Sau khi Đào Túy vào phòng thì lập tức đi tắm, lỗ tai đã bị bóp đến mức đỏ ứng một mảng lớn, lúc cô đang đánh răng cũng nhìn chằm chằm lỗ tai của mình cả buổi.
Sau đó a một tiếng, rồi lại dùng sức chà khiến nó càng thêm đỏ, cứ như vậy hết lần này đến lần khác, Đào Túy cảm thấy lỗ tai mình như muốn tróc da rồi mới dừng lại.
Đào Tuý ngồi xếp bằng ở trên giường, điện thoại di động của cô không ngừng kêu lên.
Lúc này đã là mười hai giờ rưỡi, tin nhắn vẫn không ngừng đẩy lên, xem ra mọi người cũng không định đi ngủ.
Tiêu Ngọc Nhàn tức đạo diễn Tiêu tốt nghiệp tại một đại học danh tiếng, đạt được rất nhiều giải thưởng, còn trẻ tuổi nhưng đã khiến cho nhiều công ty muốn giành giật, cô ta muốn phát triển bản thân cho nên ngay khi Lưu Quang mới bắt đầu thành lập thì ký hợp đồng ngay, còn đi theo người đại diện là vương bài của Lưu Quang mà nâng đỡ Tần Tư Tư, tạo ra một Tần Tư Tư như sau này.
Danh tiếng của đạo diễn Tiêu ở trong giới cũng vì thế mà tăng vọt, vì vậy trở thành đạo diễn đi đầu trong lĩnh vực phát trực tiếp.
Giá trị của con người cũng tăng lên theo năm tháng, giá trị của Tần Tư Tư sau này cũng được tăng lên đáng kể.
Vậy mà tối nay cô ta lại bị Lưu Quang sa thải, hơn nữa vẫn còn đang trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, thậm chí người sa thải cô ta chính là một trong những người sáng lập và là tổng giám đốc đương nhiệm Trần Hạng.
Nguyên nhân xuất phát từ một streamer mới nào đó.
Bộ phận quan hệ công chúng của Lưu Quang đã lấp liếm thông tin này nên không ai biết streamer mới đó là ai, chỉ biết là một người mới.
Vừa nghe đến hai chữ người mới, đa số người bên ngoài cũng không dám tin tưởng.
Thế nhưng nội bộ Lưu Quang lại biết rõ ràng nguyên nhân do ai.
Do Đào Túy.
Streamer Đào Túy này từ trước đã có tính hay tranh cãi, ngoại hình xinh đẹp thì không nói, tính cách của cô mới là tâm điểm bàn tán của mọi người.
Ngoại trừ tính cách, cô tinh thông hết thảy cầm kỳ thi họa, nên chỉ có tính cách đáng lên án, có rất nhiều người chúc mừng cho cô nhưng cũng là chờ một ngày cô bị lật đổ.
Thật ra đã không ít lần Đào Túy bị người ta trở mặt, chuyện Tần Tư Tư, rồi cả chuyện cạnh tranh của các thành viên trong tổ, mâu thuẫn với quản lý Tô.
Chính những chuyện này mới là trọng tâm, đặc biệt là sau khi nghe nói có người chống lưng cho cô, giám đốc kinh doanh hay là kẻ chống lưng bên ngoài, Đào Túy vốn dĩ đã đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Kể từ lần mâu thuẫn giữa cô và đạo diễn Tiêu ở lần quay phim đầu tiên đã khiến vô số người nhìn chằm chằm vào họ.
Nội dung nói chuyện và bối cảnh bị truyền tai nhiều lần, chỉ chờ một ngày mâu thuẫn bùng phát, không ngờ ngày này tới nhanh như vậy, nhưng kết quả lại khiến người ta không tin vào mắt mình.
Vốn tưởng rằng đạo diễn Tiêu có thể áp chế được Đào Túy một chút, ai ngờ cô ta lại bị phản đòn như vậy.
Thậm chí còn liên lụy đến một tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai.
Chuyện như vậy có thể không bàn luận sao?
Bộ phận Lưu Quang.
[Đào Túy, quan hệ của cô với tổng giám đốc của chúng ta là thế nào vậy?]
[Không phải tổng giám đốc của chúng ta có quan hệ gì với cô ấy, mà là anh trai của cô ấy có quan hệ với tổng giám đốc.]
[Đào Túy, anh trai cô tên là gì? Tôi tra thử xem.]
[Vãi thật, đạo diễn Tiêu cuốn gói rồi sao?]
[Đào Túy quá đáng sợ rồi.]
[Hầy, Đào Túy là người bị hại cơ mà, mấy người thử xem cái video đó đi, thôi được, mặc dù video bị xóa mất rồi nhưng vẫn có nhiều người còn giữ, hiện giờ nhiều diễn đàn lớn trên weibo ở trạm B đều có hình mặt con rắn kia trong video của Đào Túy.]
[Có phải chuyện này liên quan đến Tần Tư Tư không? Tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi, có thể là Tần Tư Tư bất mãn với bọn họ nên mới bảo đạo diễn Tiêu giở trò với Đào Túy, thế nên…]
[Thuyết âm mưu của cô sao có thể có khả năng chứ. Tần Tư Tư không phải người như vậy.]
[Trong chuyện này, tôi tổng kết lại được một vài điểm, phải tử tế với người khác, không được hại người, nếu không sẽ hại cả bản thân.]
Tôi là Đào Túy nha: [Tôi đồng ý quan điểm của @Dạ Kỳ Kỳ.]
[Đỉnh vậy, Đào Túy xuất hiện rồi sao?]
[Đào Túy, anh trai cô tên là gì? Tôi thấy có thể quen biết tổng giám đốc Trần thì nhất định phải là người cực kỳ nổi tiếng.]
Tôi là Đào Túy nha: [Anh tôi… tên là… Không nói cho mấy người biết đâu, ha ha, ngủ ngon nhé.]
Mọi người: […]
Cô cuốn xéo đi.
Thật là.
Tổ nhỏ cũng có tin nhắn, Đào Túy xem qua đều là cô Tần và chị Tô đang nói chuyện về vấn đề Tần Tư Tư đưa tiền cho đạo diễn Tiêu.
Tần Tư Tư đưa tiền cho đạo diễn Tiêu, rốt cuộc có phải là để cho đạo diễn Tiêu chơi xỏ Đào Túy hay không, cũng không thể xác nhận.
Điều này có lẽ mới là mấu chốt.
Người ngoài đều giữ thái độ bàng quan đối với Tần Tư Tư.
Nhưng chỉ có Đào Túy hiểu rõ.
Chắc chắn Tần Tư Tư sẽ làm như vậy.
Đào Túy vốn muốn vào nói mấy câu, nhưng suy nghĩ một hồi cảm thấy không có chứng cứ thì có nói cũng vô ích.
Vậy nên cô lùi ra ngoài, úp mặt trên giường mà nghỉ ngơi.
Đèn đầu giường không tắt.
Lúc này, điện thoại di động kêu lên, cô xem qua.
Lý Dịch: [Còn chưa ngủ?]
Đào Túy hơi sững sờ, nhổm người dậy, hai tay nhấn một cái, đèn đầu giường cũng giảm sáng đi hơn nửa, cô nằm lại giường, ngáy, làm bộ mình đã ngủ.
Ngoài cửa.
Toàn thân Lý Dịch mặc một bộ quần áo ngủ màu đen, dựa vào cạnh cửa, tròng mắt nhìn ánh đèn le lói qua khe cửa.
Anh khẽ nhướng mày, búng nhẹ tàn thuốc lá, đặt ở bên mép rồi khẽ cắn, chuẩn bị rời đi, kết quả là sự yên tĩnh của màn đêm khiến cho âm thanh phóng đại thêm vô số lần khiến anh nghe thấy.
Tiếng ngáy từ trong phòng truyền ra.
Sau nhiều năm sống cuộc đời chinh chiến, anh lập tức nhận ra cô đang giả ngủ.
Anh cắn khẽ điếu thuốc trong miệng, quay lưng bước tới gõ cửa phòng vài cái.
Giọng trầm thấp: “Mau ngủ đi.”
Tiếng ngáy bên trong bỗng im bặt, khuôn mặt nữ sinh tối sầm lại, cô vội dúi đầu vào chăn mở điện thoại di động lên nhìn.
Lý Dịch: “Anh nghe được em giả bộ ngủ rồi.”
Đào Túy không còn chối cãi được nữa đành xoay người lại.
Giả bộ hay không anh cũng biết.
Còn cái gì mà anh không biết không?
Sao anh có thể cái gì cũng biết.
Buổi kiểm tra đánh giá phát trực tiếp lần thứ ba bắt đầu, Đào Túy thân là nhân vật chính của tâm điểm dư luận, ngày hôm sau đến công ty đã nhận được không ít sự chú ý, Đào Túy không quan tâm đến những ánh mắt này, đi thẳng vào phòng họp, lúc đi qua phòng họp thì thấy có rất nhiều người ngồi trong phòng làm việc của Tần Tư Tư, cũng có Tần Tư Tư ngồi đó.
Cô chưa từng ngồi ở một vị trí chính mà chỉ đứng một bên, bên cạnh còn có không ít những người đàn ông và phụ nữ mặc âu phục đi giày da.
Nhìn rất nghiêm túc, nhưng trên mặt Tần Tư Tư vẫn nở nụ cười, nhìn thoáng qua cũng biết hình như là chuyện tốt.
Tiểu Anh lại gần, nói bên tai cô: “Tần Tư Tư chuẩn bị tới núi Hổ Lan một tuần trước khi khai giảng, cô biết đó là nơi nào không?”
Đào Túy lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Núi Hổ Lan sản xuất ra rất nhiều cam quýt, không phải thời tiết sắp lạnh rồi sao, sắp đến mùa cam quýt rồi đó, bên kia còn là dự án xóa đói giảm nghèo ZF, Tần Tư Tư được bổ nhiệm làm đại sứ xóa đói giảm nghèo, muốn đi giúp đỡ những người nghèo đói.”
Đào Túy ồ một tiếng.
Cô đi vào phòng họp, Tiểu Anh hơi nhăn nhó nói: “Một khi Tần Tư Tư được bổ nhiệm thì danh tiếng sẽ tăng vọt, sau này e là sẽ càng lợi hại hơn.”
Đào Túy ừ một tiếng, đẩy cửa ra rồi đi vào.
Khi Tần Tư Tư mới học phổ thông đã bắt đầu livestream, Tần Hải Chi bỏ ra không ít tiền để ủng hộ giấc mộng này của cô ta, danh tiếng ngày hôm nay đã sớm bỏ xa rất nhiều bạn bè cùng trang lứa ở sau lưng.
Năm nhất đại học Đào Túy mới bắt đầu tiến vào con đường livestream, năm hai thì bắt đầu ký hợp đồng với Lưu Quang, không có bất kỳ người nào hỗ trợ, mỗi dấu chân, mỗi bước đi đều là chính bản thân cô tự phấn đấu. Bị bỏ lại phía sau cũng là điều bình thường.
Đào Túy ngồi trên ghế, bóc một bọc ngũ cốc bỏ vào miệng nhai, ngũ cốc rất thơm.
Thế giới này chính là như vậy, một người tốt, một người xấu, đa phần người ta cũng không biết, mọi người chỉ thấy mặt mà cô ta muốn cho mọi người thấy.
Ví dụ như Tần Tư Tư ở trước mặt Đào Túy thì chính là một con bitch.
Nhưng cô ta ở trong mắt người khác thì chính là một người nổi tiếng.
Lần livestream bán hàng lần thứ ba, thành tích Đào Túy vẫn dẫn đầu, chỉ là còn bị ảnh hưởng bởi một chiếc video, mấy ngày nay Lý Dịch cũng bận rộn luôn không về nhà, buổi tối cũng vậy.
Ban đầu Đào Túy không quá để ý, sau đó vẫn luôn chờ bên cầu thang như một thói quen, hỏi dì Lưu mới hay Lý Dịch đi công tác ở thủ đô.
Hừm, hình như còn chuẩn bị đón cô Lý về, cô Lý sống phóng khoáng bên ngoài cũng không chịu về nhà.
Ngày khai giảng chỉ còn cách một tuần lễ, mấy ngày nay Đào Túy cũng thường xuyên đi lại cùng Tiêu Mục chơi chung một nơi. Hôm ấy Đào Túy không cần tới công ty, ở nhà chuẩn bị giúp dì Lưu thì nhận được cuộc gọi của cô Lý.
Bà ấy nói sẽ trở về, sẽ cho người tới đón Đào Túy, để Đào Túy trực tiếp đi tiếp bà ấy, Đào Túy vui vẻ nhận lời.
Sau khi cúp điện thoại, cô chạy lên lầu thay một bộ quần áo rồi xuống lầu, lúc này một chiếc xe Benz màu bạc đã đỗ sẵn trước cửa, Đào Túy chào hỏi dì Lưu xong liền chạy ra cửa.
Sau khi Đào Hinh ly dị đã sống chung với cô Lý trong một khoảng thời gian dài, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn giữ liên lạc với cô Lý.
Đào Túy vẫn luôn rất thích cô Lý, còn từng nhận cô Lý làm mẹ nuôi.
Chỉ là sau đó rất ít khi gặp mặt, cô thật không dám gọi như vậy nữa.
Xe đến nhà cô Lý, thấy biệt thự hai bên dãy đường đi, Đào Túy biết nhà họ Tần cũng ở gần đây, cô vừa xuống xe đã thấy cô Lý trên đầu đội chiếc nón lá, mặc một bộ váy hoa nở nụ cười yêu kiều nhìn cô: “Túy Túy, lại đây.”
Đào Túy bước lên bậc thềm, cô Lý kéo tay Đào Túy, bỏ mũ xuống, nói: “Mẹ vừa mới đi hái được chút dâu tây, còn gặp được anh Chu Dương của con.”
Đào Túy ồ một tiếng: “Anh Chu Dương ở đó làm gì vậy?”
“Cũng… không biết nữa, thấy nó kéo theo một nữ sinh.”
Đào Túy lại ồ một tiếng.
“Trưa nay mẹ nuôi nấu món ngon cho con.” Cô Lý mở tủ lạnh ra, vừa nói vừa lấy đồ, Đào Túy định giúp một tay thì nghe được tiếng xe từ ngoài cửa truyền tới.
Cô dừng một chút, thò đầu liếc mắt nhìn.
Ánh mắt đụng phải người đàn ông đang dần tiến vào cửa, Lý Dịch buông chìa khóa xe xuống, nhướng mày nói: “Không nhận ra à?”
Đào Túy lập tức thu đầu về, đứng vững, nhịp tim đập thình thịch, cô che ngực, kế đó cô Lý nhanh tay làm xong mì lạnh nướng và mấy món ăn kèm, ngoài ra còn nấu một nồi cháo sườn, cô có thói quen thích ăn những món linh tinh này.
Đào Túy bưng mì lạnh ra.
Lý Dịch đưa tay nhận lấy, anh liếc mắt nhìn bát mì lạnh, có chút khó xử: “Cô, lại không ăn bữa chính mà ăn cái này sao?”
Cô Lý thò đầu ra: “Có ý kiến gì không?”
Lý Dịch nhướng mày, không đáp, đặt bát mì lạnh xuống.
Sau đó vén tay áo lên nhìn Đào Túy, Đào Túy lập tức thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía phòng bếp, tiếp tục bưng thức ăn ra, đã mấy ngày cô không gặp Lý Dịch.
Sự mập mờ trước đây dường như không tồn tại vậy.
Vẫn không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Sau khi thức ăn đã bày hết lên bàn, Đào Túy ngồi xuống bên cạnh cô Lý, Lý Dịch ngồi ở vị trí chính, anh cầm dĩa lên, xoắn lấy mì lạnh ăn, tâm trạng bình thường.
Đào Túy nghe cô Lý nói về chuyến du lịch lần này, hàn huyên được nửa chừng, cô Lý đưa tay vuốt ve tóc Đào Túy, thấp giọng hỏi: “Có phải có người coi thường con đúng không?”
Trong miệng Đào Túy còn ngậm sợi mì, cô cười híp mắt lắc đầu: “Không sao, anh cũng giải quyết giúp con rồi.”
“Hửm?” Cô Lý liếc mắt nhìn Lý Dịch.
“Con ở cùng Lý Dịch là đúng.”
Đào Túy cười gật đầu, cũng liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Anh ngước tròng mắt sâu thẳm lên nhìn cô, hơn nữa còn khẽ liếc qua đôi môi và đôi tai cô rồi thu hồi tầm mắt.
Lúc này, cô Lý gõ mặt bàn, lại kéo cánh tay Đào Túy, nói: “Anh Lý Dịch của con có đẹp trai không?”
Đào Túy hơi sửng sốt, không dám ngẩng đầu lên, gật đầu nói: “Đẹp trai ạ.”
Cô Lý cười: “Vậy sao?”
Trong lòng Đào Túy có chút cảnh giác, không biết cô Lý còn muốn nói điều gì, hay nói bà ấy đã nhìn ra những điều gì?
Lúc này cô Lý lại gõ gõ bàn, ý muốn kêu Lý Dịch. Lý Dịch nâng cốc cà phê lên uống một ngụm, ánh mắt liếc tới cô, trong ánh mắt như có điều muốn nói.
Cô Lý chống cằm nói: “Cháu cũng đã ly dị được ba năm, có phải đã đến lúc suy tính một chút chuyện tìm đối tượng không?”
Lý Dịch dùng ngón tay lau khẽ cà phê trên miệng, không đáp.
“Thật ra ở đây cô có một đối tượng, cô cảm thấy không tệ, cháu thử suy nghĩ một chút, cuối tuần gặp mặt người ta.” Cô Lý mở điện thoại di động ra.
Bên trong có một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, tóc dài bồng bềnh. Xem qua ảnh chụp cũng biết cô ấy là một người dịu dàng, Đào Túy ở bên cạnh cũng nhìn thấy tấm ảnh.
Trong khoảnh khắc ấy, tấm ảnh này gợi lên cho cô một cảm giác quen thuộc.
Thật giống như…
Giống như…
Đúng, giống đôi nét người vợ cũ Dương Nhu của anh.
Còn có vài nét giống Tần Tư Tư, nhưng người phụ nữ này có thể thấy là một người có gia giáo, là loại người có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dáng dấp còn nhu mỳ, là kiểu người mà đàn ông nào cũng muốn.
Đào Túy nhìn sang Lý Dịch vô cảm.
Sau đó nghĩ đến những việc mập mờ liên tiếp mấy ngày gần dây, đột nhiên cảm thấy sự mập mờ ấy dường như cũng không còn ý nghĩa gì…
Lý Dịch không nói gì.
Cô liếm môi, cúi đầu xuống ăn cháo, mì lạnh thật ngon nhưng dễ ngán, bởi vì còn nêm một chút tương mà cô Lý đi du lịch mua về nên hơi dính.
“Nói sao đây?” Cô Lý không thấy Lý Dịch đáp lời, lại gõ bàn hỏi: “Cô ấy là con gái nhà họ Giang ở Hải Thành, vừa mới học xong tiến sĩ, hiện đang là nhà phân tích tại đầu tư Thừa Thiên, cũng phù hợp với ngành của cháu, quan trọng nhất là mấy năm nay nhà họ Giang đầu tư bao nhiêu ở Lê Thành cháu cũng nhìn thấy mà.”
Lý Dịch kéo tay áo, tiến lại gần một chút, chống tay lên bàn, giọng nhàn nhạt: “Không cần.”
Cô Lý: “…”
Bà ấy liếc nhìn, nắm lấy một tay Đào Túy, Đào Túy bất ngờ không kịp đề phòng mà ngẩng đầu lên, mặt đầy hoang mang, tấm ảnh kia đặt ngay trước mắt cô, cô Lý hỏi: “Túy Túy, con nói cho mẹ nuôi biết, người phụ nữ này dáng dấp có được không?”
Đào Túy nhìn người phụ nữ da thịt trắng nõn vô cùng nhu mỳ trước mắt, cô gật đầu: “Có ạ.”
“Có xứng với anh Lý Dịch không?”
“Rất hợp ạ.”
Hai chữ rất hợp vừa thốt ra.
Giọng nói cùng tiếng cười lạnh của người đàn ông từ cách đó không xa truyền tới. Đào Túy và cô Lý quay đầu nhìn, Lý Dịch tựa vào phía sau, đầu ngón tay nắm lấy cổ áo, anh nhìn Đào Túy: “Em nói lại lần nữa.”
Đào Túy chợt im bặt.
Cô chớp mắt.
Cô Lý nghiến răng nghiến lợi, đặt điện thoại di động xuống, nhìn Lý Dịch: “Cháu muốn tìm người như thế nào? Cháu nói ra, dù có phải đào sâu ba thước cô cũng sẽ tìm cho cháu.”
Đầu ngón tay Lý Dịch xoa xoa cằm, ánh mắt đặt trên mặt Đào Túy, giọng lạnh lùng: “Nhỏ tuổi.”
Cô Lý hoang mang.
Yêu cầu kiểu gì thế này?
Bà ấy theo ánh mắt Lý Dịch nhìn sang Đào Túy, lại thấy Đào Túy cúi đầu ăn cháo.
Bà ấy hơi ngập ngừng, trong mắt có chút hoài nghi.
Kế đó, bà ấy lại nhìn Lý Dịch, Lý Dịch cũng đã đứng dậy, kéo cổ áo sơ mi, chăm chăm nhìn vào cô Lý, nhẹ nhàng xoa đầu Đào Túy, thấp giọng nói: “Tối nay đợi anh tới đón em.”
“Con bé không về cùng cháu, nó sẽ ở lại đây.” Cô Lý che giấu suy nghĩ của mình, lên tiếng trả lời trước.
Lý Dịch yên lặng hồi lâu, sau đó gật đầu: “Được.”
Nói xong liền đi.
Bước tới bên cạnh bàn uống trà nhỏ, anh khom người cầm chiếc bật lửa và chìa khóa xe, dừng lại, nói với cô Lý: “Cô hãy làm bữa tối bình thường cho cô ấy ăn.”
“Biết rồi, lượn đi.” Cô Lý cực kỳ ghét người chê mình nấu ăn linh tinh.
Lý Dịch châm một điếu thuốc, ngậm lấy rồi rời đi.
Cô Lý nhìn bóng lưng anh rời đi, quay đầu nhìn Đào Túy, lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Túy Túy.”
Đào Túy vẫn luôn cúi đầu, nắm chặt lấy chiếc thìa trên tay, cô rất sợ cô Lý hỏi chuyện, người mà Lý Dịch nhắc đến là ai.
Cô nhỏ giọng thở dài một tiếng.
Quả nhiên cô Lý thấp giọng hỏi: “Con biết Lý Dịch nói đến ai không?”
Đào Túy: “…”
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.