Gia sư cho em chồng
Phần 1
Tên truyện : Gia sư cho em chồng.
Thể loại : Truyện thực tế ngôn tình.
Tác giả : Trang Carot.
Đoạn 1.
Gần 11h đêm, tôi mới trở về tới phòng trọ. Lúc này, cả người tôi đã thấm mệt và hai bàn tay thì mỏi rã rời, chỉ muốn lao ngay lên giường đánh 1 giấc tới sáng mà thôi, nhưng rồi, cảm xúc lười biếng phút chốc bị lấn áp bởi lý trí, lý trí không cho phép tôi tiếp tục chây lười thêm 1 phút giây nào nữa, nó bảo với tôi rằng tôi còn 1 đống đồ án chưa hoàn thành và tôi cũng không còn thời gian chậm trễ nữa.
Thế rồi, tôi uể oải lê thân xác nặng nhọc của mình vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt sơ lên mặt cho tỉnh táo, nhanh chóng lao ngay lại bên bàn để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình cho đến tận gần 2h sáng hôm sau …
Đấy, một ngày của tôi là như thế mọi người ạ, mỗi ngày đều bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc vào tối muộn. Ấy vậy mà thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh thật, tôi đã sống và chiến đấu trong cuồng quay bận rộn đó cũng được gần 4 năm rồi, có những lúc mệt mỏi đến mức chỉ muốn buông bỏ tất cả, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu mình buông xuôi thì gia đình mình rồi sẽ như thế nào đây ? Những lúc như vậy tôi lại đưa tay quẹt ngang nước mắt, bặm môi tiếp tục đứng lên cố gắng với đời…
Nói 1 chút về tôi cho mọi người nghe nhé. Tôi tên Hương, tên đầy đủ là Nguyễn Thu Hương. Bố tôi bảo rằng bố lựa mãi mới được cái tên ấy, cái tên khiến bố ưng bụng lắm, nghe vừa đẹp, vừa nhẹ nhàng, mà lại vừa thấy sang sang làm sao…Bố mong rằng cuộc đời tôi về sau, nhờ chính cái tên này mà tôi có thể hấp dẫn được thật nhiều điều tốt đẹp đến với cuộc đời mình.
Thu trong từ “thu hút”, và Hương trong từ “ Hương Thơm”, Thu hút những mùi hương ngọt ngào, bình an nhất từ cuộc sống này. Ấy vậy mà người tính chẳng bằng trời tính, từ lúc sinh ra cho tới tận lúc lớn đến ngần này tuổi, tôi ngẫm lại thấy sao cuộc đời của mình nhiều đắng cay chua chát quá, chẳng biết đến bao giờ mới có thể “Bình an” như mong mỏi của bố nữa..
Mẹ tôi mất sau khi sinh tôi được 1 năm. Gia đình tôi bắt đầu xáo trộn kể từ thời điểm đó. Sự ra đi của mẹ có lẽ là sự đả kích vô cùng lớn đối với tinh thần của bố tôi, khiến bố từ 1 người hàng ngày chỉ biết chăm lo cho vợ con và tu chí làm ăn, thì nay lại trở thành 1 người bất cần đời, suốt ngày ngập đầu trong rượu chè cờ bạc.
Những lúc tỉnh táo, bố rất yêu thương và chăm lo cho tôi, thậm chí còn chi rất nhiều tiền để cho tôi được sống sung túc bằng bạn bằng bè, nhưng rồi những lúc bố chìm trong men say, thì bố lại hoàn toàn khác. Bố không còn là người đàn ông nhất mực hiền lành bên tôi mỗi ngày nữa, mà thay vào đó là 1 người bố nóng tính, khó gần và luôn sẵn sàng vung tay đập phá đồ đạc trong nhà mỗi khi không vừa ý bố. Mặc cho ông bà nội can ngăn, mặc cho xóm làng khuyên bảo, bố vẫn quyết không nghe theo bất cứ ai…
Và chính ngày mà tôi chập chững bước chân vào lớp 1, thì bố tôi gặp phải tan nạn lao động khi ở công trường thi công, mà nguyên nhân chính, là do việc bố uống khá nhiều vào buổi trưa lúc ăn cơm, sau đó thì bị té khi đang trèo lên nơi dàn giáo ở độ cao hơn 3m. Tai nạn này khiến cho bố tôi liệt mất nửa người, vĩnh viễn không còn khả năng đi lại. Kể từ đó, bố không thể đi làm được nữa, chỉ ở nhà, nằm yên trên giường và nhờ sự chăm sóc hỗ trợ của những người xung quanh.
Cũng đã 16 năm trôi qua bố tôi vẫn năm im lìm trên giường bệnh, nhờ sự hỗ trợ chăm sóc của ông bà nội, và của cả tôi. Tai nạn của bố đã khiến cho tình hình kinh tế nhà tôi chao đảo thật sự, khi mà người trụ cột chính trong gia đình giờ đây lại mất đi khả năng lao động.
Ông bà nội của tôi lại già cả ốm yếu, gia cảnh chẳng mấy khá giả gì và chỉ có duy nhất 1 người con là bố tôi thôi nên khi tai nạn xảy ra, toàn bộ đất đai ruộng vườn và cả căn nhà tích cóp bao năm của ông bà đều đã bán sạch sẽ để lấy tiền chữa trị cho bố. Và cho đến hiện tại bây giờ, 1 nhà gồm 3 miệng ăn, tiền thuốc thang các thứ lại được giao phó hoàn toàn trên đôi vai gầy guộc của tôi.
Ông bà tôi đã già lắm rồi, không còn khả năng lao động nữa. Bố tôi thì nằm liệt 1 chỗ, tháng nào cũng mất vài triệu bạc tiền thuốc thang duy trì, thế nên bản thân tôi phải ra sức vừa đi làm, vừa đi học, cố gắng kiếm tiền bằng mọi cách có thể, để lo được cho bố, cho ông bà và cho chính gia đình của mình.
Tôi luôn tự dặn chính bản thân mình, chỉ cần mình lười biếng 1 chút thôi, thì gia đình mình ngày hôm đó sẽ chẳng có cơm ăn, ông bà sẽ đói, còn bố sẽ đau vì không có thuốc uống đều đặn. Họ là những người thân duy nhất còn lại bên tôi, họ đã có công yêu thương, nuôi dưỡng và dạy dỗ tôi biết bao nhiêu tháng ngày qua, họ cho phép tôi được đến với cuộc sống ngày trong 1 hình hài tròn vẹn, vậy thì nhiệm vụ của tôi chính là dùng cả cuộc đời này để báo hiếu, để đáp đền công ơn nuôi dưỡng sinh thành.
Nhà tôi có thể khó khăn thật đấy, nghèo về vật chất thật đấy nhưng chưa bao giờ ông bà và bố để tôi cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương từ đời sống tinh thần. Chưa bao giờ họ khiến tôi cảm thấy cô đơn.
Có những lần ông bà ôm chầm lấy tôi và khóc, ông thì liên tục xin lỗi tôi vì không có quá nhiều sức khỏe để có thể làm việc phụ giúp kinh tế gia đình, còn bà thì liên tục vỗ về động viên tôi hãy cố gắng lên, nếu bước đường cùng mà tôi mệt quá, thì ông bà sẽ liên hệ gởi tôi đến ở nhà một người quen để nhờ họ giúp đỡ. Còn việc của bố, của ông bà, thì ông bà có thể cố gắng để tự xoay sở được. Những lúc như vậy tôi chỉ biết nước mắt ngắn nước mắt dài hỏi lại :
– Con đi rồi, ông bà xoay sở kiểu gì ?
Bà tôi móm mém nhìn tôi cười hiền, ấy vậy mà 2 hàng nước mắt lăn dài trên hai gò má nhăn nheo :
– Thì có gì ăn nấy, đói quá thì ông bà dắt díu nhau ra đường xin cơm, nhìn ông bà thế này chẳng lẽ ngoài kia người ta không thương tình cho 1 bát cơm hay sao ?
Tôi nghe thế thì khóc bạo hơn :
– Bà nói thế mà nghe được à ? Cháu không đi đâu, cháu nói rồi, dù có cực như thế nào cháu cũng chịu được, ông bà không phải lo lắng gì cả.
– Bà Thương cháu gái bà lắm, Thu Hương của bà từ bé tới giờ vất vả quá nhiều rồi, Bà không muốn Thu Hương cứ phải ra sức kiếm tiền nuôi ông bà và bố cháu nữa.
Tôi bật cười, đứng thẳng thớm trước mặt ông bà, rồi đưa tay vỗ ngực thùm thụp :
– Ông bà nhìn mà xem, cháu gái ông bà lớn đến ngần này tuổi rồi, cháu có sức khỏe tốt, lại xinh đẹp lanh lợi thế này, kiểu gì mà không kiếm được tiền phụ giúp gia đình mình cơ. Ông bà đừng lo nghĩ nhiều mà làm gì, mọi thứ để cháu lo.
– Cha bố cô, người ngợm gầy sọc thế này mà bảo rằng có sức khỏe tốt. Bà nhìn mày mà xót lắm nhé, bà dặn bao nhiêu lần rồi, làm gì thì làm, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, ông bà già rồi, có đi sớm… cũng chẳng sao, còn cháu gái bà thế này…cháu còn cả tương lai cháu ạ.
Tôi nghe thế thì ôm chầm lấy bà nức nở trong nghẹn ngào :
– Bà cứ nói quở thôi, đi là đi làm sao. Ông bà phải luôn khỏe mạnh ở đây, để chứng kiến Thu Hương lấy chồng sinh con đẻ cái chứ. Chả phải bà cứ bảo mốt cháu đi lấy chồng bà sẽ trông con cho cháu hay sao.
Cả ông và bà nghe tôi nói xong thì bật cười. Nụ cười xen lẫn nước mắt mặn chát, nước mắt của sự xót xa, bất lực và của cả tình yêu thương vô bờ bến dành cho tôi.
Chính vì hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả mà ngay từ bé tôi đã nhanh chóng thích ứng và học cách tự lập đối với cuộc sống của chính bản thân. Hoàn cảnh khiến tôi phải trưởng thành trước tuổi hơn rất nhiều so với đám bạn cùng trang lứa. Ngay từ hồi học cấp 1, tôi đã thành thạo trong việc lau dọn nhà cửa, nấu cơm, rồi còn phụ ông bà nhặt nhạnh ve chai quanh xóm.
Lên đến cấp 2, ngoài thời gian đi học, làm việc nhà đỡ đần ông bà, tôi còn xin được chân rửa chén thuê trong 1 quán ăn gần nhà, ban đầu khi tôi mon men đến xin làm, ông chủ bà chủ ở quán ăn đó nhất mực từ chối vì thấy tôi còn quá nhỏ, mặt mày thì non choẹt, tuổi thì chưa đủ để có thể đi làm, nhưng rồi vì thấy tôi dai quá, ngày nào đi học về cũng ghé ngang tiệm đứng năn nỉ ỉ ôi, nên riết rồi họ thấy thương và cũng gật đầu chấp thuận.
Cũng may tôi được cái thạo việc, đầu óc linh hoạt và nhanh nhạy trong việc quan sát, nên tôi làm mọi việc vừa nhanh, vừa chỉn chu khiến ông bà chủ vô cùng hài lòng. Thậm chí, tốc độ rửa bát của tôi còn nhanh gấp 3 lần so với mấy người phụ rửa bình thường nữa cơ. Tôi biết bản thân mình có được công việc này không hề dễ dàng, nên tôi phải cố gắng bằng mọi giá để công việc vừa đạt được hiệu suất tốt, vừa lấy được lòng tin của chủ tiệm, để mình được giữ chân trong công việc này lâu hơn…
Cũng chính vì sự nỗ lực không ngừng nghỉ ấy, mà tôi kiếm được kha khá đủ để trang trải thêm ít tiền thuốc men và mua thêm ít thức ăn có thịt cá cho gia đình. Dù bận rộn là thế, nhưng chưa bao giờ tôi dám lơ là việc học hành của mình, bởi vì tôi biết rằng chỉ có kiến thức mới có thể giúp tôi kiếm được nhiều tiền hơn trong tương lai, và chỉ có con đường học mới giải thoát chính tôi ra khỏi những tù túng nghèo nàn.
Hầu như tất cả các năm học trôi qua, tôi đều đạt được thành tích học sinh giỏi cấp huyện, có khi may mắn hơn, thì đạt thành tích ở cấp tỉnh, điều này khiến ông bà và bố tôi vui ra mặt, mọi người bảo rằng tôi chính là niềm tự hào nhất mà cả đời họ có được.
Lên tới cấp 3. Tôi bước chân vào tuổi dậy thì, lúc này, trong cơ thể tôi cơ hồ có những biến đổi khá lớn, tôi phổng phao, ra dáng thiếu nữ hơn và bắt đầu có nhiều bạn nam trong khối để ý nhiều hơn. Mặc dù gia cảnh tôi nghèo vô cùng, nhan sắc cũng chẳng có chút gì nổi bật, ấy vậy mà tôi lại được rất nhiều bạn quý mến. Chúng nó cứ bảo tôi không cần phải đi làm nữa, chúng nó sẽ cho tôi tiền để tôi có thể nuôi gia đình mình, mỗi lúc như thế, tôi chỉ đứng khoanh tay bật cười hỏi lại :
– Tiền nuôi gia đình tớ các cậu lấy đâu ra, có phải lấy của gia đình các cậu không ?
– Đúng rồi, gia đình tớ nhiều tiền lắm, Hương cứ nhận lời làm người yêu tớ đi rồi muốn gì tớ cũng cho cậu.
Tôi chun mũi bảo lại :
– Đúng là đồ con nít. Chừng nào các cậu có được đồng tiền do chính bản thân mình làm ra thì hẵng đề cập đến vấn đề đó, còn bây giờ bản thân vẫn đang sống dựa vào tiền của bố mẹ mà đòi bao nuôi tớ, tớ cảm thấy trẻ con lắm.
Chúng bạn nghe tôi nói xong thì cau mày cau mặt nhăn nhó, chúng nó bảo tôi chảnh, nghèo mà còn tỏ vẻ này kia. Tôi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, lẳng lặng bỏ đi không thèm tranh cãi với chúng nó nữa, bởi vì tôi còn bận học, còn bận làm rất nhiều việc để kiếm tiền, hơi đâu mà đôi co tranh chấp, ấy vậy mà đôi khi vẫn còn gặp nhiều công tử trẻ trâu, có lớn mà chưa có khôn, nghe tôi nói xong thì máu sĩ diện tăng cao lên ngút ngàn, thái độ thay đổi 180 độ so với ban đầu :
– Gớm chửa, đã nghèo rồi còn bày đặt. Mày tưởng ở cái trường này có mình mày có nhan sắc ấy ? Tao ỉa vào thèm.
Tôi cười khẩy, từ tốn đáp lại :
– Có thèm thì cũng có được đâu, sao phải thái độ như thế ?
– Bố mày thích như thế đấy thì làm sao ? Con gái con đứa mà ngông nghênh bố láo bố toét ? Đã nghèo rồi lại còn không được giáo dục đàng hoàng à ? À, mà gia đình mày nghèo như thế thì có thể không giáo dục được mày tốt cũng phải..
Tôi nghe thế thì cay lắm, tôi nghèo thì nghèo thật nhưng tôi không hề hiền, bởi lẽ tôi ra đời từ rất sớm nên chính xã hội đã tô luyện cho tôi sự cứng rắn và dạn dĩ lắm, nếu ai đó đối xử tử tế với tôi, tôi sẽ đối xử tử tế lại gấp nhiều lần, còn ai đó sống lỗi với tôi, đặc biệt là đụng tới gia đình tôi thì không xong rồi…
Tôi nghiến răng kèn kẹt, lao ngay tới túm áo thằng công tử bột đang mặt vênh mày váo trước mặt mình rồi quát lớn :
– Mày bảo ai không được giáo dục đàng hoàng hả thằng nhãi này ? Mày nói gia đình tao thế nào mày nói lại tao nghe ?
Có lẽ thằng công tử bột bất ngờ trước hành động của tôi, nó run như cầy sấy, miệng lắp bắp không nói nên lời, tôi thấy thế thì được đà tiếp tục :
– Tao nói cho mày biết, tao nghèo thì nghèo chứ tao không có hiền nhe hông. Mày thử đụng vào gia đình tao 1 tiếng nữa xem mày có răng môi lẫn lộn ngay luôn không ? Hửm.
Thằng nhỏ im re. Ánh mắt cụp xuống tỏ vẻ hối lỗi. Tôi liền buông cổ áo nó ra, đưa tay chỉ thẳng mặt nó cảnh cáo lần cuối :
– Tao đã từng đánh biết bao nhiêu thằng lên bờ xuống ruộng vì tội xấc xược với tao đấy, tao nghèo thì nghèo sẵn rồi, chẳng còn gì để mất cả, nên cứ ai mà đụng vào tao là tao cho ra bã hết, cùng lắm thì ngồi tù, mà trong tù thì cũng sướng hơn ở đây, ít nhất cơm ngày ba bữa, ăn uống đủ đầy không phải chật vật mỗi ngày kiếm sống như bây giờ.
Tôi nói với nó thế rồi quay người bỏ đi. Thật ra tôi chỉ muốn đe dọa nó 1 chút thôi, để nó biết được rằng “ Chó cùng dứt dậu”, tôi giờ chẳng còn sợ hãi gì cả, bước đường cùng tôi cũng đã tính toán cân nhắc cả rồi, có nói mạnh miệng như vậy thì nó mới không tìm cách phá đám tôi nữa.
Haizz, đúng là sống trong cái nghèo khó quen rồi, muốn tự bảo vệ chính mình thì chỉ có nước dùng “ Nắm đấm” và “Võ miệng” để nói chuyện mà thôi…
Tôi đi rồi, thằng công tử bột im re, xem ra cách làm này có vẻ hiệu nghiệm với nó ghê.
Kể từ vụ đó, tụi trong trường nể tôi ra mặt. Chúng nó dè chừng khi nhìn thấy tôi và cũng chẳng dám léng phéng trêu đùa tôi câu nào, nhờ vậy mà 3 năm cấp 3 của tôi trôi qua nhẹ nhàng cực, chẳng ai ngó ngàng, chẳng ai trêu chọc, thậm chí chẳng ai dám tới gần ve vãn nữa. Thời gian ấy tôi dốc tận lực cho việc học và ôn thi đại học, cũng bởi vì nhà không có điều kiện để được ôn thi như các bạn, nên tôi tranh thủ sưu tầm mọi tài liệu khác nhau về để luyện dần, trường tôi chọn là trường Đại Học Kiến Trúc, bởi vì tôi cảm thấy mình có thế mạnh trong việc hình dung, tưởng tượng và đam mê trong việc thiết kế các dự án nhà cửa, công trình. Bên cạnh đó thông qua tìm hiểu, tôi cũng biết được trong lĩnh vực này cũng có thể kiếm được kha khá tiền, nên tôi dồn toàn bộ lực ôn tập để thi đậu cho bằng được.
Ông trời quả thật không phụ lòng người khi mà mọi nỗ lực của tôi đều đã được đền đáp xứng đáng, thậm chí tôi còn may mắn hơn khi nhận được học bổng toàn phần của trường Kiến Trúc nữa cơ, thế là tiền học trong 4 năm tới tôi không phải lo rồi này. Giờ chỉ còn tranh thủ làm thêm để có thêm thu nhập trang trải cho gia đình mà thôi.
Cuộc sống tôi hiện tại cứ như 1 đường đua, thấm thoắt tôi cũng đã 22 tuổi, là sinh viên năm 4 của Đại Học Kiến Trúc, ngoài việc mỗi ngày chăm chỉ gấp rút hoàn thành đồ án thực tập, tôi còn nhận thêm rất nhiều dự án khác nhau bên ngoài để làm đặng kiếm thêm thu nhập, điển hình là tối nay, tôi vừa vẽ xong bản phác thảo cho dự án nhà cao tầng bên khu Phú Mỹ Hưng cùng team, nên mãi đến tận 11h mới lết về đến nhà, Và lên giường đi ngủ lúc hơn 2h sáng. Ấy vậy mà vừa đặt lưng xuống giường chưa được vài phút, thì điện thoại tôi đã reo vang tiếng nhạc chuông quen thuộc, là cái Vân, tôi uể oải nhấc máy nghe :
– Sao thế ? Có việc gì mà mày gọi muộn thế ?
– Vào Facebook rồi xem tin nhắn tao đi, tao vừa tag mày vào 1 job khá ngon lành.
Nghe nó nói xong, tôi vội vàng cúp máy rồi vào check tin nhắn, gì thì gì, mệt thì mệt chứ nghe có việc ngon là tôi tỉnh táo ngay. Lướt xem tin thì thấy công việc Vân gởi cho tôi là công việc Gia Sư cho 1 cậu bé hiện đang học lớp 3, mà quái lạ thật, làm gia sư 1 tuần có 4 buổi thôi, mà mức lương offer đến tận 10 triệu 1 tháng. Đọc xong thông tin mà tôi nuốt nước bọt cái ực, trời đất, thời của tôi đến rồi, cản sao được bây giờ !!!
Ps : Truyện này cam kết với cả nhà là có siêu nhiều tình tiết bá đạo hihi, là truyện mới lại đăng xuyên tết thế này thì cả nhà yêu thương em nhiều vào nghen, like share điên đảo cho em nhé ạ cả nhà ơiiiiii, đủ yêu thương thì đúng 8h30 tối mai lại có truyện cho cả nhà mình đọc nhee
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!