Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 123: V25.3: Chân ái (3)
Trong thư phòng, Hoa Phương loay hoay tìm cách cứu vãn cái công ty đang rơi vào cục diện rối rắm vì chuyện của chồng con mình; đồng thời xoay xở các mối quan hệ để xem có thể cứu Chu thị trưởng ra ngoài hay không, rồi lại còn phải giúp Chu Nhã Nhã chuyển trường. Chỉ hận không thể biến một phút thành hai phút!
Mà lúc này tại đại sảnh dưới lầu, Chu Nhã Nhã đang cãi nhau với Chu Tô Luân.
“Anh nói cái gì?!” Chu Nhã Nhã kinh ngạc, “Không cho tôi chuyển trường? Bọn họ dựa vào cái gì mà không cho tôi chuyển trường?! Tôi đã đóng học phí, muốn đi học hay không là quyền của tôi. Tôi nghỉ ngang, bọn họ kiếm được thêm mấy tháng tiền lời thì phải biết ơn tôi mới đúng chứ, dựa vào cái gì mà không cho tôi chuyển trường?!”
Chu Nhã Nhã chưa ngu đến vậy, hậu thuẫn của Mộc Như Lam ở học viện Lưu Tư Lan thật sự quá nhiều, cô ta muốn đối nghịch với Mộc Như Lam thì chẳng khác nào đối nghịch với toàn học viện! Tới lúc đó người chịu khổ chắc chắn sẽ là cô ta. Thế nhưng Chu Nhã Nhã lại không cam tâm bỏ qua cho Mộc Như Lam! Vì vậy cô ta muốn chuyển trường, đợi đến khi xử lý Mộc Như Lam xong xuôi thì sẽ tiếp tục chuyển trường để bắt đầu lại lần nữa! Cô ta không tin trên thế giới này còn tồn tại một kẻ đáng ghét như Mộc Như Lam!
Chu Tô Luân bị Chu Nhã Nhã quát đến ù cả tai, vẻ mặt bắt đầu mất kiên nhẫn, “Đã nói là để em học xong học kỳ này rồi hẵng chuyển. Quyết định của người ta có sai ở chỗ nào đâu? Làm người thì phải đến nơi đến chốn!” Hơn nữa, học kỳ này đối với năm nhất mà nói thì chỉ còn lại chưa đến một tháng!
“Anh thúi lắm!” Chu Nhã Nhã quát Chu Tô Luân, kích động đến mức văng nước miếng. Sau đó cô ta như chợt hiểu, “Chuyện này nhất định là do con tiện nhân Mộc Như Lam giở trò quỷ! Cô ta cố ý không cho tôi chuyển trường để tôi phải ở lại học viện Lưu Tư Lan chịu khổ. Đúng là con đàn bà ác độc!”
Đối với cô em gái càn quấy này, Chu Tô Luân thật sự càng ngày càng không ưa nổi. Sao nó có thể trơ trẽn đổi trắng thay đen như vậy chứ? Nó đã làm sai ngay từ đầu, bị trừng phạt nghiêm khắc cũng là chuyện hiển nhiên, vậy mà nó lại nói như thể Mộc Như Lam cố ý đặt bẫy hại nó không bằng! Nếu nó cứ an phận làm một người hiền lành cởi mờ thì những chuyện này làm sao có thế phát sinh?
Chu Tô Luân không thể xưng là quân tử, hắn biết rõ chuyện cha mẹ muốn cứu Chu Nhã Nhã ra là không đúng nhưng cũng chỉ nói vài câu mà thôi, khi nhận thấy không thể ngăn cản được thì lập tức lờ đi ngay, âm thầm dành dụm tiền và tính toán cho tương lai của mình. Thế nhưng hắn cũng không phải hạng tiểu nhân không biết phân biệt trái phải. Ít ra hắn còn hiểu được: con người có thể keo kiệt, có thể tính toán, nhưng tuyệt đối không được có tâm tư ác độc, chỉ khi làm kẻ ác thì mới thực sự bị trừng phạt, mới thực sự không thể tha thứ.
Không muốn tiếp tục ầm ĩ với Chu Nhã Nhã, Chu Tô Luân quay lưng chuẩn bị đi lên lầu. Chu Nhã Nhã phẫn nộ như chó điên đụng đâu cắn đó, đặc biệt là ông anh trai thích bênh vực người ngoài ngay trước mặt này đây, “Anh cứ tiếp tục dán vào Mộc Như Lam đi! Tôi nói cho anh biết, cô ta là một con điên biến thái. Kim Bưu Hổ nói cô ta đã giết người, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ xuống tay với anh thôi! Đáng đời!”
“Mày câm miệng cho anh!” Chu Tô Luân không thể nhịn nổi nữa, quay đầu chỉ thẳng vào mặt Chu Nhã Nhã. Mình chỉ làm chứng giúp người vô tội một lần thôi mà? Nó có cần phải chì chiết đay nghiến như thế không?! Rõ ràng là nó không có bằng chứng mà còn muốn đổ oan cho người tốt!
“Anh mẹ nó mới câm miệng cho tôi!” Chu Nhã Nhã quát lại lớn hơn nữa.
“Hai người thôi đi!” Hoa Phương xanh mặt đi từ trên lầu xuống, đôi môi run lên vì tức, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, “Các người đang làm gì đây? Hả?! Cái nhà này sắp sụp đổ rồi các người có biết không hả? Các người ầm ĩ cái gì? Có phải còn chê tôi chưa đủ mệt hay không?!”
Chu Tô Luân ngậm miệng không nói nữa, còn Chu Nhã Nhã thì tức khắc nhìn sang Hoa Phương, giọng nói vừa như xin xỏ vừa như yêu cầu, “Mẹ! Con tiện nhân kia không cho con chuyển trường! Mẹ mau đi nói với hiệu trưởng một tiếng đi. Con muốn chuyển trường! Con muốn chuyển trường ngay lập tức!”
“Nếu con không muốn đi học thì cứ ở nhà, hết học kỳ này mới được chuyển!” Hoa Phương nén giận nói. Bà ta cũng không cho rằng câu “Đến nơi đến chốn mới là đạo làm người” mà học viện Lưu Tư Lan đưa ra là có gì sai. Bà ta muốn Chu Nhã Nhã phải tiếp thu giáo huấn lần này – về sau không được xung động như vậy nữa – nhưng lại sợ Chu Nhã Nhã đến trường sẽ bị bắt nạt, nên thôi cứ sắp xếp như vậy đi.
“Không!” Chu Nhã Nhã gào lên, “Con nhất định phải chuyển trường ngay lập tức! Con không muốn làm học sinh trong địa bàn của Mộc Như Lam! Mộc Như Lam là hội trưởng hội học sinh, cô ta hoàn toàn nắm con trong lòng bàn tay. Ngộ nhỡ cô ta muốn làm gì con thì sao?!” Chu Nhã Nhã quá kích động thành ra nói năng có hơi lộn xộn. Kỳ thật ý của cô ta là, Mộc Như Lam có quyền chi phối mọi hoạt động của học viện cũng như quyết định trước nhiệm vụ của mỗi học sinh, ví dụ như tham gia trao đổi học sinh, ra sân tranh tài v.v… Đương nhiên, chuyện này có phần ép buộc có phần tự nguyện, nhưng Chu Nhã Nhã không cho rằng Mộc Như Lam đã muốn cô ta làm gì mà còn tốt bụng hỏi xem cô ta tự nguyện hay không. Không thể được! Mộc Như Lam chính là kẻ biến thái đã từng giết người a!
“Nó có thể làm gì con cơ chứ?” Hoa Phương đay đay trán, cố gắng nén cơn tức giận. Bà ta không ngờ con gái của mình lại có lúc không hiểu chuyện đến mức này. Bây giờ đang là thời điểm gian nan nhất, nó đã không giúp đỡ thì thôi, lẽ nào lại không thể ngoan ngoãn ở nhà để bà bớt lo hay sao?
“Tóm lại con muốn chuyển trường!” Chu Nhã Nhã khăng khăng.
“Đủ rồi.”
“Con muốn chuyển trường!”
“Mẹ nói đủ rồi!” Hoa Phương rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, một cái tát vụt tới, tiếng bạt tai chát chúa vang lên. Chu Nhã Nhã bị đánh đến choáng váng, lảo đảo ngã ra sàn.
Cô ta ôm mặt, khó tin nhìn Hoa Phương.
Hoa Phương phẫn nộ tới mức thân mình run run, “Chu Nhã Nhã, con có thể bớt tùy hứng không hả! Mẹ thấy con đến tận lúc này vẫn không ý thức được nhà mình đang phải đối mặt với nguy cơ gì! Có phải con cho rằng ba con vẫn là thị trưởng, con vẫn là thiên kim thị trưởng? Có phải con cho rằng con vẫn còn vô vàn tiền của, vẫn còn có thể nghênh mặt nhìn đời? Mẹ nói cho con biết! Hết rồi! Tất cả đã hết rồi! Sớm thôi, con sẽ phải rơi vào khổ cực bần cùng, mà đầu sỏ mọi chuyện chính là con! Tất cả đều là lỗi của con!” Quát xong, Hoa Phương xoay người trở lại thư phòng, tạm thời không muốn thấy mặt Chu Nhã Nhã.
Chu Nhã Nhã ngồi bệch trên đất, trong đầu luẩn quẩn từng câu từng chữ vừa rồi, đôi mắt cô ta trợn to, cánh môi khẽ mấp máy, “Không… Tất cả là do Mộc Như Lam hãm hại, cô ta mới là kẻ đầu sỏ!”
Đúng vậy, chính là Mộc Như Lam! Là tại cô ta khiến cho dã thú trong mình thức tỉnh! Tại Mộc Như Lam mà mình bắt đầu học ghen tị, học bày mưu, thậm chí học giết người! Tất cả đều là lỗi của Mộc Như Lam! Nếu cô ta không ưu tú, không chói lóa, không khiến mình cảm thấy bản thân thật tầm thường; nếu cô ta không làm Mộc Như Sâm yêu quý cô ta đến mức bỏ rơi mình, vậy thì mình đã chẳng trở thành hạng đàn bà đố kị hèn hạ mà trước đây luôn xem thường!
Tất cả đều là lỗi của Mộc Như Lam!
Mộc Như Lam rõ ràng là hung thủ mà lại giả trang thành nạn nhân để hưởng thụ biết bao sủng ái mình hằng khát cầu. Thật quá bỉ ổi, quá đáng hận! Mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Mình đã mất đi cái gì thì nhất định sẽ đòi lại cho bằng được!
Đôi mắt Chu Nhã Nhã ngập tràn hận ý chấp mê bất ngộ*, nơi nội tâm dường như đã xuất hiện một sự vặn vẹo câm lặng…
*Chấp mê bất ngộ: cứ khăng khăng giữ sự mê muội mà không chịu tỉnh ngộ.
…
Trong phòng giải phẫu của cục cảnh sát.
Cỗ thi thể kia đang được đặt trên bàn giải phẫu. Lưu Miên cùng Trịnh tiến sĩ khoác áo choàng bắt đầu tiến hành nghiệm thi. Mặc Khiêm Nhân và đại đội trưởng đứng cách đó không xa. Khi Trịnh tiến sĩ cắt nhát dao đầu tiên, đại dội trưởng không thể chịu nồi mùi tanh tưởi nên bèn đeo khẩu trang vào. Thấy Mặc Khiêm Nhân và hai vị pháp y chỉ cố chịu đựng chứ chẳng hề đeo khẩu trang, ông ta không khỏi cảm thấy khâm phục. Khi kiểm tra thi thể, pháp y thường không đeo khẩu trang vì một số mùi đặc trưng có thể giúp họ giám định chính xác hơn.
Pháp y giải phẫu thi thể như thế nào? Bọn họ sẽ cẩn thận mổ xẻ, lấy ra toàn bộ não và nội tạng trong cơ thể. Nhìn vào trong, có thể thấy được những thứ vốn dĩ không thể nào phát hiện nếu chỉ quan sát từ bên ngoài.
Lúc còn nguyên vẹn thì thi thể hầu như không có mùi, nhưng khi Trịnh tiến sĩ tiếp tục giải phẫu, mùi thối xộc ra khiến đại đội trưởng ra chiều chịu không nổi cho dù đã đeo khẩu trang. Mặc Khiêm Nhân đút hai tay vào túi quần, lông mày hơi cau lại.
Lưu Miên chưa từng giải phẫu loại thi thể đáng sợ như vậy bao giờ. Suốt những năm hành nghề, trừ một lần cô ta nôn ra khi mới bắt đầu chính thức làm việc thì đây chính là lần duy nhất.
Nội tạng bên trong…
Lúc nhúc dòi bọ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!