Cơn mưa đêm tầm tã đập vào chiếc ô phát ra từng tiếng lộp bộp.
Trong bóng tối, chàng trai vẫn đứng im đó. Tuy không thể nhìn rõ vẻ mặt nhưng Ôn Noãn có thể cảm nhận được ánh mắt rực cháy của cậu chưa từng rời khỏi cơ thể cô một dù chỉ một phút.
Theo bản năng Ôn Noãn trốn sau cột đá cẩm thạch, đầu óc quay cuồng trống rỗng.
Tiêu rồi.
Giang Trác đứng dưới mưa to, tay chân đều cứng đờ, tim như muốn nổ tung.
Cậu chắc chắn người đang trốn phía sau cây cột… là một cô gái.
Ôn Noãn tựa như con mèo núp sau cột, cẩn thận nhìn Giang Trác. Trong lòng cô đang nghĩ đêm nay nhất định không thể gạt được Giang Trác, vừa định mở miệng giải thích thì Giang Trác đột nhiên hỏi: “Anh trai cậu đâu?”
“Anh trai?”
“Cậu là em gái của Ôn Hàn sao?” Giang Trác phản ứng lại: “Tôi có nghe cậu ấy nhắc đến cậu.”
Ôn Noãn nhất thời lấy lại tinh thần: “Đúng, đúng, đúng! Tôi là em gái anh ấy, đây không phải là kỳ nghỉ đông sao… nên tôi mới về nhà.”
Giang Trác nhìn cô gái nhỏ cuối cùng cũng từ sau cây cột đi ra, khuỷu tay mềm mại không xương đặt ở trên ngực cậu hơi ngăn cậu lại.
Đôi mắt đen nhánh cẩn thận nhìn cậu, sau đó lập tức dời đi giống như một con thú nhỏ cảnh giác không dám nhìn thẳng, thuận thế vuốt v3 mái tóc mềm mại bên tai.
Dưới ánh đèn ngủ, làn da của cô gái nhỏ trắng như tuyết, khuôn mặt sáng ngời, mái tóc ngắn nhẹ nhàng, tao nhã rất giống với Ôn Hàn.
Nhưng mà lúc này, cô lại mềm mại đáng yêu hơn Ôn Hàn thường ngày.
“Anh của cậu đâu?” Giang Trác hỏi.
“Ồ, anh ấy… anh ấy không có ở đây.” Tâm tình Ôn Noãn vẫn đang ở trong trạng thái bấn loạn, ấp a ấp úng nói: “Anh ấy còn chưa về.”
“Vậy sao, đã khuya lắm rồi.” Giang Trác có hơi lo lắng, lấy điện thoại ra định gọi cho Ôn Hàn.
“Không!” Ôn Noãn còn chưa kịp ngăn lại thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên trong phòng.
Ôn Noãn lấy tay che mặt.
Giang Trác đặt điện thoại xuống nói khẽ: “Cậu ấy vẫn còn giận tôi à?”
Ôn Noãn gật đầu: “Đúng đó. Anh trai tôi rất tức giận không muốn nhìn thấy cậu ở đây, còn muốn nghỉ chơi với cậu.”
“Thế à?”
Ôn Noãn nhìn ánh mắt thẫn thờ, có chút đau thương của Giang Trác thì trái tim cô bỗng mềm xuống.
“Ừm… cũng không hẳn là muốn tuyệt giao thật, anh ấy chỉ tức giận nên nói lẫy thôi.” Cô lúng túng cười: “Hay là lần sau cậu lại đến rồi nói chuyện trực tiếp với anh ấy.”
Giang Trác tự nhiên cũng không miễn cưỡng nói: “Vậy thì nhờ em gái chuyển lời cho Ôn Hàn giúp tôi nhé.”
Nghe hai chữ “em gái” này mà Ôn Noãn cảm thấy lòng mình như muốn tan chảy. Giang Trác gọi “em gái” thật dịu dàng.
“Cậu nói đi!”
“Cậu nói cho anh cậu là, tôi biết cậu ấy giúp tôi chuyện này, nhưng tôi sẽ chứng minh cậu ấy vô tội.”
Giang Trác nói xong lập tức xoay người rời đi.
Hô hấp Ôn Noãn căng thẳng, không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa cô chạy ào ra ngoài mưa nắm lấy tay Giang Trác: “Đứng lại!”
Giang Trác cảm thấy cổ tay mình bị cô bé siết rất chặt kinh ngạc quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu, không, không nên làm chuyện ngu ngốc…” Ôn Noãn vội vàng nói: “Anh trai tôi cũng đã nhận tội rồi cậu không cần phải làm gì nữa! ”
Giang Trác khẽ cau mày, không ngờ cô em gái của Ôn Hàn lại là người như thế này.
Ôn Noãn cũng lập tức nhận ra hình như mình đang làm quá, lập tức giảm bớt cảm xúc nắm lấy ngón tay hắn lắc lắc
“Cái đó… Anh Giang Trác, cậu muốn vô nhà ngồi một chút không? Trong nhà không có người lớn, anh tôi…có lẽ đang tắm, cậu chờ một chút, anh ấy nên nói rõ chuyện này với cậu.”
Một lần nữa trái tim của Giang Trác bị loạn nhịp.
Anh Giang Trác sao? Chưa bao giờ có người gọi cậu như thế này, cũng chưa từng bị con gái gọi như thế này… có cảm giác sống lưng tê dại.
“Cậu vào nhà ngồi đi!” Ôn Noãn cầm ngón trỏ kéo Giang Trác vào nhà: “Anh trai tôi nhất định có chuyện muốn nói với cậu.”
Giang Trác không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại có sức lực kinh người. Cậu hoàn toàn không thể tránh được nên chỉ có thể để mặc cho cô lôi kéo.
“Có tiện không?”
“Thuận tiện!” Ôn Noãn luôn miệng nói: “Ba mẹ tôi không có ở đây, đêm nay cậu ngủ lại đây cũng không có vấn đề gì.”
Giang Trác:…
Cũng bởi vì ba mẹ cô không có ở đây cho nên cậu mới hỏi như vậy.
Cô bé này dường như không hề phòng bị đối với cậu cứ như hai người đã quen nhau từ lâu.
Giang Trác tùy ý để cô lôi kéo vào nhà.
Lòng bàn tay của cô rất mềm nhưng trên đầu ngón tay lại có một lớp chai mỏng có phần giống Ôn Hàn.
Giang Trác cúi đầu, định nhìn kỹ lại thì Ôn Noãn đã buông ra đẩy cậu đến sô pha: “Cậu ngồi xuống trước đi. Anh trai tôi đang đi tắm trên lầu để tôi đi gọi anh ấy!”
Giang Trác bị cô mạnh mẽ ép ngồi xuống ghế sô pha, lúc quay đầu lại thì cô đã chạy lên lầu như một cơn gió, vào phòng đóng cửa lại.
Giang Trác còn nghe thấy tiếng khóa cửa rất nhẹ.
Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Ngón trỏ của Giang Trác dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại của lòng bàn tay cô.
Cậu đã tưởng tượng vô số lần rằng nếu Ôn Hàn là con gái…
Nếu là Ôn Hàn là con gái, có lẽ cậu sẽ không để ý gì mà thích cô, sẽ cố gắng theo đuổi và học cách yêu một cô gái.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương hay quen bạn gái nhưng sau mấy tháng tiếp xúc với Ôn Hàn, Giang Trác lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Nhưng mà đối tượng khiến cậu bồn chồn không yên này… lại là con trai.
Như cậu đã từng nói với thầy chủ nhiệm Trương Chí Minh là cậu không thích con trai, nhưng cậu lại thích “Ôn Hàn” bây giờ, bất kể giới tính của “Ôn Hàn” là gì thì cậu cũng chỉ thích người này.
Hồi trước “Ôn Hàn” cũng từng nói với cậu rằng cậu ta có một em gái sinh đôi.
Giang Trác vẫn luôn không để nó trong lòng, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy cậu thật sự hoảng sợ…
Thật sự có thể giống đến mức độ này sao, khuôn mặt sáng sủa, hai hàng lông mày, thậm chí là đến cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng mang một nét phong tình giống Ôn Hàn…
Ngay lúc Giang Trác đang trầm ngâm suy nghĩ, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Giang Trác ngẩng lên thì thấy Ôn Hàn đang đi tới.
“Cậu” mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc trên cùng để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Mái tóc đen hơi ẩm, hai má ửng hồng, đôi mắt hoa đào nhướng lên mang theo một chút lười biếng. Nơi khóe mắt thấp thoáng một nốt ruồi son.
Giang Trác nhìn “cậu”, nhất thời cảm thấy thất thần.
“Tôi…”
Cậu còn chưa mở miệng thì ngón tay thon dài của Ôn Noãn đã ấn vào môi cậu khẽ “hừ” một tiếng: “Em gái tôi ngủ rồi.”
Nói xong, cô đóng cửa phòng lại như thể có người thực sự đang ngủ trong phòng vậy.
“Cô ấy… đi ngủ sớm như vậy?”
Giang Trác có chút nghi ngờ hỏi: “Em gái cậu…giống cậu y đúc.”
“Nếu không thì làm sao có thể nói em ấy với tôi là sinh đôi.” Ôn Noãn chột dạ nói.
Giang Trác nghĩ lại thì cảm thấy cũng đúng.
“Đã trễ như vậy rồi, còn tìm tôi làm gì?” Ôn Noãn điều chỉnh lại giọng điệu, đi tới cây cột bên cạnh cầu thang, trịch thượng nhìn Giang Trác.
Biểu cảm và giọng điệu của “Ôn Hàn” lúc này hoàn toàn khác với cô gái hồi nãy. Nghi ngờ trong đầu Giang Trác có chút tan biến, cậu đứng dậy nói: “Tôi đã xem video.”
Ôn Noãn nheo mắt lại nhìn xuống dưới chân Giang Trác.
Toàn bộ ống quần đã ướt đẫm.
Giang Trác trước giờ đều thích từ từ chậm rãi, nhưng lúc này lại vội vàng đội mưa chạy tới. Nhất định phải chạy tới mới có thể làm ướt cả bắp chân và ống quần như vậy.
Ôn Noãn thấy cậu như vậy, cơn tức giận bị đè nén trong bụng đã nhanh chóng tan thành mây khói, trong lòng không hiểu sao lại có chút đau lòng không nỡ…
“Tại sao cậu không nói thật?” Giang Trác hỏi cô.
Ôn Noãn tức giận nói: “Tôi còn chưa hỏi cậu tại sao tối hôm đó lại xuất hiện ở trường học đâu mà cậu đã chạy đến tra hỏi tôi rồi.”
Giang Trác dừng lại một chút rồi giải thích: “Đêm đó trời lạnh quá mà con chim còn ở trong phòng học, nếu tôi không quay lại thì nó sẽ chết.”
Ôn Noãn bừng tỉnh, tối hôm đó cả con đường đều bị tuyết dày cản trở, nhưng Giang Trác lại bất chấp tuyết lớn quay lại trường chỉ để mang chú chim nhỏ đi.
“Cho nên, cậu sợ con chim bị đông lạnh nên mới vi phạm quy định của trường, mạo hiểm chạy trong bão tuyết đến trường sao?”
“Đúng vậy.”
Khi Ôn Noãn ngẩng đầu lên thì bàn tay Giang Trác đã rơi xuống bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ: “Tôi sợ con chim chết cóng. Nếu nó chết thì sẽ có người khóc.”
Trái tim Ôn Noãn run lên. Cô còn muốn nói gì đó nhưng Giang Trác đã ngắt lời cô.
“Bây giờ tôi hỏi cậu lúc ở văn phòng tại sao không chịu nói thật?”
Ôn Noãn xoa mũi cũng không trả lời ngay.
Đôi mắt đen nhánh của Giang Trác nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến mức Ôn Noãn phải chột dạ ngượng ngùng đáp: “Có nói hay không thì có gì khác nhau sao?”
Giang Trác không hiểu được suy nghĩ của cô: “Sao không khác nhau?”
“Không khác nhau!” Ôn Noãn cố chấp nói: “Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Cậu gặp chuyện không tốt hay tôi gặp chuyện không tốt thì không phải đều giống nhau hay sao?”
“Bạn tốt…” Giang Trác khe khẽ nói: “Đúng thật cũng chỉ là bạn tốt…”
“Là sao?”
Khóe miệng cậu nhàn nhạt nhếch lên: “Không có gì.”
Hai người đều im lặng cảm thấy không nên tiếp tục nói đề tài này.
Ôn Noãn bĩu môi nhanh chóng chuyển đề tài. Cô đi tới gần Giang Trác: “Lúc nãy thấy em gái tôi rồi sao? Cậu thấy con bé thế nào?”
Giang Trác không khỏi liếc nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt trên lầu không trả lời.
Ôn Noãn lập tức búng tay cười hỏi: “Có phải là cô gái xinh đẹp đáng yêu nhất mà cậu từng gặp không?”
Giang Trác thu mắt lại, liếc nhìn cô cười chế nhạo: “Ừ, đáng yêu giống cậu vậy.”
“Đó là đương nhiên rồi.” Ôn Noãn mỉm cười lộ hai lúm đồng tiền: “Tôi vẫn nghĩ con bé đáng yêu hơn tôi rất nhiều, thực sự rất nhiều. Giang Trác cậu nghĩ đi, em gái tôi có thể văn võ song toàn, so với tôi thì còn giỏi hơn nhiều.”
Cô vui vẻ nói rồi vỗ ngực Giang Trác: “Cơ thể xương khô của cậu thì em gái tôi chắc chắn có khả năng bảo vệ cậu chu toàn.”
Giang Trác suýt nữa thì đánh cho tên này bị nội thương, cậu lùi lại hai bước ghét bỏ đẩy tay cô ra: “Không cần, ông đây không cần.”
Ôn Noãn lập tức nhạy cảm hỏi: “Thế nào? Dù thế nào cũng không c ần sao?”
Giang Trác không thích cô ghép loạn uyên ương như vậy chỉ nói: “Ông đây không muốn làm em rể của cậu.”
“Tại sao?”
Giang Trác xoa xoa mũi: “Một cô gái giống hệt cậu thì kiểu gì ông đây cũng không thể xuống tay được.”
Vừa dứt lời Ôn Noãn lập tức đánh một đòn vào cổ của Giang Trác.
Cậu nhanh chóng tránh sang một bên.
Người này… không thể đánh cũng không thể mắng, nên Ôn Noãn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi liều mạng dùng ánh mắt “trách cứ” Giang Trác.
“Cắt đứt! Nghỉ chơi đi! Cả đời cũng không chơi với nhau nữa!”
Sau đó cô đẩy Giang Trác ra cửa, cầm ô nhét vào tay Giang Trác: “Đi đi, đêm nay đi em gái tôi ở nhà, không cho cậu ngủ lại đây được, tạm biệt! Ngày mai tới trường đừng có làm anh hùng nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lúc Ôn Noãn xoay người vào nhà thì Giang Trác đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Ôn Noãn quay lại nhìn cậu.
“Còn việc gì sao?”
Giang Trác mím môi. Ba chữ kia đã ở ngay trên miệng rồi nhưng hắn lại không có cách nào nói ra được.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt có chút đỏ bừng của cậu liền biết tối nay cậu đến đây để xin lỗi cô.
Thực ra cô sớm đã không còn tức giận nữa.
Với cái tính nết của ông anh nhà cô mà thoáng cái lại thi được hạng nhất thì ai có thể tin rằng là tự làm chứ.
Nói cho cùng là do cô muốn học cùng lớp với Giang Trác quá nên không suy nghĩ cẩn thận để giờ phải dính vào phiền toái này.
“Được rồi.” Bàn tay Ôn Noãn rơi trên mu bàn tay mịn màng của cậu vỗ nhẹ: “Nếu không nói được thì đừng miễn cưỡng.”
Giang Trác mà Diệp Thanh trước đây thường hay nói đến, chính là một đồ ngốc ngoài lạnh trong nóng, mọi cảm xúc đều giấu kỹ trong lòng.
“Đi thôi, đi thôi.” Cô đẩy Giang Trác vào trong màn mưa: “Khai giảng gặp lại.”
Giang Trác đi được vài bước liền ném ô đi, xoay người ôm chặt cô vào lòng.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Noãn như người mất hồn. Hai người chỉ cách nhau một lớp quần áo mỏng nên cô có thể cảm nhận được cơ thể nóng bừng cứng ngắc của Giang Trác.
Cơ thể cậu thoang thoảng mùi thuốc Đông y.
Sau một lúc kìm lòng không đậu, Giang Trác liền buông cô ra, xoay người chạy vào trong màn mưa to như là đang chạy trốn.
Ôn Noãn vẫn còn ngây người đứng đó, nhìn chiếc ô đen còn rơi trên mặt đất.
Dường như có hơi thở ấm áp của Giang Trác vẫn còn phả vào mặt cô, cả cơ thể cô vẫn còn nguyên cảm giác được cậu ôm chặt…
Cô cầm chiếc ô đen lên, kiềm chế cảm xúc lại rồi quay vào nhà.
Toàn bộ sống lưng đều tê dại.
Cô nhảy lên giường, điện thoại cười ngây ngốc một mình một hồi lâu, sau đó mới nhắn vào nhóm của sư môn
Xin giúp đỡ: Nếu một người bạn tốt đột nhiên ôm bạn, điều đó có nghĩa là gì?
Chỉ trong chốc lát nhị sư huynh đã trả lời lại: “Muốn ngủ với em.”
Tam sư huynh cũng đáp: “Muốn lừa em yêu cậu ta rồi sau đó đá em.”
Lục sư đệ: “Mọi người có thể thuần khiết hơn được không! Chị Noãn Noãn vẫn còn nhỏ mà!”
Ôn Noãn: “Nếu cậu ấy ôm lúc em đang giả trai thì sao?”
Cả nhóm bỗng yên tĩnh mấy phút.
Lục sư đệ: “Có lẽ anh ấy thích hoa nào đó?”
Mấy vị sư huynh trên lầu cùng lúc @ Lục sư đệ: “Noãn Noãn vẫn còn nhỏ, em có nhân tính một chút đi!”
Ôn Noãn gửi một biểu tượng cảm xúc [không vui] đến: “Không thể chỉ đơn thuần là vì thích em sao?”
Nhị sư huynh: “Em đang nói đùa à?”
Tam sư huynh: “Ngoài sức tưởng tượng rồi.”
Lục sư đệ: “Hahahahahaha, cười chết em mất.”
Ôn Noãn bị bọn họ chọc đến tức gần chết!
Lúc này, đại sư huynh vẫn chưa nói câu nào lại gửi một tin nhắn đến.
“Mấy người lầu trên đã dùng hành động thực tế để chứng minh đàn ông đều là móng heo, đừng tin. [Mỉm cười]”
Ôn Noãn lập tức cảm thấy trong số mấy sư huynh đệ thì chỉ có đại sư huynh là đáng tin cậy nhất.
Ôn Noãn: “Cảm ơn đại sư huynh.”
Đại sư huynh: “Uống nhiều nước nóng vào.”
Ôn Noãn: …
Ngày hôm sau, Ôn Noãn nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Trương Chí Minh kêu cô lập tức đến trường.
Ôn Noãn có thể nghe được thái độ của Trương Chí Minh trong điện thoại tốt hơn nhiều so với khi ở văn phòng trước đây, thậm chí dường như còn có một chút áy náy.
Cô dùng ngón chân nghĩ cũng có thể biết được Giang Trác đã làm gì.
Sau khi cúp máy, Ôn Noãn lo lắng gọi xe nhanh chóng đến trường học, trực tiếp chạy tới văn phòng để ngăn Giang Trác lại.
“Giang Trác, đồ đầu đất nhà cậu, mau đi ra cho ông! Ai cần cậu làm anh hùng hả!”
Khi Ôn Noãn chạy đến văn phòng, cô nhìn thấy một đám người đang vây xung quanh cửa văn phòng, một bạn học quay đầu lại ra hiệu cô đừng lên tiếng.
Ôn Noãn chen vào trong đám đông nhìn về phía văn phòng.
Cảnh tượng kịch liệt trong tưởng tượng của cô lại không xảy ra. Trong phòng làm việc, Giang Trác đang ngồi ở vị trí thầy chủ nhiệm thường ngồi, cầm bút chăm chú viết.
Ánh nắng ấm áp đ ầu tiên lọt vào qua ô cửa kính chiếu vào người cậu, như thể làn da trắng muốt trên mu bàn tay cậu đang bừng sáng.
Cậu hơi cúi đầu xuống, vài sợi tóc mái rủ xuống.
Các giáo viên đang đứng xung quanh nhìn Giang Trác không coi ai ra gì cầm bút là m đề thi.
Trên người cậu mặc cái áo len tình nhân có con dơi màu đỏ như máu giống hệt cái áo của Ôn Noãn nhưng khí chất lại hoàn toàn khác. Ôn Noãn trẻ trung, còn Giang Trác lại có vẻ hơi phóng túng.
Nhiều nữ sinh đứng xung quanh rất phấn khích.
“Cái áo này thực sự là áo đôi đó!”
“Hai người họ chính thức công khai rồi.”
“Giang Trác mặc cái áo này trông soái quá đi mất.”
Thầy chủ nhiệm Trương Chí Minh nhìn thấy Ôn Noãn trong đám đông, ngay lập tức vẫy tay với cô ra hiệu cho cô đi vào.
Ôn Noãn chen vào phòng làm việc: “Thầy Trương, có chuyện gì vậy?”
Trương Chí Minh thấp giọng nói: “Giang Trác nói người trong video tối hôm đó là nó, em chỉ là giúp nó gánh tội thôi.”
“Cậu ấy nói bậy…”
“Có phải nói bậy hay không thì cả hai người các em làm bài kiểm tra lại lần nữa là chân tướng mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”
Giang Trác cũng đã làm xong bài thi trong tay, thản nhiên đưa cho thầy trưởng khoa giáo dục chính trị. Đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn về phía Ôn Noãn.
Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị nhìn lướt qua bài thi, vẻ mặt có chút thay đổi.
Không nghi ngờ gì nữa, độ khó của bài thi này cao hơn so với bài thi cuối kỳ rất nhiều, nói một cách đại khái thì tỷ lệ đúng của Giang Trác lẽ ra phải đạt hơn 90%.
Cậu có khả năng làm điều đó.
Một số giáo viên có mặt đồng thời nghi ngờ khó hiểu nhìn Ôn Noãn.
Quần áo của hai người quả thực giống hệt nhau nên rất khó để xác định người trong video là ai.
Cách tốt nhất để chứng minh mình vô tội là dùng đến thực lực giống như Giang Trác đã làm.
Ôn Noãn bình tĩnh đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Trác nhếch miệng:
“Còn chờ cái gì ạ, em cũng đến thi lại!”