Lý Dịch một tay che trán, im lặng nhìn cô.
Quần áo trên người hiếm khi xộc xệch.
Đào Túy nhìn anh, đột nhiên cười.
Lý Dịch ngồi dậy, chống chân, thản nhiên nói: “Dì Hinh sắp đến Lê Thành?”
Đào Túy gật đầu: “Đúng vậy.”
Trả lời xong, trong phòng lập tức hơi yên tĩnh, vừa nãy hai người đang làm gì đó, Đào Hinh phá vỡ bầu không khí, Đào Túy kéo áo choàng, nói: “Anh, em về phòng đây.”
Cô gãi gãi tóc: “Tóc cũng khô rồi.”
Lý Dịch “ừ” một tiếng, để chân dài xuống, đưa tay qua giữ eo cô, kéo cô dậy.
Khoảng cách của hai người lập tức gần hơn, có thể ngửi thấy trên người anh có mùi sữa tắm nhạt, Đào Túy hơi đỏ mặt, gò má còn ma sát cằm của Lý Dịch.
Cô ngẩng đầu nhìn.
Lý Dịch: “Không nỡ về?”
Đào Túy lập tức cúi đầu xuống: “Ai nói.”
Lý Dịch cười nhẹ.
Hai người đi về phía cửa, Đào Túy đột nhiên nhớ đến một vài lời không êm ái, cô gãi gãi cằm, hỏi: “Anh, đột nhiên dừng lại… không ảnh hưởng đến anh chứ?”
Bàn tay giữ eo cô của Lý Dịch căng thẳng.
Lúc lâu, giọng nói của anh rất thấp, như cắn hàm răng nói: “Không ảnh hưởng.”
Đào Túy thở phào một hơi, cô nói: “Rất nhiều người nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.”
Lý Dịch: “Anh không phải.”
Đào Túy ngước mắt nhìn anh, cười híp mắt: “Vậy thì tốt.”
Lý Dịch bị sự gian xảo trong mắt cô làm tổn thương, anh nắm cằm cô, đẩy cô về. Đưa đến ngoài cửa phòng tầng hai, Đào Túy đột nhiên ôm cổ Lý Dịch.
“Anh, hôn ngủ ngon.”
Đối diện với sự chủ động của cô, tất nhiên Lý Dịch sẽ không từ chối, cúi đầu hôn ngay.
Đầu lưỡi của Đào Túy nóng bỏng, cả người dán lên người anh, áo khoác mỏng rơi xuống cánh tay, nụ hôn của Lý Dịch dần dần cũng hơi di chuyển, hôn vào bả vai tròn trịa của cô.
Đào Túy xấu hổ mà co rúc.
Cô nghĩ trong lòng, sao trước đây lại cảm thấy anh không thích cô, không muốn chạm vào cô chứ.
Rõ ràng anh rất ham muốn.
Nhưng mà…
Hôn đến bên môi cô, sau khi mút mạnh một cái, Lý Dịch lui ra, đôi mắt nhìn cô, nói: “Ngủ ngon.”
“Ồ, ngủ ngon.” Lại đột nhiên dừng lại.
Quay về phòng, Đào Túy nằm sấp trên giường, báo tin vui cho mọi người trong nhóm.
Đám Khâu Viện kinh ngạc.
Tôi là Khâu Viện nha: [Nhanh như vậy? Mới chia tay bao lâu.]
Tôi là Lâm Lâm nha: [Đúng vậy đúng vậy.]
Tôi là Tiêu Ai nha: [Nhưng mà tớ thấy anh ấy rất tốt.]
Đào Túy gửi voice tới, nói: [Đều là hiểu lầm, thật ra anh ấy rất bất đắc dĩ, dù sao bây giờ tớ không cảm thấy anh ấy khó đoán nữa, tớ cảm thấy tớ có thể yên ổn đi cùng anh ấy.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Cậu thật sự trưởng thành trong một đêm?]
Đào Túy bật cười, nói: [Xem là vậy đi.]
Dáng vẻ còn rất đắc ý.
Đám Khâu Viện đều cười, wechat đột nhiên có mấy người kết bạn với cô, Đào Túy ấn vào xem, vừa hay là ba người Hứa Điện, Chu Dương, Giang Úc.
Đào Túy sửng sốt, vội xác nhận.
Cô cũng không biết nói gì với họ, ngây người nhìn họ một lúc, vẫn ấn vào nhóm ký túc xá, nhấn voice bảo: “Thật ra trước đây không phải anh ấy không muốn đụng vào tới, là vì tớ còn nhỏ.”
Sau khi gửi, cô một mũi tên trúng hai đích mà mở giao diện trò chơi.
Tiêu Mục cũng đang online, cô mời Tiêu Mục lập team, còn chưa bắt đầu thì tin nhắn wechat liên tiếp nhảy tới.
Đào Túy có hơi không kiên nhẫn ấn mở.
Kết quả.
Là khung nói chuyện với hai người cô Lý và Đào Hinh.
Đào Hinh gửi một phát năm tin wechat, toàn là voice.
Đào Túy nhận ra có vấn đề gì đó, trượt lên trên.
Cô ngu cả người.
Câu: “Thật ra trước đây không phải anh ấy không muốn đụng vào tớ, là vì tớ còn nhỏ.”
Gửi trong nhóm này.
Đào Túy hoảng loạn, vội xuống giường, đi dép, chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa ấn voice Đào Hinh gửi tới.
“Đào Túy, người con nói là ai?”
“Con yêu đương rồi?”
“Con đang làm gì vậy?”
“Mẹ gọi video cho con, con nhận đi.”
“Đào Túy….”
Đào Túy “bịch” một tiếng, chân đạp đến bậc thang cuối cùng của tầng ba, Đào Hinh nhận được cuộc gọi.
Lý Dịch xử lý tài liệu trong phòng làm việc, cô Lý gửi liên tiếp mấy tin nhắn đến, anh cũng không xem, cửa cầu thang truyền tới tiếng bước chân, Lý Dịch đặt tài liệu xuống, nhấc mắt nhìn.
Cô gái thở hồng hộc cầm điện thoại, vẻ mặt đưa đám, dây áo rơi sang một bên, nói: “Anh, em không cẩn thận gửi nhầm nhóm rồi.”
“Mẹ em biết em có bạn trai rồi!”
“Làm sao đây?”
Lý Dịch im lặng một lát.
Trong phút chốc đó, thật ra anh cũng có hơi không biết nên làm gì.
Mấy giây sau, anh nhanh chóng đứng dậy, nói: “Qua đây.”
Đào Túy nhanh chóng chạy tới, Lý Dịch nhận lấy điện thoại của cô, nhìn khung nói chuyện.
Tin nhắn liên tục tới.
Anh nghe từng tin.
Đào Túy đứng bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng nhìn anh, vì luống cuống mà tay không ngừng níu vạt áo của anh. Lý Dịch cầm tay cô, nhìn tin nhắn wechat còn có cuộc gọi tới ầm ầm, cũng biết sự lo lắng của một người mẹ.
Anh nhìn Đào Túy, thấp giọng nói: “Nếu vậy, hãy nói thật với mẹ em.”
Đào Túy “ừm” một tiếng, gật đầu, nhưng mà cô lại cảm thấy cảm giác này có hơi xa lạ. Giống như cô phải làm quyết định gì đó rất lớn. Lý Dịch cúi người, hôn khóe môi cô, nói: “Không sao đâu.”
“Anh chịu trách nhiệm.”
“Ừm ừm.” Trong mắt Đào Túy toàn là ỷ lại.
Lúc này, điện thoại lại có cuộc gọi.
Là Đào Hinh.
Đây là cuộc gọi thứ mười tám của bà ấy.
Lý Dịch nghe máy, giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ nhàng, chín chắn: “Dì Hinh, chào dì.”
Mặc dù trông anh chững chạc, nhưng vẫn mang theo chút căng thẳng.
“Hả? Lý Dịch à? Đào Túy đâu? Dì nghe nói con bé yêu đương rồi? Dì vốn chưa từng nghe con bé nói, rời khỏi dì là đã cứng cánh rồi, còn dám lén lút có bạn trai, con bé ở chỗ cháu, cháu biết chuyện này không?”
“Cháu biết.”
Lý Dịch: “Người đó chính là cháu.”
Đào Hinh ở đầu kia, mở miệng vẫn muốn nói chuyện, muốn dò hỏi ngoại hình của đối phương ra sao, học trường đại học nào. Nghe thấy lời này, bà ấy ngơ người, cổ họng kẹt cứng.
Lý Dịch nhẹ nhàng nói: “Cháu và em ấy yêu nhau, là cháu theo đuổi em ấy.”
Đào Hinh: “…”
Rất lâu sau, bà ấy lấy lại tinh thần: “À, được.”
Nói được xong, Đào Hinh đột nhiên hỏi ngược lại: “Lý Dịch, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi tuổi.”
Đào Hinh ở đầu kia, đột nhiên kêu lên: “Vậy không được.”
Lý Dịch: “Dì?”
“Không được không được, Lý Dịch cháu chờ trước đã, Đào Túy đâu, để con bé nghe điện thoại.” Đào Hinh nghe giọng nói thận trọng của người đàn ông, cảm thấy không dễ nói.
Thế là muốn đổi mặt trật.
Đào Túy đứng ở bên cạnh, luôn nghe nội dung trò chuyện, nhất là nghe thấy một chuỗi “không được” của Đào Hinh, Đào Túy lập tức nản lòng.
Cô hơi thất thần mà nhìn chằm chằm điện thoại.
Lần đầu tiên Lý Dịch bị người ta nói “không được” rõ ràng như vậy, nhưng không dám nói một câu nào.
Anh sợ Đào Túy nghe thấy lời của Đào Hinh càng thêm nản lòng, anh thấp giọng nói: “Dì Hinh, bây giờ dì không bình tĩnh, hay là dì nghỉ ngơi đi? Ngày mai cháu cho người đi đón dì tới, chúng ta nói chuyện?”
Cổ họng của Đào Hinh kẹt cứng lần nữa.
Bà ấy ở đầu kia trầm ngâm một lúc, mới nói: “Được.”
Phải bình tĩnh.
Bà ấy muốn Đào Túy chia tay, nhưng mà bà ấy cũng biết Lý Dịch là ai, chuyện này phải suy nghĩ cho kỹ.
Bà ấy đấu tranh, trước khi cúp máy, nói: “Cứ để dì nói hai câu với Đào Túy đi.”
Bà ấy phải xác nhận một chút tâm trạng bây giờ của con gái.
Lý Dịch: “Vâng.”
Anh đặt điện thoại ở bên tai Đào Túy.
Đào Túy chớp mắt, tay cô túm chặt vạt áo của anh, gọi: “Mẹ.”
Đào Hinh cũng đợi một lúc, sau khi con gái lên tiếng, bà ấy lập tức thở phào một hơi, bà ấy nói: “Con ngủ sớm đi.”
Đào Túy: “Vâng.”
Đào Hinh không nhiều lời, sau khi nói xong câu này thì cúp máy. Đây là lần đầu tiên bà ấy cúp máy trước lúc gọi điện với Đào Túy, trước đây đều là con gái cúp trước.
Đào Túy có hơi thất thần.
Sau khi Lý Dịch để điện thoại xuống, trong lòng đột nhiên cũng hơi hoảng sợ, anh nhận ra cô gái quá trẻ.
Tâm trạng không đủ vững vàng.
Lý Dịch nâng mặt cô lên, nói: “Em nhìn anh.”
Ánh mắt của Đào Túy tập trung lại, đối diện gương mặt lạnh lùng của anh, Lý Dịch thấp giọng bảo: “Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đi bước này, bây giờ đối mặt sớm mà thôi.”
Đào Túy gật đầu.
“Giữa chúng ta còn có rất nhiều con đường phải đi.”
Câu nói phía sau của anh mang theo chút bất đắc dĩ.
Đào Túy đã hiểu, cô nhón chân, ôm cổ Lý Dịch, nói: “Em muốn đi tiếp với anh, ngày mai mẹ em tới, em phải nói rõ với mẹ, em sẽ để mẹ biết rằng em toàn tâm toàn ý muốn ở bên anh.”
Lý Dịch im lặng một lát.
Lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Được.”
Sau đó ôm eo cô: “Vậy chúng ta ngủ trước, ngày mai dậy rồi nói.”
Đào Túy “ừ” một tiếng.
Giờ này cũng không còn sớm.
Lý Dịch cầm điều khiển từ xa lên, tắt đèn và điều hòa trong phòng.
Ra khỏi phòng, Lý Dịch muốn đưa Đào Túy xuống tầng, Đào Túy lại vịn lan can, Lý Dịch nhướng mày: “Không muốn đi xuống?”
Đào Túy đỏ mặt mà xoay mặt.
Lý Dịch “chậc” một tiếng, thấp giọng nói: “Em biết hậu quả khi không đi xuống không?”
Câu này có thể trả lời không?
Không thể.
Đào Túy khiêu khích nói: “Ai sợ ai.”
Nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch nhìn dáng vẻ của cô, lông mày hơi nhếch, ôm cô rồi xoay người, đi về phía phòng của anh.
Trong phòng tỏa mùi đàn hương nhạt, Đào Túy vừa đi vào đã đẩy Lý Dịch ra, duỗi người một cái, làm bộ bình tĩnh mà vén chăn lên, nói: “Mệt quá.”
Lý Dịch đứng tại chỗ, nhìn cô cứ nằm xuống tự nhiên như vậy. Qua hồi lâu, anh mỉm cười, trở tay đóng cửa phòng, sau đó đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lại.
Đào Túy gối lên cái gối, mở nửa con mắt nhìn anh.
Lý Dịch kéo rèm cửa sổ xong, đi về phía bên này, đứng cạnh bên giường, cúi người nhìn cô.
Đào Túy theo phản xạ nhắm mắt lại.
Một giây tiếp theo, mặt cô bị chạm vào, sau đó ngón tay của anh lưu luyến trên gương mặt cô, Đào Túy cũng không dám hô hấp mạnh, anh thu tay về.
Đào Túy mới mở mắt.
Thì thấy chăn bị vén lên, Lý Dịch nằm vào, anh chống người, tắt đèn đầu giường ở phía cô, mùi sữa tắm nhạt cũng tán loạn giữa hơi thở của cô.
Giường nhỏ bên người lõm xuống, Đào Túy thấy Lý Dịch nằm xuống.
Lý Dịch nằm ngang, anh cúi đầu đối diện tầm mắt của cô, cánh tay đặt sang bên này: “Nằm qua đây.”
Đào Túy đỏ mặt mà “ừm” một tiếng, tiến tới, tựa lên cánh tay anh.
Cánh tay anh mạnh mẽ.
Có hơi cứng rắn, nhưng mà trong lòng Đào Túy vui vẻ.
Lý Dịch thuận tay tắt đèn đầu giường bên này, kéo chăn, đắp lên vai cô. Đào Túy ở trong bóng tối, mắt chữ a mồm chữ ô mà giơ tay ôm eo anh.
Lý Dịch buông tay đặt trên trán xuống, duỗi tay ôm cô.
Đào Túy sát gần vai anh: “Anh ngủ ngon.”
Lý Dịch: “Bà xã.”
Ngủ ngon.
Buổi tối hôm đó, tin nhắn của cô Lý và Đào Hinh oanh tạc hai người, đến cả bố của Lý Dịch cũng gửi wechat tới dò hỏi, mấy người Chu Dương biết Đào Hinh giữ thái độ phản đối.
Cười cả buổi tối.
Thật là hết chuyện này đến chuyện khác, mẹ vợ là cánh tay chuyên phá hoại tình cảm.
Dì Đào Hinh, dì phải cố gắng lên.
Đào Túy lại ngủ say một đêm, cô không duy trì tư thế này được bao lâu, rất nhanh đã xoay người lại, đưa lưng về phía Lý Dịch. Trong lòng Lý Dịch trống không, nửa đêm còn hơi tỉnh táo.
Ánh sáng mờ tối trong phòng in ra cái lưng mảnh khảnh của Đào Túy cùng với dây áo đã rơi xuống.
Mang hương thơm mềm mại.
Anh nhìn một lúc lâu, sau đó sát tới sau lưng cô, ôm eo thon của cô.
Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng.
Gương mặt của Lý Dịch lại mang theo chút yên ổn trước đây chưa từng có.
Ngày hôm sau, Đào Túy tỉnh dậy, theo bản năng giơ tay sang ôm người, kết quả ôm vào khoảng không, cô lập tức mở mắt ra, giường nhỏ đã trống không.
Đào Túy ngồi dậy luôn, xoay người xuống giường, gọi: “Anh…”
Vừa gọi xong.
Dì Lưu đã đi tới từ cầu thang, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Dì Lưu mang theo nghi ngờ, mấy giây sau hiểu ra, Đào Túy “á” một tiếng, xấu hổ xoay người mà chạy về.
Cửa phòng tắm đúng lúc mở ra, Lý Dịch chặn ngang mà ôm lấy Đào Túy, Đào Túy được anh ôm, ngửa đầu nhìn anh: “Chào buổi sáng, anh.”
“Chào buổi sáng.”
Lý Dịch liếc mắt nhìn dì Lưu.
Dì Lưu cười cười, lấy lại tinh thần, vội vàng xuống tầng. Tầm mắt nhìn lướt qua hai người đang ôm nhau, Đào Túy kéo dây áo, nghe thấy tiếng bước chân đi xa thì cũng thở phào một hơi.
Cô xoay người ôm lấy eo Lý Dịch: “Anh, mẹ em…”
“Mười hai rưỡi trưa đến.” Lý Dịch đã sắp xếp máy bay tư nhân, đi đón mẹ vợ.
Đào Túy “ừm” một tiếng.
Lý Dịch cúi đầu, hôn môi cô.
Qua loa như vậy.
“Đi rửa mặt.”
Đào Túy: “Được.”
Trở lại phòng của mình, Đào Túy đã lập tức đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó ngồi ở mép giường, nhìn điện thoại.
Tin nhắn nhiều đến nổ tung.
Nhất là tin của Đào Hinh và cô Lý.
Cô cũng không dám xem tin của cô Lý, cướp cháu trai của bà ấy đi rồi.
Còn của Đào Hinh, cô càng không dám nhìn.
Điện thoại trong phòng reo, không cần nghe cũng biết là dì Lưu hoặc Lý Dịch gọi điện gọi cô ăn sáng, Đào Túy đứng dậy đi xuống tầng.
Lý Dịch ngồi trên bàn ăn, lật tạp chí.
Thản nhiên nhìn cô.
Đào Túy ho khan, nói: “Anh.”
Lý Dịch: “Ừ.”
“Anh căng thẳng à?”
Hôm nay phải gặp mẹ em rồi!
Bà ấy là mẹ vợ anh.
Động tác lật tạp chí của Lý Dịch dừng một lát, sau đó, giọng điệu lạnh nhạt: “Không căng thẳng.”
Đào Túy kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Hâm mộ thật, nếu em gặp bố anh nhất định sẽ rất căng thẳng, ví dụ như căng thẳng đến mức xem báo sẽ xem mãi một trang.”
Dì Lưu đứng ở một bên, nghe vậy liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Sáng sớm, trang thứ bảy của tạp chí kinh tế này, Lý Dịch lật đi lật lại bảy tám lần.
Ăn sáng xong, Lý Dịch phải đến công ty, hôm nay là cuối tuần, Đào Túy không cần về trường, cô suy nghĩ rồi nói: “Anh, em đi với anh.”
Lý Dịch đang cầm cà vạt lên, anh nhướng mày: “Được.”
Đào Túy mỉm cười.
Đi gặp ba người đẹp trong công ty của anh, đi thể hiện tình cảm.
Cô uyển chuyển đi tới bên cạnh Lý Dịch, giơ tay cầm cà vạt của anh: “Anh, em giúp anh.”
Lý Dịch bèn buông lỏng tay.
Cúi mắt nhìn cô.
Thật ra Đào Túy không biết thắt lắm, động tác hơi vụng về, nhiều lần đều không làm được, Lý Dịch cầm ngón tay của cô, nói: “Anh dạy em.”
Thế là, tay nắm tay dạy cô thắt cà vạt thế nào.
Đào Túy không học được, sức chuyên chú của cô đều ở trên ngón tay Lý Dịch.
Thắt cà vạt xong.
Lý Dịch hôn xuống môi cô một cái, cầm chìa khóa xe.
Đào Túy xoay người nói bái bai với dì Lưu, sau đó đuổi theo Lý Dịch, cô vẫn còn liếc mắt nhìn quần áo của mình trước khi ra ngoài, váy một màu rất đẹp, vừa nghịch ngợm vừa có chút quyến rũ.
Đầu tư Hưng Dịch của Lý Dịch ở trung tâm thành phố.
Diện tích không tính là lớn, nhưng mà tấc đất tấc vàng.
Những thành phần tri thức chín chắn mặc đồ nghề, đi giày cao gót đi lên bậc thềm, tiến vào đại sảnh, quét thẻ lên tầng.
Mang một loại hơi thở của đô thị hóa.
Sau khi Đào Túy xuống xe, cô cảm thấy mình thật sự vẫn giống đứa con nít, đã có hơi muốn về nhà. Cánh tay Lý Dịch khoác áo khoác, tay còn lại nắm tay cô, kéo về trước, sau đó ôm eo cô đi về phía trước.
Bản thân anh đã hấp dẫn người khác.
Huống hồ lại là thân phận ông chủ, đi làm sẽ có rất nhiều người để gặp anh mà tranh thủ đến gần anh.
Vào lúc này đều ngây người.
Nhìn anh ôm một cô gái đi làm, ngoại hình của cô gái đó rất xinh đẹp. Từng người thấy không chớp mắt, còn bàn luận sôi nổi, Đào Túy bị nhiều người nhìn như vậy, theo bản năng thẳng lưng, cô thấp giọng gọi: “Anh.”
Lý Dịch nghiêng đầu, nghe cô nói.
Đào Túy nhìn những người xung quanh, nói: “Công ty các anh có rất nhiều người đẹp.”
Lý Dịch nhướng mày.
Ánh mắt của anh liếc một vòng.
Nhìn từng cô gái mặc đồng phục liếc sang bên này, còn có vài người tụ tập một chỗ, đang bàn luận gì đó. Ngoại hình…
Cũng bình thường.
Nhưng mà nghĩ đến thẩm mỹ ở tuổi Đào Túy, có lẽ không giống anh, Lý Dịch không nói những người này có ngoại hình thế nào, anh hỏi Đào Túy: “Em cảm thấy những ai xinh đẹp nhất?”
Cơ hội đến rồi.
Đào Túy lập tức nói: “Ba người đi công tác với anh lần trước, người này đẹp hơn người kia.”
Cô nói xong, dưới công tác chuẩn bị, cô định hỏi anh cảm thấy em so với họ thì ai đẹp hơn.
Ai ngờ, còn chưa hỏi, Lý Dịch lại vẫy tay về phía bên cạnh.
Giang Sách đã tới từ sớm, cầm tài liệu cũng không dám tới gần đôi tình nhân, anh ấy thấy Lý Dịch gọi mình, thì vội tiến lên, cười gọi Đào Túy: “Bà chủ.”
Đào Túy “ai da” một tiếng, xấu hổ nói: “Vai vế đã lộn xộn rồi.”
Vốn dĩ cô phải gọi Giang Sách là anh.
Giang Sách nói: “Không có không có, đúng lúc.”
Hơi có chút nịnh bợ.
Lý Dịch không lên tiếng, nhìn trợ lý của mình nịnh bợ. Một lát sau, anh mới nói: “Đuổi ba kế toán đó đi, ba người lần trước đi công tác với tôi.”
Nụ cười trên mặt Giang Sách cứng đờ.
Hửm?
Anh ấy không nghe lầm chứ?
Hưng Dịch chuẩn bị cắt giảm nhân sự?
Đào Túy hất chân mày, hồi lâu, cô nắm tay Lý Dịch: “Anh làm gì vậy?”
Lý Dịch nhìn cô: “Người mà em cảm thấy xinh đẹp, anh đều không cần.”
“Tránh em nghĩ lung tung.” Nói xong, anh ấn mũi cô.
Đào Túy mở to hai mắt.
Sau đó, cô lại thấy những nhân viên xinh đẹp bên cạnh đi theo họ, nhìn trộm họ giải tán hết, có vài người đi giày cao gót “cạch cạch cạch” nhanh chóng chui vào thang máy.
Sau lưng họ đã lập tức trống không, bán kính trăm mét đều không có ai.
Đào Túy: “…”
Giang Sách ho khan một tiếng nói: “Đây… mọi người đều sợ, một phát đuổi ba người.”
Đào Túy: “Anh có thể đuổi luôn người sát gần anh nhất và người gắp thức ăn cho anh.”
Người sát gần anh nhất và người gắp thức ăn là cùng một người.
Lý Dịch nhíu mày: “Gắp thức ăn?”
Đào Túy không ngờ rõ ràng chỉ là bình luận những người đẹp đó có đẹp bằng cô không, kết quả cuối cùng lại muốn lật nợ cũ, cô cầm điện thoại, mở vòng bạn bè của Giang Sách, mở tấm hình đó ra, ấn vào một bát thức ăn, còn có một bàn tay xinh đẹp.
Lý Dịch nhìn bức hình này vẫn không hiểu.
Anh nhìn Giang Sách.
Giang Sách cũng nhìn chằm chằm lúc lâu, sau đó hiểu ra, chỉ cái bát đó nói: “Sếp Lý không ăn thức ăn mà cô ta gắp, cái bát này luôn đặt đó đến khi kết thúc bữa ăn, cô ta gắp một lần thấy sếp Lý không ăn thì không gắp nữa, cô gái này thật sự có vấn đề.”
Đào Túy vừa nghe, nghĩ đến mình còn khó chịu vì chuyện này, thật là…
Cô lẩm bẩm: “May mà tay anh không tàn tật.”
Lý Dịch: “Em nói gì?”
“Tay tàn tật?”
Đào Túy cười lắc đầu, cô nắm cà vạt áo sơ mi của Lý Dịch: “Ông xã, đuổi người đó.”
Lý Dịch: “Được.”
Giang Sách nghe hết: “Tôi đi làm ngay.”
Nói xong, anh ấy nhanh chóng chạy đi.
Vô cùng sợ bão quét đến đuôi, chờ lát nữa nếu Đào Túy nói cô thích kiểu như mình, chắc chắn sếp Lý sẽ giết mình mất, chạy trước sẽ tốt hơn.
Giây phút ở đại sảnh đó, tất cả mọi người trong đầu tư Hưng Dịch đều biết, Lý Dịch dẫn bạn gái tới công ty, đây chắc chắn là tin tức lớn. Mọi người đều biết Lý Dịch từng cưới một lần, hai năm qua từ lúc thành lập công ty đến nay, mọi người đều chờ xem lúc nào Lý Dịch thoát kiếp độc thân, nhưng mà mãi không đợi được.
Thế là một đám người đẹp ai cũng cho rằng mình có cơ hội, huống chi mặc dù hai năm nay nhiều người đàn ông như Lý Dịch tái hôn, nhưng mà hoàn toàn không hề có scandal.
Xe của anh chưa từng cô gái khác ngồi vào, cũng không hề ăn cơm riêng với cô gái khác, anh đối xử với ai cũng lạnh lùng, trai gái đều giống nhau.
Không ngờ hôm nay lại thấy anh dẫn bạn gái tới công ty.
Sau khi vào cửa, rất nhiều người vẫn lén lút nhìn chằm chằm Đào Túy.
Nhưng mà Lý Dịch cũng không giới thiệu về Đào Túy, anh rất ít khi gióng trống khua chiêng mà làm chuyện này, chỉ dẫn Đào Túy về văn phòng của mình.
“Em ở đây chờ anh, anh họp.” Lý Dịch cầm máy tính bảng cho Đào Túy xem.
Đào Túy nhận lấy, “ừm” một tiếng, nhìn anh đi về bàn làm việc, Giang Sách dẫn thường vụ và phó tổng giám đốc đi vào, họ đều rất trẻ.
Họ cũng rất tò mò về Đào Túy, tầm mắt liếc sang bên này, nhã nhặn cười với Đào Túy.
Đào Túy ngồi trên ghế sofa, cũng cười gật đầu, cô hơi xấu hổ.
Bọn họ bắt đầu họp.
Đào Túy thì xem ti vi.
Đeo tai nghe.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lý Dịch, con người Lý Dịch vốn trầm lặng ít nói, lúc họp cũng không nói nhiều, dáng vẻ lạnh lùng đó rất đáng sợ.
Anh sửa lại ống tay áo, bắt được ánh mắt nhìn lén của Đào Túy.
Đào Túy đỏ mặt, lập tức cúi đầu xuống, tiếp tục xem ti vi.
Lần đầu tiên thường vụ và phó tổng giám đốc thấy Lý Dịch không chuyên chú như trước đây, trong lòng biết là vì bà chủ ở phía sau, đều có hơi kinh ngạc.
Phó tổng giám đốc còn cố ý trêu đùa.
Ai ngờ Lý Dịch cười khẩy một tiếng.
Phó tổng giám đốc: “…”
Lặng lẽ cất đi ý trêu đùa.
Lúc này.
Điện thoại của Đào Túy reo, cô cầm lên nhìn, là Đào Hinh gọi điện tới.
Đây có nghĩa là có thể mẹ đã tới rồi hoặc có chuyện gì đó, Đào Túy tháo tai nghe ra, lập tức đứng lên, muốn đi ra ngoài nghe.
Lý Dịch lại gọi cô: “Ai gọi vậy?”
Đào Túy nhìn dãy số như đoạt mạng đó, nghiêm mặt nói: “Mẹ vợ của anh.”
Thường vụ và phó tổng giám đốc ở đối diện thấy Lý Dịch cũng đứng lên, mặc dù giọng điệu lạnh nhạt, nhưng mà sắc mặt lại hơi căng thẳng nói: “Ồ, đến rồi?”
Loáng thoáng có thể nghe ra chút căng thẳng.
Ba người khác có mặt nghĩ trong đầu.
Vậy mà anh lại biết căng thẳng?