Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ
Chương 60: 60: Tám Chỗ Trận Pháp
Nguyên Tư Trăn lấy lòng cười cười, kéo Lý Hoài đi về hướng bên trong sảnh, còn vừa đi vừa nói: “Ta thật sự là vì Vương Gia phân ưu mà, để ta đi Võ Xương tìm hiểu hoàng lăng kia một chút, không chừng đám cương thi này há, thi độc này nọ đều sẽ giải quyết dễ dàng!”
Lý Hoài chỉ hơi oán trách nhìn nàng một cái, yên lặng vào chỗ, cầm đũa lên dùng bữa.
Với hắn mà nói, để Nguyên Tư Trăn cùng đi Võ Xương cũng không phải là chuyện gì khó tiếp nhận, chuyện hoàng lăng xác thực cần nàng hỗ trợ.
Nhưng trong đầu Lý Hoài, chuyện không được tự nhiên chính là nếu như hắn đáp ứng, chẳng phải sẽ hoang đường giống như chuyện trước kia để nàng nữ giả nam trang theo quân với mình sao?
Mấy ngày nay hắn thường xuyên cảnh tỉnh chính mình, không cần biết trước kia thế nào, hiện nay nhất định không thể tái phạm.
Cũng bởi vì như thế, hiện tại đồng ý cho Nguyên Tư Trăn đi theo tựa như buộc hắn không thể không thừa nhận, Lý Hoài ngươi chính là như thế, không cần che giấu.
Nếu Nguyên Tư Trăn biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định hối hận không nên nhấn mạnh cái chuyện gì mà nữ giả nam trang hầu hạ hắn, chỉ cần đàng hoàng nói chính sự, không chừng Lý Hoài còn trực tiếp đáp ứng luôn, có thể tiết kiệm không ít công phu.
Bữa tối hôm nay tâm tư Nguyên Tư Trăn vẫn hoàn toàn đặt trên người Hoa Lân, nàng ăn hai ngụm liền ngó ra hậu viện nhìn một chút, gắp một món ăn liền muốn nhìn cửa chính một chút, sợ Hoa Lân đến không đúng lúc như vậy.
Lý Hoài thấy nàng thường xuyên thất thần như thế, cuối cùng là nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hả? Ta…!Ta chờ Trương quản sự trở về thôi!” Nguyên Tư Trăn thu hồi ánh mắt đáp: “Bảo hắn đi mua chút gạo nếp cùng đậu đỏ, thừa dịp còn chưa lên đường, ta muốn ra mấy con sông ngoài thành rải xuống một chút, có thể phòng được cương thi bao nhiêu thì phòng bấy nhiêu.”
Lý Hoài nghe nàng nói như vậy, khẽ nhíu mày, “Nếu cần ta giúp đỡ, nàng cứ nói vị trí cho ta, ta phái người đi làm.”
Nguyên Tư Trăn do dự một chút, nếu có thể mượn sức Lý Hoài, xác thực làm được không ít chuyện, như thế nàng và Hoa Lân chỉ cần chuyên tâm bày trận là được, “Để Vương Gia xử ly, có phải động tĩnh quá lớn rồi hay không? Nếu như việc này truyền ra, sợ sẽ gây nên rối loạn trong thành.”
“Nàng yên tâm, chỉ là ném chút gạo nếp xuống sông suối kênh đào, không cần bao nhiêu người, mấy ảnh vệ đi một đêm là có thể xong rồi.” Lý Hoài gật nhẹ đầu nói: “Hoặc là để cho Kim Ngô Vệ tuần tra ngoài đi làm, chỉ là nếu vậy, khó tránh khỏi làm người phát giác không đúng.”
Nghe xong lời này, Nguyên Tư Trăn đột nhiên cảm giác được mình lúc trước có chút ngốc, sao chỉ lấy một cái lệnh bài như đồ chơi nhỏ trên tay Lý Hoài, mà quên mất hắn thân là một Vương Gia, quyền thế của hắn không phải người thường có thể so sánh được?
“Vương Gia nguyện ý giúp đỡ, vậy không thể nào tốt hơn.” Nguyên Tư Trăn mỉm cười gật đầu, vội vàng gắp vào trong chén Lý Hoài mấy miếng gà chiên xốp giòn.
Lý Hoài hơi nhíu mày, nếm thử một miếng đồ ăn Nguyên Tư Trăn gắp vào trong chén, còn nói thêm: “Trong thư phòng ta còn có cái phong thuỷ đồ chi tiết của thành Trường An cùng ngoại ô, từ đó có thể tìm thấy mấy chỗ đường thuỷ giao nhau, có lẽ có thể tiết kiệm không ít công sức.”
“Vương Gia anh minh!” Nguyên Tư Trăn nghe xong, lại gắp thêm cho hắn một khối thịt kho tàu, lòng tràn đầy vui vẻ chờ hắn nói tiếp.
Lý Hoài chưa phát giác được mình mỉm cười, thầm nghĩ cũng không biết Nguyên Tư Trăn đến cùng có phải cơ linh hay không vậy? Mới rồi ở bên ngoài, trước mặt ngoại tổ mẫu nhiều trò như vậy, hiện tại suy nghĩ trong lòng đều viết lên trên mặt, cho chút chỗ tốt liền ngoan ngoãn.
“Vương phi, Hoa công công của Ngự Y Viện đến đây đưa thuốc.” Hai người vừa dùng xong bữa tối, lại nghe hạ nhân Vương phủ hướng Nguyên Tư Trăn bẩm báo, trong lòng nàng giật mình, Hoa Lân lúc này sao lại đổi phong cách, quang minh chính đại đi từ cửa lớn Vương phủ vào rồi?
“Ngự Y Viện?” Lý Hoài hơi nghi hoặc, nhìn Nguyên Tư Trăn một chút.
Bình thường, Vương phủ dùng thuốc đều có người chuyên chọn mua, chưa từng cần người Ngự Y Viện tự mình đến đưa.
Nguyên Tư Trăn vội vàng giải thích: “Lúc trước có toa thuốc thiếu chút dược liệu, ta cố ý thỉnh Liễu Thái Y lấy.”
“Nàng bệnh sao?” Lý Hoài lập tức quan tâm hỏi.
“Chỉ là thuốc điều hoà thân thể thôi!” Nguyên Tư Trăn thấy thần sắc Lý Hoài nghiêm túc, nghĩ nghĩ lại che miệng nói với hắn: “Là Quốc Công phu nhân an bài, để ta điều trị thân thể, xem có thể sớm ngày nối dõi cho Vương Gia hay không.”
Lý Hoài nghe xong quả nhiên có chút đỏ mặt, không dám hỏi nhiều, chỉ nhìn sang cửa chính, lạnh nhạt nói: “Vậy ta đi xem phong thuỷ đồ trước.”
Nguyên Tư Trăn đưa mắt nhìn hắn rời đi, lúc này mới sai người mời Hoa công công đến.
Lý Hoài đang rời đi, vốn cũng không quay đầu lại, đi tới hành lang bỗng nhiên nghĩ đến lần trước Quốc Công phu nhân cho hắn dùng hổ lang chi dược, nhịn không được trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ lần này đến đưa thuốc cũng là cho hắn sao?
Hắn liền vội vàng xoay người trở về nhìn, lại thấy một tiểu thái giám mặc chế phục phẩm cấp thấp, cầm theo hộp thuốc hành lễ với Nguyên Tư Trăn, thanh âm khó phân biệt nam nữ nói: “Vương phi, thuốc đều ở trong này, nô tài xin nói cho Vương phi một chút về cách sắc thuốc và dùng thuốc.”
Tiểu thái giám hành lễ xong sau mới dám ngẩng đầu, Lý Hoài thấy rõ diện mạo hắn liền không khỏi giật mình, thầm nghĩ thái giám này sao dáng dấp lại âm nhu như thế.
Nguyên Tư Trăn sai người đón lấy hộp thuốc, lại bảo hạ nhân bên trong sảnh toàn bộ lui ra, chỉ để lại một mình tiểu thái giám kia, tiểu thái giám thấy quanh mình không ai, còn nhìn Nguyên Tư Trăn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lý Hoài thấy màn này càng cảm thấy kỳ quái, nụ cười kia nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ một hạ nhân hẳn nên có với chủ tử, chẳng lẽ Nguyên Tư Trăn cùng hắn ta còn có chút giao tình?
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua Mạnh Du nói về dấu chân thái giám, nhịn không được bước về bên cạnh cửa mấy bước, đi nhìn chân của tiểu thái giám kia.
Thật là giống như nữ tử.
Lý Hoài đứng bên hành lang sững sờ trong chốc lát, chờ hắn lấy lại tinh thần, lại quỷ thần xui khiến mà lùi về phía sau cửa sảnh.
Nguyên Tư Trăn lúc này đã vội vàng nói ra hoài nghi của mình đối với cương thi cho Hoa Lân nghe, Hoa Lân nghĩ nghĩ nói: “Cũng có chút khả năng, ngươi gọi ta tới là do muốn đi Võ Xương, cho nên có việc giao phó cho ta?”
“Hoa công công thật thông minh!” Nguyên Tư Trăn cười cười, tiến đến bên tai nàng ta, hạ giọng nói: “Ta chỉ sợ cái cương thi nấp trong nước này không chỉ có một hai con, độc thi kia vô cùng lợi hại…!không chỉ hại tính mạng người sống, chỉ sợ còn có thể nhiễu loạn âm khí người chết, lại thêm mấy cái xác chết vùng dậy thành bạch cương thi, tai họa dân chúng trong thành.”
Hoa Lân thần sắc ngưng trọng gật đầu, “Ngươi muốn làm gì?”
“Chuyện thật sự có chút gấp rút, nên ta chỉ kịp bảo người mua gạo nếp đậu đỏ, cái gì máu gà máu chó là không kịp rồi.” Nguyên Tư Trăn nói nhanh: “Nhưng việc này Lý Hoài sẽ sai người đi làm, chúng ta chỉ cần cùng nhau bày tụ dương trận trên tám phương vị của thành Trường An thôi.”
“Thành Trường An lớn như thế, cái tụ dương trận này phải phí rất nhiều công phu.” Hoa Lân không khỏi nhíu mày, có chút hơi khó nói.
“Cho nên mới tìm ngươi đó!” Nguyên Tư Trăn dùng sức vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, “Ba sư huynh muội chúng ta, bày trận, luyện đan, kỳ môn độn giáp là ngươi giỏi nhất, chẳng qua chỉ là tám cái tụ dương trận, có gì khó chứ? Huống hồ ta chỉ là nghĩ hai ngày này làm đại khái một chút, chờ sau khi ta đi, ngươi có thể không ngừng tu bổ.
Lại nói, những trận pháp này hay gạo nếp, đậu đỏ trừ tà đều chỉ là để phòng vạn nhất, quan trọng nhất vẫn là có ngươi tọa trấn!”
Hoa Lân không khỏi nghẹn lời, luôn cảm giác mình trở thành pháp khí tùy ý người sai sử, nàng ta cúi đầu nghĩ nghĩ, mới nói: “Đã muốn bày trận, vậy một lần bố trí cho xong, còn làm chi sơ sài lại phải tu bổ?”
“Sư muội thật khí phách!” Nguyên Tư Trăn lại vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, “Ta liền biết bày trận không làm khó được ngươi mà!”
Hoa Lân đưa tay phủi cái tay nàng khoác lên đầu vai xuống dưới, khuôn mặt đã lâu không có biểu tình gì lại xuất hiện một nụ cười xán lạn vô cùng hiếm thấy, “Sư tỷ khoan hẵng khen ta, ta còn chưa có nói xong.
Sở dĩ ta muốn bày trận cho xong trong vòng hai ngày, là bởi vì sau đó sư muội cũng không có ở đây.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Nguyên Tư Trăn liền vội hỏi.
Hoa Lân nghiêng đầu một chút, chỉ nhìn mắt của nàng, không đáp lời.
Nguyên Tư Trăn lập tức hiểu ý nàng ta, suýt chút tự mình sặc mất.
Nàng nhìn khuôn mặt Hoa Lân nở ra nụ cười khó gặp, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Ngươi muốn đi Võ Xương làm cái gì?”
“Sư tỷ bớt giả ngu, muốn sử dụng ta xong liền đá ta đi?” Hoa Lân rũ khóe miệng xuống, lại khôi phục khuôn mặt không biểu tình.
Như đúng như Nguyên Tư Trăn đoán, trong hoàng lăng nhất định có cái vật âm sát nào đó rất lợi hại, làm cho thi thể chôn lâu như vậy còn có để vùng dậy, còn có thể thúc đẩy bọn hắn từ xa xôi ngàn dặm đi vào thành Trường An, nếu có thể hàng phục được vật này, hẳn là một chuyện đại công đức.
Nếu như Hoa Lân biết, sao có thể không động tâm chứ?
“Nhưng ngươi không phải đang hầu tại Ngự Y Viện sao? Cứ như vậy chạy đi sợ là về không được nữa nha? Thân phận thái giám này chắc hẳn tốn không ít công phu của ngươi, cứ như vậy mà vứt bỏ, không đáng tiếc sao?” Nguyên Tư Trăn kỳ thật đã sớm nghĩ đến chuyện Hoa Lân sẽ có ý niệm này, nhưng nàng không tin Hoa Lân có thể thoát thân mà đi theo nàng.
“Đây là chuyện của sư muội, sư tỷ không cần nhọc lòng.” Hoa Lân từ tốn nói.
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, trong đầu vẫn có chút không được tự nhiên, “Nói không chừng những con cương thi kia đều đang tiến đến thành Trường An, hoặc là đang trên đường tới, vậy coi như có đi đến đó cũng chỉ phí công.
Ngươi ở lại nơi này, nói không chừng cũng có thể có thu hoạch tại chỗ?”
Hoa Lân tiếp tục mặt không đổi sắc nhìn nàng, trong mắt tràn ngập tâm ý đã quyết.
“Được thôi!” Nguyên Tư Trăn không thể làm gì khác hơn, bĩu môi, “Ngươi muốn làm sao thì làm đi, ta cũng không xen vào, sắc trời không còn sớm, chúng ta mau mau thảo luận chuyện trận pháp.”
Thành Trường An có một trăm mười cái Phường, mười lăm cửa thành, xây theo hướng tám phương vị Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Tây,Nam, Tây Bắc, Đông Bắc, chính là tám cửa Cảnh Diệu, Minh Đức, Kim Quang, hoàng thành là cửa Trọng Huyền, Phù Dung Viên, Vĩnh Dương, Xuân Minh, Vĩnh Phúc.
Trong ấn tượng của Nguyên Tư Trăn, mấy đường sông lớn đều bắt về phía bắc của kênh Vĩnh Yên, nối thẳng đến hồ Thái Dịch trong cung Đại Minh, lại qua cửa Cảnh Diệu vào thành.
Phía nam thì là kênh Thanh Minh và kênh An, từ cửa Kim Quang vào thành.
Phía đông là kênh Long Thủ và kênh Hoàng, từ cửa Vĩnh Dương và Phù Dung Viên vào thành.
Phía Tây thì chỉ có một cái kênh nhỏ nhất là kênh Tào.
Nếu muốn nói thuỷ đạo tỉ mỉ một chút, sợ là chỉ có thể đi xem phong thuỷ đồ trong thư phòng Lý Hoài mới có thể biết được.
Hai người căn cứ bố cục phương vị trong thành cùng với hướng chảy của thủy đạo, xác định rõ vị trí của tám cái tụ dương trận, tìm góc lớn nhất có thể để mở rộng phạm vi trận pháp.
Phía Bắc cùng hoàng cung đều do Hoa Lân bày trận, mà Nguyên Tư Trăn thì đi lo phía nam.
“Vậy cứ làm như thế, giờ Tý đêm mai chúng ta gặp nhau ở cửa Kim Quang đi.” Nguyên Tư Trăn thấy canh giờ không còn sớm, Hoa Lân cũng không tiện lưu lại quá lâu, thương lượng thỏa đáng xong liền thúc giục nàng ta mau chóng rời đi, còn thuận tay triệt hồi trận pháp nặc âm (Editor: che giấu âm thanh) mới bày ra.
Hoa Lân cũng không lại nhiều lời, sau khi nhớ kỹ kế hoạch, liền làm đủ lễ tiết, như một tiểu thái giám thật mà hướng Nguyên Tư Trăn hành lễ, “Nô tài cáo lui.”
Đợi sau khi nàng ta rời đi, Nguyên Tư Trăn đứng dậy đi thư phòng tìm Lý Hoài nói chuyện thủy đạo, ai ngờ nàng vừa ra chính sảnh, đã thấy Lý Hoài còn đứng chỗ hành lang, không chớp mắt nhìn xem cây lê mới nảy mầm trong viện.
“Vương Gia không phải về thư phòng sao?” Nguyên Tư Trăn không khỏi lo lắng, cũng không biết Lý Hoài đứng chỗ này bao lâu rồi, thấy hành động của nàng cùng Hoa Lân, sẽ cảm thấy kỳ quái gì hay không.
Cũng may nàng không quên bày trận pháp nặc âm, nếu như để hắn nghe được cái gì, càng khó giải thích.
Cho dù đã thẳng thắn nói với Lý Hoài chuyện nàng bái nhập Đạo Môn, nhưng chuyện sư huynh muội cũng tuyệt đối không thể lộ ra.
Nếu không, hắn chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ, vì sao cả Lăng Tiêu cùng Hoa Lân đều tới thành Trường An, chuyện ba người bọn họ tranh đoạt công đức cũng khó tránh khỏi bị hắn biết được.
Lấy tâm tư kín đáo này của Lý Hoài, chắc chắn sẽ hoài nghi nàng mang theo ý đồ mà làm Vương phi, đến lúc đó, hư tình giả ý liền sẽ không giấu được..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!