Cô cảm thấy lời này chẳng khác gì đốt một quả bom nổ tung bên tai cô, mà trong phạm vi thấu hiểu của cô, có phải là anh thích cô không nhỉ?
O! M! G!
Lúc cô muốn ngoan ngoãn làm một đứa em gái thì người đàn ông này thích cô?
Vừa ý rồi.
Vừa.
Ý.
Rồi.
Cô lại lần nữa choáng váng, vô thức vươn tay lấy ly rượu, một hơi uống sạch rượu trái cây còn sót lại, uống quá vội nên rượu xông lên đầu, Đào Túy thật sự đã bị choáng.
Giữa lúc cô hoang mang thì nhìn thấy Liễu Yên mặc váy đen dài đi đến, dựa vào ghế sofa chữ U, tự tay rót một ly rượu rồi cụng với Lý Dịch và Tiêu Mục.
Lý Dịch đứng lên, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, đứng cùng với Liễu Yên, hai người dựa sát nhau, khóe môi của anh dường như lờ mờ còn có nụ cười mỉm.
Chị Liễu Yên như nữ vương bị vây quanh ở giữa, bên cạnh còn có một người bảo hộ là Tiêu Mục.
Đào Túy xoa thái dương một chút, nhìn nụ cười của Lý Dịch, còn có sự ngầu lòi của chị Liễu Yên.
Hai người này xứng đôi biết bao.
Lý Dịch nói thích cô.
Có thể là bị ảnh hưởng của rượu nên lỡ miệng.
Đào Túy nghĩ như thế mà choáng váng, tiếp sau đó cô đứng lên, mỉm cười nâng ly rượu trống thừa thãi lên, đi đến chỗ của chị Liễu Yên và Lý Dịch:
“Em…”
Giọng nói của cô dịu dàng: “Em chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử… Ợ…”
Lời chúc phúc này vừa thốt ra.
Ba người đang đứng uống rượu liền dừng động tác, Liễu Yên liếc nhìn Lý Dịch, Lý Dịch híp mắt nhìn Đào Túy, Đào Túy đang cười với bọn họ:
“Hai người hợp thật nha.”
“Trời sinh một đôi, đất tạo thành cặp.”
“Trai tài gài sắc, xứng đôi xứng đôi.”
Nói xong, cô ngửa đầu uống rượu. Trong ly rượu chẳng có gì cả, cô chớp chớp mắt, lắc hai cái.
“Trăm năm hạnh phúc của hai người tại sao trống không rồi? Sớm sinh quý tử đâu? Sao cũng không có thế?”
Lý Dịch đặt ly rượu xuống, vươn tay túm lấy cổ tay cô, lấy cái ly không kia xuống, trầm giọng nói:
“Em say rồi.”
“Không có.”
“Hôm nay vui vẻ, sao mà em say được chứ.” Đào Túy cười ngã người về sau, Tiêu Mục thấy cô sắp ngã, vội vàng tiến lên trước, tay vừa vươn tới thì ánh mắt của Lý Dịch liền quét đến sau đó kéo Đào Túy qua, ôm vào trong lòng.
Tay Tiêu Mục trống không, anh ấy sững sờ, sau đó nở nụ cười. Cầm áo khoác vest trên sofa lên đưa cho Lý Dịch, Lý Dịch khoác lên vai cô, tiếp theo khom nửa người bế bổng cô lên, nói với Liễu Yên:
“Tôi đưa cô ấy về.”
Liễu Yên mỉm cười gật đầu, dựa vào cạnh bàn nói: “Đợi uống rượu mừng của cậu.”
Bước chân Lý Dịch dừng lại, liếc nhìn cô gái trong lòng đang mở miệng hít thở, anh cười xòa:
“Vậy cậu đợi đi.”
Nói xong, quay người rời đi.
Tiêu Mục cũng không đi theo, đứng ở chỗ cũ nhìn.
Anh ấy ngập ngừng nói: “Sau này không biết bọn họ là ai quản ai nữa.”
Liễu Yên liếc nhìn Tiêu Mục, cười nói: “Lý Dịch bị quản, cậu tin không?”
Tiêu Mục: “Anh ấy bá đạo như thế, nhìn chẳng giống là người bị quản gì cả.”
Liễu Yên cười ha hả.
Cô ấy dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn nói: “Cậu ấy ấy à, tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cậu ấy, hai chữ ‘để ý’ bây giờ giống như in vào mắt cậu ấy vậy.”
“Trước đây cậu ấy chưa từng buồn phiền một phút nào vì vợ cũ, lúc đó chúng tôi cho rằng Lý Dịch là trái tim của quân nhân, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, bây giờ xem ra không phải thế.”
Trước khi ly hôn một tháng, Lý Dịch còn có thể đến đơn vị gặp cấp trên.
Với kiểu tình cảm rạn nứt này, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ có chút phản ứng. Nhưng mà Lý Dịch không có, anh vẫn như cũ xử lý những chuyện cần xử lý kia, đợi đơn đưa đến tận cửa, anh mới đứng dậy nghênh tiếp.
Sau đó, còn có thể nói chuyện với Hứa Điện.
Lúc đó rất nhiều người đều cảm thấy Hứa Điện là then chốt làm anh và Dương Nhu ly hôn.
Hai người này lại vẫn có thể nói chuyện với nhau, không hề có khúc mắc.
Như vậy, chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Lý Dịch không yêu.
Tiêu Mục nghe xong, không lên tiếng.
Anh ấy day trán một chút rồi nói: “Chị, em cũng đi đây.”
Liễu Yên gật đầu nói: “Tôi tiễn cậu.”
Hai người cùng đi ra cửa. Vừa đúng lúc chiếc SUV màu đen ở bên ngoài đi vào màn mưa, không nhìn thấy cảnh sắc bên trong cửa sổ xe, nhưng mà có hình bóng người in ra.
Ít nhiều có thể nhìn thấy được một chút.
Trong miệng Lý Dịch ngậm một điếu thuốc không có châm lửa, ngón tay cẩn thận kéo áo khoác vest ở trên vai người con gái trong lòng lại.
Phảng phất có phần dịu dàng.
Đào Túy say mèm, lúc ở trong xe, còn cố sức hát chúc anh sinh nhật vui vẻ, lại biến thành chúc anh tân hôn vui vẻ. Lý Dịch dựa vào lưng ghế, nghe một lúc, anh cúi đầu, dán lên môi cô nói:
“Tại sao không hát hôm nay em muốn lấy anh thế?”
Người con gái đã im lặng.
Không hát nữa.
Lý Dịch híp mắt một chút.
Xe đi đến biệt thự, dì Lưu đang đợi ở trong phòng, thấy người đến vội vàng đi bưng canh giải rượu. Cùng đi theo lên lầu, ở đằng sau cằn nhằn:
“Sao mà lại uống say rồi.”
Bước vào trong phòng, Lý Dịch đặt Đào Túy xuống.
Đào Túy vừa chạm vào chăn trên giường cô, liền cuộn vào trong chăn.
Lý Dịch đứng ở bên giường, vươn tay nhận lấy canh giải rượu của dì Lưu, sau đó đi đến bên này, ngồi xổm xuống, đặt ống hút vào bên môi của Đào Túy, nhẹ nhàng kê ống hút vào đầu lưỡi cô.
Đào Túy vô thức mà hút lấy.
Nước canh liên tục không dừng mà đã đi xuống cổ họng, Lý Dịch nói với dì Lưu: “Dì Lưu, dì đi ra ngoài đi ạ.”
Dì Lưu sững sờ.
Hôm nay bà ấy không thấy cảnh tượng Lý Dịch hôn Đào Túy ở trong nhà, lúc đó bà ấy đang thu dọn đồ đạc ở lầu một, vì vậy lúc này bà lưỡng lự chút rồi mới quay người rời đi.
Cửa không đóng lại hẳn.
Nước canh được cho uống hết, Lý Dịch vươn tay, lau khóe miệng cô một chút, lại đưa vào cho cô liếm. Qua một lúc, anh mới lấy khăn lau khóe miệng của cô, kéo chăn lên, đắp kỹ càng cho cô rồi cũng đi ra ngoài.
Đào Túy mơ mơ hồ hồ cảm giác răng của mình đã cắn vào cái gì đó cứng cứng. Cô lật người, tiếp tục ngủ.
Đào Túy là kiểu uống rượu say hiếm khi quậy nhưng cô không phải kiểu mất trí nhớ, thế là thức dậy sau cơn say, trời hửng sáng, cô ngồi trên giường ôm chăn.
Trong đầu toàn là cảnh tượng tối quá uống say.
Trước tiên là thấy cảnh Lý Dịch và Liễu Yên nói chuyện, đó thật sự là cảnh đẹp ý vui. Sau đó, cô nói một tràng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, còn có cái quái gì mà trời sinh một đôi gì đó…
Lúc cô nói những lời này, ngón tay Lý Dịch thong thả ung dung mà miết ly rượu, đôi mắt hờ hững nhìn cô làm loạn như thế.
Đào Túy: “…”
“Ôi mẹ ơi, muốn chết cho rồi.” Đào Túy chôn mặt vào trong gối, cọ qua cọ lại, qua một lúc cô mới liếc nhìn thời gian, 9 giờ 30 sáng.
Cũng không biết hôm nay Lý Dịch có xéo đi không.
Nhưng hôm nay cô phải đến công ty.
Hôm nay lại phải quay đoạn phim ngắn.
Đào Túy lại nằm trên giường một lúc mới đứng dậy, thay một chiếc quần jean và áo croptop, cô lén lén lút lút mở cửa ra. Lén lén lút lút xuống lầu, từ chỗ ngoặt nhìn ra ngoài thì bị dì Lưu bắt tại trận, dì ấy cười hỏi:
“Dậy rồi à?”
“Dậy rồi ạ.” Đôi mắt Đào Túy lấp lánh.
Dì Lưu lau bàn, cười mỉm nói: “Lý Dịch ra ngoài rồi, sáng sớm đã có xe đến đón cậu ấy.”
Thoáng cái cả người Đào Túy quả thật liền nhẹ nhõm, cô nhảy xuống bậc thềm, cả người thả lỏng, tươi cười đi vào phòng bếp:
“Dì Lưu, có món gì ngon không ạ?”
“Có, hôm nay có sandwich đấy, dì đi lấy cho cháu.”
“Không cần đâu ạ, cháu thấy rồi.” Đào Túy bưng cái đĩa qua, quay người đi ra ngoài, đặt lên bàn ăn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Dì Lưu lập tức mang sữa tươi ra cho cô.
Ăn sáng xong.
Đào Túy đi đến công ty, vừa bước vào cửa thì nghe nói Tần Tư Tư đã xuất phát đi núi Hổ Lan rồi, đang phát video lên weibo, thoáng chốc đã nhận được rất nhiều like của người qua đường.
Đào Túy nghe Tiểu Anh nói, chẳng có phản ứng gì. Sau khi đạo diễn Tiêu bị sa thải thì bên trên lại cử một dạo diễn rất có lai lịch xuống, mà đội sản xuất trước kia, mong muốn đi với đạo diễn Tiêu thì cũng đã đi rồi, những người còn lại đều sẵn lòng ở lại giúp đỡ Đào Túy.
Không có đạo diễn Tiêu.
Quay phim vẫn không diễn ra suôn sẻ.
Vì vậy, cái xã hội này, thiếu ai cũng có thể hoạt động bình thường.
Có lẽ cô Tần cũng nhân ra điều này, cô ấy kéo Đào Túy nói: “Sau này cô cứ đi theo phong cách của chính mình, không cần đi theo phong cách của người khác.”
Đào Túy đá chân, quét mắt nhìn chị Tô ở bên cạnh.
Chị Tô im lặng thu hồi tầm mắt. Buổi chiều còn có buổi quay nhưng Đào Túy xin nghỉ hai tiếng đồng hồ đi tiễn Tiêu Mục. Đi đến đại sảnh Minh Thụy thì Tiêu Mục đã đẩy vali đi xuống, anh ấy mỉm cười xoa đầu Đào Túy:
“Em rảnh thì cứ qua đây ở, cãi nhau với anh Lý Dịch cũng có thể qua.”
Đào Túy trợn mắt, giúp anh ấy xách một cái túi khác: “Cãi nhau cái gì chứ, em còn chưa nghĩ xong đâu.”
“Chưa nghĩ xong cái gì?”
Hai người đặt xe trên mạng, đi đến sân bay. Hiếm khi hôm hay Tiêu Mục mặc một bộ quần dài và áo sơ mi, trông trưởng thành hơn chút, chỉ là khí chất của anh ấy đã quen là kiểu nho nhã lịch sự. Anh ấy dựa vào lưng ghế, đá vào chân Đào Túy, Đào Túy ngẩng đầu:
“Anh làm gì thế hở?”
Tiêu Mục nói: “Giao ước kia còn tính không?”
Đào Túy: “Em không biết.”
Cô thật sự không biết.
Tiêu Mục mỉm cười: “Giao ước mac chúng ta chân thành chôn giấu đó, vậy thì tính đi.”
Đào Túy trợn mắt nhìn anh ấy: “Anh vẫn nên sớm tìm bạn gái đi, hèn hò đi. Anh sẽ biết tình yêu ấy à, đều không đáng tin đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha…” Tiêu Mục cười phá lên.
Hai người đi đến sân bay, Đào Túy tiễn thẳng đến cửa an ninh. Khoảng thời gian này vừa hay là giai đoạn trước khi khai giảng, sinh viên từ Lê Thành đi Hải Thành rất nhiều.
Có vài người là vì mua vé trễ, không có ghế hạng phổ thông nên chọn hạng thương gia, thế là đoàn người xếp hàng dài, Đào Túy đi đôi giày cao gót, tay đút vào trong túi quần, dáng người cao gầy lại bắt mắt, cô đứng bên cạnh Tiêu Mục, vừa nói chuyện vừa xếp hàng cùng anh ấy, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm cô.
Mà lúc này.
Khóe mắt Đào Túy nhìn thấy Lý Dịch và Giang Sách, hai người đang đi đến hướng cổng VIP bên kia.
Hôm nay người đàn ông cao ráo mặc áo sơ mi xanh đậm và quần dài, cánh tay mang theo băng tay áo, cúi đầu nhìn đồng hồ, tóc húi cua, người lại cao càng tăng thêm khí thế mạnh mẽ. Bỗng chốc đã thu hút rất nhiều nữ sinh ở bên này, anh nghiêng đầu nghe Giang Sách nói chuyện, dường như đang đợi người.
Xương quai xanh ở cổ áo hơi lộ ra.
Tiếp đó, cùng lúc đang đợi người thì anh cầm điện thoại ra, không biết đang soạn tin gì.
Điện thoại trong túi Đào Túy vang lên, cô cầm ra xem.
Lý Dịch: [Anh đi công tác hai ngày.]
Đào Túy ngừng lại, bĩu môi.
Nói với cô làm gì.
Cô không muốn biết.
Trong lòng đang suy nghĩ thế, cô cầm điện thoại soạn tin.
Lúc này.
Cô gái cao gầy bên này đã bị phát hiện, Lý Dịch ngước mắt lên nhìn qua, chỉ thấy cô cúi đầu lộ ra nửa cái cổ trắng mảnh mai, sau đó, nhìn thấy Tiêu Mục, Tiêu Mục mỉm cười nhìn anh.
Đôi mắt Lý Dịch lạnh đi vài phần.
Tiếp theo đó, điện thoại của anh vang lên.
Đầu ngón tay trượt mở, nhấn vào xem.
Tôi là Đào Túy nha: [Đi thong thả.]
Giang Sách ở bên cạnh nhìn thấy, anh ấy kìm lòng không đậu mà đọc một câu: “Không tiễn.”
Đi thong thả, không tiễn.