Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
Chương 12
Chương 12: Ngủ chung
Edit: Hiba
**
Phòng vệ sinh không quá lớn nhưng sạch sẽ, sáng sủa, trên ngăn tủ bày tùy ý mấy loại sữa tắm, dầu gội nam giới, còn có một cây dao cạo râu.
Ôn Noãn nhớ tới phòng tắm của anh mình, có hai gian khô và ướt tách biệt, kệ tủ có đủ loại sữa rửa mặt cho nam, dầu gội đầu thôi đã bốn năm chai, còn chưa kể đến la liệt các loại kem mắt, kem dưỡng da.
Phòng tắm của Giang Trác bài trí tương đối đơn giản, cũng giống con trai hơn.
….
Ôn Noãn tựa vào bồn nước để gội đầu, sau đó dùng khăn lông cẩn thận lau người, tránh làm miệng vết thương bị ướt.
Lại nghĩ tới tên mặt sẹo, tuy rằng nhìn cậu ta không cách cô bao nhiêu tuổi, nhưng công phu của hắn tuyệt đối là thâm tàng bất lộ.
Nếu đêm nay không nhờ có Giang Trác, có lẽ cô thật sự dữ nhiều lành ít.
Rốt cuộc Ôn Hàn làm thế nào lại đắc tội với người này rồi, hắn cùng sự việc Ôn Hàn bị thương ở ngọn núi sau trường có liên quan với nhau không?
Ôn Noãn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đột nhiên, cửa phòng tắm có tiếng gõ.
Ôn Noãn đầy phòng bị quay lại: “Làm gì!”
Ngoài cửa, Giang Trác lười nhác nói: “Quần áo để thay.”
Ôn Noãn nhanh chóng lấy khăn tắm quấn người, sau đó chỉ hé một khe cửa nhỏ, đưa tay mò ra: “Đưa cho tôi.”
Giang Trác nhìn khuỷu tay thò ra từ khe cửa, càng nhìn… càng thấy giống con gái. Thằng đàn ông nào lại có tay mảnh khảnh trắng nõn như vậy chứ!
Cậu đem quần áo đặt lên tay cô, cô như con hamster nhỏ sợ hãi, lập tức rụt tay, sau đó đóng cửa một cái thật mạnh như sợ cậu sẽ làm gì.
Giang Trác ngồi vắt chân trên sô pha, suy nghĩ miên man, nhưng dù cậu có bắt bản thân suy nghĩ sang chuyện khác thì đầu óc vẫn không thể kiểm soát mà đều nghĩ tới cô.
Nghĩ đến cánh tay trắng ngần của cô, nghĩ đến chiếc eo nhỏ…
Điên rồi.
Ôn Hàn thật sự đã vướng phải phiền toái không nhỏ, mà Giang Trác cũng đã vô số lần tự dặn mình, tuyệt đối không được bị cô liên lụy.
Nhưng chính cuộc gọi lúc nãy của Triệu Nịnh Manh, nói cô gặp nguy hiểm, trong đầu Giang Trác “ầm” một tiếng, thậm chí chưa kịp suy nghĩ thấu đáo liền không màng tất cả muốn cứu cô, bảo vệ cô.
Tuy rằng cậu biết có một số việc không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được mà rất nhiều lần mong ước, ước gì Ôn Hàn là con gái…
Không được suy nghĩ như vậy nữa.
Giang Trác tiện tay nhặt một quyển sách tiếng Anh, nhưng đọc thế nào cũng không vào. toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người đang ở trong phòng tắm.
Sau vài phút, cửa phòng tắm cũng mở, giữa màn hơi nước mờ ảo, Ôn Noãn bước ra.
Giang Trác nhịn không được nhìn cô một cái.
Mái tóc ngắn mềm mại của cô đã được sấy khô, vài sợi tóc mái lòa xòa trước mắt, trên gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng vì nhiệt.
Cô đang mặc đồ thể dục của Giang Trác, riêng áo thôi đã rất dài, cơ hồ che qua đùi.
Giang Trác cau mày, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó lại đôi giày ngoài cửa, bỗng dưng lại có điểm cạn lời.
“Cậu nhìn cái gì?”
Ôn Noãn bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm như vậy thật sự không được tự nhiên.
“Còn mang giày độn? Cậu có phải con trai không vậy?”
Ôn Noãn: …
Bị bắt rồi.
Bất quá Ôn Hàn với Giang Trác cũng không thân đến vậy, chiều cao thật của anh trai, cậu hẳn là không biết.
“Là con trai mới mang, cậu còn không cho người ta lùn à!” Cô đúng tình hợp lý nói: “Chiều cao thật của tôi như vậy đấy.”
Giang Trác buông sách đến trước mặt cô, đưa tay xoa xoa đầu cô, bỗng nhiên cười: “Này mẹ nó cũng quá lùn, 1m7 cậu tới không?”
Ôn Noãn khẽ cắn môi, tức nha!
“Cậu phiền chết được! Tránh ra.”
Cô đẩy cậu sang một bên, đi đến trước gương, dùng lược sửa sửa tóc. Nhìn qua gương có thể thấy thiếu niên đằng sau vẫn luôn nhìn cô, tới khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu mới dời đi.
“Có kem dưỡng da không?” Cô quay đầu hỏi Giang Trác.
“Không có.”
“Cậu không có kem dưỡng da?”
“Tại sao tôi phải cần thứ đó.”
Giang Trác lười nhác ném qua một ánh mắt xem thường, lại nằm lên sô pha.
Ôn Noãn nghĩ, xem ra chỉ có anh trai ăn diện của cô mới chăm sóc da như vậy.
May là Ôn Hàn biết chăm sóc da, tuy là con trai nhưng da rất non mịn, Ôn Noãn giả dạng làm anh trai cũng không thấy điểm kì lạ.
Giang Trác liếc nhìn cô, tựa hồ cũng nghĩ rằng, da thịt cô mềm mịn như vậy, hẳn là nên được chăm sóc tốt.
Cậu đến bên cửa sổ, hướng trên lầu kêu: “Thanh nhi.”
Trên lầu rất nhanh đã có tiếng đáp: “Trác ca, có việc gì à? Tôi định đi ngủ.”
“Cậu có cái kia… kem dưỡng da gì đó… không?”
Diệp Thanh: “Không có, ai dùng thứ đó chứ.”
“Giúp tôi chạy chân, ra ngoài mua một lọ.”
Diệp Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Chú tôi chắc sẽ có, cậu đợi chút, tôi tìm xem.”
Diệp Thanh rất mau đã đem một lọ kem dưỡng da cho nam xuống, Ôn Noãn xem nhãn mác, là hàng nhập khẩu.
“Dùng nhanh, tôi còn trở lại, không để chú phát hiện được.” Diệp Thanh thúc giục.
Ôn Noãn nhanh chóng dùng tay lấy một chút, nói: “Cảm ơn Tiểu Diệp Thanh.”
Diệp Thanh nhìn Ôn Noãn, mặt vẫn đen như than: “Không cần, tôi chỉ là nghe theo Trác ca.”
Ôn Noãn đơn giản xoa xoa mặt, cảm giác làn da căng chặt dần giãn ra, quay đầu nói với Giang Trác: “Cậu xem, đàn ông vẫn dưỡng da, không phải chỉ có tôi….”
Giang Trác mặt không biểu tình đáp: “Ờ, chú cậu ta là gay.”
Ôn Noãn: …
Không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, ánh mắt của Giang Trác nhìn cô cũng có nhiều phần ý vị thâm trường.
“Tôi tuyệt đối là trai thẳng!” Ôn Noãn giơ tay thề: “Cậu đừng hiểu lầm!”
Giang Trác: “Yên tâm, tôi cũng thế.”
Diệp Thanh rời khỏi phòng, Giang Trác ngồi vào sô pha, mang theo bút làm bài tập.
Ôn Noãn chán ơi là chán, đành ghé vào bên cửa sổ hướng ra ngoài nhìn xung quanh—
Đây thật sự là một tứ hợp viện ba tầng (*), có vài hộ gia đình, Diệp Thanh ở trên Giang Trác một lầu, kết nối với nhau qua các hành lang, nhìn qua tuy là kiểu kiến trúc cũ nhưng bên ngoài trông rất khí phái, thoạt nhìn không giống nhà mà mọi người thường ở.
(*) Một dạng kiến trúc truyền thống của Trung Quốc, có bốn tòa nhà đặt ở 4 cạnh và một sân chung ở giữa. Ở đây thì mỗi tòa nhà có ba tầng.
Cô nhìn thấy trong sân đang phơi thuốc, quay đầu lại hỏi Giang Trác: “Cậu biết y thuật sao?”
Giang Trác lắc đầu: “Chú Diệp là bác sĩ.”
“Thì ra là vậy.” Ôn Noãn gật đầu: “Cho nên cậu với Diệp Thanh vẫn luôn ở cùng một chỗ.”
“Ừ.”
“Lúc nãy Diệp Thanh nói cậu về ăn sinh nhật mẹ.”
“Bị bà ấy đuổi về.” Cậu không chút để ý mà trả lời.
“Ồ.” Ôn Noãn không hỏi nữa, cô để ý thấy cậu đang mân mê một cái vòng tay cho nữ.
Trên vòng có một hạt pha lê màu hồng nhạt, giữa viên pha lê có những miếng vàng ghép thành bông hoa quế nhỏ.
Cô tấm tắc: “Thật xinh đẹp!”
Con gái đối với mấy món đồ lấp lánh, chiếu sáng thế này thật là một chút sức chống cự cũng không có.
Giang Trác liếc mắt một cái: “Cậu là nam.”
“Nam thì không được thích vòng xâu chuỗi hạt sao, ai quy định?”
Cậu trợn trắng mắt, thuận tay ném chiếc vòng cho cô: “Cho cậu.”
Ôn Noãn an toàn bắt được chiếc vòng, ánh mắt lấp lánh: “Đây không phải quà sinh nhật cậu tặng cho mẹ ư? Thật sự cho tôi?”
“Bà ấy không cần.” Cậu nhàn nhạt nói: “Cậu thích thì giữ đi, tặng bạn gái, hoặc đem ném cũng được.”
Ôn Noãn mới không ném, cô đeo vòng lên tay, sau đó dưới ánh đèn ngắm nhìn, càng xem càng thích: “Giang Trác, sau này đừng làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy. Sống trên đời, cậu không yêu lấy bản thân mình, thì còn ai yêu cậu.”
Giang Trác che sách tiếng anh trên mặt, nhắm hai mắt: “Không cần.”
“Chỉ biết mạnh miệng.”
Mưa tạnh mây tan, ánh trăng ló dạng.
Người xưa nói, ánh trăng sẽ làm dịu lòng người.
Giang Trác giống như có thêm chút kiên nhẫn, mở mắt ra, chậm rãi nói: “Bà ấy hỏi tôi vì sao không chết đi, năm ấy mười tuổi, tôi đã thử rồi, nhưng chú Diệp đã cứu tôi.”
Ôn Noãn nhìn cậu, chiếc vòng trong tây rơi xuống đất.
“Cái gì yêu với không yêu.” Khóe miệng Giang Trác nhếch lên đầy châm chọc: “Nghe thật buồn cười.”
Ôn Noãn nhặt vòng tay lên, đến bên sô pha, đưa tay qua, bóp cánh tay của cậu—-
“Đau không?”
Giang Trác ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn cô một cái: “Dùng lực nhiều hay ít, chính cậu không cảm nhận được à?”
Cô muốn dùng sức thêm nữa, nhưng lại không đành lòng, ngượng ngùng rút tay về.
Dưới ánh đèn, con ngươi đen láy của cô trong vắt, ngoan ngoãn ghé vào tay vịn sô pha: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu là cao thủ võ lâm đấy.”
“Thất vọng rồi?”
“Không thất vọng, ngược lại có chút hào hứng.”
“Thấy người gặp họa lại vui vẻ, nghĩ rằng về sau có thể tùy tiện đánh tôi?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Không phải, như vậy về sau tôi có thể bảo vệ cậu.”
Giang Trác cắn răng, trong người run lên một đợt, lạnh lùng nói: “Ai mẹ nó cần cậu bảo vệ.”
“Tôi còn có một đứa em gái đấy.” Ôn Noãn cười nói: “Con bé cũng hay bảo vệ tôi, rất có uy lực.”
Giang Trác liếc cô một cái: “Em gái cậu hẳn là tốt hơn cậu.”
“Dĩ nhiên rồi!” Ôn Noãn cao hứng, nói liên hồi: “Em gái tôi đẹp hơn tôi gấp vạn lần đấy hahaha, em ấy vừa xinh đẹp, tốt bụng lại hào phóng, xuất chúng giữa thiên hà này. Có muốn tôi giới thiệu cho cậu—”
Còn chưa nói xong, cô đã bị Giang Trác xách cổ áo ném lên giường: “Lăn đi ngủ.”
Giường ngủ được kê sát vào tường và cửa sổ, rất có cảm giác an toàn, mở mắt đã có thể thấy ánh trăng và bóng cây bên ngoài.
“Tôi ngủ giường, cậu ngủ sô pha sao?” Ôn Noãn ngồi trên giường, ngây ngô hỏi.
Giang Trác đã leo lên giường, quay lưng nói: “Cậu nằm mơ à.”
Ôn Noãn ngồi xếp bằng trên giường, nhìn bóng dáng của Giang Trác, bất đắc dĩ nói: “Giang Trác, cái kia… nói thế nào nhỉ, bản thân tôi không có thói quen ngủ cùng người khác.”
Cô tuy rằng giả thành Ôn Hàn, nhưng vẫn là con gái. Đêm nay sao có thể ngủ cùng giường với Giang Trác, thế này quá khoa trương rồi!
Giang Trác có chút không kiên nhẫn, nói: “Sao cậu lắm chuyện thế.”
“Thì là… thói quen cá nhân, cậu hiểu mà.”
“Cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngủ trên giường, hoặc ra sô pha ngủ.”
“Tôi chọn sô pha!” Ôn Noãn phóng xuống giường, chạy đến sô pha gỗ nằm xuống.
Sô pha tuy cứng, nhưng chỉ một đêm cũng có thể tạm chấp nhận được.
Nhưng nửa giờ sau, cô vẫn còn trằn trọc lăn lộn trên sô pha, căn bản là không ngủ được.
Giang Trác mở to mắt, nhìn cô một cái.
Trong bóng đêm mông lung, cô cuộn người, nép mình trên ghế sô pha, không có chăn đắp cũng không có gối đầu, giữa đêm cuối thu trời rét căm căm.
Vốn dĩ cậu không định quan tâm, một đại nam nhân, chịu khổ một đêm thì có là gì, thời điểm khó khăn nhất, cậu phải ngủ dưới hầm đi bộ giữa mùa đông, còn chưa bị cóng chết đâu.
Nhưng mà, gia hỏa này khác với cậu, Giang Trác chung quy là không nỡ.
Ôn Hàn sống trong nhung lụa, là đại thiếu gia chưa từng chịu khổ, sao có thể giống với cậu.
Vài phút sau, cậu đứng dậy bước đến bên sô pha, trực tiếp ôm ngang Ôn Noãn lên, đi tới, ném lên giường.
Ôn Noãn thất kinh: “Cậu làm gì!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!