Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ - Chương 23: 23: Chín Tảng Đá Dưới Hoa Sen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ


Chương 23: 23: Chín Tảng Đá Dưới Hoa Sen


Đêm qua hồi phủ vốn là hơn giờ Tý, sau đó lại cùng Lý Hoài nói không ít chuyện về yêu vật trên đèn hoa sen, Nguyên Tư Trăn cảm thấy mình còn chưa kịp chợp mắt thì trời đã sáng.

Lý Hoài cũng hiếm khi thức trễ một chút, cũng may chưa quá canh giờ lâm triều.

“Để ta làm cho.” Nguyên Tư Trăn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ bò dậy, nghĩ muốn lấy lòng Lý Hoài một chút, đưa tay nhận lấy y phục áo ngoài trong tay nha hoàn, mặc vào cho hắn, nhưng ý thức của nàng còn có chút mơ hồ, nên buộc cái đai lưng phức tạp sai vài chỗ.

Lý Hoài vỗn dĩ có chút sốt ruột, nhưng thấy nàng đang làm cũng không biết nên mở miệng thúc giục như thế nào, đành phải nhịn xuống chờ nàng làm xong.

Hắn cúi đầu nhìn nữ tử tóc dài như thác trước mắt, thấy một đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại, ánh mắt không hề linh động như bình thường, lại thêm chút tia lười biếng, đôi tay nhỏ trắng nõn rối rắm với đai lưng bên hông hắn, trong chớp mắt Lý Hoài thậm chí cảm thấy, có thể nào trước kia mình sở dĩ mình hay lâm triều trễ là vì Nguyên Tư Trăn không thắt được đai lưng?
Ý nghĩ hoang đường này lập tức bị hắn lắc đầu phủ quyết ngay sau đó, Nguyên Tư Trăn lại lưu ý thấy khóe miệng hắn mang cười, hiếu kỳ nói, “Vương gia cười cái gì vậy?”
Lý Hoài lập tức trầm mặt xuống, mặt không có biểu tình mà nói: “Không có việc gì.”
Nguyên Tư Trăn hồ nghi cúi đầu, dụi dụi mắt, lại hết sức chuyên chú mà tiếp tục thắt đai lưng, qua một hồi lâu mới chuẩn bị xong.

Nàngvuốt vuốt tua ngọc bội đeo bên hông Lý Hoài, thở phào một hơi, đại công cáo thành, rồi vỗ vỗ đai lưng hắn, “Xong!”

Lý Hoài chưa dự kiến được nàng lại hành động như vậy, bất chợt cảm giác bên hông hơi ngứa, nhất thời nhịn không được bước qua một bước né tránh.

“Vương gia trốn ta làm gì?” Khóe mắt Nguyên Tư Trăn mang cười, duỗi tay câu lấy đai lưng hắn, nhẹ nhàng kéo về hướng trước mặt mình một cái, “Sợ ta cù chàng nhột hở?”
Đôi mắt cười của mỹ nhân gần ngay trước mắt, Lý Hoài lại vội vàng lui ra phía sau một bước, duỗi tay sờ sờ chóp mũi mình, trầm giọng nói: “Ta đi thượng triều đây.”
Dứt lời, liền sải bước ra khỏi phòng ngủ, để Nguyên Tư Trăn lại một mình.

Nguyên Tư Trăn duỗi người quay về ổ chăn, nhớ lại đủ loại phản ứng của Lý Hoài từ đêm qua đến sáng nay, bỗng nhiên cảm thấy chỉ cần Lý Hoài không khôi phục ký ức, thì ở chung với hắn như vậy đến khi công đức viên mãn cũng không phải là việc gì khó, nói gì thì nói, có đôi khi chọc ghẹo hắn như vậy cũng rất thú vị.
Sau một trận ngủ nướng thoải mái dễ chịu, nàng thức dậy liền tùy ý thu thập một chút, tính toán ban ngày lại đến chùa Hồng Phúc nhìn xem.

Tuy rằng không biết oán linh kia bắt đầu đi theo mình từ chỗ nào, nhưng nếu như nó thật sự tiêu tán ở ven tường chùa Hồng Phúc, hơn nữa còn thêm chuyện của Cầu Tử phù, trong đó chắc chắn có thiên ti vạn lũ liên hệ chằng chéo bên nhau.

Có lẽ là do xảy ra chuyện trắc phi của Ngô Vương đẻ non, hôm nay chùa Hồng Phúc cũng không còn náo nhiệt giống như trước, nhưng vẫn có không ít phụ nhân tới cầu phúc, cầu Tử.

Nguyên Tư Trăn đốt ba nén hương, vẻ mặt thành kính quỳ gối lên trên đệm hương bồ, sau khi hướng Phật Tổ hứa nguyện xong, nàng đứng dậy cắm hương vào cái lư hương bằng gỗ, cố tình cong người xuống ngửi ngửi mùi bên trong lư hương, xác thật khí vị có chút giống với miếng đá bên trong Cầu Tử phù.

“Biểu tẩu!” Ngay khi Nguyên Tư Trăn đang cong eo suy tư, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

Nàng xoay người nhìn về phía Lữ Du Anh đang ôm lò sưởi tay, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Biểu muội sao lại tới nơi này?”
Lữ Du Anh cười ngâm ngâmchạy qua choàng lấy cánh tay Nguyên Tư Trăn, nhỏ giọng nói: “Ta tới xem hoa sen chín đế, nhưng ngoại tổ mẫu nói hôm qua trắc phi của Ngô Vương sinh non tại đây, rất có điềm xấu, không cho ta tới.

Ta liền lừa bà, nói ta phải đi chọn lễ vật cho sinh thần của biểu ca, cho nên thuận đường ghé qua đây luôn.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhớ tới chuyện sinh thần của Lý Hoài, “Ngươi định mua lễ vật gì vậy?”
Lữ Du Anh ngượng ngùng lắc đầu, “Còn chưa nghĩ ra nữa.

Không bằng biểu tẩu đợi lát nữa cùng ta đi dạo xem đi? Tuy rằng biểu ca không mừng sinh thần, nhưng lễ vật thì ta cũng phải chọn.”
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, nhịn không được hỏi, “Không mừng sinh thần?”
“Đúng vậy!” Lữ Du Anh thấy nàng không biết, có chút kinh ngạc mà nói: “Ngày giỗ của cô cô cùng sinh thần của biểu ca không kém mấy ngày, mấy năm gần đây biểu ca vẫn luôn không mừng sinh thần, biểu tẩu không biết sao?”
Nguyên Tư Trăn vội vàng cười, “Nghe hắn nói rồi, nhưng ta nhất thời quên mất.”
Nàng thầm nghĩ còn may gặp Lữ Du Anh, bằng không đứng trước mặt Lý Hoài nói sai cái gì, sợ là làm hắn hoài nghi, rốt cuộc lấy quan hệ của hai người, làm sao không biết thói quen này của hắn được.

Lữ Du Anh không nhiều tâm nhãn giống Lý Hoài, nàng ta chỉ cho là Nguyên Tư Trăn gần đây có nhiều chuyện phiền lòng, cho nên mới không để ý việc này.

Nàng ta lắc lắc cánh tay của Nguyên Tư Trăn, nói: “Biểu tẩu đừng lo, biểu ca sủng ngươi như vậy, sẽ không để ý đâu.”
Nguyên Tư Trăn che miệng cười, “Xem ngươi nói cái gì kìa!”
“Lời này thì sao chứ, biểu ca sủng ngươi cũng là đương nhiên thôi, rõ ràng là vấn đề nằm ở chỗ hắn, ngươi còn phải tự mình tới bái phật cầu Tử…….”
Nguyên Tư Trăn còn chưa chờ nàng ta nói xong, lập tức duỗi tay che miệng nàng ta lại, kéo nàng ta ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, thấp giọng nói: “Ngươi nói bừa cái gì vậy?”
Lữ Du Anh cũng thấy mình có chút lanh mồm lanh miệng, chột dạ nhìn nàng, lúng ta lúng túng nói, “Ta đoán thôi!”
“Đoán như thế nào?” Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy lên thình thịch, lời này nàng chỉ dùng để đối phó qua loa lấy lệ với Quốc công phu nhân, sao Lữ Du Anh cũng biết được? Vạn nhất truyền tới tai Lý Hoài, nàng chẳng phải xong đời rồi sao.

“Ngày đó sau khi tổ mẫu trở về, vẫn luôn thở ngắn than dài, lại tìm mấy vị đại phu lợi hại hỏi thăm, ta nghe lén được mấy câu, nói cái gì chứng bệnh của nam tử gì đó.” Lữ Du Anh đáp, “Lại nghĩ tới gần đây tổ mẫu cứ thúc giục hai người có hài tử suốt, liền đoán hẳn là biểu ca có chút……!Nhưng mà cũng là đoán thôi, Lăng Tiêu đạo trưởng cũng nói không nhất định đâu!”
“Lăng Tiêu!” Nguyên Tư Trăn hít một hơi, “Quốc công phu nhân hỏi đại phu, chính là hỏi hắn?”
Lữ Du Anh không biết vì sao nàng lại phản ứng lớn như vậy, gật gật đầu nói: “Ừ, là một trong số các đại phu thôi.

Nói gì thì nói, Lăng Tiêu đạo trưởng cũng là một y tiên mà! Ai da, ngươi đừng quá lo lắng, tổ mẫu không nói rõ tên họ mà!”
Nguyên Tư Trăn có chút tuyệt vọng nhướng nhướng khóe miệng, thầm nghĩ ngay cả ngươi cũng đoán được, Lăng Tiêu còn có thể đoán không được sao?
Lữ Du Anh cho rằng việc này làm nàng đau lòng, nên mới có bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc như vậy, vội vàng lại nói: “Biểu tẩu không cần lo lắng, biểu ca tuổi vẫn còn trẻ, còn có thể trị mà!”

“Đúng vậy……” Trong lòng Nguyên Tư Trăn tất cả đều là lần sau nếu gặp phải Lăng Tiêu thì nên ứng đối như thế nào, thất thần đáp, “Còn có thể trị……”
Lữ Du Anh thấy đề tài này không thể nói sâu vào, liền túm lấy tay Nguyên Tư Trăn kéo về hướng bên hồ, “Biểu tẩu chúng ta đi xem hoa sen chín đế đi! Chớ nghĩ đến chuyện này mà thương tâm nữa!”
Mấy ngày trước đây, thành Trường An thành còn bao phủ ở trong một mảnh giá rét, hôm nay đột nhiên gió xuân thổi tới, dù chưa cho cỏ vẫn chưa mọc dài, nhưng cũng thấy được những mầm non xanh biết lú lên trên cành liễu bên hồ.

Mặt hồ chỗ hoa sen đã tan bớt, băng mỏng đi không ít, những tượng đá dưới đáy hồ càng hiện ra rõ ràng.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn tuy phiền loạn, nhưng vẫn chưa quên ý định ban đầu của mình khi tới đây, nàng cùng Lữ Du Anh chầm chậm dạo một vòng quanh hồ, ánh mắt vẫn luôn đánh giá hoa sen cùng mấy tảng đá dưới hồ.

Nàng đếm sơ sơ, những tượng đá vòng lại thành một vòng quanh hoa sen chín đế vừa vặn có chín tượng, mà trong hồ vẫn còn không ít tượng đá cũng tùy ý chất đống bên dưới.

Những tượng đá này được điêu khắc không giống như chín tượng đá tinh tế kia, khó khăn lắm nhìn ra được hình dáng, những tượng đá nằm gần bờ hồ lại càng không nhìn ra được bất kỳ tạo hình nào.

Lữ Du Anh cũng chú ý tới tượng đá dưới đáy hồ, có chút ngạc nhiên nói: “Hoa sen này vừa vặn nở ra ở giữa mấy tượng đá luôn nha, có khi nào trong chùa có người cố ý bày như vậy? Nhưng mấy ngày trước không phải còn đang kết băng sao?”
“Có lẽ là năm ngoái đã bày sẵn như vậy.” Nguyên Tư Trăn nhíu mày suy tư nói.

“Năm ngoái thì làm sao biết hoa sen nào chín đế, hoa nào nở ở đâu chứ?” Lữ Du Anh lại hỏi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN