Mắt Lý Dịch sâu hun hút, dáng người anh cao, che phủ cả người Đào Túy ở phía trước.
Thậm chí Đào Túy không nhìn thấy cảnh vật khác, theo phản xạ cả người cô cứng đờ mà đối mặt với Lý Dịch, thật sự hơi sợ anh đi đến.
Tại nơi không xa ở phía sau là vòng đu quay, đang chậm rãi xoay tròn, muôn màu muôn vẻ.
Ở thời khắc này, Đào Túy giống như có thứ gì phá vỡ tâm trí cô, cô cắn môi dưới, lần đầu tiên không dám mở miệng hỏi thẳng.
Ánh mắt của người con gái trước mặt và cơ thể đã biểu hiện ra loại cảm giác căng thẳng không nói rõ được, Lý Dịch đã nhìn thấu, anh đút một bàn tay khác đang để trống vào túi quần.
Nhìn ánh mắt của cô.
Sau khi hai người đối mặt nhau, dưới ánh sáng, trong mắt cô ít nhiều có hơi hoảng loạn.
Lý Dịch đặt tay lên đỉnh đầu của cô, xoa một chút.
Sau đó hỏi nhỏ: “Về nhà nhé?”
Anh kìm nén sự thôi thúc muốn hôn cô.
Đào Túy mím nhẹ môi, gật đầu.
Lý Dịch lùi ra, đút tay vào trong túi, không kéo tay cô nữa. Đi về phía trước, Đào Túy thở phào một hơi, từ dưới cây đi ra, cô ngước mắt nhìn Tiêu Mục.
Tiêu Mục cười với cô, Đào Túy cũng cười, hai người sánh vai nhau đi bộ, nhưng lại giữ một khoảng cách nhất định, Đào Túy nhìn người đàn ông ở phía trước.
Ngón tay Lý Dịch kẹp điếu thuốc, một tay đút vào trong túi quần, thỉnh thoảng hút một hơi.
Đi ra khỏi công viên giải trí, anh không quay đầu lại, chỉ là giọng điệu lạnh nhạt nói: “Các em ở đây đợi anh, anh đi lấy xe.”
Đào Túy muốn nói cô với Tiêu Mục sẽ bắt xe về.
Sau đó lại nhớ đến sự bá đạo và quản thúc của Lý Dịch, cô ngậm miệng lại, lấy điện thoại ra, tùy ý bấm mở Tiêu Tiêu Lạc nhưng chơi chẳng hứng thú gì.
Tiêu Mục ở sau cô, vươn tay xoa đầu cô.
Sau khi Lý Dịch lên xe, ngồi ở trong xe một lúc, hung hăng lôi cổ áo sơ mi xuống, anh nhắm mắt một lúc, cảm thấy bất lực với sự mất khống chế cuối cùng của mình.
Qua một lúc anh mới khởi động xe.
Đào Túy và Tiêu Mục lên xe, ngồi ở ghế sau.
Lý Dịch nhìn Đào Túy qua gương chiếu hậu, Đào Túy không kề sát Tiêu Mục như trước đó nữa, thậm chí cô đã dựa cả người vào chỗ bên cạnh.
Ở giữa đã trống một khoảng mà một người có thể ngồi được.
Lý Dịch thu hồi ánh nhìn.
Cửa sổ xe mở ra, anh chống cằm, đôi mắt sâu hun hút.
Anh đã dọa cô gái nhỏ rồi.
Nhưng, cô phải duy trì khoảng cách với Tiêu Mục.
Đã đến đại sảnh Minh Thụy, Tiêu Mục đẩy cửa xuống xe, Đào Túy nhìn anh ấy xuống xe, sau đó cô do dự, quay người lại hỏi Lý Dịch:
“Anh ơi, em có chuyện muốn nói với Tiêu Mục.”
“Em có thể ở lại với anh ấy một lúc không ạ?”
Lý Dịch ngước mắt nhìn cô trong gương.
Mấy giây sau, anh nói: “Hai tiếng sau, chú Trần đến đón em.”
Nói xong anh thu hồi lại tầm mắt, hàm dưới căng cứng.
“Cảm ơn anh.” Đào Túy nói xong, đấy cửa xuống xe.
Tiêu Mục thấy cô xuống xe, nhướng mày, sau đó nhìn Lý Dịch, Lý Dịch lạnh nhạt nhìn anh ấy, quay đầu xe rồi lái đi mất.
Xe vừa đi.
Bờ vai của Đào Túy xệ xuống.
Tiêu Mục cười nói: “Đi thôi, lên lầu.”
Sau khi đi lên, hai người mới phát hiện mình đều chưa ăn tối, Đào Túy đặt đồ về, sau khi nghĩ ngợi cô soạn tin gửi cho Lý Dịch.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh trai, anh nhớ ăn cơm nhé.]
Người đàn ông không trả lời cô.
Đào Túy có hơi nản lòng, cô ôm đầu gối, ngồi dựa vào chỗ trống ở giữa sofa và bàn trà. Tiêu Mục kéo một cái ghế ra ngồi đối diện với cô, cũng không nói chuyện mà nhìn cô.
Chắc khoảng một phút sau, Tiêu Mục đứng dậy, kéo bàn trà ra đi đến gần. Đào Túy không biết anh ấy muốn làm gì, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Sao thế?”
Tiêu Mục tiến gần đến gò má của cô rồi chăm chú nhìn cô.
Đào Túy muốn trốn.
Tiêu Mục ấn bả vai cô, cười nói: “Cho anh hôn thử đi.”
“Ui ui ui, anh làm gì đó.” Đào Túy vùng vẫy, Tiêu Mục cười muốn hôn cô, sau lại bị cô trốn thành thế này, đành phải chịu thôi, vươn tay vỗ vai cô:
“Em ngồi đàng hoàng lại đi.”
Đào Túy ôm chiếc gối kê, rất phòng bị mà nhìn anh ấy.
Tiêu Mục ngồi trở về, bất lực mà buông tay: “Không thể hôn tiếp được nữa.”
Đào Túy thở phào một hơi: “Anh làm gì đó?”
Tiêu Mục ôi một tiếng: “Muốn thử nghiệm một chút ấy mà.”
Đào Túy ném cái gối vào mặt anh ấy: “Thử nghiệm cái quái gì chứ.”
Cô chỉ muốn đánh người thôi.
Chút xíu nản lòng lúc nãy cũng không còn nữa.
Tiêu Mục cười đẩy ghế ra, cũng ngồi trên thảm, cách Đào Túy một bàn trà, nói chuyện như này vẫn thích hợp hơn.
Anh ấy cầm điện thoại tùy tiện lướt xem tin tức, nói: “Em có từng nghĩ có lẽ sự cố gắng trước đây của em không hề lãng phí không?”
Đầu óc Đào Túy là một mớ hỗn loạn.
Cô hỏi: “Cái anh nói là sự cố gắng quyến rũ Lý Dịch của em ấy hả?”
“Em thế mà lại gọi anh ấy là Lý Dịch à?” Tiêu Mục nhìn cô, cười phá lên.
Đào Túy dựa vào ghế sofa: “Thỉnh thoảng cũng có thể gọi một chút mà.”
Cô lắc tay nói: “Em biết anh muốn nói chuyện gì.”
“Lúc trước em đã nghĩ theo hướng khác rồi, em tưởng rằng…” Thật ra từ đầu đến cuối Đào Túy không tin Lý Dịch sẽ có loại tình cảm đó với cô, biểu hiện của anh dửng dưng như thế, thỉnh thoảng bá đạo một tí, điều đó là phù hợp với tính cách vốn có của anh.
Đó không phải là một người đàn ông có thể tùy ý nắm bắt được.
Bá đạo một chút thì làm sao chứ?
Cứ cho là thỉnh thoảng nắng mưa thất thường thì làm sao, chuyện đó cũng rất bình thường.
Nghĩ đến điều này, Đào Túy lắc đầu: “Không đâu, anh trai không thể thích em đâu.”
Tiêu Mục vừa nghe liền cười ha hả.
“Túy Túy, em không tự tin quá rồi đấy.”
Đào Túy ngồi thẳng người dậy, cô ngồi xếp bằng lưng thẳng tắp, cô nói một cách rất bình thường:
“Anh biết không? Bạn bè của anh trai, người nào người nấy đều vô cùng có cá tính, trưởng thành, hơn nữa nói chuyện cũng rất có trình độ, em cảm thấy bọn họ sẽ không mù tịt, sợ hãi lúc làm việc.”
“Nhưng em sẽ vậy.” Cô nói:
“Hôm đó sau khi em đánh Tần Tư Tư, thật sự là tràn đầy nhiệt huyết ấy, cảm thấy bản thân mình đã giải cứu cả thế giới. Nhưng qua hôm sau, đối mặt với lời mắng chửi của chị Tô, còn bị cô lập, trong khoảnh khắc đó em liền hoảng sợ không biết nên làm thế nào, cảm giác ngay lúc đó là muốn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.”
“Em vốn dĩ không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, em chỉ là cứng chọi cứng với cô ta, lúc đó em nghĩ, nếu là anh trai thì sao, anh ấy chắc chắn có thể giải quyết được.”
“Thật không ngờ, một giây sau anh ấy đã gọi người đến giúp em giải quyết vấn đề.”
Đây chính là khác biệt của em và anh trai.
Tiêu Mục gật đầu: “Nhóm mấy người anh Lý Dịch quả thật vô cùng lợi hại, em không ngờ đến cũng rất bình thường mà, em còn trẻ, ông trời sẽ thứ lỗi cho em thôi.”
Đào Túy trợn trắng mắt, cô ấn vào mặt bàn nói: “Em tin Phật.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiêu Mục lại cười phá lên.
Đào Túy lắc tay nói: “Chuyện này không liên quan gì với tuổi trẻ cả, nhưng mà sau này em thật sự đã hiểu ra, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, ưu tú như thế mà anh ấy không thích, vậy tại sao sẽ thích em chứ?”
Tiêu Mục: “…”
“Thứ nhất em không ưu tú, thứ hai cũng không có sắc đẹp tuyệt thế, thứ ba ngay cả việc mình gây ra cũng không thể giải quyết được, vậy anh ấy thích em ở điểm gì? Chẳng trách em dụ dỗ mà anh ấy chẳng có động tĩnh gì.”
“Anh ấy không phải người đàn ông nông cạn.”
“Em làm em gái cảm giác rất sướng.”
“Chuyện duy nhất không tốt lắm đó là anh ấy có ý kiến với anh, chuyện này em cũng rất buồn phiền đó.” Đào Túy nằm bò trên bàn, thở một hơi rõ dài.
Tiêu Mục ngồi lên bàn trà, xoa búi tóc của cô, nói nhỏ: “Đào Túy, em thật sự có tật xấu đấy, em có biết không?”
“Cái gì?”
“Em luôn muốn hòa hợp với đàn ông.”
Đào Túy chớp mắt, không trả lời.
Tiêu Mục lại xoa đầu cô, nhớ ra một chuyện trước đây.
Bao nhiêu năm nay, không phải dì Đào Hình chưa từng tìm đối tượng, ở loại nơi như dưới nông thôn thì chuyện mà các cô các bà có hứng thú nhất chính là làm mai thay cho người trẻ.
Đặc biệt là dạng người ngoại hình xinh đẹp như Đào Hinh, tuy rằng mang theo con nữa nhưng cũng rất được săn đón.
Hồi đó có một bác giới thiệu cho Đào Hình một người kỹ sư không tệ.
Trẻ trung, nhã nhặn còn là cuộc hôn nhân đầu tiên.
Là một đối tượng rất tốt, Đào Túy lại không dám nói một câu nào, ngược lại còn ngầm có ý lấy lòng đối phương.
Thậm chí vô cùng chủ động giành không gian riêng tư cho Đào Hinh và người kỹ sư kia, rồi làm tổ ở nhà anh ấy rất lâu, ánh mắt kia của cô nhìn vừa hiu quạnh lại hơi có sự kỳ vọng.
Tuy rằng Đào Túy không thiếu thốn tình yêu nhưng cô luôn khá nhu nhược ở phương diện hòa hợp với đàn ông.
Đã nói rõ ra rằng.
Cô vẫn thiếu cảm giác an toàn một chút.
Không lâu sau, đồ ăn đã đến, sau khi bày đồ lên bàn.
Đào Túy liếc nhìn điện thoại thì phát hiện Lý Dịch đã trả lời cô.
Mi tâm của cô giương lên.
Lý Dịch: [Anh ăn rồi, đang ở công ty.]
Đào Túy thở phào một hơi.
Nói hai tiếng chính là hai tiếng, chú Trần đúng giờ đến đón cô, Đào Túy chơi game với Tiêu Mục đến váng đầu hoa mắt, đứng trong thang máy vẫn luôn ngáp dài.
Tiêu Mục đứng ở ngoài thang máy, mỉm cười nhìn cô.
Đã ấn thang xuống dưới cho cô.
Đào Túy vẫy tay tạm biệt.
Sau khi lên xe, cô đã hơi buồn ngủ nhưng lúc đến biệt thự thì lại rất tỉnh táo, vô thức đi xem chiếc xe mà Lý Dịch thường lái có ở đây không.
Chẳng ngờ đến lại thật sự có.
Cô vực dậy tinh thần, xuống xe rồi đi lên bậc tam cấp, vừa nhìn liền thấy Lý Dịch đang ngồi trên bàn trà, đang gọi điện thoại, đội chân dài chống ở trên đất.
Nghe thấy tiếng động, anh nhìn về bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Đào Túy đập rộn ràng, không phải kiểu đập động lòng, mà là kiểu đập rất phức tạp.
Lý Dịch nhướn mày: “Em vào đi.”
“Ồ.” Đào Túy đi qua, quan sát biểu cảm của Lý Dịch, thấy vẻ mặt anh dửng dưng, không mảy may lộ ra gì cả, cô càng thả lỏng một chút.
“Anh, anh ăn đêm không?”
Lý Dịch đặt điện thoại xuống, cầm tài liệu ở trên bàn lên, giọng điệu rất hờ hững: “Anh không ăn.”
“Thật ra ăn một chút cũng tốt á.” Đào Túy đứng ở chỗ cũ cười.
Lý Dịch ngừng lại nói: “Dì Lưu đã đi nghỉ rồi, em muốn ăn thì anh đi nấu.”
“Không không không, em đi, em đi.” Đào Túy vô thức vươn tay muốn bắt cánh tay anh, sau đó giữa chừng thì rút về, lại gãi đầu cười nói:
“Em nấu bát mì cho anh nha? Nếu không thì làm một bát, chúng ta chia nhau ăn nhé?”
Lý Dịch nhìn bàn tay không có nơi nào để đặt của cô, tiếp đó, vươn tay, kéo cổ tay của cô lại, nhẹ nhàng kéo xuống:
“Da đầu cũng bị móc ra rồi này.”
“Chậc.”
Đào Túy cười, chắp tay sau lưng.
Lý Dịch thuận thế ngồi ở bàn trà, nới cà vạt ra, anh nhấc tay lên:
“Em đi đi.”
Đào Túy nghe xong, mắt liền sáng lên, quay người đi vào phòng bếp.
Vừa đi cô vừa nghĩ, ở đâu ra có chuyện anh trai thích cô chứ, hoàn toàn nhìn không ra đấy. Cô lấy thịt, cà chua và trứng gà trong tủ lạnh ra đặt lên thớt.
Bắt đầu làm.
Thật ra cô cũng chỉ biết nấu món này mà thôi.
Nghe thấy tiếng động ở trong phòng bếp.
Lý Dịch chống đầu gối nhìn dáng người lay động ở trong bếp một lúc rồi thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại lên tùy ý xem.
Anh không muốn cưỡng ép Đào Túy.
Nhưng mà, thỉnh thoảng lại bực bội còn có cái tâm trạng khó hiểu kia nữa, làm anh rất muốn làm vài việc gì đó.
Làm, luôn dễ hơn nói nhiều.
Đang nghĩ.
Lý Dịch đứng lên, đi đến phòng bếp. Sau khi dựa ở cửa nhìn cô một lát thì anh bước vào, ôm eo của Đào Túy từ phía sau, đồng thời vươn tay nắm lấy tay cô, cùng cô cầm dao.
Đào Túy đang thái thịt, từng miếng từng miếng nhỏ, đột nhiên eo bị ôm, rất mau dao cũng bị nắm theo, khớp xương rõ ràng ở tay của người đàn ông cứ vậy liền đè lên mu bàn tay của cô.
Toàn thân cô cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó cả phòng bếp lại yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi ở đằng sau, Đào Túy mở miệng muốn nói chuyện.
Lý Dịch cúi nhẹ đầu, ở bên tai cô nói: “Em thái đi, anh thái theo em.”
“Anh trai…” Cuối cùng Đào Túy cũng nặn từ trong cổ họng ra được hai chữ, Lý Dịch cười khẽ, lại không nói gì cả, chỉ ôm:
“Dao nắm cũng không chắc, mà còn muốn nấu bữa đêm à.”
Cuối cùng Đào Túy đã phản ứng lại.
Thả tay ra, dao rớt ở trên thớt.
Tay của Lý Dịch thuận thế đẩy con dao kia ra.
Đào Túy giãy giụa.
Anh dùng lực tay ghim lại: “Đừng nhúc nhích.”
Đào Túy không cựa quậy được.
Sau lưng cô là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Cô rụt vai lại.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”
Lý Dịch vùi vào cổ cô, hít một hơi, giọng điệu rất thản niên: “Em thông minh như thế, phải biết chứ.”
Đào Túy choáng váng.
Giây tiếp theo, cô gắng sức trốn thoát, tiếp theo nhanh chóng đi ra khỏi lồng ngực anh, trốn ở bên cạnh bàn điều khiển, nhìn Lý Dịch.
Trong lòng Lý Dịch trống không, anh đứng thẳng người dậy, đút tay vào trong túi quần, không nói lời nào nhìn cô. Trong đầu của Đào Túy là một mớ hỗn loạn, sau đó cô quay người chạy ra khỏi phòng bếp.
Đi thẳng lên lầu, lúc Đào Túy bổ nhào lên giường còn có loại cảm giác không chân thực. Cô kêu lên, nằm ngã ra giường nhìn trần nhà.
Đây là chuyện gì vậy chứ.
Mấy phút sau, Đào Túy lật người cầm điện thoại, mới nhận ra tay mình vẫn còn dính dầu, vội vàng đi rửa sạch rồi gọi điện cho Tiêu Mục.
“Anh ấy… anh ấy… anh ấy ôm em.”
Cô run rẩy nói.
Tiêu Mục nghe một lúc đã hiểu.
“Anh Lý Dịch hả?”
“Ừ ừ ừ.”
“Anh ấy ôm em, ôm thế nào?”
“Ôm ở phía sau ấy, em hỏi anh ấy làm gì vậy mà anh ấy cũng không nói.”
Bên Tiêu Mục đã im lặng.
Mấy giây sau, anh ấy nói: “Kiểu đàn ông như bọn họ đều thích thẳng thắn như vậy đấy.”
Đổi lại là anh ấy thì anh ấy không làm được.
“Anh ấy đang ra hiệu ngầm với em đấy.” Tiêu Mục lại nói.
Đào Túy lật người lại, đập mặt vào trong gối, ồ ồ rồi nói: “Không chân thực, không chân thực, siêu cấp không chân thực.”
Bên kia Tiêu Mục cười phá lên.
“Nếu không em đợi ngày mai xem thử anh ấy có biểu hiện gì?”
Đào Túy: “Còn đợi ngày mai á, tối nay dự là em không ngủ được rồi đấy.”
“Em vẫn còn thích anh ấy phải không?” Tiêu Mục đột nhiên hỏi.
Sự hỗn loạn trong lòng Đào Túy bỗng chốc yên ổn lại, cả căn phòng đều im lặng theo, cô yên lặng nhìn chùm đèn trắng, rất lâu sau mới nói:
“Em lại không hợp với anh ấy.”
“Làm em gái của anh ấy quả thật tốt lắm, huống hồ, kỳ nghỉ hè cũng đã qua hơn nửa, em sắp về trường rồi.”
Tiêu Mục: “Em thử quan sát lại đi.”
“Được.”
Nói là được nhưng Đào Túy vẫn ngủ không ngon, hôm sau cô chẳng có tinh thần gì cả, ốm yếu nằm trên giường, hơi trốn tránh, chẳng qua là đợi lúc cô ăn mặc chỉnh tề, lén lút xuống lầu thì mặt trời đã lên cao rồi. Chỉ có một mình dì Lưu ở dưới lầu, thấy cô đi xuống cười nói:
“Cuối cùng cháu cũng xuống rồi.”
“Dì đi nấu cơm đây.”
Đào Túy nhìn trái ngó phải, chỉ thấy hộp quẹt màu đen ở trên bàn trà, người đàn ông không có nhà, cô đi theo đến cửa phòng bếp, hỏi nhỏ:
“Dì Lưu ơi, anh trai đâu rồi ạ?”
“Sáng sớm cậu ấy đã đi rồi.” Dì Lưu vừa vo gạo vừa nói:
“Cậu ấy nói tối qua cháu mệt nên để cháu ngủ, đến giờ mà còn chưa dậy thì lại lên gọi cháu, dì đang chuẩn bị lên đấy.”
Đào Túy ồ một tiếng.
Cô lại do dự nói: “Hôm nay anh ấy có nói gì không ạ?”
“Không có nha, ăn sáng xong thì có điện thoại gọi đến, cậu ấy cầm chìa khóa xe rồi đi ra ngoài luôn.”
Đào Túy: “Ồ.”
Hóa ra chỉ có mình cô mất ngủ à. Anh trái lại ngủ rất ngon đấy chứ.
Giang Sách đang lái xe, liếc nhìn Lý Dịch ở trong gương.
Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, đang lật văn kiện, vẻ mặt lạnh nhạt, không còn tí ti tâm trạng tốt của ngày hôm qua đi ra ngoài hẹn hò.
Ắt hẳn nguyên nhân là vì đi chung với tình địch nhỉ?
Giang Sách nghĩ rồi nói: “Sếp Lý, anh với Đào Túy bây giờ…”
Lý Dịch lấy điếu thuốc xuống, chấm vào gạt tàn thuốc, nâng mắt lên liếc nhìn anh ấy rồi lại cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, không thèm để ý đến đề tài này của anh ấy.
Giang Sách lúng túng thu hồi ánh nhìn.
Lúc đèn đỏ lại liếc nhìn Lý Dịch.
Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài, đang nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt góc cạnh, mi tâm có hơi buồn bực.
Con người luôn có lòng tham.
Đã ôm thì muốn hôn, đã hôn thì càng muốn gần gũi hơn.
Nhưng anh và Đào Túy bây giờ, hoàn toàn là tình huống vô vọng.
Giang Sách nhìn anh như vậy, không nhịn nổi nữa nói: “Sếp Lý à, năm nay Đào Túy mới 22 tuổi, sinh nhật vào tháng 10 phải không? Vậy là sắp 23 tuổi rồi.”
“Còn nhỏ mà, mấy cô gái trẻ này chắc là đều thích yêu đương chơi bời một tí.”
Chính là không thể đối xử dựa theo suy nghĩ của nam nữ trưởng thành như các anh được.
Lúc này Lý Dịch mới thu hồi tầm mắt, nhìn Giang Sách ở trong gương. Giang Sách gật đầu, Lý Dịch dựa vào sau, cười ra tiếng:
“Cảm ơn.”
“Không có gì ạ.” Giang Sách thấy anh đã nghe lọt rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều Đào Túy lại đi đến công ty một chuyến, đi xem thử đoạn phim ngắn quay ngày hôm qua đã được biên tập lại, đến phòng biên tập, chỉ có người của đội ở đây, không có đạo diễn Tiêu.
Cô lắm mồm hỏi một câu, những người khác ngừng lại, ánh mắt có hơi lảng tránh, rồi lắc đầu nói:
“Không biết nữa.”
Đào Túy nhướng mày, ờ một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Cô Tần nhìn thấy cô, kéo vào phòng hội nghị họp, chuẩn bị đến vòng sát hạch livestream bán hàng tiếp theo. Lần này cần bán phấn phủ và mấy món đồ ăn vặt.
Đều là của một nhãn hàng.
Cô Tần vẫn đang nói.
Điện thoại của Đào Túy vang lên.
Cô liếc nhìn là một số của Lê Thành. Cô đứng lên đi ra ngoài dựa vào vách tường nhận điện thoại:
“Alo.”
Đầu bên kia, một giọng nam truyền đến.
“Đào Túy, là bố Tần Hải Chi đây.”
Đào Túy lặng người, một lúc lâu không trả lời.
Tần Hải Chi đã quen với việc văn nhã, giọng của ông ta vẫn luôn ôn hòa, đương nhiên, cho dù ông ta là người thối nát nhưng trời sinh đã có chất giọng tốt như vậy đấy.
“Bố biết được con thi đậu vào đại học Lê Thành, bố rất mừng cho con, hơn một năm nay bận rộn quá, gần đây mới có thời gian liên lạc với con.” Tần Hải Chi rất dịu dàng.
Một câu Đào Túy cũng không nói.
Cũng không biết nói cái gì.
Tần Hải Chi lại nói: “Buổi tối con có rảnh không? Bôd muốn mời con ăn cơm.”
“Không rảnh.” Đào Túy lập tức nói.
“Mẹ con vẫn còn vài món đồ để ở chỗ bố, bố mang cho con, là một đôi bông tai, sẵn tiện bố con chúng ta cũng đoàn tụ luôn.”
Đào Túy: “Ông chuyển phát nhanh nội thành đi.”
“Đào Túy, con đến thì bố đưa cho con, con không đến thì bố vứt đi.”
Ngay lúc này Đào Túy rất muốn nói vậy thì ông vứt đi.
Nhưng cô cảm thấy cô không thể thay Đào Hinh đưa ra bất kỳ quyết định nào. Ngoài ra cô cũng tò mò muốn xem thử Tần Hải Chi đã xấu xí già nua bao nhiêu rồi.
Cuối cùng, Tần Hải Chi ghi địa chỉ của một quán ăn gửi cho Đào Túy.
Đào Túy đã đồng ý.
Sau khi kết thúc buổi họp sản phẩm vào buổi chiều, Đào Túy chăm chút đơn giản cho mình một chút rồi xuất phát đi đến quán ăn kia. Quán ăn này nằm bên cạnh câu lạc bộ Tinh Không, là một quán ăn phong cách Nhật. Sau khi cô xuống xe nhìn thấy bảng hiệu quán ăn Nhật, bước chân có hơi ngập ngừng, thật ra cô đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi. Không quan tâm không có nghĩa là không để ý.
Cô ít nhiều cũng vẫn khá để ý đến cái người Tần Hải Chi này.
Đào Túy lại cười.
Cảm thấy bản thân có thể nghĩ đến chuyện này, cũng xem như đã trưởng thành một chút nhỉ.
Cô bước lên bậc thềm đi vào.
Quán ăn Nhật này thuộc về loại hình tương đối riêng tư, vì vậy ở đây không có mấy người, mỗi một gian đều có tấm bình phong che chắn, rất có phong cách.
Cái chỗ ở trong cùng kia chính là chỗ mà Tần Hải Chi đặt.
Đào Túy vừa nhìn đã thấy Tần Hải Chi.
Quần áo của ông ta chỉnh tề ngồi ở nơi đó, đuôi mắt đã có nếp nhăn khi cười, rõ ràng là một dáng vẻ bảnh bao mà lại có tính cách làm người khác khó chịu như thế.
Đào Túy ngồi xuống.
Tần Hải Chi nhấc ấm trà lên rót trà cho cô: “Đào Hinh chăm con rất tốt.”
Đào Túy ờ một tiếng, di chuyển tách trà sang một bên: “Tôi không uống trà.”
Tần Hải Chi đặt ấm trà xuống, nhìn cô, nếp nhăn khi cười ở đuôi mắt càng đậm hơn:
“Con chịu đến, bố rất mừng.”
“Đừng có xưng bố này bố kia nữa, ông không xứng.”
So với trong hình chụp thì Tần Hải Chi đã già rồi, đến độ sau này khi cô có thể rút ống oxy của ông ta ra, trong lòng Đào Túy dễ chịu hơn nhiều.
Tần Hải Chi nghe thấy câu này, sắc mặt thay đổi, sau đó ông ta cười nói: “Tính cách của con giống mẹ con.”
“Tất nhiên.” Đào Túy cười khẩy.
Tần Hải Chi thấy cô miệng mồm lanh lợi, dựa người về phía sau nói: “Vậy thì bố có chuyện nên nói thẳng luôn nhé.”
Nét mặt Đào Túy hiện ra biểu cảm ông nói đi, ông thoải mái mà nói.
“Chuyện lần trước con đánh em gái con, bố không tính toán với con.” Tần Hải Chi cầm hộp thổ cẩm ở bên cạnh lên, chắc là đôi bông tai đó.
Đào Túy nhìn đôi bông tai kia mấy lần, sau đó thu hồi tầm nhìn, cô cười, vô cùng bình tĩnh.
Tần Hải Chi thấy cô ngay cả chút phản ứng cũng chẳng có, liền biết hồi đó cô cố ý đánh người, thậm chí còn không sợ. Điều này làm ông ta rất khó chịu, Tần Hải Chi lại nói:
“Bố biết bây giờ con đang ở chỗ của Lý Dịch, cũng biết trước đây con hình như còn có ý quyến rũ cậu ta. Nhưng bố muốn nói với con rằng Lý Dịch hoàn toàn không phải là người mà con có thể dụ dỗ được đâu.”
Sự nhàn nhã, bình tĩnh ngập tràn trên mặt Đào Túy, lúc nghe đến câu này lập tức thay đổi.
Cô nắm chặt lấy cái khăn trải bàn.
Tần Hải Chi thấy cô như vậy, mặt hiện vẻ thương hại: “Bố biết con cũng muốn gả vào nhà quyền thế giàu có nhưng rất đáng tiếc, con thật sự không có cơ hội đâu.”
“Gả cái rắm ấy.”
Soạt, Đào Túy đứng dậy, bưng trà ở trên bàn hắt lên mặt Tần Hải Chi. Tần Hải Chi bị hắt đầy mặt, ông ta híp mắt nhìn Đào Túy.
“Bố là đang khuyên nhủ con.”
“Tôi không cần.”
“Tôi cảm ơn ông.”
Đào Túy cắn chặt răng.
Vô cùng lúng túng, chuyện cô quyến rũ Lý Dịch, vậy mà Tần Hải Chi lại biết, ông ta còn cảm thấy cô muốn gả vào nhà quyền thế giàu có. Khi đó có phải Lý Dịch cũng nghĩ như vậy không?
Đào Túy nghĩ đến chuyện này, liền quay người chạy đi.
Tần Hải Chi hẹn Đào Túy ra, nói trắng ra chính là khuyên Đào Túy đừng có suy nghĩ động lòng với Lý Dịch, càng không phải muốn nói chuyện với Đào Túy, lúc này lại bị tạt trà đầy mặt.
Ông ta càng khó chịu, thuận tay ném đôi bông tai vào trong thùng rác, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người đàn ông cao to đang đứng ở bàn đối diện, ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn ông ta.
Tần Hải Chi sững sờ.
“Lý Dịch.”
Lúc này.
Ở một bên khác của bức bình phong, một người đàn ông khác đi ra, Tần Hải Chi nhìn qua, là một người đàn ông tuấn tú. Lý Dịch quay đầu nhìn, đối mặt với Tiêu Mục.
Tiêu Mục cũng ngây người.
Lý Dịch không quan tâm Tiêu Mục, anh ngẩng đầu nhìn Tần Hải Chi.
Một giây sau, Lý Dịch đạp mạnh cái bàn ăn cao cao, sau đó dùng lực đá.
Bàn ăn nhanh chóng đụng trúng Tần Hải Chi, Tần Hải Chi hoàn toàn không kịp trốn, cả người bị đụng vào vách tường, Lý Dịch đi lên trước một bước, chống chân ở cạnh bàn.
Dùng sức.
Có thể thấy được đường nét của đôi chân dài đang mặc quần tây.
Sức lực mạnh mẽ cay độc này làm Tần Hải Chi suýt nữa hộc máu, ông ta bị kẹp sắp chết rồi.
“Lý Dịch… tôi có chuyện…”
Lý Dịch ngậm nghiêng điếu thuốc trong miệng, mặt mũi lạnh nhạt: “Cảnh cáo ông lần một.”
“Đào Túy, là tôi đang chăm sóc.”
“Không cần biết Tần Hải Chi ông có chuyện gì, cứ cho là tôi không cưới cô ấy thì tương lai tôi cũng giúp đỡ cô ấy vào nhà quyền thế giàu có, đứng trên đỉnh đầu ông bắt ông quỳ xuống.”
Nói xong.
Lý Dịch thả lỏng lực, quay người rời đi.
Tiêu Mục ngừng lại, cũng chỉ vào Tần Hải Chi: “Tôi, người nhà họ Tiêu.”
Tần Hải Chi nghe thấy nhà họ Tiêu, lặng người rất lâu, sau đó gương mặt tái mét, mà cái bàn ăn này nặng đến nỗi ông ta không đẩy ra được, cổ đã bầm tím cả rồi, sắp không thở nổi nữa.
Tiêu Mục đi theo phía sau Lý Dịch, lưỡng lự gọi anh: “Anh Lý Dịch.”
Lý Dịch không lên tiếng, lấy điện thoại ra lật tìm số của Đào Túy, kết quả vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy người con gái đang ngồi trên bậc thềm, bước chân của Lý Dịch dừng lại.
Tiêu Mục cũng dừng lại, hai người đàn ông nhìn nhau rồi đi qua bên phía Đào Túy.
Đi đến gần mới phát hiện.
Cô đang cúi đầu xé một cánh hoa hồng.
Mấy cánh hoa rơi tán loạn, còn cô thì đang lẩm bẩm trong miệng.
“Đến nhà Tiêu Mục, đến nhà Lý Dịch, đến nhà Tiêu Mục, đến nhà Lý Dịch…” Cô đang dùng cánh hoa hồng để đưa ra lựa chọn, cánh hoa cuối cùng là nhà ai thì đi đến nhà đó.
Cô sợ loại tình huống như tối qua nên bây giờ phải chọn một trong hai.
Rốt cuộc, cánh hoa cuối cùng.
Đến nhà Lý Dịch.
Nhưng Đào Túy chậm chạp không bẻ xuống, cô đã do dự, sau đó giũ mạnh cành hồng kia, cánh hoa cuối cùng rơi theo chiều gió, Đào Túy thở phào một hơi.
“Được rồi, đến nhà Tiêu Mục.”
Ở đằng sau.
Tiêu Mục hơi khó xử, anh ấy đã nhìn thấy Đào Túy gian lận.
Lý Dịch cũng đã nhìn thấy.
Sắc mặt Lý Dịch đang bình tĩnh: “…”