẳng biết phải nói gì, “Ài, thế cậu mua nhà ở đâu thế? Đến lúc chuyển đi thì tôi với anh cậu đến giúp cậu chuyển nhà.”

Nguyễn Khả Hạ nghĩ một lát, “Hình như chỗ đó gọi là khu chung cư Lam Khê thì phải.”

Kỳ Hàng: “……”

Nguyễn Khả Hạ: “Sao thế?”

Kỳ Hàng: “Sao cậu lại mua nhà ở đúng tòa chung cư của Lục cẩu ở hả?”

Nguyễn Khả Hạ: “?????????”

AAAAAAAAAAA! Chọn bừa một căn thế mà lại trúng ngay khu Lục Đình Hiên ở! Sao cậu lại đen như chó cắn thế này?

Nguyễn Khả Hạ hối hận muốn chết, ban nãy kích động quá mà. Cậu đứng dậy, lượn đi lượn lại trong phòng khách, quyết định mặt dày gọi điện cho chủ nhà.

“Alo, anh à…… Là em đây. Em, em muốn hỏi một chút, ờm tiền cọc kia có lấy lại được không ạ?”

Chủ nhà: “Em trai à, hợp đồng giữa chúng ta là hợp đồng hẳn hoi đúng không? Anh bán nhà vì có việc gấp cần tiền, tiền cọc của em anh tiêu hết rồi, bây giờ em bảo anh trả lại cho em thì làm khó anh quá.”

Nguyễn Khả Hạ khô héo cả người, “……Không sao, em chỉ hỏi thôi, làm phiền anh rồi.”

Cậu định cứ thế không cần tiền cọc mà tìm chỗ khác luôn.

Nhưng mà, tận 200 nghìn(*) đấy! Với cậu mà nói thì số tiền này không nhỏ tẹo nào đâu! Sao có thể nói không cần là được.

(*) Khoảng gần 678,4 triệu VNĐ.

Nguyễn Khả Hạ đành buông lơi. Kệ đi, kể cả có ở cùng một khu thì diện tích cả khu đô thị to như thế, làm gì có chuyện ngày nào cũng đụng phải anh ta được.

Nhưng mà cũng rất phiền não.

Mở tủ lạnh ra lại thấy một đống kem, đã đau đít lại càng đau đít hơn.

Tức quá nên cậu ăn liền tù tì ba hộp luôn.

Nguyễn Khả Hạ buồn bực ngồi đánh piano. Đột nhiên chuông điện thoại kêu, ấy thế mà lại là chủ nhà vừa mới gọi điện cho cậu.

“Anh gọi em có việc gì ạ?”

Giọng chủ nhà có chút dè dặt, “Em trai à, tiền cọc, em còn muốn lấy lại không?”

Nguyễn Khả Hạ lập tức vui vẻ, đột nhiên chủ nhà đổi ý, nói là không bán nhà nữa, còn rất lúng túng nói sẽ chuyển lại cho cậu 250 nghìn (*).

(*) Khoảng gần 847,98 triệu.

Nguyễn Khả Hạ nói nhanh, “Đừng đừng, anh không cần khách khí vậy. Anh chỉ cần gửi em 200 nghìn là được.”

Chủ nhà nói, “Em trai à, anh có một người bạn đang có căn hộ cần bán gấp. Vị trí căn hộ tốt lắm, cách chỗ anh cũng không xa lắm. Em có muốn đến xem không?”

Nguyễn Khả Hạ nói, “Được chứ, ngày mai em ghé qua được không ạ?”

Chủ nhà: “Bạn anh nhờ anh bán hộ nên ngày mai vẫn là anh dẫn em đi thôi.”

Nguyễn Khả Hạ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đồng ý luôn.

Hôm sau Nguyễn Khả Hạ đi xem nhà, vừa nhìn cái đã thích mê luôn. Nhưng mà, “Anh à, căn hộ này của bạn anh chắc là không rẻ đâu nhỉ. Em sợ em không mua nổi.”

Chủ nhà nói, “Ấy, căn hộ này còn rẻ hơn của anh cơ, chỉ có 4 triệu (*) thôi.”

(*) Khoảng 13,567 tỉ.

Nguyễn Khả Hạ giật mình, “Cái gì? 4 triệu? Căn này lẽ nào…… bị ám ạ?” Nếu không thì chắc là đang đi từ thiện ấy.

Chủ nhà cười, “Khả năng tưởng tượng của em phong phú thật đó. Bạn anh phải chuyển đi chỗ khác, phải bán gấp nhà. Anh thấy em là người tốt mới giúp bạn anh bán cho em. Vả lại chuyện trước đấy anh cũng ngại mà.”

Nguyễn Khả Hạ: “Thế thì thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.”

Cuối cùng, Nguyễn Khả Hạ mua được căn hộ mình thích, cực kỳ vui. Vừa thấy vui một cái là về lại đánh bay ba hộp kem rồi buổi tối không ăn được cái gì luôn.

8 giờ tối, Phó Hàn Xuyên vẫn chưa về nhà.

Hình như mấy hôm này anh ấy về nhà muộn lắm.

Nguyễn Khả Hạ sợ phải đối diện với Phó Hàn Xuyên, nhưng anh ấy cũng chẳng về nhà sớm thì cậu cũng thấy khó chịu trong lòng, muốn được gặp Phó Hàn Xuyên. Cậu tự thấy bản thân mình đúng là đồ phiền phức.

*

Lăng Thu vào phòng làm việc của Phó Hàn Xuyên, “Chủ tịch, mọi chuyển xong xuôi cả rồi ạ.”

Phó Hàn Xuyên: “Cậu ấy mua rồi?”

Lăng Thu: “Vâng, tôi đã tìm người làm cẩn thận rồi, thủ tục rất nhanh gọn.”

Sao mặt sếp lại đen thui thế kia, cãi nhau với bạn trai nhỏ sao? Lại còn lén lút giúp người ta mua nhà nữa, hừ hừ, đúng là không thể hiểu nổi cách cãi nhau của người giàu.

Phó Hàn Xuyên: “Tôi biết rồi.”

Anh tự thấy bản thân mình thật bỉ ổi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Nguyễn Khả Hạ và Lục Đình Hiên ở cùng một đơn nguyên thôi là không thể chịu nổi.

Dù cho là chuyện Nguyễn Khả Hạ muốn làm đi chăng nữa thì lần này, anh cũng không để cậu được toại nguyện được.

*

Lúc Phó Hàn Xuyên về đến nhà thì đã là 10 giờ rồi, Nguyễn Khả Hạ đang ở trong phòng của cậu.

Cửa phòng hơi hé ra một chút, đầu giường chỉ mở cái đèn ngủ mờ mờ. Nguyễn Khả Hạ đang cuộn người trên giường.

Phó Hàn Xuyên định đóng cửa cho cậu thì đột nhiên nghe thấy người trên giường phát ra tiếng hừ hừ nhỏ.

Phó Hàn Xuyên quay đầu lại, đi đến bên giường, “Khó chịu ở đâu sao?”

Nguyễn Khả Hạ nhíu chặt mày, giọng thều thào vô lực, “Đau dạ dày.”

Mấy ngày nay cậu không ăn cơm, lại ăn quá nhiều kem kết quả là dạ dày biểu tình.

Đáng đời.

Phó Hàn Xuyên nói, “Dậy đi bệnh viện.”

Nguyễn Khả Hạ hừ hẹ: “Tôi không đi đâu, chỉ là ăn nhiều kem quá thôi. Lát nữa là khỏi.”

“Cậu……” Phó Hàn Xuyên bất lực, “Đã bảo là chỉ được ăn mỗi ngày một hộp thôi à?”

Nguyễn Khả Hạ không nói gì, khó chịu co chân lên tận ngực.

“Tôi lấy thuốc cho cậu.”

Phó Hàn Xuyên rót một cốc nước ấm, để thuốc ở lòng bàn tay, đưa cho cậu.

Nguyễn Khả Hạ nghĩ, chả nhẽ muốn cậu uống thuốc thẳng từ tay anh à. Thì Phó Hàn Xuyên nói, “Cầm lấy.”

Nguyễn Khả Hạ ngoan ngoãn chìa tay ra lấy, thầm nghĩ, quả nhiên anh ấy không thích mình.

Uống thuốc xong, Phó Hàn Xuyên nói, “Nửa tiếng nữa mà không đỡ thì tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Nguyễn Khả Hạ khó chịu “Ừ” một tiếng.

Phó Hàn Xuyên về phòng sách làm việc, nhưng vẫn không thể yên tâm được.

Anh rất muốn ở phòng Nguyễn Khả Hạ để chăm sóc cậu, nhưng hình như mình không có tư cách gì để làm thế cả.

Anh biết gần đây Nguyễn Khả Hạ đang tránh né mình.

15 phút sau, Phó Hàn Xuyên không nhịn được đi đến phòng Nguyễn Khả Hạ, phát hiện cậu đã ngủ rồi.

Phó Hàn Xuyên giơ tay ra, nhẹ nhàng vuốt vào má Nguyễn Khả Hạ.

Sáng hôm sau, Nguyễn Khả Hạ lại hồi phục sức trâu sức chó, Phó Hàn Xuyên hỏi, “Dạ dày còn đau không?”

“Không đau nữa” Trái tim Nguyễn Khả Hạ cảm thấy có chút ngọt ngào, “Hết hẳn rồi.”

Phó Hàn Xuyên nhàn nhạt nói, “Tôi vứt hết kem đi rồi.”

“Cái gì?” Nguyễn Khả Hạ chạy vội vào, mở tung tủ lạnh ra. Toàn bộ chỗ kem ở tủ đông bây giờ mất hút luôn, ngăn tủ trông huơ trống hoác.

“Anh, cái người này thật là……”

Phó Hàn Xuyên chặn lời chỉ trích của cậu, “Tối nay cậu phải đến buổi đấu giá của Trương Kỳ đúng không?”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ, sao thế?”

Phó Hàn Xuyên: “Tôi đưa cậu cùng đi.”

Nguyễn Khả Hạ có chút giật mình, “Sao anh cũng đi thế?”

Trương Kỳ là nghệ nhân lớn tuổi cực kỳ có tiếng tăm. Khi còn trẻ thì nổi tiếng tứ phương, bây giờ cao tuổi rồi thì lui về phía sau, hứng thú với việc làm từ thiện.

Những buổi đấu giá từ thiện của bà hàng năm đều thu hút rất nhiều minh tinh và người trong ngành giải trí đến tham dự.

Vì gần đây Nguyễn Khạ Hạ đang nổi nên cũng nhận được lời mời.

Nhưng nếu xét nghiêm túc thì Phó Hàn Xuyên nào có phải là người trong giới giải trí đâu, hơn nữa số tiền anh làm từ thiện trong 1 năm so với toàn bộ số buổi đấu giả tổ chức cả năm nhiều hơn mấy lần ấy chứ. Trên lý mà nói thì làm gì có chuyện anh ấy đến tham dự để cho vui.

Phó Hàn Xuyên nói, “Tôi đến thay Lệ Nghiêu. Cậu ta bận.”

Nguyễn Khả Hạ nghĩ, làm sao Lệ Nghiêu lại nhờ được cả Phó Hàn Xuyên đi hộ vậy? Cơ mà cậu cũng không hỏi cố làm gì, thời gian được đi ra ngoài với Phó Hàn Xuyên không còn nhiều nữa, nhân cơ hội mà tranh thủ đi thôi.

– ——————————–

Buổi từ thiện này được tổ chức tại một khách sạn 5 sao, hoạt động không công khai, không mời truyền thông tới quay chụp, nên khách sạn này là khách sạn kiểu tư nhân. Rất nhiều người nổi tiếng nhân cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, thậm chí phải đấu giá mất tiền thì dù sao cũng đạt được mục tiêu mở rộng.

Nguyễn Khả Hạ và Phó Hàn Xuyên cùng nhau bước vào, lập tức ánh nhìn của mọi người đổ dồn về phía họ.

Nhưng về cơ bản đều đang nhìn Phó Hàn Xuyên.

Ai ngờ được Phó Hàn Xuyên lại đến tham dự cơ chứ.

Nguyễn Khả Hạ đi bên cạnh thì mọi người cho là vô tình chạm mặt nên cùng vào thôi.

Trong đại sảnh, nhân viên phục vụ đều mặc những bộ trang phục cực kỳ nho nhã. Thực ra Nguyễn Khả Hạ không hề thích mấy buổi hội họp kiểu này, thật sự rất nhật nhẽo, nhưng thân là một nghệ sĩ thì phải chăm đến những buổi như thế này.

Phó Hàn Xuyên nhanh chóng bị một đám người nam có nữ có vây quanh.

Nguyễn Khả Hạ tức phồng má chọt chọt vào miếng bánh gato vô tội, hừ, được hâm mộ ghê ha.

Lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nguyễn Khả Hạ quay đầu sang. Bà già nó, lại là Lục Đình Hiên. Cậu vừa định bê bánh chạy thì đột nhiên điện thoại rung lên.

Kỳ Hàng: <<Cậu ngồi nói chuyện với anh ta một chút đi, xin đấy huhu. Tôi sợ anh ta lại mò đến chỗ Tạ Thần>>

Nguyễn Khả Hạ:……

Cậu còn có thể nói gì nữa.

Nguyễn Khả Hạ chỉ có thể đặt bánh gato về.

Lục Đình Hiên hỏi, “Dạo này thế nào rồi?”

Nguyễn Khả Hạ: “Cũng được.”

Nguyễn Khả Hạ càng trưng ra cái thái độ này thì Lục Đình Hiên ngược lại, càng bị cậu thu hút. Dạo này Tạ Thần đang rất lạnh nhạt với anh ta nên anh ta liền nhớ về bao nhiêu cái tốt của Nguyễn Khả Hạ ngày trước.

Anh ta nghĩ, đợi khi nào Phó Hàn Xuyên chán ngấy Nguyễn Khả Hạ rồi, nói không chừng cậu sẽ hồi tâm chuyển ý quay lại về bên mình.

Mắt Nguyễn Khả Hạ nhìn chằm chằm phía Phó Hàn Xuyên, miệng cứ đáp bừa mấy câu cho Lục Đình Hiên nghe, nghe anh ta lải nhải kể chuyện ngày xưa cứ vào tai phải rồi lại ra tai trái.

Trên sân khấu đang đấu giá một cặp khuy măng-sét (*), Nguyễn Khả Hạ lập tức ghim mắt vào.

(*) Khuy măng-sét

Lục Đình Hiên giơ bảng, “100 nghìn.” (Khoảng 339,2 triệu đồng)

Nguyễn Khả Hạ kinh ngạc quay đầu sang.

Lục Đình Hiên: “Em thích? Anh mua tặng em.”

Nguyễn Khả Hạ giơ bảng, “150 nghìn.” (Khoảng 508,8 triệu đồng)

Lần này đến lượt Lục Đình Hiên ngạc nhiên.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Tôi muốn mua để đi tặng, nếu anh thích thì giành với tôi.”

Lục Đình Hiên cười, “Nào, mời.”

Cuối cùng Nguyễn Khả Hạ mua cặp khuy kia với giá 200 nghìn.

Cậu đau hết cả lòng mề, vừa mua nhà xong, tốn bao tiền. Cơ mà đôi khuy đó đẹp thật, đơn giản thanh lịch, Nguyễn Khả Hạ cảm thấy chúng rất hợp với Phó Hàn Xuyên.

Tuy là Phó Hàn Xuyên đã có rất nhiều khuy măng-sét rồi, không biết anh có nhận mấy cái đồ đấu giá này không nữa, nhưng Nguyễn Khả Hạ rất muốn tặng anh cái gì đó trước khi rời đi, coi như quà lưu niệm.

Kỳ Hàng gửi wechat cho Nguyễn Khả Hạ, <>

Nguyễn Khả Hạ được giải phóng, đứng dậy, nói với Lục Đình Hiên, “Tôi đi ra nhà vệ sinh.”

Sau đó cậu ra cửa sau, đi ra sau khách sạn, hít khí trời cho thông. Ở đây ngoài cậu ra thì không còn ai nữa.

Dưới ánh đèn buổi tối, cả khuôn viên này thật sự rất đẹp. Có nước, có đường lát đá uốn lượn, có cảm giác khá là hoài cổ. Nguyễn Khả Hạ đặt tay lên lan can, ngó nghiêng tứ phía.

Phó Hàn Xuyên chầm chậm đi đến bên cạnh cậu, “Sao lại ra đấy rồi?”

Nguyễn Khả Hạ: “Bên trong chán lắm.”

“Không phải là nói chuyện rất vui sao?”

Nguyễn Khả Hạ nghi hoặc, “Với ai? Anh nói Lục Đình Hiên á?”

Phó Hàn Xuyên không nói gì.

Nguyễn Khả Hạ: “Con mắt ngọc ngà nào của anh thấy tôi vui vậy? Tôi chả vui tẹo nào hết.”

Giọng Phó Hàn Xuyên lạnh tanh, “Không giống như tôi nghe được.”

Nguyễn Khả Hạ ngẫm nghĩ một lúc lâu, Phó Hàn Xuyên lẽ nào……

“Anh điều tra tôi hả?”

Chắc chắn Phó Hàn Xuyên đã nghe nói chuyện trước đây “cậu” từng thích Lục Đình Hiên rồi. Nhưng kể cả Phó Hàn Xuyên không thích cậu đi chăng nữa thì cậu cũng không muốn anh hiểu lầm cậu thích người khác. Khó chịu lắm.

Nguyễn Khả Hạ vội vàng giải thích, “Đấy là chuyện trước đây, hồi còn lông bông cà lơ cà phất. Tôi không thích anh ta từ lâu rồi. Bây giờ tôi muốn né anh ta vội ấy.”

“Thế sao,” bỗng có một bóng người ở đằng xa lọt vào tầm mắt Phó Hàn Xuyên, “Tôi có cách để cho anh ta không bao giờ đến tìm cậu nữa. Cậu có muốn thử không?”

Nguyễn Khả Hạ quay đầu sang, thấy ánh mắt của Phó Hàn Xuyên. Đấy là ánh mắt cậu chưa từng thấy bao giờ, làm cậu có chút khó hiểu.

Phó Hàn Xuyên đang…… tức giận sao.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Cách, cách gì cơ?”

Mắt Phó Hàn Xuyên trầm xuống, giữ lấy cằm của Nguyễn Khả Hạ, nâng lên.

Hôn xuống môi cậu.

Nguyễn Khả Hạ trợn tròn mắt lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN