Cô kinh ngạc nói: “Mẹ, mẹ muốn tới Lê Thành? Chuẩn bị chuyển đến bên này?”
Mắt cô đầy vui vẻ.
Đào Hinh cười bảo: “Đúng vậy, không phải con làm livestream, sau này cũng cần ở Lê Thành, hai mẹ con chúng ta cũng không thể chia cách hai nơi.”
Đào Túy vui vẻ đến mức lập tức ôm lấy cánh tay của Đào Hinh, nhưng mà một giây tiếp theo, cô nghĩ tới điều gì mà chợt nhìn về phía Lý Dịch. Lý Dịch cầm khăn giấy lên, ung dung lau ngón tay thon dài.
Đào Túy: “….”
Mặt cô lập tức đau khổ.
Đậu má.
Mẹ định phá tình cảm của hai người họ đến cuối cùng.
A a a a a.
Làm sao đây.
Lý Dịch bỏ khăn giấy xuống, giọng điệu thản nhiên, không nhìn ra biểu cảm gì: “Vậy dì Hinh tìm được văn phòng và chỗ ở chưa? Cần cháu giúp đỡ không?”
Đào Hinh cười nói: “Không cần, bên này bọn dì có bạn giúp đỡ.”
Lý Dịch gật đầu: “Dì khách sáo rồi.”
Anh hời hợt liếc mắt nhìn cô Lý.
Cô Lý nhận được ánh mắt của anh, lập tức ra dấu OK.
Chắc chắn bà ấy sẽ không giúp Đào Hinh tìm văn phòng và nhà cửa.
Đào Túy buồn đến mức tóc sắp rụng hết rồi, cô vừa muốn Đào Hinh ở Lê Thành, nhưng mà cô và Lý Dịch ở bên này phải làm sao, cô liếc mắt nhìn Lý Dịch, lúc này Lý Dịch đã ăn xong, đặt chéo hai tay trên bàn, nghiêng đầu nói chuyện với cô Lý.
Cô rất muốn ngồi trong lòng anh.
Hức.
Đào Túy quyết định mình cũng phải cố gắng chút.
Ăn cơm xong.
Cô Lý sắp xếp mẹ con Đào Hinh lên tầng nghỉ ngơi, Đào Hinh cũng rất lâu không ở cạnh con gái, nên kéo Đào Túy lên tầng muốn ngủ chung.
Lúc Đào Túy đi lên cầu thang, quay đầu tha thiết nhìn Lý Dịch, Lý Dịch thắt cà vạt, tựa vào trên tay vịn, thản nhiên nhìn cô.
Sau đó, anh cầm điện thoại, cho cô xem.
Ý là liên lạc wechat.
Lúc này Đào Túy mới khẽ cắn răng quay đầu, đi theo Đào Hinh vào phòng.
Hai mẹ con ngồi xuống giường, mà nhất thời không nói chuyện. Đào Hinh thở dài, xoa mái tóc dài của con gái, nói: “Đừng trách mẹ, mẹ vì tốt cho con.”
Đào Túy tựa lên vai Đào Hinh, nói: “Mẹ, mẹ biết không, anh trai rất có cảm giác an toàn, lần trước con té xỉu ở núi Hổ Lan thật sự vô cùng nguy hiểm, rất may anh ấy đến kịp, ôm lấy con, nếu không mẹ sẽ không gặp được con nữa.”
Đào Hinh sửng sốt, vội nâng Đào Túy: “Con nói đi, đã xảy ra chuyện gì, sao mẹ không biết? Đào Túy, rốt cuộc con giấu mẹ bao nhiêu chuyện?”
Đào Túy “à” một tiếng, vốn không muốn nói chuyện này, nhưng nhìn thái độ hôm nay của Đào Hinh thật sự cứng rắn đáng sợ.
Đào Túy chỉ đành nói rõ.
Thế là cô nói chuyện xảy ra ở núi Hổ Lan với Đào Hinh, sau đó lại nói thêm chuyện của Tần Tư Tư. Lúc đó Đào Túy ở rừng sâu núi thẳm, nán lại một tháng, sau khi tin tức truyền ra cũng đã thay đổi, bà ấy từng hỏi Đào Túy, Đào Túy cũng chỉ nói qua loa, cũng không nói chuyện nội bộ công ty với bà ấy.
Lần này cô khai báo hết.
Hơn nữa đi con đường này, ngoài bản thân cô không có cảm giác an toàn và giận dỗi với Lý Dịch ra, thật ra khoảng thời gian này cô thật sự được Lý Dịch giúp đỡ rất nhiều.
Đào Hinh hoàn toàn không ngờ Đào Túy làm livestream cũng gặp phải nhiều chuyện như vậy.
Nếu không có Lý Dịch, có thể tình hình của Đào Túy sẽ rất tệ.
Đào Hinh lập tức rơi vào yên lặng.
Đào Túy thấy bà đang suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, lén lút gửi wechat với Lý Dịch.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh ơi.]
Lý Dịch trả lời rất nhanh.
[Ừ.]
[Anh vừa thắt cà vạt, có phải định ra ngoài không?]
[Buổi chiều phải gặp một khách hàng, hơn ba giờ anh sẽ về, em ngủ trưa với dì Hinh đi.]
[À à, được.]
Trong lòng Đào Túy thở phào một hơi, cô ôm cánh tay của Đào Hinh, nói: “Mẹ, chúng ta ngủ trước, tỉnh dậy rồi mẹ nghĩ tiếp.”
Đào Hinh nằm xuống với Đào Túy, nhưng vẫn đang nghĩ chuyện của Đào Túy và Lý Dịch.
Tạm thời lại khó chìm vào giấc ngủ.
Sau đó Đào Hinh khó khăn nghỉ ngơi, giấc ngủ trưa của Đào Túy cũng nhanh chóng tỉnh dậy, cô mơ màng ngồi dậy cầm điện thoại lên nhìn, hai giờ rưỡi.
Đào Túy hơi tỉnh táo.
Cô liếc mắt nhìn người mẹ bên cạnh, sau đó lén lút đứng dậy, chân không đạp lên sàn nhà, đi ra khỏi phòng, chạy chậm đi thẳng xuống tầng hai.
Cô Lý đang xem tài liệu trên quầy rượu, nghe thấy tiếng động, liếc mắt nhìn Đào Túy.
Đào Túy cười híp mắt mà “xuỵt” một tiếng.
Cô Lý buồn cười, dứt khoát bỏ tài liệu trong tay xuống, xoay ghế qua.
Đào Túy cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Lý Dịch, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng động cơ, cô lập tức chạy ra ngoài.
Thì thấy Lý Dịch mở cửa xuống xe, nhẹ nhàng kéo cổ áo, anh cũng thấy cô, nhướng mày, Đào Túy xông tới, Lý Dịch giơ tay ôm lấy cô.
Đào Túy nhón chân, hôn một cái lên môi anh.
Lý Dịch cười, cúi đầu chặn lại môi cô, sau khi thăm dò trên đầu lưỡi cô, thì ôm cô đi về phía cửa.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn hơi nóng, nhất là vào giờ này.
Anh liếc nhìn tầng hai.
Cũng may cửa sổ sát đất đang đóng, rèm cửa sổ khép kín. Vừa vào cửa, Lý Dịch tựa lên tủ giày, ôm Đào Túy, chặn lại môi cô lần nữa, Đào Túy nhón chân ôm cổ anh.
Hôn đến nỗi thở hồng hộc.
Lý Dịch tựa trên vai cô, hồi phục hô hấp.
Sau đó, anh liếc mắt.
Cô Lý cầm điện thoại, đứng quay ở cách đó không xa. Lý Dịch hơi nghiêng người sang, dùng bản thân che chắn Đào Túy, thế là từ góc quay của cô Lý.
Chỉ thấy Lý Dịch cúi đầu đang hôn cô gái.
Cô Lý cảm thấy mất vui, bà ấy cất điện thoại, quay lại xem tài liệu của mình, con người Lý Dịch quá hẹp hòi.
Hai người hôn một lúc, thì quay về phòng khách. Buổi chiều Lý Dịch gặp khách hàng, đã uống chút rượu vang, còn dính chút mùi rượu cho Đào Túy, Đào Túy dựa vào trong lòng anh, nói: “Mẹ em vẫn đang ngủ.”
Lý Dịch giữ eo cô, lướt hòm thư điện thoại.
Đào Túy ngẫm nghĩ, không biết Lý Dịch có suy nghĩ gì, cô kéo cổ Lý Dịch. Lý Dịch thu tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cô, Đào Túy nháy mắt: “Anh, anh có cách gì không?”
Hôm nay anh bị mẹ em đối xử rất thê thảm.
Lý Dịch: “Có, nhưng mà vẫn chưa tiến hành, cho nên không thể nói với em.”
“Em đừng bận tâm, tin anh.” Anh cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô.
Đào Túy nghe vậy: “À, được rồi.”
Có cách thì tốt.
Hai người lại ôm chặt nhau một lúc, Đào Túy mới quay về trên tầng, vừa đẩy cửa ra thì thấy Đào Hinh đã thức dậy, ngồi ở mép giường, Đào Túy giật mình, thầm nghĩ sẽ không bị nhìn thấy chứ?
Ôi mẹ ơi.
Cô dè dặt đi tới, mắt nhìn Đào Hinh, không dám né tránh, sợ né tránh thì Đào Hinh sẽ biết.
Đào Hinh lấy lại tinh thần, kéo tay cô: “Con dậy sớm vậy sao?”
Đào Túy thở phào một hơi, cô cười nói: “Đúng vậy, con xuống tầng một lát, cô Lý đang làm việc, cô ấy không nghỉ ngơi được.”
Đào Hinh “à” một tiếng, nắm tay Đào Túy: “Đi xuống tầm xem bà ấy bận cỡ nào.”
Hai mẹ con cùng ra ngoài, xuống tầng, ở cầu thang thì thấy Lý Dịch ngồi trên ghế sofa, thong thả pha trà. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Dì Hinh ngủ ngon không ạ?”
Đào Hinh thấy anh, tâm trạng hơi phức tạp, bà ấy gật đầu: “Ừm, ngon.”
Chuyện Đào Túy nói với bà ấy trước khi ngủ, cho bà ấy sức chấn động rất lớn. Trước khi ngủ Đào Hinh luôn suy nghĩ chuyện này, lúc này điện thoại của bà ấy reo, bà ấy nhận, đầu kia là người bạn giúp bà ấy tìm văn phòng, rất gấp gáp mà nói trong điện thoại: “Đào Hinh, văn phòng nói mấy ngày trước, hôm nay đổi ý rồi, buổi chiều bên họ vội vàng gọi điện thoại cho tôi, nói không cho thuê nữa.”
Đào Hinh sửng sốt: “Không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Tại sao lại không cho thuê? Vậy tiền đặt cọc thì sao?”
Người bạn nói: “Chuyện này, người ta bằng lòng trả lại cho bà, chuyện này không thành vấn đề.”
Đào Hinh bất đắc dĩ: “Vậy tìm tiếp phải tốn bao nhiêu thời gian?”
“Không biết, bà phải đợi.”
Đào Hinh nhíu chân mày, thở dài cúp điện thoại.
Lúc này.
Lý Dịch ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Dì Hinh, cần cháu giúp không ạ?”
Không đợi bà ấy trả lời, Lý Dịch bưng trà, ung dung uống, nói: “Văn phòng ở Lê Thành thật sự khó tìm, vị trí thích hợp với giá cả càng khó hơn.”
Đào Hinh: “…”
Sao mình cảm thấy đang bị uy hiếp?
Đào Túy vỗ đùi: “Anh, vậy anh giúp mẹ em tìm đi.”
Lý Dịch đặt chén trà xuống, nghiêng đầu nhìn, hỏi Đào Hinh: “Dì cần không ạ? Dì Hinh.”
Đào Hinh: “…”
Bà ấy đẩy Đào Túy, cái đứa ăn cây táo rào cây sung này. Đào Túy theo bản năng nhoài về trước hai bước, Lý Dịch bỏ chén xuống, không nhịn được đứng lên mà lao tới đỡ Đào Túy.
Đào Túy vịn trên cánh tay anh, vội vàng nhìn về phía Đào Hinh.
Đào Hinh nhìn đôi nam nữ phía dưới, nói: “Hai đứa vừa nhân lúc mẹ ngủ trưa, bí mật gặp gỡ đúng không?”
Đào Túy: “…”
Lý Dịch: “…”