Lại nhìn về phía sau, một nhóm người đều đang ở đây, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da, rõ ràng là chuẩn bị sắp ra ngoài.
Cô ý thức được hình như mình đã làm ra chuyện sai trái, cô chần chừ dậm gót của đôi giày cao gót hai bước, giọng điệu có hơi yếu ớt:
“Anh trai, em xin lỗi, em…”
“Em chỉ là tiện đường ghé qua thăm anh thôi.”
Lý Dịch không lên tiếng, giữa trán của anh vẫn nghiêm nghị, cô đột nhiên đến cảm ơn anh, cảm ơn chuyện gì anh biết rõ.
Cô gái trẻ làm việc không cẩn thận chu đáo, anh miễn cưỡng phải ở đằng sau đỡ eo cho cô, nhưng mà những lời vừa nãy chưa nói xong bị mắc kẹt trong cổ họng, làm anh khá bực bội.
Lý Dịch day trán một chút rồi hỏi cô: “Em ăn cơm chưa?”
Bên ngoài sắc trời ngày càng tối, vừa đúng là giờ ăn cơm, Đào Túy thành thật lắc đầu, Lý Dịch nâng đồng hồ lên nhìn, sau đó khoác vai cô nói:
“Vậy cùng nhau đi ăn đi.”
Đào Túy đi theo anh một cách bị động, ‘a’ một tiếng, nghe thấy tiếng bước chân của hàng người phía sau còn có Giang Sách mang ý cười đi theo bên cạnh. Lúc này mới phản ứng lại, nhiều người như vậy cùng ăn cơm á.
Cô muốn đi tìm Tiêu Mục, sáp lại gần Lý Dịch nói: “Anh trai, vốn dĩ em còn muốn đi tìm…”
“Tìm ai?”
Lý Dịch đã kéo mở ghế lái phụ, sau khi nghe thấy, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói dường như hơi lạnh.
Đào Túy: “…”
Tại sao cổ họng cô bỗng nhiên bị nghẹn lại vậy?
Tại sao?
Lý Dịch nhìn cô, lông mi người con gái rất dài, giống như đang muốn nói chuyện, anh dùng lực của một tay để đỡ Đào Túy, cô không phát hiện ra mình đã ngồi lên ghế lái phụ.
Tiếng đóng cửa vang lên, cô mới phản ứng lại rằng mình đã ngồi ở ghế lái phụ.
Cô nhìn Lý Dịch.
Sau khi Lý Dịch lên xe, cầm điện thoại lướt nhìn rồi nói: “Giang Sách đã đặt phòng riêng rồi.”
“Ăn cá kho nhé?” Anh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Đào Túy, trưng cầu ý kiến của cô.
Giọng đều đều nhưng ánh mắt sâu xa thì dán lên mặt cô.
Đào Túy gật đầu: “Ừm, được ạ.”
“Em có thể gói mang về không?”
Câu này vừa được thốt ra, Lý Dịch lại liếc nhìn cô, giẫm chân ga, xe lập tức lao đi.
Đào Túy giữ chặt dây an toàn, bĩu môi.
Không thể thì không thể vậy.
Cô đặt một đĩa cho Tiêu Mục ăn.
Sau khi chiếc Land Rover xuất phát thì những xe còn lại ở đằng sau cũng đi theo, tổng cộng ba chiếc. Xe thương vụ với Mercedes và một chiếc Crown, Giang Sách lái Mercedes đi ở phía sau, ngón tay gõ vào vô lăng.
Một người quản lý cấp cao theo Lý Dịch đã lâu, ngồi ở ghế sau xe anh ấy dò hỏi:
“Vừa nãy tôi không nhìn lầm đấy chứ? Tổng giám đốc Lý ôm eo của cô gái trẻ kia à.”
Giang Sách gật đầu.
Thầm nghĩ tôi cũng rất kinh ngạc đó.
Một người quản lý cấp cao khác ngồi bên cạnh nói: “Nhìn không ra đấy, tổng giám đốc Lý cũng có lúc tình cảm dịu dàng như vậy.”
“Đúng vậy.”
“Giang Sách, mối quan hệ của bọn họ là gì vậy?” Quản lý cấp cao vỗ vai Giang Sách.
Giang Sách nghĩ một lúc.
“Trước đây là quan hệ anh trai em gái đó.”
Không thể hiểu rõ được Lý Dịch, một cái ôm không bình thường như thế, sau khi bỏ ra lại khôi phục biểu cảm bình thường, cho nên Giang Sách quả thật không nhìn ra được suy nghĩ của Lý Dịch lắm.
Nhưng anh ấy hơi hơi hơi hơi hơi có linh cảm.
Đào Túy dùng Meituan đặt một phần cá kho có điểm đánh giá rất cao và một số món ăn kèm. Tiêu Mục gửi tin nhắn đến nói sẽ để lại cho cô xíu đậu nành non…
Đào Túy gửi biểu tượng cảm xúc đi nổ tung anh ấy.
Đến phòng riêng ở nhà hàng đã đặt trước, vừa đúng giờ cơm, nhà hàng không tệ, không tính là đông người, nhưng mấy quán ăn ở gần nhà hàng thì người đông như kiến.
Sau khi Đào Túy xuống xe, lúc đi vào đại sảnh của nhà hàng mới nhận ra rằng đồng nghiệp của anh đều là đàn ông, hơn nữa còn đều là đàn ông trưởng thành, cô có hơi sợ.
Kéo ống tay áo của Lý Dịch: “Anh.”
Lý Dịch dễ dàng nắm được cổ tay cô hỏi: “Sao vậy?”
“Em có thể không đi ăn không ạ? Để Tiêu Mục ở nhà một mình, em không… yên tâm.”
Lý Dịch cười giễu, một tay của anh đặt trong túi quần, không hề lên tiếng, kéo cô đi vào trong thang máy.
Đào Túy: “…”
Được thôi.
Thời kỳ mãn kinh của anh già, nhường anh đó.
Sau khi bước vào phòng riêng, Đào Túy chẳng sợ như thế nữa, cô ngồi bên cạnh Lý Dịch, bên cạnh cô và Lý Dịch cũng không có người khác.
Tám người đàn ông còn lại bao gồm Giang Sách đều ngồi ở phía đối diện.
Lý Dịch ngồi xuống xong thì lật xem máy tính bảng, đang xem email vừa mới được gửi đến, có người quản lý cấp cao đứng dậy đi đến châm thuốc cho anh, anh nâng tay ngăn lại.
Sau khi người quản lý cấp cao trở về chỗ ngồi, Lý Dịch mới hỏi Đào Túy: “Em muốn ăn gì?”
Ngón tay Đào Túy đang nhấn cực nhanh trên trò chơi trong điện thoại, không hề ngẩng đầu lên, trả lời:
“Món gì cũng được ạ.”
Lý Dịch thấy cô mải mê như thế, nhướng mắt nhìn Giang Sách.
Ý là bảo Giang Sách tự xem xét rồi quyết định.
Giang Sách đợi một lúc lại đợi được cái này, có hơi bế tắc, anh ấy khẽ hỏi: “Sếp Lý, anh không biết Túy Túy thích ăn gì ạ?”
Lý Dịch chợt khựng lại.
Giống như cũng nghĩ đến vấn đề này, anh đỡ trán nhìn Đào Túy đã hoàn toàn mê muội vào trong trò chơi, nói:
“Tôm luộc, có bánh tart trứng không?”
“Thêm bánh tart trứng nữa đi?”
“Cô bé, em thấy sao?”
Đào Túy: “Cũng được ạ.”
Cô không nhận ra rằng mấy món này thật sự là món mà cô thích ăn.
Lý Dịch nhìn Giang Sách.
Giang Sách lập tức thêm vào, không có bánh tart trứng nhưng có thể bảo đầu bếp làm thêm, đây là một nhà hàng của Chu Dương. Làm bánh tart trứng trong vài phút mà thôi.
Sau khi điền vào, Giang Sách phản ứng trở lại.
Lý Dịch vậy mà đã ghi nhớ sở thích của cô Đào.
Quá vi diệu rồi đấy.
Linh cảm của anh ấy lại nhiều hơn hơn hơn hơn rồi.
Mấy người đàn ông bọn họ ăn cơm là có chuyện để nói, Đào Túy không chơi trò chơi nữa, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nghe, dù sao cũng nghe không hiểu. Tóc cô đã thả ra từ nãy, lúc này cũng đang thả, ăn cơm có hơi vướng víu, thế là cô dùng một tay vén tóc ra, Lý Dịch nhìn thấy, bảo Giang Sách đi mượn dây thun.
Dây thun đã được mang đến, anh vừa nói chuyện với mọi người vừa dựa vào phía sau, hơi nghiêng người qua phía Đào Túy, gom tóc cô lại.
Đào Túy đang nhét một miếng xương sườn trong miệng, cô sững người, cả người bất động. Ngón tay của Lý Dịch lướt nhẹ qua má cô, tất cả tóc được gom lại ở phía sau, sau đó tóc đã được cột lại. Đào Túy suýt chút nữa đã phun miếng xương sườn trong miệng ra, cổ của cô đang cứng đờ, quay đầu nhìn Lý Dịch, anh vẫn đang nói chuyện và đang buộc tóc với vẻ hờ hững.
Anh tỏ ra rất thản nhiên, Đào Túy ngẩn ngơ nhìn anh một lúc, anh trai tốt như vậy, hạnh phúc quá chứ nhỉ? Hay là không bình thường?
Nhưng cảm giác được chăm sóc này vẫn… tuyệt vời.
Buộc tóc xong, Lý Dịch quay đầu đi muốn nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Đào Túy. Anh nhướn mày đang định nói chuyện thì đột nhiên lại giữ cằm cô rồi quay lại, nhìn thấy một vết thương màu đỏ trên gò má cô, đã ngừng chảy máu, không được xem là rõ ràng lắm nhưng rất dài rất mảnh.
“Ai làm?”
Giọng điệu lạnh lùng.
Đào Túy bỗng hoàn hồn lại, mới định hình được anh đang hỏi cái gì, cô nghịch tóc một cách vô thức, nói:
“Không có gì đâu.”
Sau đó cảm thấy câu trả lời như vậy quá đơn giản, đứa ngốc cũng không tin, cô lập tức nói:
“Giám đốc kinh doanh là giám đốc Lâm ấy, anh ta đã dạy bảo chị Tô rồi.”
Lý Dịch híp mắt: “Chị Tô?”
“Cái người quản lý mà dẫn dắt em ấy à?”
“A, đúng rồi.” Nhắc đến chuyện này, Đào Túy liền có chuyện để nói, thì thầm:
“Trước đây em rất thích chị ấy.”
Chị Tô khá giống Đào Hinh, ngoài miệng thì vô cùng ghét bỏ nhưng rất nhiều chuyện đều nghĩ cho cô, đương nhiên, đó là chuyện của trước kia, bây giờ Đào Túy cũng có chút khúc mắc với chị ấy.
Lý Dịch nhận nước khử trùng mà Giang Sách đi lấy về rồi sát trùng cho Đào Túy, lại dùng băng cá nhân dán lên, sau đó anh đứng dậy cầm điện thoại gọi điện cho giám đốc Lâm.
Thật ra Đào Túy cảm thấy vết thương không phải vấn đề to tát gì cả, dán băng cá nhân này trái lại còn xấu nữa, cúi đầu xuống kiên trì muốn gỡ nó ra, ánh mắt Lý Dịch lạnh lùng quét qua.
Đào Túy đành phải bỏ tay xuống.
Bĩu môi.
Lý Dịch gọi điện thoại xong quay lại nhìn thấy cô đang bĩu môi, lông mày hiện lên nét vui vẻ, anh hỏi:
“Em còn cần người quản lý kia không?”
Trong đầu Đào Túy vẫn đang nhớ nhung đến miếng băng cá nhân cực kỳ xấu xí ở trên mặt kia, nghe thấy câu này, lặng người một lúc sau đó nói:
“Cần ạ, sao lại không cần chứ?”
Đào Túy chống cằm, ngón tay vẫn đang móc miếng băng cá nhân, nói: “Em phải cố gắng chút nữa để sau này có thể vả mặt chị ấy, nếu như không có chị ấy thì làm sao vả mặt được.”
Nghe thấy lời này, cả một bàn đàn ông lướt nhìn qua.
Tuổi của cô gái còn nhỏ nhưng trong mắt chứa đựng nghị lực không chịu thua, không sợ việc đi cùng “sói”, chỉ sợ không có dũng khí đối mặt với “sói”. Một đám đàn ông cười rộ lên, có người cười là thể hiện sự tán thưởng đơn thuần, có người cảm thấy vừa đáng yêu lại buồn cười, lắc đầu.
Đào Túy bị bọn họ đùa giỡn như vậy, có hơi ngượng.
Trước mặt mấy người này, cô rõ ràng còn nhỏ, còn non nớt, cô quay đầu nhìn Lý Dịch, tìm kiếm sự an ủi. Lý Dịch cười nhẹ ra tiếng, ngồi trở lại, cầm đũa lên nói:
“Nghe em vậy, cô bé.”
Giữ người lại.
Cho em vả mặt.
Anh cười rất hờ hững, đường nét ở cằm hoàn hảo.
Đào Túy nhịn không được mà đỏ mặt, chính là vì dáng vẻ cưng chiều này của anh.
A.
Làm em gái tốt thật đó.
Đào Túy cũng cười, cô vui vẻ cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Ăn tối xong Lý Dịch còn muốn đi bàn chuyện nên gọi chú Trần đến đón Đào Túy. Điều đầu tiên Đào Túy làm sau khi lên xe là gửi tin nhắn cho Tiêu Mục, nói rằng muốn qua tìm anh ấy.
Lý Dịch nhìn cô, phát hiện cô đang nhắn tin.
Anh gõ cửa kính xe, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Tìm Tiêu Mục thì mai hãy tìm, tối nay em ngoan ngoãn về nhà đi.”
Đào Túy ngừng lại, để nhanh điện thoại vào sau lưng, nhìn người đàn ông bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối, Lý Dịch chống trên cửa sổ xe như thế làm đôi mắt trông sâu hun hút.
Giống như có gì đó đang nhảy nhót trong mắt anh.
Đào Túy cắn chặt môi dưới, đang đấu tranh xem có nên phản bác một chút hay không.
Ánh mắt Lý Dịch lại lướt qua môi cô, sau đó cúi người nói với chú Trần:
“Chú lái xe đi ạ.”
Chú Trần khởi động xe, cửa sổ xe cũng chậm rãi đóng lại theo, Đào Túy nhìn Lý Dịch thông qua cửa sổ, anh cầm thuốc lên châm, híp mắt nhìn cô, Đào Túy bị nhìn chợt cảm thấy trên mặt nóng hầm hập. Cô lập tức di chuyển tầm mắt, ngồi dựa vào lưng ghế, gửi tin nhắn cho Tiêu Mục.
Tôi là Đào Túy nha: [Tối nay có thể em không qua được rồi, đậu nành non anh tự ăn đi.]
Tiêu Mục: [Bây giờ em đang ở đâu?]
Tôi là Đào Túy nha: [Vừa mới từ nhà hàng Thịnh Hào ra, đang đi về hướng Nhất Vịnh Sơn Thủy, không đúng… hình như sẽ đi qua chỗ anh đó.]
Tiêu Mục: [Ha ha ha, xuống đây, giấu anh Lý Dịch đi.]
Chuyện này quá to gan.
Quá kích thích.
Đào Túy nhìn chú Trần.
Chú Trần giống như có cảm giác nên nhìn Đào Túy: “Túy Túy, sao vậy cháu?”
Đào Túy cười híp mắt nói: “Chú Trần, chú dừng xe ở đại sảnh Minh Thụy nhé, cháu muốn đi tìm Tiêu Mục, nhưng mà chú có thể giúp cháu giữ bí mật không ạ?”
Chú Trần: “Chuyện này…”
“Vừa nãy cháu nghe mấy anh nói chuyện, bảo là tối này mấy anh ấy định mở cuộc họp đến hơn 1 giờ, thật sự là rất trễ á, trước 12 giờ cháu quay về là được.”
Có một dự án thu mua đã gác lại nhiều năm, bởi vì công ty đối phương xảy ra đủ loại vấn đề, cho nên đã trì hoãn, cái dự án kia vào năm trước thì đáng giá nhưng đến nay, sau một năm thì công ty mới và dự án đụng hàng với công ty này mọc lên nhiều như măng mọc vào mùa xuân.
Trước mắt họ phải phân tích công ty này rốt cuộc có đáng giá để tiếp tục thu mua.
Lúc ăn cơm, bọn họ đã hơi có sự tranh luận.
Tuy rằng Đào Túy không hiểu mảng này nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được chuyện của họ có thể giải quyết nhanh chóng được như thế hay không.
Chú Trần ngẩn người một lúc, ông ấy là tài xế của Lý Dịch, dĩ nhiên cũng biết gần đây Lý Dịch bận rộn.
Ông ấy cũng thích Đào Túy, cho nên nhìn gương mặt mang vẻ mong đợi của cô, ông ấy đã do dự, cuối cùng nói:
“Được rồi, vậy 11 giờ chú đến đón cháu.”
“Chú Trần, chú không cần đến đón cháu đâu, cháu tự gọi xe về được.” Đào Túy vội nói.
Chú Trần cười, không trả lời.
Xe chạy đến bên ngoài tiểu khu đại sảnh Minh Thụy.
Ông ấy cũng có con gái, con bé cũng rất thích đi chơi nên có thể hiểu được.
Suy cho cùng thì biệt thự lớn như thế mà Lý Dịch lại không có nhà, chỉ có mình Đào Túy và dì Lưu, đối với cô gái trẻ mà nói có hơi cô đơn.
Đào Túy “oa” một tiếng rồi nói: “Chú Trần, chú tốt quá đi.”
“Cảm ơn chú Trần.”
Nói xong, cô xuống xe đứng ở bên cạnh xe nhìn theo xe chú Trần rời đi, sau đó mới tự đi lên lầu.
Tiêu Mục đã cài vân tay và thẻ cho cô, sau khi đi lên.
Vừa mở cửa.
Liền thấy Tiêu Mục đang xem luận văn.
Đào Túy cười híp mắt ngồi kế bên anh ấy, cướp lấy luận văn của anh ấy: “Nào, lập đội thôi.”
Tiêu Mục cười phá lên, cũng cầm điện thoại nói: “Tối nay ăn gì? Anh đi lấy đậu nành non nhé.”
“Không ăn!” Đào Túy nói theo kiểu tách hai chữ ra.
“Buổi tối em đã ăn rất nhiều tôm và bánh tart trứng, no ơi là no.”
Tiêu Mục lại ngồi trở về, nhấn mở trang trò chơi nói: “Đợi lúc em về sẽ bị anh Lý Dịch mắng chết…”
“Ha ha ha, em không sợ đâu.”
Trang trò chơi đã mở.
Hai người lần lượt bắt đầu chơi.
Đầu tư Hưng Dịch.
Hai bên giằng co không buông, bầu không khí lạnh đến mức đóng băng.
Lý Dịch, người đưa ra quyết định vẫn không nói gì, anh dựa vào lưng ghế, do đó là cuộc họp của cấp cao cho nên có vẻ có tính cá nhân hơn, ngón tay của anh kẹp điếu thuốc.
Nghe mọi người nói, cầm bút viết viết vẽ vẽ lên sổ.
Coi như là ghi chép cuộc họp, cũng coi như là viết mạch suy nghĩ.
Giang Sách ngồi trên ghế sofa đơn ở bên cạnh anh, nhìn rất rõ ông chủ của họ đã có quan điểm mới, rồi nhìn mấy người lại sắp bắt đầu cãi nhau.
Ánh mắt anh ấy mang theo vẻ cảm thông, mạch suy nghĩ của các anh mãi mãi không sánh kịp với sếp Lý.
Lúc này.
Lý Dịch bỏ bút xuống, cầm điện thoại lên soạn tin.
Lý Dịch: [Dì Lưu, Đào Túy về chưa dì?]
Sau khi hỏi xong.
Lý Dịch bỏ điện thoại xuống, tiếp tục viết viết vẽ vẽ, điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn.
Dì Lưu: [Con bé chưa về, nghe ý chú Trần nói thì con bé đã đi đến chỗ Tiêu Mục rồi.]
Xem được tin wechat này, nét mặt của Lý Dịch không thay đổi nhiều, chỉ là ánh mắt đã lạnh hơn, khá lâu sau, anh đặt điện thoại xuống, cái đặt này cũng mạnh tay lắm đấy.
Mấy người ở đối diện đang nói không ngừng cũng dừng lại theo, đồng loạt nhìn Lý Dịch, trông thấy sắc mặt anh không tốt, cổ họng mọi người như bị bóp nghẹn.
Trong nháy mắt lại yên tĩnh.
Có vài người nhìn Giang Sách.
Giang Sách vô cùng lúng túng, rất muốn nói rằng “hình như không phải do các anh đâu.”
Nhưng anh ấy cũng không nói ra.
Lý Dịch lại dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, sau đó nhấc tay lên, ném cuốn sổ trong tay lên trên bàn, nói:
“Lập lại kế hoạch thu mua.”
Một đám người phản ứng trở lại, người dẫn đầu lập tức cướp lấy cuốn sổ, vừa nhìn, ôi đệch, anh ta vội vàng đứng dậy nói:
“Đi, đi làm ngay lập tức, đi làm ngay lập tức.”
Nói xong ôm cuốn sổ dẫn mấy người còn lại rời đi, trước khi đi vội vã nhìn lướt qua Lý Dịch.
Lý Dịch có hơi khó chịu lại đang nhắm mắt.
Dáng vẻ đó, giống như tức giận mà lại không giống.
Tổng giám đốc Lý rất ít khi như vậy.
Sau khi đóng cửa vào.
Giang Sách vội vàng đứng dậy, đứng ở bên cạnh chờ đợi sai khiến.
Trong đầu Lý Dịch lóe lên mái tóc quăn tối nay của Đào Túy, còn có vết thương trên má.
Cô đã như vậy rồi, còn đi tìm Tiêu Mục.
Anh kéo cổ áo xuống, cô thật sự biết đứng núi này trông núi nọ.
“Sếp Lý?” Giang Sách gọi nhỏ.
Lý Dịch ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại, soạn tin, đánh một hàng chữ: [Anh đi đón em.]
Sau đó lại xóa đi, anh nhắm mắt, bỏ điện thoại xuống. Anh nói với Giang Sách: “Cậu ra ngoài đi.”
Giang Sách thấy anh như vậy.
Thật ra cũng nên đi nhưng lúc nãy anh ấy vừa hay nhìn thấy được tin nhắn mà Lý Dịch gửi hỏi dì Lưu, anh ấy biết sắc mặt Lý Dịch thay đổi là bởi vì Đào Túy.
Thành thật mà nói, anh ấy rất hiếm khi thấy Lý Dịch như vậy.
Anh ấy di chuyển nè, di chuyển nè, di chuyển đến sofa phía đối diện ngồi xuống, hô to: “Sếp Lý.”
“Bây giờ tâm trạng của anh là gì vậy?”
Ghen hả?
Buồn bực hả?
Nhưng còn muốn giả vờ không có chuyện gì xảy ra hả?
Lý Dịch trừng mắt, ánh mắt ở khoảnh khắc đó giống như băng lạnh, sau đó nhanh chóng trút bỏ đi, anh hỏi vặn lại:
“Cậu cảm thấy tâm trạng của tôi là gì?”
“Cậu còn biết cái gì?”
Anh cảm thấy rất nhiều cảm xúc hiện giờ đều rất ấu trĩ.
Bởi vì một câu nói, một sự việc mà anh liền bực bội, thậm chí muốn làm cái gì đó.
Vấn đề là, đó chỉ là một cô gái trẻ.
Giang Sách vốn muốn nói.
Anh ghen đó.
Anh buồn bực đó.
Anh chắc chắc đã thích Đào Túy rồi đó.
Nhưng vừa thấy Lý Dịch hỏi vặn lại thì trong chớp mắt liền hiểu rõ, người sếp độc thân này dự là đã biết tình trạng của chính mình, chỉ là không muốn thừa nhận. Có lẽ, anh có thể chưa từng trải qua, cũng không thích kiểu này.
Anh đang chơi kéo co với chính mình.
Giang Sách cảm thấy, không cần quan tâm nữa.
Dưới cái nhìn chằm chặp lạnh nhạt của Lý Dịch, anh ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Sau khi đi đến cửa, nhớ ra một vài chuyện, anh ấy nắm tay nắm cửa, lưỡng lự rồi nói: “Sếp Lý.”
“Hãy nhớ đến người anh em tốt của anh, tổng giám đốc Hứa.”
“Suy nghĩ cẩn thận.”
Cả nước đều biết.
Anh ấy theo đuổi vợ, theo đuổi đến độ tiễn mình vào lò hỏa táng luôn.
Lý Dịch không trả lời, anh khép tay vào châm thuốc.
Giang Sách ho một tiếng lại nói thêm một câu: “Không cố gắng thì vợ sẽ là của nhà người khác đó.”
“Vả lại, Đào Túy xinh đẹp như thế.”
Nói xong, mở cửa ra.
Anh ấy đã đi ra ngoài.
Nghe đến đây, động tác của Lý Dịch ngừng lại.
Anh không châm thuốc, ánh sáng màu cam trên hộp quẹt đã tắt, ngón tay của anh ma sát chiếc hộp quẹt, rất lâu sau, thuốc và hộp quẹt đã đặt trở lại lên bàn trà.
Lập đội chơi với Tiêu Mục đến 11 giờ, chú Trần thật sự đã đến đón cô, Đào Túy vội vàng xuống lầu, cũng không thể để chú Trần đợi được, khoảng 11 giờ 30 cô về đến nhà.
Nhưng Lý Dịch vẫn chưa về, cô nhón chân đi lên bậc thang, biết được anh chưa về liền thở phào một hơi, xách túi nhỏ lên lầu đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm.
Đang vươn vai ở ban công thì nhìn thấy Lý Dịch đang đánh quyền ở sân sau.
Anh mặc áo đen và quần dài, mồ hôi nhễ nhại ở trên trán. Sau khi đánh quyền xong, anh cầm khăn mặt lên lau cổ, vừa ngẩng đầu liền tóm được ánh nhìn của Đào Túy.
Đào Túy cười vẫy tay.
Lý Dịch kéo vạt áo xuống, một khối cơ bụng nhỏ ở đó tiện thể bị che đi, anh đi đến dưới lầu, hỏi:
“Em dậy rồi à?”
Đào Túy nằm bò trên lan can, cười nói: “Anh trai, em sợ anh bảo em rằng ‘em nhảy xuống đi, anh đỡ’.”
Độ cao này, chân cô nhất định sẽ mềm nhũn.
Lý Dịch dựa vào cột nhà, lau gáy một cách lười biếng rồi cười nói: “Em nhảy xuống đi.”
“Anh thật sự có thể đỡ được.”
“Không.” Đào Túy vòng tay lại la lớn.
“Em sợ chết.”
Nói xong, cô quay người đi đánh răng rửa mặt và thay đồ. Lúc rửa mặt cô thầm nghĩ nguy hiểm quá, Lý Dịch không so đo với cô chuyện tối qua đến nhà Tiêu Mục.
Nhưng mà cũng có thể là Lý Dịch không biết.
Ăn sáng xong.
Lý Dịch đưa Đào Túy đến công ty.
Thật ra hôm nay có mấy đoạn phim ngắn cần quay, nhưng bởi vì hai ngày nay ầm ĩ thành như vậy, tổ bốn người bọn họ không có nói chuyện trao đổi trong wechat, thậm chí ngay cả giao lưu cũng không có, đoán chừng hiệu quả sẽ không tốt. Đào Túy đang ngậm kẹo mút, đi đến phòng làm việc của tổ bốn người thì chạm phải Tần Tư Tư từ phòng trang điểm của cô ta đi ra.
Hai người đụng nhau.
Đào Túy dừng chân lại, cô nhớ ra, trong tay Tần Tư Tư có đoạn phim ngắn cảnh cô đánh người, nhưng bởi vì Lý Dịch ép xuống, bây giờ còn chẳng nghe thấy tin tức gì.
Đào Túy nâng cằm lên, có hơi khiêu khích.
Tần Tư Tư vẫn là dáng vẻ chết lặng đó, cô ta liếc nhìn Đào Túy sau đó quay người rời đi. Trợ lý của cô ta không giống như trước đây nhìn Đào Túy với vẻ hống hách, mà là dáng vẻ hơi khiêm tốn, vội vàng đi qua Đào Túy giống như là sợ vậy.
Đào Túy thu hồi tầm mắt, đi đến phòng làm việc.
“Chị Tư Tư, cứ như vậy bỏ qua cho cô ta à?”
“Thật sự là không thể phát đoạn phim đó sao?”
Tần Tư Tư ấm ức chết đi được, cô ta đẩy cửa phòng làm việc ra, khuôn mặt ảm đạm nói:
“Im miệng.”
Trợ lý lập tức im miệng.
Sau đó xì xầm nói bé: “Người đứng sau của cô ta sao mà lợi hại như thế, chị Tư Tư, các chị không phải là người nhà họ Tần sao?”
Sao mà lại sợ Đào Túy chứ?
Trong phòng làm việc, ba người Tiểu Anh cũng đã đến, nhưng chị Tô chưa đến, chỉ có cô Tần. Cô Tần nhìn thấy Đào Túy, thở phào một hơi, cô ấy thật sự sợ Đào Túy không đến.
Trước đây cô ấy hi vọng Đào Túy đi xin lỗi, thật ra cũng là hi vọng Đào Túy có thể đi tiếp trên con đường này, điểm xuất phát của cô ấy và chị Tô không giống nhau.
Cô ấy kéo Đào Túy lại, nhìn vết thương trên má cô: “Đã kết vảy rồi, có phải lúc về em đã sát trùng không?”
Đào Túy ‘ừm’ một tiếng, ngồi xuống, liếc nhìn ba người bọn họ.
Ba người bọn họ vô thức di chuyển tầm mắt đi.
Đào Túy khựng lại.
Cô đã bớt giận nhưng cũng cảm thấy hơi bực mình.
Thật ra cô thật sự thích bầu không khí lúc trước. Cô Tần cầm kịch bản ở trên bàn lên rồi nói:
“Hôm nay vết thương trên mặt Đào Túy thì dùng phấn nền che lại một tí, bên trên đã đổi xuống một nhóm quay phim mới, tiến độ của chúng ta phải cực nhanh nên cần các cô phối hợp tốt.”
Đào Túy gật đầu: “Được ạ.”
Ba người còn lại thấy cô gật đầu thì mới dám gật đầu.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng cãi nhau om sòm.
Bên ngoài cửa chớp.
Tần Tư Tư xông ra ngoài, nhìn bên phía Đào Túy, ánh mắt mang theo vẻ thù hằn.
Đào Túy liếc nhìn, có hơi khó hiểu, cô nhìn cô Tần, lúc này cô Tần đã hoàn toàn không sợ Tần Tư Tư, cô ấy nhấp tay vào mặt bàn nói:
“Ờ, cái đội mà bên trên đổi cho chúng ta ấy chính là đội của Tần Tư Tư, bây giờ đã là của em rồi.”
Ba người Tiểu Anh lại hít một hơi.
Đào Túy cũng không dám tin: “Hả?”
Là đội quay phim mà cả công ty đều rất ao ước đấy hả?
Rất lâu sau, cô ‘oa’ một tiếng rồi nói: “Tuyệt vời.”
Không hề có ý khiêm tốn.
Cô Tần cười tươi nhìn Đào Túy.
Nghe cô Tần nói xong, Đào Túy cầm điện thoại, định cảm ơn Lý Dịch một tí, kết quả là điện thoại đều đều vang lên, có một tin wechat.
Cô nhấn mở xem.
Lý Dịch: [Ngày mai là thứ 7, dẫn em đi chơi vườn bách thú nhé?]
Đào Túy: “??”
Vườn bách thú?
Em là đứa bé 10 tuổi hay gì?