Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ - Chương 14: 14: Tìm Phu Quân Nơi Hoa Lâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ


Chương 14: 14: Tìm Phu Quân Nơi Hoa Lâu


Nguyên Tư Trăn nhanh chóng quyết định đuổi theo, con hồ ly kia nhảy quá nhanh, bất quá chỉ trong nháy mắt nó liền lẻn vào trong một phiến cửa sổ đang mở ra một nửa, chui vào trong Hàm Hương Các.

“Làm sao vậy?” Quốc công phu nhân thấy Nguyên Tư Trăn đột nhiên chạy đi, nhíu mày hỏi.

Nguyên Tư Trăn lo lắng con hồ ly này tiến Hàm Hương Các là vì cổ da người trên người ma ma Quản Sự đã thành thục, sắp phải bóc ra, liền không dám trì hoãn chút nào, không để ý đến Quốc công phu nhân, xoay người liền chạy từ cửa chính vào Hàm Hương Các.

“Ai! Vị nương tử này!” Các cô nương đón khách trước Hàm Hương Các vội vàng đi cản, “Khách nữ muốn vào Hàm Hương Các nhất định phải theo khách nam mới có thể tiến vào.”
Nguyên Tư Trăn khom lưng chui qua cánh tay các nàng vào, kéo váy lên liền chạy về hướng thang lầu.

Mấy tên hộ viện của Hàm Hương Các thấy có người xông vào, vội vàng vén tay áo đuổi theo phía sau nàng.

Nguyên Tư Trăn chạy rất nhanh, một đường ngửi theo mùi yêu khí mong manh của con hồ ly kia đuổi tới lầu ba, lại đột nhiên không thể cảm nhận được yêu khí nữa, nên dừng chân đánh giá.

“Ngươi tiểu nương tử này thật là nhanh nhẹn nga.” Một nam tử say rượu bên cạnh thấy nàng dung nhan mỹ diễm, nhịn không được đùa giỡn nói: “Hấp tấp như vậy, chính là tới tìm phu quân phải không, tới đây! Đại gia ta dẫn nàng tìm đi!”
Dứt lời, nam tử say rượu liền định nhào lên ôm tới.

Nguyên Tư Trăn không có tâm tư nào cùng hắn nói chuyện, nghiêng người tránh né, nam tử kia liền ngã về phía chỗ nàng mới đứng, vừa vặn ôm lấy một tên hộ viện đang đuổi tới.

Nguyên Tư Trăn thấy vậy liền cất bước chạy, lợi dụng tên hộ viện kia còn đang lúng túng không đuổi theo, nàng nhảy vào trước một gian phòng mở ra xem, tìm kiếm yêu khí đến một góc cũng không buông tha.

Nhưng người trong Hàm Hương Các thật sự là quá nhiều, nàng đi lòng vòng vài bước liền phải gặp phải một con ma men hoặc là một tiểu cô nương quần áo không chỉnh tề.

Nàng còn chưa lục soát được toàn bộ tầng lầu, đã bị mấy tên hộ viện cao lớn thô kệch đuổi theo vây lấy.

“Vị phu nhân này! Mau rời đi đi! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” Hộ viện tức giận trừng to mắt, hạ giọng nói.

Nguyên Tư Trăn thấy đường trước mắt đã bị che kín, trong lòng lại nhớ đến con hồ ly kia, liền nôn nóng nói: “Mau kêu ma ma quản sự các ngươi tới!”
“Phu nhân đừng nháo nữa, ma ma Quản Sự sẽ không để ý tới ngươi đâu!” Một hộ viện tay cầm thanh giáo Thanh Long hết sức uy vũ thấy nàng có vẻ như không nghe khuyên bảo, duỗi tay liền muốn xách cổ áo nàng lên đẩy đi.

“Đại ca! Chỉ một chút thôi được không! Ngươi để cho ta tìm phu quân ta đi mà!” Nguyên Tư Trăn thấy mình không thể thoát khỏi những người này được, liền tương kế tựu kế bắt đầu diễn một màn nương tử đáng thương tới Hàm Hương Các bắt gian.

Nước mắt nàng nói đến là đến, không được một lát liền hai mắt đẫm lệ, vô cùng ủy khuất mà nhìn mấy hộ viện nói: “Hu hu, phụ lòng hán này lúc trước nói sẽ đối với ta toàn tâm toàn ý, hiện giờ thành thân rồi, ta ngày ngày hầu hạ cha mẹ chồng, lo liệu gia sự, hắn lại ở bên ngoài lấy tiền mồ hôi nước mắt của cửa hàng nhà ta đi mua vui tìm hoan.”
Mấy hộ viện nhìn quen tình cảnh này, hoàn toàn không hề dao động, vẫn muốn xách nàng xuống lầu, Nguyên Tư Trăn vội vàng làm ra nản lòng thoái chí nói: “Ta cũng chỉ định xem một lần mà thôi, xem một lần cho chết tâm, tuyệt đối không ở chỗ này nháo sự nữa.” Dứt lời, nàng ngồi xổm xuống, hai mắt đẫm lệ doanh doanh mà nhìn về phía hộ viện cầm giáo Thanh Long kia, trong mắt tràn đầy cầu xin.

Hộ viện này thấy nàng khóc đến chọc người thương tiếc, không khỏi buồn bực phu quân gì mà để mỹ nhân trong nhà cũng không cần, tới nơi này làm cái gì.

Nhưng mà ý tưởng này chỉ lướt qua trong giây lát, hắn vẫn muốn làm hết phận sự, đem Nguyên Tư Trăn đuổi ra khỏi Hàm Hương Các.

Ở một sương phòng cách đó không xa, Lý Hoài đang cùng Uất Trì Thiện Quang đang nghị sự, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Lý Hoài đang muốn phân phó ảnh vệ đi xem, Uất Trì Thiện Quang lại nói: “Nghe tiếng khóc này có thể là nữ tử rồi, chỉ sợ lại là người tới tìm phụ lòng hán.”
“Chỉ mới mấy ngày, ngươi thật sự nhìn quen mấy chuyện trong Hàm Hương Các này nhỉ.” Lý Hoài nói.

Uất Trì Thiện Quang vội vàng xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta chỉ uống rượu xem diễn, không tìm tiểu cô nương đâu, còn không phải thuận tay giúp ngươi thăm dò tình huống hay sao.”

“Ngươi biết là tốt, hôm nay ta ở trong điện gặp được phụ thân ngươi, nói đã vì ngươi nói chuyện thành thân, ngươi nên bớt tới mấy chỗ thế này.” Lý Hoài tiếp tục nói.

Uất Trì Thiện Quang bĩu môi nhỏ giọng nói: “Những lời đừng sa vào nữ sắc này, ngươi là người không có tư cách giáo huấn ta nhất.” Dứt lời, hắn lợi dụng Lý Hoài còn chưa kịp lên tiếng, vội vàng đứng dậy muốn đi hành lang xem tình huống.

Mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy bốn năm tên hộ viện hung thần ác sát vây quanh một tiểu nương tử mảnh mai, vị nương tử kia trên mặt còn dính nước mắt, chợt vừa thấy thật sự đáng thương.

Nhưng mấy tên hộ viện kia không chút nào thương hương tiếc ngọc, thoạt nhìn hình như vẫn tính toán xách tiểu nương tử kia mang xuống dưới lầu.

Uất Trì Thiện Quang vốn là người thích nhất là bênh vực kẻ yếu, tình cảnh này làm sao có thể không ra tiếng, hắn đứng bên cạnh cửa sương phòng, lạnh giọng quát: “Dừng tay!”
Hộ viện dẫn đầu kia quay đầu lại, thấy là phòng khách quý, vội vàng nói: “Quấy nhiễu lang quân, tiểu nhân liền dẫn người nháo sự này đi đi.”
“Ngươi thật sự muốn khi dễ một tiểu nương tử tay trói gà không chặt như vậy sao?” Uất Trì Thiện Quang đi ra phía trước, đẩy mấy tên hộ viện ra, đang muốn duỗi tay nâng tiểu nương tử nửa quỳ trên mặt đất lên tới, lại đột nhiên cảm thấy vị nương tử này có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng lại nghĩ không ra.

Nguyên Tư Trăn thấy người trước mắt đúng là vị lang quân hôm qua gặp trong Hàm Hương Các khi điều tra nữ thi, lập tức cảm thấy may mắn là hôm qua không quên thi pháp che giấu khuôn mặt thuật của mình.

Nhưng lúc này người này nguyện ý ra tay tương trợ, nàng cũng không khách khí, “Đa tạ lang quân tương trợ, thiếp chỉ là muốn đến tìm phu quân, hắn bệnh nặng mới khỏi, nếu ở chỗ này chơi quá mức, lại sẽ suy sụp thân thể, vậy làm sao được!”
Uất Trì Thiện Quang thấy trong lòng tiểu nương tử này vẫn vướng bận sức khoẻ của phu quân, không khỏi thầm mắng, cũng không biết là cái tên ngu ngốc nào, nhà đã có hiền thê còn muốn tới chỗ này lêu lổng.

“Nương tử chớ có ầm ĩ, quấy nhiễu sinh ý của Hàm Hương Các cũng không tốt, tại hạ dẫn ngươi tìm một lần đi.” Uất Trì Thiện Quang nói.

Hộ viện dẫn đầu vội vàng chen vào nói: “Lang quân nhưng mà……”
“Làm sao, không được? Hàm Hương Các của các ngươi cũng không phải không cho khách nữ tiến vào, ngươi cứ xem như là ta mang nàng ta đi vào là được.” Ngữ khí Uất Trì Thiện Quang cường ngạnh.

Hộ viện thấy hắn khăng khăng muốn giúp vị nương tử này, cũng không tiện nói thêm gì nữa, liền quay đầu phân phó người đi tìm ma ma Quản Sự tới xử lý, mấy người bọn họ cũng vẫn đứng ở trên hành lang để ngừa này nương tử này lại nháo sự.

Nguyên Tư Trăn cảm tạ Uất Trì Thiện Quang, mới vừa nương theo tay hắn đứng dậy, lại kinh ngạc mà nhìn thấy cửa sương phòng sau lưng Uất Trì Thiện Quang chợt mở ra, Lý Hoài đang lạnh mặt ngồi ở trong phòng.

Lý Hoài mới vừa rồi cũng luôn lưu ý tình huống ngoài hành lang, ai ngờ vị tiểu nương tử tới Hàm Hương Các khóc nháo kia, vậy mà lại là Vương phi Nguyên Tư Trăn của hắn!
Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, nhất thời trong lòng đều nổi sóng to gió lớn, trên mặt cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Uất Trì Thiện Quang hoàn toàn không lưu ý đến Nguyên Tư Trăn biểu hiện khác thường, hắn nghĩ thầm muốn giúp nữ tử này nhưng vẫn phải thông báo cho Lý Hoài biết một tiếng mới được, liền xoay người lại vào sương phòng, nhìn Lý Hoài nói: “Vị nương tử này tới tìm tên phu quân hỗn trướng của nàng ấy, ta thấy nàng ấy đáng thương, muốn giúp đỡ một phen, Hoài huynh ở đây chờ ta một lát.”
Nguyên Tư Trăn nghe hắn nói như vậy với Lý Hoài, nghĩ thầm, xong rồi……!
Nàng lê đầu gối, ghé vào cạnh cửa sương phòng, nghiêng đầu, lấy lòng mà nhìn Lý Hoài cười.

Lý Hoài lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt nhìn không ra cảm xúc.

“Hoài huynh?” Uất Trì Thiện Quang thấy Lý Hoài hồi lâu không đáp lời, cho rằng hắn thất thần, lại kêu một tiếng.

Lý Hoài lúc này mới chuyển tầm mắt qua trên mặt hắn, lạnh giọng nói một câu: “Phu quân nàng ấy đã tìm được rồi.”
Uất Trì Thiện Quang mờ mịt không hiểu ý hắn, nhíu mày hỏi: “Tìm được rồi? Chỗ nào? Ngươi có quen biết hay sao?”
“Đúng là tại hạ.”
“Há!” Uất Trì Thiện Quang cho rằng Lý Hoài chọc hắn, bĩu môi nói, “Ngươi nói cái gì……”
Hắn còn chưa nói xong, liền nghe giọng tiểu nương tử sau lưng nũng nịu mà nói: “Phu quân, ta sai rồi.”
Uất Trì Thiện Quang vội vàng quay đầu lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, “Cái gì? Đây là phu quân của ngươi?”
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu.

“Ngươi là Tấn Vương phi!?” Uất Trì Thiện Quang nhịn không được la lớn, lại cảm thấy việc này không thể lớn tiếng ồn ào náo động, liền vội vàng ép giọng xuống, hỏi Lý Hoài: “Đây là Vương phi của ngươi?”
Lý Hoài nhắm mắt lại gật gật đầu.

“À!” Uất Trì Thiện Quang vội vàng giải thích, “Ta vừa mới rồi mắng hỗn trướng, không phải là ngươi đâu! Ngươi đừng hiểu lầm!”
Nguyên Tư Trăn cũng vội vàng tiến đến trước mặt Lý Hoài, đầy mặt lo lắng mà nói: “Vương gia lúc trước đụng phải đầu, Trăn Trăn thật sự sợ nơi này nhiều người va chạm phải Vương gia, mới đến tìm ngươi.”
Lý Hoài thấy mình còn chưa ra tiếng, Nguyên Tư Trăn liền vội vàng cúi đầu nhận sai, hốc mắt còn treo giọt lệ rươm rướm, thầm nghĩ nàng ghen tuông cũng thật lớn gan, biết hắn vào Hàm Hương Các, vậy mà không màng thân phận Vương phi, cũng muốn xông vào tìm hắn.

“Tẩu tẩu hiểu lầm rồi!” Uất Trì Thiện Quang ở một bên mượn cơ hội đền bù, “Hoài huynh tới đây là để cùng ta thương lượng chính sự thôi, không có uống rượu hoa!”
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, liều mạng ép ra chút nước mắt, ủy khuất nói: “Trong lòng Trăn Trăn có Vương gia, mới có thể mắt trông mong mà lại đây như vậy, hiện tại biết là ta hiểu lầm, Vương gia chớ có tức giận, có được không.”
Lý Hoài lơ đãng thở dài, nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng ủy khuất của nàng, trầm giọng nói: “Ta không có tức giận, chỉ là nơi này nàng xác thực không nên tới, mau trở về đi.”
Trong lòng Nguyên Tư Trăn còn vướng bận chuyện cổ da người trên người ma ma Quản Sự, nhất thời không biết nên tìm cớ gì để ở lại, ai ngờ lúc này ma ma Quản Sự kia vừa lúc bị hộ viện kêu tới, một thân hoa hòe lộng lẫy mà đi vào sương phòng tạ lỗi.

“Đã đắc tội hai vị lang quân thật nhiều! Nô tự mình dẫn vị nương tử này đi tìm phu quân của nàng ta, sẽ không làm mất hứng thú của lang quân!” Ma ma Quản Sự biết thân phận người trong sương phòng này tôn quý, trên mặt treo nụ cười lấy lòng, không dám nhiều lời thêm cái gì.

Nguyên Tư Trăn thấy bà ta vẫn còn sống sờ sờ mà xuất hiện tại đây, không khỏi thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Nhìn kỹ bề ngoài của bà, so với lần trước gặp còn có vẻ tươi sáng hơn rất nhiều, làn da căng mịn trắng nõn như thiếu nữ mười sáu.

Nguyên Tư Trăn lại xem móng tay và, đã từ màu đỏ tươi biến thành hồng nhạt, nói vậy không quá đêm nay, con cổ trùng kia sẽ thoát thể mà ra.

Nguyên Tư Trăn linh cơ vừa động, tiến đến bên tai Lý Hoài nói: “Vương gia chàng mau xem móng tay bà ta đi, sao lại giống móng tay Tống ngự sử như vậy chứ?”
Lý Hoài hôm nay đã nghe Lăng Tiêu miêu tả cổ độc này trong Quốc công một lần, biết người trúng cổ móng tay sẽ có chút dị thường.

Hắn nghe Nguyên Tư Trăn nói như vậy, liền lạnh giọng bảo ma ma Quản Sự kia đem ngón tay để lên trên bàn.

Ma ma Quản Sự không biết Lý Hoài có ý gì, chỉ làm theo lời hắn nói, thử hỏi: “Lang quân đây là?”
Lý Hoài thấy móng tay bà ta quả thực có chút màu hồng nhạt mất tự nhiên, giống như sơn móng tay bị phai màu vậy, không khỏi liên hệ chuyện các cô nương đến từ Dương Châu và cổ độc trong Hàm Hương Các lại với nhau..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN