Nhưng chẳng biết tại sao, Đào Túy cảm thấy người đàn ông này có hơi chán chường, có hơi yếu đuối.
Làm cô cảm thấy, cô cách anh cũng không xa lắm, anh cũng chẳng phải không gì là không thể, không tài nào đoán được.
“Bé đáng yêu?” Bên cạnh truyền tới giọng nói của một người phụ nữ, hay và hấp dẫn. Đào Túy quay đầu, đối diện với gương mặt tươi cười của Liễu Yên, cô ấy bưng khay, trong khay đặt rượu.
Tối nay Liễu Yên mặc váy body, nhìn chín chắn hơn quyến rũ hơn.
Đào Túy nhỏ giọng gọi: “Chị Liễu Yên.”
“Đến tìm Lý Dịch à?” Mấy người Liễu Yên cũng nghe nói sau khi Đào Túy và Lý Dịch yêu đương ngắn thì chia tay. Nhìn dáng vẻ trong sáng của bé đáng yêu, Lý Dịch thật sự hơi không xứng với bé đáng yêu, chậc chậc.
Đào Túy “vâng” một tiếng cười gật đầu, Liễu Yên giơ tay dắt Đào Túy đi tới, đi đến gần, Đào Túy lại không dám nhìn Lý Dịch, cô chào hỏi ba người Chu Dương, Hứa Điện và Giang Úc, gọi từng người.
Ba người đàn ông bật cười, có đặc sắc.
Liễu Yên cầm chai rượu đi ra, nói: “Giúp tôi thử loại rượu này.”
Chu Dương nhướng mày: “Được.”
Hứa Điện cũng để điện thoại xuống.
Giang Úc vắt chéo chân dài: “Biết ngay gọi chúng tôi tới là không có chuyện tốt, lại giúp cô thử rượu.”
Liễu Yên cười: “Không được à? Bé đáng yêu, em chờ giúp chị thử một loại rượu trái cây.”
Đào Túy đứng bên cạnh bàn, mỉm cười gật đầu, cô và Lý Dịch sát rất gần. Tay cô chống lên cạnh bàn, có chút muốn chạm tay Lý Dịch, nhưng mà chỉ giới hạn trong suy nghĩ, cô cảm thấy có mấy lời vẫn chưa nói, vẫn chưa hàn gắn, hai người vẫn ở tình trạng chia tay.
Liễu Yên đổ rượu ngon, mỗi người một ly, Lý Dịch cũng có, cô ấy nhướng mày nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch lại không nhìn cô ấy.
Một giây sau.
Anh xoay người, đột nhiên ôm lấy Đào Túy từ phía sau.
Đào Túy sửng sốt, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh, sau đó hơi giãy giụa. Lý Dịch áp chặt cánh tay, ngay sau đó anh xoay người cô, mặt đối mặt.
Đào Túy nhìn anh, lập tức cúi đầu xuống.
Đôi chân dài của Lý Dịch đỡ lấy cô, hỏi: “Đến tìm anh sao?”
Đào Túy lập tức đỏ mặt, cô cúi đầu, cái cổ nhỏ trắng nõn giống như viên ngọc dưới ánh đèn lờ mờ. Lý Dịch cũng cúi đầu, trán đặt ở trán cô, hơi thở hòa hợp: “Đến tìm anh làm gì?”
Anh hỏi rất thẳng thắn.
Đào Túy cắn chặt môi dưới, trong lòng nghĩ rằng đến an ủi anh.
Nhưng mà lời này lại không nói ra miệng, cô rất thẹn thùng. Đôi mắt của Lý Dịch rất sâu: “Anh có thể…”
“Xin em đừng chia tay không?”
Lời nói của anh dừng lại, mới nói tiếp câu phía sau, giống như là nhẫn nhịn ép ra từ trong cổ họng. Đào Túy chợt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của anh.
Mặt mũi sắc bén như lưỡi đao của người đàn ông lại mang theo chút yếu đuối.
Hốc mắt Đào Túy lại đỏ.
Anh đang nhẫn nhịn.
Từ buổi sáng sau khi cô nói chia tay.
Đào Túy đột nhiên đưa tay, ôm lấy cổ anh.
Lý Dịch cúi đầu, sát gần cô hơn.
Anh vẫn nhìn cô, không hề rời mắt, âm thanh đinh tai nhức óc xung quanh và ánh đèn đủ mọi màu sắc cũng không thể quấy rầy họ, chỉ bao phủ họ ở giữa.
Sau lưng.
Loáng thoáng có tiếng cười.
Sau đó Liễu Yên cười nói: “Có cần chuẩn bị phòng cho hai người không?”
Chu Dương và Hứa Điện cũng bật cười ra tiếng.
Giang Úc nói: “Vậy mở đi.”
Mà hai người ôm nhau, mặt Đào Túy đỏ hơn xấu hổ hơn, cô hơi lui ra, Lý Dịch buông cô ra một chút, hỏi: “Cần không?”
Cần gì?
Đào Túy hơi ngẩn người, mấy giây sau cô kịp phản ứng, cô lập tức lắc đầu: “Không cần.”
Lý Dịch nhướng mày: “Vậy em đồng ý với anh không?”
Đừng chia tay.
Chu Dương ở bên kia bật cười: “Người ta đã tới tìm cậu, đã ngầm đồng ý, cậu đừng hỏi nữa…”
Đào Túy nghe thấy lời của anh Chu Dương, lập tức theo bản năng gật đầu.
Lý Dịch thấy cô gật đầu, mặt mày thư giãn hơn, anh giữ eo Đào Túy, ngồi vào trong ghế dài.
Liễu Yên búng tay, một nhân viên phục vụ đưa một ly rượu trái cây tới, rượu trái cây màu đỏ vàng nhìn như nước trái cây, cô ấy đặt trước mặt Đào Túy.
“Giúp chị thử xem.”
Đào Túy bưng lên, liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch vốn định không để cho cô uống, nhưng nhìn đôi mắt mang chút cầu xin của cô, Lý Dịch không ngăn cản.
Anh nói: “Em uống đi, đợi lát nữa anh đưa em về nhà.”
Đào Túy cười gật đầu: “Vâng.”
Chu Dương ở đối diện “chậc” một tiếng, nói: “Có một ly rượu, còn phải lo? Bé đáng yêu không phải người trưởng thành à?”
Lý Dịch nhấc tròng mắt lên, đầu ngón tay hơi dùng sức, ly rượu bên cạnh đã lập tức bay về phía Chu Dương, Chu Dương vội cản lại, bật cười: “Làm gì đó? Thẹn quá hóa giận?”
Lý Dịch không lên tiếng.
Chu Dương, tên miệng chó không có một câu hay.
Trước mặt nói Đào Túy nhỏ tuổi.
Bây giờ còn nói người ta trưởng thành.
Đương nhiên anh biết Đào Túy trưởng thành.
Đào Túy cũng rất có cảm xúc, lập tức phụ họa với Chu Dương: “Đúng vậy, em đã sớm trưởng thành, hơn nữa em sắp 23 tuổi rồi.”
Nói xong, cô liếc nhìn Lý Dịch, ánh mắt mang khiêu khích.
Lý Dịch: “Khi nào 23 tuổi?” Đào Túy chớp mắt: “Anh đoán xem?”
Lý Dịch: “…”
Mấy người Chu Dương thấy Lý Dịch cứng họng, rối rít bật cười. Đào Túy nạt anh xong thì bắt đầu uống rượu, hơn nữa vẫn nhìn anh mà uống, mắt hồ ly cong cong. Cô không biết uống lắm, cho nên không thể uống nhiều, nhìn thì hào phóng, thực ra giống miệng nhỏ uống nước, Lý Dịch không nói gì mà ôm cô.
Đối mặt với cô.
Nói thật, như vậy có hơi chán.
Không hề giống tính cách của Lý Dịch.
Trước nay anh sẽ không đặt ánh mắt lên người một cô gái lâu như vậy. Mấy người họ đều thấy kỳ lạ, thấp giọng trêu chọc. Đào Túy nghe mà xấu hổ.
Cô uống xong một ly rượu trái cây, Lý Dịch sợ cô uống quá nhiều, nên còn đút cho cô mấy miếng đồ ăn.
Lý Dịch đột nhiên có một email, anh cúi đầu lướt xem, bên mặt cứng ngắc. Đào Túy cảm thấy hơi choáng váng, ngã vào trong lòng anh, Lý Dịch cúi mắt nhìn cô, khóe môi Đào Túy cong lên, ngọt ngào. Anh nhướng chân mày, thấp giọng hỏi: “Đã say rồi?”
Đào Túy cảm thấy cơ thể lập tức nóng, kiểu nóng nực bị rượu cồn thúc giục, cô nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, đột nhiên xoay người, sau đó tay chân linh hoạt ngồi trên đùi Lý Dịch, ôm cổ anh.
Lý Dịch tiện dịp đặt điện thoại lên bàn, đỡ eo cô: “Hửm?”
Đào Túy nhìn chằm chằm anh, cô cảm thấy mình rất tỉnh táo, vô cùng to gan mà kéo cổ áo của anh, Lý Dịch thuận thế cúi người, Đào Túy tiến tới, hỏi bên tai anh: “Tại sao anh không làm cái đó với em…”
Vấn đề này chặn trong lòng cô quá khó chịu.
Giọng nói của cô rất ngọt, còn mang mùi thơm của rượu trái cây.
Lý Dịch chợt không biết cái đó có ý gì.
Ôm eo cô, thấp giọng hỏi: “Cái nào?”
Đào Túy la lớn: “Cái đó!”
Giọng nói của cô rất lớn, bốn người nói chuyện trên ghế dài cùng nhìn sang, Chu Dương nhướng mày thò đầu nhìn, Lý Dịch ấn cổ Đào Túy, đầu ngón tay nhẹ nhàng va chạm, nói: “Anh không hiểu, em đừng kích động.”
“Chính là lên giường!” Đào Túy nóng nảy, lại hét lên một tiếng.
Cả ghế dài lập tức yên tĩnh.
Mấy giây sau.
“Phụt.” Họ bật cười.
Đào Túy hỏi xong còn không tha cho Lý Dịch, cô giữ mặt Lý Dịch: “Anh nói xem, có phải em không quyến rũ không? Anh thích con gái chín chắn? Cho nên anh không thích kiểu như em? Anh nói xem, tại sao không đụng vào em?”
Đậu má, hỏi rất thoải mái.
Lý Dịch không ngờ tới cái đó là… Lên giường.
Đầu lưỡi anh đè hàm răng dưới, sâu xa nhìn cô gái la lối om sòm.
Cho nên, đây là nguyên nhân cô muốn chia tay sao?
Lý Dịch giữ cằm cô, sau đó chặn lại môi của cô, tiếp đó lật người, đặt Đào Túy ngã trên ghế sofa, anh lấn người lên, tiếp tục hôn.
Đào Túy “ưm” một tiếng, tóc tai bù xù mà ngã trên ghế sofa.
Xung quanh đều đen, chân dài đặt luôn ra ghế dài, cô ôm chặt cổ anh, trong lòng luôn gọi anh trai anh trai…
Nụ hôn của Lý Dịch rất bá đạo.
Ép cô không có chỗ tránh.
Rất lâu, môi mỏng của anh rời đi, nhẹ nhàng hôn sau tai cô, nói: “Bởi vì em còn nhỏ.”
“Anh không nỡ đụng vào em.”
Đào Túy thở hồng hộc, mở mắt ra, nhìn trần nhà.
Đậu má?
Chỉ là vì nguyên nhân này sao?….
“Ha ha ha ha ha ha ha ha đậu má, Lý Dịch, cậu được đó.” Chu Dương cầm điện thoại dựa vào bàn, chụp lại hình ảnh này.
Lý Dịch cứ như vậy đè Đào Túy xuống ghế sofa, chân dài của anh uốn gối đặt giữa chân dài của cô, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của Đào Túy giữ cổ anh.
Vô cùng nổi bật.
Hình ảnh này có hơi gợi dục.
Không hề giống chuyện Lý Dịch sẽ làm, con người anh có lúc rất lạnh lùng đến mức cảm thấy không có thất tình lục dục.
Đào Túy nhìn thấy chiếc điện thoại đó, “á” một tiếng, xấu hổ muốn chôn mặt vào một bên, hô hấp của cô quấn quít một chỗ với Lý Dịch, tư thế này của hai người.
Cô cảm thấy quá xấu hổ.
Lý Dịch nhìn cô, cong khóe môi, đưa tay đẩy điện thoại của Chu Dương, một tay ôm cô, sau đó anh với lấy áo khoác âu phục ở bên cạnh, khoác lên trên vai Đào Túy, nói: “Tối nay tôi mời.”
“Đi trước đây.”
Nói xong, anh kéo cô gái, xoay người rời đi.
Đào Túy trốn trong lòng anh, đi qua đám người, trai xinh gái đẹp đều đang khiêu vũ, cả quán bar nằm ở một trạng thái mập mờ. Cô và Lý Dịch đi ở chính giữa, cũng có thể cảm nhận được giữa không khí phấp phỏng hormone, đi thẳng tới ga-ra, Lý Dịch mở cửa xe, đẩy Đào Túy ngồi phía sau.
Đào Túy vừa ngồi vững, Lý Dịch đã đi vào.
Cạch, cửa đóng lại.
Trong xe một khoảng yên tĩnh.
Mùi rượu nhàn nhạt và mùi thơm hòa vào một chỗ, khiến trong xe lan tỏa ám hương. Đào Túy lén lút quay đầu liếc mắt nhìn Lý Dịch, anh đang cởi chút cổ áo sơ mi, mấy giây sau, tay anh chống bên gò má cô, cúi mắt nhìn cô.
Hô hấp của Đào Túy lập tức hơi dừng lại.
Lý Dịch đến gần cô, thấp giọng nói: “Không phải anh không đụng vào em.”
“Đừng giận nữa? Hửm?”
Đào Túy đỏ mặt, cô quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Lý Dịch nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô, anh từ từ cúi người rồi hôn lên. Cả người Đào Túy cứng đờ, giơ tay đẩy, nhưng mà trọng lượng vóc dáng của đàn ông không phải kiểu cô có thể đẩy được, nụ hôn của anh từ từ quanh quẩn, sau đó vòng qua cổ cô.
Đào Túy bất đắc dĩ chỉ có thể ngửa đầu.
Vì động tác của anh mà cơ thể hơi co lại.
Đai an toàn cũng rơi.
Lý Dịch dừng lại, môi mỏng phả hơi thở lên da cô, anh giữ vai cô, nghiêng đầu nhìn cô.
Hai người đối diện ánh mắt, Đào Túy thấy đôi mắt sâu như mực của anh, thậm chí cuồn cuộn suy nghĩ, những suy nghĩ đó nổi ánh lửa, dục vọng ẩn giấu tận bên trong.
Đào Túy cảm thấy da thịt mình đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.
Cô có hơi sợ.
Lý Dịch khẽ cười, hôn môi cô một cái nói: “Anh, rất muốn em.”
“Không phải là không muốn, là rất muốn.”