Chu Dương nhìn chỗ rượu tràn ra trên bàn, mỉm cười nói: “Này, không phải vừa rồi cô ấy ở nhà sao?”
Lý Dịch gửi tin nhắn cho dì Lưu, là gửi ghi âm qua lại, anh ấy có thể nghe thấy được. Ý tứ trong lời nói của anh ấy mang theo sự vui sướng khi người khác gặp họa, chờ mong nhìn thấy Lý Dịch không khống chế được cảm xúc mà trực tiếp chạy qua đưa Đào Túy đi.
Một tay Lý Dịch đè ly rượu, nhìn ghế dài bên kia, nghe thấy lời nói của Chu Dương, anh không có cử động, anh cầm chặt ly rượu, ở cái tư thế này lại uống một ngụm rượu.
Chu Dương: “Không đi qua?”
“Cậu có thể chịu đựng tốt đó.”
Lý Dịch không nói lời nào, anh nhìn Đào Túy làm ổ ở sô pha, vừa nói chuyện vừa uống rượu với Tiêu Mục, hình như còn nhìn trên đài, bình luận vài câu.
Sau đó, anh vẫy gọi bartender tới, gọi một hàng rượu.
Rượu được đưa lên bàn. Lý Dịch bưng hàng rượu này lên, đứng dậy, hỏi Chu Dương: “Muốn đi cùng không?”
Chu Dương sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười đứng dậy: “Muốn chứ.”
Lý Dịch xùy một tiếng.
Hai người đi về phía ghế dài gần quầy bar, hai người đều cao lớn, đổ bóng xuống ghế dài.
Trong tay Đào Túy cầm ly rượu trái cây, đang xem biểu diễn trên đài cùng với Tiêu Mục. Là nhảy hiện đại, rất nhiều nữ sinh, trong đó có một người còn nhảy múa cột, dáng người vô cùng tốt. Cô đang khen người ta xinh đẹp, Tiêu Mục chỉ cười không nói gì, trước mắt tối sầm, Đào Túy ngẩng đầu, đối diện là Lý Dịch một thân áo sơ mi màu đen.
Lúc này, Đào Túy cực kỳ sợ hãi: “Anh.”
“Chào buổi tối, cô bé.” Giọng điệu của Lý Dịch nhàn nhạt, đặt rượu ở trên bàn.
Đào Túy theo phản xạ muốn đứng dậy, sau đó bị Tiêu Mục kéo xuống, cô lại ngã ngồi trở về, Chu Dương mỉm cười ngồi xuống đối diện, mở hai tay ra: “Cô bé sợ anh trai như vậy à?”
Đào Túy cười khan, không ngừng nhìn Lý Dịch: “Không, không sợ.”
Trước khi cô ra ngoài thì Lý Dịch vừa gọi điện thoại về kiểm tra.
Lý Dịch nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Dám đi ra ngoài thì đừng sợ.”
Đôi mắt của anh không có chút độ ấm nào.
Đào Túy: “…”
Cô bưng rượu trái cây, ngã về lại trên sô pha, khôi phục lại như thường.
Tiêu Mục nhìn Đào Túy, lại nhìn Lý Dịch, Lý Dịch đẩy hàng rượu kia, cầm chai rượu nhỏ lên, rót từng ly từng ly, gương mặt người đàn ông lạnh lùng cứng rắn, động tác rót rượu tùy ý, anh duỗi cánh tay, bưng một ly đặt trước mặt Tiêu Mục: “Biết uống không?”
Ngửi thấy mùi rượu liền biết đây là rượu mạnh đặc biệt, Tiêu Mục không nắm bắt được người đàn ông này có ý gì, nhưng mà từ trong đôi mắt của Lý Dịch lại nhìn ra một loại khiêu chiến của người đàn ông thành thục, thờ ơ không chút để ý đặt xuống.
Nếu như không nhận, vậy thì thật sự không phải là đàn ông. Sợ là sẽ bị người ta chê cười, Tiêu Mục cười cười, anh ấy gật đầu, duỗi tay qua nhận lấy rượu, nói: “Biết.”
“Biết cái gì chứ, anh uống qua loại rượu này khi nào hả.” Đào Túy lại lập tức phản đối, ngồi thẳng người lên ngăn cản.
Tiêu Mục lập tức có hơi mất mặt, anh ấy vội vàng đẩy Đào Túy ra: “Anh biết uống từ lâu rồi.”
“Anh.” Tiêu Mục làm công việc học thuật, làm sao mà biết chứ, Đào Túy nhìn về phía Lý Dịch, đầu ngón tay của Lý Dịch cầm ly rượu nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt đen nhánh, nhìn bọn họ không nói một lời.
Đặc biệt là nhìn Tiêu Mục.
Hương vị đàn ông thong dong bình tĩnh, vững vàng, thành thục của anh ập vào trước mặt, đang xem anh muốn vòng vo đến khi nào.
Tính ra thì Tiêu Mục cũng đã 25 tuổi rồi. Năm nay Lý Dịch cũng mới 30 tuổi, hơn kém nhau 5 tuổi, nhưng mà xem ra thì Lý Dịch vững như Thái Sơn, giống như ở giữa trời đất này không có gì mà anh không thể gánh vác.
Nhưng Tiêu Mục thì vẫn còn mang theo một loại mùi vị thư sinh, cảm giác trên người có vẻ xa rời thực tế*.
*Xa rời thực tế: nguyên văn của tác giả 象牙塔 – Tháp ngà, có có nghĩa là một nơi ẩn dụ, hay một bầu không khí, nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí mật.
Tiêu Mục cắn răng, mỉm cười duỗi tay nhận lấy rượu.
Lý Dịch cười, cụng ly với ly rượu của anh ấy, ngửa đầu uống.
Tiêu Mục cũng lập tức ngửa đầu, nhưng Đào Túy lại cướp lấy ly rượu của anh ấy: “Anh không biết uống, đừng uống, đừng cậy mạnh. Anh trai, anh làm cái gì vậy chứ.”
Đào Túy oán hận nhìn Lý Dịch.
Trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cô trào ra lửa giận, Lý Dịch dùng đầu ngón tay lau rượu ở dưới khóe môi, cũng nhìn cô, không biết vì sao, lồng ngực của anh căng ra một chút.
Anh cười kéo khóe môi: “Một người đàn ông, nếu như còn cần phụ nữ bảo vệ, vậy thì cũng chẳng thể trở thành người có năng lực gì.”
Vừa dứt lời.
Tiêu Mục bưng một ly rượu khác lên, ngửa đầu một hơi uống hết.
Yết hầu nóng rát làm cho anh ấy bị sặc, sắc mặt đều biến đổi. Đào Túy đặt ly rượu xuống, lập tức đi đỡ Tiêu Mục: “Anh không thể uống mà, mau, ăn chút gì đó đi.”
Cô vươn tay đi lấy trái cây, đưa cho Tiêu Mục. Tiêu Mục cười nhận lấy, nói: “Không sao.”
Nói rồi, anh ấy liền ăn.
Chu Dương nhìn toàn cảnh.
Nhích lại gần bên người Lý Dịch hỏi: “Có phải là cảm thấy không thú vị đúng không?”
Hai người ở đối diện như hai đứa nhỏ vô tư dựa gần vào nhau, ngược lại có vẻ như Lý Dịch giống như kẻ ác, thực sự là có chút không thú vị. Lý Dịch bưng ly rượu khác lên, một hơi uống cạn.
Một hàng tổng cộng có 10 ly, anh một hơi xử hết ba ly. Sau đó cả người dựa về phía sau, lõm vào trong ghế sô pha, thân mình ẩn vào trong chỗ tối, nhìn hai người đối diện.
Tiêu Mục ăn trái cây xong thì thoải mái hơn nhiều, nhưng mà vẫn không chịu được rượu, cái cổ lập tức đỏ lên, anh ấy cười rồi quạt quạt cái cổ, nói với Đào Túy: “Đợi một lát nữa có thể là sẽ say mất.”
Đào Túy không biết làm sao, uống một ngụm rượu trái cây, chọt anh ấy: “Nói anh đừng uống mà anh cứ muốn uống.” Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Lý Dịch, miệng đầy oán giận: “Anh, sao anh cứ nhắm vào Tiêu Mục vậy, anh ấy cũng không có lỗi với anh.”
Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài, đã châm thuốc, ánh sáng màu cam cháy lên giữa chân mày, nhưng ngược lại lại rất lạnh lùng, anh không nói lời nào chỉ nhả khói thuốc.
Đào Túy thấy anh như vậy, có chút run sợ, cô bĩu môi, dời tầm mắt đi.
Tâm tư của người đàn ông lớn tuổi sâu như biển cả.
Có lẽ anh thật sự không thể hiểu nổi tình cảm thanh mai trúc mã của cô và Tiêu Mục.
Nhưng mà tình cảm của anh với chị Yên cũng rất tốt mà, hai người nam nữ trưởng thành đứng cạnh nhau, cái loại hormone thật sự giấu cũng giấu không được, rất nhiều lần Đào Túy đều cảm thấy bọn họ nói chuyện, nói nói thì có thể hôn môi. Chẳng lẽ lúc trước Lý Dịch và chị Yên ở chung với nhau, cũng như cô và Tiêu Mục sao?
Không hề cố kỵ, cho nên mới lo lắng?
Cho nên bây giờ Lý Dịch chê cô nhỏ tuổi, sợ cô ở trong biệt thự của anh, lại yêu đương khiến anh khó giải thích với mẹ sao?
Nhưng mà rõ ràng Tiêu Mục không phải là người ngoài.
Đào Túy lười đi suy đoán tâm tư của Lý Dịch, ngược lại đi hỏi Chu Dương: “Anh Chu Dương, sao các anh cũng tới đây uống rượu vậy?”
Chu Dương bấm điện thoại, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Bởi vì tâm trạng không tốt nha.”
“Ôi, các anh mà cũng có tâm trạng không tốt hả?”
“Ôi, cô bé à, bọn anh cũng là người đó.” Chu Dương cũng ôi lên theo, giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, ôi lên cũng dễ nghe.
Đào Túy cười rộ lên.
Tiêu Mục cũng cười theo, nhích lên phía trước nói chuyện với Chu Dương.
Ghế dài chỉ có Lý Dịch không mở miệng nói chuyện, anh kéo cổ áo mấy lần, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Đào Túy, anh lại ngửa đầu, nhắm mắt lại, tùy ý để cồn tàn sát bừa bãi trong cơ thể.
Điệu nhảy hiện đại trên sân khấu đã thay đổi rồi, đổi thành rock and roll, có DJ ở trên sân khấu chà đĩa, âm nhạc rất có tiết tấu, có nhiều người đi xuống nhảy. Đào Túy nổi lên hứng thú, kéo Tiêu Mục đứng dậy muốn đi nhảy, cánh tay lại bị Lý Dịch nắm lại, cô sửng sốt nhìn Lý Dịch: “Em phải về nhà rồi.”
“Mới một giờ.”
Lý Dịch nhướng mày: “Đã khuya.”
Đào Túy khiếp sợ.
Lý Dịch vòng đi qua, cầm điện thoại của cô lên, kéo cánh tay cô rồi bước đi.
Đào Túy nghiêng ngả lảo đảo đi theo, tức giận đi đẩy sau lưng anh, quay đầu nhìn về phía Tiêu Mục và Chu Dương, Tiêu Mục bất lực, trong tay anh ấy vẫn còn bưng một ly rượu, nhẹ nhàng đặt xuống, vẫy tay với Đào Túy.
Sau khi ra cửa, Lý Dịch đưa chìa khóa cho người lái thay, nhét Đào Túy vào ghế sau, Đào Túy còn muốn phản kháng, nhưng lại choáng váng một trận, vừa nãy cô lén uống hai ly rượu mạnh.
Không ngờ tới bây giờ cồn đã bốc lên rồi, cô gõ gõ cái trán.
Sau khi Lý Dịch ngồi lên ghế phụ, quay đầu nhìn, híp mắt, lúc này mới ngửi thấy giữa không trung có mùi rượu mạnh, anh thấp giọng chửi thề một tiếng, xuống xe đi đến ghế sau, ôm Đào Túy đến bên vai.
Cái trán của cô chống ở bả vai của anh, lẩm bẩm nói: “Đau quá, đau đầu.”
Lý Dịch cầm nước lên, vặn ra đưa cho cô.
Đào Túy nhận lấy, tay run lên suýt nữa rơi mất, Lý Dịch chỉ đành đỡ thân chai, cúi đầu nhìn cô uống. Cô gái trong lòng mặc váy dài lộ vai, lúc giãy giụa, lúc này đã lộ ra một mảng lớn da thịt, Lý Dịch gác tay lên trên vai của cô, nhẹ nhàng vén những sợi tóc kia, cố gắng che đi da thịt trắng nõn kia.
Đào Túy uống nước xong, vẫn còn rất choáng váng.
Sau khi cô buông tay ra, lại ngã về trong lòng của anh.
Lý Dịch ôm chặt lấy cô, kêu người lái thay lái xe.
Chiếc xe chạy như bay ra ngoài.
Rất nhanh đã đến biệt thự, dì Lưu đã đi nghỉ ngơi, Lý Dịch ôm Đào Túy lên lầu, có thể là cô gái đã say quá rồi, cả người mềm nhũn, đi đến bên giường, sau khi thả xuống, kéo chăn cho cô xong, Lý Dịch liền chuẩn bị rời đi.
Cởi cúc áo sơ mi đi đến bên cửa, bước chân dừng lại một chút, sau đó thì xoay lại.
Im lặng nhìn cô vài giây.
Cô gái trở mình, ưỡn người lên giống như trẻ con vậy, khiến cho dây vai càng tuột ra, cái váy xẻ tà lộ ra đôi chân dài.
Ma xui quỷ khiến, một tay Lý Dịch chống ở mép giường, cúi người, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc của Đào Túy, vén ra một chút…
Nhưng lại nghe thấy, giọng cô lẩm bẩm.
“Tiêu Mục.”
Động tác của Lý Dịch ngừng lại.
“Tiêu Mục, anh rót cho em cốc nước.”
Cô trở mình, duỗi tay, ôm lấy cổ của Lý Dịch.
Một giây kia.
Đáy mắt Lý Dịch hiện lên một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Bình thường cô cũng làm nũng như thế này với Tiêu Mục?
Ôm cổ?
Lý Dịch hơi nhắm mắt, sau đó thì kéo cánh tay của cô xuống, đứng dậy, đi rót một cốc nước ấm.
Sau khi quay lại, ôm người từ trên giường lên, nhét ống hút vào trong miệng cô.
Đào Túy lại rúc vào trong ngực anh, lại còn ngoan ngoãn uống nước.
Lý Dịch: “Em rất thích Tiêu Mục?”
Dò hỏi thử.
Sau khi hỏi xong, anh thấy mặt mày cô rủ xuống, chờ câu trả lời. Khoảng chừng một phút sau, cô uống nước xong, ợ một cái, trở tay ôm lấy cánh tay của anh: “Đương nhiên rồi, em thích anh như vậy.”
Lý Dịch: “…”
Anh đặt cái cốc xuống, lại hỏi: “Em còn thích ai nữa?”
Đào Túy cọ cọ cánh tay của anh, lại ợ một cái, mùi rượu nồng nặc, cô cười tủm tỉm: “Không có nữa.”
Lý Dịch: “…”
Vào khoảnh khắc đó, anh lại muốn hỏi.
Lúc trước em thả thính anh.
Không phải là thích anh sao?
Ý thức được vấn đề bản thân mình muốn hỏi trẻ con ngu ngốc như vậy, mi tâm của Lý Dịch cau lại, anh gỡ ngón tay của Đào Túy ra, đặt người về lại trên giường, kéo chăn đắp lên.
Lý Dịch xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Dì Lưu vừa mua đồ ăn vào cửa, gặp phải Lý Dịch từ trên lầu đi xuống, bà ấy đặt đồ ăn xuống, cười nói: “Hôm nay dậy sớm vậy.”
Bên ngoài sắc trời vẫn còn tối.
“Dạ.” Lý Dịch cài cúc áo sơ mi, vẻ mặt hờ hững, anh vơ lấy áo vest, khoác lên, nói: “Cháu ra ngoài đây.”
“Sớm như vậy? Không ăn sáng sao?” Dì Lưu sửng sốt.
“Không ạ.”
Nói xong liền đi qua bên người dì Lưu, người đàn ông lạnh nhạt đến nỗi giống như khối băng, dì Lưu ngây ngốc một hồi lâu, hình như tâm trạng của anh vô cùng kém.
Cảm xúc lộ ra ngoài rất dữ dội.
Bà ấy đang chuẩn bị hỏi gì đó.
Bóng dáng đằng trước ngừng lại, Lý Dịch ngước cằm lên chỉnh cổ áo, nói: “Cô bé ấy say rượu, hôm nay có lẽ sẽ đau đầu, đợi lát nữa dì lên lầu xem em ấy thế nào.”
“Ừ, ừ, được.” Dì Lưu theo phản xạ trả lời.
Sau đó, nhìn thấy Lý Dịch cầm chìa khóa xe, đi ra cửa.
Bầu trời xám xịt.
Bóng dáng của người đàn ông cao lớn, như là muốn chạm đến trời, nhưng lại mang theo sự ác liệt không thể nói rõ.
Đào Túy ngủ đến khi trời sáng, tỉnh lại nhưng vẫn còn đau đầu, nhưng mà hôm nay phải livestream bán hàng, đây là lần thứ hai của cô, cũng vô cùng quan trọng. Rửa mặt xong xuống lầu, dì Lưu vừa nhìn thấy cô đi xuống đã vội vàng bước lên phía trước đỡ cô.
“Thế nào rồi? Có đỡ chút nào không?”
“Cháu đau đầu quá ạ.” Đào Túy hít hà một hơi, ngồi ở bên bàn ăn, trong vô thức mà đi nhìn vị trí của Lý Dịch thường ngồi, lại phát hiện trống không.
“Anh ấy đâu ạ?”
“Trời chưa sáng cậu ấy đã đi rồi, có lẽ là bận việc.” Dì Lưu nói, di chuyển canh giải rượu qua cho Đào Túy.
Mùi hương kia ngửi có vẻ cũng không tồi, Đào Túy cúi đầu uống, vừa uống cô vừa chơi điện thoại, một đêm không xem wechat, trong nhóm wechat đã bùng nổ rồi.
Tối hôm qua Tiểu Anh tham gia kiểm tra đánh giá lần thứ hai, livestream bán hàng, bán ra 5000 cái.
Đánh vỡ kỉ lục trước đó của Đào Túy.
Bây giờ hai nhóm đều đang hâm mộ ghen ghét đố kỵ.
Hoàng Tuyết và Điền Họa gửi tin nhắn cho Đào Túy.
[Cô xem, cô ta phá kỷ lục của cô rồi, cô lại còn đần độn. Lần trước cô ta mới mấy trăm cái, lần này tăng gấp nhiều lần như vậy, đây chính là lưu lượng của Tần Tư Tư cho cô ta, cô còn cảm thấy không sao cả?]
Đào Túy không trả lời, rời khỏi wechat.
Sau khi thả điện thoại xuống thì tiếp tục ăn bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, cô ngồi xe của chú Trần ra khỏi cửa, đi đến công ty. Bây giờ bầu không khí của nhóm nhỏ bốn người của các cô càng lúc càng quái dị, đặc biệt là sau buổi livestream tối hôm qua, Tiểu Anh có thành tích tốt như vậy, càng là dậu đổ bìm leo.
Đào Túy ngồi ở trên ghế, nhìn tình huống này thì có chút bực bội.
Cô cảm thấy Tần Tư Tư thật sự không phải là thứ tốt đẹp gì.
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Mọi người đều đi chuẩn bị đồ cho buổi livestream tiếp theo của Đào Túy, Đào Túy kéo chị Tô lại nói: “Chị, nhóm của chúng ta có phải nên kiểm tra đánh giá lại không?”
Chị Tô sửng sốt: “Sao thế?”
Đào Túy ngậm kẹo mút nói: “Chị xem, bây giờ Tiểu Anh mượn nhân khí của Tần Tư Tư, một hơi bán đi nhiều như vậy, đây không phải là gian lận sao?”
“Cái này không tính chứ?” Chị Tô nhìn vẻ mặt của Đào Túy thay đổi đi một chút: “Cái này làm sao có thể tính chứ, tối hôm qua toàn bộ đều dựa vào sự cố gắng của Tiểu Anh đó.”
Cô ấy cho rằng vì Đào Túy bị Tiểu Anh phá vỡ kỷ lục cho nên mới nói những lời như vậy.
Đào Túy cắn kẹo mút răng rắc, nói: “Nhưng mà…”
Nhưng mà Hoàng Tuyết và Điền Họa thật sự ríu rít bô bô nói không ngừng nghỉ, cô bị hai người này làm cho bực bội muốn chết. Đào Túy nhìn chị Tô nói: “Nếu như chị đã cảm thấy không tính, vậy thì không tính đi.”
Dù sao cô chẳng sao cả, nhưng mà vốn dĩ nhóm nhỏ hài hòa lại trở thành cái vẻ như bây giờ, trước kia còn nghe chị Tô và cô Tần nói cách làm của Tần Tư Tư không tốt.
Bây giờ thì từng người một đều hướng về Tần Tư Tư.
Đào Túy trợn trắng mắt, xoay người bỏ đi.
Chị Tô nhíu mày, nhìn cô, đột nhiên cảm thấy Đào Túy cũng không đáng giá để bồi dưỡng như vậy.
Hôm nay livestream chủ yếu là dành cho mặt nạ còn có hai loại bún ốc cùng một loại nước tẩy trang. Bởi vì đều là streamer nhỏ, sẽ không có sản phẩm tốt tìm tới cửa.
Nhưng sản phẩm này Đào Túy đều dùng rồi cũng ăn qua rồi, cũng không tệ lắm, nhưng mà không đến mức là vô cùng tốt, may mà giá cả cũng không tính là đắt, còn rất ưu đãi.
Bởi vì đã có kinh nghiệm livestream.
Lần này Đào Túy duy trì phong cách livestream như vậy của chính mình.
Nhiều người chịu lép vế.
Hơn nữa trước đó cái lần mà Tiêu Mục lộ mặt, đã tăng thêm cho Đào Túy một ít người xem, đôi khi cũng sẽ có người hỏi Đào Túy, sao Tiêu Mục lại không có mặt.
Đào Túy cười tủm tỉm đắp mặt nạ, trả lời các cô ấy.
Buổi livestream này có chút khác biệt, cảm giác giống như là bán hàng trong một cuộc tán gẫu. Ngược lại số lượng đơn hàng trong hậu trường liên tục có người đặt, cô giáo trong tai nghe không ngừng chỉ huy Đào Túy điều khiển toàn buổi livestream, tiết tấu chậm rãi được Đào Túy nắm chắc.
Còn lại mấy phút cuối cùng, tổng số lượng bán đi hơn 4100 cái.
Cô Tần ở hậu trường vui vẻ gật đầu: “Rất tốt, Đào Túy thật sự có thực lực, cô ấy dần dần có phong cách.”
Chị Tô ôm cánh tay, không nói lời nào.
Một giây trước cô ấy mới cảm thấy Đào Túy không đáng giá, nhưng một giây sau này lại có chút vả mặt.
Cô ấy thấp giọng nói: “Em ấy vẫn chưa đủ 5000 cái, lần sau số lượng của Tiểu Anh chắc chắn còn sẽ tăng lên gấp bội.”
Cô Tần ngừng lại một chút, nói: “Cô nhìn Đào Túy xem, cô ấy hoàn toàn là phong cách và tiết tấu của chính bản thân mình, so với Tiểu Anh tối qua trung quy trung củ*, còn tốt hơn một chút đó.”
*Trung quy trung củ: phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc câu nệ.
“Phong cách quá sắc bén, rất dễ bị cắn.”
Lúc này cô Tần mới phản ứng lại, hôm nay lời trong lời ngoài của chị Tô đều là không xem trọng Đào Túy, cô ấy gỡ tai nghe xuống, nhìn về phía chị Tô: “Cô làm sao vậy?”
Chị Tô không nói một lời.
Thiên vị rồi sao, thế này là thế nào.
Mặc dù nói Tiểu Anh có sự nâng đỡ của Tần Tư Tư mới có ngày hôm nay, nhưng mà Tiểu Anh dễ quản lý hơn.
Rõ ràng Đào Túy không dễ quản lý, hơn nữa Đào Túy thật sự có bản lĩnh, thì chắc hẳn không chỉ ngừng ở 4100 cái này, rõ ràng năng lực của cô không có vượt quá nhiều như vậy.
Lúc này.
Số lượng đơn hàng trong hậu trường đột nhiên tăng mạnh.
Một cô giáo khác tháo tai nghe xuống, kêu cô Tần một tiếng: “Mau nhìn kìa, Đào Túy tăng mạnh lên đến 5800 cái rồi kìa.”
Chị Tô sửng sốt, không dám tin tưởng.
Mà lúc này.
Phòng giám đốc kinh doanh ở trên lầu.
Giám đốc đặt con chuột xuống, thở phào một hơi, gọi điện thoại cho Lý Dịch: “Tổng giám đốc Lý.”
Người đàn ông ở đầu bên kia giọng nói trầm thấp: “Ừm.”
“Tôi dùng một cái tài khoản giúp anh gian lận, mua đủ 800 cái, không biết phải gửi đến chỗ nào đây?”
“Đầu tư Hưng Dịch.”
“Vâng.” Anh ta chần chừ một chút, hỏi: “Vậy lần sau, Đào Túy bán hàng còn cần báo với anh nữa không?”
“Có thành tích thì không cần, không có thành tích thì báo.”
Một tay của giám đốc kinh doanh vỗ về phía cái trán của mình, ây da, thật muốn chết.
Anh ta nghẹn nửa ngày.
Thật ra thật sự không thể gian lận.
Thôi vậy.
Không thể nói được.
Tổng giám đốc Lý lại muốn đầu tư thêm rồi.
Livestream đến phần sau, Đào Túy thật sự miệng lưỡi khát khô, nhất là mấy phút cuối cùng kia, cô gào to đây là cái ưu đãi nhất, mọi người đi qua nhưng đừng bỏ qua, mua không sợ bị lừa mua không sợ bất lợi, mau đến đặt hàng đi. Đợi lúc dừng lại, cô nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, sau đó một đoàn người đột nhiên đến chúc mừng cô.
Cô mới phát hiện cô đột phá tới 6000 cái.
Cô ngây ngốc hai giây, sau đó ngồi thẳng người lên, nghiêng đầu: “6000 sao?”
“Đúng!”
“Cô thật trâu bò!”
“Chậc chậc, quả nhiên vẫn là cô lợi hại mà, Đào Túy, buổi sáng tôi nhìn thấy vẻ mặt kia của Tiểu Anh, thật sự rất đắc ý.”
“Chúc mừng chúc mừng, có phải là nên mời ăn cơm không? Lần này cô tăng lên gấp đôi đấy.”
“Bây giờ cô lại đứng thứ nhất trong tất cả nhóm nhỏ đấy.”
Đào Túy chống cằm cười rộ lên.
Không uổng công cô cố sức gào to như vậy, cô cho rằng nhiều lắm thì cũng chỉ bán ra 4000 cái, thật không ngờ mà.
Lúc này, cô Tần nhô đầu ra, nói: “Đào Túy, mở cuộc họp.”
“Aizz, tới đây.”
Từ trong công ty đi ra, đã gần sáu giờ rưỡi rồi, ánh chiều tà chiếu trên mặt đất, Đào Túy hẹn Tiêu Mục, ở trước quầy lễ tân đợi chiếc xe công nghệ của anh ấy gọi. Lúc này thang máy rộn ràng nhốn nháo đi xuống một đám người, xuống rồi lại không đi.
Đứng ở đó nói chuyện.
“Chị Tư Tư, lần này Đào Túy bán 6000 cái, so với Tiểu Anh còn nhiều hơn một ngàn cái đó, chị giúp Tiểu Anh thu hút lượt truy cập này không phải là uổng công rồi sao.”
Giọng nói của Tần Tư Tư truyền đến, giọng điệu rất khẽ: “Không sao cả.”
“Ồ, chị Tư Tư, tối nay chị muốn mang theo Hoàng Tuyết livestream đúng không?”
“Ừm.”
“Cô đừng nhiều lời, trong lòng chị Tư Tư đều có tính toán, chị ấy hoàn toàn không quan tâm Đào Túy bán nhiều hay ít, chị ấy là muốn để Đào Túy không cách nào ở lại trong nhóm nữa. Hôm nay Đào Túy bán nhiều như vậy, cô cảm thấy trong lòng Tiểu Anh sẽ thoải mái sao? Chó muốn cắn người sẽ không sủa, vừa nãy sắc mặt của Tiểu Anh đã rất đen rồi.”
“Thì ra là thế, tôi còn đang sợ đây, tôi cảm thấy Đào Túy là một cái tai họa ngầm.”
Mấy giọng nói kia không lớn, nhưng đều truyền vào trong lỗ tai của Đào Túy, người ở đại sảnh này đều tan làm rồi, có lẽ bọn họ tưởng rằng không có người, cho nên mới dám nói ở nơi này. Đào Túy dựa vào trên vách tường.
Hóa ra Tần Tư Tư thật sự phá hư sự hài hòa trong nhóm nên mới mang theo người.
Cũng thật là không biết xấu hổ.
Đào Túy xoay người, gào lên: “Tần Tư Tư.”
Trong chốc lát, bốn năm người gồm cả Tần Tư Tư bị vây ở chính giữa, cả đám quay người, nhìn thấy Đào Túy ngược chiều ánh sáng, mấy người đó đều sửng sốt.
Sắc mặt của người trợ lý vừa nãy nói nhiều nhất lập tức trắng bệch.
Trái lại Tần Tư Tư vẫn rất bình tĩnh, dáng vẻ dịu dàng như nước.
Đào Túy cười lạnh, tiếp đó chạy như bay tới, một chân bay lên, hung hăng đá trên bụng của Tần Tư Tư.
“Aaaaa.” Tiếng hét chói tai lập tức vang lên.
Cả người Tần Tư Tư bay về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, Đào Túy chạy tới, khom lưng túm lấy đầu tóc của Tần Tư Tư: “Em thật lợi hại nha! Còn muốn khiến chị không thể ở lại trong nhóm.”
Tần Tư Tư đau đến mức kêu to: “Đào Túy!”
“Chị thả em ra.”
Cô ta liều mạng co rụt về phía sau, chống ở cửa thang máy.
Đào Túy từng bước đến gần, cười lạnh, túm lấy tóc của cô ta.
Lúc này những người còn lại mới phản ứng lại, lần lượt chạy đến, kéo Đào Túy lại, còn có một số người muốn đánh Đào Túy, hiện trường hỗn loạn, lúc này, cửa thang máy ở phía sau Tần Tư Tư mở ra.
Một đám người lộn xộn đồng loạt ngẩng đầu lên.
Liền nhìn thấy, trong thang máy, tay của người đàn ông cao lớn đút vào trong túi, không nói một lời nhìn một màn trước mắt này. Tất cả đều là những cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy đàn ông thì đều bị dọa một trận, thậm chí ngay cả tay cũng đều chưa rút về.
Tần Tư Tư nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên cúi đầu.
Lý Dịch nhận ra cô ta, nhưng lại càng chú ý đến Đào Túy, Đào Túy ngửa đầu, trong tay còn túm lấy đầu tóc của Tần Tư Tư, có người còn siết chặt cổ của cô.
Cô ngẩn ngơ, giọng nói thật khẽ: “Anh.”
Lý Dịch đáp lại một tiếng, chân dài bước tới.
Đi qua bên người Tần Tư Tư, những người còn lại giống như bị đông cứng lại, Lý Dịch nhìn về phía nữ sinh đang siết chặt lấy Đào Túy, nữ sinh kia thu tay trở về.
Đầu ngón tay Lý Dịch chỉ một nữ sinh khác muốn túm lấy tóc của Đào Túy, nữ sinh kia run rẩy thu tay lại. Hai người còn lại lần lượt tự động buông tay.
Bây giờ chỉ còn lại Đào Túy.
Tần Tư Tư có chút mong chờ nhìn về phía Lý Dịch.
Nhưng Lý Dịch không nhìn cô ta, híp mắt hỏi Đào Túy: “Đánh xong chưa?”
“Còn muốn tiếp tục không?”
Một đám người: “…”
Đào Túy: “Đánh xong rồi.”
Cô đá Tần Tư Tư một cái, đứng thẳng người lên.
Cô có hơi sợ Lý Dịch mắng cô.
Cô nhìn Tần Tư Tư, vẻ mặt dịu dàng mềm mại, vô cùng khiến người ta thương tiếc, Lý Dịch sẽ ở trước mặt mọi người ôm Tần Tư Tư lên sao? Không phải ngày đó còn tới hẹn hò đấy à.
Lúc này, Lý Dịch lại nắm lấy tay của cô, nói: “Đi thôi.”
Đào Túy sửng sốt.
Cô ngơ ngác đi theo bước chân của Lý Dịch.
Đằng sau, Tần Tư Tư gào khóc: “Lý Dịch!”
“Lý Dịch.”
Đào Túy quay đầu lại nhìn.
Tần Tư Tư đã đứng lên, ôm bụng, dáng vẻ đó, thật đúng là đáng thương.
Đào Túy lại nhìn Lý Dịch.
Tựa như Lý Dịch không nghe thấy giọng nói ở phía sau, vừa ra khỏi cổng lớn, liền cầm thuốc lá ra ngậm lấy, anh nắm tay Đào Túy đi xuống bậc thang, chuẩn bị đi lái xe.
Lúc này.
Một chiếc xe công nghệ chậm rãi chạy tới, ngừng ở cửa.
Cửa xe mở ra, Tiêu Mục mặc áo hoodie đi ra: “Đào Túy, ở đây.”
Đào Túy lập tức dừng bước chân lại: “Anh.”
“Tối nay em có hẹn ăn cơm với Tiêu Mục, anh tự mình về nhà đi.” Cô lập tức giãy giụa thoát khỏi bàn tay của Lý Dịch.
Lý Dịch nắm cô lại, đầu ngón tay dùng sức.
Anh nhìn về phía Đào Túy, nhìn vẻ mặt Tiêu Mục đầy tươi cười ở cách đó không xa. Đáy mắt của Lý Dịch dần dần trở nên lạnh lẽo, vài giây sau, anh túm lấy Đào Túy, trực tiếp đi về phía chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa.
Đào Túy còn đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi: “Anh, anh. Anh…”
“Câm miệng!” Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng.
Đào Túy: “…”
Đậu má, đến thời kỳ mãn kinh à?