Gia Khuyển
Chương 7
Hai ngày nay nhiệt độ chợt giảm xuống, tết sắp đến, chuyện công ty đã xử lý xong. Quý Việt Đông vừa thả nhẹ tâm trạng, Trịnh Nguyên đã điện thoại tới hẹn hắn đi ra ngoài uống rượu.
Từ khi Quý Việt Đông thăng cấp làm “Ba”, hắn cơ hồ tuyệt giao với đủ loại nơi vui chơi giải trí. Trịnh Nguyên dựa vào sinh nhật của mình, thật vất vả đem Quý Việt Đông kéo ra ngoài, một đám người vây quanh Quý Việt Đông nháo nhào, vừa cười mời rượu vừa truy hỏi Quý Việt Đông gần nhất đi tiêu dao nơi nào.
Quý Việt Đông không chống cự những trường hợp như này, một ít người hắn sẽ nể tình nói vài câu, còn lại đều khéo léo từ chối rượu được đẩy tới, dựa vào ghế sau lưng, hắn nói: “Chuyện trong nhà.”
Lời này cũng không giả, Quý Quan Đức qua đời, toàn bộ Quý gia như một con tàu mất đi thuyền trưởng, người chưởng quản đổi thành Quý Việt Đông, hết thảy đều phải thật cẩn thận.
Trịnh Nguyên đem người đẩy ra, cố ý thì thầm nói: “Chuyện gì đây? Tiệc sinh nhật của tôi. Làm sao không có ai tới mời rượu tôi? Tôi cảm thấy phải tức giận.” Mọi người cười to, Quý Việt Đông trước tiên kính một ly, cốc thủy tinh bên trong đặt khối đã trong bao quanh là rượu whisky thoáng cái hết rồi, hắn uống một hơi cạn sạch, có người la lên khuyến khích Trịnh Nguyên uống thêm rượu.
Quý Việt Đông dựa vào trong ghế sôpha, có người bắt đầu ca hát, không nghe rõ âm thanh bởi tiếng nhạc cùng tiếng hoan hô rít gào trộn lẫn. Lô ghế riêng, ánh đèn mờ tối tăm chiếu rọi trên vầng trán rộng, ngũ quan thâm thúy không giống như người Châu Á, Quý Việt Đông khi trưởng thành có được một bề ngoài hoàn hảo, mị lực đó khiến xung quanh oanh oanh yến yến đầu đầy hoài bão ao ước đều đặt tâm tư lên người hắn.
Bên cạnh có người lại gần, õng ẹo dính sát trên cánh tay Quý Việt Đông, gọi một tiếng “Quý tiên sinh”, Quý Việt Đông nghiêng đầu nhìn, là một gương mặt long lanh diễm lệ.
Nữ nhân tự tin mỹ mạo mình đủ mê hoặc mà càng dựa sát vào, Quý Việt Đông nhíu mày, cư nhiên lại nghĩ tới Quý Thư.
Đứa trẻ kia dù chưa trưởng thành cũng rất đẹp, là loại vẻ đẹp không tự biết mình đẹp, nữ nhân trước mắt này vẫn là không đẹp bằng Quý Thư của hắn.
Quý Việt Đông gọi Trịnh Nguyên, hắn lộ ra thần sắc chán ghét, đối Trịnh Nguyên nói: “Giúp tôi đem cô ta kéo ra.” Thân thể hắn nghiêng về sau, giơ tay lên, nữ nhân trước mắt hắn nghĩ cũng không muốn chạm vào.
Trịnh Nguyên biết Quý Việt Đông ngại người ở đây bẩn, anh chen qua, đi tới vỗ mông nữ nhân kia một cái, “Không biết cư xử, không nửa điểm đúng mực, không thấy Quý thiếu không thích ngươi sao? Quý thiếu không thích nở nang to tròn, chỉ thích bằng phẳng.”
Trịnh Nguyên trong miệng chạy tàu hỏa, Quý Việt Đông lườm một cái, hắn từ trong túi tiền móc ra một tấm thẻ ném cho Trịnh Nguyên, “Quà sinh nhật của cậu, tự mình cầm đi mua xe.”
Trịnh Nguyên nhặt thẻ lên, “Hắc” một tiếng, hai tay ôm quyền, “Tiểu đệ tại đây cảm ơn Quý thiếu.”
Quý Việt Đông đem cốc đặt xuống khay trà bằng thủy tinh, chậm rì rì đứng lên, “Sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ, tôi chúc mừng rồi, lễ vật cũng đưa rồi, vậy tôi về trước.”
Trịnh Nguyên sững sờ, liền vội vàng đứng lên, “Sớm như vậy? Còn chưa tới mười giờ, cậu về sớm như vậy làm gì?”
Quý Việt Đông uống chút rượu, tửu lượng của hắn không được tốt lắm, khẽ xoa mi tâm nói: ” Mười giờ rưỡi Quý Thư sẽ buồn ngủ, em ấy sợ tối, không dám ngủ một mình. Tôi đáp ứng em ấy, trước khi ngủ sẽ trò chuyện nói cho em ấy về các thành ngữ, còn có thể rèn luyện khả năng nghe cùng hiểu biết về quốc ngữ.”
Trịnh Nguyên hít vào một hơi, bên cạnh có người nghe bọn họ nói chuyện, đều đưa thần sắc kinh ngạc như một, lại nghe Trịnh Nguyên nói: “Cậu ta lớn như vậy, cậu thả cậu ta một mình ở trong nhà cũng không có chuyện gì a. Nếu không yên tâm, chúng ta đi bãi tắm trước, tôi tìm người đón cậu ta lại đây là được.”
Trịnh Nguyên đi tới cạnh Quý Việt Đông, một tay đặt trên vai Quý Việt Đông, ngữ trọng tâm trường nói: “Người anh em, ngày hôm nay sinh nhật ai? Cậu không tận tâm chơi với tôi, lại đòi về sớm cùng bạn nhỏ giảng giải cố sự trước khi ngủ, cậu làm vậy xứng đáng với tôi sao?”
Quý Việt Đông đem anh đẩy ra, híp mắt nở nụ cười, hắn nói: “Không phải cho cậu một chiếc xe sao?” Hắn dùng tay vịn tường, dừng lại vài giây, đối Trịnh Nguyên nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho Quý Thư báo em ấy một chút.”
Ngày hôm nay Quý Thư cũng thật biết điều, ăn cơm xong rất sớm liền đi tắm, cậu mặc áo ngủ bằng vải bông, ngồi ở ghế sôpha xem ti vi. Điện thoại di động đặt trên bàn, trong ti vi đang chiếu quảng cáo, Quý Thư còn nhìn đồ ăn trong đó đến say sưa ngon lành.
Điện thoại di động vang lên, Quý Thư cúi đầu liếc nhìn, là Quý Việt Đông gọ tới, cậu liền tắt TV, trong phòng khách rất yên tĩnh, Quý Thư cuộn chân nhận điện thoại. Qua điện thoại giọng nói Quý Việt Đông có chút không giống, Quý Thư hỏi hắn: “Anh chừng nào thì trở về?”
Quý Việt Đông mở cửa phòng, ra ngoài hành lang, hắn đi tới trước cửa sổ, gió lạnh thổi vào mặt. Quý Việt Đông gỡ nút áo, bán dựa vào bên cửa sổ, nói với Quý Thư: “Sinh nhật của Trịnh Nguyên, còn muốn đi bãi tắm, hẳn là không về được.”
Quý Thư “A” một tiếng, hơi kinh ngạc, sau đó liền thấy rất mất mát mà đáp lời.
Quý Việt Đông nghe âm thanh có thể tưởng tượng cậu giờ khắc này biểu tình ra sao, hắn chậm rãi thở một hơi, lại nói: “Có muốn cùng đi bãi tắm không, em tắm chưa?”
Mí mắt Quý Thư mở to, từ trên ghế sa lông đứng lên, cậu do dự nói với Quý Việt Đông: “Em chưa có tắm*.”
** Tắm theo ý anh Đông là tắm biển, em nó hiểu thành nếu nói mình chưa tắm rửa thì anh mới cho em đi cùng, nên em nó bảo em chưa có tắm.
Quý Việt Đông nở nụ cười, đầu óc hơi choáng do men rượu dựa trên cửa kính, gió thổi đi chút khô nóng cùng choáng váng, nghe Quý Thư nói dối dở tệ, hắn cũng không vạch trần, ngược lại cảm thấy bạn nhỏ này làm sao lại khả ái như vậy.
Cầm điện thoại di động, âm thanh mềm mại, “Đi đổi bộ quần áo, khoảng mười phút nữa sẽ có người tới đón em.”
Quý Việt Đông cúp điện thoại, Quý Thư đem di động áp ở ngực, trong nhà tự nhiên có chân dung đầy đủ một con thỏ nhỏ, nhảy nhót lung tung đi thay quần áo.
Trịnh Nguyên đầu tư bãi tắm quy mô rất lớn, mọi người cởi giày đi vào trước, Quý Việt Đông ở bên ngoài chờ Quý Thư.
Một chiếc màu đen rực rỡ đậu bên ngoài Thần Đình, Quý Việt Đông nhận ra chiếc xe này, đi tới, trước tiên ở cửa sau kéo mở cửa xe. Lái xe là một tên tiểu đệ của Trịnh Nguyên, nhìn thấy Quý Việt Đông liền vội vàng xuống xe, hướng hắn hô “Quý thiếu”, Quý Việt Đông gật đầu, khom lưng ló đầu nhìn Quý Thư ngồi ghế phía sau.
Bạn nhỏ ngồi xe đã thấy buồn ngủ, càng không cần phải nói trạng thái ngủ của cậu lúc này. Quý Việt Đông đánh thức cậu. Quý Thư mí mắt giật giật, vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn, vui tới nỗi muốn nhảy lên, bàn tay Quý Việt Đông đặt phía trên khung xe, đối với cậu nói: “Cẩn thận đụng đầu.”
Đợi hắn đem người mò ra, Quý Thư liền ôm lấy cánh tay Quý Việt Đông, tựa như Quý Việt Đông đang nuôi một tiểu sủng vật.
Quý Việt Đông hướng người đối diện nói: “Làm phiền cậu.”
Đối phương thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Thay Quý thiếu làm việc, không phiền.”
Quý Việt Đông ôm lấy Quý Thư đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Ăm cơm tối chưa?”
“Ăn.”
“Đã ăn những món gì?”
” Dì giúp việc làm cánh gà, bún thịt còn có cải bó xôi.” Quý Thư giống như đứa nhỏ muốn được khích lệ, tự hào khoe với Quý Việt Đông: “Em đều ăn hết luôn.”
Quý Việt Đông yêu thích thời điểm nói chuyện con thỏ nhỏ kia luôn muốn được hắn chú ý đến, hắn khen Quý Thư ngoan lại khen nhiều lần, ngược lại làm cho Quý Thư có chút ngượng ngùng.
Đi vào phải thay giày, Quý Việt Đông thay giày xong đứng ở bên cạnh, Quý Thư đi giày bata, thời điểm đi quá nhanh, dây giày nơ con bướm cột đến bế tắc, cậu tháo mãi tháo không ra. Quý Việt Đông liền ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước người cậu, Quý Thư ngơ ngác nhìn, bờ vai Quý Việt Đông rộng rãi, trước mặt cậu bờ vai đó vững chãi như một ngọn núi, làm cho cậu cảm thấy mình có thể an tâm dựa vào.
Dây giày Quý Thư không tháo được, Quý Việt Đông chỉ cần vài giây liền tháo xong, thay cậu đem giày để ở một bên, nắm mắt cá chân mang dép vào cho cậu.
Quý Thư đứng lên, Quý Việt Đông vỗ vỗ lưng cậu, “Đi thôi, đi tắm.”
Bọn họ một nhóm người lớn đã vào trước, bể bên kia tỏa ra nhiệt khí, có thể nghe được tiếng người. Trong phong thay đồ, tủ đựng đồ của Quý Việt Đông và Quý Thư ở kế nhau, hắn tìm được chìa khóa mở tủ bỏ áo khoác vào trong.
Quý Thư hỏi hắn: “Phải ở chỗ này cởi hết quần áo sao?”
Quý Việt Đông trực tiếp cởi áo, thân trên trần trụi, mấy khối cơ bụng rất rõ ràng, Quý Thư nhìn chằm chằm cơ bụng của hắn, âm thanh Quý Việt Đông truyền xuống từ trên đỉnh đầu, “Đều cởi, sau đó mới đi vào tắm.”
Quý Thư gật đầu, Quý Việt Đông quay lưng lại cởi quần. Quý Thư học theo động tác của hắn đem quần áo cởi ra hết, Quý Việt Đông nghe Quý Thư nói: “Em xong rồi.”
Quý Việt Đông tay đặt bên hông, phía dưới màu sắc đậm kích thước cũng rất khác. Quý Thư trừng mắt nhìn, thân thủ dính sát Quý Việt Đông, cậu nghi hoặc hỏi: “Anh với em tại sao không giống nhau vậy?”
Quý Thư lôi kéo hắn, đem thân thể của chính mình bày ra.
Quý Việt Đông không phản ứng lại, đầu tiên nhìn, chẳng qua là cảm thấy thân thể Quý Thư trắng đến phát sáng, sau, tầm mắt của hắn đi xuống, đồng tử đột nhiên co rút.
Quý Thư nói gì đó, hắn nghe không rõ lắm, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hô hấp cũng gấp gáp, hắn không biết nên làm sao hình dung chuyện mình vừa chứng kiến… Có lẽ là cảm thấy rất kinh ngạc.
Quý Việt Đông nhớ Quý Quan Đức từng nói, ông nói ông có giấu một người, giấu đến cẩn cẩn dực dực tận mười bảy năm.
Tại sao muốn giấu đi, đem người thừa kế nhốt ở một chỗ mười bảy năm, nếu như là vì an toàn, cũng không có nhất thiết phải như vậy. Vì thế hắn vẫn luôn nghi hoặc, bây giờ nhìn Quý Thư, hắn thật giống như đã tìm được đáp án.
Ngay vào lúc này, âm thanh Trịnh Nguyên truyền đến, Quý Việt Đông chấn động, tự mình khôi phục tâm tình phản ứng lại, bản thân đã chắn trước người Quý Thư.
Trịnh Nguyên đến gần, cách cửa huýt sáo, “Không sai a, Đông ca, ai mà có thể ở trong đó hưởng phúc cùng cậu vậy.”
Quý Thư ở phía sau hắn hiếu kỳ hỏi: “Các anh đang nói gì thế?”
Quý Việt Đông cau mày, lập tức đem Quý Thư đang ló đầu ra cấp tốc ấn trở về.
Đứng quá sát, Quý Thư bị hắn đẩy ra góc, Quý Việt Đông cầm kiện quần áo bên cạnh vừa thay ra chặt chẽ bọc kín Quý Thư. Hắn quay đầu lại hướng Trịnh Nguyên bên ngoài phòng, che miệng Quý Thư, hắn đối Trịnh Nguyên nói: “Trên lầu có phòng không, em ấy có chút không thoải mái, chúng tôi trước hết không tắm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!